Thái Tử Phi Xinh Đẹp FULL
-
2: Phu Quân H
Đai áo, áo ngoài màu xanh ngọc, áo trong màu trắng, váy dài dần được cởi bỏ, trên người Thượng Quan Tiểu Nguyệt chỉ còn lại một tấm áo yếm cùng quần trong bằng lụa mềm.
Dáng vẻ người con gái yêu kiều hắt lên tấm màn mỏng, phác họa từng đường cong ngọt ngào rơi vào trong tầm mắt một người đàn ông.Tần Nhĩ Dương vừa từ ngoài trở về, tiện thể ghé ngang điện Chiêu Nghi ở thành Hà Châu tắm rửa một chốc.
Chàng không muốn làm phiền gia nhân trong điện nên đã theo đường tường cao nhảy vào trong, nhắm thẳng khuê phòng của mình mà bước đến.
Nhưng thật sự chàng không ngờ bên trong có người?Điện Chiêu Nghi của phủ thái tử, ngoài chàng ra thì chỉ có thái tử phi chàng chưa từng gặp mặt mới có thể đến đây, vậy không lẽ người bên trong chính là...!thái tử phi của chàng?Tần Nhĩ Dương tiến lại gần, cảnh tượng người con gái yêu kiều rơi vào mắt chàng.
Nàng có một mái tóc đen dài xõa ra, ôm trọn lấy bả vai thon mịn.
Nước da trắng như trứng gà góc, thân hình đẹp như tạc tượng.
Hóa ra đó chính là Thượng Quan Tiểu Nguyệt sao? Nàng ngồi bên bồn tắm, dựa vào phiến đá to.
Bộ ngực sữa đầy đặn cao vút ẩn sau tấm yếm đỏ.
Tần Nhĩ Dương quét một lượt từ gương mặt thanh tú đên đôi chân dài đang ngâm trong làn nước, cảm thấy trong người như có một luồng nhiệt chạy lên.Người con gái đó...!Chính là vị tiểu thư lúc chiều chàng đã giúp đỡ.
Mùi hương linh lan đặc trưng thế này chàng chẳng thể nào nhận lầm được.
Hóa ra chính là nàng.Thượng Quan Tiểu Nguyệt đưa tay ra phía sau mở chiếc yếm đỏ, đôi ngực sữa thơm mềm nảy lên, rơi một cảnh tượng đặc sắc trong mắt Tần Nhĩ Dương.
Chiếc quần trong cũng được cởi bỏ, tấm lưng cánh bướm cùng cặp mông tròn kiều mĩ hiện ra.
Tần Chỉ Dương nhìn từ phía sau, thu trọn vào trong tầm mắt quang cảnh đẹp mê người kia, cảm thấy nơi nào đó phía dưới mình khẽ trướng lên một vòng.
Thân ảnh kiều mị lả lướt nhẹ nhàng bước xuống nước, hơi ấm từ trong hồ vọng ra, hòa cùng hương thơm linh lan thanh mát len vào trong mũi Tần Nhĩ Dương.
Chàng năm nay đã hai mươi bảy, không còn là chàng thiếu niên ngu ngốc, chàng cũng hiểu bản thân mình lúc này đang muốn gì."Ai đó?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt nghe tiếng động khẽ giật mình.
"Tiểu Nhu, là em à?"Trong tầm mắt Thượng Quan Tiểu Nguyệt bỗng xuất hiện một trang nam tử cao lớn.
Chàng từ từ bước vào, từng động tác cởi y phục mạnh mẽ, dứt khoát khiến cho Thượng Quan Tiểu Nguyệt thoáng chốc sợ hãi."Chàng..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhận ra đó là vị thiếu hiệp lúc chiều đã giúp đỡ nàng, đôi mắt đen mở to vì sợ hãi nhưng không hiện lên nỗi ác ý nào.
"Chàng có biết đây là điện Chiêu Nghi của phủ Thái tử không? Chàng...!Tại sao chàng lại vào được đây?""Nàng là Thượng Quan Tiểu Nguyệt?" Tần Nhĩ Dương bước vào trong bồn lắm lớn, từng bước vững chãi tiến đến gần Thượng Quan Tiểu Nguyệt.
"Là thái tử phi đương triều? Là tam cô nương của Thượng Quan phủ?""Chàng...!Chàng..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt vô thức chạy trốn, men theo bờ đá xung quanh thành bồn tắm mà bước từng bước gấp gáp.
Nam tử kia không nhanh không chậm tiến đến gần nàng, tỏa ra một luồng hơi bức người khiến chân nàng bỗng run lẩy bẩy.
Ánh mắt chàng tựa như những ngọn lửa, nhìn xuyên qua như thiêu như đốt từng tấc da thịt nàng.
"Chàng là ai?""Ta là..." Tần Nhĩ Dương chợt dừng lại, khẽ bật cười.
"Tần Nhĩ Dương.""Tần...!Tần Nhĩ Dương?" Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngừng chạy, cả cơ thể như hóa đá.
Đó là phu quân của nàng sao? "Là...!Là...""Sao, nương tử của ta, nàng không biết ta sao?" Tần Nhĩ Dương lại đến gần, trong nháy mắt cả cơ thể kiều mị của người thiếu nữ rơi vào trong vòng tay của chàng.
"Nàng phải đoán ra chứ, điện Chiêu Nghi này, ngoài nàng ra, thì chỉ có ta mới có tư cách bước vào thôi.""Biết..." Hơi thở của Thượng Quan Tiểu Nguyệt dần ổn định.
Lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi ấm áp lạ lùng.
Thật là may mắn, vì người đó chính là phu quân của nàng.
"Nhưng chàng...!Ôm chặt ta quá...""À, ta xin lỗi." Tần Nhĩ Dương từ nhỏ đã ở chung với sư phụ và các huynh đệ đồng môn, tập võ, cưỡi ngựa, bắn cung hay học những con chữ, quả thật ngoài những cung nhân già chàng đã tiếp xúc từ nhiều năm trước, thì đây là lần đầu tiên chàng chạm vào một người con gái như vậy.
Và đó, là nương tử của chàng.
Nàng trông có vẻ mỏng manh quá.
Một người nhiều năm cầm kiếm, bàn tay đầy vết chai sạn của chàng, thật sự sợ làm đau đến cơ thể ấm áp mềm mịn này.
"Nàng...!Nàng có sao không?""Ta không yếu ớt như thế đâu." Thượng Quan Tiểu Nguyệt khẽ bật cười.Đôi mắt của Tần Nhĩ Dương nhìn đến đôi môi đang chúm chím của nàng, như nhìn thấy một miếng bánh ngọt thôi thúc chàng ngậm lấy nó.
Bầu ngực căng tròn ẩn hiện trong làn nước ấm rung lên theo từng nụ cười của nàng, cũng khiến chàng muốn nắm lấy mà xem nó được làm từ gì mà xinh đẹp như vậy cơ chứ.
Không biết có phải là do nước nóng không, mà cả cơ thể nàng dường như đỏ ửng lên, trông thật xinh đẹp.Tần Nhĩ Dương cúi đầu, đặt một nụ hôn lên cánh môi anh đào mềm mại kia.
Môi chàng khô khốc áp lên môi mềm của Thượng Quan Tiểu Nguyệt, như tham lam hút lấy vị ướt át trong đó.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt lần đầu tiên bị khi dễ như vậy, cơ thể nàng cứng đờ ra.
Cánh tay dài bắt lấy bả vai tráng kiện của Tần Nhĩ Dương, cả cơ thể mềm mại như dán cát vào người chàng.
Lưỡi đinh lăng phấn nộn đưa ra, mút lấy cánh môi anh đào dịu ngọt, liếm một vòng quanh khoang miệng nàng.
Hơi thở trầm đục của nam nhân quyện với hô hấp hỗn loạn của nữ nhân tạo nên một bầu không khí dục tình đến mê mẩn."Nàng ngọt quá..." Tần Nhĩ Dương rời khỏi đôi môi tinh xảo giờ đã bị sưng lên của nàng, vòng tay to lớn ôm chặt Thượng Quan Tiểu Nguyệt vào lòng."Thái tử, ta..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt bị ôm lấy, cảm thấy bên dưới có một vật gì đó chạm vào giữa hai chân mình liền vô thức tránh ra."Gọi tên ta, nương tử." Tần Nhĩ Dương không biết mình bị gì nữa, lần đầu tiên tiếp xúc với một người con gái thân mật đến vậy, lại đó là nương tử của chàng, chàng quả thật chỉ làm theo những gì mà mình cảm thấy vậy.
"Ngoan, Tiểu Nguyệt.""Nhĩ...!Nhĩ Dương..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt gương mặt một mảng phiếm hồng, nàng không né được vật thể xa lạ bên dưới, mà cơ thể còn dâng lên một cỗ nhiệt nóng nảy.
Có chuyện gì xảy ra với nàng vậy?"Hửm?" Tần Nhĩ Dương nhướn mày, môi mỏng kề sát môi nàng.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt cảm thấy có một bàn tay như ngọn lửa đang ghì chặt trên eo nàng, như muốn đốt nàng thành tro bụi."Chàng...!Chàng..." Thượng Quan Tiểu Nguyệt lắp bắp, nàng bây giờ phải làm gì đây? "Chàng là thái tử thật không?""Nàng nói xem?" Tần Nhĩ Dương bật cười.
"Nếu ta không phải Tần Nhĩ Dương, thì nàng định như thế nào?""Ngươi...!Nếu không phải thái tử, thì...!Thì ngươi sẽ phạm trọng tội đấy." Thượng Quan Tiểu Nguyệt nghe hắn hỏi thế thì đâm ra sợ hãi.
Nàng uốn éo thân mình, cố thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Giả mạo thái tử, đột nhập điện Chiêu Nghi, phi lễ với thái tử phi, tội nào cũng là tội chết.""Thế sao? Nàng nói làm ta sợ đấy." Tần Nhĩ Dương bật cười với vẻ ngây thơ của cô gái nhỏ trước mặt.
Nương tử của hắn sao đáng yêu như vậy cơ chứ.
"Nhưng mà ta phi lễ thái tử phi ở điểm nào cơ chứ?""Ngươi!" Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ vô lại của nam nhân trước mặt mà tức giận.
Hắn làm sao lại có bộ dáng này cơ chứ?"Không đùa nàng nữa." Tần Nhĩ Dương nhìn con thỏ nhỏ trước mặt giương cung bạt kiếm mà thấy buồn cười.
Chàng ôm eo Thượng Quan Tiểu Nguyệt tiến đến gần nơi để y phục, lấy từ trong đó ra một tấm lệnh bài.
"Bây giờ đã tin chưa."Thượng Quan Tiểu Nguyệt nắm lấy lệnh bài được mạ vàng trong tay, nhận ra đây là vật của thái tử liên gật đầu.
Trong phút chốc, môi mỏng của nàng lại bị đoạt lấy."Tin ta là phu quân của nàng rồi, vậy thì bây giờ phải bắt đầu chuyện phòng the thôi nào, nương tử của ta." Giọng nói trầm thấp của Tần Nhĩ Dương rơi vào tai Thượng Quan Tiểu Nguyệt, kéo nàng như rơi vào một cõi hư vô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook