Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
-
Chương 93: Ai ngược ngươi thì hãy ngược lại (3)
Phía trong cô gái đọc sách là hai người đàn ông đang nói chuyện trên trời dưới đất cùng sáu người đàn ông khác, Lâm Hồi Âm cũng nghe mang máng được nội dung bọn họ bàn tán, tính ra xuất thân của mỗi người cũng không tệ, con của tướng quân có, con nhà văn võ bá quan cũng có, nói tóm lại xếp vào thời hiện đại cũng xem như là con ông cháu cha.
Nhìn tiếp xuống hàng thứ hai thì càng náo nhiệt hơn nhiều, một mĩ nữ mặc trang phục thuê hoa ngồi giữa các thiếu nữa khác, xung quanh còn có vài gã đàn ông, nàng giống như công chúa nổi bật nhất trong đám người vậy.
Bởi vì xung quanh quá hỗn loạn nên Lâm Hồi Âm cũng không thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì chỉ là thấy rõ mĩ nữ kia thở dài một hơi, sau đó xung quanh không ngừng vang lên những lời nịn hót, lấy lòng.
Mĩ nữ đó cũng dương dương tự đắc hếch cao cằm, giống như khoe khoang vậy, không hề coi ai ra gì bật cười một tiếng, sau đó lại nói gì đó làm đáy mắt những người xung quanh đều lóe lên tia sáng khác thường.
Lâm Hồi Âm thật sự rất tò mò, không biết vị mĩ nữ này rốt cuộc là ai?
"Giọng nói nàng ta thật thánh thót." Trong lúc bất chợt bên cạnh Lâm Hồi Âm lại vang lên bốn chữ vừa mềm mại lại vừa thanh nhã.
Lâm Hồi Âm vừa suy nghĩ về thân phận của mĩ nữ kia thì nghe được câu nói đó, nhất thời sợ hết hồn vội vàng quay đầu, mới phát hiện người vừa lên tiếng là cô gái áo trắng ngồi bên cạnh.
Nhưng cô nương kia vẫn như cũ, cúi thấp đầu đọc sách. Giống như biết Lâm Hồi Âm đang nhìn mình nên cô vừa đọc sách vừa nói tiếp: "Là cháu ngoại của tiên phi, rất được tiên đế yêu thích, còn ban cho nàng thân phận công chúa."
Tại sao nàng ấy lại biết nàng đang nghĩ gì? Đáy lòng Lâm Hồi Âm nảy lên một cái, chẳng qua là vẫn chưa định thần lại thì đã nghe nàng ta nói thêm:
"Người đàn ông bên cạnh ta đang suy nghĩ lúc nào đại tiếc sẽ bắt đầu, sau đó hắn sẽ về nhà ngủ một giấc. Người đàn ông trước mặt ta đang nghĩ về những cô nương mà hắn thương. Gã kia đang suy nghĩ nhất định sẽ hăng hái học tập tiên thuật, làm vẻ vang nước nhà. Tên kia đang nghĩ..." Giọng nói cô gái áo trắng chợt dừng lại một lát, gương mặt hơi đỏ lên, ngón tay dở sang trang sách khác, nhỏ giọng nói: "Muốn đi nhà vệ sinh."
Nàng ấy biết đọc suy nghĩ... Lần này Lâm Hồi Âm không đơn giản là bị chấn động, mà ngay cả biểu cảm cũng trở nên kinh ngạc, đứng bật dậy, sau đó biến thành bội phục.
Cô nương đó cũng biết Lâm Hồi Âm đang nghĩ gì, nhẹ nhàng gấp sách lại, nghiêng đầu qua nhìn nàng, môi nhếch lên nhàn nhạt cười: "Với những người pháp lực thấp hay chưa có pháp lực thì ta có thể đọc được họ đang suy nghĩ gì."
Lúc này, Lâm Hồi Âm mới nhìn rõ dung mạo của nàng ta, không thể gọi là xinh đẹp được, cùng lắm có thể xếp vào hàng ngũ quan thanh tú, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác yêu mến.
Nhiều khi kết bạn là đơn giản như vậy, chỉ cần cảm thấy thích thì không nhịn được là sát lại gần, vậy nên Lâm Hồi Âm cũng cười với cô gái áo trắng: "Ta tên Lâm Hồi Âm, rất hân hận được biết ngươi."
"Liễu Nhiễu." Cô gái áo trắng nói ra hai chữ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Hồi Âm.
Nhìn tiếp xuống hàng thứ hai thì càng náo nhiệt hơn nhiều, một mĩ nữ mặc trang phục thuê hoa ngồi giữa các thiếu nữa khác, xung quanh còn có vài gã đàn ông, nàng giống như công chúa nổi bật nhất trong đám người vậy.
Bởi vì xung quanh quá hỗn loạn nên Lâm Hồi Âm cũng không thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì chỉ là thấy rõ mĩ nữ kia thở dài một hơi, sau đó xung quanh không ngừng vang lên những lời nịn hót, lấy lòng.
Mĩ nữ đó cũng dương dương tự đắc hếch cao cằm, giống như khoe khoang vậy, không hề coi ai ra gì bật cười một tiếng, sau đó lại nói gì đó làm đáy mắt những người xung quanh đều lóe lên tia sáng khác thường.
Lâm Hồi Âm thật sự rất tò mò, không biết vị mĩ nữ này rốt cuộc là ai?
"Giọng nói nàng ta thật thánh thót." Trong lúc bất chợt bên cạnh Lâm Hồi Âm lại vang lên bốn chữ vừa mềm mại lại vừa thanh nhã.
Lâm Hồi Âm vừa suy nghĩ về thân phận của mĩ nữ kia thì nghe được câu nói đó, nhất thời sợ hết hồn vội vàng quay đầu, mới phát hiện người vừa lên tiếng là cô gái áo trắng ngồi bên cạnh.
Nhưng cô nương kia vẫn như cũ, cúi thấp đầu đọc sách. Giống như biết Lâm Hồi Âm đang nhìn mình nên cô vừa đọc sách vừa nói tiếp: "Là cháu ngoại của tiên phi, rất được tiên đế yêu thích, còn ban cho nàng thân phận công chúa."
Tại sao nàng ấy lại biết nàng đang nghĩ gì? Đáy lòng Lâm Hồi Âm nảy lên một cái, chẳng qua là vẫn chưa định thần lại thì đã nghe nàng ta nói thêm:
"Người đàn ông bên cạnh ta đang suy nghĩ lúc nào đại tiếc sẽ bắt đầu, sau đó hắn sẽ về nhà ngủ một giấc. Người đàn ông trước mặt ta đang nghĩ về những cô nương mà hắn thương. Gã kia đang suy nghĩ nhất định sẽ hăng hái học tập tiên thuật, làm vẻ vang nước nhà. Tên kia đang nghĩ..." Giọng nói cô gái áo trắng chợt dừng lại một lát, gương mặt hơi đỏ lên, ngón tay dở sang trang sách khác, nhỏ giọng nói: "Muốn đi nhà vệ sinh."
Nàng ấy biết đọc suy nghĩ... Lần này Lâm Hồi Âm không đơn giản là bị chấn động, mà ngay cả biểu cảm cũng trở nên kinh ngạc, đứng bật dậy, sau đó biến thành bội phục.
Cô nương đó cũng biết Lâm Hồi Âm đang nghĩ gì, nhẹ nhàng gấp sách lại, nghiêng đầu qua nhìn nàng, môi nhếch lên nhàn nhạt cười: "Với những người pháp lực thấp hay chưa có pháp lực thì ta có thể đọc được họ đang suy nghĩ gì."
Lúc này, Lâm Hồi Âm mới nhìn rõ dung mạo của nàng ta, không thể gọi là xinh đẹp được, cùng lắm có thể xếp vào hàng ngũ quan thanh tú, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác yêu mến.
Nhiều khi kết bạn là đơn giản như vậy, chỉ cần cảm thấy thích thì không nhịn được là sát lại gần, vậy nên Lâm Hồi Âm cũng cười với cô gái áo trắng: "Ta tên Lâm Hồi Âm, rất hân hận được biết ngươi."
"Liễu Nhiễu." Cô gái áo trắng nói ra hai chữ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Hồi Âm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook