Thẩm Ảnh Hậu Hôm Nay Lại Trêu Chọc Bác Sĩ Dịch Sao
-
3: Chiếu Sáng Rực Rỡ
Xe bảo mẫu vững vàng xuyên qua giữa các thành phố, Thẩm Dĩ Hạ ngồi ở ghế sau thần thái sáng láng, tùy ý trang điểm nhẹ nhàng và tô son màu bánh đậu cũng đủ để tỏa sáng.
"Với IP* lớn và khí thế của bản truyện tranh, bộ phim này ước tính sẽ có doanh thu phòng vé tốt." Kỷ Lan lật qua bản ghi nhớ, xác nhận lần nữa rằng không có sơ soát nào trong quá trình này.
"Mặc dù em chỉ là đang thử một giọng khác, nhưng có thể kiếm nhiều một chút cũng là cực tốt."
*IP: Thuật ngữ Intellectual Property hay IP (Sở hữu trí tuệ) hiện tại đang được sự dụng rộng rãi trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh tại Trung Quốc.
IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.
Định nghĩa đầu tiên được phổ biến rộng rãi nhất trên các trang trực tuyến và thu hút một lượng fan nhất định.
"Tùy duyên, cốt truyện cũng không thú vị lắm." Thẩm Dĩ Hạ không thèm để ý chút nào.
Kỷ Lan bất đắc dĩ nói: "Tầm nhìn chọn kịch bản của em, người bình thường có thể so sánh sao? Mọi người là chú trọng vào hình ảnh."
"Hình ảnh đẹp đến đâu cũng phải có cốt truyện kết hợp hỗ trợ, kể chuyện hay mới là điều cơ bản nhất."
"Được thôi, là do chị bản tính thương nhân."
Tiểu Nhã yên lặng ăn dưa.
Xe còn chưa ổn định, đã nhìn thấy từ xa đạo diễn đang chờ ở bên ngoài.
"Thẩm lão sư, tôi đã rất mong chờ cô, mong đợi rất lâu rồi." Đạo diễn Khương, một người nổi tiếng trong lĩnh vực hoạt hình, dẫn ba người họ vào trong phòng thu âm.
"Anh quá khách khí rồi, sao có thể làm phiền anh đâu." Kỷ Lan bắt đầu nói.
Khương đạo cười haha một tiếng, "Thẩm lão sư của chúng ta mang súng ra trận, vậy là tôi không chiếu cố tốt rồi."
Xung quanh bàn hội nghị đã có một vòng người, còn lại hai ghế chủ.
Sau một trận hàn huyên thì bước vào chủ đề chính.
"Kịch bản tất cả mọi người đều đọc rồi a, chúng ta đợi một chút trực tiếp chia phòng quay." Khương đạo nói thẳng.
《Núi thần》được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng nổi tiếng, kể về câu chuyện của nhân vật chính quyết tâm cứu vớt dân thường, nhưng bởi vì tổng sự kiện mà sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng vững chắc của mình, cái gì là thiện cái gì là ác? Sau quyết tâm đến cùng*, sử dụng phương thức của mình trở thành thần một phương.
*Câu gốc破釜沉舟: hán việt: Phá phủ trầm châu, đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để bình sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng).
Khác với trước đây, Thẩm Dĩ Hạ đã chọn nhân vật phản diện lớn nhất trong phim, Ma tộc Thánh nữ sở hữu thiên phú cực mạnh, tuổi còn trẻ đã thống trị một phương, nhưng vì cái gọi là chính đạo mà bị chính phái lão tổ tông liên hợp áp ở dưới chân núi, gặp nạn diệt tộc, nàng một lòng chỉ nghĩ đến việc báo thù.
Không có nhiều lời thoại trong phim, nhưng lại rất khó khăn, đòi hỏi sự chú ý cao độ đến hơi thở.
"Cái gì là chính, cái gì là tà?" Giọng nói ngày thường trong trẻo giờ phút này lại vô cùng quyến rũ, âm cuối kéo dài có chủ ý dường như từ lồng ngực xuyên ra chạm đến lòng người.
"Ngươi nhìn xem thành trì phía sau ngươi đi, đây là cái chính nghĩa mà ngươi gọi đó sao?" Âm điệu đột nhiên lên cao, mang theo chất vấn sự bất công của thiên đạo không ngừng hướng về phía nhân vật chính.
Trong hình khói lửa nổi lên bốn phía, thành phố phồn hoa ban đầu đã bị đảo lộn bởi dư âm của cuộc chiến long trời lở đất, đống đổ nát cùng xương cốt ở khắp mọi nơi...
"Nhân loại, ngươi cùng ta không có gì khác biệt." Thanh âm khàn khàn cổ hoặc trầm bổng du dương quanh quẩn tứ phía.
...
"Tốt! Không hổ là Thẩm lão sư, khí tức được khống chế quá tốt." Thu âm hoàn tất, Khương đạo vỗ tay tán dương.
Thẩm Dĩ Hạ mặt mày cong cong, "Ngài quá khen, vẫn luôn muốn thử loại phong cách này, nhờ phúc của ngài rốt cục cũng đạt được mong muốn."
"Ai, sao có thể nói lời như vậy, có thể mời được cô tôi rất hưng phấn đến ngủ cũng không ngon giấc." Khương đạo tỏ vẻ không vui (?)
*Từ gốc 开支 theo từ điển là chi tiền, trả tiền.
Nên mình dịch theo mình hiểu về nội dung câu.
Nếu có sai sót mọi người góp ý giúp mình.
Kỷ Lan từ phòng nghỉ chạy đến, "Khương đạo thật sự quá là khiêm tốn, lần sau nếu có sách hay mong ngài nhớ tới Hạ Hạ của chúng ta."
"Nhất định nhất định, hôm nay Thẩm lão sư vất vả rồi.
Chúng ta bên này cũng không có việc gì, cô về trước dưỡng thương cho thật tốt đi." Khương đạo nhìn cánh tay trái đang treo lên của Thẩm Dĩ Hạ quan tâm nói.
Thẩm Dĩ Hạ nhìn theo tầm mắt của Khương đạo, mỉm cười gửi tới lời cảm ơn, "Cảm ơn Khương đạo quan tâm, nếu bên lồng tiếng có vấn đề gì, tùy thời liên hệ."
Xe đi dọc theo đường cũ trở về, Thẩm Dĩ Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Nhã lấy từ trong rương đồ nghề của mình một chiếc hộp sắt nhỏ, yếu ớt nói: "Thẩm lão sư, lấy viên ngậm để làm dịu cổ họng đi."
"Ai nha Tiểu Nhã, Thẩm lão sư của chúng ta diễn liên tục một ngày mà không bị khàn giọng.
Hôm nay lúc này mới chỗ nào đến chỗ đó."* Kỷ Lan nhanh mồm nhanh miệng, "Hãy hỏi chị của em nếu có vấn đề gì không hiểu, cô ấy đi theo chúng tôi đã năm năm rồi, nếu không phải Thẩm lão sư mềm lòng chị đã không thả cô ấy về nhà giúp chồng chăm con."
*Câu gốc 今天这才哪儿到哪儿, mình thật sự không hiểu nổi chỗ này nói cái gì.
Không biết có phải là ý bảo hôm nay cần gì dùng đến viên ngậm hay không nữa??? Nếu bạn nào biết thì giúp mình nha.
Thứ lỗi cho sự bất tiện này.
T.T
Tiểu Nhã liên tục gật đầu.
Ân ân ân và ghi tất cả vào cuốn sổ nhỏ.
"Để chị nói cho em biết, người phụ nữ này nên học một số kỹ năng thừa dịp còn trẻ, nam nhân sao có thể đáng tin, sự nghiệp mới là vốn luyến để sống yên bình."
Tiểu Nhã nắm chặt tay để cổ vũ bản thân, "Chị Kỷ nói rất đúng, em nhất định sẽ chuyên tâm làm việc để không phụ lòng Thẩm lão sư! Chỉ cần hướng đến Thẩm lão sư làm chuẩn!"
"Ây...!Thời điểm thích hợp cũng có thể cảm thụ một chút tình yêu tốt đẹp a." Kỷ Lan trộm liếc người nào đó đang ngồi ở ghế sau.
Sát khí từ phía sau truyền đến, Kỷ Lan rụt cổ lại.
Thẩm Dĩ Hạ: "Ngậm miệng."
Nghĩ đao người tâm không giấu được*
*Mình lại chịu cái này:.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook