Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
-
Chương 462: Quyền đấm cước đá [40]
462. Quyền đấm cước đá [40]
Mặt Liễu Nhiễu tái nhợt một mảnh, đáy mắt tràn đầy lo lắng, nàng thường quay đầu, nhìn dưới đài Tế Thần, cây cối bạt ngàn, nhưng không có bóng người, đáy lòng nàng bất an.
Nàng đã nói cho Dạ Huyền, không biết Dạ Huyền có tới kịp hay không.
Nàng không biết làm như vậy có đúng hay không, nàng biết, thân là nữ tế ti số một của Đông Hoang đại lục, Lâm Hồi Âm hẳn phải tử, không phải bởi vì nàng giết Liên Y, mà là bởi vì trên người nàng mang theo sức mạnh ma tôn.
Nhưng mà, thân là Liễu Nhiễu, bạn tốt của Lâm Hồi Âm, nữ tử yêu Triều Ca, nàng lại biết, Lâm Hồi Âm không thể chết được.
Nàng biết, lúc này Triều Ca trông rất bình thường, nhưng đáy lòng hắn tuyệt đối đau thành một mảnh, nhưng hắn chẳng thể làm gì, thân là đế vương tương lai của Đông Hoang đại lục, ma lực Tây Lương là không thể tồn tại.
Đây là sứ mệnh, cũng là vận mệnh.
“Lập tức tiến hành --” Tiên đế độ nhiên giơ tay, hạ đạt ý chỉ.
Liễu Nhiễu còn chưa kịp quay ra nhìn Lâm Hồi Âm, bóng hồng y liền xẹt qua thân thể nàng, khinh phiêu phiêu hướng về phía trụ trời.
Chính là hắn còn chưa có bay đến, liền có một đạo bóng trắng chợt lóe qua, chắn trước mặt.
“Tránh ra --” Dạ Huyền dừng lại, nhìn chằm chằm Triều Ca, lạnh lùng lên tiếng.
Triều Ca im miệng trầm mặc, chính là lẳng lặng nhìn chăm chú Dạ Huyền, trên mặt không có cảm xúc gì, y phục trắng, bụi trần bất nhiễm, theo gió phiêu động, tựa như thiên tiên, toàn thân cao thấp đều để lộ ra thánh khiết, cao quý khí khái.
Dạ Huyền nhìn chằm chằm Triều Ca, tức giận lặp lại:“Tránh ra!”
Triều Ca hít sâu một hơi, thần thái không có chút thay đổi, cánh môi hơi mở ra, nói:“Ma tôn phải bị phá hủy!”
“Ngươi muốn như thế nào, ta mặc kệ, nhưng là, ai cũng đừng hòng động vào nàng!” Dạ Huyền nói, trong nắt hiện lên sự ác độc, bên môi cong lên nụ cười lạnh:“Ngươi đã cố ý ngăn trở ta, ta đây trước hết giết ngươi rồi nói sau --”
Dạ Huyền tiếng nói vừa dứt, trong tay liền có màu đỏ quang mang hội tụ dựng lên, rất nhanh vô cùng hướng về phía Triều Ca bắn tới.
Triều Ca né tránh, biết một trận chiến này, hắn và Dạ Huyền tất đánh không thể nghi ngờ!
Hắn vì Đông Hoang đại lục, mà Dạ Huyền lại vì Lâm Hồi Âm!
Cho nên khi Dạ Huyền lại ra chiêu, Triều Ca liền tiên lực ngưng tụ, một tay chắn chiêu, một tay ra chiêu, hai người không ra trong chốc lát, liền hủy đi mấy trăm chiêu.
Thần sơn chưởng môn cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau, biết Dạ Huyền muốn đánh Triều Ca, phải cần một khoảng thời gian, ba người lập tức đem tiên lực thúc dục đến Tế Thần đỉnh, miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, muốn mở Tế Thần đỉnh thần lực, thừa dịp này, trừ bỏ Lâm Hồi Âm và ma lực trên người nàng.
Mặt Liễu Nhiễu tái nhợt một mảnh, đáy mắt tràn đầy lo lắng, nàng thường quay đầu, nhìn dưới đài Tế Thần, cây cối bạt ngàn, nhưng không có bóng người, đáy lòng nàng bất an.
Nàng đã nói cho Dạ Huyền, không biết Dạ Huyền có tới kịp hay không.
Nàng không biết làm như vậy có đúng hay không, nàng biết, thân là nữ tế ti số một của Đông Hoang đại lục, Lâm Hồi Âm hẳn phải tử, không phải bởi vì nàng giết Liên Y, mà là bởi vì trên người nàng mang theo sức mạnh ma tôn.
Nhưng mà, thân là Liễu Nhiễu, bạn tốt của Lâm Hồi Âm, nữ tử yêu Triều Ca, nàng lại biết, Lâm Hồi Âm không thể chết được.
Nàng biết, lúc này Triều Ca trông rất bình thường, nhưng đáy lòng hắn tuyệt đối đau thành một mảnh, nhưng hắn chẳng thể làm gì, thân là đế vương tương lai của Đông Hoang đại lục, ma lực Tây Lương là không thể tồn tại.
Đây là sứ mệnh, cũng là vận mệnh.
“Lập tức tiến hành --” Tiên đế độ nhiên giơ tay, hạ đạt ý chỉ.
Liễu Nhiễu còn chưa kịp quay ra nhìn Lâm Hồi Âm, bóng hồng y liền xẹt qua thân thể nàng, khinh phiêu phiêu hướng về phía trụ trời.
Chính là hắn còn chưa có bay đến, liền có một đạo bóng trắng chợt lóe qua, chắn trước mặt.
“Tránh ra --” Dạ Huyền dừng lại, nhìn chằm chằm Triều Ca, lạnh lùng lên tiếng.
Triều Ca im miệng trầm mặc, chính là lẳng lặng nhìn chăm chú Dạ Huyền, trên mặt không có cảm xúc gì, y phục trắng, bụi trần bất nhiễm, theo gió phiêu động, tựa như thiên tiên, toàn thân cao thấp đều để lộ ra thánh khiết, cao quý khí khái.
Dạ Huyền nhìn chằm chằm Triều Ca, tức giận lặp lại:“Tránh ra!”
Triều Ca hít sâu một hơi, thần thái không có chút thay đổi, cánh môi hơi mở ra, nói:“Ma tôn phải bị phá hủy!”
“Ngươi muốn như thế nào, ta mặc kệ, nhưng là, ai cũng đừng hòng động vào nàng!” Dạ Huyền nói, trong nắt hiện lên sự ác độc, bên môi cong lên nụ cười lạnh:“Ngươi đã cố ý ngăn trở ta, ta đây trước hết giết ngươi rồi nói sau --”
Dạ Huyền tiếng nói vừa dứt, trong tay liền có màu đỏ quang mang hội tụ dựng lên, rất nhanh vô cùng hướng về phía Triều Ca bắn tới.
Triều Ca né tránh, biết một trận chiến này, hắn và Dạ Huyền tất đánh không thể nghi ngờ!
Hắn vì Đông Hoang đại lục, mà Dạ Huyền lại vì Lâm Hồi Âm!
Cho nên khi Dạ Huyền lại ra chiêu, Triều Ca liền tiên lực ngưng tụ, một tay chắn chiêu, một tay ra chiêu, hai người không ra trong chốc lát, liền hủy đi mấy trăm chiêu.
Thần sơn chưởng môn cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau, biết Dạ Huyền muốn đánh Triều Ca, phải cần một khoảng thời gian, ba người lập tức đem tiên lực thúc dục đến Tế Thần đỉnh, miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, muốn mở Tế Thần đỉnh thần lực, thừa dịp này, trừ bỏ Lâm Hồi Âm và ma lực trên người nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook