Thẩm Bạc
Chương 21

Nguyền rủa?

Dư Niệm thấy thật xa lạ với từ này.

Nhưng theo cô biết, nguyền rủa nếu giải thích theo giáo điều chính là: lấy mệnh lệnh ngôn ngữ truyền xuống, gây ra chuyện nào đó không thể tưởng tượng được, hoặc là mình bị hủy diệt, hoặc là bị năng lực hắc ám nào đó phá hủy.

Này cùng tội mưu sát không khác nhau là mấy, đều do con người làm, đều là bí mật không muốn ai biết.

Dư Niệm liếm môi khô khốc, “Có lẽ nào, giờ không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, chị Dư Niệm.” Tiểu Bạch chăm chú nhìn Dư Niệm, lát sau mới nói.

Dư Niệm tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường, nghiêng người, lấy tay gối đầu.

Cô lấy chiếc khăn tay từ tủ đầu giường ra, khó kìm chế đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, mang theo quyến luyến cùng trân trọng.

Mùi hương trên đó đã phai nhạt theo năm tháng, đều bay đi hết.

Chính là trong trí nhớ, trên khăn tay có mùi hoa lan, khiến cô bất giác huyễn hóa ra bộ dạng người đàn ông nọ, cũng nhớ đến cảnh tượng ngày đó:

Lúc ấy sắc trời dần tối, cuối ngày, bầu trời màu xanh sậm.

Người đàn ông nọ che ô đen, từ chỗ tối chậm rãi đi đến. Tiếng bước chân người đó rất trầm ổn, nhịp độ lại chuẩn xác, trong mưa giăng mắc vẫn có thể nghe ra tiết tấu, như ôn hòa mà tao nhã đã từng được đặc huấn qua.

Người đó đưa chiếc khăn tay cho cô, thuần trắng, có vân chìm, hoa văn tinh xảo. Hình như cô có thể nhìn thấy khớp xương ngón tay rõ ràng của người đó nhuốm một vầng sáng mỏng, như lưng cá bóng loáng ở đáy hồ, nhẹ nhàng nhìn một cái, liền lập tức biến mất.

Một người đàn ông mang khăn tay bên mình, là bao giờ cũng chuẩn bị sẵn sàng ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thế này sao?

Khóe môi Dư Niệm hiện lên nụ cười nhẹ, chính xác, người đó là anh hùng, cứu vớt người tứ cố vô thân như cô.

Màn đêm buông xuống, cô ngủ rất ngon cũng rất say.

Mùi hoa lan trong mộng thoang thoảng như hư vô, sưởi ấm cả giấc mộng của cô.

Hôm sau, Dư Niệm và Tiểu Bạch thu dọn xong hành trang, theo Thẩm Bạc ra ngoài.

Nói hai người họ như nhân viên, chi bằng nói họ là bạn bè tá túc trong nhà anh, dăm ba ngày lại đi du lịch, công việc cũng tương đối thoải mái.

Thật sự Dư Niệm là lần đầu tiên hợp tác với người như vậy, ăn-mặc-ở- đi lại đều được sắp xếp thỏa đáng, cô cảm thấy rất mới mẻ.

Dư Niệm ngồi ở ghế phụ lái, lật xem tài liệu giới thiệu về bảo tàng trưng bày sự vật kỳ dị.

Thực ra, mỗi quốc gia đều sẽ có vài hồ sơ mật, ghi chép lại những vụ án chưa được phá hoặc là vài sự kiện kỳ quái một khi công bố sẽ khiến xã hội sợ hãi, đều được biên tập lại thành tài liệu.

Mà bảo tàng này phụ trách trưng bày một số vật triển lãm cho phép công khai, mỗi một vật phẩm đều có lai lịch.

Đã vào đường núi, Dư Niệm nhìn ra xa xa, chỉ thấy dãy núi nhấp nhô, thảm thực vật xanh um tươi tốt, có cảm giác thanh thản khi đắm mình vào thảo nguyên xanh mát.

Cô khó kiềm chế cong môi, nói: “Anh Thẩm này, chúng ta ở lại trên núi này à?”

Thẩm Bạc nhìn không chớp mắt, nói: “Khách sạn tọa lạc ở một nơi tên là Á Đặc trên đỉnh núi.”

“Á Đặc? Châu Á đặc sắc?”

“Tên này từ đầu mà có, tôi sao biết được.”

Dư Niệm vô cùng chờ mong, đầu ngón tay gõ lên bệ cửa kính, mải mê nói: “Quả nhiên, rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, ngay cả tâm trạng cũng biến đổi tốt hơn.”

“Cô không thích sống ở thành phố à?”

“Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy nơi có nhiều người sẽ rất ồn ào, bị rất nhiều việc vặt vãnh quấn thân.” Cô tràn đầy cảm xúc, “Đôi khi cũng hâm mộ những nhà sư xuất gia có thể bỏ xuống phàm trần thế tục, quy ẩn thâm sơn, sống một cuộc sống như người xưa, hình như cũng rất tốt.”

Thẩm Bạc suy nghĩ sâu sắc, “Nếu có một ngày cô muốn xuất gia, nhớ phải để lại lời nhắn cho tôi.”

“Không ngờ anh Thẩm đây cũng nặng tình nặng nghĩa như vậy, yên tâm đi, tôi sẽ không xuất gia liền quên mọi người đâu.”

“Không, tôi chỉ là muốn chia sẻ vài ảnh chụp lẩu, hoặc là thịt nướng mà thôi.”

Dư Niệm quay phắt đầu qua, u oán liếc Thẩm Bạc một cái, “Không ngờ anh Thẩm lại là người như vậy.”

“Người thế nào?” Đuôi mắt anh lườm sang cô, giống như đang kiên nhẫn chờ đợi đáp án, có chút chờ mong.

“Dù sao chẳng phải là người tốt đẹp gì.”

“Kết luận không tồi.” Anh thâm sâu nhìn cô cười, “Đích thực tôi chẳng phải người tốt gì.”

“…” Cô phục, cô nhận thua được chưa?

Đến khách sạn Á Đặc.

Vừa đi vào liền ngửi thấy mùi trúc xanh thơm ngát hòa lẫn hơi nước ẩm ướt, làm bốc lên hương cỏ cây mát lạnh, có phần tao nhã.

Nơi này trang hoàng hoài cổ, xung quanh đều là gian phòng ốp gỗ.

Phòng ốc cao hơn mặt đất khoảng một tấc, dùng những cột gỗ chống bên dưới, bên trên là phòng.

Cách thức này chuyên dùng để gia tăng tính kiên cố cho gian phòng, còn có thể phòng ngừa động đất, cho nên được đất nước luôn có động đất như Nhật Bản lưu truyền rộng rãi.

Chẳng lẽ địa phương này thường có động đất? Cho nên chọn dùng cách thức này làm phòng?

Dư Niệm còn chưa hoàn hồn, lại thấy bên ngoài phòng có người đi tới.

Người đi đầu mặc complet mang giày tây, là một đàn ông trung niên, hai bên tóc mai hoa râm, hàm dưới lại trơn tru, hiên nhiên cuộc sống rất thoải mái.

Người nọ đi đến, bắt tay với Thẩm Bạc, cười nói: “Xin chào, anh là anh Thẩm đúng không? Tôi là chủ bảo tàng trưng bày sự vật kỳ dị- Trần Nhiêu.”

Lúc này Thẩm Bạc mới quay người, ung dung nói: “Chào ông Trần, tôi là Thẩm Bạc. Lần đầu gặp mặt, đêm nay cùng nhau uống vài ly thế nào?”

“Vâng, đương nhiên không thành vấn đề.” Ông ta dạo quanh một vòng, dùng miệng lưỡi dân làm ăn nói, “Chốc lát còn có hai vị khách đến, đều là khách hàng cũ tham gia buổi đấu giá, mọi người cùng nhau làm quen nha.”

Thẩm Bạc tỉnh bơ nhếch khóe môi, hàm ý của câu này chính là còn có hai người khác nhìn trúng, thì sau này phải xem giá cả rồi mới thương lượng.

“Đương nhiên là tốt rồi.” Anh nói, “Có thể mạo muội hỏi một câu, tại sao lại đến một khách sạn xa xôi như Á Đặc để mở buổi đấu giá vậy?”

Trần Nhiêu nói: “Vật phẩm lần trước anh cũng xem qua rồi, chúng tôi chỉ hỗ trợ bảo quản để triển lãm mà thôi. Hiện giờ chủ nhân muốn mở bán ở đây, chúng tôi chỉ là người đại diện, đương nhiên không tiện nhúng tay vào, chỉ làm theo ý của họ. Ở một nơi hẻo lánh thế này thật ra đã sơ suất với anh Thẩm, hay là lần sau chúng ta đến Hoàng Sơn Khu uống vài ly?”

Trong lời nói của ông ta có chút nịnh nọt, như là đang tâng bốc Thẩm Bạc, lại không dám làm quá lộ liễu, bộ dạng giả vờ giả vịt.

“Ông chủ Trần mời tôi uống, tôi đương nhiên cung kính chi bằng tuân mệnh rồi. Vậy ông đi trươc đi, tôi dẫn mấy người bạn đi làm quen với môi trường ở đây.” Thẩm Bạc cũng không vạch trần suy tính trong lòng ông ta, lời nói ra lại khá thân thiện, cho đối phương thể diện.

Dư Niệm cũng nhắm mắt theo sau Thẩm Bạc.

Chưa đi được hai bước, cô trợn trừng mắt như gặp phải quỷ, “Tiểu Thiến?”

Đằng trước có bóng dáng quen thuộc cầm bộ đàm la hét, vừa quay đầu, không ngờ lại là Từ Thiến.

Mắt Từ Thiến sáng lên, chạy đến, “Chị Dư Niệm, trùng hợp vậy!”

Tên Tôn Đại Phật này sao lại ở đây?

Dư Niệm kiềm nén khó tin trong lòng, đáp: “Ừ trùng hợp thật.”

“Sao mọi người lại ở đây?”

“Anh Thẩm tham gia buổi đấu giá, cho nên chúng tôi liền theo đến, nhưng sao cô lại ở đây?”

“À, tôi được cục điều đến, bởi vì ông chủ bảo tàng sợ trong buổi đấu giá xảy ra sơ xuất, liền xin điều hai cảnh sát đến hỗ trợ. Đúng lúc tôi vừa vượt qua kỳ thực tập, bị Lão Du đưa cho nhiệm vụ nhàm chán thế này.”

“Rất tốt mà.” Dư Niệm nói.

Từ Thiến nháy mắt với Dư Niệm, thân thiết ôm lấy đầu vai cô, nói: “Chị Dư Niệm, chị cũng nghe nói rồi chứ?”

“Gì?”

Cô ấy tặc lưỡi, “Chính là con búp bê kia đó, chị biết chưa?”

“Biết rồi.”

“Nghe nói đúng là biết di chuyển, bên trong chuyện này quái lạ lắm.”

“Cô gặp rồi.”

Cô ấy chán nản nói: “Tôi cũng chưa từng thấy qua, nhưng đồng nghiệp tôi lại thấy trong phòng kia, có người nói chuyện với búp bê, còn nghe có tiếng nói đáp lại. Nếu diễn kịch cho người khác xem thì tôi hiểu, nhưng nếu thật sự là giả, làm gì không có ai xem còn làm như không có gì, nói chuyện với nhau chứ? Cho nên tôi khẳng định… trong này nhất định có mờ ám!”

Dư Niệm kinh hãi: “Cô còn tin chuyện này à?”

“Ai nói làm cảnh sát thì không thể xem mấy truyền thuyết đô thị để tiêu khiển, giải trí? Dù sao tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tôi có bạn lúc trước từng là bảo vệ cho bảo tàng, một lần tuần tra, cô ấy nói thật sự đã nhìn thấy con búp bê đó cử động, sợ tới mức không nói nhiều, quay về cục chuyện đầu tiên chính là đưa đơn từ chức.”

Dư Niệm trong lòng mặc dù lẩm nhẩm, nhưng ngoài miệng vẫn nói lấy lệ: “Không thể nào đâu, người bạn của cô nhất định đã nhìn nhầm rồi. Hoặc là mắt bị lòa, cận thị tạm thời, nhìn đồ vật không rõ ràng lắm. Khi đó là nửa đêm đúng không? Chỉ dựa vào ánh sáng đèn pin, tinh thần hoảng hốt, sẽ liên tưởng ra chuyện hư ảo không thật, không phải là thật đâu.”

Cuối cùng Từ Thiến không đủ kinh nghiệm từng trải, cũng chưa từng gặp hết việc đời. Cô nghiêng đầu suy xét, “Nói không chừng là vậy, ai biết được. Tôi đi làm việc đây, lát nữa tan ca dù sao cũng ở chỗ này, chúng ta đến lúc đó họp mặt nhé!”

“Được.”

Trước khi cô đi, mới nhìn thấy Tiểu Bạch ở phía sau.

Còn ra vẻ ‘đẹp trai’ nháy mắt trái, bỏ lại cái hôn gió cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch mím môi, nhỏ giọng nói: “Quần áo lần trước, cô ấy còn chưa trả cho em.”

Dư Niệm vui vẻ, “Cô ấy trả lại cậu, cậu dám mặc không?”

Tiểu Bạch làm như tưởng tượng đến cảnh ‘mặc quần áo vào người, người đầy hương thiếu nữ’, mặt trắng trẻo chợt đỏ lự, “Hay là bỏ đi.”

Phòng của nhóm Dư Niệm đúng lúc là ba gian phòng song song nhau, Dư Niệm ở ngay gian phòng chính giữa.

Khi mở cửa ra, cô có thể nhìn thấy đình đài lầu các, chung quanh đây đều là giả sơn và nhiều loại hoa không biết tên, nụ hoa căng phồng bật mở, khoan thai sang đẹp.

Bên dưới giả sơn là chiếc đèn cung đình đế hoa sen, bên trong có ánh lửa vàng ấm áp, ẩn hiện giữa cây cỏ, vào ban ngày không nhìn ra.

Dư Niệm tháo giày đặt ở hành lang, mở cửa ra.

Cô như là nghe được tiếng động, vừa quay đầu lại, suýt nữa sợ hết hồn.

Chỗ rào chắn có một cô gái xinh đẹp tóc xõa buông dài mặc áo choàng đứng đó không biết tự khi nào.

Cô ấy mặc một chiếc váy ráp ngực dài màu trắng, trên áo choàng có thêu tranh hoa điểu. Giữa ngực đan dây đỏ, bên dưới lại khéo léo buộc cái chuông nhỏ, gió thổi qua, leng keng lay động.

Cô ấy gật đầu chào hỏi, “Hoan nghênh các vị tham gia buổi đấu giá, tôi là Yển Sư- Tề Thù.”

“Yển Sư?” Dư Niệm hỏi lại.

Tiểu Bạch như nghe được tiếng động, vài ba bước đi đến trước mặt Dư Niệm, như là bảo vệ trẻ con, ngăn cô lại trong phạm vi có thể khống chế của chính mình, cùng Tề Thù chừa ra một khoảng cách.

Thẩm Bạc cũng từ trong phòng chậm rãi đi ra, như cười như không nói: “Yển sư? Một công việc thú vị.”

“Là gì?” Dư Niệm không hiểu biết lắm.

“À…?” Thẩm Bạc kéo dài giọng, đôi mắt hẹp dài khép lại một nửa nguy hiểm, ưu tư một lát, rồi cười, “Yển sư là thợ thủ công chuyên chế tác búp bê, tương truyền trong ‘Thang Vấn Thiên’ có ghi chép lại, Yển Sư vì Chu Mục Vương tạo ra một con búp bê giống hệt con người, búp bê này rất sống động, giỏi ca múa, thậm chí còn dùng ánh mắt quyến rũ thiếp thất của quân vương, sau đó Chu Mục Vương giận dữ, sai người giết hại Yển Sư, Yển Sư sợ hãi, mổ bụng con búp bê cho Chu Mục Vương xem, tuy rằng lục phủ ngũ tạng có đủ, nhưng đều dùng gỗ và các loại thuộc da linh tinh tạo thành, cũng không phải người sống. Từ đó về sau, thanh danh của Yển Sư đồn xa, không ngờ, đến ngày nay vẫn còn có Yển Sư?”

Tề Thù vẫn thản nhiên, gật đầu nói: “Như vậy đã ra mắt rồi, tôi đi trước đã, nó còn cần tôi đi chăm sóc.”

Dư Niệm không hiểu ‘nó’ trong miệng cô lại ai, nhưng liên tưởng đến câu chuyện của Thẩm Bạc, cô hoảng hốt sợ hãi: Chẳng lẽ, thật sự có con búp bê giống người sống à?

Này… sao có thể chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương