Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược
-
C5: Giơ roi thúc ngựa
Sau khi rời khỏi cổng phủ tướng quân, Liễu Cầm và Liễu Sắt đứng hai bên cẩn thận đỡ tiểu thư nhà mình, Liễu Cầm nói đùa: "Tiểu tướng quân suýt đã bị tiểu thư dọa sợ rồi."
Tiểu thư nhà nàng nói một câu không khỏi khiến người ta kinh sợ, nghe xong những lời kia, cả người tiểu tướng quân đều choáng váng. Một người ngày thường hoạt bát, thông minh đột nhiên trở thành một chú mèo bị tóm cổ, mặc dù miêu tả tiểu tướng quân là 'chú mèo bị tóm cổ' có chút không hợp, nhưng cảnh tượng kia quả thực rất buồn cười và thú vị nha!
Nhớ tới đôi mắt tròn xoe như mèo của A Trì, môi Thẩm Thanh Hoà hơi cong lên, vô thức vuốt ve cái đầu tròn trịa của mèo con, "Hắn không như vậy đâu."
Sao có thể bị một câu của nàng dọa cho sợ hãi lùi bước?
Tám năm trước, mọi người đều lùi lại khi mũi tên sắc nhọn kia lao tới, chỉ có hắn là tiến lên.
Lá gan của A Trì, lớn vô cùng.
Nàng vô cùng tự hào, hứng thú bừng bừng đối với sự nghiệp tư bôn một tháng sau. Có thể bắt cóc tiểu tướng quân ra ngoài, không bị ai quấy rầy, lo gì quan hệ không nhanh chóng có tiến triển?
Trì Thẩm hai nhà ở gần nhau, rời khỏi Trì gia, đi bộ hai bước là đến Thẩm gia.
Giờ Thìn, ánh nắng dịu dàng mà không chói chang, hoa viên ở phía sau Thẩm phủ rực rỡ khoe sắc xuân.
Cành cây trĩu quả vàng ươm, gió khẽ lướt qua hoa nghênh xuân (bạch ngọc lan), hương hoa lan tỏa nhưng không quá nồng nàn.
Hương thơm thoang thoảng nhưng hoa lại nở lặng lẽ. So với mai lan cúc trúc, Thanh Hòa càng thích loài hoa nhỏ màu vàng này, tưởng chừng như không dễ thấy, nhưng một khi đã thấy lại không thể bỏ qua.
Hoa nở đầu xuân đòi hỏi phải có thêm nhiệt huyết và sức sống để đón xuân (nghênh xuân). Như tên gọi của nó, nàng cũng mong mình có thể có được sức sống mãnh liệt như hoa nghênh xuân, dám đua nở trong tuyết.
Nữ tử tướng môn, dù có ốm đau yếu đuối thì nội tâm cũng phải mạnh mẽ.
Xán Xuân đình, là con đường duy nhất để quay về Tú Xuân viện.
Tạ Chiết Chi nhìn thấy thiếu nữ đang tản bộ trên con đường rải sỏi, bà rũ mắt, rót trà rồi chậm rãi uống.
Hiển nhiên bà đã đợi ở đây từ lâu, Thanh Hòa không chút do dự, chủ động bước tới chào nàng, ôn thanh tế ngữ: "Gặp qua a di."
Từ "A di" mà nàng treo trên miệng suốt bao năm qua giống như ma chú, mở miệng là có thể vạch trần vết sẹo của hai người.
Rõ ràng a di đã trở thành mẹ kế, thế nhưng dù cho có người kề đao vào cổ, Thẩm Thanh Hòa cũng chỉ thừa nhận Tạ Chiết Mi là nương của mình.
Thẩm Duyên Ân nhớ vong thê, không thể quên được những năm tháng hai người họ kết tóc đồng tâm, cho dù có bị Tạ Chiết Chi tính kế, bị lão phu nhân lấy cái chết bức ông nghênh thú vợ kế vào cửa, trong lòng ông, "Thẩm phu nhân" vĩnh viễn là A Mi của ông.
Cha con hiếm khi đứng cùng một chiến tuyến, cho dù người ngoài có chỉ trỏ Thẩm gia đích trưởng nữ không tôn trọng trưởng bối, Thẩm Thanh Hòa cũng nhận.
Nàng không quan tâm người khác nói gì, nhưng Tạ Chiết Chi thì không.
Năm xưa Tạ Chiết Chi đã mất hết tôn nghiêm để gả vào phủ tướng quân, làm chủ mẫu Thẩm gia, thế nên bà càng coi trọng mặt mũi hơn người thường.
Bà muốn Thẩm Thanh Hòa tuân theo lễ hiếu mà gọi bà là "mẫu thân", nhưng đổi lại thứ bà nhận được là một tiếng "a di" hiền lành, dịu dàng đến thấu xương.
Mười năm trước lúc Thẩm Thanh Hòa còn là một hài tử, hài tử không hiểu chuyện khiến cho người ngoài chê cười, mà người cười nhiều nhất chính là vị "mẫu thân" trên danh nghĩ Tạ Chiết Chi này.
Lâu dần, Tạ Chiết Chi không dám thử dò xét nàng nữa. Tướng quân mặc kệ nữ nhi, lão phu nhân mấy năm gần đây đều dưỡng lão ở hậu viện, không quan tâm đến ai. Một ngày nào đó, bà sẽ trả hết những sỉ nhục mà mẹ con Tạ Chiết Mi đã gây ra cho bà.
Trà thơm vào yết hầu, bà bình tĩnh lại. Ánh mắt bà đảo quanh thiếu nữ, nhìn thấy mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, bà cười lạnh: "Lại qua bên kia gặp Trì tiểu tướng quân sao?"
Thiếu niên lang mười bốn tuổi chưa nhập ngũ, đương nhiên không có chiến công gì đáng kể, người ta gọi một tiếng "Tiểu tướng quân" phần lớn là vì yêu thích, cũng như vui vẻ khi nhìn thấy tiểu tướng quân trẻ trung hăng hái, khoe hàm răng trắng ngà cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Một tiếng "Tiểu tướng quân" của Tạ Chiết Chi lại tràn đầy khinh thường không thèm che giấu, Thẩm Thanh Hòa bất động thanh sắc, dùng bàn tay thon dài vuốt ve đuôi mèo, bình tĩnh trả lời: "A Trì là vì ra mặt cho Thẩm gia. Thân là Thẩm gia đích trưởng nữ, về tình về lý ta đều nên đến cửa hỏi thăm, a di nói có phải không?"
Liễu Cầm Liễu Sắt cúi đầu rũ mi, đổ mồ hôi thay tiểu thư.
Cùng mang họ Tạ, kế phu nhân và tiên phu nhân là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau. Nhưng không hề nghi ngờ đều là người thông minh.
Nhận được đáp án mình muốn, Tạ Chiết Chi cười nửa miệng nhìn nàng, đặt tách trà xuống rồi nhẹ nhàng bước đi.
Thẩm Thanh Hòa thế mà thật sự ái mộ tiểu tử Trì gia. Trì Hành bao nhiêu tuổi, nàng bao nhiêu tuổi? Cách nhau hai tuổi, Trì Hành có thể chờ được, nhưng Thẩm Thanh Hòa ngươi có thể đợi được sao?
Liễu Sắt lo lắng nói: "Tiểu thư."
"Không sao."
Mèo con ở trong ngực mở mắt ra, hai chân trước trắng như tuyết bám vào cánh tay nàng, dễ thương giống hệt như chủ nhân của nó. Ánh mắt Thanh Hòa dịu dàng, trong chốc lát sắc mặt trở lại vân đạm phong khinh, "Đi thôi."
Nàng còn đang bận tư bôn đây, không có thời gian để giận dỗi với người nhàn rỗi. Tạ Chiết Chi dùng A Trì để thử thái độ của nàng, nàng liền bày tỏ thái độ của mình cho bà ta xem. Bà ta không thấy A Trì tốt là vì bà ta không biết nhìn người, dù sao A Trì cũng chẳng cần.
Thẩm Thanh Hòa chậm rãi nghĩ: A Trì có ta.
***
Phủ Trì đại tướng quân. Trì Hành nằm trên giường, trong lòng tràn đầy hưng phấn đến khó hiểu.
Tư bôn sao!
Thật là thú vị nha!
So với cái này, nàng lăn lộn mấy năm nay, chỉ toàn là tiểu đánh tiểu nháo.
Không hổ là Thanh Hòa tỷ tỷ, lá gan hoàn toàn khác với đám tiểu thư dáng vẻ kệch cỡm, kiêu kỳ của văn thần gia, cả ngày không làm gì chỉ biết rên rỉ!
Ở Thịnh Kinh, có ai mà không biết địa vị chủ mẫu của Tạ Chiết Chi đáng hổ thẹn đến cỡ nào, Tạ Chiết Chi chướng mắt nàng, Trì Hành lại càng khinh thường nữ nhân hèn mọn như vậy.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Gia cảnh của Thanh Hòa tỷ tỷ cũng thật đáng thương, a di cạy góc tường của thân nương, không được tổ mẫu yêu thương, Thẩm tướng quân lại quanh năm không ở nhà.
Nghĩ đến hôn nhân đại sự của Thanh Hòa tỷ tỷ chịu nhiều ràng buộc, trong lòng nàng trào dâng cảm giác bất bình.
Chẳng trách Thanh Hòa tỷ tỷ hỏi mình có dám vì nàng ấy mà đi tìm chết không. Chuyện lớn như tư bôn, cho dù cha biết nàng là nữ lang hàng thật giá thật lại dám rủ rê, bắt cóc Thanh Hòa tỷ tỷ đi ra ngoài, muốn đánh gãy chân nàng thì cũng phải xem xét nàng là cốt nhục thân sinh.
Nàng rít lên một tiếng, hít một hơi khí lạnh vào bụng.
Im lặng một lúc, lông mày nhướng lên, hào khí trong lòng bỗng trỗi dậy – thế thì đã sao!
Cho dù có bị cha đánh gãy chân, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Hòa tỷ tỷ bị mẹ kế tùy tiện gả đi!
Thanh Hòa tỷ tỷ ngoài mềm trong cứng, tính tình cứng rắn, nhưng mà nhắc tới hôn sự đều không giấu được nỗi buồn, cho thấy sự tình khó giải quyết. Nàng đã yêu cầu như vậy rồi, Trì Hành sao có thể chịu được làm nàng thất vọng?
Nàng không muốn thì phải cố gắng hết sức che chở nàng ấy. Kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu vốn là lẽ đương nhiên, nàng bảo vệ Thanh Hòa tỷ tỷ càng là chuyện dễ hiểu.
Tư tưởng thông suốt, Trì Hành rất tích cực dưỡng thương.
Trong lòng Trì tướng quân áy náy vì suýt chút nữa đã đánh hư nữ nhi, cho nên khi Trì Hành xin ông một con đao, ông không nói hai lời lập tức đồng ý.
Ba ngày sau, ông mang theo một con đao tới, thân đao cứng rắn, lưỡi đao sắc bén, dễ dàng giết chết kẻ địch, phá vỡ áo giáp.
Ngoài thanh đao đã hứa, còn có một chú mèo con mới cai sữa.
Tướng quân hy vọng nữ nhi sẽ thành phượng hoàng, cho nên kỳ vọng và quan tâm của ông dành cho Trì Hành còn lớn hơn nhiều so với hai nhi tử của mình. Yêu càng nhiều, trách nhiệm cũng càng sâu, đánh cũng đánh rồi, đánh không thể khiến nàng khuất phục nên ông đành chuyển sang dùng cách ôn hòa hơn.
Bước đầu tiên là hy vọng chú mèo nhỏ này sẽ giúp nữ nhi mài giũa tính tình không chịu nổi tịch mịch.
Đáng tiếc, mọi thứ đều không như mong muốn.
Một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Hai người đều là lần đầu bỏ trốn, nên mang theo cái gì, không nên mang theo cái gì, mang theo bên mình có dễ bị phát hiện không, làm sao để bắt cóc tiểu tướng quân dưới mí mắt Trì tướng quân? Tất cả đều là vấn đề.
Để đối phó với những vấn đề này, Thanh Hòa và Trì Hành đã thảo luận rất nhiều lần, cuối cùng quyết định lên kế hoạch trước, chia quân thành hai nhóm.
Trì phu nhân không rõ nguyên do nhìn hai người thì thầm trong phòng, âm thầm líu lưỡi: Quan hệ giữa Thẩm gia cô nương và A Hành tốt quá rồi.
Nhưng mà nghĩ lại A Hành năm sáu tuổi suýt nữa đã bỏ mạng vì Thẩm cô nương, nghi hoặc cũng biến mất.
Thẩm cô nương là người trọng tình nghĩa, không bị những lời đồn bên ngoài làm ảnh hưởng mà vẫn nguyện ý làm bằng hữu với A Hành nhà bà, bà rất vui mừng. Không muốn quấy rầy hai người, bà lặng lẽ lui đi.
"Thanh Hòa tỷ tỷ yên tâm. Đợi ra khỏi cửa, ta sẽ chịu trách nhiệm an nguy của tỷ."
Tiểu tướng quân cho Thẩm Thanh Hòa xem đường đao mà nàng treo trên đầu giường như bảo bối: "Từ giờ trở đi, ta sẽ dùng cây đao này để bảo vệ tỷ."
Thiếu niên nói chuyện luôn thích thề son sắt. Trong lòng Thanh Hòa cảm động, rũ mắt, thu hồi cuộn giấy da bò ghi đầy kế hoạch bên trong, "Tất nhiên là ta nguyện ý được A Trì bảo hộ, nhưng ngươi cũng phải biết ta sẽ không hoàn toàn làm liên lụy ngươi. Lần này đi một chuyến, ta cũng sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."
Bản thân Trì Hành là một người bướng bỉnh, tám con ngựa cũng không kéo lại nổi, không chỉ bướng bỉnh mà ánh mắt cũng cao, nàng rất thưởng thức Thẩm Thanh Hòa dù bề ngoài yếu đuối nhưng kiên cường đến lạ. Nghĩ kỹ lại những lời trước đó của mình, quả thực có ý coi thường người khác, không khỏi mỉm cười: "Vậy A Trì tại đây cảm tạ tỷ trước nhé?"
Mặt mày nàng tuấn tú, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhíu mày đều sạch sẽ và thuần khiết như dòng suối trong vắt chảy giữa núi rừng.
Khuôn mặt trắng nõn của Thanh Hòa hơi đỏ lên, đầu ngón tay xoa nhẹ vành tai, nàng cúi đầu cười khẽ, giọng nói đều đều: "Đừng khách khí."
Trở về Tú Xuân viện, trong lòng đánh trống reo hò vẫn chưa thể bình yên trở lại. Nàng thầm thở dài, Trì Hành thiếu niên nhiệt tình quả thật dễ làm say lòng người, càng như vậy nàng càng luyến tiếc buông tay, càng muốn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nàng muốn chiếm A Trì làm của riêng, Tạ Chiết Chi muốn động tay động chân vào hôn sự của nàng, Lan Tiện Chi vẫn chưa chết tâm muốn nghênh thú nàng, còn chậm trễ ắt sẽ có biến.
Dưới lòng bàn tay của nàng, một cơ quan thú chậm rãi thành hình. Sắc mặt Thẩm Thanh Hòa lạnh lùng nhìn món đồ chơi nhỏ trong tay, ngón tay ngọc khẽ ấn, mũi tên từ miệng thú bay vút vào không trung, người đá cách đó ba mươi bước bỗng nhiên vỡ nát, mấy hòn đá lớn nhỏ nằm rải rác trên mặt đất.
Cơ quan thú nho nhỏ nhưng lực sát thương kinh người, dù cho đây không phải lần đầu nhìn thấy, Liễu Cầm Liễu Sắt vẫn không khỏi tán thưởng tiểu thư có thiên phú về cơ quan ám khí.
"Thiêu đi."
"Dạ."
***
Chạng vạng, bước trên con đường rực rỡ sắc xuân, Tạ Chiết Chi từ tiền sảnh đi đến hậu viện, trong tay cầm một phong thư nhà, giọng điệu có phần khuyên giáo: "Theo như trong thư, ngày kia tướng quân có thể sẽ hồi phủ, trở về rồi đương nhiên sẽ bàn bạc chuyện hôn sự của ngươi. Lan gia thành tâm cầu hôn ngươi, Lan Tiện Chi cũng xem như tiền đồ vô lượng. Thanh Hòa, thu dọn đồ đạc đi, ngoan ngoãn chờ xuất giá."
Thẩm Thanh Hòa cầm cọ vẽ, thần sắc bình tĩnh: "Đa tạ a di quan tâm, ta sẽ."
Trong lời của nàng có gì đó kỳ lạ, Tạ Chiết Chi chỉ xem như nàng không còn lựa chọn nào khác, đắc ý rời đi.
Một ngày trước khi Thẩm Duyên Ân khải hoàn hồi kinh, vào giờ Mẹo, bầu trời vẫn còn u ám và xám xịt.
Đợi mãi không thấy bên kia tường có động tĩnh gì, Trì Hành cái khó ló cái khôn, mặt đỏ bừng ngồi xổm trong góc, bắt chước tiếng mèo kêu.
Thẩm Thanh Hòa nghe tiếng "meo meo" thúc giục, mỉm cười bước ra khỏi phòng. Nàng cố ý trêu chọc, môi khẽ nhếch lên, ung dung đáp lại một tiếng "meo". Tiểu tướng quân lập tức nhận ra đây không phải là "mèo" bình thường, liền vận công nhảy vọt qua tường, tóm gọn "mèo", vui vẻ mang đi.
Hai người ăn mặc giản dị, lính canh cổng thành tay cầm giáo dài mở cổng. Tiếng vó ngựa dồn dập, ngoảnh đầu lại, chưa kịp nhìn rõ người cưỡi ngựa thì con ngựa trắng đã tung vó phi nước đại ra khỏi cổng thành.
Biển rộng tùy cá lặn, trời cao mặc chim bay. Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người ở Thịnh Kinh đều sẽ biết Thẩm gia đích trưởng nữ đã bỏ trốn cùng Trì tiểu tướng quân.
"Ngươi có hối hận không? Hối hận còn có thể quay đầu."
"Tại sao phải quay đầu?" Trì Hành cầm dây cương trong tay, thả chậm tốc độ, "Trời đất bao la, không đi xem sao được? Thanh Hòa tỷ tỷ, mũi tên đã bắn khỏi cung không thể quay lại. Ta còn không sợ, tỷ sợ cái gì?"
Rốt cuộc vẫn là nhỏ hơn nàng hai tuổi, ngây thơ đáng yêu.
"Ta không sợ." Thẩm Thanh Hòa nói cười vui vẻ, "Ngươi nói đúng, con đường ở phía trước, sao phải quay đầu lại? A Trì, chúng ta đi thôi."
Roi ngựa giơ lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, mùa xuân tháng ba, tư bôn, vừa đúng lúc.
......................................
Tác giả có lời muốn nói:
A, hai người này đều cho rằng bản thân bắt cóc đối phương (che mặt).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook