Thái Tử
-
Quyển 4 - Chương 27
Vịnh Lâm hoạt bát đáng yêu ồn ào, Vịnh Thiện lạnh lùng thu liễm.
Hai huynh đệ trời sinh hoàn toàn trái ngược, vốn sẽ không thể nào thân thiết. Sau này khi Vịnh Thiện làm Thái tử, cũng vì chuyện của Vịnh Kỳ, hai huynh đệ đã cãi nhau mấy trận lớn. Oán hận càng thêm tích tụ.
Quả nhiên lúc nguy cấp với thấy được chân tình. Hiện tại bị giam cầm một chỗ, hai huynh đệ mới có thể bộc lộ tình cảm của mình. Đã nhiều năm qua chưa từng có cảnh huynh hữu đệ cung thế này.
Ngoài kia ánh hoàng hôn đã buông xuống mà cuộc trò chuyện vẫn chưa chấm dứt. Cơm canh rốt cuộc cũng được đưa tới.
Có tiếng kim loại va vào nhau giống như tiếng chìa khóa tra vào ổ, cửa nhà tù mở ra.
Một tên tiểu đầu mục dẫn theo hai tên tiểu quan cầm trong tay hai xuất đồ ăn hỗn tạp tiến vào.
“Hai vị điện hạ, cơm chiều đây ạ.”
Hắn sai hai người đem đồ ăn để trên bàn. Đợi hai kẻ kia đi khỏi, hắn mới tiến lên nhìn nhìn đồ ăn, tự mình sắp xếp lại một chút. Rồi mới cung kính nói: “Chiếu theo nội quy Nội Trừng viện, một bữa cơm sẽ có ba loại thức ăn chay, món mặn giống nhau, mời hai vị điện hạ dùng. Ở đây có một thùng cơm trắng, nếu không đủ điện hạ cứ phân phó hạ nhân lấy thêm.”
Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm cũng đói bụng liền đi tới ngồi cạnh bàn.
Vịnh Lâm từ nhỏ đã quen được nuông chiều. Liếc thấy thức ăn trên bàn không được ngon, hắn nhất thời nhăn mặt lại.
Ba món thức ăn chay, chỉ riêng màu sắc đã làm người ăn thấy chán. Không hiểu là do tên đầu bếp vô lương tâm nào làm ra.
Duy nhất chỉ có một món ăn mặn là thịt đông nấu măng.
Vịnh Lâm cầm đũa, gạt gạt mấy thịt đông bên trong. Cả đĩa toàn măng, tìm hết cũng chỉ có ba bốn miếng thịt lợn. Hắn không khỏi tức giận: “Đây mà là làm cho người ăn sao? Hạ nhân nhà ta còn được cho ăn ngon hơn thế này.”
Vịnh Thiện cũng không để ý, từ từ nói: “Ngươi cho đây là cung Thục phi của mẫu thân sao? Hay là nhà của người? Có thể ăn là được rồi… Ăn đi.”
Vịnh Thiện đem gắp tất cả thịt trong đĩa cho Vịnh Lâm “Ăn đi…”
Vịnh Lâm thấy Vịnh Thiện gặp nạn, lòng đang tràn đầy khó chịu. Hắn hận không thể lấy trái tim ra mà thay Vịnh Thiện chịu tội. Lại thấy Vịnh Thiện rơi vào hoàn cảnh này mà còn che chở hắn, càng chịu không nổi. Bỗng nhiên đổ hết thịt sang bát của Vịnh Thiện.
“Ca ca, huynh ăn đi!” Vịnh Lâm há to miệng và cơm, khó khăn đem tất cả rau cải trắng nuốt xuống, hung hăng nói: “Mẫu thân nói đệ cả ngày nay tức bụng là do ăn thịt nhiều. Mấy ngày này đúng là lúc để ăn chay, nhân tiện rửa sạch dạ dày một thể.”
Tên tiểu quan phụ trách đưa cơm và đồ ăn vẫn còn chưa đi. Hắn vừa mới từ một phòng giam khác trở về, bỗng nhiên đè thấp thanh âm hỏi: “Đệm hình như không đủ dày, điện hạ có muốn tiểu nhân tìm một cái đệm nữa để vào đây không ạ?”
Vịnh Lâm đang một bụng khí, một bên nhai rau vàng, một bên liếc mắt cười lạnh: “Không dám, không dám. Nội Trừng viện không phải là nơi chà đạp các hoàng tử hay sao? Ngươi không để chúng ta chết cóng là đã may lắm rồi, còn dám trông mong gì đệm giường tốt?”
Tên tiểu quan ngạc nhiên, nhìn đồ ăn trên bàn một cái, cười khổ nói: “Điện hạ bớt giận, tiểu nhân cũng đã suy nghĩ việc phải giúp điện hạ chuẩn bị bữa ăn ngon lành, chỉ là không có gan. Nơi này là Nội Trừng viện, giam giữ toàn những phạm nhân quan trọng. Sợ nhất chính là trong đồ ăn có độc. Cơm canh trên bàn đều là được chỉ định, đầu bếp làm cái gì phải mang phát cái nấy. Nếu tự tiện đổi một chút thêm một chút đều sẽ là tử tội.”
Vịnh Lâm vẻ mặt phẫn nộ.
Vịnh Thiện ánh mắt lại hơi hẹp lại, mở miệng hỏi: “Cơm canh của chúng ta là do người nào chỉ định? ”
“Cơm canh của các phạm nhân đều do Đầu Nhân chỉ định. Lúc trước là do Trương Đầu Nhân, hiện tại đương nhiên đã đổi thành Mạnh Đầu Nhân. Chúng tiểu nhân đều là nghe Mạnh Đầu Nhân. Về phần Mạnh Đầu Nhân theo lệnh người nào tiểu nhân cũng không rõ.” Tiểu quan thái độ rất cung kính, thành thật đáp. Sau đó hắn quay mặt qua chỗ Vịnh Lâm, gạt bỏ một chút xấu hổ tươi cười nói: “Điện hạ, ngài đừng nóng giận. Tiểu nhân nếu có thể hầu hạ ngài thật tốt thì lại không tận tâm hầu hạ sao? ”
Lời này có chút kì quặc.
Vịnh Lâm kỳ quái liếc mắt đánh giá hắn.
Người nọ liền hiểu được, vỗ đầu nói: “Tiểu nhân quên mất, điện hạ có phải là đang cảm thấy tiểu nhân không quen biết. Điện hạ bận nhiều việc quan trọng, sớm đã quên mất tiểu nhân. Điện hạ, hẳn ngài còn nhớ đệ đệ của tiểu nhân chứ? ”
“Đệ đệ của ngươi là ai? ”
“Hắn tên Đồ Nam. Ban đầu hắn là thị vệ ở cửa cung, bởi vì chăm chỉ cần cù, nên hai ngày nay đã thăng chức. Trước kia hắn vẫn thường cùng điện hạ bài bạc uống rượu.”
Vịnh Lâm nhất thời “A” lên một tiếng, biểu tình tốt lên rất nhiều. Ha hả cười vỗ bả vai hắn: “Thì ra ngươi là đại ca của tên tiểu tử kia. Chả trách ta trông ngươi có vẻ quen quen. Nhìn kỹ thì khuôn mặt này quả thật có điểm giống với Đồ Nam. Nhưng ta quên mất tên ngươi rồi.”
“Tiểu nhân là Đồ Đông. Điện hạ tuy rằng không nhớ rõ nhưng tiểu nhân thì lại nhớ rõ điện hạ ngài. Năm trước khi tiểu nhân còn chưa đi vào Nội Trừng viện. Lúc ấy tiểu nhân ở phía sau vườn thượng uyển phụ trách trông coi và nhận lấy các đồ sứ tiến cống. Có kẻ hạ nhân không cẩn thận lãm gãy một nửa cây hoa hồng, liền liên lụy đến tiểu nhân. Tiểu nhân vốn đã bị đem đi đánh năm mươi trượng. Nhưng nhờ có điện hạ che chở mà tiểu nhân được miễn, chỉ cần phạt bạc là xong việc. Bằng không tiểu nhân nếu không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.”
Vịnh Lâm cuối cùng cũng mơ hồ có điểm ấn tượng, giật mình nói: “Lần đó Đồ Nam giữa trưa đến tìm ta, quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt. Tên kia đang bình thường tự nhiên la to kêu khóc hại ta sợ đến nhảy dựng lên. Đệ đệ ngươi đối với ngươi cũng không tồi.”
Đồ Đông cảm kích nói: “Toàn bộ là do ân điển của điện hạ. Tiểu nhân không có bản lĩnh, cuối cùng cũng không có cơ hội đền đáp ân đức của điện hạ. Hiện tại… hiện tại chuyện thức ăn, tiểu nhân bị vướng quy củ, thật sự không dám tự tiện. Bất quá đệm chăn linh tinh đều là những vật nhỏ không đáng ngại. Chỉ cần điện hạ giao phó, tiểu nhân sẽ chuẩn bị cho điện hạ những vật tốt nhất.”
Vịnh Lâm khí phách vung tay lên: “Chuyện đó ngươi cũng không phải nghĩ làm cái gì. Thôi được, ngươi giúp ta chuẩn bị một ít chăn đệm tốt ngủ cho thoải mái cũng được.”
“Dạ.”
Vịnh Thiện ở bên ngoài chen vào hỏi: “Chuyện ở bên ngoài ngươi có nghe thấy tin tức gì không? ”
“Tiểu nhân thì nghe được tin tức gì chứ ạ.” Đồ Đông buông tay than. “Tiểu nhân chức vị thấp, chỉ có thể nghe được một ít tin tức không sạch sẽ. Người cao quý như điện hạ sao có thể nghe được những lời ấy.”
Vịnh Lâm nhớ tới một chuyện, nhất thời ánh mắt long lên: “Cái khác ngươi không thể nghe ngóng vậy có thể truyền một tin cho mẫu thân ta chứ? Ngươi đi đến điện Thục phi hỏi thăm xem hiện tại sức khỏe người thế nào? Nói với người không cần lo lắng, huynh đệ chúng ta dù bị giam trong nhà tù nhưng vẫn rất tốt.”
Đồ Đông khó xử nhíu mày: “Quy củ Nội Trừng viện là không được truyền tin ra bên ngoài.”
Hắn trầm ngâm một lát, khẽ cắn môi: “Làm người không thể có ân không báo. Được, tiểu nhân sẽ cố tìm một cơ hội bảo đệ đệ đi truyền tin cho điện hạ một chuyến. Dù thế nào cũng sẽ đem lời nhắn của điện hạ đến tai nương nương.”
Bàn bạc sự tình xong, Đồ Đông buông tay đứng ở một bên chờ bọn hắn ăn cơm.
Hai người ăn xong, Đồ Đông mới mở cửa nhà tù, kêu hai tên tiểu tạp bên ngoài tiến vào thu dọn bát đũa, dọn dẹp sạch sẽ bàn ghế. Sau đó toàn bộ lui ra ngoài.
Phòng giam một lần nữa khóa lại.
Vịnh Thiện lúc này mới hỏi: “Này, ngươi không thấy là quá cả tin sao? ”
Vịnh Lâm sửng sốt, cúi đầu gãi gãi nghĩ: “Đồ Nam đệ quả thực là rất quen thuộc, tính tình ngay thẳng, quả đúng là một nam tử hán. Ca ca hắn đúng thật là do đệ từng cứu. Nhưng nói đến thấu hiểu nhân tâm, ca ca so với đệ hiểu biết hơn, huynh xem hắn có đáng tin không?”
Vịnh Thiện trầm tư một lát, nói: “Xem người phải xem ánh mắt. Người này mắt nhìn ngay thẳng, dù cho có chút dũng cảm, cũng có chút tâm tư ác độc. Dù sao chúng ta hiện tại cũng không có lựa chọn, đành phải mạo hiểm tin hắn một lần thôi.”
Vịnh Lâm hoàn toàn tin tưởng Vịnh Thiện, gật đầu nói: “Nếu ca ca đã nói như vậy, tuyệt đối chính là có thể tin. Phụ hoàng từng nói qua, làm hoàng đế tối quan trọng nhất là phải có cặp mắt. Phải thấu hiểu được hạ nhân, phải phân biệt được thị phi, biết suy nghĩ đại cục. Lão nhân gia đã chọn huynh làm Thái tử, đương nhiên là nói huynh có một đôi mắt tốt.”
Vịnh Thiện trầm mặc.
“Ca ca, đệ không phải là lại nói sai chứ?” Vịnh Lâm thấy vẻ mặt ca ca có vẻ khác thường, nghĩ rằng là do mình nói bậy, hối hận không thôi. Hắn vả nhẹ trên mặt mình một cái, mắng chính mình: “Xem xem ngươi lại nói lung tung… lại nói lung tung! ”
Vịnh Thiện bắt lấy tay hắn, không để hắn tát loạn, lạnh nhạt cười nói: “Ngươi không phải trẻ con nữa, đừng lại chuyện nực cười này. Phụ hoàng nói thế vào thời điểm nào?”
Vịnh Lâm lộ ra bộ dáng suy tư, không khẳng định nói: “Là sau khi đệ trở về, lần đầu tiên đi thỉnh an phụ hoàng? Đệ cũng chẳng nhớ rõ. Ai, phụ hoàng thật là, thời điểm thích ca ca thì khen ngợi vô cùng. Hiện tại liền chỉ bằng một đạo thánh chỉ đem người đến Nội Trừng viện thẩm vấn. Trách không được nói gần vua như gần cọp. Ai bảo chúng ta là con hoàng đế chứ? ”
“Phụ hoàng thường khen ta sao?”
“Chỉ khi ca ca vừa được sắc phong làm Thái tử thôi.” Vịnh Lâm phẫn nộ nói: “Đệ hiện tại cảm thấy chúng ta tuy là hoàng tử mà cũng chẳng khác gì phi tần. Nếu được phụ hoàng yêu thích thì là bảo bối, không thích liền đẩy đến lãnh cung. Huynh nhìn Lệ phi không phải là một tấm gương sao? Còn có Vịnh Kỳ… Quên đi, không nói đến Vịnh Kỳ nữa! ”
…
Màn đêm buông xuống, Đồ Đông lại tới lần nữa, lần này là đem đệm giường tốt đến.
Bởi vì Nội Trừng viện là nơi trọng địa nên đồ đạc mang vào đều phải được kiểm tra kĩ. Dù có thân quen cũng không ngoại lệ.
Đồ Đông cầm đệm giường tiến vào, phía sau có hai nha dịch gương mặt xa lạ đi theo. Vừa tiến đến, hai kẻ kia mặt không chút thay đổi đi đến trước giường, đem chăn cũ đệm mới trong ngoài sờ khắp. Kiểm tra xong mới hướng Đồ Đồng gật đầu, rồi quay người rời đi.
Do có người nên Đồ Đồng cũng không tiện nói chuyện. Chỉ hướng Vịnh Lâm nhìn thoáng qua vẻ hứa hẹn, liền xoay người đi ra khỏi nhà tù.
Vịnh Lâm chờ đến khi bọn hắn đi khỏi mới gật đầu nói: “Đồ Đồng cũng xem như là có lương tâm. Đệm giường này hoàn toàn mới, không biết có phải là do hắn xuất bạc ra mua cho chúng ta không nữa. Ca ca, chờ khi ra ngoài, chúng ta không thể quên người này.”
Vịnh Thiện mặt có chút đăm chiêu. Vịnh Lâm phải hô lên hắn mới vuốt cằm, chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng, gió to mới biết sức cây cỏ. Cũng giống chúng ta là hoàng tử sống an nhàn sung sướng. Nếu không gặp tai ương này, làm sao có thể thấy được tấm chân tình của những người này.”
Vịnh Lâm hướng mặt ra cửa sổ, cách lưới sắt một chút có thể cảm nhận được độ ấm bên ngoài, lùi về nói: “Đệ thấy ảo não cũng do thời tiết hôm nay lạnh hơn mọi khi. Ở đây là không có lò sưởi nữa. Thật là ép người quá đáng. Ca ca, hay là chúng ta đem giường ghép thành một chỗ ngủ. Hai người nằm gần nhau sẽ có thể sưởi ấm, không để bị phát bệnh.”
Hắn nói rồi liền đem tất cả đệm chăn trên bàn trải trên giường gỗ, bày tay vụng về nhưng trải rất tốt.
Vịnh Thiện không nói gì, cởi giày.
Bọn họ vội vàng đắp chăn. Trong phòng giam cũng không có xiêm y khác, hai huynh đệ mặc nguyên quần áo nằm xuống, tùy tiện đem cái chăn đắp ở trên người.
Hai người sóng vai, tay chân duỗi thẳng tắp bên người, ngửa mặt lên trời nằm.
Nói là ngủ, kì thực một tia buồn ngủ cũng không có.
Thật lâu sau, Vịnh Lâm phát ra một chút thanh âm.
“Ca ca.”
“Ân? Còn chưa ngủ? ”
“Đệ ngủ không được.” Vịnh Lâm mở mắt ra, nhìn thẳng trên đỉnh đầu thấy trần nhà tù thật khó coi, thấp giọng nói: “Càng muốn ngủ, đầu óc càng nghĩ đến những thứ khác. Đệ trong chốc lát nhớ tới trong Thục phi cung, mẫu thân đã chuẩn bị cho ta canh hạt sen bách hợp. Lại nhớ tới ba chúng ta ở Thái tử điện chơi cờ, cảnh kia thật đẹp biết bao. Vịnh… hắn cùng huynh chơi cờ thua, còn thiếu huynh một bức thư pháp. Khi đó, huynh đệ chúng ta thật tốt…”
Vịnh Thiện không lên tiếng.
Hắn nhắm mắt lại để cho sự tối tăm chậm rãi thấm vào chính mình. Giống như muốn cho những kí ức ấy nhẹ nhàng mà hiện lên trong tâm trí.
“Ngủ đi, đệ đệ, ngủ đi.” Vịnh Thiện hít một hơi thật sâu, nhu hòa nói: “Hãy cứ coi như đây là một cơn ác mộng, chờ khi ngươi tỉnh, tất cả đều sẽ trở về nguyên dạng. Ngươi phải… vững vàng.”
Hắn ở bên dưới chăn, duỗi tay qua, cầm lấy bàn tay Vịnh Lâm đang để bên người.
Vịnh Lâm cũng gắt gao nắm chặt tay hắn.
Chưa một khắc nào Vịnh Thiện cảm thấy được hắn cùng với đệ đệ sinh đôi này là huyết nhục tương liên như lúc này.
Một khắc này, hắn tự đáy lòng cảm kích Thục phi. Cảm kích nàng đã làm nên kì tích khi giao cho hắn một sinh mệnh. Khiến cho hắn từ lúc thai nghén, khi mới chỉ có một chút mông lung, liền vĩnh viễn có được một thứ: có một đệ đệ huyết nhục tương liên.
Không thể tin được, chính mình đã từng ghen tị với hắn, oán hận hắn.
Không dám tin tưởng.
…
Sáng sớm hôm sau, thanh âm của khóa cửa nhà tù lại vang lên.
Vịnh Lâm vừa nghe tiếng vang, đã sớm ngồi dậy. Vịnh Thiện hãy còn lặng lặng nằm nhắm mắt dưỡng thần. Chờ sau khi Mạnh Kì dẫn mấy sai dịch tiến vào, hắn mới chậm rãi ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh, thong dong hỏi: “Muốn thẩm vấn?”
Mạnh Kì ngạc nhiên nói: “Phải.”
Vịnh Thiện xuống giường đi giày, đứng thẳng lên, chậm rãi sửa sang lại những nếp uốn trên quần áo, đối với Mạnh Kì ngạc nhiên nói: “Mang chút nước sạch đến, ta phải rửa mặt.”
Hắn dừng một chút, ôn hòa nói: “Nếu không thể được nước trong, đem tuyết đọng trên mặt đất bên ngoài cũng được.”
Mạnh Kì âm thầm kinh ngạc.
Triều đình lớn như vậy, hàng năm quan lại cũng như hoàng thân quốc thích bị giam trong Nội Trừng viện không ít. Ngày thường ai cũng uy phong bát diện chỉ cần một dậm chân trên mặt đất đã có thể dạy dỗ hạ nhân. Vậy mà đã tiến vào đây thì đều không phải là lòng tràn đầy sợ hãi, hoặc thần hồn sa sút, sợ run cầu xin tha thứ, hoặc ngoài mạnh trong yếu, tức giận quát mắng, thất thố là chuyện thông thường.
Chỉ có vị Thái tử này khi tiến vào Nội Trừng viện, mới chỉ mười sáu tuổi, lại có thể bình thản đứng đó. Thực làm cho người khác không thể không phục.
Trên người này có luồng lãnh duệ sắc bén nhưng lại không mất đi sự cao quý chính là khí thế bức người. Khí tức này trên người hoàng tử khác khó có thể có được.
“Điện hạ tuy rằng bị giam, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, chúng ta sao dám ngay cả nước sạch cũng không cung cấp? Là sơ sót nhỏ thôi.” Mạnh Kì không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tiểu nhân sẽ kêu người đi lấy ngay.”
Nói rồi liền quay đầu lại phân phó một tên nha dịch: “Còn đứng ngây ra đó làm gì. Không mau đi mang nước lại đây? Còn phải có khăn trắng sạch sẽ, nước phải nóng, mau! ”
Sai dịch nhanh chân chạy đi, chỉ chốc lát sau đã mang một chậu nước ấm lại. Trên vai còn khoác hai tấm khăn trắng sạch sẽ. Bởi vì hai tay mình không đủ dùng, nên còn gọi một tên nha dịch khác ở phía sau lấy giúp nước súc miệng.
Mạnh Kì ở một bên chờ bọn họ.
Đợi đến khi Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm rửa mặt súc miệng xong. Mạnh Kì hơi tiến lại: “Hai vị điện hạ nếu đã rửa mặt chải đầu xong, thỉnh dời bước.”
Vịnh Thiện gật đầu, cùng Vịnh Lâm và đám người áp giải của Mạnh Kì đi ra khỏi nhà tù.
Vịnh Thiện đối với nơi này cũng không xa lạ. Thấy Mạnh Kì rẽ qua bên phải, trong lòng hắn biết rõ mình sẽ được thẩm vấn tại phòng thẩm vấn Nội Trừng viện.
Muốn đi tới nơi đó phải đi qua một thông đạo tối đen.
Ngày đó khi Vịnh Kỳ bị áp tải đến kinh thành, bị đưa vào Nội Trừng viện thẩm vấn, cũng chính là phải đi qua đoạn thông đạo này. Lúc đó Vịnh Thiện đã sớm đợi hắn ở bên trong.
Tâm tình Vịnh Kỳ ngay đó, có phải cùng chính mình lúc này giống nhau hay không?
Vịnh Thiện vững vàng tiến vào bên trong, tâm trí phập phồng, không khỏi thở gấp.
Vịnh Kỳ đã từng trộm thư, còn là người đem thiêu hủy thư tín. Rốt cuộc cuối cùng làm mình bị đem đến Nội Trừng viện. Còn hắn lại gấp đến độ hộc máu, đem sàng đan nhiễm thành một mảnh đỏ đến kinh tâm.
Hiện tại hắn rốt cuộc ra sao?
Thái ý đã xem qua cho hắn chưa?
Phương thuốc như thế nào?
Tới giờ phút này rồi, đã trải qua nhiều truyện như vậy, Vịnh Thiện cũng không biết phải nên suy nghĩ như thế nào.
Hắn nên tức giận, hoặc là oán hận, ít nhất cũng nên giống như Vịnh Lâm vậy, cảm thấy lẫn lộn, nắm vai Vịnh Kỳ mà hỏi một câu: ngươi vì cái gì mà lại làm như vậy? Ngươi hận ta sao?
Nhưng bản thân hắn lại không muốn làm vậy.
Đối với hành động của Vịnh Kỳ, Vịnh Thiện căn bản không hiểu nổi mình có hận hay không.
Chỉ đơn giản, hắn cảm thấy điều đó là đương nhiên.
Hắn vốn đã sớm biết.
Thục phi đã sớm nhắc nhở qua, vị ca ca này sẽ cắt một dao ở gót chân hắn.
Hắn bị một dao này, là trừng phạt đúng tội.
Vịnh Lâm cho rằng hẳn là hắn hận Vịnh Kỳ, là Vịnh Kỳ hại hắn đến hoàn cảnh này.
Hắn không hận.
Vịnh Thiện hiểu rất rõ, chính hắn đã đem bản thân hại đến bước đường này.
Hắn còn lo lắng cho Vịnh Kỳ.
Vị ca ca kia, không có hắn chiếu cố bên người, có phải hay không sẽ… sống không vui?
…
“Vịnh Thiện, Vịnh Lâm đến.”
Giọng bẩm báo phía trước cất cao truyền đến bên tai.
Vịnh Thiện đem những ý niệm còn dây dưa trong đầu mạnh mẽ đuổi đi, ngẩng đầu. Thấy phía cuối thông đạo có bóng người, hắn ngang nhiên bước đi.
Vịnh Thiện sải bước vào phòng thẩm vấn, hai mắt tả hữu đảo qua, thu hết sự vật trong sảnh vào đáy mắt.
Vẫn là bộ dáng đó, cái lò sắt cháy lên ngọn lửa đỏ, các hình cụ trên tường vẫn làm cho kẻ khác khi nhìn thấy phải kinh hãi. Phía trước có một bậc thềm, có bàn dài ghế dựa, bàn thẩm vấn.
Chỉ có một điểm không giống, chính là hồi trước hắn là ngồi ở chỗ cao cao tại thượng kia mà thẩm vấn. Hôm nay hắn lại thành đứng ở dưới bị thẩm vấn. Người thẩm vấn đã thay đổi…
“Ca ca ở bên trong Nội Trừng một buổi tối mà thần thái vẫn không giảm đi chút nào.” Vịnh Thăng ngồi ở trên cao, cười lạnh châm chọc.
Thật sự là buồn cười.
Hắn tối hôm qua ở trước mặt phụ hoàng cẩn thận nịnh nọt, rốt cuộc làm cho phụ hoàng gật đầu, truyền chỉ cho hắn thẩm vấn án của Vịnh Thiện. Làm cho hắn hưng phấn cả buổi tối, trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm nay liền cầm thánh chỉ, nhanh chóng chạy tới Nội Trừng viện, tính toán đánh rắn phải đánh dập đầu, một gậy đem thứ trở ngại hắn đi lên vị trí Thái tử là Vịnh Thiện đánh bỏ.
Không ngờ, phạm nhân vẻ mặt so với quan chủ thẩm còn kiêu ngạo hơn.
Vịnh Thăng đợi ở đây cả nửa ngày, mới đợi được Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm đến. Vậy mà Vịnh Thiện một chút bộ dáng uể oải suy sụp lại không có. Hắn vẫn như thường lệ lãnh liệt thong dong, mũ nón trên đầu chỉnh tề, xiêm y không loạn. Ánh mắt thoáng tà khởi, từ từ đảo qua, như vẫn là mọt kẻ trên vạn người, liếc nhìn chúng sinh bằng con mắt cao ngạo lạnh lùng.
Vịnh Thăng thấy ngoài ý muốn, vừa tức vừa buồn bực.
Khống chế sự ghen ghét trong lòng, Vịnh Thăng thở dài một hơi nói: “Ca ca chớ có trách ta, đây là ý chỉ của phụ hoàng, trong lòng đệ đệ ta cũng không nhẫn tâm. Huynh đệ chúng ta từ trước vẫn hoà thuận, đến nay nếu không phải là có ý chỉ thì ta cũng đâu có muốn thẩm vấn huynh? Bất quá ca ca yên tâm, chỉ cần ca ca thành thật khai báo, đem hành vi phạm tội kể ra rõ ràng, ta nhất định trước mặt phụ hoàng sẽ cầu tình hộ ca ca.”
Vịnh Thăng ngoài cười nhưng trong không cười, thay đổi khẩu khí nói: “Phụ hoàng đã thương hại, bản thân mình trước hết phải có chi tâm thẳng thắn thành khẩn. Nếu ca ca không khai nhận tội, ta phụng theo thánh chỉ, liền lập tức nghiêm hỏi.”
Vịnh Lâm thấy hắn bộ dáng đắc ý dào dạt, trong lòng căm tức, hướng mặt lên phun thật mạnh: “Vịnh Thăng! Ngươi muốn lấy kê mao đương lệnh tiễn (lệnh tiễn làm bằng lông gà) sao? Ca ca ta cây ngay không sợ chết đứng. Huynh ấy không có tội, ngươi không thể vu oan cho huynh ấy được đâu!”
(Lệnh tiễn: mũi tên có gắn cờ lệnh của các vị tướng, thường đại diện cho uy danh của họ. Ta nghĩ ở đây Vịnh Lâm muốn ám chỉ lời nói của Vịnh Thăng chỉ là dọa nạt, hoàn toàn không có giá trị gì cả.)
“Giang Trung vương, ngươi thật không có quy củ! ” Vịnh Thăng biến sắc, cầm lấy kinh đường mộc trên án đập một cái. Thanh âm chấn động toàn bộ phòng.
Ánh lửa hừng hực, những hình cụ đầy trên tường ánh lên, làm hô hấp kẻ khác đột nhiên trầm xuống.
Vịnh Thăng lạnh lùng nói: “Vịnh Lâm, ngươi đừng đắc ý, ngươi cũng là bị phụ hoàng hạ chỉ giam vào để giáo huấn đó. Ngươi nghĩ vì cái gì mà thẩm vấn cũng đưa ngươi lại đây. Đó là do phụ hoàng nhân từ, hy vọng ngươi ở một bên nhìn sẽ có chút kinh sợ, ngày sau biết sửa đổi. Ngươi nên ngoan ngoãn mà đứng ở một bên cho ta, không được mở miệng. Nếu còn dám làm nhiễu loạn thẩm vấn, đừng trách ta không để ý đến tình huynh đệ mà dạy dỗ ngươi.”
“Phi! Ngươi là ai, có bản lĩnh dạy ta sao? Tâm của họ Tư Mã Chiêu, người người đều biết! Ngươi mơ ước vị trí Thái tử trong tay Vịnh Thiện ca ca ta!” Vịnh Lâm thể hiện luôn là một kẻ đến Thiên vương lão tử cũng không sợ, lấy tay xé một miếng ở ngực, áo khoác xé mở từ giữa, lộ ra áo da tiểu hổ bên trong ngực, hướng tới Vịnh Thăng quát: “Vịnh Thăng, tam ca ngươi bên trong là trái tim nóng, máu cũng là màu đỏ. Ngươi đã muốn mượn chuyện thẩm vấn làm cơ hội hại ca ca ta. Được! Ngươi trước tiên hãy lăng trì ta đi? Ngươi dám không? Có dám hay không?”
Hắn thân là hoàng tử, từ trước đến nay lại được Viêm đế sủng ái, nhiều năm bướng bỉnh nháo sợ cũng chưa bao giờ bị trách phạt. Lần này bị đưa tới Nội Trừng viện đã sớm nghẹn một bụng khí, tính khí ngang ngược cứ thế mà trào ra làm cho người ta trở tay không kịp.
Vịnh Lâm cứ thế mà thét to một hồi, nhất thời làm cho mọi người trong Nội Trừng viện rối loạn. Nhìn Vịnh Lâm quát mắng quan thẩm vấn, Vịnh Thiện bình thản ung dung, không ai dám đi kéo Vịnh Lâm. Tất cả chỉ còn chờ xem vị quan thẩm vấn bị xấu hổ là Vịnh Thăng sẽ xử lý thế nào.
Vịnh Thăng câm lặng một trận.
Hắn vốn nghĩ Vịnh Thiện đã tới Nội Trừng viện, Vịnh Lâm cũng bị giam vào, huynh đệ sinh đôi cùng nhau gặp rủi ro, còn không phải là hai con chó rơi xuống nước sao. Như thế thì muốn khi dễ thế nào chả được. Hắn trong bụng tìm mọi cách để tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực). Sau đó sẽ đe dọa dụ dỗ. Nếu không được thì sẽ dùng hình. Nhưng chủ yếu sẽ dùng chút thủ đoạn, muốn cho Vịnh Thiện nhận một tội thật lớn, đem tên Thái tử Vịnh Thiện này đá một cước cho rơi xuống vực sâu. Lại không thể để ngoại nhân nhận ra được thủ đoạn của hắn.
Không nghĩ tới Vịnh Lâm vô liêm sỉ này, nói ngốc cũng không phải là ngốc hoàn toàn, cư nhiên nói ra những điều mình đang đăm chiêu suy nghĩ trong lòng. Lại còn dám khiêu khích hắn. Màn thẩm vấn nghiêm túc nháy mắt bị hắn làm rối lên thành một trò khôi hài.
Vịnh Thăng nhìn xung quanh một vòng, thủ vệ hai bên cửa phòng, cung sai sử trong phòng, một nhóm nội thị sai dịch hầu hạ ở bên tường, mỗi người trong mắt tựa hồ đều hàm chứa sự châm chọc, dường như đang xem kịch vui. Hắn nhất thời phát hỏa, đem kinh đường mộc trên bàn cầm lấy dùng hết khí lực mà đập xuống.
“Người đâu, đem Vịnh Lâm trói lại cho ta! Hắn bất tuân ý chỉ phụ hoàng, nhiễu loạn thẩm vấn. Trước tiên phạt hắn ba mươi trượng, làm cho hắn thanh tỉnh lại!”
Sai dịch sắp xếp tả hữu hai bên ở trong sảnh đều là kinh nghiệm lão đạo. Nghe tiếng hét ai ai cũng giật mình, lập tức tả hữu ba người đi ra, tổng cộng sáu người vây quanh Vịnh Lâm.
Chợt một thanh âm ở đâu truyền đến: “Chậm đã.”
Phía sau Vịnh Thăng một người đứng ra, mặc triều phục hàng ngũ phẩm.
Người này tuổi không lớn, đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hai má gầy yếu, nhưng ánh mắt lại cực có thần. Hắn yêu cầu mọi người dừng lại, cất bước đi ra, đầu tiên hướng Vịnh Thăng làm lễ theo quy củ, sau đứng thẳng dậy, mới nói: “Điện hạ, trong ý chỉ của Hoàng thượng, chỉ có nói điện hạ phải thẩm vấn Thái tử về vụ án Cung Vô Hối, không có nói điện hạ phải thẩm vấn Giang Trung vương. Điện hạ vô cớ đánh Giang Trung vương, e rằng không ổn.”
Vịnh Thiện ở một bên cẩn thận đánh giá. Tuyên Hồng Âm là kẻ vừa mới được điều nhập hình bộ. Hắn vốn làm quan ở kinh ngoại, bởi vì công chính liêm minh, không lâu sau được truyền đình tuyển vào làm việc ở hình bộ. Lúc ấy chính là Vịnh Thiện đã đề bút phê chuẩn chỉ thị thuyên chuyển.
Từ trước đều là đúng lúc ấn theo quy củ vội vàng gặp mặt, không có nói chuyện. Cả hai đều hiểu biết chưa nhiều về đối phương.
Không thể tưởng tượng lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Chẳng lẽ là phụ hoàng phái hắn đến để giám sát Vịnh Thăng thẩm vấn?
“Ta đây mà là vô cớ đánh sao?” Vịnh Thăng cả giận: “Vịnh Lâm có ý định gây rối, ta mới giáo huấn hắn một chút. Có gì không đúng sao?”
“Hoàng tử là kim chi ngọc diệp, không có thánh chỉ thì không được đụng tới.” Cái đầu dài của Tuyên Hồng Âm vừa nhấc, nhìn thấy Vịnh Thăng, có nề nếp nói: “Trong thánh chỉ có viết chỉ là cho Giang Trung vương đứng ngoài quan sát. Điều này có nghĩa hắn không phải đối tượng thẩm vấn của điện hạ, càng không phải là phạm nhân mà điện hạ có thể trách đánh giáo huấn. Hạ quan phụng chỉ bồi thẩm, nếu điện hạ cố ý dụng hình với Giang Trung vương, hạ quan chỉ có thể chiếu theo lẽ công bằng mà làm việc. Liền lập tức diện thánh bẩm váo việc này, thỉnh Hoàng thượng định đoạt.”
Vịnh Thiện đoán không sai.
Tuyên Hồng Âm quả thực là do Viêm đế phái tới giám sát bồi thẩm.
Vịnh Thăng bị vị tiểu quan ngũ phẩm này làm cho tức đến đầu ngón tay phát run, hung hăng trừng mắt nhìn cái kẻ nghiêm túc kia liếc mắt một cái. Hiện tại Vịnh Thiện vừa mới bị chèn ép, hắn cũng còn chưa được chính thức sắc phong làm tân Thái tử, làm việc không thể liều lĩnh. Hơn nữa không thể làm mất lòng của phụ hoàng, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
“Được, ta liền làm theo lời ngươi.” Vịnh Thăng hừ lạnh một tiếng. “Người đâu, kéo Vịnh Lâm sang một bên, để cho hắn đứng ngoài quan sát.”
Lại cầm lấy kinh đường mộc, vỗ.
Ba!
Vịnh Thăng bày ra tư thế chủ thẩm, từ trên cao nhìn xuống, hai mắt chăm chú nhìn vào mặt Vịnh Thiện ở phía dưới: “Vịnh Thiện, ta hiện tại phụng chỉ thẩm vấn, hỏi ngươi cái gì, ngươi đều phải thành thật trả lời, hiểu chưa? ”
Vịnh Thiện ảm đạm cười: “Ngươi hỏi đi.” Hắn càng thong dong càng khiến cho Vịnh Thăng mất hứng.
“Vịnh Thiện, ngươi có hay không hại chết Cung Vô Hối?”
“Ta không có.”
“Ngươi có thù oán gì với Cung Vô Hối?”
“Không có.”
“Nói bậy!” Vịnh Thăng lạnh lùng quát: “Cung Vô Hối cản trở việc sắc phong Thục phi làm hoàng hậu, gây trở ngại cho việc tốt của mẫu tử ngươi. Chẳng lẽ trong lòng ngươi tuyệt không để ý? Tuyệt không oán hận?”
“Ta nên để ý, nên oán hận ư?”
“Chẳng lẽ không nên?”
“Đương nhiên không nên.” Vịnh Thiện động thân đứng dậy, tiêu sái, chậm rãi nói: “Sắc phong ai làm hoàng hậu, là do phụ hoàng quyết định. Nếu phụ hoàng phải sắc phong mẫu thân, đừng nói là một tên Cung Vô Hối, cho dù tất cả Ngự sử phản đối thì cũng vô dụng. Nếu không phải là chuyện Cung Vô Hối có thể cản trở, thì việc hắn viết tấu chương dâng lên phụ hoàng có quan hệ gì tới ta? Hắn không đáng để hận.”
Một chuyện sắc phong hoàng hậu, là một chuyện tối trọng yếu có thể chứng minh Vịnh Thiện cùng Cung Vô Hối có cừu oán.
Không ngờ Vịnh Thiện lại nhẹ như vậy lạnh nhạt kể lại, từng chữ có lý. Trong khi giãy chết cũng đem cả Viêm đế liên lụy vào, cư nhiên làm cho Vịnh Thăng lập tức sửng sốt, không biết nên bác bỏ như thế nào.
Chẳng lẽ muốn nói việc Viêm đế sắc phong hoàng hậu, một Ngự sử có thể cản trở hay sao?
Đây chẳng phải là đánh một bạt tai vào mặt Viêm đế sao?
“Chuyện sắc phong hoàng hậu là do phụ hoàng kêu Ngô tài tới hỏi qua ngươi, ta hôm nay sẽ không truy cứu.” Vịnh Thăng sửng sốt trong chốc lát, định thần nói: “Nhưng ngươi tự tiện vào thiên lao, mật đàm cùng Cung Vô Hối, việc này có chứng cớ vô cùng xác thực. Vịnh Thiện, ngươi không chịu nhận tội sao?”
“Ta đã từng nói.” Vịnh Thiện bình thản tiếp lời: “Ta quả thực đã từng đến thiên lao gặp Cung Vô Hối nói chuyện. Việc làm này tuy lỗ mãng, nếu muốn cho ta tội không cẩn thận, ta liền nhận. Nhưng Cung Vô Hối không phải ta giết, độc dược cũng không phải ta cho. Nếu ngươi tra cái này, ta trả lời không được.”
Vịnh Thăng sắc nhọn cười: “Ca ca nói thật thoải mái. Ngô Tài bẩm báo, ngươi từng nói rằng trong tay mình có thư do Cung Vô Hối tự tay viết. Sau lại nói mình không hề có, lật lọng, đây là chuyện gì? Nếu không chột dạ, sao có thể như thế?”
Vịnh Thiện trầm mặc.
Vịnh Thăng thấy hắn không nói lời nào, nhất thời đắc ý, mặt lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi là làm bộ chột dạ, quả thực là có thư, nhưng lại tìm không thấy? Nếu tìm không thấy, thư đã đi đâu? Bị người đánh cắp? Ngươi chỉ cần nói ra, nếu là vật chứng bị trộm mất, chúng ta nhất định sẽ tìm ra.”
Vịnh Thiện vẫn trầm mặc như cũ.
Trên khuôn mặt tuấn tú không một gợn sóng, làm cho người khác đoán không ra hắn đang nghĩ gì.
Vịnh Thăng lại hỏi một câu, không thấy đáp lại, không còn nhẫn nại: “Vịnh Thiện, đây là thẩm án, không phải là nói đến việc nhà nhàn rỗi ở cung Thái tử của ngươi. Nếu ngươi vẫn cự tuyệt không trả lời, ta sẽ dùng hình!”
Ba!
Kinh mộc đường vỗ thật mạnh.
Vịnh Lâm một thân ra đầy mồ hôi, hắn vừa cử động, nhất thời tả hữu bị bốn năm sai dịch phụ trách trông coi hắn áp sát đè vai xuống, xoay bắt lấy tay, ấn xuống đến không thể động đậy.
Chuyện bức thư, là hắn tận mắt thấy Vịnh Kì thừa nhận sau khi trộm đi đã thiêu hủy.
Chuyện Vịnh Thiện oan uổng chỉ có hắn biết.
Vịnh Lâm bị đè nặng không giãy giụa được, nhưng miệng lai có thể dùng, há miệng hô: “Ca ca, huynh đừng có im lặng thế! Huynh nói gì đi a! Huynh rõ ràng…”
Ánh mắt Vịnh Thiện quét đến, ánh mắt lạnh lẽo âm hàn. Vịnh Lâm lạnh đến run run, sửng sốt một chút, kiên quyết đem lời nói phía dưới nuốt trở về.
Vịnh Thiện làm cho Vịnh Lâm ngậm miệng, ánh mắt từ âm hàn biến thành bình tĩnh, chậm rãi di chuyển về mặt đất dưới chân.
Vịnh Thăng không có ý tốt mà khơi lại vấn đề bức thư, rõ ràng là muốn ép hắn đem Vịnh Kỳ dìm xuống nước. Bằng không hắn sẽ thừa nhận là bộ chột dạ, tội danh ngụy báo thư.
Hai tội đều là tử lộ có thể làm cho người ta tan xương nát thịt. Mấu chốt là mặc kệ hắn trả lời cái gì, Vịnh Thăng với quyền lực là phụ trách ban chủ thẩm, khi hướng Viêm đế hồi báo sẽ thêm mắm thêm muối vào sự việc làm cho tình hình chuyển biến xấu.
Nói nhiều tất lỡ, không bằng im lặng không nói.
Vịnh Thiện tâm lặng như nước, không nói một lời.
Vịnh Thiện không hợp tác, Vịnh Thăng như gãi đúng chỗ ngứa hắc hắc cười lạnh: “Vịnh Thiện, ngươi đây là cố ý không trả lời? Đừng trách ta không nể tình. Hiện tại là ta phụng chỉ thẩm án, có quyền dùng hình đối với ngươi.”
Vịnh Thiện mặc hắn đe dọa, ánh mắt trầm ngưng không thay đổi, vẫn là ngậm miệng, đứng thẳng tắp kiên cường giống như sắt.
“Được! ” Vịnh Thăng nói một tiếng, nhe răng cười, cầm lấy kinh đường mộc trên tay, đột nhiên quát một tiếng: “Đến a! Trói Vịnh Thiện lại…”
Vừa muốn vỗ xuống bàn….
Bên cạnh thình lình có người thong thả bước ra từng bước: “Điện hạ, xin chậm đã.”
Cư nhiên là cái kẻ không biết sống chết Tuyên Hồng Âm kia.
Vịnh Thăng bị một tên quan viên hình bộ nho nhỏ ngăn cản, kinh đường mộc giơ ra giữa không trung, chụp cũng không xong, mà không chụp cũng không được, sắc mặt khó coi tới cực điểm, cắn răng cười lạnh: “Như thế nào? Tuyên đại nhân, Vịnh Lâm ta không thể thẩm. Vịnh Thiện là kẻ ta phụng chỉ thẩm vấn, chẳng lẽ hắn ta cũng không thể thẩm?”
“Điện hạ phụng chỉ thẩm án, đương nhiên có thể chiếu theo ý chỉ mà làm việc, tra tấn khi thẩm vấn, đều là do điện hạ quyết định, hạ quan không dám can thiệp.” Tuyên Hồng Âm làm như không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, hé ra khuôn mặt gầy, vẫn như cũ dùng thanh âm lãnh ngạnh cũ kỹ của hắn, rành mạch nói: “Nhưng hạ quan cũng phụng chỉ bồi thẩm, cũng có quyền. Cái này là vấn đề liên quan đến án tử, hạ quan muốn hỏi Vịnh Thiện điện hạ một chút. Thỉnh điện hạ ân chuẩn.”
Hắn đúng là cũng phụng chỉ, lại là do Viêm đế chỉ định bồi thẩm. Ngay cả Vịnh Thăng cũng không thể cản trở hắn đặt câu hỏi.
Vịnh Thăng chỉ có thể phẫn nộ buông kinh đường mộc: “Được, ngươi hỏi đi.”
Tuyên Hồng Âm trước hướng Vịnh Thăng thi lễ đa tạ, mới xoay người. Hắn liếc liếc mắt một cái cẩn thận đánh giá Vịnh Thiện đứng ở phía dưới, chậm rãi nói: “Vịnh Thiện điện hạ, theo như Ngô Tài thuật lại, ngươi nói là có đi đến thiên lao gặp Cung Vô Hối. Mục đích là để dạy hắn phải hối cải làm lại con người mới, ngày sau không nên tái phạm làm việc lỗ mãng?”
“Phải.”
“Chỉ vì thế thôi sao? Còn có nguyên nhân gì khác không?” Tuyên Hồng Âm rành mạch phân minh nói: “Ngài là Thái tử, Hoàng thượng thân thể không khỏe, phái ngài thay mặt phê duyệt tấu chương. Với lại trong cung có rất nhiều chuyện, vạn vụ quấn thân. Ngài một ngày có thể có nhiều thời gian rảnh sao? Chỉ vì để giáo huấn một vị Ngự sử không quen, ngài không tiếc vứt bỏ sự vụ, tự mình đến thiên lao tâm sự cùng hắn? Ta không tin. Trong đó chắc chắn có ẩn tình. Điện hạ, ngài có oan khuất gì cứ việc nói, chỉ cần là lời nói thật, ta sẽ thay ngài hướng Hoàng thượng trực tiếp bẩm báo.”
Vịnh Thăng ngồi ở sau bàn, phút chốc cả người phát lạnh, lỗ chân lông cả người như nở ra.
Vịnh Thiện đến thiên lao gặp Cung Vô Hối, đương nhiên là chịu sự nhờ vả của Vịnh Thăng hắn.
Việc này là phi thường cơ mật, áp chế Vịnh Thiện khi không có kẻ thứ ba ở đây, chẳng lẽ đã lộ?
Vị quan ngũ phẩm Tuyên Hồng Âm này rốt cuộc vì sao lại đến đây. Cư nhiên vừa mở miệng liền đem điểm mấu chốt này chỉ ra làm người khác kinh hãi. Khẩu khí thế nhưng cũng mơ hồ hỗ trợ Vịnh Thiện đem chủ thẩm là hắn dìm xuống nước?
Nghĩ đến hậu quả, Vịnh Thăng không dám thở mạnh. Hắn cẩn cẩn dực dực đi xuống cùng lúc Vịnh Thiện nâng mắt lên hướng về phía hắn. Bốn mắt trong không trung nhẹ nhàng chạm, tia lửa tứ phía.
Vịnh Thiện làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tuyên Hồng Âm. Hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc xen lẫn cảnh giác.
Vị ngũ đệ Vịnh Thăng này, hắn từ trước đến nay không thích.
Nhân cơ hội đem Vịnh Thăng dìm xuống là rất đơn giản. Nhưng làm như vậy sẽ lộ ra hành vi phạm tội từng tự ý truyền thư của Vịnh Lâm cùng Vịnh Kỳ. Biến thành tất cả cùng thua.
Nhưng hắn chẳng lẽ chỉ vì bản thân mình mà đem tất cả huynh đệ một lưới bắt hết sao. Không phải là một việc làm tốt.
Nghĩ vậy, lời nói của bậc bề trên từng nói qua như điện xẹt hiện lên trong tâm trí.
Có người phụ thân nào trong thiên hạ không tốn tâm tư vào đứa con của mình?
Phụ hoàng cho hắn đặt tên cho hắn không phải là một chữ “Thiện” sao?
Vị thái phó kia chẳng lẽ đang dưng nói chuyện không đâu. Phải chăng muốn nhắc nhở hắn điều này?
Vịnh Thiện tâm tư cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn, trên mặt lại rất bình tĩnh, trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Ta là Thái tử, mọi chuyện trên thiên hạ đều nên chú ý. Huống chi đây lại là vị Ngự sử phụ trách làm đường quốc gia cho dân? Mặc dù không quen biết, ta thực vẫn muốn khuyên nhủ hắn đôi điều.”
“Không có nguyên nhân khác?”
“Không có.”
Vịnh Thăng âm thầm hít một ngụm khí, trên lưng dần dần lạnh. Hắn hung tợn trừng mắt liếc Tuyên Hồng Âm đang đứng ở bên cạnh một cái.
Dám đối nghịch với ta?
Ít hôm nữa ta làm thái tử, xem ta làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Hơn nữa, Vịnh Thiện cũng chính là ngoài mạnh trong yếu, bị nhốt một đêm tại Nội Trừng viện chắc là đã sợ tới mức hồn vía lên mây, cái gì cũng không dám nói lung tung.
Vừa lúc bắt lấy cơ hội này, chen một chút khẩu cung mới được.
“Tuyên đại nhân, ngươi đã hỏi xong chưa?” Vịnh Thăng lạnh lùng nói: “Hỏi đã xong thì nên đến chủ thẩm là ta hỏi.”
Tuyên Hồng Âm dù sao cũng là bồi thẩm. Vịnh Thiện có chết cũng không thay đổi khẩu khí, kiên cường nói rằng đến thiên lao là không có người xui khiến. Hắn chỉ có thể lui trở về, cho Vịnh Thăng tiếp tục nắm giữ đại cục.
Vịnh Thăng lập tức quay lại đề tài lúc nãy: “Vịnh Thiện, chuyện thư tín ngươi rốt cục định giải thích như thế nào?”
Đây là sơ hở mà hắn vất vả lắm mới tìm được, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Vịnh Thiện nhẹ nhàng mím môi, cái gì cũng không nói.
“Được lắm!” Khẩu khí này Vịnh Thăng đã sớm nghẹn đủ rồi, vừa rồi bị Tuyên Hồng Âm đi ra đánh gãy, thật vất vả mới xoay trở về. Lần này càng thêm không chút do dự, cầm lấy kinh đường mộc vỗ thật mạnh, quát to: “Người đâu! Kéo Vịnh Thiện xuống đánh năm mươi trượng! Ta xem ngươi rốt cuộc có trả lời hay không!”
Sai dịch tả hữu ầm ầm tiến đến, kéo tay áo Vịnh Thiện lôi đi.
Vịnh Lâm vừa sợ vừa giận, điên cuồng đứng lên hét: “Vịnh Thăng! Ngươi nếu dám chạm vào một sợi tóc của ca ca ta, ta liền ăn sống ngươi!”
Vịnh Lâm cúi đầu, những quyền cước dã man thô bạo đánh tới. Nhất thời đem những sai dịch bên cạnh đang ấn tay hắn ngã trên mặt đất.
Mọi người lớn tiếng thét to, mấy người bổ nhào lên, lại bị trúng mấy cước của Vịnh Lâm. Vất vả mới có thể đem Vịnh Lâm lần nữa đè lại.
Vịnh Lâm vẫn rống to: “Ngươi là tên súc sinh lang tâm cẩu phế! Đừng quên ngươi lúc trước nịnh bợ ca ca ta như thế nào. Hiện tại lại tiểu nhân đắc chí, trở mặt! Phụ hoàng để ý đến tên tiểu nhân như ngươi? Ta là người thứ nhất không tin! Ta muốn gặp phụ hoàng, làm cho phụ hoàng ô ô…”
Chưa nói xong, đã bị Vịnh Thăng đang tức đến phát run sai người xé vải, bất chấp tất cả nhét vào miệng.
Vịnh Thăng đối phó xong với Vịnh Lâm, quay đầu nhìn bên kia. Bởi vì Vịnh Lâm vừa rồi đột nhiên phát động, trong phòng một mảnh hỗn loạn. Bọn đại hãn vốn phải xử trí Vịnh Thiện bị gây chú ý, đều vây quanh bên người Vịnh Thiện ngây ngốc nhìn Vịnh Lâm ở bên kia.
Vịnh Thăng giận dữ quát mắng: “Vô liêm sỉ! Không có nghe thấy lời ta nói sao? Đem Vịnh Thiện kéo xuống! Đánh thật mạnh cho ta!”
Bọn chúng lúc này mới hành động đứng lên, nắm tay áo kéo hay tay Vịnh Thiện xoay lại, đem hắn áp trên mặt đất nằm úp sấp để đánh.
Vịnh Thiện chợt cất tiếng: “Khoan đã.”
Hắn trời sinh thân mang một cỗ hàn ý băng lãnh. Mấy tên sai dịch vốn giống như sói như hổ, bị tầm mắt sắc bén của hắn đảo qua. Thanh âm tuy nhẹ nhàng lại giống như rơi xuống giữa không trung, đập vào bàn ngọc, ngưng đông lạnh, làm người khác không dám khinh thường.
Mọi người sửng sốt, đều dừng tay, quay đầu lại xem ý Vịnh Thăng.
“Nga?” Vịnh Thăng đắc ý cười, hỏi: “Thái tử cuối cùng cũng chịu mở miệng?”
“Vịnh Thăng, hiện tại, ta vẫn là thái tử.”
Vịnh Thăng cười lạnh một tiếng: “Ta đang nghĩ ngươi có thần khí như thế từ đâu, nguyên lai là ỷ vào cái này. Đáng tiếc, tính toán của thái tử điện hạ ngươi không dùng được rồi! Thái tử thì sao? Ta là phụng ý chỉ của phụ hoàng mà làm việc. Không bằng ngươi hãy thành thật nhận tội đi. Hiện tại ta là chủ thẩm, ngươi là phạm nhân, ta muốn ngươi quỳ ngươi phải quỳ, muốn ngươi nhận tội thì ngươi phải nhận!”
“Thái tử là hoàng tử quốc gia, quân thần có sự khác biệt. Ta quỳ, ngươi dám chịu sao?” Vịnh Thiện nói: “Ta biết ngươi phụng ý chỉ của phụ hoàng, thẩm tra ta không thành vấn đề, nhục mạ ta cũng coi như không có đi. Ngươi muốn dùng hình với ta? Có thể. Nhưng trước hết ngươi phải để trên mặt đất một cái đệm chỉ vàng, dùng thiết trượng cũng thế, phải dùng vải vàng mỏng. Hơn nữa ta hai đầu gối chạm đất, chính là quỳ lạy. Các ngươi không thể chịu nổi đại lễ này của ta, phải đi đến bậc dưới, đứng ở một bên.”
Hắn chậm rãi mà nói, bình tĩnh cười: “Đây là lễ pháp triều đình chuẩn mực được viết rất rõ ràng, không làm theo chính là khi quân. Ngũ đệ, ta đây là hảo tâm nhắc nhở ngươi, miễn cho ngươi phạm sai lầm, làm phụ hoàng mất vui.”
Vịnh Thăng bị hắn nói đến sửng sốt. Những lời này đều là những sai lầm không thể phạm, quả thật luật pháp có quy định. Mặt đột nhiên đỏ lên, chuyển thành màu đen, trầm xuống: “Ngươi… ngươi… được!”
Vịnh Thăng thở hổn hển rồi đột nhiên đứng lên: “Chúng ta chịu không được cái quỳ của ngươi. Ta thật muốn xem ngươi thế nào chịu được đại hình.”
Các quan viên tùy tùng toàn bộ đều đi xuống bậc thềm.
“Người đâu, trải đệm vàng, bọc vải vàng!”
Hết thảy đều được bố trí thỏa đáng.
Vịnh Thiện không đợi người khác vươn tay đến phía hắn, cao ngạo khoát tay chặn lại: “Không cần đến các ngươi.”
Đi đến giữa phòng, dứt khoát quỳ gối trên đệm vàng, chậm rãi nằm úp sấp xuống, hai tay đặt ở hai bên sườn, nắm chặt cái đệm bên cạnh, trầm giọng nói: “Động thủ đi.”
Hai đại hán của Nội Trừng viện cầm hai khỏa hoàng lăng chính là hai thiết trượng đi đến gần, đứng ở hai bên tả hữu.
Vịnh Thăng hét lớn một tiếng: “Đánh a! Đánh hắn cho ta!”
Hai đại hán lên tiếng, tay giơ cao hai khởi thiết trượng, hung hăng chụp xuống.
Đây không phải là hai mộc trượng tầm thường. Vốn là do hàn thiết đúc thành, phân lượng cực trầm nên rất nặng. Người đánh lại là hai kẻ lão luyện. Một trượng đi xuống, Vịnh Thiện cắn chặt rưng phát ra một âm thanh ma sát rất nhỏ, trên trán nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mới vừa hít được một ngụm khí, trượng thứ hai lại đánh lên người.
Đau nhức từ chỗ bị đánh lan tràn tới toàn thân, lục phủ ngũ tạng như vỡ ra.
Tên sai dịch còn lại cất cao âm, đếm “Mười chín! Hai mươi! Hai mươi mốt…”
Liên tục hai mươi mấy trượng, một khắc cũng không ngừng đánh vào trên người Vịnh Thiện. Vịnh Thiện sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, mười ngón tay gắt gao cầm lấy tấm đệm lót bên cạnh, khớp ngón tay kéo căng đến trắng bệch.
“Ngô ngô! Ngô!” Vịnh Lâm hốc mắt phát hỏa, bất đắc dĩ bị năm sáu đại hán đè nặng, miệng cũng bị chặn, ngay cả muốn mắng cũng không có biện pháp.
Trơ mắt nhìn Vịnh Thiện bị trượng đánh, ánh mắt Vịnh Lâm đang trừng to như chuông đồng nháy mắt đau lòng đến nước mắt chảy ra.
“Hoàng lăng bọc thiết trượng tư vị không tồi chứ?” Vịnh Thăng không thể không tiến xuống bậc thềm, trong bụng độc hỏa ác ý đang cháy sạch. Hắn vừa xem vừa cười lạnh: “Thiết trượng này tổn thương đến cơ bắp động đến gân cốt, không phải là thứ tốt lành gì. Thái tử muốn giữ mạng, vẫn là nhanh nhận tội đi. Thư rốt cuộc đã đi đến đâu vậy? Cùng Vịnh Kỳ có quan hệ gì? Ngươi cùng Vịnh Kỳ quan hệ chặt chẽ, ở vụ án của Cung Vô Hối ai là thủ phạm, ai là tòng phạm?”
Vịnh Thiện đau đến thân tiết ra mồ hôi lạnh. Nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh, cắn răng yên lặng chịu đựng, ngay cả một câu ngâm rên rỉ cũng không có.
Nghe Vịnh Thăng ép hỏi ở bên cạnh, Vịnh Thiện quay đầu đi, ánh mắt hướng lên trên không thèm nhìn một cái. Ánh mắt kia giống như mũi tên ngầm, bắn trúng ngay vào chỗ kiêng kị nhất của Vịnh Thăng. Nhất thời dẫn đến làm Vịnh Thăng giận dữ, dậm chân hét lớn: “Đánh! Ra sức đánh! Hướng huyệt tử mà đánh!”
Chưởng hình Nội Trừng viện là có kết cấu. Huống hồ đây vẫn là thái tử, ai dám đánh vào tử huyệt của thái tử?
Một trượng một trượng như trước không nhanh không chậm đến.
Vịnh Thiện đau đến răng nanh cắn vang lên tiếng xèo xèo, tuấn dung run rẩy từng đợt.
Cư nhiên mặc cho thiết trượng đánh trên người, chính là vẫn không rên một tiếng.
“Bốn mươi bảy! Bốn mươi tám! Bốn mươi chín…”
Năm mươi trượng cuối cùng cũng chấm dứt. Vịnh Thiện một chút ý tứ cung khai cũng không có. Hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, môi ngậm chặt đến biến thành màu tím.
Vịnh Thăng không nghĩ tới vị thái tử ngã ngựa kia lại có thân thể cường tráng đến thế. Chính hắn đã khiến cho mình phải hạ đài, còn phải dùng hình. Nếu không hỏi ra cái gì, thì còn gì là thể diện?
Nếu phụ hoàng biết chính mình chiếm ưu thế như thế, lại không làm gì được Vịnh Thiện, sẽ nghĩ như thế nào?
Dù sao cũng đã xé rách mặt, giờ phút này đúng là thời điểm làm nóng lại vật đã nguội. Nếu không thể làm cho Vịnh Thiện cung khai, còn không bằng nhân cơ hội này mà chấm dứt hắn, vĩnh tuyệt hậu hoạ…
Vịnh Thăng càng nghĩ càng cảm thấy can đảm liền mở miệng mắng: “Đồ vô dụng, các ngươi chưa ăn cơm sao? Ngay cả vung thiết trượng cũng không có sức lực, để cho ta!”
Hắn vén tay áo, đi lên đoạt thiết trượng, giơ cao lên, hướng tới lưng Vịnh Thiện hung hăng đánh xuống.
Hai huynh đệ trời sinh hoàn toàn trái ngược, vốn sẽ không thể nào thân thiết. Sau này khi Vịnh Thiện làm Thái tử, cũng vì chuyện của Vịnh Kỳ, hai huynh đệ đã cãi nhau mấy trận lớn. Oán hận càng thêm tích tụ.
Quả nhiên lúc nguy cấp với thấy được chân tình. Hiện tại bị giam cầm một chỗ, hai huynh đệ mới có thể bộc lộ tình cảm của mình. Đã nhiều năm qua chưa từng có cảnh huynh hữu đệ cung thế này.
Ngoài kia ánh hoàng hôn đã buông xuống mà cuộc trò chuyện vẫn chưa chấm dứt. Cơm canh rốt cuộc cũng được đưa tới.
Có tiếng kim loại va vào nhau giống như tiếng chìa khóa tra vào ổ, cửa nhà tù mở ra.
Một tên tiểu đầu mục dẫn theo hai tên tiểu quan cầm trong tay hai xuất đồ ăn hỗn tạp tiến vào.
“Hai vị điện hạ, cơm chiều đây ạ.”
Hắn sai hai người đem đồ ăn để trên bàn. Đợi hai kẻ kia đi khỏi, hắn mới tiến lên nhìn nhìn đồ ăn, tự mình sắp xếp lại một chút. Rồi mới cung kính nói: “Chiếu theo nội quy Nội Trừng viện, một bữa cơm sẽ có ba loại thức ăn chay, món mặn giống nhau, mời hai vị điện hạ dùng. Ở đây có một thùng cơm trắng, nếu không đủ điện hạ cứ phân phó hạ nhân lấy thêm.”
Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm cũng đói bụng liền đi tới ngồi cạnh bàn.
Vịnh Lâm từ nhỏ đã quen được nuông chiều. Liếc thấy thức ăn trên bàn không được ngon, hắn nhất thời nhăn mặt lại.
Ba món thức ăn chay, chỉ riêng màu sắc đã làm người ăn thấy chán. Không hiểu là do tên đầu bếp vô lương tâm nào làm ra.
Duy nhất chỉ có một món ăn mặn là thịt đông nấu măng.
Vịnh Lâm cầm đũa, gạt gạt mấy thịt đông bên trong. Cả đĩa toàn măng, tìm hết cũng chỉ có ba bốn miếng thịt lợn. Hắn không khỏi tức giận: “Đây mà là làm cho người ăn sao? Hạ nhân nhà ta còn được cho ăn ngon hơn thế này.”
Vịnh Thiện cũng không để ý, từ từ nói: “Ngươi cho đây là cung Thục phi của mẫu thân sao? Hay là nhà của người? Có thể ăn là được rồi… Ăn đi.”
Vịnh Thiện đem gắp tất cả thịt trong đĩa cho Vịnh Lâm “Ăn đi…”
Vịnh Lâm thấy Vịnh Thiện gặp nạn, lòng đang tràn đầy khó chịu. Hắn hận không thể lấy trái tim ra mà thay Vịnh Thiện chịu tội. Lại thấy Vịnh Thiện rơi vào hoàn cảnh này mà còn che chở hắn, càng chịu không nổi. Bỗng nhiên đổ hết thịt sang bát của Vịnh Thiện.
“Ca ca, huynh ăn đi!” Vịnh Lâm há to miệng và cơm, khó khăn đem tất cả rau cải trắng nuốt xuống, hung hăng nói: “Mẫu thân nói đệ cả ngày nay tức bụng là do ăn thịt nhiều. Mấy ngày này đúng là lúc để ăn chay, nhân tiện rửa sạch dạ dày một thể.”
Tên tiểu quan phụ trách đưa cơm và đồ ăn vẫn còn chưa đi. Hắn vừa mới từ một phòng giam khác trở về, bỗng nhiên đè thấp thanh âm hỏi: “Đệm hình như không đủ dày, điện hạ có muốn tiểu nhân tìm một cái đệm nữa để vào đây không ạ?”
Vịnh Lâm đang một bụng khí, một bên nhai rau vàng, một bên liếc mắt cười lạnh: “Không dám, không dám. Nội Trừng viện không phải là nơi chà đạp các hoàng tử hay sao? Ngươi không để chúng ta chết cóng là đã may lắm rồi, còn dám trông mong gì đệm giường tốt?”
Tên tiểu quan ngạc nhiên, nhìn đồ ăn trên bàn một cái, cười khổ nói: “Điện hạ bớt giận, tiểu nhân cũng đã suy nghĩ việc phải giúp điện hạ chuẩn bị bữa ăn ngon lành, chỉ là không có gan. Nơi này là Nội Trừng viện, giam giữ toàn những phạm nhân quan trọng. Sợ nhất chính là trong đồ ăn có độc. Cơm canh trên bàn đều là được chỉ định, đầu bếp làm cái gì phải mang phát cái nấy. Nếu tự tiện đổi một chút thêm một chút đều sẽ là tử tội.”
Vịnh Lâm vẻ mặt phẫn nộ.
Vịnh Thiện ánh mắt lại hơi hẹp lại, mở miệng hỏi: “Cơm canh của chúng ta là do người nào chỉ định? ”
“Cơm canh của các phạm nhân đều do Đầu Nhân chỉ định. Lúc trước là do Trương Đầu Nhân, hiện tại đương nhiên đã đổi thành Mạnh Đầu Nhân. Chúng tiểu nhân đều là nghe Mạnh Đầu Nhân. Về phần Mạnh Đầu Nhân theo lệnh người nào tiểu nhân cũng không rõ.” Tiểu quan thái độ rất cung kính, thành thật đáp. Sau đó hắn quay mặt qua chỗ Vịnh Lâm, gạt bỏ một chút xấu hổ tươi cười nói: “Điện hạ, ngài đừng nóng giận. Tiểu nhân nếu có thể hầu hạ ngài thật tốt thì lại không tận tâm hầu hạ sao? ”
Lời này có chút kì quặc.
Vịnh Lâm kỳ quái liếc mắt đánh giá hắn.
Người nọ liền hiểu được, vỗ đầu nói: “Tiểu nhân quên mất, điện hạ có phải là đang cảm thấy tiểu nhân không quen biết. Điện hạ bận nhiều việc quan trọng, sớm đã quên mất tiểu nhân. Điện hạ, hẳn ngài còn nhớ đệ đệ của tiểu nhân chứ? ”
“Đệ đệ của ngươi là ai? ”
“Hắn tên Đồ Nam. Ban đầu hắn là thị vệ ở cửa cung, bởi vì chăm chỉ cần cù, nên hai ngày nay đã thăng chức. Trước kia hắn vẫn thường cùng điện hạ bài bạc uống rượu.”
Vịnh Lâm nhất thời “A” lên một tiếng, biểu tình tốt lên rất nhiều. Ha hả cười vỗ bả vai hắn: “Thì ra ngươi là đại ca của tên tiểu tử kia. Chả trách ta trông ngươi có vẻ quen quen. Nhìn kỹ thì khuôn mặt này quả thật có điểm giống với Đồ Nam. Nhưng ta quên mất tên ngươi rồi.”
“Tiểu nhân là Đồ Đông. Điện hạ tuy rằng không nhớ rõ nhưng tiểu nhân thì lại nhớ rõ điện hạ ngài. Năm trước khi tiểu nhân còn chưa đi vào Nội Trừng viện. Lúc ấy tiểu nhân ở phía sau vườn thượng uyển phụ trách trông coi và nhận lấy các đồ sứ tiến cống. Có kẻ hạ nhân không cẩn thận lãm gãy một nửa cây hoa hồng, liền liên lụy đến tiểu nhân. Tiểu nhân vốn đã bị đem đi đánh năm mươi trượng. Nhưng nhờ có điện hạ che chở mà tiểu nhân được miễn, chỉ cần phạt bạc là xong việc. Bằng không tiểu nhân nếu không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.”
Vịnh Lâm cuối cùng cũng mơ hồ có điểm ấn tượng, giật mình nói: “Lần đó Đồ Nam giữa trưa đến tìm ta, quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt. Tên kia đang bình thường tự nhiên la to kêu khóc hại ta sợ đến nhảy dựng lên. Đệ đệ ngươi đối với ngươi cũng không tồi.”
Đồ Đông cảm kích nói: “Toàn bộ là do ân điển của điện hạ. Tiểu nhân không có bản lĩnh, cuối cùng cũng không có cơ hội đền đáp ân đức của điện hạ. Hiện tại… hiện tại chuyện thức ăn, tiểu nhân bị vướng quy củ, thật sự không dám tự tiện. Bất quá đệm chăn linh tinh đều là những vật nhỏ không đáng ngại. Chỉ cần điện hạ giao phó, tiểu nhân sẽ chuẩn bị cho điện hạ những vật tốt nhất.”
Vịnh Lâm khí phách vung tay lên: “Chuyện đó ngươi cũng không phải nghĩ làm cái gì. Thôi được, ngươi giúp ta chuẩn bị một ít chăn đệm tốt ngủ cho thoải mái cũng được.”
“Dạ.”
Vịnh Thiện ở bên ngoài chen vào hỏi: “Chuyện ở bên ngoài ngươi có nghe thấy tin tức gì không? ”
“Tiểu nhân thì nghe được tin tức gì chứ ạ.” Đồ Đông buông tay than. “Tiểu nhân chức vị thấp, chỉ có thể nghe được một ít tin tức không sạch sẽ. Người cao quý như điện hạ sao có thể nghe được những lời ấy.”
Vịnh Lâm nhớ tới một chuyện, nhất thời ánh mắt long lên: “Cái khác ngươi không thể nghe ngóng vậy có thể truyền một tin cho mẫu thân ta chứ? Ngươi đi đến điện Thục phi hỏi thăm xem hiện tại sức khỏe người thế nào? Nói với người không cần lo lắng, huynh đệ chúng ta dù bị giam trong nhà tù nhưng vẫn rất tốt.”
Đồ Đông khó xử nhíu mày: “Quy củ Nội Trừng viện là không được truyền tin ra bên ngoài.”
Hắn trầm ngâm một lát, khẽ cắn môi: “Làm người không thể có ân không báo. Được, tiểu nhân sẽ cố tìm một cơ hội bảo đệ đệ đi truyền tin cho điện hạ một chuyến. Dù thế nào cũng sẽ đem lời nhắn của điện hạ đến tai nương nương.”
Bàn bạc sự tình xong, Đồ Đông buông tay đứng ở một bên chờ bọn hắn ăn cơm.
Hai người ăn xong, Đồ Đông mới mở cửa nhà tù, kêu hai tên tiểu tạp bên ngoài tiến vào thu dọn bát đũa, dọn dẹp sạch sẽ bàn ghế. Sau đó toàn bộ lui ra ngoài.
Phòng giam một lần nữa khóa lại.
Vịnh Thiện lúc này mới hỏi: “Này, ngươi không thấy là quá cả tin sao? ”
Vịnh Lâm sửng sốt, cúi đầu gãi gãi nghĩ: “Đồ Nam đệ quả thực là rất quen thuộc, tính tình ngay thẳng, quả đúng là một nam tử hán. Ca ca hắn đúng thật là do đệ từng cứu. Nhưng nói đến thấu hiểu nhân tâm, ca ca so với đệ hiểu biết hơn, huynh xem hắn có đáng tin không?”
Vịnh Thiện trầm tư một lát, nói: “Xem người phải xem ánh mắt. Người này mắt nhìn ngay thẳng, dù cho có chút dũng cảm, cũng có chút tâm tư ác độc. Dù sao chúng ta hiện tại cũng không có lựa chọn, đành phải mạo hiểm tin hắn một lần thôi.”
Vịnh Lâm hoàn toàn tin tưởng Vịnh Thiện, gật đầu nói: “Nếu ca ca đã nói như vậy, tuyệt đối chính là có thể tin. Phụ hoàng từng nói qua, làm hoàng đế tối quan trọng nhất là phải có cặp mắt. Phải thấu hiểu được hạ nhân, phải phân biệt được thị phi, biết suy nghĩ đại cục. Lão nhân gia đã chọn huynh làm Thái tử, đương nhiên là nói huynh có một đôi mắt tốt.”
Vịnh Thiện trầm mặc.
“Ca ca, đệ không phải là lại nói sai chứ?” Vịnh Lâm thấy vẻ mặt ca ca có vẻ khác thường, nghĩ rằng là do mình nói bậy, hối hận không thôi. Hắn vả nhẹ trên mặt mình một cái, mắng chính mình: “Xem xem ngươi lại nói lung tung… lại nói lung tung! ”
Vịnh Thiện bắt lấy tay hắn, không để hắn tát loạn, lạnh nhạt cười nói: “Ngươi không phải trẻ con nữa, đừng lại chuyện nực cười này. Phụ hoàng nói thế vào thời điểm nào?”
Vịnh Lâm lộ ra bộ dáng suy tư, không khẳng định nói: “Là sau khi đệ trở về, lần đầu tiên đi thỉnh an phụ hoàng? Đệ cũng chẳng nhớ rõ. Ai, phụ hoàng thật là, thời điểm thích ca ca thì khen ngợi vô cùng. Hiện tại liền chỉ bằng một đạo thánh chỉ đem người đến Nội Trừng viện thẩm vấn. Trách không được nói gần vua như gần cọp. Ai bảo chúng ta là con hoàng đế chứ? ”
“Phụ hoàng thường khen ta sao?”
“Chỉ khi ca ca vừa được sắc phong làm Thái tử thôi.” Vịnh Lâm phẫn nộ nói: “Đệ hiện tại cảm thấy chúng ta tuy là hoàng tử mà cũng chẳng khác gì phi tần. Nếu được phụ hoàng yêu thích thì là bảo bối, không thích liền đẩy đến lãnh cung. Huynh nhìn Lệ phi không phải là một tấm gương sao? Còn có Vịnh Kỳ… Quên đi, không nói đến Vịnh Kỳ nữa! ”
…
Màn đêm buông xuống, Đồ Đông lại tới lần nữa, lần này là đem đệm giường tốt đến.
Bởi vì Nội Trừng viện là nơi trọng địa nên đồ đạc mang vào đều phải được kiểm tra kĩ. Dù có thân quen cũng không ngoại lệ.
Đồ Đông cầm đệm giường tiến vào, phía sau có hai nha dịch gương mặt xa lạ đi theo. Vừa tiến đến, hai kẻ kia mặt không chút thay đổi đi đến trước giường, đem chăn cũ đệm mới trong ngoài sờ khắp. Kiểm tra xong mới hướng Đồ Đồng gật đầu, rồi quay người rời đi.
Do có người nên Đồ Đồng cũng không tiện nói chuyện. Chỉ hướng Vịnh Lâm nhìn thoáng qua vẻ hứa hẹn, liền xoay người đi ra khỏi nhà tù.
Vịnh Lâm chờ đến khi bọn hắn đi khỏi mới gật đầu nói: “Đồ Đồng cũng xem như là có lương tâm. Đệm giường này hoàn toàn mới, không biết có phải là do hắn xuất bạc ra mua cho chúng ta không nữa. Ca ca, chờ khi ra ngoài, chúng ta không thể quên người này.”
Vịnh Thiện mặt có chút đăm chiêu. Vịnh Lâm phải hô lên hắn mới vuốt cằm, chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng, gió to mới biết sức cây cỏ. Cũng giống chúng ta là hoàng tử sống an nhàn sung sướng. Nếu không gặp tai ương này, làm sao có thể thấy được tấm chân tình của những người này.”
Vịnh Lâm hướng mặt ra cửa sổ, cách lưới sắt một chút có thể cảm nhận được độ ấm bên ngoài, lùi về nói: “Đệ thấy ảo não cũng do thời tiết hôm nay lạnh hơn mọi khi. Ở đây là không có lò sưởi nữa. Thật là ép người quá đáng. Ca ca, hay là chúng ta đem giường ghép thành một chỗ ngủ. Hai người nằm gần nhau sẽ có thể sưởi ấm, không để bị phát bệnh.”
Hắn nói rồi liền đem tất cả đệm chăn trên bàn trải trên giường gỗ, bày tay vụng về nhưng trải rất tốt.
Vịnh Thiện không nói gì, cởi giày.
Bọn họ vội vàng đắp chăn. Trong phòng giam cũng không có xiêm y khác, hai huynh đệ mặc nguyên quần áo nằm xuống, tùy tiện đem cái chăn đắp ở trên người.
Hai người sóng vai, tay chân duỗi thẳng tắp bên người, ngửa mặt lên trời nằm.
Nói là ngủ, kì thực một tia buồn ngủ cũng không có.
Thật lâu sau, Vịnh Lâm phát ra một chút thanh âm.
“Ca ca.”
“Ân? Còn chưa ngủ? ”
“Đệ ngủ không được.” Vịnh Lâm mở mắt ra, nhìn thẳng trên đỉnh đầu thấy trần nhà tù thật khó coi, thấp giọng nói: “Càng muốn ngủ, đầu óc càng nghĩ đến những thứ khác. Đệ trong chốc lát nhớ tới trong Thục phi cung, mẫu thân đã chuẩn bị cho ta canh hạt sen bách hợp. Lại nhớ tới ba chúng ta ở Thái tử điện chơi cờ, cảnh kia thật đẹp biết bao. Vịnh… hắn cùng huynh chơi cờ thua, còn thiếu huynh một bức thư pháp. Khi đó, huynh đệ chúng ta thật tốt…”
Vịnh Thiện không lên tiếng.
Hắn nhắm mắt lại để cho sự tối tăm chậm rãi thấm vào chính mình. Giống như muốn cho những kí ức ấy nhẹ nhàng mà hiện lên trong tâm trí.
“Ngủ đi, đệ đệ, ngủ đi.” Vịnh Thiện hít một hơi thật sâu, nhu hòa nói: “Hãy cứ coi như đây là một cơn ác mộng, chờ khi ngươi tỉnh, tất cả đều sẽ trở về nguyên dạng. Ngươi phải… vững vàng.”
Hắn ở bên dưới chăn, duỗi tay qua, cầm lấy bàn tay Vịnh Lâm đang để bên người.
Vịnh Lâm cũng gắt gao nắm chặt tay hắn.
Chưa một khắc nào Vịnh Thiện cảm thấy được hắn cùng với đệ đệ sinh đôi này là huyết nhục tương liên như lúc này.
Một khắc này, hắn tự đáy lòng cảm kích Thục phi. Cảm kích nàng đã làm nên kì tích khi giao cho hắn một sinh mệnh. Khiến cho hắn từ lúc thai nghén, khi mới chỉ có một chút mông lung, liền vĩnh viễn có được một thứ: có một đệ đệ huyết nhục tương liên.
Không thể tin được, chính mình đã từng ghen tị với hắn, oán hận hắn.
Không dám tin tưởng.
…
Sáng sớm hôm sau, thanh âm của khóa cửa nhà tù lại vang lên.
Vịnh Lâm vừa nghe tiếng vang, đã sớm ngồi dậy. Vịnh Thiện hãy còn lặng lặng nằm nhắm mắt dưỡng thần. Chờ sau khi Mạnh Kì dẫn mấy sai dịch tiến vào, hắn mới chậm rãi ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh, thong dong hỏi: “Muốn thẩm vấn?”
Mạnh Kì ngạc nhiên nói: “Phải.”
Vịnh Thiện xuống giường đi giày, đứng thẳng lên, chậm rãi sửa sang lại những nếp uốn trên quần áo, đối với Mạnh Kì ngạc nhiên nói: “Mang chút nước sạch đến, ta phải rửa mặt.”
Hắn dừng một chút, ôn hòa nói: “Nếu không thể được nước trong, đem tuyết đọng trên mặt đất bên ngoài cũng được.”
Mạnh Kì âm thầm kinh ngạc.
Triều đình lớn như vậy, hàng năm quan lại cũng như hoàng thân quốc thích bị giam trong Nội Trừng viện không ít. Ngày thường ai cũng uy phong bát diện chỉ cần một dậm chân trên mặt đất đã có thể dạy dỗ hạ nhân. Vậy mà đã tiến vào đây thì đều không phải là lòng tràn đầy sợ hãi, hoặc thần hồn sa sút, sợ run cầu xin tha thứ, hoặc ngoài mạnh trong yếu, tức giận quát mắng, thất thố là chuyện thông thường.
Chỉ có vị Thái tử này khi tiến vào Nội Trừng viện, mới chỉ mười sáu tuổi, lại có thể bình thản đứng đó. Thực làm cho người khác không thể không phục.
Trên người này có luồng lãnh duệ sắc bén nhưng lại không mất đi sự cao quý chính là khí thế bức người. Khí tức này trên người hoàng tử khác khó có thể có được.
“Điện hạ tuy rằng bị giam, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, chúng ta sao dám ngay cả nước sạch cũng không cung cấp? Là sơ sót nhỏ thôi.” Mạnh Kì không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Tiểu nhân sẽ kêu người đi lấy ngay.”
Nói rồi liền quay đầu lại phân phó một tên nha dịch: “Còn đứng ngây ra đó làm gì. Không mau đi mang nước lại đây? Còn phải có khăn trắng sạch sẽ, nước phải nóng, mau! ”
Sai dịch nhanh chân chạy đi, chỉ chốc lát sau đã mang một chậu nước ấm lại. Trên vai còn khoác hai tấm khăn trắng sạch sẽ. Bởi vì hai tay mình không đủ dùng, nên còn gọi một tên nha dịch khác ở phía sau lấy giúp nước súc miệng.
Mạnh Kì ở một bên chờ bọn họ.
Đợi đến khi Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm rửa mặt súc miệng xong. Mạnh Kì hơi tiến lại: “Hai vị điện hạ nếu đã rửa mặt chải đầu xong, thỉnh dời bước.”
Vịnh Thiện gật đầu, cùng Vịnh Lâm và đám người áp giải của Mạnh Kì đi ra khỏi nhà tù.
Vịnh Thiện đối với nơi này cũng không xa lạ. Thấy Mạnh Kì rẽ qua bên phải, trong lòng hắn biết rõ mình sẽ được thẩm vấn tại phòng thẩm vấn Nội Trừng viện.
Muốn đi tới nơi đó phải đi qua một thông đạo tối đen.
Ngày đó khi Vịnh Kỳ bị áp tải đến kinh thành, bị đưa vào Nội Trừng viện thẩm vấn, cũng chính là phải đi qua đoạn thông đạo này. Lúc đó Vịnh Thiện đã sớm đợi hắn ở bên trong.
Tâm tình Vịnh Kỳ ngay đó, có phải cùng chính mình lúc này giống nhau hay không?
Vịnh Thiện vững vàng tiến vào bên trong, tâm trí phập phồng, không khỏi thở gấp.
Vịnh Kỳ đã từng trộm thư, còn là người đem thiêu hủy thư tín. Rốt cuộc cuối cùng làm mình bị đem đến Nội Trừng viện. Còn hắn lại gấp đến độ hộc máu, đem sàng đan nhiễm thành một mảnh đỏ đến kinh tâm.
Hiện tại hắn rốt cuộc ra sao?
Thái ý đã xem qua cho hắn chưa?
Phương thuốc như thế nào?
Tới giờ phút này rồi, đã trải qua nhiều truyện như vậy, Vịnh Thiện cũng không biết phải nên suy nghĩ như thế nào.
Hắn nên tức giận, hoặc là oán hận, ít nhất cũng nên giống như Vịnh Lâm vậy, cảm thấy lẫn lộn, nắm vai Vịnh Kỳ mà hỏi một câu: ngươi vì cái gì mà lại làm như vậy? Ngươi hận ta sao?
Nhưng bản thân hắn lại không muốn làm vậy.
Đối với hành động của Vịnh Kỳ, Vịnh Thiện căn bản không hiểu nổi mình có hận hay không.
Chỉ đơn giản, hắn cảm thấy điều đó là đương nhiên.
Hắn vốn đã sớm biết.
Thục phi đã sớm nhắc nhở qua, vị ca ca này sẽ cắt một dao ở gót chân hắn.
Hắn bị một dao này, là trừng phạt đúng tội.
Vịnh Lâm cho rằng hẳn là hắn hận Vịnh Kỳ, là Vịnh Kỳ hại hắn đến hoàn cảnh này.
Hắn không hận.
Vịnh Thiện hiểu rất rõ, chính hắn đã đem bản thân hại đến bước đường này.
Hắn còn lo lắng cho Vịnh Kỳ.
Vị ca ca kia, không có hắn chiếu cố bên người, có phải hay không sẽ… sống không vui?
…
“Vịnh Thiện, Vịnh Lâm đến.”
Giọng bẩm báo phía trước cất cao truyền đến bên tai.
Vịnh Thiện đem những ý niệm còn dây dưa trong đầu mạnh mẽ đuổi đi, ngẩng đầu. Thấy phía cuối thông đạo có bóng người, hắn ngang nhiên bước đi.
Vịnh Thiện sải bước vào phòng thẩm vấn, hai mắt tả hữu đảo qua, thu hết sự vật trong sảnh vào đáy mắt.
Vẫn là bộ dáng đó, cái lò sắt cháy lên ngọn lửa đỏ, các hình cụ trên tường vẫn làm cho kẻ khác khi nhìn thấy phải kinh hãi. Phía trước có một bậc thềm, có bàn dài ghế dựa, bàn thẩm vấn.
Chỉ có một điểm không giống, chính là hồi trước hắn là ngồi ở chỗ cao cao tại thượng kia mà thẩm vấn. Hôm nay hắn lại thành đứng ở dưới bị thẩm vấn. Người thẩm vấn đã thay đổi…
“Ca ca ở bên trong Nội Trừng một buổi tối mà thần thái vẫn không giảm đi chút nào.” Vịnh Thăng ngồi ở trên cao, cười lạnh châm chọc.
Thật sự là buồn cười.
Hắn tối hôm qua ở trước mặt phụ hoàng cẩn thận nịnh nọt, rốt cuộc làm cho phụ hoàng gật đầu, truyền chỉ cho hắn thẩm vấn án của Vịnh Thiện. Làm cho hắn hưng phấn cả buổi tối, trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm nay liền cầm thánh chỉ, nhanh chóng chạy tới Nội Trừng viện, tính toán đánh rắn phải đánh dập đầu, một gậy đem thứ trở ngại hắn đi lên vị trí Thái tử là Vịnh Thiện đánh bỏ.
Không ngờ, phạm nhân vẻ mặt so với quan chủ thẩm còn kiêu ngạo hơn.
Vịnh Thăng đợi ở đây cả nửa ngày, mới đợi được Vịnh Thiện cùng Vịnh Lâm đến. Vậy mà Vịnh Thiện một chút bộ dáng uể oải suy sụp lại không có. Hắn vẫn như thường lệ lãnh liệt thong dong, mũ nón trên đầu chỉnh tề, xiêm y không loạn. Ánh mắt thoáng tà khởi, từ từ đảo qua, như vẫn là mọt kẻ trên vạn người, liếc nhìn chúng sinh bằng con mắt cao ngạo lạnh lùng.
Vịnh Thăng thấy ngoài ý muốn, vừa tức vừa buồn bực.
Khống chế sự ghen ghét trong lòng, Vịnh Thăng thở dài một hơi nói: “Ca ca chớ có trách ta, đây là ý chỉ của phụ hoàng, trong lòng đệ đệ ta cũng không nhẫn tâm. Huynh đệ chúng ta từ trước vẫn hoà thuận, đến nay nếu không phải là có ý chỉ thì ta cũng đâu có muốn thẩm vấn huynh? Bất quá ca ca yên tâm, chỉ cần ca ca thành thật khai báo, đem hành vi phạm tội kể ra rõ ràng, ta nhất định trước mặt phụ hoàng sẽ cầu tình hộ ca ca.”
Vịnh Thăng ngoài cười nhưng trong không cười, thay đổi khẩu khí nói: “Phụ hoàng đã thương hại, bản thân mình trước hết phải có chi tâm thẳng thắn thành khẩn. Nếu ca ca không khai nhận tội, ta phụng theo thánh chỉ, liền lập tức nghiêm hỏi.”
Vịnh Lâm thấy hắn bộ dáng đắc ý dào dạt, trong lòng căm tức, hướng mặt lên phun thật mạnh: “Vịnh Thăng! Ngươi muốn lấy kê mao đương lệnh tiễn (lệnh tiễn làm bằng lông gà) sao? Ca ca ta cây ngay không sợ chết đứng. Huynh ấy không có tội, ngươi không thể vu oan cho huynh ấy được đâu!”
(Lệnh tiễn: mũi tên có gắn cờ lệnh của các vị tướng, thường đại diện cho uy danh của họ. Ta nghĩ ở đây Vịnh Lâm muốn ám chỉ lời nói của Vịnh Thăng chỉ là dọa nạt, hoàn toàn không có giá trị gì cả.)
“Giang Trung vương, ngươi thật không có quy củ! ” Vịnh Thăng biến sắc, cầm lấy kinh đường mộc trên án đập một cái. Thanh âm chấn động toàn bộ phòng.
Ánh lửa hừng hực, những hình cụ đầy trên tường ánh lên, làm hô hấp kẻ khác đột nhiên trầm xuống.
Vịnh Thăng lạnh lùng nói: “Vịnh Lâm, ngươi đừng đắc ý, ngươi cũng là bị phụ hoàng hạ chỉ giam vào để giáo huấn đó. Ngươi nghĩ vì cái gì mà thẩm vấn cũng đưa ngươi lại đây. Đó là do phụ hoàng nhân từ, hy vọng ngươi ở một bên nhìn sẽ có chút kinh sợ, ngày sau biết sửa đổi. Ngươi nên ngoan ngoãn mà đứng ở một bên cho ta, không được mở miệng. Nếu còn dám làm nhiễu loạn thẩm vấn, đừng trách ta không để ý đến tình huynh đệ mà dạy dỗ ngươi.”
“Phi! Ngươi là ai, có bản lĩnh dạy ta sao? Tâm của họ Tư Mã Chiêu, người người đều biết! Ngươi mơ ước vị trí Thái tử trong tay Vịnh Thiện ca ca ta!” Vịnh Lâm thể hiện luôn là một kẻ đến Thiên vương lão tử cũng không sợ, lấy tay xé một miếng ở ngực, áo khoác xé mở từ giữa, lộ ra áo da tiểu hổ bên trong ngực, hướng tới Vịnh Thăng quát: “Vịnh Thăng, tam ca ngươi bên trong là trái tim nóng, máu cũng là màu đỏ. Ngươi đã muốn mượn chuyện thẩm vấn làm cơ hội hại ca ca ta. Được! Ngươi trước tiên hãy lăng trì ta đi? Ngươi dám không? Có dám hay không?”
Hắn thân là hoàng tử, từ trước đến nay lại được Viêm đế sủng ái, nhiều năm bướng bỉnh nháo sợ cũng chưa bao giờ bị trách phạt. Lần này bị đưa tới Nội Trừng viện đã sớm nghẹn một bụng khí, tính khí ngang ngược cứ thế mà trào ra làm cho người ta trở tay không kịp.
Vịnh Lâm cứ thế mà thét to một hồi, nhất thời làm cho mọi người trong Nội Trừng viện rối loạn. Nhìn Vịnh Lâm quát mắng quan thẩm vấn, Vịnh Thiện bình thản ung dung, không ai dám đi kéo Vịnh Lâm. Tất cả chỉ còn chờ xem vị quan thẩm vấn bị xấu hổ là Vịnh Thăng sẽ xử lý thế nào.
Vịnh Thăng câm lặng một trận.
Hắn vốn nghĩ Vịnh Thiện đã tới Nội Trừng viện, Vịnh Lâm cũng bị giam vào, huynh đệ sinh đôi cùng nhau gặp rủi ro, còn không phải là hai con chó rơi xuống nước sao. Như thế thì muốn khi dễ thế nào chả được. Hắn trong bụng tìm mọi cách để tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực). Sau đó sẽ đe dọa dụ dỗ. Nếu không được thì sẽ dùng hình. Nhưng chủ yếu sẽ dùng chút thủ đoạn, muốn cho Vịnh Thiện nhận một tội thật lớn, đem tên Thái tử Vịnh Thiện này đá một cước cho rơi xuống vực sâu. Lại không thể để ngoại nhân nhận ra được thủ đoạn của hắn.
Không nghĩ tới Vịnh Lâm vô liêm sỉ này, nói ngốc cũng không phải là ngốc hoàn toàn, cư nhiên nói ra những điều mình đang đăm chiêu suy nghĩ trong lòng. Lại còn dám khiêu khích hắn. Màn thẩm vấn nghiêm túc nháy mắt bị hắn làm rối lên thành một trò khôi hài.
Vịnh Thăng nhìn xung quanh một vòng, thủ vệ hai bên cửa phòng, cung sai sử trong phòng, một nhóm nội thị sai dịch hầu hạ ở bên tường, mỗi người trong mắt tựa hồ đều hàm chứa sự châm chọc, dường như đang xem kịch vui. Hắn nhất thời phát hỏa, đem kinh đường mộc trên bàn cầm lấy dùng hết khí lực mà đập xuống.
“Người đâu, đem Vịnh Lâm trói lại cho ta! Hắn bất tuân ý chỉ phụ hoàng, nhiễu loạn thẩm vấn. Trước tiên phạt hắn ba mươi trượng, làm cho hắn thanh tỉnh lại!”
Sai dịch sắp xếp tả hữu hai bên ở trong sảnh đều là kinh nghiệm lão đạo. Nghe tiếng hét ai ai cũng giật mình, lập tức tả hữu ba người đi ra, tổng cộng sáu người vây quanh Vịnh Lâm.
Chợt một thanh âm ở đâu truyền đến: “Chậm đã.”
Phía sau Vịnh Thăng một người đứng ra, mặc triều phục hàng ngũ phẩm.
Người này tuổi không lớn, đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hai má gầy yếu, nhưng ánh mắt lại cực có thần. Hắn yêu cầu mọi người dừng lại, cất bước đi ra, đầu tiên hướng Vịnh Thăng làm lễ theo quy củ, sau đứng thẳng dậy, mới nói: “Điện hạ, trong ý chỉ của Hoàng thượng, chỉ có nói điện hạ phải thẩm vấn Thái tử về vụ án Cung Vô Hối, không có nói điện hạ phải thẩm vấn Giang Trung vương. Điện hạ vô cớ đánh Giang Trung vương, e rằng không ổn.”
Vịnh Thiện ở một bên cẩn thận đánh giá. Tuyên Hồng Âm là kẻ vừa mới được điều nhập hình bộ. Hắn vốn làm quan ở kinh ngoại, bởi vì công chính liêm minh, không lâu sau được truyền đình tuyển vào làm việc ở hình bộ. Lúc ấy chính là Vịnh Thiện đã đề bút phê chuẩn chỉ thị thuyên chuyển.
Từ trước đều là đúng lúc ấn theo quy củ vội vàng gặp mặt, không có nói chuyện. Cả hai đều hiểu biết chưa nhiều về đối phương.
Không thể tưởng tượng lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Chẳng lẽ là phụ hoàng phái hắn đến để giám sát Vịnh Thăng thẩm vấn?
“Ta đây mà là vô cớ đánh sao?” Vịnh Thăng cả giận: “Vịnh Lâm có ý định gây rối, ta mới giáo huấn hắn một chút. Có gì không đúng sao?”
“Hoàng tử là kim chi ngọc diệp, không có thánh chỉ thì không được đụng tới.” Cái đầu dài của Tuyên Hồng Âm vừa nhấc, nhìn thấy Vịnh Thăng, có nề nếp nói: “Trong thánh chỉ có viết chỉ là cho Giang Trung vương đứng ngoài quan sát. Điều này có nghĩa hắn không phải đối tượng thẩm vấn của điện hạ, càng không phải là phạm nhân mà điện hạ có thể trách đánh giáo huấn. Hạ quan phụng chỉ bồi thẩm, nếu điện hạ cố ý dụng hình với Giang Trung vương, hạ quan chỉ có thể chiếu theo lẽ công bằng mà làm việc. Liền lập tức diện thánh bẩm váo việc này, thỉnh Hoàng thượng định đoạt.”
Vịnh Thiện đoán không sai.
Tuyên Hồng Âm quả thực là do Viêm đế phái tới giám sát bồi thẩm.
Vịnh Thăng bị vị tiểu quan ngũ phẩm này làm cho tức đến đầu ngón tay phát run, hung hăng trừng mắt nhìn cái kẻ nghiêm túc kia liếc mắt một cái. Hiện tại Vịnh Thiện vừa mới bị chèn ép, hắn cũng còn chưa được chính thức sắc phong làm tân Thái tử, làm việc không thể liều lĩnh. Hơn nữa không thể làm mất lòng của phụ hoàng, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
“Được, ta liền làm theo lời ngươi.” Vịnh Thăng hừ lạnh một tiếng. “Người đâu, kéo Vịnh Lâm sang một bên, để cho hắn đứng ngoài quan sát.”
Lại cầm lấy kinh đường mộc, vỗ.
Ba!
Vịnh Thăng bày ra tư thế chủ thẩm, từ trên cao nhìn xuống, hai mắt chăm chú nhìn vào mặt Vịnh Thiện ở phía dưới: “Vịnh Thiện, ta hiện tại phụng chỉ thẩm vấn, hỏi ngươi cái gì, ngươi đều phải thành thật trả lời, hiểu chưa? ”
Vịnh Thiện ảm đạm cười: “Ngươi hỏi đi.” Hắn càng thong dong càng khiến cho Vịnh Thăng mất hứng.
“Vịnh Thiện, ngươi có hay không hại chết Cung Vô Hối?”
“Ta không có.”
“Ngươi có thù oán gì với Cung Vô Hối?”
“Không có.”
“Nói bậy!” Vịnh Thăng lạnh lùng quát: “Cung Vô Hối cản trở việc sắc phong Thục phi làm hoàng hậu, gây trở ngại cho việc tốt của mẫu tử ngươi. Chẳng lẽ trong lòng ngươi tuyệt không để ý? Tuyệt không oán hận?”
“Ta nên để ý, nên oán hận ư?”
“Chẳng lẽ không nên?”
“Đương nhiên không nên.” Vịnh Thiện động thân đứng dậy, tiêu sái, chậm rãi nói: “Sắc phong ai làm hoàng hậu, là do phụ hoàng quyết định. Nếu phụ hoàng phải sắc phong mẫu thân, đừng nói là một tên Cung Vô Hối, cho dù tất cả Ngự sử phản đối thì cũng vô dụng. Nếu không phải là chuyện Cung Vô Hối có thể cản trở, thì việc hắn viết tấu chương dâng lên phụ hoàng có quan hệ gì tới ta? Hắn không đáng để hận.”
Một chuyện sắc phong hoàng hậu, là một chuyện tối trọng yếu có thể chứng minh Vịnh Thiện cùng Cung Vô Hối có cừu oán.
Không ngờ Vịnh Thiện lại nhẹ như vậy lạnh nhạt kể lại, từng chữ có lý. Trong khi giãy chết cũng đem cả Viêm đế liên lụy vào, cư nhiên làm cho Vịnh Thăng lập tức sửng sốt, không biết nên bác bỏ như thế nào.
Chẳng lẽ muốn nói việc Viêm đế sắc phong hoàng hậu, một Ngự sử có thể cản trở hay sao?
Đây chẳng phải là đánh một bạt tai vào mặt Viêm đế sao?
“Chuyện sắc phong hoàng hậu là do phụ hoàng kêu Ngô tài tới hỏi qua ngươi, ta hôm nay sẽ không truy cứu.” Vịnh Thăng sửng sốt trong chốc lát, định thần nói: “Nhưng ngươi tự tiện vào thiên lao, mật đàm cùng Cung Vô Hối, việc này có chứng cớ vô cùng xác thực. Vịnh Thiện, ngươi không chịu nhận tội sao?”
“Ta đã từng nói.” Vịnh Thiện bình thản tiếp lời: “Ta quả thực đã từng đến thiên lao gặp Cung Vô Hối nói chuyện. Việc làm này tuy lỗ mãng, nếu muốn cho ta tội không cẩn thận, ta liền nhận. Nhưng Cung Vô Hối không phải ta giết, độc dược cũng không phải ta cho. Nếu ngươi tra cái này, ta trả lời không được.”
Vịnh Thăng sắc nhọn cười: “Ca ca nói thật thoải mái. Ngô Tài bẩm báo, ngươi từng nói rằng trong tay mình có thư do Cung Vô Hối tự tay viết. Sau lại nói mình không hề có, lật lọng, đây là chuyện gì? Nếu không chột dạ, sao có thể như thế?”
Vịnh Thiện trầm mặc.
Vịnh Thăng thấy hắn không nói lời nào, nhất thời đắc ý, mặt lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi là làm bộ chột dạ, quả thực là có thư, nhưng lại tìm không thấy? Nếu tìm không thấy, thư đã đi đâu? Bị người đánh cắp? Ngươi chỉ cần nói ra, nếu là vật chứng bị trộm mất, chúng ta nhất định sẽ tìm ra.”
Vịnh Thiện vẫn trầm mặc như cũ.
Trên khuôn mặt tuấn tú không một gợn sóng, làm cho người khác đoán không ra hắn đang nghĩ gì.
Vịnh Thăng lại hỏi một câu, không thấy đáp lại, không còn nhẫn nại: “Vịnh Thiện, đây là thẩm án, không phải là nói đến việc nhà nhàn rỗi ở cung Thái tử của ngươi. Nếu ngươi vẫn cự tuyệt không trả lời, ta sẽ dùng hình!”
Ba!
Kinh mộc đường vỗ thật mạnh.
Vịnh Lâm một thân ra đầy mồ hôi, hắn vừa cử động, nhất thời tả hữu bị bốn năm sai dịch phụ trách trông coi hắn áp sát đè vai xuống, xoay bắt lấy tay, ấn xuống đến không thể động đậy.
Chuyện bức thư, là hắn tận mắt thấy Vịnh Kì thừa nhận sau khi trộm đi đã thiêu hủy.
Chuyện Vịnh Thiện oan uổng chỉ có hắn biết.
Vịnh Lâm bị đè nặng không giãy giụa được, nhưng miệng lai có thể dùng, há miệng hô: “Ca ca, huynh đừng có im lặng thế! Huynh nói gì đi a! Huynh rõ ràng…”
Ánh mắt Vịnh Thiện quét đến, ánh mắt lạnh lẽo âm hàn. Vịnh Lâm lạnh đến run run, sửng sốt một chút, kiên quyết đem lời nói phía dưới nuốt trở về.
Vịnh Thiện làm cho Vịnh Lâm ngậm miệng, ánh mắt từ âm hàn biến thành bình tĩnh, chậm rãi di chuyển về mặt đất dưới chân.
Vịnh Thăng không có ý tốt mà khơi lại vấn đề bức thư, rõ ràng là muốn ép hắn đem Vịnh Kỳ dìm xuống nước. Bằng không hắn sẽ thừa nhận là bộ chột dạ, tội danh ngụy báo thư.
Hai tội đều là tử lộ có thể làm cho người ta tan xương nát thịt. Mấu chốt là mặc kệ hắn trả lời cái gì, Vịnh Thăng với quyền lực là phụ trách ban chủ thẩm, khi hướng Viêm đế hồi báo sẽ thêm mắm thêm muối vào sự việc làm cho tình hình chuyển biến xấu.
Nói nhiều tất lỡ, không bằng im lặng không nói.
Vịnh Thiện tâm lặng như nước, không nói một lời.
Vịnh Thiện không hợp tác, Vịnh Thăng như gãi đúng chỗ ngứa hắc hắc cười lạnh: “Vịnh Thiện, ngươi đây là cố ý không trả lời? Đừng trách ta không nể tình. Hiện tại là ta phụng chỉ thẩm án, có quyền dùng hình đối với ngươi.”
Vịnh Thiện mặc hắn đe dọa, ánh mắt trầm ngưng không thay đổi, vẫn là ngậm miệng, đứng thẳng tắp kiên cường giống như sắt.
“Được! ” Vịnh Thăng nói một tiếng, nhe răng cười, cầm lấy kinh đường mộc trên tay, đột nhiên quát một tiếng: “Đến a! Trói Vịnh Thiện lại…”
Vừa muốn vỗ xuống bàn….
Bên cạnh thình lình có người thong thả bước ra từng bước: “Điện hạ, xin chậm đã.”
Cư nhiên là cái kẻ không biết sống chết Tuyên Hồng Âm kia.
Vịnh Thăng bị một tên quan viên hình bộ nho nhỏ ngăn cản, kinh đường mộc giơ ra giữa không trung, chụp cũng không xong, mà không chụp cũng không được, sắc mặt khó coi tới cực điểm, cắn răng cười lạnh: “Như thế nào? Tuyên đại nhân, Vịnh Lâm ta không thể thẩm. Vịnh Thiện là kẻ ta phụng chỉ thẩm vấn, chẳng lẽ hắn ta cũng không thể thẩm?”
“Điện hạ phụng chỉ thẩm án, đương nhiên có thể chiếu theo ý chỉ mà làm việc, tra tấn khi thẩm vấn, đều là do điện hạ quyết định, hạ quan không dám can thiệp.” Tuyên Hồng Âm làm như không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, hé ra khuôn mặt gầy, vẫn như cũ dùng thanh âm lãnh ngạnh cũ kỹ của hắn, rành mạch nói: “Nhưng hạ quan cũng phụng chỉ bồi thẩm, cũng có quyền. Cái này là vấn đề liên quan đến án tử, hạ quan muốn hỏi Vịnh Thiện điện hạ một chút. Thỉnh điện hạ ân chuẩn.”
Hắn đúng là cũng phụng chỉ, lại là do Viêm đế chỉ định bồi thẩm. Ngay cả Vịnh Thăng cũng không thể cản trở hắn đặt câu hỏi.
Vịnh Thăng chỉ có thể phẫn nộ buông kinh đường mộc: “Được, ngươi hỏi đi.”
Tuyên Hồng Âm trước hướng Vịnh Thăng thi lễ đa tạ, mới xoay người. Hắn liếc liếc mắt một cái cẩn thận đánh giá Vịnh Thiện đứng ở phía dưới, chậm rãi nói: “Vịnh Thiện điện hạ, theo như Ngô Tài thuật lại, ngươi nói là có đi đến thiên lao gặp Cung Vô Hối. Mục đích là để dạy hắn phải hối cải làm lại con người mới, ngày sau không nên tái phạm làm việc lỗ mãng?”
“Phải.”
“Chỉ vì thế thôi sao? Còn có nguyên nhân gì khác không?” Tuyên Hồng Âm rành mạch phân minh nói: “Ngài là Thái tử, Hoàng thượng thân thể không khỏe, phái ngài thay mặt phê duyệt tấu chương. Với lại trong cung có rất nhiều chuyện, vạn vụ quấn thân. Ngài một ngày có thể có nhiều thời gian rảnh sao? Chỉ vì để giáo huấn một vị Ngự sử không quen, ngài không tiếc vứt bỏ sự vụ, tự mình đến thiên lao tâm sự cùng hắn? Ta không tin. Trong đó chắc chắn có ẩn tình. Điện hạ, ngài có oan khuất gì cứ việc nói, chỉ cần là lời nói thật, ta sẽ thay ngài hướng Hoàng thượng trực tiếp bẩm báo.”
Vịnh Thăng ngồi ở sau bàn, phút chốc cả người phát lạnh, lỗ chân lông cả người như nở ra.
Vịnh Thiện đến thiên lao gặp Cung Vô Hối, đương nhiên là chịu sự nhờ vả của Vịnh Thăng hắn.
Việc này là phi thường cơ mật, áp chế Vịnh Thiện khi không có kẻ thứ ba ở đây, chẳng lẽ đã lộ?
Vị quan ngũ phẩm Tuyên Hồng Âm này rốt cuộc vì sao lại đến đây. Cư nhiên vừa mở miệng liền đem điểm mấu chốt này chỉ ra làm người khác kinh hãi. Khẩu khí thế nhưng cũng mơ hồ hỗ trợ Vịnh Thiện đem chủ thẩm là hắn dìm xuống nước?
Nghĩ đến hậu quả, Vịnh Thăng không dám thở mạnh. Hắn cẩn cẩn dực dực đi xuống cùng lúc Vịnh Thiện nâng mắt lên hướng về phía hắn. Bốn mắt trong không trung nhẹ nhàng chạm, tia lửa tứ phía.
Vịnh Thiện làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tuyên Hồng Âm. Hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc xen lẫn cảnh giác.
Vị ngũ đệ Vịnh Thăng này, hắn từ trước đến nay không thích.
Nhân cơ hội đem Vịnh Thăng dìm xuống là rất đơn giản. Nhưng làm như vậy sẽ lộ ra hành vi phạm tội từng tự ý truyền thư của Vịnh Lâm cùng Vịnh Kỳ. Biến thành tất cả cùng thua.
Nhưng hắn chẳng lẽ chỉ vì bản thân mình mà đem tất cả huynh đệ một lưới bắt hết sao. Không phải là một việc làm tốt.
Nghĩ vậy, lời nói của bậc bề trên từng nói qua như điện xẹt hiện lên trong tâm trí.
Có người phụ thân nào trong thiên hạ không tốn tâm tư vào đứa con của mình?
Phụ hoàng cho hắn đặt tên cho hắn không phải là một chữ “Thiện” sao?
Vị thái phó kia chẳng lẽ đang dưng nói chuyện không đâu. Phải chăng muốn nhắc nhở hắn điều này?
Vịnh Thiện tâm tư cuộn trào mãnh liệt như sóng lớn, trên mặt lại rất bình tĩnh, trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Ta là Thái tử, mọi chuyện trên thiên hạ đều nên chú ý. Huống chi đây lại là vị Ngự sử phụ trách làm đường quốc gia cho dân? Mặc dù không quen biết, ta thực vẫn muốn khuyên nhủ hắn đôi điều.”
“Không có nguyên nhân khác?”
“Không có.”
Vịnh Thăng âm thầm hít một ngụm khí, trên lưng dần dần lạnh. Hắn hung tợn trừng mắt liếc Tuyên Hồng Âm đang đứng ở bên cạnh một cái.
Dám đối nghịch với ta?
Ít hôm nữa ta làm thái tử, xem ta làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
Hơn nữa, Vịnh Thiện cũng chính là ngoài mạnh trong yếu, bị nhốt một đêm tại Nội Trừng viện chắc là đã sợ tới mức hồn vía lên mây, cái gì cũng không dám nói lung tung.
Vừa lúc bắt lấy cơ hội này, chen một chút khẩu cung mới được.
“Tuyên đại nhân, ngươi đã hỏi xong chưa?” Vịnh Thăng lạnh lùng nói: “Hỏi đã xong thì nên đến chủ thẩm là ta hỏi.”
Tuyên Hồng Âm dù sao cũng là bồi thẩm. Vịnh Thiện có chết cũng không thay đổi khẩu khí, kiên cường nói rằng đến thiên lao là không có người xui khiến. Hắn chỉ có thể lui trở về, cho Vịnh Thăng tiếp tục nắm giữ đại cục.
Vịnh Thăng lập tức quay lại đề tài lúc nãy: “Vịnh Thiện, chuyện thư tín ngươi rốt cục định giải thích như thế nào?”
Đây là sơ hở mà hắn vất vả lắm mới tìm được, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Vịnh Thiện nhẹ nhàng mím môi, cái gì cũng không nói.
“Được lắm!” Khẩu khí này Vịnh Thăng đã sớm nghẹn đủ rồi, vừa rồi bị Tuyên Hồng Âm đi ra đánh gãy, thật vất vả mới xoay trở về. Lần này càng thêm không chút do dự, cầm lấy kinh đường mộc vỗ thật mạnh, quát to: “Người đâu! Kéo Vịnh Thiện xuống đánh năm mươi trượng! Ta xem ngươi rốt cuộc có trả lời hay không!”
Sai dịch tả hữu ầm ầm tiến đến, kéo tay áo Vịnh Thiện lôi đi.
Vịnh Lâm vừa sợ vừa giận, điên cuồng đứng lên hét: “Vịnh Thăng! Ngươi nếu dám chạm vào một sợi tóc của ca ca ta, ta liền ăn sống ngươi!”
Vịnh Lâm cúi đầu, những quyền cước dã man thô bạo đánh tới. Nhất thời đem những sai dịch bên cạnh đang ấn tay hắn ngã trên mặt đất.
Mọi người lớn tiếng thét to, mấy người bổ nhào lên, lại bị trúng mấy cước của Vịnh Lâm. Vất vả mới có thể đem Vịnh Lâm lần nữa đè lại.
Vịnh Lâm vẫn rống to: “Ngươi là tên súc sinh lang tâm cẩu phế! Đừng quên ngươi lúc trước nịnh bợ ca ca ta như thế nào. Hiện tại lại tiểu nhân đắc chí, trở mặt! Phụ hoàng để ý đến tên tiểu nhân như ngươi? Ta là người thứ nhất không tin! Ta muốn gặp phụ hoàng, làm cho phụ hoàng ô ô…”
Chưa nói xong, đã bị Vịnh Thăng đang tức đến phát run sai người xé vải, bất chấp tất cả nhét vào miệng.
Vịnh Thăng đối phó xong với Vịnh Lâm, quay đầu nhìn bên kia. Bởi vì Vịnh Lâm vừa rồi đột nhiên phát động, trong phòng một mảnh hỗn loạn. Bọn đại hãn vốn phải xử trí Vịnh Thiện bị gây chú ý, đều vây quanh bên người Vịnh Thiện ngây ngốc nhìn Vịnh Lâm ở bên kia.
Vịnh Thăng giận dữ quát mắng: “Vô liêm sỉ! Không có nghe thấy lời ta nói sao? Đem Vịnh Thiện kéo xuống! Đánh thật mạnh cho ta!”
Bọn chúng lúc này mới hành động đứng lên, nắm tay áo kéo hay tay Vịnh Thiện xoay lại, đem hắn áp trên mặt đất nằm úp sấp để đánh.
Vịnh Thiện chợt cất tiếng: “Khoan đã.”
Hắn trời sinh thân mang một cỗ hàn ý băng lãnh. Mấy tên sai dịch vốn giống như sói như hổ, bị tầm mắt sắc bén của hắn đảo qua. Thanh âm tuy nhẹ nhàng lại giống như rơi xuống giữa không trung, đập vào bàn ngọc, ngưng đông lạnh, làm người khác không dám khinh thường.
Mọi người sửng sốt, đều dừng tay, quay đầu lại xem ý Vịnh Thăng.
“Nga?” Vịnh Thăng đắc ý cười, hỏi: “Thái tử cuối cùng cũng chịu mở miệng?”
“Vịnh Thăng, hiện tại, ta vẫn là thái tử.”
Vịnh Thăng cười lạnh một tiếng: “Ta đang nghĩ ngươi có thần khí như thế từ đâu, nguyên lai là ỷ vào cái này. Đáng tiếc, tính toán của thái tử điện hạ ngươi không dùng được rồi! Thái tử thì sao? Ta là phụng ý chỉ của phụ hoàng mà làm việc. Không bằng ngươi hãy thành thật nhận tội đi. Hiện tại ta là chủ thẩm, ngươi là phạm nhân, ta muốn ngươi quỳ ngươi phải quỳ, muốn ngươi nhận tội thì ngươi phải nhận!”
“Thái tử là hoàng tử quốc gia, quân thần có sự khác biệt. Ta quỳ, ngươi dám chịu sao?” Vịnh Thiện nói: “Ta biết ngươi phụng ý chỉ của phụ hoàng, thẩm tra ta không thành vấn đề, nhục mạ ta cũng coi như không có đi. Ngươi muốn dùng hình với ta? Có thể. Nhưng trước hết ngươi phải để trên mặt đất một cái đệm chỉ vàng, dùng thiết trượng cũng thế, phải dùng vải vàng mỏng. Hơn nữa ta hai đầu gối chạm đất, chính là quỳ lạy. Các ngươi không thể chịu nổi đại lễ này của ta, phải đi đến bậc dưới, đứng ở một bên.”
Hắn chậm rãi mà nói, bình tĩnh cười: “Đây là lễ pháp triều đình chuẩn mực được viết rất rõ ràng, không làm theo chính là khi quân. Ngũ đệ, ta đây là hảo tâm nhắc nhở ngươi, miễn cho ngươi phạm sai lầm, làm phụ hoàng mất vui.”
Vịnh Thăng bị hắn nói đến sửng sốt. Những lời này đều là những sai lầm không thể phạm, quả thật luật pháp có quy định. Mặt đột nhiên đỏ lên, chuyển thành màu đen, trầm xuống: “Ngươi… ngươi… được!”
Vịnh Thăng thở hổn hển rồi đột nhiên đứng lên: “Chúng ta chịu không được cái quỳ của ngươi. Ta thật muốn xem ngươi thế nào chịu được đại hình.”
Các quan viên tùy tùng toàn bộ đều đi xuống bậc thềm.
“Người đâu, trải đệm vàng, bọc vải vàng!”
Hết thảy đều được bố trí thỏa đáng.
Vịnh Thiện không đợi người khác vươn tay đến phía hắn, cao ngạo khoát tay chặn lại: “Không cần đến các ngươi.”
Đi đến giữa phòng, dứt khoát quỳ gối trên đệm vàng, chậm rãi nằm úp sấp xuống, hai tay đặt ở hai bên sườn, nắm chặt cái đệm bên cạnh, trầm giọng nói: “Động thủ đi.”
Hai đại hán của Nội Trừng viện cầm hai khỏa hoàng lăng chính là hai thiết trượng đi đến gần, đứng ở hai bên tả hữu.
Vịnh Thăng hét lớn một tiếng: “Đánh a! Đánh hắn cho ta!”
Hai đại hán lên tiếng, tay giơ cao hai khởi thiết trượng, hung hăng chụp xuống.
Đây không phải là hai mộc trượng tầm thường. Vốn là do hàn thiết đúc thành, phân lượng cực trầm nên rất nặng. Người đánh lại là hai kẻ lão luyện. Một trượng đi xuống, Vịnh Thiện cắn chặt rưng phát ra một âm thanh ma sát rất nhỏ, trên trán nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mới vừa hít được một ngụm khí, trượng thứ hai lại đánh lên người.
Đau nhức từ chỗ bị đánh lan tràn tới toàn thân, lục phủ ngũ tạng như vỡ ra.
Tên sai dịch còn lại cất cao âm, đếm “Mười chín! Hai mươi! Hai mươi mốt…”
Liên tục hai mươi mấy trượng, một khắc cũng không ngừng đánh vào trên người Vịnh Thiện. Vịnh Thiện sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, mười ngón tay gắt gao cầm lấy tấm đệm lót bên cạnh, khớp ngón tay kéo căng đến trắng bệch.
“Ngô ngô! Ngô!” Vịnh Lâm hốc mắt phát hỏa, bất đắc dĩ bị năm sáu đại hán đè nặng, miệng cũng bị chặn, ngay cả muốn mắng cũng không có biện pháp.
Trơ mắt nhìn Vịnh Thiện bị trượng đánh, ánh mắt Vịnh Lâm đang trừng to như chuông đồng nháy mắt đau lòng đến nước mắt chảy ra.
“Hoàng lăng bọc thiết trượng tư vị không tồi chứ?” Vịnh Thăng không thể không tiến xuống bậc thềm, trong bụng độc hỏa ác ý đang cháy sạch. Hắn vừa xem vừa cười lạnh: “Thiết trượng này tổn thương đến cơ bắp động đến gân cốt, không phải là thứ tốt lành gì. Thái tử muốn giữ mạng, vẫn là nhanh nhận tội đi. Thư rốt cuộc đã đi đến đâu vậy? Cùng Vịnh Kỳ có quan hệ gì? Ngươi cùng Vịnh Kỳ quan hệ chặt chẽ, ở vụ án của Cung Vô Hối ai là thủ phạm, ai là tòng phạm?”
Vịnh Thiện đau đến thân tiết ra mồ hôi lạnh. Nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh, cắn răng yên lặng chịu đựng, ngay cả một câu ngâm rên rỉ cũng không có.
Nghe Vịnh Thăng ép hỏi ở bên cạnh, Vịnh Thiện quay đầu đi, ánh mắt hướng lên trên không thèm nhìn một cái. Ánh mắt kia giống như mũi tên ngầm, bắn trúng ngay vào chỗ kiêng kị nhất của Vịnh Thăng. Nhất thời dẫn đến làm Vịnh Thăng giận dữ, dậm chân hét lớn: “Đánh! Ra sức đánh! Hướng huyệt tử mà đánh!”
Chưởng hình Nội Trừng viện là có kết cấu. Huống hồ đây vẫn là thái tử, ai dám đánh vào tử huyệt của thái tử?
Một trượng một trượng như trước không nhanh không chậm đến.
Vịnh Thiện đau đến răng nanh cắn vang lên tiếng xèo xèo, tuấn dung run rẩy từng đợt.
Cư nhiên mặc cho thiết trượng đánh trên người, chính là vẫn không rên một tiếng.
“Bốn mươi bảy! Bốn mươi tám! Bốn mươi chín…”
Năm mươi trượng cuối cùng cũng chấm dứt. Vịnh Thiện một chút ý tứ cung khai cũng không có. Hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, môi ngậm chặt đến biến thành màu tím.
Vịnh Thăng không nghĩ tới vị thái tử ngã ngựa kia lại có thân thể cường tráng đến thế. Chính hắn đã khiến cho mình phải hạ đài, còn phải dùng hình. Nếu không hỏi ra cái gì, thì còn gì là thể diện?
Nếu phụ hoàng biết chính mình chiếm ưu thế như thế, lại không làm gì được Vịnh Thiện, sẽ nghĩ như thế nào?
Dù sao cũng đã xé rách mặt, giờ phút này đúng là thời điểm làm nóng lại vật đã nguội. Nếu không thể làm cho Vịnh Thiện cung khai, còn không bằng nhân cơ hội này mà chấm dứt hắn, vĩnh tuyệt hậu hoạ…
Vịnh Thăng càng nghĩ càng cảm thấy can đảm liền mở miệng mắng: “Đồ vô dụng, các ngươi chưa ăn cơm sao? Ngay cả vung thiết trượng cũng không có sức lực, để cho ta!”
Hắn vén tay áo, đi lên đoạt thiết trượng, giơ cao lên, hướng tới lưng Vịnh Thiện hung hăng đánh xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook