Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
-
Chương 97: Ai ngược ngươi thì hãy ngược lại (7)
Lâm Hồi Âm ngồi bên dưới, ngẩng đầu nhìn Triêu Ca, nhớ lại ngày hôm qua còn còn hắn ở chung trong cung điện, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn cùng nhau tán gẫu, bây giờ đến Thần Sơn, nàng ở trong nhà trọ của đệ tử Thần Sơn, còn hắn lại ở trong đại điện cao đoan nhất Thần Sơn, khác biệt một trời một vực.
Triêu Ca cao cao tại thượng đứng ở đó truyền thụ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng giống như hắn không đặt chút tâm tư vào chuyện ngày vậy, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhì xuống.
Ánh mắt hắn đôi lúc khẽ quét qua Lâm Hồi Âm, nhưng lại không hề có cảm xúc gì thậm chí còn cảm thấy lạnh lùng.
Lâm Hồi Âm biết, cảm xúc trong ánh mắt của Triêu Ca không phải dành cho nàng nhưng mà nàng vẫn thấy lòng mình se lạnh.
Nàng ngơ ngác nhìn Triêu Ca tao nhã trong trang phục trắng, bất chợt cảm thấy mình và hắn cách nhau quá xa, rất xa... Xa giống như dù nàng có đuổi theo bao lâu cũng không kịp vậy.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Lâm Hồi Âm lại hơi kinh ngạc một chút, nàng đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Triêu Ca là hoàng thái tử, nàng chỉ là một cô gái chuyển kiếp vô thân vô cố, không chút phép thuật, sớm muộn cũng sẽ có một ngày nàng phải về nhà, sao nàng có thể có những suy nghĩ khác?
Nàng biết nàng là Thanh Âm chuyển thế nhưng không biết ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng mà, chuyện của kiếp trước không liên quan đến kiếp này.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi Âm cảm thấy mất mát, lặng lẽ cúi thấp đầu, vân vê ngón tay, lại quên mất Dạ Huyền đang ngồi bên cạnh đã từng bị mình một cước đạp vào "phía dưới".
Sau khi Triêu Ca nói xong, bài phát biểu xem như kết thúc, ba vị trưởng lão như cũ đạp mây rồi đi, sau đó đến lượt Triêu Ca, cuối cùng là các đệ tử cũ.
Đến khi Nhóm người kia đều mất dạng, toàn bộ giáo trường mới dần dần sôi nổi lên, một vài nữ đệ tử bạo gan súm lại quanh Dạ Huyền, nháy mắt bao vây hắn không chỗ thoát.
Lúc này Lâm hồi Âm mới tỉnh hồn, nhìn đám người xung quanh gạt mình ra một bên, thầm nghĩ bây giờ không trốn còn đợi dến lúc nào, vì vậy vội liều mạng chen lấn vào đám đông đi ra ngoài.
Lúc này đã là chạng vạng, phòng ăn Thần Sơn rất lớn. Lâm Hồi Âm giằng co một ngày, cũng cảm thấy đói vì vậy cũng đi đến phòng ăn.
Trong phòng ăn có không ít người, Lâm Hồi Âm nhận phần cơm của mình xong thì thấy được Liễu Nhiễu đang cúi đầu ung dung ăn cơm.
Nàng vừa giơ đũa lên thì đã thấy mấy người đàn ông ban Giáp ngồi gần nàng đi vào, đã từng ngồi cạnh nhau nên cũng lên tiếng chào hỏi, còn bê cơm đến bên bàn. "Tốt!"
Liễu Nhiễu bình tĩnh ngẩng đầu, cong môi cười với bọn họ xem như chào hỏi.
Lâm Hồi Âm nhai cơm không hề nói chuyện, chỉ là tay đưa về phía họ vẫy vẫy cũng tạm xem là lời chào.
Triêu Ca cao cao tại thượng đứng ở đó truyền thụ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng giống như hắn không đặt chút tâm tư vào chuyện ngày vậy, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhì xuống.
Ánh mắt hắn đôi lúc khẽ quét qua Lâm Hồi Âm, nhưng lại không hề có cảm xúc gì thậm chí còn cảm thấy lạnh lùng.
Lâm Hồi Âm biết, cảm xúc trong ánh mắt của Triêu Ca không phải dành cho nàng nhưng mà nàng vẫn thấy lòng mình se lạnh.
Nàng ngơ ngác nhìn Triêu Ca tao nhã trong trang phục trắng, bất chợt cảm thấy mình và hắn cách nhau quá xa, rất xa... Xa giống như dù nàng có đuổi theo bao lâu cũng không kịp vậy.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Lâm Hồi Âm lại hơi kinh ngạc một chút, nàng đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Triêu Ca là hoàng thái tử, nàng chỉ là một cô gái chuyển kiếp vô thân vô cố, không chút phép thuật, sớm muộn cũng sẽ có một ngày nàng phải về nhà, sao nàng có thể có những suy nghĩ khác?
Nàng biết nàng là Thanh Âm chuyển thế nhưng không biết ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng mà, chuyện của kiếp trước không liên quan đến kiếp này.
Nghĩ đến đây, Lâm Hồi Âm cảm thấy mất mát, lặng lẽ cúi thấp đầu, vân vê ngón tay, lại quên mất Dạ Huyền đang ngồi bên cạnh đã từng bị mình một cước đạp vào "phía dưới".
Sau khi Triêu Ca nói xong, bài phát biểu xem như kết thúc, ba vị trưởng lão như cũ đạp mây rồi đi, sau đó đến lượt Triêu Ca, cuối cùng là các đệ tử cũ.
Đến khi Nhóm người kia đều mất dạng, toàn bộ giáo trường mới dần dần sôi nổi lên, một vài nữ đệ tử bạo gan súm lại quanh Dạ Huyền, nháy mắt bao vây hắn không chỗ thoát.
Lúc này Lâm hồi Âm mới tỉnh hồn, nhìn đám người xung quanh gạt mình ra một bên, thầm nghĩ bây giờ không trốn còn đợi dến lúc nào, vì vậy vội liều mạng chen lấn vào đám đông đi ra ngoài.
Lúc này đã là chạng vạng, phòng ăn Thần Sơn rất lớn. Lâm Hồi Âm giằng co một ngày, cũng cảm thấy đói vì vậy cũng đi đến phòng ăn.
Trong phòng ăn có không ít người, Lâm Hồi Âm nhận phần cơm của mình xong thì thấy được Liễu Nhiễu đang cúi đầu ung dung ăn cơm.
Nàng vừa giơ đũa lên thì đã thấy mấy người đàn ông ban Giáp ngồi gần nàng đi vào, đã từng ngồi cạnh nhau nên cũng lên tiếng chào hỏi, còn bê cơm đến bên bàn. "Tốt!"
Liễu Nhiễu bình tĩnh ngẩng đầu, cong môi cười với bọn họ xem như chào hỏi.
Lâm Hồi Âm nhai cơm không hề nói chuyện, chỉ là tay đưa về phía họ vẫy vẫy cũng tạm xem là lời chào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook