Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
-
Chương 55: Đêm thứ bảy của sáu ngày bảy đêm (4)
Dạ Huyền nghe được lời nói đó, lạnh lùng nhếch môi, cười nhạo: “Có thể đưa nàng đi được hay không, phải do ta tính!”
Tiếng nói vừa dứt, hồng y cùng tóc bạc của Dạ Huyền bay lên hỗn độn. Luồng khí cường đại từ trên người hắn phát ra, cố gắng ngăn chặn ngọn lửa đang cháy làm lửa rừng rực có chút hạ xuống.
Triều Ca không một chút nhượng bộ, dùng hết năng lực toàn thân, đem lửa kia lên cao một lần nữa, sau đó nói lý lẽ hùng hồn này nọ, rồi lạo đưa Hồi Âm lên độ cao lớn nhất.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Ngọn lửa chợt cao chợt thấp, lúc sáng lúc tối.
Cả người Lâm Hồi Âm cũng lúc lên lúc xuống.
Gió nơi này, là được Triều Ca dấy lên và cuồng phong của Dạ Huyền hỗn giao tại một chỗ, làm cho trời đất mù mịt.
Năng lực của Triều Ca và Dạ Huyền tương xứng, chỉ có một đấu với một, khó nói ai bại bởi ai. Nhưng hiện tại Triều Ca không chỉ muốn đấu với Dạ Huyền, còn muốn phân ra năng lực đưa Lâm Hồi Âm về nhà. Lúc mới bắt đầu hắn có thể ứng phó, càng về sau, hắn càng cảm thấy hao sức, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Ngọn lửa bị Dạ Huyền từng chút áp chế xuống.
Lâm Hồi Âm cảm thấy sức nặng của mình tăng lên từng chút một.
Triều Ca biết, nếu mình chú ý vào cả hai bên, sợ là rất khó thành công.
Cách ngọn lửa, hắn nhìn Lâm Hồi Âm, trầm tư một lúc, liền tập trung tinh lực, toàn bộ chuẩn bị đưa Lâm Hồi Âm.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Dạ Huyền không có biểu tình gì, trên mi tâm quỷ dị có ấn kí màu đỏ như máu. Hắn cảm giác được Triều Ca chống cự lực đạo của mình yếu đi nhiều, xoay đầu, nhìn thấy nữ tử kia dần dần đi lên cao.
Hắn tưởng bảo toàn nữ nhân kia thì không bị hắn hại?
Càng như vậy, Dạ Huyền càng muốn giết Lâm Hồi Âm.
Đôi mắt của hắn thoáng trở nên thâm trầm, sau đó giơ tay lên, vung một thanh kiếm về phía Triều Ca.
Nếu là bình thương, thanh kiếm kia làm sao có thể lại gần Triều Ca được, nhưng hiện tại năng lực của hắn đều đặt ở trên người Lâm Hồi Âm, không thể né tránh, chỉ có thể cố gắng nhận thanh kiếm kia.
Dạ Huyền nhìn thấy Triều Ca bị đâm một kiếm, bộ dáng vẫn bất sở vi động như trước, nhưng đôi mắt của hắn lại càng tỏa ra sát khí, hướng liên tiếp ba thanh kiếm vào Triều Ca.
Ba thanh kiếm này của Dạ Huyền không lưu tình chút nào. Triều Ca nhất thời không chống đỡ được, miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt đứng ở nơi đó, bạch y tung bay, miệng không ngừng niệm.
Lâm Hồi Âm dần dần lên cao, cao hơn ngọn lửa, có thể thấy rõ tình cảnh bên ngoài, nàng nhịn không được hô: “Hoàng thái tử!”
Triều Ca không trả lời, chính là hối thúc năng lực trong cơ thể, một lòng đưa Lâm Hồi Âm rời đi.
“A…” Dạ Huyền nhìn thấy Triều Ca như vậy, thờ ơ cười trào phúng.
Nữ nhân xa lạ này, thế nhưng hắn lại muốn dùng hết toàn lực để bảo vệ.
Mà hắn là đệ đệ ruột, nhưng lại phản bội hắn, hại chết mẫu hậu của bọn họ!
Sau khi Dạ Huyền nghĩ đến đây, ánh mắt càng trở nên âm u. Hắn không chút hạ thủ lưu tình, một lần nữa ngưng tụ lực đạo, rat ay với Triều Ca!
Tiếng nói vừa dứt, hồng y cùng tóc bạc của Dạ Huyền bay lên hỗn độn. Luồng khí cường đại từ trên người hắn phát ra, cố gắng ngăn chặn ngọn lửa đang cháy làm lửa rừng rực có chút hạ xuống.
Triều Ca không một chút nhượng bộ, dùng hết năng lực toàn thân, đem lửa kia lên cao một lần nữa, sau đó nói lý lẽ hùng hồn này nọ, rồi lạo đưa Hồi Âm lên độ cao lớn nhất.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Ngọn lửa chợt cao chợt thấp, lúc sáng lúc tối.
Cả người Lâm Hồi Âm cũng lúc lên lúc xuống.
Gió nơi này, là được Triều Ca dấy lên và cuồng phong của Dạ Huyền hỗn giao tại một chỗ, làm cho trời đất mù mịt.
Năng lực của Triều Ca và Dạ Huyền tương xứng, chỉ có một đấu với một, khó nói ai bại bởi ai. Nhưng hiện tại Triều Ca không chỉ muốn đấu với Dạ Huyền, còn muốn phân ra năng lực đưa Lâm Hồi Âm về nhà. Lúc mới bắt đầu hắn có thể ứng phó, càng về sau, hắn càng cảm thấy hao sức, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Ngọn lửa bị Dạ Huyền từng chút áp chế xuống.
Lâm Hồi Âm cảm thấy sức nặng của mình tăng lên từng chút một.
Triều Ca biết, nếu mình chú ý vào cả hai bên, sợ là rất khó thành công.
Cách ngọn lửa, hắn nhìn Lâm Hồi Âm, trầm tư một lúc, liền tập trung tinh lực, toàn bộ chuẩn bị đưa Lâm Hồi Âm.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Dạ Huyền không có biểu tình gì, trên mi tâm quỷ dị có ấn kí màu đỏ như máu. Hắn cảm giác được Triều Ca chống cự lực đạo của mình yếu đi nhiều, xoay đầu, nhìn thấy nữ tử kia dần dần đi lên cao.
Hắn tưởng bảo toàn nữ nhân kia thì không bị hắn hại?
Càng như vậy, Dạ Huyền càng muốn giết Lâm Hồi Âm.
Đôi mắt của hắn thoáng trở nên thâm trầm, sau đó giơ tay lên, vung một thanh kiếm về phía Triều Ca.
Nếu là bình thương, thanh kiếm kia làm sao có thể lại gần Triều Ca được, nhưng hiện tại năng lực của hắn đều đặt ở trên người Lâm Hồi Âm, không thể né tránh, chỉ có thể cố gắng nhận thanh kiếm kia.
Dạ Huyền nhìn thấy Triều Ca bị đâm một kiếm, bộ dáng vẫn bất sở vi động như trước, nhưng đôi mắt của hắn lại càng tỏa ra sát khí, hướng liên tiếp ba thanh kiếm vào Triều Ca.
Ba thanh kiếm này của Dạ Huyền không lưu tình chút nào. Triều Ca nhất thời không chống đỡ được, miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt đứng ở nơi đó, bạch y tung bay, miệng không ngừng niệm.
Lâm Hồi Âm dần dần lên cao, cao hơn ngọn lửa, có thể thấy rõ tình cảnh bên ngoài, nàng nhịn không được hô: “Hoàng thái tử!”
Triều Ca không trả lời, chính là hối thúc năng lực trong cơ thể, một lòng đưa Lâm Hồi Âm rời đi.
“A…” Dạ Huyền nhìn thấy Triều Ca như vậy, thờ ơ cười trào phúng.
Nữ nhân xa lạ này, thế nhưng hắn lại muốn dùng hết toàn lực để bảo vệ.
Mà hắn là đệ đệ ruột, nhưng lại phản bội hắn, hại chết mẫu hậu của bọn họ!
Sau khi Dạ Huyền nghĩ đến đây, ánh mắt càng trở nên âm u. Hắn không chút hạ thủ lưu tình, một lần nữa ngưng tụ lực đạo, rat ay với Triều Ca!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook