Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm
-
Chương 370: Là nàng yêu hắn sao? (10)
Lâm Hòi Âm thất hồn lạc phách trở lại phòng của mình. Vừa ngồi xuống không bao lâu thì nghe một loạt tiếng gõ cửa.
Nàng đứng dậy bước đến mở cửa thì nhìn thấy Dạ Huyền đứng bên ngoài.
Lúc này gió nổi lên nhiệt độ có chút lạnh, quần áo hắn đọng lại một tầng nước, mái tóc bạc áo hồng dây dă một chỗ, không ngừng tung bay.
Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền đứng trước cửa một lúc, nàng mới né người để Dạ Huyền bước vào trong. Sau đó rót một ly tra đưa cho Dạ Huyền, tiếp đó cũng tự lấy cho mình một ly.
Dạ Huyền khẽ nhấp moi, phát hiện nước trà lạnh băng liền cau mày cản động tác uống nước của Hồi Âm lại: "Nước trà lạnh quá, đừng uống tránh dạ dày lại đau."
Tay hắn vừa chạm đến cánh tay mềm mại của nàng.
Đầu ngón tay Lâm Hồi Âm cứng đờ, nàng cũng không né tránh chỉ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Dạ Huyền, nhận thấy sự ân cần lộ rõ.
Ánh mắt nàng dần trở nên mông lung, lại có chút mê ly. Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi nghiêm túc của Tường Vi "ngươi thích Dạ Huyền sao?"
Nàng thích người đàn ông trước mặt này?
Lâm Hồi Âm chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên Tường VI hỏi vậy làm cả người nàng có chút bấn loạn.
Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, có thể vì uống rượu nên sắc mặt nàng hơi ửng hồng, ánh mắt hắn không còn lạnh lùng nữa, ngược lại còn mang theo chút tia đỏ kỳ dị.
"Chiếc nhẫn này là của Thanh Âm, vốn dĩ thuộc về ngươi, bây giờ ta giao nó cho ngươi." Hắn đặt vào trong tay nàng một chiếc nhẫn bạc, ánh sáng từ chiếc nhẫn tỏa ra sáng chói. Hắn mở miệng kèm theo hương rượu, giọng điệu thanh nhã tựa như bức tranh sơn thủy: "Chiếc nhẫn này là lễ vật mẫu hậu ta tặng Thanh Âm ngày sinh nhật. Bước qua thần giới chúng ta lập tức lên đường, dọc đường đi có lẽ sẽ gặp nguy hiểm vậy nên ngươi mang nó vào mới có thể bảo vệ được chính mình."
Hắn đã muốn sớm đưa nó cho nàng.
Nhưng vẫn không hề tìm được cơ hội.
Mà bây giờ bọn họ lại muốn từ sơn trang tường vi này lập tức trở về đôgn hoang đại lục, trên đường đi lành ít dữ nheieuf, nàng đeo chiếc nhẫn này hắn sẽ an tâm hơn.
Lâm Hồi Âm nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay Dạ Huyền. Lúc mang vào ngón áp út cảm thấy rất thích hợp.
Hơn nữa chiếc nhẫn kia lúc tiếp xúc với da thịt nàng lại phát ra một đạo ánh sáng.
"Cảm ơn" Lâm Hồi Âm cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu mới nói tiếng cảm ơn Dạ Huyền. Ngay sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Dạ Huyền, lo âu hỏi: "Có phải chúng ta trở về đông hoang đại lục sẽ rất nguy hiểm không?"
"Chúng ta có thể nào sẽ chết ở đây không?"
"Hoặc là chúng ta sẽ bị yêu ma Tây Lương ăn thịt?"
"Không biết." Dạ Huyền muốn cũng không nghĩ đến nhìn về phía Lâm Hồi Âm lắc đầu một cái, hắn nhìn ánh mắt nàng hiện lên vẻ kiên quyết, nghiêm túc nói: "Bất kể như thế nào ta cũng sẽ mang ngươi rời khỏi Tây Lương, sẽ không để ngươi rơi vào miệng đám yêu ma kia."
"Ta đã nói, chỉ cần ngươi ở với ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Cho nên ngươi yên tâm, ta nhất định đưa ngươi an toàn trở về đông hoang thần sơn."
Ánh mắt Dạ Huyền cực kỳ chắc chắn.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm khẽ run lên, nhất thời cảm thấy cảm động.
Nàng đứng dậy bước đến mở cửa thì nhìn thấy Dạ Huyền đứng bên ngoài.
Lúc này gió nổi lên nhiệt độ có chút lạnh, quần áo hắn đọng lại một tầng nước, mái tóc bạc áo hồng dây dă một chỗ, không ngừng tung bay.
Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền đứng trước cửa một lúc, nàng mới né người để Dạ Huyền bước vào trong. Sau đó rót một ly tra đưa cho Dạ Huyền, tiếp đó cũng tự lấy cho mình một ly.
Dạ Huyền khẽ nhấp moi, phát hiện nước trà lạnh băng liền cau mày cản động tác uống nước của Hồi Âm lại: "Nước trà lạnh quá, đừng uống tránh dạ dày lại đau."
Tay hắn vừa chạm đến cánh tay mềm mại của nàng.
Đầu ngón tay Lâm Hồi Âm cứng đờ, nàng cũng không né tránh chỉ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Dạ Huyền, nhận thấy sự ân cần lộ rõ.
Ánh mắt nàng dần trở nên mông lung, lại có chút mê ly. Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi nghiêm túc của Tường Vi "ngươi thích Dạ Huyền sao?"
Nàng thích người đàn ông trước mặt này?
Lâm Hồi Âm chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên Tường VI hỏi vậy làm cả người nàng có chút bấn loạn.
Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, có thể vì uống rượu nên sắc mặt nàng hơi ửng hồng, ánh mắt hắn không còn lạnh lùng nữa, ngược lại còn mang theo chút tia đỏ kỳ dị.
"Chiếc nhẫn này là của Thanh Âm, vốn dĩ thuộc về ngươi, bây giờ ta giao nó cho ngươi." Hắn đặt vào trong tay nàng một chiếc nhẫn bạc, ánh sáng từ chiếc nhẫn tỏa ra sáng chói. Hắn mở miệng kèm theo hương rượu, giọng điệu thanh nhã tựa như bức tranh sơn thủy: "Chiếc nhẫn này là lễ vật mẫu hậu ta tặng Thanh Âm ngày sinh nhật. Bước qua thần giới chúng ta lập tức lên đường, dọc đường đi có lẽ sẽ gặp nguy hiểm vậy nên ngươi mang nó vào mới có thể bảo vệ được chính mình."
Hắn đã muốn sớm đưa nó cho nàng.
Nhưng vẫn không hề tìm được cơ hội.
Mà bây giờ bọn họ lại muốn từ sơn trang tường vi này lập tức trở về đôgn hoang đại lục, trên đường đi lành ít dữ nheieuf, nàng đeo chiếc nhẫn này hắn sẽ an tâm hơn.
Lâm Hồi Âm nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay Dạ Huyền. Lúc mang vào ngón áp út cảm thấy rất thích hợp.
Hơn nữa chiếc nhẫn kia lúc tiếp xúc với da thịt nàng lại phát ra một đạo ánh sáng.
"Cảm ơn" Lâm Hồi Âm cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hồi lâu mới nói tiếng cảm ơn Dạ Huyền. Ngay sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Dạ Huyền, lo âu hỏi: "Có phải chúng ta trở về đông hoang đại lục sẽ rất nguy hiểm không?"
"Chúng ta có thể nào sẽ chết ở đây không?"
"Hoặc là chúng ta sẽ bị yêu ma Tây Lương ăn thịt?"
"Không biết." Dạ Huyền muốn cũng không nghĩ đến nhìn về phía Lâm Hồi Âm lắc đầu một cái, hắn nhìn ánh mắt nàng hiện lên vẻ kiên quyết, nghiêm túc nói: "Bất kể như thế nào ta cũng sẽ mang ngươi rời khỏi Tây Lương, sẽ không để ngươi rơi vào miệng đám yêu ma kia."
"Ta đã nói, chỉ cần ngươi ở với ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì."
"Cho nên ngươi yên tâm, ta nhất định đưa ngươi an toàn trở về đông hoang thần sơn."
Ánh mắt Dạ Huyền cực kỳ chắc chắn.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm khẽ run lên, nhất thời cảm thấy cảm động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook