Thái Tử Quá Xấu Bụng
-
Chương 281: Cãi lời, đi vào trong cốc
Thiên Tôn thoáng cái liền nổi giận. Liếc nhìn Nhan Tiên:"Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta."
Nhan Tiên hừ lạnh một tiếng. Căn bản không đem lời nói của Thiên Tôn để trong mắt.
Nàng lạnh lùng nhìn Thiên Tôn. Nói:"Trước đó lần thứ nhất, ta đã nghe lời ngươi rồi. Khiến cho hiện tại biến thành như vậy."
Nhược Thanh không biết chuyện gì xảy ra. Lại hỏi: "Nhan Tiên. Ngươi nói cái gì. Chuyện gì đang xảy ra."
Nhan Tiên dừng một chút. Nói tiếp:"Sở Chỉ Nguyệt bị nhốt trong Bách thú cốc. Huyền Thần mang đi chỉ là người củ sen giả mạo Sở Chỉ Nguyệt."
Nhược Thanh sững sờ. Không ngờ đến mọi chuyện là như vậy.
Hắn liền nhìn Thiên Tôn. Hỏi: "Thiên Tôn. Thật là như vậy?"
Thiên Tôn mím môi. Cũng không nói chuyện.
Nhược Thanh cười một tiếng:"Thiệt thòi Bắc huyền Âm còn nghĩ biện pháp đối phó Ma Chủ. Ngươi cư nhiên đối xử với Bắc Huyền Âm như vậy."
Hắn cũng có vài phần tức giận. Biết Nhan Tiên biết mà không nói, hắn nói: "Việc này ngay từ đầu tại sao ngươi không ngăn cản. Chẳng lẽ ngươi còn không rõ tính tình Bắc Huyền Âm như thế nào."
Nhan Tiên cúi đầu. Có vài phần áy náy.
Nàng hiện tại hối hận cũng không kịp. Nếu ngay từ đầu ngăn trở. Chuyện này còn có thay đổi. Nhưng mà không có nghĩ đến. Bắc Huyền Âm nhanh cảm giác được điều bất thường.
Chuyện lần này. Bắc Huyền Âm mà biết nhất định đem phong ấn phá vỡ.
Thiên Tôn nói: "Các ngươi cũng biết. Phá vỡ phong ấn. Về sau sẽ có bao nhiêu hậu quả. Ma Chủ chính là muốn kết quả như vậy. Các ngươi chẳng lẽ muốn như Bắc huyền Âm làm Ma Chủ nhanh đắc ý."
"Chuyện này ai đúng ai sai cũng không quan trọng nữa." Nhược Thanh nói:" Chỉ là Thiên Tôn. Ngươi thật sự hơi quá đáng."
Nhiều chuyện như vậy, Bắc Huyền Âm đều chỉ vì một Sở Chỉ Nguyệt.
Nhưng lại hết lần này tới lần khác luôn có người đến gây sự. Làm cho Bắc Huyền Âm phải chịu thống khổ.
Nhược Thanh quay người đi. Nhan Tiên lập tức đuổi theo.
Nàng hỏi: "Nhược Thanh. Ngươi cũng biết. Chúng ta không thể ngăn cản Bắc Huyền Âm được."
"Vậy giúp hắn đi vào." Nhược Thanh dứt khoát nói.
Nhan Tiên sững sờ. Không biết Nhược Thanh nói như vậy là có ý gì.
Nhược Thanh dừng một chút. Nói tiếp: "Nhan Tiên. Với sức lực của hai người chúng ta hợp lại. Có thể đem phong ấn tạm thời mở ra một lối đi. Để cho Bắc huyền Âm có thể đi vào Bách thú cốc."
Nhan Tiên mím môi. Nhẹ giọng nói:"Nếu vậy Bắc Huyền Âm chẳng phải không trở ra được sao."
Nhược Thanh hít một hơi thật sâu."Ta sẽ nói cho hắn biết hậu quả. Nếu hắn biết mà vẫn quyết làm vậy. Ta sẽ giúp hắn."
Bất quá Nhược Thanh đã biết rõ. Bắc Huyền Âm tất nhiên sẽ làm như vậy đấy.
Sau khi hai người rời khỏi. Thiên Tôn chán nản ngồi ở trên ghế tọa. Sắc mặt có chút ngốc trệ. Trong lúc nhất thời khó có thể khôi phục lại bình thường.
Làm sao lại có thể như vậy.
Vì cái gì hắn không thể phản bác lại bọn họ..
Nhược Thanh cùng Nhan Tiên đã đến phụ cận của Bách thú cốc. Vừa đến đã trông thấy không ít thủ vệ chặn Bắc Huyền Âm. Không cho Bắc Huyền Âm tới gần Bách thú cốc.
Nhược Thanh lập tức hạ lệnh: "Tránh ra."
"Dạ, Thanh đại nhân." Những người khác có chút không biết làm sao. Nếu như nhường ra. Bắc Huyền Âm khẳng định đi phá vỡ phong ấn.
Nhan Tiên lập tức ra lệnh: "Lui ra."
Nhan Tiên vừa ra âm thanh. Mang theo khí thế. Những người khác cũng liền lui xuống.
Bắc Huyền Âm quay đầu nhìn nhìn hai người bọn họ. Ánh mắt sắc bén.
Nhan Tiên trong lòng chấn động. Trong lúc nhất thời khó mà mở miệng.
Nàng không biết nên giải thích với Bắc Huyền Âm như thế nào nữa ...
Bắc Huyền Âm nói ra: "Nhan Tiên. Ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi đã sớm biết rồi đúng không."
Việc đã đến nước này. Nhan Tiên giấu giếm cũng vô dụng. Bởi vì Bắc Huyền Âm hẳn đã đoán được Sở
Chỉ Nguyệt kia là giả.
Nàng cúi đầu. Nói: "Vâng."
Bắc Huyền Âm nắm chặt nắm đấm. Sắc mặt âm lãnh."Uổng công ta tin tưởng ngươi. Ngươi còn ở đây gạt ta."
Nhan Tiên giải thích: "Bắc Huyền Âm. Đây là bởi vì..."
"Bởi vì sao. Bởi vì ta tin ngươi. Bởi vì ta trông thấy người giả mạo Nguyệt nhi. Ta còn tự tay giúp đỡ Thiên Tôn tăng cường phong ấn." Bắc Huyền Âm lòng đau như cắt, nói:"Chính ta tự tay đem nàng vây khốn ở bên trong."
Hắn kích động nói. Thanh âm run rẩy.
Nhan Tiên mím môi. Không có phản bác nữa. Xác thực. Đây đối với Bắc Huyền Âm, đây là chuyện thương tâm cỡ nào. Đây đối với hắn mà nói chính là đả kích trầm trọng.
Bắc Huyền Âm quay đầu. Không muốn nhìn thấy hai người. Tay hắn nắm chặt pháp quyết. Muốn phá vỡ phong ấn.
Nhược Thanh vội vàng nói:"Bắc Huyền Âm. Ngươi muốn làm gì. Nếu thật phá vỡ phong ấn. Ngươi không phải để cho Ma Chủ đạt được ước muốn sao."
"Phong bế lực lượng Ma Chủ tại Bách thú cốc. Hắn nói vì bá tánh thiên hạ̣. Nhưng vì thế liền không có nghĩ cho ta. Hắn cho người giả mạo Nguyệt nhi sẽ có cái gì hữu dụng." Bắc Huyền Âm chậm rãi nói:"Ta biết rõ tính cách của hắn. Một khi có cơ hội hắn nhất định sẽ cứu được Nguyệt nhi. Nhưng mà hắn không làm như vậy."
Nhan Tiên nghẹn họng. Không nói được gì. Bắc Huyền Âm nói rất đúng.
Nhược Thanh giật giật khoé miệng:"Thiên Tôn đúng là có chút ích kỷ. Nhưng hắn thật sự vì..."
"Ta không muốn vì bá tánh thiên hạ một lần rồi lại một lần hi sinh người mình quan tâm." Bắc Huyền Âm lạnh giọng nói."Các ngươi không hiểu."
Nhan Tiên che ngực. Thương cảm nói ra: "Ta hiểu...cũng giống như ta lợi dụng Bích Nhi... Ta cũng rất đau lòng. Ta tuyệt đối không muốn nếm thử lần thứ hai."
Nhược Thanh nhìn nhìn hai người kia. Cái này là thế nào...
Bắc Huyền Âm tay nắm chặt pháp quyết. Tâm ý của hắn đã quyết.
Nhược Thanh nói: "Bắc Huyền Âm. Ta cùng Nhan Tiên hợp lực đem phong ấn mở ra lối đi vào. Cho ngươi. Cũng có thể lại để cho phong ấn thủ vững như cũ. Cái này có thể chứ."
Bắc Huyền Âm dừng lại. Hắn là đang suy nghĩ.
Nhược Thanh còn nói: "Ngươi suy nghĩ một chút. Cái này không chỉ có sự tình của riêng một mình ngươi. Chúng ta đều sẽ giúp ngươi. Nhưng nếu để cho Ma Chủ đạt được cỗ lực lượng kia. Hắn nhất định sẽ đại khai sát giới đấy."
Bắc Huyền Âm suy nghĩ một chút. Liền gật đầu: "Tốt."
Hắn vẫn là lựa chọn tin tưởng Nhan Tiên một lần.
"Nhưng mà ngươi nên biết. Ngươi một khi tiến vào. Sẽ không có cơ hội trở ra." Nhược Thanh nhắc nhở.
Bắc Huyền Âm nói:"Nàng ở bên trong. Ta tất nhiên muốn vào."
Nhan Tiên nói:"Nếu nàng đã chết thì sao."
Hô hấp nháy mắt bị đình chỉ. Nhưng vẫn là kiên định nói: "Nàng sẽ không."
Sở Chỉ Nguyệt cho tới bây giờ đều không phải là một người cam chịu số phận. Nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp để sống sót.
Nàng nhất định đang đợi chính mình. Nhất định là như vậy.
Nhan Tiên hơi khẽ gật đầu. Một khi Bắc Huyền Âm đã quyết định. Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản hắn.
Bắc Huyền Âm sau đó còn nói:"A niệm liền phiền các người chiếu cố nó một thời gian."
Nhan Tiên có chút thương cảm. Nếu Bắc Huyền Âm thật sự quay về không được. Sở Niệm chẳng phải nhất thời mất cả cha lẫn mẹ sao.
"Vì A Niệm. Ngươi suy nghĩ kĩ chút đi." Nhan Tiên nói.
Bắc Huyền Âm nhìn ánh trăng xa xôi. Nói: "Không cần. A Niệm đã trưởng thành. Hắn hiểu chuyện rồi. Hắn biết ta đi tìm Nguyệt nhi. Sẽ không trách ta."
Nhược Thanh tay khẽ động. Nhìn Bách thú cốc, lấy nơi phong ấn làm lối vào.
"Nhanh chút. Miễn cho ngươi lãng phí thời gian." Nhược Thanh nói.
Nhan Tiên cùng Nhược Thanh đứng song song. Bàn tay trái của hai người hiện ra một cái phù chú. Vươn ngón tay phải. Chỉ cửa vào.
Dùng nội lực hai người phối hợp làm một cái phù chú. Chỗ cửa vào trong bóng tối miễn cưỡng sinh ra một điểm ánh sáng nhỏ.
Nhược Thanh nói: "Chính lúc này."
Bắc Huyền Âm không chút chần chờ. Lập tức nhảy vào. Tiến đến cửa vào.
Nhan Tiên không thấy bóng dáng của hắn. Lúc này mới thả tay xuống.
Cánh tay của nàng sáng rực nóng lên, phát nhiệt. Nàng thở dốc một hơi. Vừa sờ cái trán. Mồ hôi đầm đìa.
Nhược Thanh biết rõ nàng lúc trước đối phó Lý Dược Phong nguyên khí còn chưa khôi phục tốt. Liền giúp đỡ nàng một chút.
Nhan Tiên không dấu vết né tránh. Nói: "Ta không có sao."
Nhược Thanh nói: "Ngươi đã như vậy còn nói không có gì."
"Ta thực sự không sao." Nhan Tiên thở hổn hển mấy hơi thở. Sắc mặt rốt cục đỡ hơn rất nhiều.
Hai người đứng chung một chỗ. Bên tai đều là gió lạnh lẽo thấu xương, rét lạnh.
Nhược Thanh gặp Nhan Tiên muốn đi. Hắn liền trực tiếp nói: "Ta xem Viêm Minh cùng Mộng Ly. Lại nhìn Bắc Huyền Âm cùng Sở Chỉ Nguyệt. Mấy người họ một mực ở cạnh nhau. Còn chúng ta đây. Nhan Tiên. Ngươi còn muốn trốn tránh tới khi nào."
Nhan Tiên thân thể cứng đờ. Không ngờ Nhược Thanh ở thời điểm này sẽ nói đến những chuyện này.
Nàng ánh mắt có chút né tránh. Nhưng vẫn là lạnh như băng nói:"Ta trốn tránh cái gì. Nhược Thanh. Ta chưa bao giờ trốn tránh."
Nhược Thanh nói:"Ngươi yêu thích ta. Nhưng tại sao cứ áp chế tình cảm của mình."
Nhan Tiên rút cuộc nở nụ cười. Ánh mắt nhàn nhạt. Nàng quay đầu nhìn Nhược Thanh. Nói: "Ta mới không thích ngươi. Không biết là ai khi còn bé. Nói cho dù ở vậy cả đời. Cũng sẽ không lấy Nhan Tiên xấu nữ như ta."
Nhược Thanh thấy nàng còn nhớ rõ. Mím môi. Trong nội tâm không biết nên vui mừng hay nên lo lắng.
Nhưng hắn vẫn nói:"Chuyện đã lâu mà ngươi còn nhớ rõ như vậy. Khi đó ta ngại mới nói hưu nói vượn. Nếu như bây giờ chúng ta giải quyết xong Ma Chủ. Sẽ không còn gì vướng bận nữa. Ta đã nói với ngươi rồi. Ta thích ngươi. Nhan Tiên. Ta thích ngươi."
Nơi đây còn có mặt của người Huyền Thiên điện. Câu nói cuối cùng. Được Nhược Thanh nói rất lớn tiếng.
Cho nên. Ở đây người tất cả đều nghe thấy được.
Nhan Tiên mặt đỏ lên. Vội vàng bịt miệng Nhược Thanh lại.
"Ngươi điên rồi. Đồ không biết xấu hổ." Nhan Tiên mắng.
Nhược Thanh cười cười. Lấy Nhan Tiên ra.
Hắn cười cười. Nói: "Đúng vậy. Ta chính là không biết xấu hổ."
Nhan Tiên mắt trắng không còn chút máu. Không có nói chuyện. Xoay người rời đi.
Nhược Thanh vội vàng níu tay nàng lại:"Này. Hôm nay không nói rõ ràng, không cho ngươi đi."
Nhan Tiên lắc lắc tay của hắn."Giữa chúng ta không có gì để nói."
"Vậy liền nói, ngươi có nguyện ý sinh em bé cho ta không." Nhược Thanh nói.
"Câm miệng." Nhan Tiên trừng mắt liếc hắn một cái."Chuyện như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra. Nhược Thanh. Muốn sinh em bé tự ngươi sinh đi."
Nhược Thanh có chút ủy khuất nói: "Tự chính mình sinh không được a. Phải có ngươi phối hợp mới được."
Nhan Tiên triệt để không biết nói gì. Nói: "Nhược Thanh...đủ rồi..."
Nhược Thanh lôi kéo nàng trở về. Nhẹ nói: "Nhan Tiên a. Chúng ta lập tức trở về gặp Thiên Tôn nói rõ ràng..."
"Ngươi không sợ Thiên Tôn làm thịt ngươi." Nhan Tiên hỏi ngược lại.
Bọn họ là ba quân. Vị trí dưới Thiên Tôn.
Trước kia Bắc Huyền Âm ở một chỗ cùng với Mộng Ly. Thiên Tôn giận dữ.
Nhan Tiên chính là biết rõ quy củ. Cho nên vẫn cứ trốn tránh.
Nhược Thanh biết rất rõ ràng. Cũng biết Nhan Tiên lo lắng cái gì. Nhưng hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vì sao còn muốn do dự không dứt khoát một lần.
Thích liền thích. Như thế nào liền như thế đó....
Nhan Tiên hừ lạnh một tiếng. Căn bản không đem lời nói của Thiên Tôn để trong mắt.
Nàng lạnh lùng nhìn Thiên Tôn. Nói:"Trước đó lần thứ nhất, ta đã nghe lời ngươi rồi. Khiến cho hiện tại biến thành như vậy."
Nhược Thanh không biết chuyện gì xảy ra. Lại hỏi: "Nhan Tiên. Ngươi nói cái gì. Chuyện gì đang xảy ra."
Nhan Tiên dừng một chút. Nói tiếp:"Sở Chỉ Nguyệt bị nhốt trong Bách thú cốc. Huyền Thần mang đi chỉ là người củ sen giả mạo Sở Chỉ Nguyệt."
Nhược Thanh sững sờ. Không ngờ đến mọi chuyện là như vậy.
Hắn liền nhìn Thiên Tôn. Hỏi: "Thiên Tôn. Thật là như vậy?"
Thiên Tôn mím môi. Cũng không nói chuyện.
Nhược Thanh cười một tiếng:"Thiệt thòi Bắc huyền Âm còn nghĩ biện pháp đối phó Ma Chủ. Ngươi cư nhiên đối xử với Bắc Huyền Âm như vậy."
Hắn cũng có vài phần tức giận. Biết Nhan Tiên biết mà không nói, hắn nói: "Việc này ngay từ đầu tại sao ngươi không ngăn cản. Chẳng lẽ ngươi còn không rõ tính tình Bắc Huyền Âm như thế nào."
Nhan Tiên cúi đầu. Có vài phần áy náy.
Nàng hiện tại hối hận cũng không kịp. Nếu ngay từ đầu ngăn trở. Chuyện này còn có thay đổi. Nhưng mà không có nghĩ đến. Bắc Huyền Âm nhanh cảm giác được điều bất thường.
Chuyện lần này. Bắc Huyền Âm mà biết nhất định đem phong ấn phá vỡ.
Thiên Tôn nói: "Các ngươi cũng biết. Phá vỡ phong ấn. Về sau sẽ có bao nhiêu hậu quả. Ma Chủ chính là muốn kết quả như vậy. Các ngươi chẳng lẽ muốn như Bắc huyền Âm làm Ma Chủ nhanh đắc ý."
"Chuyện này ai đúng ai sai cũng không quan trọng nữa." Nhược Thanh nói:" Chỉ là Thiên Tôn. Ngươi thật sự hơi quá đáng."
Nhiều chuyện như vậy, Bắc Huyền Âm đều chỉ vì một Sở Chỉ Nguyệt.
Nhưng lại hết lần này tới lần khác luôn có người đến gây sự. Làm cho Bắc Huyền Âm phải chịu thống khổ.
Nhược Thanh quay người đi. Nhan Tiên lập tức đuổi theo.
Nàng hỏi: "Nhược Thanh. Ngươi cũng biết. Chúng ta không thể ngăn cản Bắc Huyền Âm được."
"Vậy giúp hắn đi vào." Nhược Thanh dứt khoát nói.
Nhan Tiên sững sờ. Không biết Nhược Thanh nói như vậy là có ý gì.
Nhược Thanh dừng một chút. Nói tiếp: "Nhan Tiên. Với sức lực của hai người chúng ta hợp lại. Có thể đem phong ấn tạm thời mở ra một lối đi. Để cho Bắc huyền Âm có thể đi vào Bách thú cốc."
Nhan Tiên mím môi. Nhẹ giọng nói:"Nếu vậy Bắc Huyền Âm chẳng phải không trở ra được sao."
Nhược Thanh hít một hơi thật sâu."Ta sẽ nói cho hắn biết hậu quả. Nếu hắn biết mà vẫn quyết làm vậy. Ta sẽ giúp hắn."
Bất quá Nhược Thanh đã biết rõ. Bắc Huyền Âm tất nhiên sẽ làm như vậy đấy.
Sau khi hai người rời khỏi. Thiên Tôn chán nản ngồi ở trên ghế tọa. Sắc mặt có chút ngốc trệ. Trong lúc nhất thời khó có thể khôi phục lại bình thường.
Làm sao lại có thể như vậy.
Vì cái gì hắn không thể phản bác lại bọn họ..
Nhược Thanh cùng Nhan Tiên đã đến phụ cận của Bách thú cốc. Vừa đến đã trông thấy không ít thủ vệ chặn Bắc Huyền Âm. Không cho Bắc Huyền Âm tới gần Bách thú cốc.
Nhược Thanh lập tức hạ lệnh: "Tránh ra."
"Dạ, Thanh đại nhân." Những người khác có chút không biết làm sao. Nếu như nhường ra. Bắc Huyền Âm khẳng định đi phá vỡ phong ấn.
Nhan Tiên lập tức ra lệnh: "Lui ra."
Nhan Tiên vừa ra âm thanh. Mang theo khí thế. Những người khác cũng liền lui xuống.
Bắc Huyền Âm quay đầu nhìn nhìn hai người bọn họ. Ánh mắt sắc bén.
Nhan Tiên trong lòng chấn động. Trong lúc nhất thời khó mà mở miệng.
Nàng không biết nên giải thích với Bắc Huyền Âm như thế nào nữa ...
Bắc Huyền Âm nói ra: "Nhan Tiên. Ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi đã sớm biết rồi đúng không."
Việc đã đến nước này. Nhan Tiên giấu giếm cũng vô dụng. Bởi vì Bắc Huyền Âm hẳn đã đoán được Sở
Chỉ Nguyệt kia là giả.
Nàng cúi đầu. Nói: "Vâng."
Bắc Huyền Âm nắm chặt nắm đấm. Sắc mặt âm lãnh."Uổng công ta tin tưởng ngươi. Ngươi còn ở đây gạt ta."
Nhan Tiên giải thích: "Bắc Huyền Âm. Đây là bởi vì..."
"Bởi vì sao. Bởi vì ta tin ngươi. Bởi vì ta trông thấy người giả mạo Nguyệt nhi. Ta còn tự tay giúp đỡ Thiên Tôn tăng cường phong ấn." Bắc Huyền Âm lòng đau như cắt, nói:"Chính ta tự tay đem nàng vây khốn ở bên trong."
Hắn kích động nói. Thanh âm run rẩy.
Nhan Tiên mím môi. Không có phản bác nữa. Xác thực. Đây đối với Bắc Huyền Âm, đây là chuyện thương tâm cỡ nào. Đây đối với hắn mà nói chính là đả kích trầm trọng.
Bắc Huyền Âm quay đầu. Không muốn nhìn thấy hai người. Tay hắn nắm chặt pháp quyết. Muốn phá vỡ phong ấn.
Nhược Thanh vội vàng nói:"Bắc Huyền Âm. Ngươi muốn làm gì. Nếu thật phá vỡ phong ấn. Ngươi không phải để cho Ma Chủ đạt được ước muốn sao."
"Phong bế lực lượng Ma Chủ tại Bách thú cốc. Hắn nói vì bá tánh thiên hạ̣. Nhưng vì thế liền không có nghĩ cho ta. Hắn cho người giả mạo Nguyệt nhi sẽ có cái gì hữu dụng." Bắc Huyền Âm chậm rãi nói:"Ta biết rõ tính cách của hắn. Một khi có cơ hội hắn nhất định sẽ cứu được Nguyệt nhi. Nhưng mà hắn không làm như vậy."
Nhan Tiên nghẹn họng. Không nói được gì. Bắc Huyền Âm nói rất đúng.
Nhược Thanh giật giật khoé miệng:"Thiên Tôn đúng là có chút ích kỷ. Nhưng hắn thật sự vì..."
"Ta không muốn vì bá tánh thiên hạ một lần rồi lại một lần hi sinh người mình quan tâm." Bắc Huyền Âm lạnh giọng nói."Các ngươi không hiểu."
Nhan Tiên che ngực. Thương cảm nói ra: "Ta hiểu...cũng giống như ta lợi dụng Bích Nhi... Ta cũng rất đau lòng. Ta tuyệt đối không muốn nếm thử lần thứ hai."
Nhược Thanh nhìn nhìn hai người kia. Cái này là thế nào...
Bắc Huyền Âm tay nắm chặt pháp quyết. Tâm ý của hắn đã quyết.
Nhược Thanh nói: "Bắc Huyền Âm. Ta cùng Nhan Tiên hợp lực đem phong ấn mở ra lối đi vào. Cho ngươi. Cũng có thể lại để cho phong ấn thủ vững như cũ. Cái này có thể chứ."
Bắc Huyền Âm dừng lại. Hắn là đang suy nghĩ.
Nhược Thanh còn nói: "Ngươi suy nghĩ một chút. Cái này không chỉ có sự tình của riêng một mình ngươi. Chúng ta đều sẽ giúp ngươi. Nhưng nếu để cho Ma Chủ đạt được cỗ lực lượng kia. Hắn nhất định sẽ đại khai sát giới đấy."
Bắc Huyền Âm suy nghĩ một chút. Liền gật đầu: "Tốt."
Hắn vẫn là lựa chọn tin tưởng Nhan Tiên một lần.
"Nhưng mà ngươi nên biết. Ngươi một khi tiến vào. Sẽ không có cơ hội trở ra." Nhược Thanh nhắc nhở.
Bắc Huyền Âm nói:"Nàng ở bên trong. Ta tất nhiên muốn vào."
Nhan Tiên nói:"Nếu nàng đã chết thì sao."
Hô hấp nháy mắt bị đình chỉ. Nhưng vẫn là kiên định nói: "Nàng sẽ không."
Sở Chỉ Nguyệt cho tới bây giờ đều không phải là một người cam chịu số phận. Nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp để sống sót.
Nàng nhất định đang đợi chính mình. Nhất định là như vậy.
Nhan Tiên hơi khẽ gật đầu. Một khi Bắc Huyền Âm đã quyết định. Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản hắn.
Bắc Huyền Âm sau đó còn nói:"A niệm liền phiền các người chiếu cố nó một thời gian."
Nhan Tiên có chút thương cảm. Nếu Bắc Huyền Âm thật sự quay về không được. Sở Niệm chẳng phải nhất thời mất cả cha lẫn mẹ sao.
"Vì A Niệm. Ngươi suy nghĩ kĩ chút đi." Nhan Tiên nói.
Bắc Huyền Âm nhìn ánh trăng xa xôi. Nói: "Không cần. A Niệm đã trưởng thành. Hắn hiểu chuyện rồi. Hắn biết ta đi tìm Nguyệt nhi. Sẽ không trách ta."
Nhược Thanh tay khẽ động. Nhìn Bách thú cốc, lấy nơi phong ấn làm lối vào.
"Nhanh chút. Miễn cho ngươi lãng phí thời gian." Nhược Thanh nói.
Nhan Tiên cùng Nhược Thanh đứng song song. Bàn tay trái của hai người hiện ra một cái phù chú. Vươn ngón tay phải. Chỉ cửa vào.
Dùng nội lực hai người phối hợp làm một cái phù chú. Chỗ cửa vào trong bóng tối miễn cưỡng sinh ra một điểm ánh sáng nhỏ.
Nhược Thanh nói: "Chính lúc này."
Bắc Huyền Âm không chút chần chờ. Lập tức nhảy vào. Tiến đến cửa vào.
Nhan Tiên không thấy bóng dáng của hắn. Lúc này mới thả tay xuống.
Cánh tay của nàng sáng rực nóng lên, phát nhiệt. Nàng thở dốc một hơi. Vừa sờ cái trán. Mồ hôi đầm đìa.
Nhược Thanh biết rõ nàng lúc trước đối phó Lý Dược Phong nguyên khí còn chưa khôi phục tốt. Liền giúp đỡ nàng một chút.
Nhan Tiên không dấu vết né tránh. Nói: "Ta không có sao."
Nhược Thanh nói: "Ngươi đã như vậy còn nói không có gì."
"Ta thực sự không sao." Nhan Tiên thở hổn hển mấy hơi thở. Sắc mặt rốt cục đỡ hơn rất nhiều.
Hai người đứng chung một chỗ. Bên tai đều là gió lạnh lẽo thấu xương, rét lạnh.
Nhược Thanh gặp Nhan Tiên muốn đi. Hắn liền trực tiếp nói: "Ta xem Viêm Minh cùng Mộng Ly. Lại nhìn Bắc Huyền Âm cùng Sở Chỉ Nguyệt. Mấy người họ một mực ở cạnh nhau. Còn chúng ta đây. Nhan Tiên. Ngươi còn muốn trốn tránh tới khi nào."
Nhan Tiên thân thể cứng đờ. Không ngờ Nhược Thanh ở thời điểm này sẽ nói đến những chuyện này.
Nàng ánh mắt có chút né tránh. Nhưng vẫn là lạnh như băng nói:"Ta trốn tránh cái gì. Nhược Thanh. Ta chưa bao giờ trốn tránh."
Nhược Thanh nói:"Ngươi yêu thích ta. Nhưng tại sao cứ áp chế tình cảm của mình."
Nhan Tiên rút cuộc nở nụ cười. Ánh mắt nhàn nhạt. Nàng quay đầu nhìn Nhược Thanh. Nói: "Ta mới không thích ngươi. Không biết là ai khi còn bé. Nói cho dù ở vậy cả đời. Cũng sẽ không lấy Nhan Tiên xấu nữ như ta."
Nhược Thanh thấy nàng còn nhớ rõ. Mím môi. Trong nội tâm không biết nên vui mừng hay nên lo lắng.
Nhưng hắn vẫn nói:"Chuyện đã lâu mà ngươi còn nhớ rõ như vậy. Khi đó ta ngại mới nói hưu nói vượn. Nếu như bây giờ chúng ta giải quyết xong Ma Chủ. Sẽ không còn gì vướng bận nữa. Ta đã nói với ngươi rồi. Ta thích ngươi. Nhan Tiên. Ta thích ngươi."
Nơi đây còn có mặt của người Huyền Thiên điện. Câu nói cuối cùng. Được Nhược Thanh nói rất lớn tiếng.
Cho nên. Ở đây người tất cả đều nghe thấy được.
Nhan Tiên mặt đỏ lên. Vội vàng bịt miệng Nhược Thanh lại.
"Ngươi điên rồi. Đồ không biết xấu hổ." Nhan Tiên mắng.
Nhược Thanh cười cười. Lấy Nhan Tiên ra.
Hắn cười cười. Nói: "Đúng vậy. Ta chính là không biết xấu hổ."
Nhan Tiên mắt trắng không còn chút máu. Không có nói chuyện. Xoay người rời đi.
Nhược Thanh vội vàng níu tay nàng lại:"Này. Hôm nay không nói rõ ràng, không cho ngươi đi."
Nhan Tiên lắc lắc tay của hắn."Giữa chúng ta không có gì để nói."
"Vậy liền nói, ngươi có nguyện ý sinh em bé cho ta không." Nhược Thanh nói.
"Câm miệng." Nhan Tiên trừng mắt liếc hắn một cái."Chuyện như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra. Nhược Thanh. Muốn sinh em bé tự ngươi sinh đi."
Nhược Thanh có chút ủy khuất nói: "Tự chính mình sinh không được a. Phải có ngươi phối hợp mới được."
Nhan Tiên triệt để không biết nói gì. Nói: "Nhược Thanh...đủ rồi..."
Nhược Thanh lôi kéo nàng trở về. Nhẹ nói: "Nhan Tiên a. Chúng ta lập tức trở về gặp Thiên Tôn nói rõ ràng..."
"Ngươi không sợ Thiên Tôn làm thịt ngươi." Nhan Tiên hỏi ngược lại.
Bọn họ là ba quân. Vị trí dưới Thiên Tôn.
Trước kia Bắc Huyền Âm ở một chỗ cùng với Mộng Ly. Thiên Tôn giận dữ.
Nhan Tiên chính là biết rõ quy củ. Cho nên vẫn cứ trốn tránh.
Nhược Thanh biết rất rõ ràng. Cũng biết Nhan Tiên lo lắng cái gì. Nhưng hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vì sao còn muốn do dự không dứt khoát một lần.
Thích liền thích. Như thế nào liền như thế đó....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook