Thái Tử Phi Thăng Chức Ký
-
Chương 26: Xứng danh hoàng hậu tốt!
Tôi “vừa mới khỏi ốm”
đã lập tức vào cung Thái hoàng thái hậu vấn an. Thái hoàng thái hậu mỉm
cười đôn hậu, gọi tôi đến bên rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay tôi, nói
với vẻ thương xót: “Hoàng hậu dạo này gầy đi nhiều đấy, cần phải ăn uống nghỉ ngơi cho tốt nhé”.
Tôi cúi đầu làm ra vẻ hiền thục khẽ gật đầu.
Thái hoàng thái hậu nói tiếp: “Gần đây triều đình quyết định dùng vũ lực áp chế Vân Tây, Hoàng thượng tuổi còn trẻ, chỉ chú ý đến tranh đấu, lúc bận rộn sẽ không quan tâm tới long thể của mình, Hoàng hậu cũng phải để ý chăm sóc Hoàng thượng nhiều hơn”.
Tôi vẫn tiếp tục gật đầu, trong lòng thì chẳng quan tâm gì. Đã có Giang thị trong cung Đại Minh, chắc chắn long thể và tinh thần của Tề Thịnh phải được chăm sóc thoải mái dễ chịu rồi. Dù nghĩ vậy nhưng tôi chẳng dám nói ra, nếu để Thái hoàng thái hậu biết “yêu nữ” đã hại Triệu vuơng bây giờ lại đang ở bên cạnh Tề Thịnh, không chừng bà già này đích thân xông đến cung Đại Minh trừ “yêu” ấy chứ.
Mà lần này thì chắc chắn không đơn giản chỉ là một một bát thuốc phá thai như trước rồi.
Thái hoàng thái hậu dặn dò rất lâu rồi mới thả tôi đến cung Thái hậu vấn an, ra vẻ thuận miệng bảo: “Hai ngày trước Thái hậu còn nhắc đến đường muội của Hoàng hậu, nói rằng cô bé đó không chỉ dung mạo xinh xắn mà tính nết cũng tốt, muốn thay Lão cửu hỏi cưới. Lần này Hoàng hậu tới, thế nào Thái hậu cũng sẽ hỏi thăm về cô bé ấy. Con không nên khiêm tốn, có sao cứ nói đấy, ta cũng mong sớm được nhìn thấy Lão cửu cưới vợ”.
Tôi hiểu ý của Thái hoàng thái hậu, kính cẩn gật đầu: “Thần thiếp hiểu rồi ạ”.
Đến cung Thái hậu, quả nhiên Tống thái hậu nhắc đến con gái của Trương Linh, nhưng lại không hỏi ý kiến tôi mà chỉ thông báo theo trách nhiệm, nói là đã lệnh cho người của Trương gia đi Tịnh Dương đón cô bé kia, hy vọng sau khi đưa về Thịnh Đô, tôi có thể dùng tư cách chị cả đón cô vào cung chơi mấy ngày.
Tình hình quả nhiên hoàn toàn theo đúng kế hoạch mà Tề Thịnh đã vạch ra.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy có chút mất mát. Nhà xí huynh cuối cùng cũng vứt bỏ tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, hợp tác vì lợi ích mà, ai chẳng có lúc lo lắng bất an, phải thông cảm cho sai lầm của tuổi trẻ.
Vấn đề là làm thế nào mới sửa chữa được sai lầm đó!
Vừa về đến cung Hưng Thánh đã thấy nha đầu Lục Ly đang đợi.
Sau phút ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của tôi là sai Tả Ý khẩn trương đưa Lục Ly đi. Nha đầu này lại còn dám đường hoàng vào cung thế này, lá gan xem ra cũng không nhỏ chút nào!
Lục Ly quả nhiên rất bình tĩnh, quỳ gối xuống hành lễ, nói: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng hậu nương nương”.
Tôi phát hiện ra cách xưng hô của cô không giống trước, không phải nô tì mà là thần thiếp. Như vậy nghĩa là cô đã chấp nhận thân phận Nhũ nhân của Triệu vương rồi. Tôi cười cười, hỏi: “Ngươi đến đây bằng cách nào?”.
Lục Ly cúi đầu xuống, khẽ nói: “Hoàng thượng cho gọi Triệu vương điện hạ vào cung hỏi chuyện, thần thiếp vì nhớ Hoàng hậu nương nương nên đi cùng Triệu vưong ạ”.
Mặc dù giọng Lục Ly rất bình tĩnh nhưng tôi lại nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trước mặt cô, nhanh chóng tạo thành một vũng nước nho nhỏ đọng trên gạch đá màu xanh.
Tôi thở dài, muốn rút khăn tay đưa cho Lục Ly nhưng sờ mãi chẳng thấy đâu, đành phải chìa tay về phía Tả Ý, lúc này mới có khăn tay mà đưa ra: “Khóc cái gì, không phải ta vẫn rất tốt đó sao?”.
Câu này nói xong thì hay rồi, Lục Ly cầm ngay lấy chiếc khăn tay che miệng rồi khóc òa.
Tôi chẳng biết làm sao, định kiên nhẫn đợi cô khóc một lúc cho hả rồi mới nói chuyện, nhưng đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa thấy Lục Ly nghỉ giữa hiệp, tôi đành phải ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện, kêu to: “Hoàng thượng”.
Người Lục Ly lập tức cứng đờ, ngừng khóc, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa.
Tôi hài lòng gật đầu, hỏi: “Triệu vương đối với ngươi tốt chứ?”.
Lục Ly có vẻ giận vì tôi lừa cô, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.
Tôi không nhịn được cười, nói: “Triệu vương là nguời tốt, gả cho anh ta ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu”.
Lục Ly đáp với vẻ bất cần: “Dù sao cũng đã gả đi rồi, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”.
Hay cho câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”! Cũng không biết Triệu vương nghe được sẽ nghĩ gì.
Đang cảm thán thì Triệu vương tiến vào với vẻ tức giận, tôi bất giác giật mình, tai của Triệu vương xem ra cũng dài thật, không lẽ anh ta đứng ở ngoài điện đã nghe được câu nói này?
Triệu vương hành lễ qua loa với tôi rồi thô lỗ ngồi xuống ghế nói to: “Tức chết đi được, tức chết đi được”.
Lục Ly đã đứng lên từ lâu, cực kì nịnh bợ bưng ly trà đưa cho Triệu vương, dịu dàng khuyên nhủ: “Vương gia uống ly trà cho đỡ khát đã, có chuyện gì từ từ hãy nói”.
Tôi lườm Lục Ly với ánh mắt coi thường, quay sang hỏi Triệu vương: “Thế nào rồi?”.
Triệu vương uống một hơi cạn ly trà rồi mới kể chuyện hôm nay Tề Thịnh cho gọi mình đến cung Đại Minh. Thực ra đây chỉ là một chuyện vớ vẩn, người đánh xe ngựa của Triệu vương lúc ra khỏi phủ hơi ngang ngược, đã đánh anh rể thứ hai của cậu em vợ của hàng xóm nhà một viên Ngự sử.
Không ngờ lại đụng phải tổ ong vò vẽ!
Viên Ngự sử kia không chịu, dâng tấu tố cáo Triệu vương dung túng cho thuộc hạ hành hung, tấu chương viết dài lê thê, mắng Triệu vương từ đầu đến chân nhưng tuyệt nhiên không dùng một từ tục tĩu nào.
Chỉ là chuyện mấy tên hầu đánh nhau thôi mà, ở Vân Tây còn hàng nghìn hàng vạn người vũ trang đầy đủ đánh nhau kia kìa, nhà nước không phải lo cơm lo gạo chắc! Tề Thịnh ban đầu chẳng để ý, muốn hai bên nhường nhịn nhau cho yên chuyện. Chẳng ngờ viên Ngự sử kia không chịu, sau mấy lần dâng sớ không nhận được hồi âm, đã trực tiếp dẫn mấy “huynh đệ” đến thẳng cung Đại Minh.
Tề Thịnh hết cách, đành cho gọi Triệu vương vào cung rồi mắng té tát trước mặt mọi người, đồng thời yêu cầu phải thanh toán tiền thuốc men cho người bị đánh. Chỉ có như vậy mới xoa dịu được viên Ngự sử kia.
Triệu vương rất phẫn nộ, chuyện bé như con kiến thế mà cũng đem ra đánh giá nhân phẩm của anh ta. Phu xe đánh nhau với người khác thì liên quan quái gì đến nhân phẩm của anh ta cơ chứ?
Lục Ly nghe thấy vậy cũng rất bất bình: “Toàn một lũ vô công rồi nghề, cả ngày chỉ biết ăn cho đẫy bụng rồi đi chọc phá người khác. Nếu là thiếp thì chẳng cần mất công cãi nhau làm gì, cứ dùng bao vải trùm kín đầu rồi đánh cho chúng một trận!”.
Nghe Lục Ly nói vậy, tôi và Triệu vương liền im lặng.
Này! Cô tưởng tên Ngự sử kia cũng dễ đánh như Triệu vương sao?
Lục Ly sợ hãi nhìn Triệu vương rồi lại nhìn tôi, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Cơn tức giận của Triệu vương vốn đang đầy đầu lập tức biến sạch, thở dài nói: “Lục Ly này, không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết được”.
Hệt như nàng dâu mới về nhà chồng, Lục Ly cúi đầu im lặng, chỉ liên tục gật đầu.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ đó của Lục Ly thì có phần thương hại, đành giả bộ ho nhẹ hai tiếng, hòa giải: “Không còn sớm, ta không giữ các người ở lại dùng bữa nữa, mau về đi cho sớm”.
Triệu vương không nói gì, dẫn cô dâu của mình rời khỏi cung, trước lúc rời đi còn nói với tôi: “Hoàng tẩu này, sáng nay vừa ngủ dậy Hoàng thượng đã lập tức triệu kiến quần thần, chỉ sợ bữa trưa cũng không kịp ăn. Hoàng tẩu nếu rảnh rỗi thì đến cung Đại Minh đi”.
Triệu vương đột nhiên đưa ra ý kiến đó khiến tôi không khỏi bất ngờ. Nhìn kỹ nét mặt của anh ta chẳng thấy có gì bất thường, tôi đành gật đầu cho xong.
Sau khi tiễn hai người họ ra về, tôi cho gọi Tả Ý lại hỏi: “Trong bếp có nấu cháo không?”.
Tả Ý nghĩ tôi muốn ăn cháo bèn trả lời: “Có ạ, hôm nay có cháo táo đỏ hoa bách hợp và cháo củ mài hạt sen, nương nương muốn dùng loại nào ạ?”.
Tôi nghĩ một lúc rồi kêu Tả Ý mang một nồi cháo củ mài hạt sen lên, cùng tôi đến cung Đại Minh xem thế nào.
Cung Đại Minh ở phía nam của cung Hưng Thánh, cách đó không xa lắm, đi một lúc đã đến nơi.
Vì tôi ít đến cung Đại Minh nên nội thị canh ở cửa cung nhìn thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên, vội chạy lại vấn an sau đó định quay vào trong để thông báo.
Tôi ngăn anh ta lại, hỏi: “Hoàng thượng vẫn còn đang nghị sự sao?”
Nội thị kia gật đầu, đáp: “Hoàng thượng triệu Sở vương điện hạ và mấy vị đại thần đến bàn về chuyện ở Vân Tây.”
Nghe nói Nhà xí huynh cũng ở trong đó, tôi bỗng thấy hơi ngạc nhiên, bèn bảo Tả Ý đưa nồi cháo hạt sen cho người nội thị kia, nói: “Ngươi mang nồi cháo này vào trong, ta vào Thiên điện bên kia, đợi Hoàng thượng xong việc hãy nói”.
Nói xong tôi liền quay người đi sang phía Thiên điện, bước đến cửa đột nhiên phát hiện nội thị kia vẫn đi theo phía sau, dường như có điều gì đó rất muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”.
Tên nội thị kia ấp a ấp úng nói không lên lời, chỉ nhìn vào phía trong điện.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, lập tức hiểu rõ sự tình. Giang thị với bộ đồ cung nữ đang đứng trong điện, dáng người thanh tú đó quả thực không thể không yêu!
Tôi hơi ngập ngừng rồi bước vào trong điện với vẻ mặt bình tĩnh.
Giang thị cười nhạt rồi hơi gập người cúi chào tôi: “Hoàng hậu nương nương”.
Tôi khẽ gật đầu, nhìn thấy tên nội thị kia vẫn bê nồi cháo đứng bên ngoài với vẻ mặt đầy lo lắng, tôi hỏi: “Sao vậy? Còn việc gì nữa à”.
Thần sắc tên nội thị kia vô cùng quẫn bách, một mực lắc đầu.
Nghĩ một lát, tôi quay đầu lại hỏi Giang thị: “Nàng có đói không? Có muốn ăn bát cháo không? Cháo hạt sen củ mài, nấu khá lâu rồi, rất thơm ngon đấy".
Giang thị hơi sững ra, còn tên nội thị kia thì run rẩy, suýt nữa làm đổ nồi cháo.
Cháo hạt sen củ mài được nấu suốt hai canh giờ, tốn không ít lửa, tôi sợ tên nội thị kia làm đổ, vội kêu Tả Ý đón lấy rồi căn dặn tên nội thị: “Ngươi dẫn Tả Ý sang bên kia, nếu thấy Hoàng thượng và mọi người nghỉ giải lao thì dâng cho mỗi người một bát để lót dạ nhé”.
Tên nội thị miệng thì vâng dạ nhưng không hiểu sao chân lại vẫn không di chuyển, chỉ đưa mắt liếc trộm Giang thị.
Thấy tình thế như vậy, biết là mình không sai được hắn ta, tôi đành phải quay sang nói với Giang thị: “Hay là nàng cùng vào điện với anh ta đi?”.
Giang thị lắc đầu, nói với tên nội thị kia: “Ngươi đi đi. Hoàng hậu nương nương ở đây đã có ta hầu hạ rồi”.
Tên nội thị nghe vậy mới quay người dẫn Tả Ý đi.
Trong điện chỉ còn tôi và Giang thị. Sau một lúc im lặng, tôi hỏi một câu bâng quơ: “Cô nương… họ gì?”.
Giang thị nghẹn lại một lúc rồi mới đáp với vẻ bình thản: “Thưa Hoàng hậu, thiếp họ Tô”.
Họ Tô? Nói như vậy là đổi theo họ của mẹ rồi.
Tôi đưa mắt nhìn kỹ Giang thị, thấy vóc dáng mặc dù vẫn khô khan như trước, có điều sắc mặt đã hồng hào hơn. Giờ đây mặc dù ăn vận như một cung nữ nhưng thái độ rất tự nhiên, đúng mực, chẳng khác gì phong thái của một vị đại tướng.
Đóng được vai người phụ nữ yếu đuối, đóng được vai vương phi, rồi bây giờ là vai cung nữ. Quả là một nhân tài đa năng.
Tôi có ý mời Giang thị vào hậu cung để phát triển sự nghiệp, liền thăm dò: “Tô cô nương có quen với cuộc sống ở đây không?”.
Giang thị khẽ nhếch miệng: “Có gì mà quen hay không quen ạ, Hoàng thượng bảo thiếp ở đâu thì thiếp ở đó thôi ạ”.
Chưa nói được mấy câu đã lôi Tề Thịnh vào, sợ tôi không biết quan hệ giữa cô ta và Tề Thịnh thế nào chắc?
Tôi thở dài, chân thành khuyên cô ta: “Ánh Nguyệt, cô cứ không danh không phận ở bên cạnh Hoàng thượng như vậy đâu phải là kế sách lâu dài. Hãy cùng ta quay về hậu cung, phía Thái hoàng thái hậu và Thái hậu đã có ta lo, nhất định có thể cho cô một danh phận”.
Giang thị nhìn tôi trong chốc lát rồi cười mỉa mai, nói: “Hoàng hậu nương nương, có danh có phận thì sao nào? Bị giam lỏng trong chốn hậu cung tranh sủng với các phi tần khác. Mỗi ngày chờ mong Hoàng thượng lâm hạnh, trở thành một trong những ngưòi đàn bà của Hoàng thượng ư? Cảm ơn Hoàng hậu nương nương đã có ý tốt, nhưng Ánh Nguyệt không muốn”.
Lời nói quả thật chẳng dễ nghe chút nào!
Tôi im lặng, thấy cô ta cũng không đủ bình tĩnh, hòa nhã để nói chuyện với mình, tôi dứt khoát không phí lời nữa.
Vừa ngồi được ít phút thì Tả Ý đi từ ngoài vào, liếc nhìn Giang thị rồi mới ghé vào tai tôi nói: “Hoàng thượng và mấy vị đại nhân đã dùng cháo, khi nô tì mang cháo vào thì cũng sắp kết thúc rồi. Theo nô tì, chi bằng nương nương hãy qua đó, nhân tiện gặp mấy vị đại nhân kia luôn”.
Nói xong, Tả Ý còn nháy mắt với tôi.
Tôi vô cùng đồng tình với lời nói của Tả Ý. Vẫn chưa đến thời đại làm việc tốt không cần lưu danh, hơn nữa tôi cũng không có thói quen viết nhật ký. Tôi gật đầu, không quan tâm đến Giang thị nữa, vội đứng đậy theo Tả Ý ra khỏi điện.
Tả Ý canh thời gian vừa chuẩn, khi tôi đến cửa Chính điện thì đã thấy mấy vị đại thẩn kia lần lượt đi ra. Tôi vội dừng chân, bước sang bên cạnh nhường đường, rồi làm theo hình mẫu các vị đệ nhất phu nhân, mỉm cười chào họ.
Đi đầu là Tể tướng đương triều, đằng sau là một dãy Thượng thư, nhóm người này vừa ăn cháo của Hoàng hậu tôi đây mang đến nên đều có vẻ e ngại, vội tiến lên phía trước hành lễ với tôi.
Tôi nhanh chóng miễn lễ cho họ, hỏi han vài câu rồi mới để họ đi.
Nhà xí huynh ra muộn hơn ít phút, là người sau cùng, nhìn thấy tôi thì khẽ mỉm cười, nói bằng giọng ôn tồn: “Hoàng tẩu”.
Đã lâu không gặp, Nhà xí huynh vẫn phong độ như xưa, anh tuấn tiêu sái.
Tôi định nói với Nhà xí huynh mấy câu nhưng lại ngại những người ở đấy, đành phải gật đầu qua loa, nói: “Sở vuơng điện hạ vất vả rồi”.
Nhà xí huynh hơi cúi người, trả lời: “Trách nhiệm của thần, không dám nhận xằng hai chữ vất vả”.
Tôi ngừng một lúc, lại hỏi: “Lâu rồi không gặp Dương Nghiêm, anh ta vẫn còn ở Thịnh Đô chứ?”.
Miệng của Nhà xí huynh khẽ nhếch: “Vẫn còn, anh ta luôn muốn được vào cung thăm Hoàng tẩu, còn nói là thứ mà Hoàng tẩu muốn đã tìm thấy rồi…”.
Nhà xí huynh vừa nói đến đây thì nội thị đã đứng ở cửa gọi to: “Nương nương, Hoàng thượng mời nương nương vào ạ”.
Nhà xí huynh ngừng lời, cười với tôi một cái, chắp tay hành lễ rồi mới quay người đi.
Tôi ổn định lại tâm trạng một chút rồi theo nội thị kia vào trong điện.
Nội thị trong điện rất ít, Tề Thịnh đang ngồi ở phía sau ngự án xem tấu sớ, nghe tiếng tôi vào thì chỉ ngước lên một chút rồi lại dán mắt vào bản tấu đang cầm trên tay, thản nhiên hỏi: “Cháo là do nàng nấu sao?”.
Tôi hơi sững, lập tức hiểu ra. Để giúp tôi lấy lòng Tề Thịnh, Tả Ý đã nói nồi cháo do đích thân Hoàng hậu nấu. Tôi vội gật đầu, trả lời: “Vâng”.
Tề Thịnh nói tiếp: “Hơi ngọt một chút, lần sau cho ít đường thôi”.
Lần sau? Tôi còn đang đờ ra thì Tề Thịnh đã ngẩng mặt lên nhìn về phía tôi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
Tôi lấy lại bình tĩnh: “... Không có gì”.
Thế là, Tề Thịnh lại cúi đầu xuống.
Tôi thấy Tề Thịnh chuyên tâm như thế thì cảm thấy mình đứng đây thật bất tiện, bèn nói: “Hoàng thượng đang bận, thần thiếp xin phép về trước”.
Tề Thịnh không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ “ừm” một tiếng.
Tôi vội quay người đi ra, khi sắp đến cửa thì nghe thấy Tề Thịnh đột nhiên nói: “Vân Tây đang dùng binh, ngân khố eo hẹp, Hoàng hậu cũng nên xem xét việc cắt giảm chi tiêu ở hậu cung để làm gương cho dân chúng”.
Tôi ngớ ra một chút, quay người lại cung kính đáp một tiếng “vâng” rồi mới rời đi.
Ra khỏi cung Đại Minh, Tả Ý vẫn luôn đi sau tôi vài bước bỗng tiến lên trước, giọng không giấu được sự phấn khích: “Nương nương, nương nương, Hoàng thượng nói ngày mai nương nương lại đến đấy”.
Tôi vẫn đang suy nghĩ về câu nói kia của Tề Thịnh, nghe vậy liền dừng bước, quay đầu ngạc nhiên nhìn Tả Ý: “Hoàng thượng nói thế lúc nào?”.
Tả Ý gật đầu quả quyết: “Chính Hoàng thượng nói lần sau mà, lần sau đấy!”.
Từ lúc nào mà “lần sau” trở thành từ đồng nghĩa với “ngày mai” rồi?
Tôi thật không biết phải nói gì. Nhìn nét mặt Tả Ý vui vẻ như vậy lại không nỡ làm cụt hứng của cô, đang khó xử thì tôi đột nhiên nghĩ ra biện pháp cắt giảm chi tiêu của hậu cung, cân nhắc một hồi, tôi nói với Tả Ý: “Cũng tốt, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày ngươi sẽ được vào cung Đại Minh đưa đồ một lần”.
Tả Ý ngạc nhiên: “Nương nương không đi ư?”.
Tôi cười: “Ta là Hoàng hậu, lần nào cũng đích thân đi làm sao được, có ngươi là được rồi”.
Nha đầu này thấy tôi nói có lý liền nghiêm túc gật đầu, ngày thứ hai quả nhiên lại mượn danh nghĩa của tôi, mang một nồi cháo vào cung Đại Minh.
Ngày thứ ba, ngoài Tả Ý ra, còn có Hoàng hiền phi cũng nấu canh đích thân mang đến.
Ngày thứ tư, Trần thục phi, Lý chiêu nghi... cũng gia nhập vào đội ngũ đưa đồ vào cung.
Ngày thứ năm, đội ngũ đưa cơm vào cung Đại Minh càng hoành tráng hơn...
Ngày thứ sáu, Tề Thịnh cuối cùng cũng nổi giận.
Tôi bị Tề Thịnh gọi đến, dùng lời lẽ bóng gió, mỉa mai mắng cho một trận. Vừa trở về cung Hưng Thánh với vẻ mặt đầy phẫn nộ, tôi lập tức gọi ngay Tả Ý: “Mau, gọi tất cả cái đám nữ nhân không biết thân biết phận kia đến đây cho ta”.
Tả Ý nhìn sắc mặt tôi không tốt, chẳng dám nói lời nào liền chạy vội đi.
Tôi ngồi lên ghế nhắm mặt lại, thầm nghĩ lát nữa nhất định sẽ mắng cho bọn Hoàng hiền phi một trận, dù thế nào thì cũng phải trút hết cơn bực tức từ chỗ Tề Thịnh ra đã, sau đó mới cân nhắc xem làm thế nào để giải quyết gọn gàng những chuyện cần làm.
Nhưng khi đối diện với đám đàn bà yếu đuối, mỏng manh kia, tôi thật không cách nào chửi mắng được, đành phân tích những điểm chưa tốt cho họ, cuối cùng mới thở dài một hơi, nói: “Thế nào, đầu óc đã minh mẫn hơn chưa? Sao không nghĩ đến đem dâng loại bánh này trái kia, cứ nhất thiết phải là cháo với canh làm gì? Lại còn cười! Nói ngươi đấy, đến canh đậu giò heo ngươi cũng dám dâng lên Hoàng thượng, ngươi cho là Hoàng thượng đang ở cữ à?”'.
Hoàng hiền phi vội lấy khăn che miệng, cúi đầu ngoan ngoãn: “Thần thiếp biết sai rồi ạ”.
Mấy người còn lại cũng đều thành thật nhận lỗi.
Thấy thái độ thành khẩn của họ, tôi vui vẻ gật đầu. Biết sai là tốt rồi, vấn đề còn lại là làm thế nào để “sửa”.
Trước tiên tôi nhấn mạnh ý chính “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy”, sau đó phân tích một chút về tình hình nghiêm trọng “Vân Tây đang chiến tranh, đất nước lại không giàu có”, tiếp đó mới triển khai vấn đề “phương pháp dâng đồ ăn lên Hoàng thượng của các cung”, sau khi sắp xếp cụ thể xong thì lại mở rộng đến chủ đề kiến thiết hậu cung trong tương lai.
Mọi người đều lắng nghe rất say sưa.
Đến khi nghe tôi đề cập đến “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng”, Lý chiêu nghi hết sức chăm chú, một ngụm trà cũng không uống, chỉ bưng cốc trà ngây người ra nhìn tôi.
Trần thục phi mở to đôi mắt hạnh, ngạc nhiên hỏi tôi: “Hoàng hậu nương nương, người nói sau này các cung phải bình đẳng, lần lượt chăm sóc Hoàng thượng?”.
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Gia hòa vạn sự hưng, chỉ cần hậu cung yên ổn, Hoàng thượng mới có thể chuyên tâm lo việc triều chính. Mọi người đều nói muốn hậu cung yên ổn, chị em thương yêu lẫn nhau, nhưng sự yên ổn và thương yêu này từ đâu mà có? Nói thẳng ra chính là ‘ân huệ cùng hưởng’. Mọi người đều là con gái nhà lành, chẳng ai muốn vào cung trở thành quả phụ sống cả. Nếu mục đích đã như nhau, vậy thì không thể để người này chết khô, người kia chết úng được”.
Những lời này mặc dù hơi thô nhưng lại dễ hiểu, vì vậy vừa nghe xong, mắt của các phi tần đều sáng như sao.
Hoàng hiền phi căng thẳng nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Hoàng hậu nương nương nói như vậy là đã có sắp xếp rồi?”.
Chuyện này tôi đã suy nghĩ mấy hôm, nhưng quả thực mới ở dạng khái quát, giờ nghe Hoàng hiền phi hỏi, tôi liền trả lời: “Thật ra cũng có một cách rồi, nhưng chưa được hoàn thiện lắm. Ta nói ra, các ngươi góp ý thêm nhé”.
Tôi chưa nói dứt lời thì tất cả đã đồng thanh kêu lên: “Nương nương mau nói đi ạ”.
Tôi cười cười, cố ý từ tốn uống một ngụm trà, đợi đến khi vẻ mặt cả bọn đều lộ vẻ nôn nóng mới lên tiếng: “Hoàng thượng của chúng ta là người biết tiết chế, tính đi tính lại thì người có danh phận trong cung cũng chỉ là mấy người các ngươi thôi. Chúng ta không phân biệt địa vị lớn nhỏ, cứ lần lượt thay phiên nhau, mỗi người một hôm, mỗi người sẽ ở lại với Hoàng thượng hai ngày, như vậy vừa đủ mười ngày. Trước mắt Hoàng thượng sẽ bận nên ít đến hậu cung, nhưng sau này không thể lúc nào cũng bận rộn như thế được. Chúng ta phải xây dựng việc này thành một chế độ, Hoàng thượng không đến hậu cung thì thôi, đến rồi thì cứ dựa theo lịch đã phân mà thực hiện. Còn chuyện các cung có nhận được ân huệ của Hoàng thượng hay không thì... cần xem bản lĩnh của các ngươi thế nào”.
Nói xong, trong điện yên lặng. Mãi một lúc lâu sau Hoàng hiền phi mới ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, hỏi: “Những lời nương nương nói là thật chứ ạ?”.
“Thật, đương nhiên là thật rồi, còn thật hơn cả vàng ấy chứ”, tôi cười.
Lý chiêu nghi suy nghĩ một lát, vẻ mặt sợ hãi hỏi: “Nếu sau này có người mới tiến vị thì làm thế nào ạ?”.
“Đương nhiên là thêm vào danh sách rồi, xếp theo thứ tự. Còn chúng ta, vừa không nên ức hiếp người mới, cũng không nên phụ lòng người cũ. Các người thấy có đúng không?”.
Hoàng hiền phi và Lý chiêu nghi tuổi đời lớn hơn vội gật đầu.
Trần thục phi có lẽ học toán không tốt, nãy giờ vẫn luôn im lặng cúi đầu đếm đếm ngón tay, lúc này mới tính toán xong, mừng rỡ hỏi tôi: “Nương nương, nói vậy thì mỗi tháng mỗi người bọn thần thiếp đều có ba ngày chăm sóc Hoàng thượng?”.
Tin mới thật đấy! Giờ ngươi mới hiểu ra à?
Tôi cười cười, tổng kết lại: “Trước mắt cứ như vậy đã, sau này nếu có người mới thì số ngày chăm sóc Hoàng thượng sẽ có một vài thay đổi”.
Vương chiêu dung vốn kiệm lời nay cũng lên tiếng: “Được Hoàng hậu nương nương yêu thương như vậy, bọn thần thiếp rất lấy làm cảm kích, có điều Hoàng hậu nương nương không thể xếp ngang hàng với bọn thần thiếp được. Nương nương là chủ hậu cung, lẽ tất nhiên phải có sự đối đãi khác với bọn thần thiếp mới đúng”.
Tôi vội xua tay: “Làm bất cứ việc gì thì điều kiêng kị nhất là có ngoại lệ. Ta là Hoàng hậu thì càng phải làm gương, không thể phá bỏ quy định”.
Đám Hoàng hiền phi thở phào một hơi, sợ tôi đổi ý liền vội vàng cùng tôi vạch ra kế hoạch chi tiết.
Nhân đây, tôi cũng đưa ra kế hoạch cắt giảm chi tiêu của hậu cung để thảo luận: sắp xếp công việc cho năm sau, dự trù ngân khố, điều động nhân lực... Nhờ sức nóng của “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng”, các vấn để sau đều được giải quyết nhanh chóng.
Quả là một khi đã đồng lòng thì việc gì cũng làm được!
Nhưng vì còn thiếu kinh nghiệm chủ trì một cuộc họp hội phụ nữ quy mô lớn, đến gần cuối thì tôi có phần không khống chế được tình hình, một lúc sau đã bị đám phi tần làm cho ù cả tai, đến đầu cũng phát đau. Kết thúc cuộc họp, hai tai tôi toàn những âm thanh ù ù.
Trong cuộc họp, Tả Ý đã mấy lần ra hiệu cho tôi nhưng tiếc là vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, đợi khi tôi nhớ đến, định giúp cô đi cửa sau một chút thì không biết cô đã bị đẩy đến chỗ nào rồi.
Cứ thế, ồn ào náo nhiệt hơn nửa ngày, Đại hội hậu cung lần thứ nhất cuối cùng đã thành công tốt đẹp. .
Tổng kết lại, đây là một đại hội đoàn kết, là một đại hội thành công. Thông qua đại hội này, cả hậu cung lần đầu tiên đoàn kết bên cạnh Hoàng hậu là tôi.
Tả Ý lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với tôi, mặt đầy lo lắng, trách: “Nương nương! Người sao lại hồ đồ vậy! Hoàng thượng nhất định sẽ tức giận. Hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng lần lượt qua đêm tại các cung được! Chuyện này dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Hoàng thượng trước mới được!”.
Kết thúc mỗi câu nói của Tả Ý đều là chữ “được” thể hiện rõ ràng cảm xúc mạnh mẽ của cô.
Tôi cười, chẳng thèm để ý: “Đây mới chỉ là ý định thôi, chưa thực hiện. Hơn nữa, ngươi thấy Tề Thịnh gần đây có qua đêm ở hậu cung sao?”.
Tả Ý suy nghĩ, lắc đầu: “Trước mắt chiến sự Vân Tây đang căng thẳng, Hoàng thượng hằng ngày đều ngủ ở cung Đại Minh”.
Tôi gật đầu: “Đúng thế. Vậy ngươi còn lo lắng gì nữa?”.
Tả Ý nghẹn lời, không nói được gì.
Tôi đứng dậy đi vào trong điện, an ủi Tả Ý với vẻ vô cùng chắc chắn: “Việc chi tiêu của hậu cung bỗng chốc cắt giảm nhiều như thế, dù gì cũng phải để mọi người nếm chút ngọt ngào đã. Yên tâm đi, Tề Thịnh sẽ không vì chuyện này mà tính toán với ta đâu”.
Sự thật chứng minh, Tề Thịnh quả thật không vì chuyện này mà tính toán với tôi, bởi vì anh ta căn bản không có ý định ngủ lại hậu cung.
Bọn Hoàng hiền phi cảm động vô ích mấy ngày rồi mới phát hiện ra “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng” chỉ là miếng bánh treo trên không, đến lúc này thì người hầu trong cung đã giảm bớt, tiền riêng trong túi xuất ra quyên góp rồi, quần áo trang sức trong người cũng ít đi, cơm trắng trong bát thì sắp bị đổi thành bánh ngô nhân rau.
Bọn họ cuối cùng cũng nổi giận.
Vừa đúng lúc sang xuân, tháng Ba trời trong nắng ấm, chim bay cỏ mọc tốt tươi, vạn vật sinh sôi nảy nở, thế là cơn thịnh nộ của các vị phi tần cũng ngày càng mạnh mẽ dữ dội hơn. Tôi chống đỡ không nổi, đành mang theo Tả Ý đến cung Đại Minh tìm Tề Thịnh.
Tề Thịnh nghe tôi nói rõ mục đích đến gặp thì lông mày dựng lên, nhìn tôi, hỏi: “Nàng bảo trẫm đến hậu cung dẹp yên bọn họ sao?”.
Đúng hơn là phải là “an ủi” nhưng quả thực tôi không dám dùng từ này, chỉ hết sức cẩn thận nói: “Chủ yếu là để Hoàng thượng thư giãn một chút, cả ngày vùi đầu vào chính sự sẽ không tốt cho long thể…”.
Tề Thịnh không nói gì, chỉ ném bản tấu trong tay xuống bàn, mệt mỏi tựa ra đằng sau ghế, hơi ngẩng mặt lên, như cười như không nhìn tôi.
Tôi không dám nói tiếp, dừng lại một lúc, đổi giọng: “Tuổi xuân của con gái ngắn ngủi, một khi cảnh xuân tươi đẹp qua đi, chỉ sợ ngày càng khó coi. Bọn Hoàng thị lại là những người đã đi theo Hoàng thượng từ ngày còn là Thái tử, không có công trạng gì nhưng cũng không ít cực khổ. Hoàng thượng cho dù không thích họ thì cũng thương tình mà quan tâm đến họ hơn một chút”.
Tề Thịnh nét mặt không hề thay đổi nhìn tôi, vẫn chẳng nói gì.
Tôi thấy dùng biện pháp cứng rắn với tên chết tiệt này không được, đành cúi đầu thành thật nói: “Hoàng thượng bảo thần thiếp cắt giảm chi tiêu của hậu cung, thần thiếp không có cách nào khác, đành phải hứa sẽ phân đều ân huệ cho bọn họ”.
Tề Thịnh hơi nheo mắt lại, hỏi tôi: “Khanh lấy trẫm làm quà tặng sao? Khanh có biết hậu cung tồn tại vì cái gì không?”.
Tôi vội ngẩng đầu lên giải thích: “Thần thiếp không có ý đó. Lúc đầu thần thiếp chỉ nghĩ dù sao Hoàng thượng cũng không đến hậu cung, nếu hạn thì tất cả cùng hạn, như thế chẳng có gì phải tranh luận, nhưng không nghĩ đến...”.
“Không nghĩ đến cái gì?”, Tề Thịnh lạnh lùng hỏi.
Tôi thấy rất rõ sự tức giận trong câu nói của anh ta nhưng lại không thể không trả lời, đành phải nhẹ nhàng đáp: “Không nghĩ là đến mùa xuân, bọn họ đều không chịu được nắng hạn nữa rồi”.
Tề Thịnh ngẩn người, tức giận cười, lạnh lùng hỏi tôi: “Nàng nói như vậy mà được à! Nàng làm thế có giống một hoàng hậu không?”.
Tôi cụp mắt xuống, im lặng ít phút rồi dùng bộ dạng đáng thương nói nhẹ nhàng: “Thần thiếp trước đây chưa bao giờ làm hoàng hậu, cũng chưa bao giờ quản lý nhiều phụ nữ đến thế. Thần thiếp chỉ mong mọi người nhường nhịn nhau một chút, như vậy mới hòa thuận được... Lần này thần thiếp làm sai rồi, sau này thần thiếp xin sửa chữa”.
Có lẽ thái độ nhận lỗi của tôi rất thành khẩn nên Tề Thịnh không tức giận nữa, trong điện lại chìm trong yên lặng.
Tôi nghĩ đóng vai ấm ức, tổn thương thì cũng cần có giới hạn, cân nhắc một lúc, tôi nói: “Hoàng thượng đang bận, thần thiếp xin cáo lui”.
Tề Thịnh không lên tiếng trả lời.
Tôi ngầm hiểu anh ta đã đồng ý, liền quỳ gối hành lễ rồi cẩn thận lui ra ngoài. Không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên hỏi: “Đến chỗ nào trước?”.
Tôi ngơ ngác trả lời: “Thần thiếp đến vấn an Thái hoàng thái hậu”.
Tề Thịnh không nói gì, chỉ mím chặt môi nhìn tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, vội nói: “Đến chỗ của Hoàng thị, Trần thị, hay Lý thị, chỗ nào cũng được ạ”.
Tề Thịnh sầm mặt, hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu: “Trẫm biết rồi”.
Đêm hôm đó, Tề Thịnh đến chỗ Thục phi Trần thị.
Ngày hôm sau cả hậu cung xôn xao. Cái bánh treo lơ lửng trên không bị người ta cắn mất rồi, điều đó chứng tỏ cái bánh này không phải giả mà hoàn toàn có thật. Bánh nhân thịt thơm ngon, mặc dù treo hơi cao nhưng cũng không phải không cắn được.
Bọn Hoàng thị cảm thấy đã có động lực, mặc dù vẫn đang tiếp tục chịu hạn nhưng vẫn lũ lượt đến cung Hưng Thánh của tôi nhận lỗi, nói rằng mấy ngày trước quá nóng nảy, xin Hoàng hậu tha thứ.
Tôi rất độ lượng bỏ qua cho bọn họ, nhân tiện nhắc nhở chỉ cần họ cư xử tốt thì sớm muộn gì cũng sẽ được nhận ân huệ. Đồng thời cũng nói trước với họ, việc Hoàng thượng đến chỗ Trần thục phi không có nghĩa là sẽ lần lượt đến chỗ mỗi người. Trước mắt Vân Tây còn có biến, việc triều chính quá bận rộn, Hoàng thượng không có tâm trí đến hậu cung, mong mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Như để chứng minh lời tôi, Tề Thịnh sau đó quả nhiên qua đêm ở cung Đại Minh bốn, năm ngày liền rồi mới đến chỗ Lý thị ngủ một đêm.
Quả đúng như lời nói, “mưa xuân” đắt như xăng!
Tần suất luân phiên mặc dù ít hơn nhiều so với kế hoạch, nhưng nói chung là đã có “luân phiên”, bọn Hoàng thị cuối cùng cũng đã ngoan ngoãn, hậu cung được yên ổn.
Là một Hoàng hậu, tôi rất vui mừng, đồng thời cũng có một chút thông cảm với Tề Thịnh bị “luân phiên”. Sau khi Tề Thịnh “luân phiên” xong ở chỗ Hoàng thị, trong phút mềm lòng, tôi bèn dâng cho anh ta một bát thuốc bổ thận tráng duơng, nhân tiện thể hiện sự biết ơn vì đã ủng hộ công việc của tôi.
Không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên nổi giận, không những hất bát thuốc của tôi đi mà còn dùng tay chỉ vào tôi, nghiến răng hồi lâu, cuối cùng buông một câu: “Trương Bồng Bồng, nhất định có ngày nàng hối hận”.
Theo tôi, có thể đêm qua Hoàng thị đã quá nhiệt tình nên mới khiến Tề Thịnh giận dữ đến thế.
Tôi hết sức lo sợ xin cáo lui, ra khỏi cung Đại Minh thì không nhịn được mà cười khúc khích.
Tả Ý đi sau thở dài tiếng, rồi khuyên tôi: “Nương nương, người làm như vậy sớm muộn cũng sẽ khiến tâm ý của Hoàng thượng với nương nương cạn sạch mất”.
Cạn sạch? Mới vừa bắt đầu, làm sao mà đã cạn được? Ngươi cần phải biết về đàn ông, ngươi càng không để ý đến anh ta thì anh ta mới càng nhớ đến ngươi, đây gọi là lạt mềm buộc chặt!
Tôi quay đầu lại lườm Tả Ý, lắc đầu than thở, nha đầu, ngươi tuy rất thông minh nhưng vẫn còn non lắm!
Trong tháng Ba, con gái lớn Trương Trà Trà của Trương Linh, tướng thủ thành Tịnh Dương, cuối cùng đã từ Giang Bắc đến Thịnh Đô. Dưới sự ám chỉ đầy ân cần của Thái hoàng thái hậu và thái độ chăm sóc chu đáo của Thái hậu, tôi ngoan ngoãn triệu tiểu nha đầu này vào cung.
Tiểu nha đầu vừa nhìn đã biết ngày thường đều ở ngoài, làn da đã bị nắng nhuộm thành màu đồng khỏe mạnh, mặt tròn, mắt to lông mày rậm, khuôn miệng rất xinh xắn, hai khóe hơi cong lên, không cười cũng có nét vui tươi. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn trẻ con nhưng thân hình thì đã dậy thì, dáng người cũng cao ráo, hơn nữa đã có thể lờ mờ nhìn thấy những đường cong gợi cảm của một thiếu nữ.
Tôi dẫn cô đến chỗ Thái hoàng thái hậu và Thái hậu, Thái hoàng thái hậu rất hài lòng, còn Thái hậu thì lại có chút thất vọng.
Tôi hiểu tâm trạng của Thái hậu, nếu tôi có đứa con trai như Nhà xí huynh, lại bị ép cưới người con dâu như thế, chắc chắn tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Không phải là Trương Trà Trà không tốt, mà phong cách của cô ta rõ ràng không hợp với Nhà xí huynh. Người con gái như thế nên kết duyên với một tướng quân trẻ tuổi oai dũng, chứ không phải là Nhà xí huynh thư sinh nho nhã.
Chỉ có điều, tôi vẫn chưa kịp than hai chữ “duyên phận” thì đã bắt đầu chóng mặt. Nha đầu này đúng là giống như Dương Nghiêm nói, quả thật là quá hoạt bát rồi.
Khi mới gặp cô còn tỏ ra nhút nhát, đến ngày hôm sau đã xem cung Hưng Thánh của tôi như sân nhà mình mà thám hiểm một lượt. Đến ngày thứ ba thì kéo tay áo tôi thỉnh cầu: “Hoàng hậu tỷ tỷ, cả ngày tỷ ngồi trong cung này không chán sao? Thời tiết đang đẹp, chúng ta chơi trò cưỡi ngựa đánh bóng đi!”.
Tôi vừa rồi còn thưởng thức nha đầu này làm nũng, nhưng khi nghe hết câu liền sợ đến mức hất vội tay cô ra. Dẹp đi, ngươi bảo một người cưỡi ngựa còn chẳng xong như ta chơi trò cưỡi ngựa đánh bóng cùng người khác sao?
Ta sống đơn điệu lắm sao?
Trương Trà Trà không chịu, lại ngồi xuống kéo tay áo tôi khẩn cầu. Tôi sợ nhất là bị con gái quấn lấy, lại không nỡ nặng lời, đành phải thoái thác rằng việc này tôi không quyết định được, phải hỏi ý Tề Thịnh đã.
Hai người đang nói chuyện thì Tề Thịnh từ bên ngoài đi vào. Trương Trà Trà sợ quá vội buông ngay tay ra, cẩn thận lùi sang một bên.
Tôi đứng dậy, kéo Trương Trà Trà ra hành lễ với Tề Thịnh, trong lòng buồn bực, Tề Thịnh đến đây làm gì không biết?
Tề Thịnh tùy tiện ngồi xuống, đưa mắt nhìn Trương Trà Trà, nhã nhặn hỏi: “Nói chuyện gì với tỷ tỷ ngươi thế?”.
Tôi vội đưa mắt ra hiệu cho Trương Trà Trà nhưng cô làm ra vẻ không thấy, chớp chớp đôi mắt to nhìn Tề Thịnh, hồn nhiên nói: “Tỷ tỷ nói bây giờ thời tiết đang đẹp, muốn chơi cưỡi ngựa đánh bóng, lại sợ anh rể là Hoàng thuợng không đồng ý”.
Mẹ kiếp, phụ nữ bất kể lớn nhỏ, chỉ cần mở miệng ra là nói dối!
Tôi bị nha đầu này làm cho tức suýt ói ra máu, nhưng trước mặt Tề Thịnh lại không thể mắng cô ta, đành vội vàng lấp liếm: “Cô ấy vẫn còn trẻ con, thiếp chỉ dỗ cô ấy thế thôi”.
Đáy mắt Tề Thịnh hiện rõ sự vui vẻ, hỏi Trương Trà Trà: “Ngươi muốn chơi cưỡi ngựa đánh bóng?”.
Trương Trà Trà vừa gật đầu vừa lôi tôi vào cuộc: “Tỷ tỷ cũng muốn chơi, chỉ có điều tỷ ấy ngại không nói với Hoàng thượng thôi”.
Tề Thịnh nghe vậy liền mỉm cuời liếc tôi, rồi nói với Trương Trà Trà: “Được rồi, nếu đã như vậy, ngày mai vừa hay là ngày nghỉ, chúng ta sẽ chơi cưỡi ngựa đánh bóng”.
Trương Trà Trà không kìm được, vỗ tay hoan hô,
Tề Thịnh cười cười, ngoảnh lại hỏi tôi: “Này nhi thế nào?”.
Tôi vừa dẫn anh ta đi về phía hậu điện, vừa trả lời: “Lúc này sợ là vẫn đang ngủ trưa, Hoàng thượng đến xem thế nào. Nó cũng ngủ đủ giấc rồi, bảo nhũ mẫu đánh thức nó dậy kẻo đêm lại không ngủ được”.
Trương Trà Trà đi sau nói: “Anh rể Hoàng thượng, ngày mai chúng ta mang cả Uy nhi đi nhé. Anh rể dạy nó cưỡi ngựa”.
Tôi cúi đầu làm ra vẻ hiền thục khẽ gật đầu.
Thái hoàng thái hậu nói tiếp: “Gần đây triều đình quyết định dùng vũ lực áp chế Vân Tây, Hoàng thượng tuổi còn trẻ, chỉ chú ý đến tranh đấu, lúc bận rộn sẽ không quan tâm tới long thể của mình, Hoàng hậu cũng phải để ý chăm sóc Hoàng thượng nhiều hơn”.
Tôi vẫn tiếp tục gật đầu, trong lòng thì chẳng quan tâm gì. Đã có Giang thị trong cung Đại Minh, chắc chắn long thể và tinh thần của Tề Thịnh phải được chăm sóc thoải mái dễ chịu rồi. Dù nghĩ vậy nhưng tôi chẳng dám nói ra, nếu để Thái hoàng thái hậu biết “yêu nữ” đã hại Triệu vuơng bây giờ lại đang ở bên cạnh Tề Thịnh, không chừng bà già này đích thân xông đến cung Đại Minh trừ “yêu” ấy chứ.
Mà lần này thì chắc chắn không đơn giản chỉ là một một bát thuốc phá thai như trước rồi.
Thái hoàng thái hậu dặn dò rất lâu rồi mới thả tôi đến cung Thái hậu vấn an, ra vẻ thuận miệng bảo: “Hai ngày trước Thái hậu còn nhắc đến đường muội của Hoàng hậu, nói rằng cô bé đó không chỉ dung mạo xinh xắn mà tính nết cũng tốt, muốn thay Lão cửu hỏi cưới. Lần này Hoàng hậu tới, thế nào Thái hậu cũng sẽ hỏi thăm về cô bé ấy. Con không nên khiêm tốn, có sao cứ nói đấy, ta cũng mong sớm được nhìn thấy Lão cửu cưới vợ”.
Tôi hiểu ý của Thái hoàng thái hậu, kính cẩn gật đầu: “Thần thiếp hiểu rồi ạ”.
Đến cung Thái hậu, quả nhiên Tống thái hậu nhắc đến con gái của Trương Linh, nhưng lại không hỏi ý kiến tôi mà chỉ thông báo theo trách nhiệm, nói là đã lệnh cho người của Trương gia đi Tịnh Dương đón cô bé kia, hy vọng sau khi đưa về Thịnh Đô, tôi có thể dùng tư cách chị cả đón cô vào cung chơi mấy ngày.
Tình hình quả nhiên hoàn toàn theo đúng kế hoạch mà Tề Thịnh đã vạch ra.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy có chút mất mát. Nhà xí huynh cuối cùng cũng vứt bỏ tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, hợp tác vì lợi ích mà, ai chẳng có lúc lo lắng bất an, phải thông cảm cho sai lầm của tuổi trẻ.
Vấn đề là làm thế nào mới sửa chữa được sai lầm đó!
Vừa về đến cung Hưng Thánh đã thấy nha đầu Lục Ly đang đợi.
Sau phút ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của tôi là sai Tả Ý khẩn trương đưa Lục Ly đi. Nha đầu này lại còn dám đường hoàng vào cung thế này, lá gan xem ra cũng không nhỏ chút nào!
Lục Ly quả nhiên rất bình tĩnh, quỳ gối xuống hành lễ, nói: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng hậu nương nương”.
Tôi phát hiện ra cách xưng hô của cô không giống trước, không phải nô tì mà là thần thiếp. Như vậy nghĩa là cô đã chấp nhận thân phận Nhũ nhân của Triệu vương rồi. Tôi cười cười, hỏi: “Ngươi đến đây bằng cách nào?”.
Lục Ly cúi đầu xuống, khẽ nói: “Hoàng thượng cho gọi Triệu vương điện hạ vào cung hỏi chuyện, thần thiếp vì nhớ Hoàng hậu nương nương nên đi cùng Triệu vưong ạ”.
Mặc dù giọng Lục Ly rất bình tĩnh nhưng tôi lại nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trước mặt cô, nhanh chóng tạo thành một vũng nước nho nhỏ đọng trên gạch đá màu xanh.
Tôi thở dài, muốn rút khăn tay đưa cho Lục Ly nhưng sờ mãi chẳng thấy đâu, đành phải chìa tay về phía Tả Ý, lúc này mới có khăn tay mà đưa ra: “Khóc cái gì, không phải ta vẫn rất tốt đó sao?”.
Câu này nói xong thì hay rồi, Lục Ly cầm ngay lấy chiếc khăn tay che miệng rồi khóc òa.
Tôi chẳng biết làm sao, định kiên nhẫn đợi cô khóc một lúc cho hả rồi mới nói chuyện, nhưng đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa thấy Lục Ly nghỉ giữa hiệp, tôi đành phải ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện, kêu to: “Hoàng thượng”.
Người Lục Ly lập tức cứng đờ, ngừng khóc, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa.
Tôi hài lòng gật đầu, hỏi: “Triệu vương đối với ngươi tốt chứ?”.
Lục Ly có vẻ giận vì tôi lừa cô, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.
Tôi không nhịn được cười, nói: “Triệu vương là nguời tốt, gả cho anh ta ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu”.
Lục Ly đáp với vẻ bất cần: “Dù sao cũng đã gả đi rồi, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”.
Hay cho câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”! Cũng không biết Triệu vương nghe được sẽ nghĩ gì.
Đang cảm thán thì Triệu vương tiến vào với vẻ tức giận, tôi bất giác giật mình, tai của Triệu vương xem ra cũng dài thật, không lẽ anh ta đứng ở ngoài điện đã nghe được câu nói này?
Triệu vương hành lễ qua loa với tôi rồi thô lỗ ngồi xuống ghế nói to: “Tức chết đi được, tức chết đi được”.
Lục Ly đã đứng lên từ lâu, cực kì nịnh bợ bưng ly trà đưa cho Triệu vương, dịu dàng khuyên nhủ: “Vương gia uống ly trà cho đỡ khát đã, có chuyện gì từ từ hãy nói”.
Tôi lườm Lục Ly với ánh mắt coi thường, quay sang hỏi Triệu vương: “Thế nào rồi?”.
Triệu vương uống một hơi cạn ly trà rồi mới kể chuyện hôm nay Tề Thịnh cho gọi mình đến cung Đại Minh. Thực ra đây chỉ là một chuyện vớ vẩn, người đánh xe ngựa của Triệu vương lúc ra khỏi phủ hơi ngang ngược, đã đánh anh rể thứ hai của cậu em vợ của hàng xóm nhà một viên Ngự sử.
Không ngờ lại đụng phải tổ ong vò vẽ!
Viên Ngự sử kia không chịu, dâng tấu tố cáo Triệu vương dung túng cho thuộc hạ hành hung, tấu chương viết dài lê thê, mắng Triệu vương từ đầu đến chân nhưng tuyệt nhiên không dùng một từ tục tĩu nào.
Chỉ là chuyện mấy tên hầu đánh nhau thôi mà, ở Vân Tây còn hàng nghìn hàng vạn người vũ trang đầy đủ đánh nhau kia kìa, nhà nước không phải lo cơm lo gạo chắc! Tề Thịnh ban đầu chẳng để ý, muốn hai bên nhường nhịn nhau cho yên chuyện. Chẳng ngờ viên Ngự sử kia không chịu, sau mấy lần dâng sớ không nhận được hồi âm, đã trực tiếp dẫn mấy “huynh đệ” đến thẳng cung Đại Minh.
Tề Thịnh hết cách, đành cho gọi Triệu vương vào cung rồi mắng té tát trước mặt mọi người, đồng thời yêu cầu phải thanh toán tiền thuốc men cho người bị đánh. Chỉ có như vậy mới xoa dịu được viên Ngự sử kia.
Triệu vương rất phẫn nộ, chuyện bé như con kiến thế mà cũng đem ra đánh giá nhân phẩm của anh ta. Phu xe đánh nhau với người khác thì liên quan quái gì đến nhân phẩm của anh ta cơ chứ?
Lục Ly nghe thấy vậy cũng rất bất bình: “Toàn một lũ vô công rồi nghề, cả ngày chỉ biết ăn cho đẫy bụng rồi đi chọc phá người khác. Nếu là thiếp thì chẳng cần mất công cãi nhau làm gì, cứ dùng bao vải trùm kín đầu rồi đánh cho chúng một trận!”.
Nghe Lục Ly nói vậy, tôi và Triệu vương liền im lặng.
Này! Cô tưởng tên Ngự sử kia cũng dễ đánh như Triệu vương sao?
Lục Ly sợ hãi nhìn Triệu vương rồi lại nhìn tôi, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Cơn tức giận của Triệu vương vốn đang đầy đầu lập tức biến sạch, thở dài nói: “Lục Ly này, không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết được”.
Hệt như nàng dâu mới về nhà chồng, Lục Ly cúi đầu im lặng, chỉ liên tục gật đầu.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ đó của Lục Ly thì có phần thương hại, đành giả bộ ho nhẹ hai tiếng, hòa giải: “Không còn sớm, ta không giữ các người ở lại dùng bữa nữa, mau về đi cho sớm”.
Triệu vương không nói gì, dẫn cô dâu của mình rời khỏi cung, trước lúc rời đi còn nói với tôi: “Hoàng tẩu này, sáng nay vừa ngủ dậy Hoàng thượng đã lập tức triệu kiến quần thần, chỉ sợ bữa trưa cũng không kịp ăn. Hoàng tẩu nếu rảnh rỗi thì đến cung Đại Minh đi”.
Triệu vương đột nhiên đưa ra ý kiến đó khiến tôi không khỏi bất ngờ. Nhìn kỹ nét mặt của anh ta chẳng thấy có gì bất thường, tôi đành gật đầu cho xong.
Sau khi tiễn hai người họ ra về, tôi cho gọi Tả Ý lại hỏi: “Trong bếp có nấu cháo không?”.
Tả Ý nghĩ tôi muốn ăn cháo bèn trả lời: “Có ạ, hôm nay có cháo táo đỏ hoa bách hợp và cháo củ mài hạt sen, nương nương muốn dùng loại nào ạ?”.
Tôi nghĩ một lúc rồi kêu Tả Ý mang một nồi cháo củ mài hạt sen lên, cùng tôi đến cung Đại Minh xem thế nào.
Cung Đại Minh ở phía nam của cung Hưng Thánh, cách đó không xa lắm, đi một lúc đã đến nơi.
Vì tôi ít đến cung Đại Minh nên nội thị canh ở cửa cung nhìn thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên, vội chạy lại vấn an sau đó định quay vào trong để thông báo.
Tôi ngăn anh ta lại, hỏi: “Hoàng thượng vẫn còn đang nghị sự sao?”
Nội thị kia gật đầu, đáp: “Hoàng thượng triệu Sở vương điện hạ và mấy vị đại thần đến bàn về chuyện ở Vân Tây.”
Nghe nói Nhà xí huynh cũng ở trong đó, tôi bỗng thấy hơi ngạc nhiên, bèn bảo Tả Ý đưa nồi cháo hạt sen cho người nội thị kia, nói: “Ngươi mang nồi cháo này vào trong, ta vào Thiên điện bên kia, đợi Hoàng thượng xong việc hãy nói”.
Nói xong tôi liền quay người đi sang phía Thiên điện, bước đến cửa đột nhiên phát hiện nội thị kia vẫn đi theo phía sau, dường như có điều gì đó rất muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”.
Tên nội thị kia ấp a ấp úng nói không lên lời, chỉ nhìn vào phía trong điện.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, lập tức hiểu rõ sự tình. Giang thị với bộ đồ cung nữ đang đứng trong điện, dáng người thanh tú đó quả thực không thể không yêu!
Tôi hơi ngập ngừng rồi bước vào trong điện với vẻ mặt bình tĩnh.
Giang thị cười nhạt rồi hơi gập người cúi chào tôi: “Hoàng hậu nương nương”.
Tôi khẽ gật đầu, nhìn thấy tên nội thị kia vẫn bê nồi cháo đứng bên ngoài với vẻ mặt đầy lo lắng, tôi hỏi: “Sao vậy? Còn việc gì nữa à”.
Thần sắc tên nội thị kia vô cùng quẫn bách, một mực lắc đầu.
Nghĩ một lát, tôi quay đầu lại hỏi Giang thị: “Nàng có đói không? Có muốn ăn bát cháo không? Cháo hạt sen củ mài, nấu khá lâu rồi, rất thơm ngon đấy".
Giang thị hơi sững ra, còn tên nội thị kia thì run rẩy, suýt nữa làm đổ nồi cháo.
Cháo hạt sen củ mài được nấu suốt hai canh giờ, tốn không ít lửa, tôi sợ tên nội thị kia làm đổ, vội kêu Tả Ý đón lấy rồi căn dặn tên nội thị: “Ngươi dẫn Tả Ý sang bên kia, nếu thấy Hoàng thượng và mọi người nghỉ giải lao thì dâng cho mỗi người một bát để lót dạ nhé”.
Tên nội thị miệng thì vâng dạ nhưng không hiểu sao chân lại vẫn không di chuyển, chỉ đưa mắt liếc trộm Giang thị.
Thấy tình thế như vậy, biết là mình không sai được hắn ta, tôi đành phải quay sang nói với Giang thị: “Hay là nàng cùng vào điện với anh ta đi?”.
Giang thị lắc đầu, nói với tên nội thị kia: “Ngươi đi đi. Hoàng hậu nương nương ở đây đã có ta hầu hạ rồi”.
Tên nội thị nghe vậy mới quay người dẫn Tả Ý đi.
Trong điện chỉ còn tôi và Giang thị. Sau một lúc im lặng, tôi hỏi một câu bâng quơ: “Cô nương… họ gì?”.
Giang thị nghẹn lại một lúc rồi mới đáp với vẻ bình thản: “Thưa Hoàng hậu, thiếp họ Tô”.
Họ Tô? Nói như vậy là đổi theo họ của mẹ rồi.
Tôi đưa mắt nhìn kỹ Giang thị, thấy vóc dáng mặc dù vẫn khô khan như trước, có điều sắc mặt đã hồng hào hơn. Giờ đây mặc dù ăn vận như một cung nữ nhưng thái độ rất tự nhiên, đúng mực, chẳng khác gì phong thái của một vị đại tướng.
Đóng được vai người phụ nữ yếu đuối, đóng được vai vương phi, rồi bây giờ là vai cung nữ. Quả là một nhân tài đa năng.
Tôi có ý mời Giang thị vào hậu cung để phát triển sự nghiệp, liền thăm dò: “Tô cô nương có quen với cuộc sống ở đây không?”.
Giang thị khẽ nhếch miệng: “Có gì mà quen hay không quen ạ, Hoàng thượng bảo thiếp ở đâu thì thiếp ở đó thôi ạ”.
Chưa nói được mấy câu đã lôi Tề Thịnh vào, sợ tôi không biết quan hệ giữa cô ta và Tề Thịnh thế nào chắc?
Tôi thở dài, chân thành khuyên cô ta: “Ánh Nguyệt, cô cứ không danh không phận ở bên cạnh Hoàng thượng như vậy đâu phải là kế sách lâu dài. Hãy cùng ta quay về hậu cung, phía Thái hoàng thái hậu và Thái hậu đã có ta lo, nhất định có thể cho cô một danh phận”.
Giang thị nhìn tôi trong chốc lát rồi cười mỉa mai, nói: “Hoàng hậu nương nương, có danh có phận thì sao nào? Bị giam lỏng trong chốn hậu cung tranh sủng với các phi tần khác. Mỗi ngày chờ mong Hoàng thượng lâm hạnh, trở thành một trong những ngưòi đàn bà của Hoàng thượng ư? Cảm ơn Hoàng hậu nương nương đã có ý tốt, nhưng Ánh Nguyệt không muốn”.
Lời nói quả thật chẳng dễ nghe chút nào!
Tôi im lặng, thấy cô ta cũng không đủ bình tĩnh, hòa nhã để nói chuyện với mình, tôi dứt khoát không phí lời nữa.
Vừa ngồi được ít phút thì Tả Ý đi từ ngoài vào, liếc nhìn Giang thị rồi mới ghé vào tai tôi nói: “Hoàng thượng và mấy vị đại nhân đã dùng cháo, khi nô tì mang cháo vào thì cũng sắp kết thúc rồi. Theo nô tì, chi bằng nương nương hãy qua đó, nhân tiện gặp mấy vị đại nhân kia luôn”.
Nói xong, Tả Ý còn nháy mắt với tôi.
Tôi vô cùng đồng tình với lời nói của Tả Ý. Vẫn chưa đến thời đại làm việc tốt không cần lưu danh, hơn nữa tôi cũng không có thói quen viết nhật ký. Tôi gật đầu, không quan tâm đến Giang thị nữa, vội đứng đậy theo Tả Ý ra khỏi điện.
Tả Ý canh thời gian vừa chuẩn, khi tôi đến cửa Chính điện thì đã thấy mấy vị đại thẩn kia lần lượt đi ra. Tôi vội dừng chân, bước sang bên cạnh nhường đường, rồi làm theo hình mẫu các vị đệ nhất phu nhân, mỉm cười chào họ.
Đi đầu là Tể tướng đương triều, đằng sau là một dãy Thượng thư, nhóm người này vừa ăn cháo của Hoàng hậu tôi đây mang đến nên đều có vẻ e ngại, vội tiến lên phía trước hành lễ với tôi.
Tôi nhanh chóng miễn lễ cho họ, hỏi han vài câu rồi mới để họ đi.
Nhà xí huynh ra muộn hơn ít phút, là người sau cùng, nhìn thấy tôi thì khẽ mỉm cười, nói bằng giọng ôn tồn: “Hoàng tẩu”.
Đã lâu không gặp, Nhà xí huynh vẫn phong độ như xưa, anh tuấn tiêu sái.
Tôi định nói với Nhà xí huynh mấy câu nhưng lại ngại những người ở đấy, đành phải gật đầu qua loa, nói: “Sở vuơng điện hạ vất vả rồi”.
Nhà xí huynh hơi cúi người, trả lời: “Trách nhiệm của thần, không dám nhận xằng hai chữ vất vả”.
Tôi ngừng một lúc, lại hỏi: “Lâu rồi không gặp Dương Nghiêm, anh ta vẫn còn ở Thịnh Đô chứ?”.
Miệng của Nhà xí huynh khẽ nhếch: “Vẫn còn, anh ta luôn muốn được vào cung thăm Hoàng tẩu, còn nói là thứ mà Hoàng tẩu muốn đã tìm thấy rồi…”.
Nhà xí huynh vừa nói đến đây thì nội thị đã đứng ở cửa gọi to: “Nương nương, Hoàng thượng mời nương nương vào ạ”.
Nhà xí huynh ngừng lời, cười với tôi một cái, chắp tay hành lễ rồi mới quay người đi.
Tôi ổn định lại tâm trạng một chút rồi theo nội thị kia vào trong điện.
Nội thị trong điện rất ít, Tề Thịnh đang ngồi ở phía sau ngự án xem tấu sớ, nghe tiếng tôi vào thì chỉ ngước lên một chút rồi lại dán mắt vào bản tấu đang cầm trên tay, thản nhiên hỏi: “Cháo là do nàng nấu sao?”.
Tôi hơi sững, lập tức hiểu ra. Để giúp tôi lấy lòng Tề Thịnh, Tả Ý đã nói nồi cháo do đích thân Hoàng hậu nấu. Tôi vội gật đầu, trả lời: “Vâng”.
Tề Thịnh nói tiếp: “Hơi ngọt một chút, lần sau cho ít đường thôi”.
Lần sau? Tôi còn đang đờ ra thì Tề Thịnh đã ngẩng mặt lên nhìn về phía tôi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
Tôi lấy lại bình tĩnh: “... Không có gì”.
Thế là, Tề Thịnh lại cúi đầu xuống.
Tôi thấy Tề Thịnh chuyên tâm như thế thì cảm thấy mình đứng đây thật bất tiện, bèn nói: “Hoàng thượng đang bận, thần thiếp xin phép về trước”.
Tề Thịnh không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ “ừm” một tiếng.
Tôi vội quay người đi ra, khi sắp đến cửa thì nghe thấy Tề Thịnh đột nhiên nói: “Vân Tây đang dùng binh, ngân khố eo hẹp, Hoàng hậu cũng nên xem xét việc cắt giảm chi tiêu ở hậu cung để làm gương cho dân chúng”.
Tôi ngớ ra một chút, quay người lại cung kính đáp một tiếng “vâng” rồi mới rời đi.
Ra khỏi cung Đại Minh, Tả Ý vẫn luôn đi sau tôi vài bước bỗng tiến lên trước, giọng không giấu được sự phấn khích: “Nương nương, nương nương, Hoàng thượng nói ngày mai nương nương lại đến đấy”.
Tôi vẫn đang suy nghĩ về câu nói kia của Tề Thịnh, nghe vậy liền dừng bước, quay đầu ngạc nhiên nhìn Tả Ý: “Hoàng thượng nói thế lúc nào?”.
Tả Ý gật đầu quả quyết: “Chính Hoàng thượng nói lần sau mà, lần sau đấy!”.
Từ lúc nào mà “lần sau” trở thành từ đồng nghĩa với “ngày mai” rồi?
Tôi thật không biết phải nói gì. Nhìn nét mặt Tả Ý vui vẻ như vậy lại không nỡ làm cụt hứng của cô, đang khó xử thì tôi đột nhiên nghĩ ra biện pháp cắt giảm chi tiêu của hậu cung, cân nhắc một hồi, tôi nói với Tả Ý: “Cũng tốt, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày ngươi sẽ được vào cung Đại Minh đưa đồ một lần”.
Tả Ý ngạc nhiên: “Nương nương không đi ư?”.
Tôi cười: “Ta là Hoàng hậu, lần nào cũng đích thân đi làm sao được, có ngươi là được rồi”.
Nha đầu này thấy tôi nói có lý liền nghiêm túc gật đầu, ngày thứ hai quả nhiên lại mượn danh nghĩa của tôi, mang một nồi cháo vào cung Đại Minh.
Ngày thứ ba, ngoài Tả Ý ra, còn có Hoàng hiền phi cũng nấu canh đích thân mang đến.
Ngày thứ tư, Trần thục phi, Lý chiêu nghi... cũng gia nhập vào đội ngũ đưa đồ vào cung.
Ngày thứ năm, đội ngũ đưa cơm vào cung Đại Minh càng hoành tráng hơn...
Ngày thứ sáu, Tề Thịnh cuối cùng cũng nổi giận.
Tôi bị Tề Thịnh gọi đến, dùng lời lẽ bóng gió, mỉa mai mắng cho một trận. Vừa trở về cung Hưng Thánh với vẻ mặt đầy phẫn nộ, tôi lập tức gọi ngay Tả Ý: “Mau, gọi tất cả cái đám nữ nhân không biết thân biết phận kia đến đây cho ta”.
Tả Ý nhìn sắc mặt tôi không tốt, chẳng dám nói lời nào liền chạy vội đi.
Tôi ngồi lên ghế nhắm mặt lại, thầm nghĩ lát nữa nhất định sẽ mắng cho bọn Hoàng hiền phi một trận, dù thế nào thì cũng phải trút hết cơn bực tức từ chỗ Tề Thịnh ra đã, sau đó mới cân nhắc xem làm thế nào để giải quyết gọn gàng những chuyện cần làm.
Nhưng khi đối diện với đám đàn bà yếu đuối, mỏng manh kia, tôi thật không cách nào chửi mắng được, đành phân tích những điểm chưa tốt cho họ, cuối cùng mới thở dài một hơi, nói: “Thế nào, đầu óc đã minh mẫn hơn chưa? Sao không nghĩ đến đem dâng loại bánh này trái kia, cứ nhất thiết phải là cháo với canh làm gì? Lại còn cười! Nói ngươi đấy, đến canh đậu giò heo ngươi cũng dám dâng lên Hoàng thượng, ngươi cho là Hoàng thượng đang ở cữ à?”'.
Hoàng hiền phi vội lấy khăn che miệng, cúi đầu ngoan ngoãn: “Thần thiếp biết sai rồi ạ”.
Mấy người còn lại cũng đều thành thật nhận lỗi.
Thấy thái độ thành khẩn của họ, tôi vui vẻ gật đầu. Biết sai là tốt rồi, vấn đề còn lại là làm thế nào để “sửa”.
Trước tiên tôi nhấn mạnh ý chính “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy”, sau đó phân tích một chút về tình hình nghiêm trọng “Vân Tây đang chiến tranh, đất nước lại không giàu có”, tiếp đó mới triển khai vấn đề “phương pháp dâng đồ ăn lên Hoàng thượng của các cung”, sau khi sắp xếp cụ thể xong thì lại mở rộng đến chủ đề kiến thiết hậu cung trong tương lai.
Mọi người đều lắng nghe rất say sưa.
Đến khi nghe tôi đề cập đến “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng”, Lý chiêu nghi hết sức chăm chú, một ngụm trà cũng không uống, chỉ bưng cốc trà ngây người ra nhìn tôi.
Trần thục phi mở to đôi mắt hạnh, ngạc nhiên hỏi tôi: “Hoàng hậu nương nương, người nói sau này các cung phải bình đẳng, lần lượt chăm sóc Hoàng thượng?”.
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Gia hòa vạn sự hưng, chỉ cần hậu cung yên ổn, Hoàng thượng mới có thể chuyên tâm lo việc triều chính. Mọi người đều nói muốn hậu cung yên ổn, chị em thương yêu lẫn nhau, nhưng sự yên ổn và thương yêu này từ đâu mà có? Nói thẳng ra chính là ‘ân huệ cùng hưởng’. Mọi người đều là con gái nhà lành, chẳng ai muốn vào cung trở thành quả phụ sống cả. Nếu mục đích đã như nhau, vậy thì không thể để người này chết khô, người kia chết úng được”.
Những lời này mặc dù hơi thô nhưng lại dễ hiểu, vì vậy vừa nghe xong, mắt của các phi tần đều sáng như sao.
Hoàng hiền phi căng thẳng nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Hoàng hậu nương nương nói như vậy là đã có sắp xếp rồi?”.
Chuyện này tôi đã suy nghĩ mấy hôm, nhưng quả thực mới ở dạng khái quát, giờ nghe Hoàng hiền phi hỏi, tôi liền trả lời: “Thật ra cũng có một cách rồi, nhưng chưa được hoàn thiện lắm. Ta nói ra, các ngươi góp ý thêm nhé”.
Tôi chưa nói dứt lời thì tất cả đã đồng thanh kêu lên: “Nương nương mau nói đi ạ”.
Tôi cười cười, cố ý từ tốn uống một ngụm trà, đợi đến khi vẻ mặt cả bọn đều lộ vẻ nôn nóng mới lên tiếng: “Hoàng thượng của chúng ta là người biết tiết chế, tính đi tính lại thì người có danh phận trong cung cũng chỉ là mấy người các ngươi thôi. Chúng ta không phân biệt địa vị lớn nhỏ, cứ lần lượt thay phiên nhau, mỗi người một hôm, mỗi người sẽ ở lại với Hoàng thượng hai ngày, như vậy vừa đủ mười ngày. Trước mắt Hoàng thượng sẽ bận nên ít đến hậu cung, nhưng sau này không thể lúc nào cũng bận rộn như thế được. Chúng ta phải xây dựng việc này thành một chế độ, Hoàng thượng không đến hậu cung thì thôi, đến rồi thì cứ dựa theo lịch đã phân mà thực hiện. Còn chuyện các cung có nhận được ân huệ của Hoàng thượng hay không thì... cần xem bản lĩnh của các ngươi thế nào”.
Nói xong, trong điện yên lặng. Mãi một lúc lâu sau Hoàng hiền phi mới ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, hỏi: “Những lời nương nương nói là thật chứ ạ?”.
“Thật, đương nhiên là thật rồi, còn thật hơn cả vàng ấy chứ”, tôi cười.
Lý chiêu nghi suy nghĩ một lát, vẻ mặt sợ hãi hỏi: “Nếu sau này có người mới tiến vị thì làm thế nào ạ?”.
“Đương nhiên là thêm vào danh sách rồi, xếp theo thứ tự. Còn chúng ta, vừa không nên ức hiếp người mới, cũng không nên phụ lòng người cũ. Các người thấy có đúng không?”.
Hoàng hiền phi và Lý chiêu nghi tuổi đời lớn hơn vội gật đầu.
Trần thục phi có lẽ học toán không tốt, nãy giờ vẫn luôn im lặng cúi đầu đếm đếm ngón tay, lúc này mới tính toán xong, mừng rỡ hỏi tôi: “Nương nương, nói vậy thì mỗi tháng mỗi người bọn thần thiếp đều có ba ngày chăm sóc Hoàng thượng?”.
Tin mới thật đấy! Giờ ngươi mới hiểu ra à?
Tôi cười cười, tổng kết lại: “Trước mắt cứ như vậy đã, sau này nếu có người mới thì số ngày chăm sóc Hoàng thượng sẽ có một vài thay đổi”.
Vương chiêu dung vốn kiệm lời nay cũng lên tiếng: “Được Hoàng hậu nương nương yêu thương như vậy, bọn thần thiếp rất lấy làm cảm kích, có điều Hoàng hậu nương nương không thể xếp ngang hàng với bọn thần thiếp được. Nương nương là chủ hậu cung, lẽ tất nhiên phải có sự đối đãi khác với bọn thần thiếp mới đúng”.
Tôi vội xua tay: “Làm bất cứ việc gì thì điều kiêng kị nhất là có ngoại lệ. Ta là Hoàng hậu thì càng phải làm gương, không thể phá bỏ quy định”.
Đám Hoàng hiền phi thở phào một hơi, sợ tôi đổi ý liền vội vàng cùng tôi vạch ra kế hoạch chi tiết.
Nhân đây, tôi cũng đưa ra kế hoạch cắt giảm chi tiêu của hậu cung để thảo luận: sắp xếp công việc cho năm sau, dự trù ngân khố, điều động nhân lực... Nhờ sức nóng của “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng”, các vấn để sau đều được giải quyết nhanh chóng.
Quả là một khi đã đồng lòng thì việc gì cũng làm được!
Nhưng vì còn thiếu kinh nghiệm chủ trì một cuộc họp hội phụ nữ quy mô lớn, đến gần cuối thì tôi có phần không khống chế được tình hình, một lúc sau đã bị đám phi tần làm cho ù cả tai, đến đầu cũng phát đau. Kết thúc cuộc họp, hai tai tôi toàn những âm thanh ù ù.
Trong cuộc họp, Tả Ý đã mấy lần ra hiệu cho tôi nhưng tiếc là vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, đợi khi tôi nhớ đến, định giúp cô đi cửa sau một chút thì không biết cô đã bị đẩy đến chỗ nào rồi.
Cứ thế, ồn ào náo nhiệt hơn nửa ngày, Đại hội hậu cung lần thứ nhất cuối cùng đã thành công tốt đẹp. .
Tổng kết lại, đây là một đại hội đoàn kết, là một đại hội thành công. Thông qua đại hội này, cả hậu cung lần đầu tiên đoàn kết bên cạnh Hoàng hậu là tôi.
Tả Ý lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với tôi, mặt đầy lo lắng, trách: “Nương nương! Người sao lại hồ đồ vậy! Hoàng thượng nhất định sẽ tức giận. Hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng lần lượt qua đêm tại các cung được! Chuyện này dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Hoàng thượng trước mới được!”.
Kết thúc mỗi câu nói của Tả Ý đều là chữ “được” thể hiện rõ ràng cảm xúc mạnh mẽ của cô.
Tôi cười, chẳng thèm để ý: “Đây mới chỉ là ý định thôi, chưa thực hiện. Hơn nữa, ngươi thấy Tề Thịnh gần đây có qua đêm ở hậu cung sao?”.
Tả Ý suy nghĩ, lắc đầu: “Trước mắt chiến sự Vân Tây đang căng thẳng, Hoàng thượng hằng ngày đều ngủ ở cung Đại Minh”.
Tôi gật đầu: “Đúng thế. Vậy ngươi còn lo lắng gì nữa?”.
Tả Ý nghẹn lời, không nói được gì.
Tôi đứng dậy đi vào trong điện, an ủi Tả Ý với vẻ vô cùng chắc chắn: “Việc chi tiêu của hậu cung bỗng chốc cắt giảm nhiều như thế, dù gì cũng phải để mọi người nếm chút ngọt ngào đã. Yên tâm đi, Tề Thịnh sẽ không vì chuyện này mà tính toán với ta đâu”.
Sự thật chứng minh, Tề Thịnh quả thật không vì chuyện này mà tính toán với tôi, bởi vì anh ta căn bản không có ý định ngủ lại hậu cung.
Bọn Hoàng hiền phi cảm động vô ích mấy ngày rồi mới phát hiện ra “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng” chỉ là miếng bánh treo trên không, đến lúc này thì người hầu trong cung đã giảm bớt, tiền riêng trong túi xuất ra quyên góp rồi, quần áo trang sức trong người cũng ít đi, cơm trắng trong bát thì sắp bị đổi thành bánh ngô nhân rau.
Bọn họ cuối cùng cũng nổi giận.
Vừa đúng lúc sang xuân, tháng Ba trời trong nắng ấm, chim bay cỏ mọc tốt tươi, vạn vật sinh sôi nảy nở, thế là cơn thịnh nộ của các vị phi tần cũng ngày càng mạnh mẽ dữ dội hơn. Tôi chống đỡ không nổi, đành mang theo Tả Ý đến cung Đại Minh tìm Tề Thịnh.
Tề Thịnh nghe tôi nói rõ mục đích đến gặp thì lông mày dựng lên, nhìn tôi, hỏi: “Nàng bảo trẫm đến hậu cung dẹp yên bọn họ sao?”.
Đúng hơn là phải là “an ủi” nhưng quả thực tôi không dám dùng từ này, chỉ hết sức cẩn thận nói: “Chủ yếu là để Hoàng thượng thư giãn một chút, cả ngày vùi đầu vào chính sự sẽ không tốt cho long thể…”.
Tề Thịnh không nói gì, chỉ ném bản tấu trong tay xuống bàn, mệt mỏi tựa ra đằng sau ghế, hơi ngẩng mặt lên, như cười như không nhìn tôi.
Tôi không dám nói tiếp, dừng lại một lúc, đổi giọng: “Tuổi xuân của con gái ngắn ngủi, một khi cảnh xuân tươi đẹp qua đi, chỉ sợ ngày càng khó coi. Bọn Hoàng thị lại là những người đã đi theo Hoàng thượng từ ngày còn là Thái tử, không có công trạng gì nhưng cũng không ít cực khổ. Hoàng thượng cho dù không thích họ thì cũng thương tình mà quan tâm đến họ hơn một chút”.
Tề Thịnh nét mặt không hề thay đổi nhìn tôi, vẫn chẳng nói gì.
Tôi thấy dùng biện pháp cứng rắn với tên chết tiệt này không được, đành cúi đầu thành thật nói: “Hoàng thượng bảo thần thiếp cắt giảm chi tiêu của hậu cung, thần thiếp không có cách nào khác, đành phải hứa sẽ phân đều ân huệ cho bọn họ”.
Tề Thịnh hơi nheo mắt lại, hỏi tôi: “Khanh lấy trẫm làm quà tặng sao? Khanh có biết hậu cung tồn tại vì cái gì không?”.
Tôi vội ngẩng đầu lên giải thích: “Thần thiếp không có ý đó. Lúc đầu thần thiếp chỉ nghĩ dù sao Hoàng thượng cũng không đến hậu cung, nếu hạn thì tất cả cùng hạn, như thế chẳng có gì phải tranh luận, nhưng không nghĩ đến...”.
“Không nghĩ đến cái gì?”, Tề Thịnh lạnh lùng hỏi.
Tôi thấy rất rõ sự tức giận trong câu nói của anh ta nhưng lại không thể không trả lời, đành phải nhẹ nhàng đáp: “Không nghĩ là đến mùa xuân, bọn họ đều không chịu được nắng hạn nữa rồi”.
Tề Thịnh ngẩn người, tức giận cười, lạnh lùng hỏi tôi: “Nàng nói như vậy mà được à! Nàng làm thế có giống một hoàng hậu không?”.
Tôi cụp mắt xuống, im lặng ít phút rồi dùng bộ dạng đáng thương nói nhẹ nhàng: “Thần thiếp trước đây chưa bao giờ làm hoàng hậu, cũng chưa bao giờ quản lý nhiều phụ nữ đến thế. Thần thiếp chỉ mong mọi người nhường nhịn nhau một chút, như vậy mới hòa thuận được... Lần này thần thiếp làm sai rồi, sau này thần thiếp xin sửa chữa”.
Có lẽ thái độ nhận lỗi của tôi rất thành khẩn nên Tề Thịnh không tức giận nữa, trong điện lại chìm trong yên lặng.
Tôi nghĩ đóng vai ấm ức, tổn thương thì cũng cần có giới hạn, cân nhắc một lúc, tôi nói: “Hoàng thượng đang bận, thần thiếp xin cáo lui”.
Tề Thịnh không lên tiếng trả lời.
Tôi ngầm hiểu anh ta đã đồng ý, liền quỳ gối hành lễ rồi cẩn thận lui ra ngoài. Không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên hỏi: “Đến chỗ nào trước?”.
Tôi ngơ ngác trả lời: “Thần thiếp đến vấn an Thái hoàng thái hậu”.
Tề Thịnh không nói gì, chỉ mím chặt môi nhìn tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, vội nói: “Đến chỗ của Hoàng thị, Trần thị, hay Lý thị, chỗ nào cũng được ạ”.
Tề Thịnh sầm mặt, hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu: “Trẫm biết rồi”.
Đêm hôm đó, Tề Thịnh đến chỗ Thục phi Trần thị.
Ngày hôm sau cả hậu cung xôn xao. Cái bánh treo lơ lửng trên không bị người ta cắn mất rồi, điều đó chứng tỏ cái bánh này không phải giả mà hoàn toàn có thật. Bánh nhân thịt thơm ngon, mặc dù treo hơi cao nhưng cũng không phải không cắn được.
Bọn Hoàng thị cảm thấy đã có động lực, mặc dù vẫn đang tiếp tục chịu hạn nhưng vẫn lũ lượt đến cung Hưng Thánh của tôi nhận lỗi, nói rằng mấy ngày trước quá nóng nảy, xin Hoàng hậu tha thứ.
Tôi rất độ lượng bỏ qua cho bọn họ, nhân tiện nhắc nhở chỉ cần họ cư xử tốt thì sớm muộn gì cũng sẽ được nhận ân huệ. Đồng thời cũng nói trước với họ, việc Hoàng thượng đến chỗ Trần thục phi không có nghĩa là sẽ lần lượt đến chỗ mỗi người. Trước mắt Vân Tây còn có biến, việc triều chính quá bận rộn, Hoàng thượng không có tâm trí đến hậu cung, mong mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Như để chứng minh lời tôi, Tề Thịnh sau đó quả nhiên qua đêm ở cung Đại Minh bốn, năm ngày liền rồi mới đến chỗ Lý thị ngủ một đêm.
Quả đúng như lời nói, “mưa xuân” đắt như xăng!
Tần suất luân phiên mặc dù ít hơn nhiều so với kế hoạch, nhưng nói chung là đã có “luân phiên”, bọn Hoàng thị cuối cùng cũng đã ngoan ngoãn, hậu cung được yên ổn.
Là một Hoàng hậu, tôi rất vui mừng, đồng thời cũng có một chút thông cảm với Tề Thịnh bị “luân phiên”. Sau khi Tề Thịnh “luân phiên” xong ở chỗ Hoàng thị, trong phút mềm lòng, tôi bèn dâng cho anh ta một bát thuốc bổ thận tráng duơng, nhân tiện thể hiện sự biết ơn vì đã ủng hộ công việc của tôi.
Không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên nổi giận, không những hất bát thuốc của tôi đi mà còn dùng tay chỉ vào tôi, nghiến răng hồi lâu, cuối cùng buông một câu: “Trương Bồng Bồng, nhất định có ngày nàng hối hận”.
Theo tôi, có thể đêm qua Hoàng thị đã quá nhiệt tình nên mới khiến Tề Thịnh giận dữ đến thế.
Tôi hết sức lo sợ xin cáo lui, ra khỏi cung Đại Minh thì không nhịn được mà cười khúc khích.
Tả Ý đi sau thở dài tiếng, rồi khuyên tôi: “Nương nương, người làm như vậy sớm muộn cũng sẽ khiến tâm ý của Hoàng thượng với nương nương cạn sạch mất”.
Cạn sạch? Mới vừa bắt đầu, làm sao mà đã cạn được? Ngươi cần phải biết về đàn ông, ngươi càng không để ý đến anh ta thì anh ta mới càng nhớ đến ngươi, đây gọi là lạt mềm buộc chặt!
Tôi quay đầu lại lườm Tả Ý, lắc đầu than thở, nha đầu, ngươi tuy rất thông minh nhưng vẫn còn non lắm!
Trong tháng Ba, con gái lớn Trương Trà Trà của Trương Linh, tướng thủ thành Tịnh Dương, cuối cùng đã từ Giang Bắc đến Thịnh Đô. Dưới sự ám chỉ đầy ân cần của Thái hoàng thái hậu và thái độ chăm sóc chu đáo của Thái hậu, tôi ngoan ngoãn triệu tiểu nha đầu này vào cung.
Tiểu nha đầu vừa nhìn đã biết ngày thường đều ở ngoài, làn da đã bị nắng nhuộm thành màu đồng khỏe mạnh, mặt tròn, mắt to lông mày rậm, khuôn miệng rất xinh xắn, hai khóe hơi cong lên, không cười cũng có nét vui tươi. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn trẻ con nhưng thân hình thì đã dậy thì, dáng người cũng cao ráo, hơn nữa đã có thể lờ mờ nhìn thấy những đường cong gợi cảm của một thiếu nữ.
Tôi dẫn cô đến chỗ Thái hoàng thái hậu và Thái hậu, Thái hoàng thái hậu rất hài lòng, còn Thái hậu thì lại có chút thất vọng.
Tôi hiểu tâm trạng của Thái hậu, nếu tôi có đứa con trai như Nhà xí huynh, lại bị ép cưới người con dâu như thế, chắc chắn tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Không phải là Trương Trà Trà không tốt, mà phong cách của cô ta rõ ràng không hợp với Nhà xí huynh. Người con gái như thế nên kết duyên với một tướng quân trẻ tuổi oai dũng, chứ không phải là Nhà xí huynh thư sinh nho nhã.
Chỉ có điều, tôi vẫn chưa kịp than hai chữ “duyên phận” thì đã bắt đầu chóng mặt. Nha đầu này đúng là giống như Dương Nghiêm nói, quả thật là quá hoạt bát rồi.
Khi mới gặp cô còn tỏ ra nhút nhát, đến ngày hôm sau đã xem cung Hưng Thánh của tôi như sân nhà mình mà thám hiểm một lượt. Đến ngày thứ ba thì kéo tay áo tôi thỉnh cầu: “Hoàng hậu tỷ tỷ, cả ngày tỷ ngồi trong cung này không chán sao? Thời tiết đang đẹp, chúng ta chơi trò cưỡi ngựa đánh bóng đi!”.
Tôi vừa rồi còn thưởng thức nha đầu này làm nũng, nhưng khi nghe hết câu liền sợ đến mức hất vội tay cô ra. Dẹp đi, ngươi bảo một người cưỡi ngựa còn chẳng xong như ta chơi trò cưỡi ngựa đánh bóng cùng người khác sao?
Ta sống đơn điệu lắm sao?
Trương Trà Trà không chịu, lại ngồi xuống kéo tay áo tôi khẩn cầu. Tôi sợ nhất là bị con gái quấn lấy, lại không nỡ nặng lời, đành phải thoái thác rằng việc này tôi không quyết định được, phải hỏi ý Tề Thịnh đã.
Hai người đang nói chuyện thì Tề Thịnh từ bên ngoài đi vào. Trương Trà Trà sợ quá vội buông ngay tay ra, cẩn thận lùi sang một bên.
Tôi đứng dậy, kéo Trương Trà Trà ra hành lễ với Tề Thịnh, trong lòng buồn bực, Tề Thịnh đến đây làm gì không biết?
Tề Thịnh tùy tiện ngồi xuống, đưa mắt nhìn Trương Trà Trà, nhã nhặn hỏi: “Nói chuyện gì với tỷ tỷ ngươi thế?”.
Tôi vội đưa mắt ra hiệu cho Trương Trà Trà nhưng cô làm ra vẻ không thấy, chớp chớp đôi mắt to nhìn Tề Thịnh, hồn nhiên nói: “Tỷ tỷ nói bây giờ thời tiết đang đẹp, muốn chơi cưỡi ngựa đánh bóng, lại sợ anh rể là Hoàng thuợng không đồng ý”.
Mẹ kiếp, phụ nữ bất kể lớn nhỏ, chỉ cần mở miệng ra là nói dối!
Tôi bị nha đầu này làm cho tức suýt ói ra máu, nhưng trước mặt Tề Thịnh lại không thể mắng cô ta, đành vội vàng lấp liếm: “Cô ấy vẫn còn trẻ con, thiếp chỉ dỗ cô ấy thế thôi”.
Đáy mắt Tề Thịnh hiện rõ sự vui vẻ, hỏi Trương Trà Trà: “Ngươi muốn chơi cưỡi ngựa đánh bóng?”.
Trương Trà Trà vừa gật đầu vừa lôi tôi vào cuộc: “Tỷ tỷ cũng muốn chơi, chỉ có điều tỷ ấy ngại không nói với Hoàng thượng thôi”.
Tề Thịnh nghe vậy liền mỉm cuời liếc tôi, rồi nói với Trương Trà Trà: “Được rồi, nếu đã như vậy, ngày mai vừa hay là ngày nghỉ, chúng ta sẽ chơi cưỡi ngựa đánh bóng”.
Trương Trà Trà không kìm được, vỗ tay hoan hô,
Tề Thịnh cười cười, ngoảnh lại hỏi tôi: “Này nhi thế nào?”.
Tôi vừa dẫn anh ta đi về phía hậu điện, vừa trả lời: “Lúc này sợ là vẫn đang ngủ trưa, Hoàng thượng đến xem thế nào. Nó cũng ngủ đủ giấc rồi, bảo nhũ mẫu đánh thức nó dậy kẻo đêm lại không ngủ được”.
Trương Trà Trà đi sau nói: “Anh rể Hoàng thượng, ngày mai chúng ta mang cả Uy nhi đi nhé. Anh rể dạy nó cưỡi ngựa”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook