Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 205: Âm mưu kinh thiên động địa

//Có một đoạn bị cắt thì phải, các nàng thông cảm nha//

Thanh nhi nhìn bóng lưng cô tịch của Diệp Lạc, không khỏi dậm chân, theo vào trong phòng.

Vào buồng trong, Thanh nhi gặp Diệp Lạc vẫn là một bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng nhịn không được nữa, nàng bước đến bên cạnh Diệp Lạc, nắm lấy bàn tay Diệp Lạc, lo lắng nói:

-”Tiểu thư, người đừng không nói lời nào nha, chuyện này nên làm cái gì bây giờ?”

Diệp Lạc vẫn đang đắm chìm trong tin tức Tử Dạ sắp cùng Hương Linh công chúa cử hành đại hôn không thể tự thoát ra được, ánh mắt nàng bất động nhìn Thanh nhi, buồn bã nói:

-”Cái gì nên làm cái gì bây giờ. . . . . . . . ?”

Thanh nhi thấy Diệp Lạc tự biến mình thành bộ dáng như thế, trong lòng không khỏi lo lắng, đáng tiếc không thể lớn tiếng ồn ào, nàng lo lắng đi đi lại lại quanh phòng, sau đó đi tới cửa quan sát một chút, lúc này mới trở về bên cạnh Diệp Lạc, nói:

-”Tiểu thư, người thật sự có thể trơ mắt nhìn hoàng thượng bị Ứng Vương gia đoạt đi ngôi vị hoàng đế sao? Nếu là như vậy, thiếu cung chủ làm sao bây giờ?”

Diệp Lạc nghe nhắc đến hoàng thượng hai chữ này, trong lòng mạnh đau xót, nhưng cũng làm nàng phục hồi tinh thần lại, hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, nhìn Thanh nhi, thần sắc cực kỳ khẩn trương hỏi:

-”Thanh nhi, muội đang ở đây nói cái gì?”

Thanh nhi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Lạc, nói:

-”Tiểu thư, người vừa mới không nghe nô tỳ nói gì sao?”

Diệp Lạc trong lòng buồn bã, nàng sau khi nghe được tin tức Tử Dạ muốn cùng Hương Linh công chúa đại hôn, trong lòng đột nhiên trống rỗng, nơi nào còn để tâm đến những lời nói của Thanh nhi?

Nhìn thần sắc lo lắng của Thanh nhi, nàng thật sâu hít một hơi, cưỡng chế chua xót trong lòng, thản nhiên nói:

-”Thanh nhi, có phải hay không chuyện gì xảy ra?”

Nhìn bộ dáng cô đơn của Diệp Lạc, Thanh nhi đành phải hạ thấp thanh âm, nói:

-”Tiểu thư, nô tỳ nghe hộ vệ bên cạnh Vô Ảnh công tử nói, việc hoàng thượng thú Hương Linh công chúa, chính là vì muốn mượn binh lực của Sở Quốc, đến tiêu diệt phản quân do Vô Ảnh công tử cầm đầu, cho nên, Vô Ảnh công tử đã quyết định, tại thời điểm tiến hành đại hôn, đi bắt cóc Sở quốc hoàng đế!”

Nghe những lời này của Thanh nhi…, Diệp Lạc tâm mạnh trầm xuống, kinh ngạc bật thốt:

-”Cái gì?”

Thanh nhi sắc mặt cũng cực kỳ trầm trọng, nàng nhìn Diệp Lạc, chần chờ một chút, lại nói:

-”Tiểu thư, Sở quốc công chúa chính là đứa con mà hoàng đế Sở quốc thương yêu nhất, hiện tại nàng cùng hoàng thượng đại hôn, Sở quốc hoàng đế nhất định sẽ tự mình tham dự, còn lần này, kế hoạch của Vô Ảnh công tử tuy rằng mạo hiểm, thế những, cũng chính là một nước cờ hiểm, Sở quốc hoàng đế đến nhất định sẽ mang theo rất nhiều tùy tùng, tuy nhiên, ông ta lại khó lòng phòng bị, nếu như Sở quốc hoàng đế bị Vô Ảnh công tử bắt cóc thành công, như vậy cho dù hoàng thượng cùng Sở quốc công chúa thành thân, cũng vô dụng rồi! Một cái công chúa, làm sao so được với hoàng đế của một nước? Huống chi, nàng ta tuy rằng luôn được hoàng đế Sở quốc yêu thương, nhưng không có binh quyền, mà nếu Sở quốc hoàng đế bị khống chế, tự thân khó bảo toàn, hắn sẽ còn để ý đến công chúa nữa hay sao!”

Thanh nhi phân tích tỉ mỉ một phen, lại làm cho Diệp Lạc càng nghe càng kinh hãi, Tử Ảnh muốn bắt cóc Sở quốc hoàng đế, thật to gan lớn mật, nhưng là, cũng có thể coi là một diệu kế, nếu lúc này đây, kế hoạch của hắn thành công hắn thành công, như vậy, ngôi vị hoàng đế của Tử Dạ, e rằng sẽ rất lung lay! Bởi vì, cho dù Tử Dạ có lợi hại như thế nào, vẫn khó có thể chống lại nội loạn?

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không còn rảnh để ý tới chuyện Tử Dạ thú Hương Linh công chúa nữa, nàng nghĩ quyết tâm rời đi, sẽ không để ý gì đến những chuyện liên quan đến hắn, nhưng là, nội tâm lại lo lắng bất an, nàng là đang lo lắng cho hắn sao?

Thanh nhi thấy Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, lại trầm mặc không nói, không khỏi lo lắng hỏi:

-”Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn sao?”

Diệp Lạc trầm ngâm trong chốc lát, sau đó điều chỉnh sắc mặt nhìn Thanh nhi, hỏi:

-”Thanh nhi, muội làm sao có được tin tức này? Việc cơ mật như thế, cũng không phải là đang nói đùa, tin tức này đến cùng phải hay không thật sự?”

Thanh nhi khẳng định nói:

-”Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, tin tức này là thật, bởi vì, lúc ấy nô tỳ chính là vô tình đi qua phòng của Vô Ảnh công tử, mà hai người hộ vệ kia cũng từ phòng Vô Ảnh công tử đi ra, bọn họ không nhìn thấy nô tỳ, vừa đi vừa thảo luận, đến khi ra đến sân, lại lập tức không nói! Xem bộ dáng bọn họ thận trọng như thế, căn bản là không giống như đang nói láo.”

Diệp Lạc nghe xong lời của Thanh nhi, cũng hiểu được hai hộ vệ kia sẽ không nói dối, bởi vì, bọn họ căn bản không biết Thanh nhi đang nghe lén, hơn nữa bọn họ lại không biết thân phận của nàng và Thanh nhi.

Bởi vì Tử Ảnh có cách che mắt người rất tốt, đối với hạ nhân trong phủ, đều nói nàng là phu nhân ở kinh thành của hắn, cũng không đề cập qua quá khứ của nàng, mà người trong phủ, lại tin tưởng không một chút nghi ngờ.

Diệp Lạc nhìn cảnh sắc yên tĩnh bên ngoài, trong lòng không khỏi có điểm nghi hoặc, Tử Ảnh hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cùng Tử Dạ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Nếu như hắn cố tình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tại sao làn trước lại rút quân khỏi thành trấn, toàn bộ lui binh mà quay về?

Trong lòng Diệp Lạc nghi hoặc, chỉ là nàng đã mất đi một đoạn kí ức, nếu như nàng vẫn nhớ rõ, sự tình ban đầu trong hoàng cung, như vậy, nàng có lẽ tựu không nghi hoặc mục đích Tử Ảnh làm như thế!

Nhưng là, bất kể như thế nào, trong lòng của nàng lại luôn lo lắng cho Tử Dạ, nàng tuy rằng đã muốn ly khai hắn, dù vậy, nàng cũng không nguyện ý nhìn đến ngôi vị hoàng đế của hắn bị người ta đoạt đi, trước tạm không nói, Tử Dạ là phụ thân của Vân Lạc Tử, quan trọng hơn là, trong lòng nàng căn bản vẫn chưa buông xuống được, tuy rằng nàng không thể chịu đựng được sự thật hắn sẽ cùng với Hương Linh công chúa cùng một chỗ, thế nhưng, chỉ cần nghĩ hắn sẽ chịu thương tổn, nàng lại vẫn quan tâm đến hắn.

Thanh nhi đi theo Diệp Lạc lâu như vậy, nàng tự nhiên biết tình cảm phức tạp mà Diệp Lạc giành cho Tử Dạ, giờ phút này gặp Diệp Lạc trầm mặc không nói, không khỏi hơi hơi thở dài một hơi, nói:

-”Tiểu thư, nếu người không muốn để ý tới, như vậy chúng ta trở về Thủy Vân Cung đi thôi! Trước đó vài ngày, Vương thẩm gởi thư nói, hoàng thượng đã cho rút người khỏi Thủy Vân cung rồi, chúng ta nếu có trở về, hắn phỏng chừng cũng đoán không được?”

Diệp Lạc trầm tư một chút, rốt cục nhẹ nhàn gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, bên ngoài viện lại vang lên một hồi tiếng bước chân.

Tình cảm giãy dụa

Edit: Muỗi Vove

Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Lạc cùng Thanh nhi cảnh giác trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thời trầm mặc lại.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thân ảnh Tử Ảnh xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ôn hòa, mà ánh mắt của hắn, lại tràn ngập yêu thương dừng ở trên người Diệp Lạc.

Tình yêu của Tử Ảnh giành cho Diệp Lạc, Thanh nhi tự nhiên thu vào trong mắt, đáng tiếc, tương Vương cố ý, mà Vương nữ vô tình, thế gian tình yêu, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, nàng ở trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, quay đầu đối Diệp Lạc nói:

-”Tiểu thư, nô tỳ đi xem thiếu cung chủ!”

Nói xong, cũng không đợi Diệp Lạc trả lời, thẳng xoay người rời đi.

Diệp Lạc cũng không ngăn cản, mà là đối Tử Ảnh mỉm cười, nói:

-”Vô Ảnh công tử, sao huynh lại tới đây?”

Tử Ảnh si ngốc nhìn nụ cười khuynh thành của giai nhân, qua một hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh Diệp Lạc ngồi xuống, nói:

-“Lạc nhi, ta phát hiện nàng thật sự càng ngày càng mê người rồi! Làm ta không thể tự thoát ra được, đây nên như thế nào cho phải? Bằng không, nàng cùng ta bái đường, thực sự trở thành vợ của ta đi, như vậy cũng bớt đi một nỗi khổ tương tư!”

Diệp Lạc nhìn Tử Ảnh bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, trong lòng cho là hắn đang nói đùa, lập tức trên mặt hơi đỏ lên, sẳng giọng:

-”Vô Ảnh công tử, làm sao huynh có thể vui đùa như thế? Diệp Lạc đã từng có phu quân, làm sao xứng đôi với Vô Ảnh công tử? Ta nghe Thanh nhi nói, trấn trên bao nhiêu nhà giàu nữ nhi người đối với Vô Ảnh công tử khăng khăng một mực, nếu là biết được Vô Ảnh công tử muốn lấy vợ, tin tưởng các nàng sẽ rất vui lòng trở thành nương tử của công tử!”

Tử Ảnh nghe xong lời nói của Diệp Lạc, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, chợt lóe lướt qua, rất nhanh ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Lạc, cười nói:

-”Các nàng chỉ là nữ tử phàm tục, làm sao có thể đánh đồng với Lạc nhi?”

Nói xong, hắn dùng tay dịu dàng vuốt sợi tóc trên vai Diệp Lạc, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, lộ ra vẻ mặt say mê, vừa cười nói:

-”Lạc nhi, ta thật sự không ngại nàng có đứa nhỏ, người trong phủ, cũng biết nàng là phu nhân của ta, không bằng, nàng gả cho ta đi! Có một nương tử thông minh xinh đẹp như nàng, cùng Vân Lạc Tử đứa trẻ đáng yêu như vậy, là ta có phúc khí mới đúng!”

Tử Ảnh ngữ khí nghiêm túc, mà biểu tình trên mặt thật sự rất chân thành, làm Diệp Lạc không khỏi giật mình, không dám chống lại ánh mắt như ngọn lửa của hắn, nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài, thở dài một hơi, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc nói:

-”Vô Ảnh công tử, mời huynh về sau không cần cùng Diệp Lạc nói những câu đùa giớn như vậy! Diệp Lạc có tài đức gì, có thể được huynh ưu ái như thế! Diệp Lạc thật sự không xứng với huynh, huynh hẳn phải tìm được một nữ tử tốt hơn ta!”

Diệp Lạc vừa dứt lời, liền rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng còn chưa kịp giãy dụa, bên tai đã truyền đến thanh âm bi thương của Tử Ảnh:

-”Lạc nhi, ta rốt cuộc phải làm như thế nào, nàng mới có thể chấp nhận ta? Ta đã nói qua rất nhiều lần, ta yêu ngươi, ta căn bản không ngại Lạc nhi là ai đứa nhỏ, bất kể là của ai, ta đều thiệt tình đem hắn trở thành con của mình đối đãi, cũng thiệt tình thương hắn! Có máu mặt, như ngươi vậy, ta thật sự hảo tâm đau, đáp ứng ta, ở lại bên cạnh ta, trở thành nương tử của ta, được chứ?”

Hơi thở nam tính nóng hổi phun vào vành tai mẫn cảm của Diệp Lạc, làm thân thể nàng nhịn không được run rẩy, nghe thanh âm thống khổ của hắn, trong lòng nàng cư nhiên dâng lên một tia không đành lòng, người nam nhân này yêu nàng, nàng biết, bởi vì, nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt kia tràn ngập tình cảm, cùng tiếng tim đập loạn nhịp trong lồng ngực hắn, chính những điều đó đã chạm đến trái tim của nàng.

Nhưng là, hắn yêu càng sâu, nàng lại càng cảm thấy áp lực, bởi vì, nàng không thể thuyết phục chính mình báo đáp tình yêu của hắn, lòng nàng, sớm đã mất vào nam nhân lãnh khốc kia, rốt cuộc không thu về được.

Nàng có thể thuyết phục chính mình rời khỏi nam nhân kia, nhưng là, nàng thuyết phục không được lòng mình, đi yêu một nam nhân khác, dù sao, trong thân thể của nàng, cũng chảy chung dòng máu của mẫu thân, cũng có một phần cố chấp như mẫu thân.

Thật lâu không nghe thấy câu trả lời của Diệp Lạc, trong lòng Tử Ảnh vô cớ dâng lên một trận kinh hoảng, hắn cảm giác bản thân mình cách nàng càng ngày càng xa, sau phát kinh hoảng, hắn cúi đầu xuống, liều lĩnh hôn lên đôi môi đỏ mọng trong lòng tưởng niệm đã lâu.

Nhìn thấy gương mặt Tử Ảnh đến gần, Diệp Lạc không có giãy dụa, nàng cũng không phản ứng, nàng chính là im lặng, tùy ý để đôi môi ấm áp của hắn dán chặt lấy môi nàng, ánh mắt nnagf, toát ra một tia thương hại.

Môi Tử Ảnh, từ lúc mới bắt đầu nhiệt liệt, một hồi lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập đau đớn nhìn Diệp Lạc, thống khổ nói:

-”Vì sao? Lạc nhi, chẳng lẽ ta thật sự chưa đủ tốt hay sao? Vì sao nàng không thể yêu ta?”

Nhìn Tử Ảnh như thế, Diệp Lạc trong lòng rối rắm vạn phần, nàng làm cách nào nói cho hắn biết, lòng của nàng đã không cách nào chứa thêm một người nữa? Nếu như lúc trước, người nàng yêu là Tử Ảnh, có lẽ, hiện tại cũng không cần phải thống khổ như vậy.

Nhưng là, thiên ý trêu người, nàng yêu, lại chính là nam nhân không nên yêu, nàng không biết chính mình lúc trước cùng Tử Ảnh xảy ra chuyện gì, nhưng là, nàng lại biết rõ, khi nàng mất đi trí nhớ, thời điểm trên núi Linh Sơn nhìn thấy Tử Dạ, trong lòng của nàng liền hiểu được, người nàng yêu chính là nam nhân lãnh khốc đó. Mà lòng của nàng, tại một khắc đó, rốt cuộc dung không được nam nhân thứ hai! Cho dù người đó có là Tử Ảnh, nàng cũng vô pháp tiếp nhận hắn!

Nhìn trong mắt Diệp Lạc toát ra một tia thương hại, Tử Ảnh chỉ cảm thấy tim mình như bị người ta tàn nhân đâm một kiếm, đau đớn tràn ngập, ở một khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ. Nàng chung quy, vẫn không thể tiếp nhận hắn!

Hắn đau lòng buông Diệp Lạc ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thê lương nói:

-”Ta thật sự quá ngu ngốc, vẫn cho là chỉ cần nàng ly khai hắn, sẽ yêu ta, nhưng là, ta sai lầm rồi, mặc kệ nàng có hay không rời đi, trong lòng nàng vĩnh viễn cũng chỉ có hắn, đúng không? Lạc nhi, làm sao nàng có thể tàn nhẫn như thế? Làm sao nàng có thể? Hắn có cái gì tốt? Hắn vô tình với nàng như thế, ntrong lòng nàng vẫn thủy chung có hắn, mà ta, ta yêu nàng như vậy, nàng lại không để trong mắt! Lạc nhi. . . . . . Nàng biết không? Lòng của ta. . . . . Nó đang rỉ máu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương