Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 225: Đoán

Hắc y nhân trợn to hai mắt, có điểm không dám tin nhìn Tử Ảnh, nói :

-”Công tử, ý người là, Sở quốc thái tử đưa ra lời mời hợp tác, thực chất chỉ là một âm mưu sao? Mục tiêu chân chính của hắn là xâm lược Tây Lương?”

Tử Ảnh hừ khẽ một tiếng, không nhanh không chậm nói :

-”Đúng vậy! Hắn chỉ muốn mượn binh lực trên tay ta, vì hắn diệt trừ Tử Dạ, sau đó lại đối phó ta, ngoài mặt cùng hắn hợp tác, giống như trăm lợi mà không có một hại, nhưng nếu làm như vậy, trận chiến tranh này người thắng sau cùng, cũng chỉ có Sở quốc mà thôi!”

Hắc y nhân từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, hắn dùng ánh mắt bội phục nhìn Tử Ảnh, hỏi :

-”Công tử, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Tử Ảnh không có trả lời ngay mà trầm ngâm một chút, sau đó mới nói :

-”Trước án binh bất động quan sát xem sao! Hiện tại, ta chỉ nên bàng quan là được, Sở quốc tuy rằng muốn xuất binh, nhưng bởi vì Sở Hoàng hiện tại vẫn đang bị Tử Dạ giam lỏng ở Tây Lương, Sở quốc thái tử dù có muốn mượn tay Tử Dạ giết Sở Hoàng cũng có điểm băn khoăn, để lấy được lòng dân, hắn tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy phát động chiến tranh!”

Hắc y nhân trầm mặc một hồi, sau đó nói :

-”Công tử, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi bàng quan như vậy thôi sao? Nếu đúng như lời công tử nói, Sở quốc thái tử dã tâm lớn như thế, lấy binh lực Sở quốc, hiện tại chỉ bằng mấy vạn quân sĩ trong tay Tử Dạ căn bản khó có thể đối phó, hơn nữa thái tử Sở quốc không chút nào băn khoăn tới sinh tử Sở Hoàng, nếu khai chiến, Tử Dạ tuyệt đối khó có phần thắng! Nếu thật sự có một ngày bị Sở quốc công hãm kinh thành, kết quả chẳng phải đều giống nhau sao?”

Tử Ảnh trầm ngâm trong chốc lát, khẽ gật đầu, nói :

-”Ngươi nói có lý, nếu như làm vậy, cho dù ta không cùng Sở quốc thái tử hợp tác, chỉ ngồi xem, đợi thời điểm Sở quốc thái tử công hãm kinh thành, kết quả cũng chẳng khác gì, chỉ cần hắn trừ bỏ được Tử Dạ, mục tiêu lập tức sẽ chuyển hướng sang ta! Cho nên, ta sẽ không theo những gì hắn mong muốn?”

Nói tới đây, Tử Ảnh dừng một chút, lại cười lạnh nói :

-”Ta hiện tại bàng quan ngồi xem, nhưng không có nghĩa vĩnh viễn làm như vậy, ta chỉ đang chờ người kia đưa đến một phong mật hàm thôi!”

Hắc y nhân nhìn thoáng qua Tử Ảnh, biểu tình lạnh lùng kia nhìn không ra cái gì, tuy rằng trong lòng hắn vẫn đang có điểm nghi hoặc, không biết người mà Tử Ảnh nói đến là ai, nhưng hắn thông minh biết, chuyện này Tử Ảnh sẽ không nói rõ ra với hắn, cho nên hắn cúi đầu xuống, không hỏi nữa.

Tử Ảnh có chút mệt mỏi bưng chén trà sớm đã nguội trên bàn lên uống một ngụm, sau đó đối hắc y nhân nói :

-”Được rồi, ngươi lui xuống đi! Quay trở về kinh thành, bảo bọn họ phái người chặt chẽ giám thị nhất cử nhất động trong kinh thành! Thái tử Sở quốc có thể sau khi Sở Hoàng bị giam lỏng không lâu biết được tin tức, đây rõ ràng là có người cố ý tiết lộ ra ngoài, nếu ta đoán không sai, địch nhân lớn nhất lần này của Tử Dạ không phải Sở quốc thái tử, mà là một tổ chức thần bí khác! Chỉ là, tổ chức này tạm thời còn chưa có chân chính xuất hiện mà thôi!”

Hắc y nhân nghe xong lời của Tử Ảnh…, trong mắt lóe lên một tia sáng, hiện tại, hắn rốt cục hiểu được ý của chủ tử mình rồi, chủ tử nguyên lai không phải chân chính ngồi không xem kịch, mà là muốn đối phó với tổ chức thần bí kia, chỉ là, hắn vẫn có một chút không rõ, chủ tử đối phó với tổ chức thần bí, việc này đối với chủ tử có lợi gì? Chẳng lẽ, chủ tử muốn giúp Tử Dạ sao?

Bất quá, trong lòng hắn mặc dù có nghi hoặc, cũng không dám hỏi lại, chỉ tuân lệnh rồi cung kính lui ra ngoài.

Đợi sau khi hắc y nhân lui ra ngoài, Tử Ảnh để chén trà trong tay xuống, đối với thư phòng không một bóng người, thản nhiên nói :

-”Đi ra thôi!”

Theo thanh âm của hắn, trong thư phòng xuất hiện một thân ảnh quỷ dị, một người toàn thân là áo choàng màu xám rộng thùng thình, khuôn mặt nghiêm nghiêm thực thực, làm người ta căn bản không thấy rõ ràng hắn là nam hay nữ, trên mặt của hắn chỉ lộ ra một con ngươi đen trong suốt, hắn chỉ liếc mắt nhìn Tử Ảnh một cái, sau đó cúi thấp đầu xuống, thanh âm có chút trầm thấp nói :

-”Công tử!”

Tử Ảnh thản nhiên nhìn hắn, nói :

-”Thế nào?”

Người áo xám trầm ngâm trong chốc lát, nói :

-”Tử Dạ bây giờ nhìn không ra hắn đang có suy tính gì, đối mặt với việc khởi binh của Sở quốc, hắn vẫn bảo trì sự bình thản, bất quá, người bên cạnh hắn, đã có điểm kỳ quái!”

Tử Ảnh nhíu mày, hỏi :

-”Người bên cạnh? Có ý tứ gì?”

Người áo xám ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tử Ảnh, nói :

-”Ở Ly cung, nơi ở trước đây của phu nhân, có một người giống nàng như đúc, nếu nàng không phải phu nhân, như vậy, người kia chính là dịch dung, trước đó vài ngày, thuộc hạ theo dõi thấy một thái giám khả nghi, hắn lẻn vào Ly cung, bởi vì vị kia thái giám này võ công không dưới thuộc hạ, thuộc hạ sợ bị hắn phát hiện, cho nên không dám tiếp cận quá gần, cũng không dám theo vào Ly cung, nhưng vị kia thái giám này vào đó không lâu liền rời đi, thuộc hạ ẩn mình vào Ly cung, lại phát hiện người giống y đúc phu nhân kia, cũng đang ngồi xuống luyện công!”

Trong mắt Tử Ảnh lóe lên, trầm ngâm trong chốc lát, nói :

-”Phi tử giống hệt Lạc nhi? Tử Dạ đang giở trò quỷ gì đây? Chẳng lẽ, Lạc nhi thật sự hồi cung rồi sao?”

Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Ảnh nhất thời nhói đau!

Bất quá, hắn rất nhanh liền phủ định suy đoán này, bởi vì, hắn hiểu Diệp Lạc, nàng lúc này tuyệt đối sẽ không trở lại bên người Tử Dạ, nếu nàng muốn trở thành phi tử của Tử Dạ cũng sẽ không cùng hắn trong đêm khuya rời khỏi hoàng cung .

Nghĩ đến đây, Tử Ảnh dứt bỏ cảm giác bất an, tiếp tục hỏi :

-”Phi tử kia có thể có cái gì không ổn?”

Người áo xám nói :

-”Thuộc hạ nghe cung nhân trong Ly cung nói chuyện với nhau, nói rằng tinh cách của phi tử này cùng người lúc trước ở Ly cung không giống nhau, cho nên, thuộc hạ cả gan đoán, người này căn bản không phải là phu nhân, mà chỉ là một người dịch dung giả mạo, mục đích của Tử Dạ làm như vậy, không biết có phải muốn gây bất lợi cho công tử!”

Tổ chức thần bí

Edit : Muỗi Vove

Tử Ảnh nghe xong lời này, trên môi không khỏi giương lên ý cười.

Nhìn đến ý cười bên môi Tử Ảnh, người áo xám không khỏi có điểm ngạc đột nhiên hỏi :

-”Công tử, người cười cái gì?”

Tử Ảnh khóe miệng ý cười lớn hơn nữa, hắn liếc nhìn người áo xám, thản nhiên nói :

-”Ngươi yên tâm, giống như suy đoán của ngươi, người này tuy rằng dung mạo giống Diệp Lạc, nhưng cũng không phải là nàng, mặc dù ta vốn không biết vì sao Tử Dạ lại làm vậy, bất quá cũng không phải để đối phó với ta! Bởi vì, hắn biết, Lạc nhi và ta ở cùng một chỗ, hắn như thế nào lại dùng phương pháo ngu dốt như thế dụ ta mắc mưu?”

Người áo xám hiển nhiên rõ ràng chuyện giữa Tử Ảnh và Diệp Lạc, cho nên, Tử Ảnh vừa mới nói xong, hắn lập tức hỏi :

-”Công tử, hiện tại phu nhân không có ở đông trấn không phải sao? Nếu thuộc hạ đoán không sai, sau khi cứu Sở Hoàng, phu nhân đã ly khai khỏi đây, mà những ám vệ công tử phái đi theo dõi phu nhân cũng bị nàng làm ất dấu, hiện tại chúng ta không biết hành tung của phu nhân, chẳng lẽ công tử không sợ phu nhân đã rơi vào tay Tử Dạ, bị Tử Dạ giam lỏng, hơn nữa còn phái một người giả trang phu nhân, mục đích là nhiễu loạn tâm tư của công tử sao?”

Tử Ảnh mỉm cười, nói :

-”Ngươi yên tâm, Tử Dạ bây giờ đối với nàng, tuyệt đối sẽ không như thế, Tử Dạ giam lỏng nàng, chuyện đó căn bản sẽ không xảy ra! Ngươi nói đúng, ta hiện tại chứng thật mất đi hành tung của nàng, chẳng qua, ta rất hiểu tính cách của nàng, nàng có thể giúp Tử Dạ, nhưng không bao gồm trở về bên cạnh hắn! Càng sẽ không đồng ý mặc cho Tử Dạ lợi dụng!”

Người áo xám ý vị thâm trường nhìn Tử Ảnh, thản nhiên nói :

-”Công tử đối phu nhân giống nhau vô cùng tinh tường! Bất quá, theo như thuộc hạ đoán, thuộc hạ tuy rằng không biết gì về phu nhân, nhưng thuộc hạ có thể nhìn ra, phu nhân là một nữ tử chí tình chí nghĩa, nếu nàng biết công tử làm những chuyện như vậy vì nàng, công tử đoán xem, phu nhân sẽ có phản ứng gì?”

Tử Ảnh nghe xong những lời này, cũng không trả lời ngay, mà từ trên ghế đứng lên, cười lạnh một tiếng, nói :

-”Tính cách của nàng, bản công tử há lại không biết? Chỉ là, thứ bản công tử muốn không phải sự cảm kích, mà là trái tim của nàng, nếu lòng của nàng không có ở nơi này, ta có được nàng cũng chẳng ý nghĩa gì? Lạc nhi mặt ngoài thoạt nhìn, tính tình lạnh nhạt, trên thực chất, nội tâm lại mẫn cảm yếu ớt, nàng không dễ dàng yêu, nhưng nếu đã yêu, liền sẽ không dễ dàng thay đổi! Tử Dạ có thể có được trái tim của nàng, là may mắn nhất trên đời của hắn? Ở trên đời này, người có thể thương tổn được nàng, cũng chỉ có duy nhất Tử Dạ! Mà ta, ở trong lòng nàng, chẳng qua chỉ là một tri kỷ mà thôi!”

Lời nói của Tử Ảnh tràn ngập chua xót, người áo xám lại há lại nghe không hiểu, nhưng hiện tại hắn nhìn vẻ mặt cô đơn của Tử Ảnh, lại phát hiện chính mình nhìn không ra nội tâm của hắn, suy nghĩ của hắn!

Đi theo bên người Tử Ảnh đã lâu, hắn rõ hơn ai hết tam giác tình yêu của ba người này, tình cảm của Tử Ảnh đối với Diệp Lạc, hắn nhất thanh nhị sở, hắn biết, trong lòng Tử Ảnh, không có bất kỳ vật gì có thể so với Diệp Lạc, hắn làm hết thảy, cũng chỉ là vì Diệp Lạc.

Như bây giờ, Tử Ảnh tuy rằng lợi dụng Hổ phù trong tay thành lập phản quân, nhưng mục tiêu của hắn không phải là ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ muốn đến gần Diệp Lạc hơn thôi!

Thế nhưng, lần trước khi Diệp Lạc rời khỏi đông trấn, hắn phát hiện, Tử Ảnh giống như trong một đêm cải biến chủ ý, trong mắt của hắn so ngày trước thiếu một chút tham muốn giữ lấy, mà nhiều hơn một điểm bất đắc dĩ cùng ưu thương.

Chút chuyển biến này, hắn tuy rằng không biết vì sao, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm cao hứng, bởi vì, chỉ cần Tử Ảnh buông xuống những khúc mắc tình cảm đối với Diệp Lạc, như vậy, lấy tài trí của Tử Ảnh sẽ làm nên đại sự!

Thời điểm người áo xám lâm vào trầm tư, Tử Ảnh đứng một bên không vui nhìn hắn, trầm giọng nói :

-”Được rồi, ngươi đến đây không phải chỉ nói những chuyện râu ria như thế thôi chứ?”

Người áo xám sực tỉnh, mỉm cười nói :

-”Quả nhiên chuyện gì cũng không qua mặt được công tử! Thuộc hạ hôm nay tới, chứng thật có một chuyện quan trọng cần bẩm báo, chuyện này, tin tưởng công tử sẽ cảm thấy hứng thú!”

Tử Ảnh chậm rãi ngồi trên ghế, thản nhiên nói :

-”Chuyện gì? Nói đi!”

Người áo xám lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói :

-”Công tử, người của chúng ta trong kinh thành đã phát hiện một số người lai lịch không rõ, hành động cực kỳ khả nghi, nếu thuộc hạ đoán không sai, bọn họ chính là người của tổ chứ thần bí mà công tử đang âm thầm tra!”

Tử Ảnh biểu tình nháy mắt ngưng trọng, hắn trầm tư một lát, sau đó trầm giọng hỏi :

-”Bọn họ xuất hiện ở trong kinh thành? Ngươi làm sao phát hiện ra họ?”

Người áo xám cúi đầu xuống, nói :

-”Thuộc hạ theo chân người trong cung đang thả ra bồ câu đưa tin, vốn là muốn tra ra bồ câu đó đưa tin cái gì, nhưng trong lúc vô ý cùng người nọ chạm vào nhau, người tới một thân áo trắng, võ công cao cường, nếu không phải thuộc hạ nhanh chân tẩu thoát, thiếu chút nữa đã chết trong tay hắn! Chỉ là thuộc hạ cảm thấy có điểm nghi hoặc, nhìn võ công của người này, hình như xuất phát từ Thủy Vân cung!”

Tử Ảnh cúi đầu xuống, hơi hơi trầm tư một chút, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một người, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói :

-”Nguyên lai là hắn! Ta biết là người nào, xem ra, đây hết thảy đều là hắn đang làm trò quỷ! Được rồi, ngươi lui xuống đi! Nhớ kỹ, trước không cần kinh động người này, chặt chẽ lưu ý người ở trong Ly cung!”

Người áo xám có điểm nghi ngờ nhìn Tử Ảnh nhưng cũng không nói gì, sau đó thân ảnh vụt lên biến mất khỏi thư phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương