Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
Chương 77: Tuyết đông tan chảy, hương thơm lan tỏa

Tuyết rơi suốt cả đêm.

Cái lạnh của mùa đông hòa quyện cùng cơn gió Bắc không cam chịu cô đơn, khí lạnh hung hãn như muốn thổi vào tận xương tủy. Ổ chăn ấm áp, lò sưởi cháy hừng hực, hít vào thở ra một hơi cũng không nhìn thấy lớp sương trắng mỏng manh, ấm áp đến mức tứ chi nóng bừng.

Trì Hành tỉnh dậy vì nóng.

Áo trong thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai nóng hổi đến đáng ngờ, linh hồn như được thanh lọc bởi hương thơm lành lạnh của viên ngọc mềm mại trong ngực. Nàng từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn trong sáng như mọi khi, nhưng nhìn kỹ lại thì khác hẳn so với hai năm trước.

Hai năm trước, Tiểu tướng quân nhìn hoa trong sương mù, dù có mở to mắt đến mấy cũng không thể nhìn rõ lòng mình cũng như lòng người khác. Hai năm sau, tuổi tác ngày càng lớn, trải nghiệm cuộc sống ngày càng nhiều, cảm nhận cũng dần sâu sắc hơn.

Ví dụ như...

Nàng cúi đầu mỉm cười, Uyển Uyển như thế này trông thật xinh đẹp. Cực kỳ quyến rũ.

Là cơn mưa xuân tháng Ba, tháng Tư, là mưa rào sau nắng hạn, là trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, là chùm đèn lấp lánh trong đêm tối. Lại giống như rượu được đun trong lò than đỏ ở vùng hoang vu phía Tây Bắc, chưa kịp vào miệng thì hương thơm của rượu đã lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng.

Trong suốt hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, từ trên người Thẩm Thanh Hòa, Trì Hành mới thực sự hiểu được như thế nào là "quyến rũ".

Khi nàng tỉnh, ngươi vì nàng mà hồn xiêu phách lạc. Lúc nàng ngủ, ngươi vì nàng mà tâm tư rối bời.

Chỉ trong gang tấc, khi tỉnh dậy là có thể được sắc đẹp rửa mắt. Trong lòng Trì Hành tràn đầy sung sướng, hít một hơi thật sâu mùi hương nữ nhi từ cổ của mỹ nhân. Tuy đều là nữ tử nhưng giữa Uyển Uyển và nàng dù sao cũng không giống nhau.

Nến trong phòng rơi từng giọt như nước mắt, ánh sáng le lói như hạt đậu. Ánh sáng lờ mờ vừa đủ, không quá sáng chói khiến con người ta ngượng ngùng, lại có thể mượn ánh sáng lờ mờ này để ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ chốn nhân gian.

Đôi môi của người trong ngực trắng nhợt, cánh môi mềm mại, khiến người ta muốn cúi xuống tô điểm cho nàng thêm chút son phấn tự nhiên, khiến cho nàng trở nên sống động hơn, làm cho hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh. Trì Hành tự mình suy nghĩ lung tung đến mức thẹn thùng.

Ánh mắt dừng lại nơi mỹ nhân đang thở nhẹ, ngủ say vẫn đẹp như tranh vẽ. Nhớ đến câu nói "hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh", Trì Hành vui không tả xiết. Trên thực tế, hai năm qua Uyển Uyển ít khi lộ vẻ e thẹn trước mặt nàng, dường như khi con người trưởng thành hơn thì cảm xúc cũng sẽ kín đáo hơn.

Tiểu tướng quân hiếm khi ngủ nướng lén lút ôm chặt người trong ngực, chìm đắm trong chốn êm ái chẳng muốn nhúc nhích. Nàng sưởi ấm cơ thể nàng ấy suốt đêm, hàn độc đang muốn vùng dậy bị đè nén xuống, hai người chen chúc trong một cái chăn càng ngủ càng nóng. Trì Hành rên rỉ hai tiếng, miễn cưỡng mở mắt: "Ngủ với tỷ nóng quá đi thôi."

Đôi chân giấu dưới chăn giẫm giẫm đôi chân ngọc đang cuộn tròn của đại mỹ nhân, Trì Hành cẩn thận rút tay chân về, nhấc chăn gấm lên rồi rón rén xuống giường.

Trời còn chưa sáng rõ, ánh bình minh dần ló rạng ở phương Đông, Trì Hành rời khỏi giường, hít hà khắp nơi, xác định mồ hôi trên người mình vẫn còn thoang thoảng hương thơm dễ chịu, không đến mức làm bẩn cơ thể ngọc ngà của đối phương mới thở phào nhẹ nhõm.

Dùng ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ vành tai, Trì tiểu tướng quân liếc nhìn một lần cuối, cẩn thận vén lại màn che quanh giường, thở dài: Thảo nào đại thi nhân cũng từng nói "Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều".

Tuy đêm qua không phải đêm xuân, nàng không phải quân vương, nhưng "mặt trời lên cao mới dậy" cũng chính là điều nàng mong muốn. Mỹ nhân trong ngực, ai mà chẳng muốn ôm vào lòng ngủ say trong chăn ấm!

Trì Hành quen cửa quen nẻo mà lục tung khuê phòng của cô nương gia, tìm thấy bộ đồ mới mà Uyển Uyển đã may cho mình. Nàng nhanh chóng thay đồ, ngày hôm qua đến vội vã, nàng cần phải về nhà xem xét một số việc.

Cửa mở ra, vai của Thẩm đại tướng quân phủ đầy tuyết, mặt mày lạnh lùng đứng sừng sững giữa đình viện. Bị dáng vẻ của hắn làm cho giật mình thon thót, Trì Hành cố gắng trấn tĩnh, đóng cửa lại, quay người cung kính gọi một tiếng "Nhạc phụ".

Sắc mặt Thẩm Duyên Ân không tốt, lo lắng giọng nói của mình sẽ làm phiền nữ nhi đang ngủ bên trong, hắn bước ra vài bước, cau mày hỏi: "Nàng thế nào rồi?"

"Hàn độc trong cơ thể tỷ tỷ tạm thời đã bị áp chế."

Nhìn thấy nàng thay quần áo mới, Thẩm Duyên Ân nhíu mày, muốn nói lại thôi.

"Con sẽ chịu trách nhiệm với tỷ tỷ." Trì Hành nghiêm túc nói: "Con sẽ cưới nàng."

Cô "nam" quả nữ ở chung một phòng, bất kể có làm chuyện xấu hay không, chỉ cần nói ra cũng khó tránh khỏi bốn chữ "ái muội kiều diễm". Nếu không phải hai nhà đã đính hôn để ngăn chặn dư luận, không biết người ngoài sẽ bàn tán như thế nào nữa đây.

Thái độ của nàng đúng mực, Thẩm Duyên Ân bình tĩnh lại một chút: "Trở về đi."

"Dạ, nhạc phụ."

Lòng Trì Hành đầy lo âu mà rời khỏi biệt uyển, không ngừng tự an ủi bản thân: Nhạc phụ xem con rể, mười người thì đến chín người là xấu, Uyển Uyển thích là đủ rồi.

Tim nàng đập thình thịch, thân hình uyển chuyển lướt qua mái nhà, gió lạnh phất vào má, không khỏi tiếc nuối nghĩ: Giá như nhạc mẫu còn sống thì tốt biết bao.

Sau một hồi suy nghĩ lung tung, khi đến gần cửa nhà, Trì Hành lại lộ vẻ lo lắng: Sức khỏe của Uyển Uyển, dù có Long Viêm Đan kéo dài tuổi thọ cũng không phải là cách lâu dài.

Theo như lời Đại sư bá nói, thuốc này là thuốc có công hiệu cực mạnh. Khi thuốc hết cũng là lúc người uống thuốc lìa đời. Sáu năm, nếu không tìm được thuốc giải hàn độc trong vòng sáu năm, thần tiên cũng khó mà cứu được Uyển Uyển.

Nhưng phải tìm Nhất Niệm Đan ở đâu đây?

Nàng lo lắng, sốt ruột trèo qua tường nhà.

Trong phủ Trụ Quốc đại tướng quân, đèn đuốc sáng rực, Trì đại tướng quân đang sửa soạn y phục, không lâu sau sẽ tham dự buổi chầu sớm. Trì phu nhân thì đứng chờ trước cửa Minh Quang Viện, ôm cây đợi thỏ.

Thỏ - cả đêm không về nhà - Tiểu tướng quân bị mẹ ruột chặn ở ngoài cửa viện, cười khúc khích nói: "Nương..."

"Con còn biết quay về sao?" Trì phu nhân trừng mắt nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt nàng thấp thoáng vẻ mệt mỏi, đoán chừng đêm qua nữ nhi không được ngủ ngon, lòng thương con trỗi dậy, giọng nói tự nhiên dịu dàng hơn: "Đã đói chưa? Về sớm như vậy, chưa ăn gì phải không?"

Đâu chỉ là không ăn sáng, mà cả tối qua cũng chưa ăn gì cả, Trì Hành liếm đôi môi hơi khô: "Con muốn ăn chè hạt sen nấm tuyết nương làm!" Hạt sen, giải nhiệt! Làm Liễu Hạ Huệ cả đêm, sắp bị "thiêu chết" rồi!

Trì phu nhân bị nàng chọc cười, rốt cuộc thương xót chiếm thế thượng phong, bèn hỏi: "Thanh Hòa thế nào rồi?"

Trì Hành bỗng chốc biến thành quả cà tím bị sương đánh, không muốn giãi bày hết mọi chuyện. Lòng nàng nặng trĩu, lảng tránh bằng cách trả lời qua loa, miệng liên tục kêu đói.

Nàng như thế này, làm sao mà Trì phu nhân lại không biết hàn độc khó giải quyết? Thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, đi ra sau bếp nấu chè.

Gió lạnh thổi, Trì Hành không vào phòng mà ngồi lại trên bậc thềm đá lạnh. Gió thổi vào lòng, xua tan đi bao muộn phiền. Nàng đứng dậy, vươn vai: "Trời không tuyệt đường người!"

Sáu năm, sáu năm biến đổi nhiều lắm, có nàng ở đây, Uyển Uyển mới không phải là quỷ đoản mệnh!

Nàng vui vẻ trở lại, vội vàng cởi quần áo đi tắm.

Ngâm trong làn nước ấm, nàng nâng cánh tay lên khẽ hít hà. Ôm ấp suốt đêm qua, vẫn còn cảm nhận được mùi hương lành lạnh quen thuộc ấy. Nàng xoa xoa mặt, nở nụ cười, thầm nghĩ: Nếu Uyển Uyển tỉnh táo, nàng cũng không dám tự ý leo lên giường người ta mà không được cho phép.

Không biết bây giờ nàng ấy đã tỉnh chưa?

Gió mạnh thổi qua cành mai gầy, hạ nhân của biệt uyển Tú Xuân dậy sớm dùng chổi quét tuyết.

Ở chủ viện, thiếu nữ nằm trên chiếc giường chạm khắc lớn từ từ mở mắt, giữa mùa đông lạnh giá lại ấp ủ nên một mối tình xuân nồng nàn, diễm sắc cùng hòa quyện vào sắc tuyết, bảy phần ốm yếu, ba phần mị hoặc, yểu điệu. Trước ngực là chăn gấm thêu hoa hợp hoan, tóc đen buông xõa bên gối, thân mình gầy yếu nhưng phong thái vẫn thanh tao.

Sao lại có một người bệnh đẹp như Tây Thi, nhìn thấy mà thương?

Năm tháng như điểm trang, đặc biệt ưu ái người đẹp. Nét ngây ngô cuối cùng cũng phai nhạt, mỹ nhân được tô điểm, mặt mày toát lên vẻ đẹp trưởng thành, phong vận thanh tao, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Nhi lang trẻ tuổi nào ở Thịnh Kinh thành mà không ghen tị Trì tam công tử có phúc?

Thanh Hòa uể oải ưỡn sống lưng, quay mặt vào tường, nơi tay nàng chạm vào vẫn còn hơi ấm còn sót lại của người nọ.

Trì Hành vừa đi là nàng đã tỉnh.

Giữa cơn mê man do hàn độc gây ra, nàng vẫn nhớ đêm qua đã trôi qua thế nào, vẫn nhớ nàng đã ôm lấy A Trì để tìm kiếm sự ấm áp ra sao, cơ thể lạnh lẽo dần được sưởi ấm từng chút một.

Xung quanh không một bóng người, nàng buông thả bản thân mà bắt đầu đỏ mặt, cho đến khi cái cổ trắng ngần nhuộm hồng vì thẹn thùng, Thẩm cô nương mới hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Vào một ngày trời lạnh giá, gió rét thổi, xương cốt lười nhác không muốn cử động, Thanh Hòa thở dài, uể oải nhấc chăn rời khỏi giường.

Đêm khuya, nội y của nàng nhiều lần bị thấm đẫm mồ hôi lạnh, nửa đêm sau lại được Trì Hành ôm vào lòng toát mồ hôi nóng. Cái cảm giác nóng lạnh dính nhớp trên cơ thể khiến nàng vô cùng khó chịu, dù muốn ngủ nướng thêm chút nữa cũng không được.

Chỉ nghĩ đến việc mồ hôi dính chặt vào da, lông mày của nàng bất giác nhíu lại.

Bước vào bồn tắm, nàng không khỏi nghĩ, cái bộ dạng chật vật như vừa được vớt ra từ nước và hong khô này của nàng, không biết sao mà A Trì lại không chê bai.

Dùng nước ấm rửa sạch mồ hôi còn sót lại trên người, tay chân nàng mềm nhũn, cả người không còn sức lực, nàng đặt tay trái lên cổ tay phải để bắt mạch, nhắm mắt lại, một lúc sau khẽ bật cười tự giễu.

Không còn sống được mấy năm nữa.

Nàng chán nản vùi mặt xuống nước.

Thật sự.

Phiền phức quá.

"Tiểu thư, hay là tiểu thư ăn thêm hai miếng nữa đi? Sức khỏe đang yếu, không ăn gì sao mà được?" Liễu Cầm bưng khay thức ăn nhỏ giọng nài nỉ, chỉ thiếu nước nhét bánh gạo vào miệng người kia.

Thẩm cô nương ôm sách "Phản Kinh" đọc say mê, bị cắt ngang liên tục, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề bực bội. Bị thúc giục nhiều, nàng đặt sách xuống, nhận lấy chén trà thơm Liễu Sắt đưa tới: "Không muốn ăn, không có khẩu vị."

"Không muốn ăn cũng phải ăn..." Liễu Cầm lẩm bẩm: "Người không ăn, Tiểu tướng quân mà biết được sẽ không vui đâu."

Nàng cố tình nói to để người kia nghe thấy, có dụng ý gì thì ai cũng đoán được.

Thanh Hòa đang ở trong phòng, khoác trên người một bộ váy dài màu sương khói được thêu bằng chỉ vàng và bạc, đôi bàn chân ngọc ngà tinh xảo được bọc trong đôi vớ trắng. Có một chú mèo béo ấm áp đang nằm ườn trên hai chân nàng, nằm bên cạnh chân là một con hổ trắng với bộ lông trắng như tuyết, dưới chân có hệ thống sưởi ấm, những tấm thảm len dày được trải rộng rãi trên mặt đất...

Ngón tay thon dài, mảnh mai ẩn chứa sắc lạnh, nàng nghe vậy không hề bận tâm, nhẹ nhàng nắm lấy đuôi mèo. Chú mèo ú nu, thân hình tròn trịa cuộn tròn lại, mở đôi mắt tròn xoe, lim dim liếm láp đầu ngón tay nàng như muốn lấy lòng.


Nàng mỉm cười dịu dàng nói: "Vậy thì đừng để nàng biết."

Liễu Cầm tự lấy đá đập vào chân mình, cổ họng như bị bóp nghẹt, không nói nên lời.

Đây, đây là quyết tâm không muốn ăn nữa sao?

Nhưng nàng cũng hiểu tại sao tiểu thư lại không có khẩu vị.

Tuy người đã tỉnh dậy, nhưng trải qua một đợt hàn độc khiến cả thể xác và tinh thần bị tra tấn dữ dội, e rằng lúc này vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Nàng và Liễu Sắt ở trong phòng hầu hạ nóng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, Thanh Hòa mải mê trêu chọc mèo, cũng không ngẩng đầu lên: "Nghỉ ngơi đi, để ta yên tĩnh một chút."

Cầm Sắt không dám làm trái ý nàng, bày một bàn nhỏ đầy đủ các loại bánh ngọt mới ra lò, sau đó mới cúi đầu lui ra.

Sau khi người đi rồi, Thanh Hòa bế mèo con lên, trán dán vào đầu mèo cọ nhẹ, một lát sau lại tách ra, nàng khẽ hé môi nói tiếng mèo: "Meo?"

"Meo meo meo?" Mèo con ngốc nghếch hướng về phía nàng nhẹ nhàng kêu meo meo, chọc cho Thanh Hòa mỉm cười, lại vuốt ve đầu mèo con.

Nụ cười đọng lại trên khóe môi, nàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi mèo con: "Ăn một mình thì chán lắm."

Mèo con không hiểu lòng chủ nhân, tiếp tục cuộn tròn ngủ trên chân nàng.

Nàng ở biệt uyển một mình ôm nỗi tương tư, Trì Hành làm việc trong cung cũng chẳng dễ chịu gì, nàng nôn nóng muốn được về nhà mà nhóm phi tần cứ liên tục có chuyện lớn chuyện nhỏ, lúc nào cũng có cung nữ đến gọi "Trì hành tẩu".

Trì Hành bực bội không chịu nổi, cố gắng giải quyết mâu thuẫn giữa các cung, thầm nghĩ rằng chức quan "Hành tẩu" này quả thực không phải dành cho con người làm.

Rốt cuộc Bệ hạ mắc cái bệnh hồ đồ gì mà cứ tâm tâm niệm niệm muốn nàng tiếp tục giữ chức quan tứ phẩm này vậy?

Sau Tết một thời gian, nàng sẽ tròn mười tám tuổi. Theo thông lệ của Vận triều, nam tử khi mười tám sẽ tiến hành Quán lễ (Lễ đội mũ), tượng trưng cho việc thực sự thành niên. Nam tử thành niên có nhiều điều kiêng kỵ khi ở bên cung phi, Trì Hành mong mỏi sớm thành niên để có thể từ cái chức "Hành tẩu" này.

Trong triều không phải không có ai dâng tấu chương nói thẳng rằng nàng mười bảy tuổi rồi, đi tới đi lui trong thâm cung rất bất tiện. Tấu chương chất thành núi nhưng Triệu Tiềm mặc kệ.

Buồn cười là vào ngày Trung cung có thai, Bệ hạ đã ban thưởng thêm cho nàng một trăm lượng vàng, mười chuỗi ngọc trai, một hộp mã não. Trì Hành không hiểu nổi Hoàng hậu hoài thai thì có liên quan gì đến mình. Chẳng phải nàng chỉ nhận bổng lộc của triều đình và giữ gìn sự yên ổn trong hậu cung thôi sao.

Nhìn qua thì không thấy gì, nhưng nhìn kỹ thì thấy phần ban thưởng ngoài luồng này có vẻ hơi đối nghịch với triều thần.

Cánh Bệ hạ rất cứng.

Nước láng giềng thường xuyên quấy rối biên cương, Bệ hạ đã đích thân cầm quân chinh phạt và đánh thắng trận hai lần. Thêm vào đó, hai năm qua y đã thi hành chính sách "lợi dân" nên rất được lòng dân.

Quyền lực của hai phủ ít nhiều được chuyển giao cho hoàng thất, tình trạng chủ yếu, thần mạnh dần dần thay đổi. Trì Hành không biết là tốt hay xấu, hai năm qua, sự ưu ái của Bệ hạ đối với phủ Tướng quân đã đạt đến mức độ khiến người ta phải lắc đầu ngán ngẩm.

Triệu thị là triều đại chính thống của thiên hạ. Nếu không có lý do chính đáng, ai cũng không muốn gánh vác ô danh khi quân phản quốc.

Đầu óc nàng đầy những suy nghĩ vẩn vơ, không để ý thấy Triệu Nhung lén lút nấp sau lưng: "Này! Nghĩ gì thế?"

Mắt bỗng nhiên bị một đôi tay che khuất, Trì Hành giật mình, vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, quay người lùi lại hai bước: "Thần bái kiến công chúa!"

Là Công chúa điện hạ kim tôn ngọc quý duy nhất của Đại Vận triều, Triệu Nhung chưa từng có thứ gì mà không chiếm được. Bao nhiêu người xu nịnh nàng, ngay cả phụ hoàng cũng vô cùng yêu thương nàng. Đáng tiếc, vị Hành tẩu trẻ tuổi trước mặt lại coi nàng như hổ dữ, nàng bực mình hừ một tiếng: "Làm gì mà trốn xa thế? Lại đây!"

Trì Hành đứng đó bất động.

Quân tử như ngọc, mềm dẻo như tre. Trước đây từng nghe nói Trì tam công tử háo sắc làm càn, sau khi đính hôn rồi thì vị Tam công tử này lại đổi tính, ngay cả hoa khôi Vân Quế Lâu cũng chướng mắt, làm cho giai nhân nản lòng thoái chí, rời khỏi kinh thành.

Trước đây Triệu Nhung không biết nên chọn phò mã như thế nào, nhưng vào hai năm trước, nàng ở trong thâm cung vô tình liếc nhìn thấy thiếu niên lang môi đỏ răng trắng đúng dưới tán cây mỉm cười, xuân tâm từ đó nảy mầm, đối với Trì Hành có sự thân mật mà người khác không có.

Nàng khao khát được gần gũi, muốn tìm hiểu, thế nhưng một lang quân tuấn tú, cao quý như vậy lại đã có hôn thê. Nàng từng cố gắng tránh xa Trì Hành một năm, nhưng rốt cuộc lòng kiêu hãnh của nàng không cam tâm nhường người mình coi trọng cho người khác.

Mà thái độ của Trì hành tẩu quả thực khiến cho người ta thương tâm.

Mặt nàng đỏ bừng, kiêu ngạo ra lệnh: "Ngươi còn không qua đây?"

Trì Hành bực mình không chịu nổi, giận đến nỗi chân cắm rễ xuống đất cách đó vài bước, cùng lắm là bị đánh đòn thôi, dù sao nàng cũng không thể làm hài lòng mọi người!

Triệu Nhung bị nàng chọc giận đến ngực phập phồng, mặt đỏ lên: "Bản công chúa ra lệnh cho ngươi—"

Vẻ mặt của Trì hành tẩu trẻ tuổi tuấn tú vẫn lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, khí thế hừng hực trong người biến thành lửa giận. Thân mình tuy bất động, nhưng ngọn lửa cuồng nộ trong lòng đã bùng cháy hướng về phía vị Công chúa điện hạ tôn quý kia.

Bị khí thế đột ngột lao tới dọa sợ, Triệu Nhung lùi lại một bước. Khi định thần lại thì nàng dậm chân, giọng nghẹn ngào: "Ngươi bắt nạt người ta quá đáng!"


Nàng nén nước mắt bước đi. Gió lạnh thổi tung vạt áo Trì Hành, sắc mặt của Trì tiểu tướng quân không chút biểu cảm.

Bên trong thâm cung người qua kẻ lại không ngừng nghỉ, nàng không thể nói thẳng rằng Công chúa Cẩm Nhung [1] và phụ hoàng của nàng ta đều có vấn đề tâm lý, nhưng trong lòng đã viết ra cả vài trang giấy oán trách — Nàng đã làm gì sai chứ! Sao lại gặp phải cặp cha con này!

[1]: (Có lẽ) đây là tước hiệu của công chúa, chữ Nhung (绒) trong Triệu Nhung và chữ Nhung (茸) trong Cẩm Nhung khác nhau.

Có bệnh, một người lây cho nhiều người!

Sao nàng lại biến thành kẻ bắt nạt chứ? Nàng mới không thèm bắt nạt cái người "thuốc cao bôi trên da chó" ỏng ẹo, hay cáu kỉnh, trút giận lên cung nhân, não bộ chưa phát triển hoàn toàn kia.

Nàng ngửa mặt lên trời thở dài não nề.

Ngự Thư Phòng.

Công chúa Cẩm Nhung uất ức trào dâng, nức nở xông vào. Chưa kịp vào cửa thì tiếng kêu "Phụ hoàng" của nàng đã vang vọng khắp nơi, khiến người nghe rơi lệ, người nhìn xót xa.

Suốt bao nhiêu năm qua, Triệu Tiềm chỉ có duy nhất viên minh châu trên lòng bàn tay này, thương yêu vô cùng. Nhìn thấy nàng khóc nức nở như hoa lê trong mưa, không cần nghĩ cũng biết ai đã chọc giận nàng.

"Phụ hoàng! Trì Hành ức hiếp người ta!"

Hoàng đế bệ hạ dở khóc dở cười: "Trì ái khanh đã ức hiếp Công chúa bảo bối của trẫm thế nào?"

"Hắn, hắn không để ý tới con! Con gọi hắn tới, nhưng hắn, hắn làm như không nghe thấy, ánh mắt hung dữ như vậy..."

Công chúa Cẩm Nhung nép vào lòng phụ hoàng, nức nở nấc lên. Tay nàng nắm chặt một góc long bào, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng lệ, nghẹn ngào thổ lộ: "Phụ hoàng...Nhi thần, nhi thần muốn hắn..."

Lúc này Triệu Tiềm giống như một vị phụ thân yêu con bình thường, y vỗ nhẹ vào lưng nữ nhi mình, ánh mắt hơi sâu thẳm.

Nghĩ đến việc Trì Hành và Tiết Linh đã tằng tịu suốt mấy năm qua, rồi lại nhìn sang khuôn mặt nảy nở, thân hình thon thả đầy sức mạnh của Trì tam công tử, không chỉ nữ nhi gia say mê mà ngay cả những nam tử thích nam cũng không thể không thèm nhỏ dãi.

"Trì Hành là người đã có hôn thê, trẫm không thể cho con."

"Phụ hoàng..."

"Được rồi, đừng làm nũng nữa."

Hôn sự giữa hai phủ chỉ có thể tự mình tan vỡ, ngay cả Hoàng đế cũng không thể dễ dàng hủy hoại.

Giờ đây chính là thời điểm thích hợp để che mắt hai phủ. Y là Hoàng đế của Đại Vận triều, nắm giữ vị trí chính thống, nếu Trì Diễn dám phạm thượng, khó thoát khỏi thanh danh loạn thần tặc tử! Sử sách có thể bóp méo, nhưng lời đồn đại còn đáng sợ hơn!

Một ngày y còn nắm giữ vị trí chính thống, y sẽ còn có thể từ từ tính toán từng bước một, đi bước nào chắc bước đấy, đẩy hai phủ rơi vào đường cùng, buộc Trì Diễn không thể nhịn được nữa, buộc hai phủ trở mặt thành thù, khi đó y sẽ ngồi không hưởng lợi.

Hơn nữa chuyện Hoàng hậu có thai cũng có công lao của Trì Hành. Nếu không phải nhi tử Trì gia và Quý phi có mối quan hệ mật thiết riêng tư thì làm sao khơi dậy được sự mạnh mẽ của y trong chuyện phòng the.

Mỗi khi cảm thấy nản lòng, chỉ cần nghĩ đến Tiết Linh đã từng khóc lóc nỉ non trong cơn hoan ái dưới thân thần tử, nghĩ đến bọn họ đang yêu đương trong bí mật mà lại trần trụi, Triệu Tiềm như bừng tỉnh từ trong cơn mê, máu huyết sục sôi trong tim.

"Trì Hành không thể làm trai lơ của con được. Công chúa ngoan của trẫm, con bình tĩnh lại đi."

Vẻ mặt y mê mẩn không biết đang suy nghĩ cái gì, Triệu Nhung không dám quấy rầy phụ hoàng khi đang suy nghĩ nữa, lau mấy giọt nước mắt rồi cáo lui.

Ngự Thư Phòng lại trở nên yên tĩnh.

Triệu Tiềm trêu chọc con chim chích chòe trong lồng vàng, nếp nhăn giữa hai lông mày nhíu lại, nảy sinh nghi ngờ: Đã bao nhiêu năm rồi, sao vẫn không thấy Quý phi mang thai?

Châu thai ám kết [2], mới là nguyên nhân thực sự làm hủy hoại hôn sự của hai phủ.

[2]: Nghĩa là tằng tịu với người khác rồi trộm mang thai.

Trì Hành còn trẻ, là thời điểm ham muốn mạnh nhất, vậy mà hai năm ròng rã lại không có lấy một đứa con hoang, là do quá cẩn thận hay duyên chưa tới?

Y trầm giọng hỏi: "Đạo trưởng, sức khỏe của ái phi dạo này thế nào rồi?"

***

Lựu Hoa Cung.

Rất nhiều đồ ban thưởng được đưa vào, Quý phi nương nương nhìn cũng không thèm nhìn, đưa bánh hoa mai vào miệng, thanh mát thơm ngon, nàng ăn một miếng, suy nghĩ liền trôi về Đạo Sơn ngập trong tuyết mịn trong ký ức.

"A tỷ, nếm thử xem, là A Linh đích thân làm cho tỷ. A tỷ tốt, nếm thử xem, xin tỷ mà..."

Nữ hài bảy tám tuổi lắc lắc ống tay áo của một nữ hài mặc áo bào trắng khác, chỉ nhận được một cái liếc mắt: "Ta đang ngộ đạo, không muốn ăn bánh hoa mai của muội."

"Hừ, ngộ đạo ngộ đạo, trong đầu của tỷ ngoài ngộ đạo ra còn có gì nữa? Tỷ bỏ mặc muội một mình ở núi tuyết này, không thèm quan tâm muội, vậy tại sao lúc trước lại đưa muội về núi? Chi bằng để muội chết đi, thi thể bị kền kền ăn, bị quạ quắp, bị sài lang xé nát, cũng tốt hơn là muội ở bên cạnh tỷ mà tỷ không nếm thử bánh hoa mai của muội!"

"..."

Miệng lưỡi nàng sắc bén, chỉ là một miếng bánh hoa mai, không nếm thì thôi, sao lại tự nguyền rủa bản thân?

Người trong Đạo Môn tin đạo, tin ý trời, nữ hài lớn tuổi rốt cuộc cũng mở mắt, lạnh mặt khẽ "Phì phì" hai tiếng: "Nói bậy bạ! Ai cho phép muội nói như vậy?"

Miệng nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại lẩm nhẩm những câu kinh kệ mà Tiết Linh không hiểu được. Niệm xong rồi, nàng thở dài vỗ ngực: "Được rồi, đồng ngôn vô kỵ [3], ông trời sẽ không so đo với muội."

[3]: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.

Tuy chỉ mới mười một mười hai tuổi nhưng trông nàng như một người lớn thu nhỏ, thường ngày hay nghiêm mặt để giữ gìn uy nghiêm của Đại sư tỷ Đạo Môn. Tiết Linh giận thì giận, dứt khoát ăn vạ trong lòng nàng: "Ôi, người ta không còn sức nữa, phải để a tỷ ôm mới đứng dậy được!"

A tỷ ôm nàng, thân thể ấm áp, mặt mày dần dần nở nụ cười, dù còn nhỏ nhưng đó chắc chắn là gương mặt đẹp nhất mà Tiết Linh từng nhìn thấy.

Khi đó nàng không hiểu chữ "Khương" này có ý nghĩa gì, không hiểu được sự tàn nhẫn của thời gian, gánh nặng và trách nhiệm. Nàng chỉ nghĩ rằng mình và a tỷ sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn nương tựa vào nhau.

Tuyết trên Đạo Sơn tinh khiết hơn bất kỳ nơi nào khác, hoa mai trên Đạo Sơn cũng nở rộ rực rỡ hơn bất cứ nơi nào khác.

Tiết Linh mắc kẹt trong hồi ức, đôi mắt đỏ hoe, nàng "phụt, phụt" nhổ bánh hoa mai ra khỏi miệng, vẻ mặt vô cùng chán ghét: "Dở tệ!"

Chẳng trách người nọ lại không thích ăn.

Nàng bỗng chìm trong u sầu, nhìn vào hư vô với vẻ mặt khó đoán.

"Nương nương, đây là danh sách lễ vật do thái giám đưa đến."

Ý thức của Tiết Linh quay trở lại, nàng hờ hững nhận lấy tấm thiệp dát vàng, đọc lướt qua rồi bật cười: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

Miệng nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng ngữ khí có thể nói là mỉa mai, khinh thường.

Cung nhân đã quen với sự ngang ngược của nàng, ngay cả Triệu Tiềm cũng đã quen với việc nàng coi hoàng quyền như bùn đất. Nhưng ai bảo nàng đẹp như vậy chứ?

Dù nàng có làm gì thì cũng đáng được tha thứ.

Danh sách lễ vật toàn là những đồ bổ dưỡng, ai không biết còn tưởng rằng nàng cũng ốm yếu như vị cô nương Thẩm gia kia.

Đây là nóng nảy rồi sao.

Nóng lòng muốn nàng và nhãi ranh A Hành sinh con à.

Triệu Tiềm...

A.

Ngu xuẩn!

***

Hiếm khi trời quang mây tạnh một lúc, vừa bước ra khỏi cửa cung tuyết lại bắt đầu rơi.

Không có xe ngựa của Thẩm gia dừng ở cửa cung, Trì Hành thở phào nhẹ nhõm: Nàng thật sự lo lắng Uyển Uyển sẽ cậy mạnh chạy tới đón nàng. Thời tiết tồi tệ như thế này, lạnh đến xương cốt cứng đờ, tốt nhất là nên hạn chế ra ngoài.

Nàng xoa xoa đầu ngón tay lạnh buốt, trong lúc đi lại thì chân khí thuần dương lưu chuyển trong cơ thể, không mất nhiều thời gian thân mình đã ấm áp. Tuyết dưới chân mỗi bước đi qua đều có dấu hiệu tan chảy.

Tuổi trẻ tài cao, chỉ riêng nội công này thôi đã hơn xa những người cùng thế hệ.

Cầm trong tay bánh phục linh do Quý phi tỷ tỷ tặng, Trì Hành lên xe ngựa Trì gia, không hồi phủ mà đi về hướng biệt uyển.

***

Tác giả có lời muốn nói:

"Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khỏi, tòng thử quân vương bất tảo triều." - Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.

"Phản Kinh", còn có tên gọi khác là "Trường Đoản Kinh", là một tác phẩm mưu lược kỳ bí mang tính thực tiễn do Triệu Nhuy của triều Đường sáng tác. Sách kết hợp tư tưởng của Nho giáo, Đạo giáo, Binh pháp, Pháp gia, Âm dương, Nông nghiệp,... đề cập đến nhiều lĩnh vực như chính trị, ngoại giao, quân sự,... Tác phẩm có hệ thống logic chặt chẽ, bao hàm cả văn thao võ lược, là một bộ sách mưu lược toàn diện. (Từ phần giới thiệu của Baidu)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương