Thái Tử Phi Thất Sủng
Chương 184: Sự thực tàn khốc (188)

Edit: Muỗi Vove

Diệp Lạc lạnh lùng nhìn Du Hàn, ánh mắt của nàng mang theo một chút hoài nghi.

Trong quá khứ, trừ bỏ mẹ ruột của nàng, người nàng tín nhiệm nhất là Du Hàn, thế nhưng, từ sau khi hôn mê tỉnh lại, nàng phát hiện Du Hàn đã thay đổi rất nhiều. Từ việc Thanh nhi trúng độc đến một loạt những hành động sau khi lễ thành hôn bị hủy bỏ, nàng cảm thấy Du Hàn giống như một người khác, những thay đổi của hắn, làm nàng nhìn không thấu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, hơn nữa, trên người hắn, hoàn toàn không tìm thấy bộ dáng ôn hòa dễ gần ngày xưa, thay vào đó, là vẻ mặt luôn làm bộ giả dối tươi cười.

Sau khi hủy bỏ lễ thành hôn, nàng vẫn luôn truy vấn Thanh nhi và hắn, ai là phụ thân của con nàng, nhưng là, Du Hàn vẫn luôn thoái thác, căn bản không chịu nói cho nàng biết, Thanh nhi thì ngược lại, nhiều lúc như muốn nói lại thôi, nàng từ trên người Thanh nhi, cũng không thu hoạch được gì.

Bất quá, từ khi đứa nhỏ sinh ra, trong lòng nàng cũng dần thoải mái đi không ít, bởi vì, hiện tại, phụ thân của đứa nhỏ là ai không quan trọng, dù sao nàng cũng đã quên đi quá khứ, chỉ cần, đứa nhỏ có thể ở bên cạnh nàng, khoái khoái lạc lạc trưởng thành, như vậy nàng cũng đủ hài lòng.

Thời điểm nàng sinh hài tử không lâu, Du Hàn lại đưa ra đề nghị muốn cùng Thanh nhi đính hôn, biết được tin tức này, trong nội tâm nàng tuy rằng có điểm kỳ quái, song nàng vẫn vì bọn họ mà cao hứng, bời vì, nàng biết, Thanh nhi yêu Du Hàn, nếu Du Hàn có thể thật tâm tiếp nhận Thanh nhi, như vậy, bọn họ sẽ là một đôi hạnh phúc!

Khi lòng nàng tràn đầy vui mừng đem tin tức công bố ra, ngoài dự kiến hầu hết người của Thủy Vân cung đều phản đối, người không biết chuyện đều chỉ trích Thanh nhi, bao gồm việc hôn nhân bất thành lần trước cũng đổ lên đầu Thanh nhi. Nhìn thấy Thanh nhi chịu ủy khuất, nàng cuối cùng đem nghi ngờ đứa nhỏ không phải của Du Hàn, sự thật này nói ọi người biết. Trong lúc mọi người tức giận truy hỏi phụ thân của đứa nhỏ là ai thì Du Hàn lại lên tiếng, nói phụ thân đứa nhỏ là bạn tri giao của hắn, thời điểm nàng bị thương, vì cứu nàng nên đã chết!

Nàng đối với lời nói của Du Hàn, vẫn luôn bán tín bán nghi, nhưng là, vì trấn an phần đông thuộc hạ trong Thủy Vân cung quan tâm đến nàng, cho nên cũng không cùng hắn nói nhiều, xem như chấp nhận lời của hắn, bởi vì nàng đối với phụ thân của đứa nhỏ, căn bản không có nửa điểm ấn tượng.

Thế nhưng, lúc này trong giấc mơ của nàng lại xuất hiện tử y nhân đối với nàng cảm giác từng giống như quen biết, lòng của nàng, thậm chí không hiểu sao đau đớn, hơn nữa, thái độ của Du Hàn đối với tử y nam nhân này có điểm không bình thường làm lòng nàng nổi lên nghi ngờ, nàng tuy rằng hôn mê đã quên mất đi một đoạn quá khứ, nhưng là, nàng cũng không có mất đi võ công cùng năng lực quan sát, vừa nãy tuy rằng Du Hàn ra tay nhanh như chớp, thế nhưng nàng có thể thấy được Du Hàn muốn lấy đi tính mạng của nam nhân kia, thậm chí, hoàn toàn không để ý đến an nguy của Vân Lạc Tử, ngược lại, tử y nam nhân bởi vì lo lắng cho tiểu hài tử, mà chật vật trốn tránh công kích của Du Hàn. Đáy mắt hắn thoáng hiện một chút khẩn trương cùng lo lắng, cho thấy hắn căn bản sẽ không làm hại đến con của nàng.

Hắn hiển nhiên là nhận thức nàng, lại đối với đứa nhỏ khẩn trương lo lắng, đây hết thảy, chỉ có một cách giải thích, chính là, hắn mới là phụ thân đứa nhỏ của nàng! Tuy rằng trong đầu hiện tại không có nửa điểm nhận thức hắn, nhưng là, nàng có thể cảm nhận được tình cảm hắn giành cho nàng.

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc đối với lời nói của Du Hàn càng thêm hoài nghi, nàng lặng yên nhìn Du Hàn, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh lúc trước, thản nhiên nói:

-”Du đại ca, huynh có biết, trong lòng ta, huynh vẫn luôn là một ca ca mà ta thân thiết nhất, ta không hy vọng huynh đối với ta có điều gì dấu giếm, tử y nam nhân kia vì sao muốn đoạt đi hài tử của ta, tại sao hắn nhận thức ta, ta tin tưởng hết thảy huynh đều biết, bất quá, huynh không muốn nói cho ta biết, ta đây cũng không miễn cưỡng, chuyện này, ta sẽ từ hắn hỏi cho rõ ràng, bởi vì, ta không thể để mất đi hài tử của mình!”

Diệp Lạc ngữ khí tuy rằng lạnh nhạt, nhưng là, lại mang theo một tia cương quyết, nàng không đợi Du Hàn trả lời, nhìn thoáng qua Thanh nhi đứng một bên sắc mặt có điểm tái nhợt, lại nói:

-”Du đại ca, ta bất kể bây giờ trong lòng huynh đang suy nghĩ cái gì, huynh nếu muốn chủ động hướng Thanh nhi cầu thân, như vậy, ta hy vọng huynh về sau có thể hảo hảo đối với nàng! Không nên phụ tấm chân tình của nàng đối với huynh!”

Mọi người trong Thủy Vân cung tuy rằng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng là các nàng gặp biểu tình nghiêm túc của Diệp Lạc, ngữ khí kiên quyết, biết rằng có chuyện gì đó, lập tức người người lo lắng nhìn Diệp Lạc.

Du Hàn sắc mặt trắng bệch, ý tứ trong lời nói của Diệp Lạc, thông minh như hắn, sao có thể nghe không hiểu? Nhưng là, muốn hắn dễ dàng buông tay, hắn không cam tâm!

Hắn nở một nụ cười sầu thảm, hai mắt si ngốc nhìn Diệp Lạc, bi thương nói:

-”Bất kể là quá khứ, hay hiện tại, muội cũng không quên được hắn! Lạc nhi, lòng đã mất ở trên người muội, đồng dạng không thể thu về…Đã không có muội, ta như thế nào có thể lấy người khác? Ta sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không!”

Nói xong, Du Hàn cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, phi thân xông ra ngoài.

Diệp Lạc biểu tình bình tĩnh, nàng yên lặng nhìn bóng lưng Du Hàn phía xa, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nàng biết, cá tính kiêu ngạo của Du Hàn, lần này rời đi, sẽ không còn là người của Thủy Vân cung. Từ nay về sau, Thủy Vân cung cũng sẽ không còn Du hộ pháp, mà nàng đối với tình huynh muội từ nhỏ đến lớn cũng đặt dấu chấm hết.

Thanh nhi sắc mặt tái nhợt, nàng cắn chặt khớp hàm, không để ình khóc lên thành tiếng, cả người nàng giống như bị người ta ném xuống vực sâu, trừ bỏ cái rét lạnh thấu xương, nàng đã không còn cảm giác. Trong đầu nàng vẫn không ngừng vang lên, đây hết thảy chỉ là một giấc mơ, nhưng sự thực tàn nhẫn xảy ra trước mắt, còn có thể là mơ sao?

Hai tay Thanh nhi gắt gao siết chặt, thân thể dần dần trở nên chết lặng, tim giống như bị người ta tàn nhẫn móc ra, chỉ để lại miệng vết thương máu chảy đầm đìa. Bên tai không ngừng quanh quẩn lời nói của hắn: Lạc nhi, lòng đã mất ở trên người muội, đồng dạng không thể thu về…Đã không có muội, ta như thế nào có thể lấy người khác? Ta sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không!

Trên đường đi gặp

Edit: Muỗi Vove

Diệp Lạc vội vàng sắp xếp một số chuyện trong Thủy Vân cung, rồi cùng Thanh nhi xuống núi. Thời điểm các nàng xuống chân núi Linh Sơn, nhưng lại không phát hiện ra Tử Dạ và Vân Lạc Tử, chỉ có một người xa lạ lúc nhìn thấy nàng, kinh ngạc đi tới, đem một phong thư giao cho nàng.

Không nhìn thấy Vân Lạc Tử, trong lòng Diệp Lạc vô cùng lo lắng, nàng mở thư, lặng yên nhìn nửa ngày, bỗng nhiên phẫn nộ đem lá thư vò nát! Khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập phẫn nộ, thân thể nàng run lên nhè nhẹ, hàm răng cơ hồ muốn đem môi mỏng cắn nát. Tử y nam nhân kia thật đáng giận, đã hẹn với nàng gặp nhau dưới chân núi Linh Sơn, bây giờ cư nhiên đê tiện mang đứa nhỏ đến kinh thành, lại còn dùng hài tử uy hiếp nàng đến kinh thành, nếu không nàng cả đời cũng không thể gặp lại!

Thanh nhi từ sau khi Du Hàn rời đi, vẫn không yên lòng, lúc này lại bị biểu tình phẫn nộ trên mặt Diệp Lạc dọa sợ, nàng có điểm không biết làm sao nhìn Diệp Lạc, lo lắng hỏi:

-”Tiểu thư, làm sao vậy?”

Diệp Lạc hung hăng ném thư xuống đất, đối Thanh nhi nói:

-”Thanh nhi, chúng ta đi kinh thành!”

Nói xong, không đợi Thanh nhi kịp phản ứng, liền đi thẳng về phía trước.

Thanh nhi trong lòng hơi động, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lạc, do dự một hồi, muốn nói lại thôi.

Diệp Lạc không chú ý đến biểu tình mất tự nhiên của Thanh nhi, lòng của nàng bởi vì Tử Dạ mang Vân Lạc Tử đi mà tâm tình rối loạn, tục ngữ nói mẫu tử tâm tương liên, những lời này một chút cũng không sai, tính cách Diệp Lạc vốn rất bình tĩnh nháy mắt cũng bởi vì Vân Lạc Tử mà trở nên hỗn loạn, nàng hiện tại chỉ muốn đuổi đến kinh thành, đem đứa nhỏ trên tay Tử Dạ cứu trở về! Nàng thậm chí không có nghĩ đến mục đích người đó làm như vậy để làm gì!

Nhưng Thanh nhi lại biết rõ, đây là thủ đoạn Tử Dạ lợi dụng Vân Lạc Tử bức cung chủ hồi cung, bởi vì nàng dù sao cũng không giống như cung chủ đã quên mất quá khứ, hơn nữa, quan hệ của Tử Dạ và Diệp Lạc trong quá khứ, nàng cũng biết được một chút.

Trước đây, nàng không muốn nói cho cung chủ biết rằng, ngay từ đầu Tử Dạ đã thương tổn Diệp Lạc không biết bao nhiêu lần, nàng không muốn Diệp Lạc vì Tử Dạ mà thương tâm, cũng vì Diệp Lạc mất đi một đoạn trí nhớ này mà cảm thấy cao hứng. Sau này, đối mặt với những chất vấn của Diệp Lạc, nàng là bởi vì Du Hàn, nên mới không nói chân tướng mọi chuyện cho Diệp Lạc biết.

Thanh nhi do dự một chút, nàng cuối cùng vẫn quyết định không nói ra sự thật, dù sao, sự thật hẳn nên từ chính miệng Tử Dạ nói cho Diệp Lạc mới thích hợp! Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh nhi thấy thoải mái đi không ít, nàng bước nhanh hơn, nâng cước bộ đuổi theo Diệp Lạc.

Túy Hương lâu.

Bởi vì hiện tại là bữa trưa, thời điểm đông khách nhất, ở lầu hai gần cửa sổ trong một căn phòng trang nhã, một vị vận bạch y đang ngồi, người này dung mạo thanh tú, phong cách tựa như một công tử, đang tự rót rượu uống một mình, xung quanh hết thảy dường như đối với hắn không quan hệ.

//Dự là Tử Ảnh ca xuất hiện đây//

Dưới lâu truyền đến tiếng vó ngựa, trước cửa Túy Hương lâu thì dừng lại, thanh âm một nữ tử truyền đến:

-”Tiểu thư, chúng ta ở chỗ này nghỉ tạm thôi?”

Nghe thấy thanh âm, bạch y công tử lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy dưới lầu xuất hiện hai nữ tử, trong đó một người đang xoay lưng lại với hắn hướng chưởng quầy nói chuyện, người còn lại mang đấu lạp, thấy không rõ khuôn mặt.

Có lẽ bởi vì gian phòng đã đầy khách, không có chỗ ngồi, chưởng quầy đầy vẻ áy náy nhìn hai vị cô nương như đang nói điều gì, mà nữ tử áo tím hiển nhiên có điểm tức giận, đang cùng chưởng quầy tranh luận.

Bạch y công tử trào phúng cười, thu hồi ánh mắt, đang muốn tiếp tục uống rượu, đột nhiên một thanh âm ôn nhu truyền đến:

-”Thanh nhi, quên đi, chúng ta đi nơi khác!”

Nghe giọng nói này, Bạch công tử chỉ cảm thấy oanh một tiếng, trong lòng giống như bị kim châm, tay cầm chén rượu hung hăng bóp chặt, chỉ nghe ba một tiếng, chén rượu bị hắn bóp nát!

Mà hắn hoàn toàn không để ý tới, thân hình chợt lóe, từ lầu hai phi thân xuống, đối với bóng lưng hai người đang muốn rời đi, kêu lên:

-”Cô nương, chậm đã!”

Diệp Lạc nghe có người gọi mình, không khỏi hơi nhíu mày, xoay người lại, cách một lớp sa mỏng, nhìn đến cách đó không xa một nam tử vận áo trắng, dung mạo tuy không tuấn mỹ, nhưng lại có một cỗ khí chất tao nhã, nhất là đôi môi mỏng thản nhiên nhếch lên ý cười, làm cho người ta có cảm giác ôn hòa vô hại.

Diệp Lạc đang đánh giá, bạch y công tử đã mỉm cười tiến tới trước mặt nàng, nho nhã lễ độ nói:

-”Nhị vị tiểu thư, tại hạ một mình dùng cơm ở lầu hai, nếu nhị vị tiểu thư không chê, có thể cùng tại hạ dùng chung bàn, không biết ý của nhị vị tiểu thư như thế nào?”

Bạch y công tử mặc dù là hỏi hai người nhưng ánh mặt tựu dừng lại trên người Diệp Lạc.

Thanh nhi đối với những người xa lạ cực kỳ đề phòng, nhưng là, không hiểu sao, đối với bạch y công tử nho nhã lễ độ trước mặt này không có lớn tiếng quát mắng, mà quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc, hỏi:

-”Tiểu thư, các tửu lâu cũng đã sớm chật kín chỗ ngồi, nô tỳ thấy vị công tử này cũng là có ý tốt, không bằng chúng ta ngồi chung một bàn với hắn đi?”

Diệp Lạc hơi trầm ngâm một chút, mặc dù là người xa lạ, nhưng là, đối phương một khi đã có thành ý như vậy, hơn nữa, trên đường đến đây, bởi vì các thành trấn khác nổi lên chiến loạn, xem ra chỉ có Thái Bình trấn là yên bình hơn cả, tưởng có thể tìm thấy một nơi yên tĩnh dùng bữa, thật không dễ, lập tức mỉm cười nhìn bạch y công tử nói:

-”Vậy làm phiền vị công tử này rồi!”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, nam tử áo trắng hơi hơi run rẩy, qua một hồi lâu hắn mới trấn định tinh thần, thanh âm khàn khàn nói:

-”Tiểu thư không cần khách khí! Mời theo tại hạ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương