Tấm biển lại được mang về, Châu Trạch định đem nó gắn ở hai bên, cái nào bên trái, cái nào bên phải cũng được, Châu Trạch cũng không có để ý nhiều.

Anh bạn nhỏ Hứa Thanh Lãng nhà hàng xóm rất nhiệt tình,

Cậu ta đang ngồi ở trước cửa bóc vỏ tỏi, nhìn thấy Châu Trạch chuẩn bị treo biển lên thì chạy vào trong phòng mình lấy búa với đinh đi ra.

Châu Trạch cảm ơn cậu ta, sau đó cầm lấy cái búa, anh ta thấy chỗ tay cầm búa kia dinh dính chút dầu mỡ, trong người lại cảm thấy hơi khó chịu, nhưng anh ta vẫn cố gắng chịu đựng, treo hai tấm biển hiệu lên.

Sau đó,

Hai người cùng lùi sau vài bước, cùng nhìn tấm biển, nhìn cửa ra vào, nhìn cửa hàng sách.

Châu Trạch lấy một điếu thuốc ra mời Hứa Thanh Lãng coi như cảm ơn, Hứa Thanh Lãng giúp Châu Trạch bật lửa châm thuốc.

Cả hai người cùng thở ra những cuộn khói,

Cùng nhau.

- Rất có phong cách nghệ thuật, phải không?

Châu Trạch nói, đây chính là mẹ hát con khen hay đúng tiêu chuẩn.

Hứa Thanh Lãng lắc đầu:

- Nếu tôi đoán không sai, hai câu này chắc hẳn là được trích ra từ trong “ Bút kí Duyệt Vi Thảo Đường” của Kỉ Quân.

Câu chuyện trong “Bút kí Duyệt Vi Thảo Đường” do Kỉ Quân cũng chính là Kỉ Hiểu Lam viết giống với câu chuyện trong “Liêu Trai Chí Dị”, lấy những chuyện về yêu tiên quỷ quái để biểu đạt tư tưởng của chính tác giả.

Ý tứ ngắn gọn ẩn chứa trong đôi câu đối này chính là, những câu chuyện này là những câu chuyện mà tôi được nghe kể, bây giờ tôi kể lại, mọi người ngồi nghe là được.

- Đúng vậy.

Châu Trạch gật đầu.

- Vẫn còn quá sớm để nhận định, nhưng của hàng này của anh chắc chắn sẽ vẫn bị lỗ vốn.

Đánh giá của Hứa Thanh Lãng không khách khí tí nào.

- Tại sao?

- Trên đời này, có vô vàn những câu chuyện, mỗi ngày đều xảy ra vô số những chuyện li kì cổ quái, nhưng những chuyện gây hưng thú cho con người lại không nhiều.

Có một số chuyện, nói ra chả có ý nghĩa gì.

Có một số chuyện, căn bản không được phép nói ra.

Có một số chuyện, không thêm bớt chẳng ai nghe.

Có một cố chuyện, nếu không thêm bớt không ai dám nghe.

Châu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng, nhìn chăm chú một lúc.

Hứa Thanh Lãng hơi cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ,

Cậu ta vốn là thân nam nhi yêu mị xinh đẹp trời sinh, lúc này càng trở nên kiều diễm không gì sánh bằng.

Hứa Thanh Lãng thấy Châu Trạch không nói lời nào, tiếp tục nói:

- Chẳng hạn như những chuyện hồ li yêu quái thần tiên, ở thế giới hiện thực này làm gì có xuất hiện?

Hứa Thanh Lãng ngáp một cái:

- Mượn đạo lí giả dối gặp trong những câu chuyện, thì làm sao nó có thể trở thành sự thật được.

Châu Trạch tiếp tục nhìn Hứa Thanh Lãng, nhưng anh vẫn không nói gì.

Hứa Thanh Lãng bị nhìn cảm thấy da đầu có chút ngứa râm ran.

Nhưng Châu Trạch vẫn tiếp tục nhìn cậu ta.

Cuối cùng, Hứa Thanh Lãng xua xua tay, nói phải về làm nước dùng rồi. Cậu ta quay trở về quán mì, chỉ cảm thấy sốt ruột đứng ngồi không yên, bởi vì lúc nãy, cậu ta dường như cảm nhận được Châu Trạch không phải đang nhìn mình,

Mà là đang xem một chuyện cười vậy.

Châu Trạch cũng không có phản bác lại Hứa Thanh Lãng, nếu hai người đã là hàng xóm thì tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng là được rồi. Dù sao thì cũng không nên tạo mối quan hệ hiềm khích, điều quan trọng nhất là, Châu Trạch không có tiền để đi đổi cửa hàng khác.

Đến buổi chiều, Châu Trạch đưa toàn bộ giáo trình, sách tham khảo trong cửa hàng ra sắp xếp lại, đem những bảng giá giấy vụn cho người thu mua phế phẩm sách báo cũ.

Sau đó đi siêu thị mua về mười cái ghế nhựa nhỏ, còn lại hai kệ sách bản thân Châu Trạch đặt vào đó những cuốn sách anh cảm thấy thú vị.

Nếu nói nó giống một cửa tiệm sách thì chẳng bằng bảo đây là trung tâm hoạt động vui chơi giải trí của người già.

Châu Trạch vươn vai duỗi lưng một cái, anh không am hiểu nhiều về làm ăn buôn bán. Trong mắt anh, đây chẳng qua cũng chỉ là bỏ đi mà thôi, không kiếm được lời gì. Dù sao thì lúc Từ Nhạc còn sống làm cái gì cũng toàn lỗ vốn, mắc nợ, nên bản thân anh cũng không cảm thấy áp lực gì.

Châu Trạch đi lên tầng hai, cắm điện tủ đông, cài đặt lại nhiệt độ, trong lúc chờ đợi thì anh đi ra ngoài hút một điếu thuốc, một lát sau anh đưa tay vào trong tủ đông sờ sờ cảm nhận.

Nhiệt độ cũng tạm được rồi, Châu Trạch nằm vào bên trong.

Chiếc tủ đông mua hơn mười nghìn tệ, quả nhiên là có rất nhiều công năng, chẳng hạn như nó có thiết kế hẹn giờ, giống như một cái đồng hồ báo thức của Châu Trạch vậy.

Châu Trạch đóng nắp tủ đông lại.

Anh nằm bên trong, hai tay đặt xuôi trên bụng, nằm ngay ngắn bên trong.

Xem ra,

Nó chạy rất êm.

Đêm khuya,

Một chiếc xe con màu đỏ dừng lại bên đường lớn trước cửa tiệm sách, con phố này tương đối rộng rãi, một cửa hàng bên cạnh tiệm mì và tiệm sách vẫn còn đang sáng đèn.

Môt cô gái mặc bộ đồ vừa vặn đang ngồi trong xe, khoác chiếc áo khoác đen, tóc xõa sau lưng, thoạt nhìn rất xinh đẹp đáng yêu.

- Tiêu Bách, anh là tên khốn kiếp, em đã mất công chuẩn bị ba ngày liền, thế mà hôm nay anh lại nói rằng anh đi công tác, anh đi chết đi, cút!

Cô gái ngắt điện thoại, ngồi trên ghế lái hờn dỗi, trách móc.

Con chó corgi đang ngồi ở ghế bên cạnh nhảy vào lòng cô gái, lông nó mềm mại trơn bóng, thoạt nhìn cũng biết đây là giống chó đắt tiền, hơn nữa người nuôi cũng rất có tâm.

- Ngoan, vẫn còn may có mày làm bạn với tao.

Cô gái châm một điếu thuốc, đưa tay ra gạt gạt tàn thuốc, ánh mắt phiêu đãng nhìn ra bên ngoài, nhìn vào cửa hàng sách bên kia. Điều quan trọng là qua cánh cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy bố cục sắp xếp bên trong có chút là lạ, bên trong không có quá nhiều giá sách, thế nhưng lại có mấy băng ghế nhựa.

Cô gái xuống xe, cô bế theo con corgi đi về phía cửa hàng sách, cô không muốn một mình đi lại lang thang không có mục đích ở trong buổi tối ngày lễ tình nhân này, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi lại.

Cửa hiệu sách không đóng, đi vào bên trong có thể cảm nhận được không khí ấm áp của điều hòa.

Cô gái dắt con corgi của mình, chọn đại một cuốn tạp chí bên trên giá sách, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế nhựa.

Chú corgi được cô thả lỏng, chú ta bắt đầu đi “thám thính” toàn bộ cửa hàng.

Cô gái lật xong cuốn tạp chí, cô làm động tác vươn vai vặn eo, cảm thấy cổ họng hơi khô khan, bèn gọi:

- Ông chủ, ông chủ có đó không, ở đây có trà sữa hay cà phê không?

Cô gái đứng lên, đưa quyển tạp trí đặt vào vị trí cũ, sau đó lại lấy ra quyển “Hồng Lâu Mộng” bằng tranh minh họa, đợi đến lúc cô lại ngồi xuống, không nhịn được lại gọi to lên:

- Ông chủ, mới nửa đêm mà ông đi chết rồi sao, thế này thì cửa hàng mở cửa làm gì?

Tấm biển treo trên cửa tiệm sách bằng kính trong suốt có ghi “Cửa hàng đang hoạt động, chào mừng quý khách”, cửa kính cũng mở, máy điều hòa cũng mở, chắc chắn là cửa hàng vẫn đang hoạt động.

Nếu như cô gái không có phép lịch sự hoặc bản thân là người vô cùng tò mò hiếu kì, chủ động đi lên trên tầng hai quan sát tìm kiếm một chút, cô có thể sẽ như “một câu nói thành sấm truyền” khâm phục bản thân.

Không gian trên tầng hai vừa nhỏ bé vừa thấp, thế nhưng lại có một cái tủ đông,

Còn ông chủ thì nằm bên trong, như một người chết vậy,

Không,

Ông chủ vốn là một người chết.

Đương nhiên, cũng có khả năng cô gái chưa kịp bội phục bản thân mình thì đã bị dọa cho hồn bay phách tán rồi.

Một người bình thường đi vào một cửa hàng lúc đêm khuya, kết quả lại phát hiện ông chủ cửa hàng lại đang nằm trong một cái tủ đông, quả thật là quá làm người ta kinh hãi đi?

Cô gái lại châm một điếu thuốc, có chút không nhẫn nại được nữa, bắt đầu lôi điện thoại ra nghịch.

Đúng lúc này, cửa cầu thang bên kia truyền đến tiếng bước chân, Châu Trạch không phải vì nghe được tiếng của cô gái rồi đi xuống, mà là anh ta tự nhiên tỉnh dậy.

Vừa xuống cầu thang, Châu Trạch nhìn thấy con chó corgi lông vàng óng chạy lại quấn quanh chân mình, dường như muốn đòi mình ôm.

Châu Trạch cười cười khom người, bế con corgi vào trong lòng, tên nhóc không biết lạ là gì, thấy ai cũng làm ra bộ dáng rất thân thiết như vậy.

Lúc đó, Châu Trạch mới phát hiện ra cô gái đang ngồi trong tiệm sách.

Ồ,

Khách hàng đầu tiên đến khai trương cửa hàng.

Nhưng Châu Trạch không có kích động như trong tưởng tượng, bởi vì hôm nay anh đã đem biển hiệu cửa hàng sách thay đổi một chút, lại còn thu dọn thanh lý đồ đạc bên trong cửa hàng,

Thế nhưng vẫn chưa nghĩ ra,

Sau này phải kiếm tiền như thế nào.

- Ông chủ ở đây có cà phê không?

Cô gái hỏi.

Châu Trạch đưa tay chỉ về máy uống nước ở góc tường, bên trong máy uống nước có để cốc giấy ở đó.

Cô gái có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đứng dậy, tự đi rót một cốc nước, sau đó ngồi trở lại chiếc ghế nhựa ban nãy.

Một chủ một khách,

Nhìn nhau không nói gì.

Bầu không khí im lặng tầm nửa tiếng đồng hồ, cô gái lại bắt đầu lướt weibo, xem những video được đăng lên, có một video rất ồn ào, rất ầm ĩ:

- Những thứ đã đi qua, thì không thể bỏ lỡ!

Tiền giấy âm phủ do lão đạo ta ban phước, số lượng có hạn!

Mọi người có thể đốt đi sau này xuống dưới đó thì lấy ra dùng, lại còn có thể kiếm thêm được ít lãi suất, thậm chí còn cao hơn cả lãi suất của taobao!

Hoặc có thể đốt cho người thân của mình dưới đó, vận chuyển mau lẹ, không dối gạt người già nhỏ, không bị quỷ sai làm phiền, không bị lột da tầng tầng.

Cô gái sau khi xem đoạn video thì nở nụ cười, con người ta có thói quen khi thấy video gây cười thì sẽ chia sẻ cho người khác cùng xem, cô ngẩng đầu lên, nhìn ông chủ đang ngồi chỗ quầy thu ngân, nói:

- Ông chủ, đoạn video này anh đã xem chưa? Video phát trực tiếp của trang weibo này, rất hấp dẫn, nó dường như đang trở thành trang mạng hot nhất đấy.

- Ồ, phát trực tiếp sao?

Châu Trạch có chút nghi hoặc, anh lấy điện thoại ra, trong điện thoại của Từ Nhạc, những phần mềm phát trực tiếp quả không ít, xem ra tên oắt này bình thường cảm thấy cuộc sống vô cùng tẻ nhạt, không xem phát trực tiếp chính là viết những cầu chuyện truyền lại của Bạch Khiết.

- Ừm, anh tìm ID của anh ta đi, rất buồn cười, hình như anh ta mở một cửa hàng ở Dung Thành, nhưng đã rất lâu không có phát trực tiếp rồi.

Châu Trạch mở phần mềm ra, tìm ID của lão đạo mà cô gái vừa giới thiệu, anh tìm thấy một trang phát trực tiếp —— quản lí đang vắng mặt.

Nhưng cũng may là vẫn có thể xem lại nhưng video đã phát, Châu Trạch ấn đại vào một video đã phát trước đấy một tháng.

Trong đoạn video lão đạo để điện thoại cố định vào một vị trí, một người ở bên trong đang múa quyền, quyền phong không tồi, có thể nhìn ra được đây là người luyện võ, trong đoạn video còn có một cậu thanh niên ở đó, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt híp lại, giống như đang xem xiếc khỉ vậy.

Châu Trạch lướt nhanh thời gian, bên trong lại xuất hiện hình ảnh một người đàn ông, ngồi đằng sau quầy tiếp tân, trong tay cầm cái thìa, hình như là đang ăn cháo.

Lão đạo trong đoạn video chậm rãi nói, không ngừng giới thiệu chào hàng bản thân cũng như tiền âm phủ của mình bán trên taobao, nhưng ánh mắt Châu Trạch lại chỉ nhìn về người đàn ông đang ở góc video kia.

Anh ta nhíu mày, anh ta đang bị dày vò, anh ta đang đau khổ anh ta đang bài xích,

Một thìa cháo,

Anh ta ăn rất khó khăn,

Sau đó tiếp tục ăn thìa cháo thứ hai,

Giống như đang chịu hình phạt vậy.

Châu Trạch vừa nhìn vừa hít thở dài một hơi, dường như từ người đàn ông đang ở góc màn hình kia anh đang liên hệ đến chính bản thân mình.

Ăn cơm,

Thật không phải một chuyện dễ dàng gì.

Anh ta không biết người đàn ông trong video kia là ai, nhưng từ trong thâm tâm anh lại nảy sinh chút hứng thú, đối phương hình như là một người có chứng bệnh kén ăn? Hoặc là anh ta có bệnh về dạ dày đường ruột?

Sau khi video kết thúc, anh ta mở trang weibo đó ra, vô cùng hưng phấn, anh ta trực tiếp dùng tài khoản của Từ Nhạc để đăng nhập sau đó gửi một tin nhắn riêng cho lão đạo.

- Trong đoạn video, người ngồi đằng sau ăn cháo là ai?

- Này ông chủ, tôi phải đi đây, bao nhiêu tiền vậy?

Cô gái đứng dậy, duỗi lưng vươn vai một cái:

- Nếu hôm này nói ra, người ta sẽ nói rằng tôi thật ngốc nghếch, buổi tối ngày lễ tình nhân, vậy mà tôi lại ngồi ở của hàng sách đọc Hồng Lâu Mộng lâu đến thế.

- Cô tự xem xem trả bao nhiêu thì trả.

Châu Trạch nói.

Cô gái cũng chỉ xem sách một chút, và cũng chỉ rót cho mình một cốc nước trắng.

Cô gái liếc mắt nhìn Châu Trạch:

- Ông chủ, cách làm ăn này của anh thật độc đáo, giống như vị đại sư ngồi trong miếu giải quẻ vậy.

Chiếc đệm ngồi bên kia viết một cái biển “giải đáp miễn phí” đợi sau khi ông ta giải quẻ cho tất cả du khách, ông ta sẽ lấy ra một tấm vải mỏng màu đỏ đưa cho du khách, bên trên biết to một dòng tên và tiền hương hỏa, thấp nhất là một trăm tệ.

Châu Trạch cười cười, không có ý kiến gì.

Cô gái lấy ra một tờ một trăm tệ, đặt lên trên cái ghế nãy mình vừa ngồi, sau đó ôm chú chó corgi của mình đẩy cửa đi ra khỏi hiệu sách.

Châu Trạch đứng lên, cầm lấy tờ một trăm tệ, sau đó lấy tay búng một cái,

Âm thanh giòn vang vang lên.

Đây là một trong những âm thanh tuyệt vời nhất thế gian.

Sau khi quay trở lại quầy thu ngân, Châu Trạch phát hiện màn hình điện thoại vừa lóe sáng, anh mở điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn gửi đến, là tin nhắn riêng của lão đạo vừa nãy, nội dung trả lời rất đơn giản:

- Hết rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương