Trong cung yến hơi nóng, Thập Nhất Nương cùng Tăng Bát Nương đi đến một góc cửa sổ, nơi này có một bức mành treo, cũng không được thông gió cho lắm nhưng vẫn tạm ổn. Đứng đây, các nàng vẫn quan sát được Diêu Tam Nương vì thế khá yên tâm.

Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi Tăng Bát Nương: “Cung yến đến giờ sao vẫn không thấy Công chúa xuất hiện nhỉ?” Đúng ra, tại các buổi cung yến, Công chúa là chủ nhân lẽ ra phải nên ra mặt để đón tiếp các vị tiểu thư mới đúng.

Tăng Bát Nương nhìn quanh, lại tiếp tục thì thầm: “Ta nghe nói Công chúa không được khỏe, vừa rồi Hoàng hậu phải ra mặt để tiếp đãi các vị mệnh phụ phu nhân đấy thôi. Ta đoán Hoàng hậu chắc đã đi thăm Công chúa, biết được nàng không thể xuất hiện nên mới thay nàng chủ trì cung yến”.

Thập Nhất Nương cau mày, chợt nghĩ đến Thái tử. Haizz… Hoàng gia này thật là nhiều người bệnh!

“Tóm lại, làm Hoàng hậu cũng không phải dễ”. Tăng Bát Nương đồng tình nói, chuyện Thái tử trúng độc đã không còn là bí mật, Công chúa thì lại đau ốm nhiều năm, trượng phu của mình lại bị vô số mỹ nhân mơ ước, tìm mọi cách quyến rũ, Hoàng hậu quyền cao chức trọng thì sao? Ngày ngày cứ như đang đi trên một lớp băng mỏng… “Nhưng thật ra Hoàng hậu rất giống những nữ nhân Tây Bắc mà Thập Nhất muội vừa nói đến, rất… rất kiên cường”. Tăng Bát Nương không khỏi bội phục.

Thập Nhất Nương im lặng không nói, nàng cảm thấy nếu nàng là Hoàng hậu, nàng tuyệt đối không thể làm tốt mọi thứ giống như vị Hoàng hậu hiện tại này đây.

Hoàng đế đã từng khiến Tiên đế tức giận, bị giam giữ nhiều năm, các vị phi tử đều không chịu nổi khổ sở mà bỏ đi hết, chỉ có vị Hoàng hậu xuất thân thấp kém này vẫn một lòng đi theo Hoàng đế, suốt 10 năm, không có tự do, đến đồ ăn thức uống cũng bị cắt xén, nhưng Hoàng hậu vẫn kiên cường, nàng xắn tay áo lên làm việc, trồng lúa trồng rau, chăm sóc phu quân và nhi tử khỏe mạnh, trong hoạn nạn tìm thấy chân tình, vì thế Hoàng đế chỉ cần nàng, sống chết không chịu nạp thêm phi tử.

“Hoàng hậu nhất định rất đẹp”. Nhất định không thua kém sắc đẹp các vị ca ca nhà mình, nhất định cũng đẹp như Thái Tử. Thập Nhất Nương cảm thán: “Hoàng hậu chắc chắn là một mỹ nhân hiếm thấy, khó ai có thể “vừa tốt gỗ vừa tốt nước sơn” được như vậy!”

Tăng Bát Nương lắc đầu: “Muội sai rồi, diện mạo Hoàng hậu cũng không phải xinh đẹp, mọi người đều công nhận như thế, muội có thấy mấy mệnh phụ phu nhân kia không? Các bà ấy đều đã từng được gia tộc lựa chọn, bắt phải phải trang điểm thật yêu kiều, lộng lẫy để mong Hoàng đế nhìn trúng. Họ cho rằng bản thân mình xinh đẹp hơn Hoàng hậu là có thể nhập cung sao? Còn không có bản lĩnh trồng lúa trồng rau, tự nuôi sống bản thân và gia đình… chậc chậc… họ giống như ký sinh trùng đeo bám nam nhân để sống như Thập Nhất muội muội khi nãy đã nói đến”. Tăng Bát Nương càng nói càng tức giận, những lúc đàn ông chịu tội, chịu khổ, sao không thấy các bà ấy ra mặt, chen vai sát cánh cùng chịu đựng, đợi đến khi đàn ông công thành danh toại, bọn họ cứ như ruồi bọ bâu vào, xua mãi không đi. Tuy rằng mẫu thân đã nói với nàng thái độ này trên đời vốn dĩ bình thường, hơn nữa nam tử vốn phong lưu nhưng Tăng Bát Nương vẫn rất khó chịu.

Thập Nhất Nương vỗ vai nàng đồng cảm: “Bát nương, những loại tiểu tam này cho dù đến tận thế cũng không chịu biến mất đâu, cho nên xua mãi không đi là chuyện bình thường”.

“Tiểu tam?”

“Chính là loại người chuyên làm kẻ thứ ba, chen vào phá vỡ tình cảm vợ chồng người khác”. Thập Nhất Nương thuận miệng nói tiếp: “Thực ra, ở Tây Bắc hiện nay, người ta không còn nạp thiếp nhiều nữa đâu, nữ nhân cũng có địa vị cao hơn, không giống kinh thành, từ gia đình quý tộc đến hậu viện của quan lại đều nạp rất nhiều nữ nhân, ta còn nghe nói có người nạp tới 28 tiểu thiếp cùng mấy chục nha hoàn thông phòng, không hiểu hắn làm sao mà chịu nổi?...”

Tăng Bát nương đỏ mặt, hơi lo lắng nói: “Thập Nhất Nương, ta đã dặn rồi mà, nói chuyện phải cẩn thận, kinh thành này lắm kẻ nhiều chuyện, bị họ nghe được đồn ra ngoài, thanh danh chúng ta hỏng mất!”…

Thập nhất nương khó hiểu: “Nhưng ta có nói cái gì không đúng đâu?”

Tăng Bát Nương mặt càng đỏ hơn,“Muội nói nam nhân nạp nhiều thiếp, nhiều thông phòng... Rồi rồi chịu không nổi...” Lời này một tiểu thư chưa lập gia đình không nên nói đâu!

Thập Nhất Nương lại càng không đồng ý: “Ta nói đúng mà, nuôi một nữ nhân rất tốn tiền, quần áo trang sức, son phấn này nọ đều cần tới bạc… Nuôi một lúc mấy chục nữ nhân trong nhà thì phải tiêu tốn cả núi vàng núi bạc, đàn ông chịu nổi sao?” Theo nàng, Nhị lang ca ca là đại thương gia trời sinh, huynh ấy chắc chắn sẽ tính ra được chuyện theo đuổi nữ nhân, cưới vợ nạp thiếp là chuyện buôn bán lỗ vốn đến nhường nào.

Tăng Bát Nương xấu hổ, thì ra ý của Thập Nhất hoàn toàn trong sáng, là do nàng tự nghĩ chuyện “đen tối” kia! Nàng bình tĩnh lại, nhìn sang thấy Thập Nhất Nương không phát hiện mình bối rối mới thở phào nhẹ nhõm tự nói thầm: “Cổ nhân thật là bảo thủ, cảm thấy được thì hẵng làm, vì thể diện cứ phải cố, mệt đến chết thôi!”…

“Thập Nhất tiểu thư!” Một cung nữ tiến đến hành lễ: “Hoàng hậu cho mời tiểu thư!”…

Thập Nhất Nương hơi sửng sốt, nàng phản xạ có điều kiện lập tức sờ đến cây roi dắt bên hông, rồi lại nhớ đến các loại tiểu thuyết đời trước: cung nữ giả truyền mệnh lệnh của Hoàng hậu, đưa nữ chính hoặc nữ phụ đến một chỗ vắng, rồi ụp bao tải vào đầu, rồi… Ặc ặc!

Tăng Bát Nương bên cạnh lại rất vui mừng: “Đi thôi Thập Nhất, đây là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu đó!”.

Thập Nhất Nương đi theo sau cung nữ. Nàng còn tò mò hỏi vị cung nữ này hàng loạt vấn đề như: nàng bao nhiêu tuổi? trước kia quê quán ở đâu? trong nhà còn có mấy người?...

Vị cung nữ cẩn thận trả lời nàng, Thập Nhất Nương thầm than đúng là cổ đại phức tạp, đạo tào ra toàn những tinh anh, nói chuyện mặt không đổi sắc.

“Bái kiến Hoàng hậu nương nương!” Thập Nhất Nương hành lễ rồi ngẩng đầu nhìn phía trước. Nàng thấy Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đều đang ở đây rồi. Cung yến hôm nay có nhiều mệnh phụ như vậy, Hoàng hậu lại muốn gặp riêng nữ nhân An gia, hẳn là đặc biệt.

Hoàng hậu nét mặt tươi cười: “Đây là Thập Nhất tiểu thư sao? Người đâu, đem lễ vật bản cung đã chuẩn bị tặng cho Thập Nhất tiểu thư”.

Thập Nhất Nương sững sờ. Ai nói Hoàng hậu có bộ dạng xấu xí, người có khuôn mặt góc cạnh, nước da vì phơi nắng nhiều mà chuyển màu bánh mật, vóc người rất cao, khung xương lớn, nếu ở hiện đại thì các model Âu Mỹ đều phải ghen tỵ với người. Hoàng hậu còn đẹp hơn mấy cô gái Âu Mỹ ở bìa các tạp chí thời trang, vậy mà bị người ta nói thành xấu xí! Đúng là một đám người không hiểu biết, thẩm mỹ thực tào lao!

Thập nhất nương hành lễ “Cám ơn lễ vật của Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu mỉm cười chân thành với Thập Nhất Nương “Thập Nhất lại đây, cho bản cung xem kỹ con nào, quả thật là xinh đẹp như lời kể của Tứ lang”.

Tôn thị mỉm cười âu yếm nói: “Nương nương đừng khen nàng, nếu không nàng về nhà sẽ ỷ lại vào lời khen của nương nương mà nhất quyết không chịu giảm béo đó!”. Rõ ràng, Phương thị và Tôn thị chỉ trong thời gian ngắn đã cùng Hoàng hậu quan hệ rất tốt.

Hoàng hậu không đồng ý, cứ cầm tay Thập Nhất Nương, nhịn không được đưa tay sờ sờ Thập Nhất Nương từ đầu tóc, khuôn mặt, đến da tay của nàng “Thực đẹp, làn da Thập Nhất trắng nõn mịn màng, thân thể béo tốt, các tiểu thư gầy gò sẽ không thuận lợi sinh con nối dòng đâu, huống hồ bản cung cảm thấy các tiểu thư gầy quá gió thổi sẽ bay thì có bộ dáng gì đẹp đâu chứ”.

Thập Nhất Nương mãnh liệt gật đầu, vô cùng sùng bái nhìn Hoàng hậu nương nương: “Đúng vậy thưa Hoàng hậu, con cảm thấy gầy gò chẳng có phúc khí gì cả, nhưng thẩm mỹ của mọi người đều quái dị, cứ cho gầy gò là đẹp, họ nghĩ càng gầy càng tốt, con nhìn chỉ thấy giống cái xác khô”.

Phương thị cười khổ: “Nương nương, thật có lỗi, Thập Nhất nói lời không suy nghĩ”…

Hoàng hậu không hề giận, ngược lại còn vui vẻ: “Ta thấy con bé nói rất đúng, dân chúng nhà bình dân đều biết phải tìm nữ nhân mông lớn, ngực lớn, còn giới quý tộc lại chỉ thích các cô nương gầy không quá hai lạng thịt, chả trách những năm này, gia đình quý tộc có con trai trưởng ngày càng ít”…

Phương thị nghe Hoàng hậu nhắc đến ngực lớn, mông lớn thì cúi đầu không dám nói gì. Chỉ có Thập Nhất Nương hai mắt tỏa sáng, Hoàng hậu này hợp khẩu vị với nàng! Tri kỉ!

Thập Nhất Nương cầm hộp trang sức Hoàng hậu ban cho, tò mò hỏi: “Nương nương, con có thể mở nó ra không?”

Hoàng hậu cười hòa ái: “Tất nhiên, ta đã tặng cho con, thì nó là của con, con có quyền”.

Thập Nhất Nương vừa mở hộp đã thấy một bộ trâm cài trân châu thật lớn. Phương thị nhảy dựng lên, mỗi viên trân châu đều thật to như mắt rồng, cái này không phải cứ có tiền là mua được. “Nương nương, vật này quá quý trọng, Thập Nhất không thể nhận…”

Hoàng hậu phất tay nói “Làm sao có thể so sánh với những đồ ăn ngon mà Thập Nhất nương đã làm ra, phu nhân đừng khách khí, trân châu dù có quý hiếm đến đâu cũng không thể ăn được, nói ra hơi ngượng ngùng, chỉ cần lần sau Thập Nhất đưa rau dưa tiến cung nhiều một chút là được, nói thật, nhờ những rau dưa ngon lành của Thập Nhất mà Tứ lang mỗi ngày ăn nhiều thêm nửa chén cơm, bản cung rất vui mừng”. Nói tới đây Hoàng hậu lộ ra cảm kích, nếu không nhờ các loại thức ăn Thập Nhất Nương đưa đến, con trai bà sẽ giống trước kia, chẳng thèm quan tâm đến các món ăn đâu, càng không thèm ăn uống. Hiện nay bệnh tình Thái tử đã chuyển biến tốt hơn, dù không ăn thức ăn của Thập Nhất Nương cũng đã để ý đến hương vị món ăn hơn trước, biết được chua cay mặn ngọt… Hoàng hậu bớt áp lực vì chuyện ăn uống của con trai rất nhiều.

Tôn thị xuất thân cao quý nên cũng không quá coi trọng quà tặng này của Hoàng hậu, nàng cười nói: “Đại tẩu, cứ để cho Thập Nhất cất đi, sau này con bé trưởng thành, vừa hay làm đồ trang sức. Thật là cô nương lớn như vậy, thế mà vẫn ghét bỏ các loại trâm cài bằng ngọc, chết sống không muốn mang, biết đâu chừng con bé lại thích trang sức trân châu này mà sử dụng”.

Hoàng hậu rất vui mừng “Thế này mới đúng chứ, coi như ta đáp lễ các loại thức ăn mà Thập Nhất đã tiến cung, lần sau người của bản cung lại đến quý phủ lấy thức ăn, chắc hẳn Quốc công gia sẽ không tức giận”.

Thập Nhất Nương hơi ngại ngùng: “Mong nương nương thứ tội, hiện tại tổ phụ ở nhà nhàn rỗi, tánh tình lại giống như tiểu hài tử, dù bộ dạng tức giận nhưng cũng không phải là tức giận thật sự, chỉ là muốn có người để tổ phụ đùa giỡn mà thôi”.

Hoàng hậu bất ngờ, cười ha hả, chỉ hận không thể đem Thập Nhất Nương cướp lấy, đưa vào trong cung. Đứa nhỏ đáng yêu, lại còn hiếu thuận, thật muốn mang vào cung để chơi đùa với Huy nương mà. Vừa nghĩ như thế, Hoàng hậu liền nói “Thập Nhất Nương, con có muốn thường xuyên vào cung để chơi với An Khang công chúa không? Công chúa vẫn thường ngây ngốc trong cung, cũng không có bạn bè, ta chỉ sợ con bé càng ngày càng quái gở”.

An Khang công chúa – tỷ muội song sinh với Tinh La ca ca sao? Thập Nhất Nương gật đầu cười nói: “Dạ muốn, con ở nhà cũng không có nhiều bạn, công chúa muốn đến nhà con, con sẽ rất hoan nghênh, nếu công chúa không chê con suốt ngày chỉ biết trồng trọt rồi xuống nhà bếp làm cái này cái kia ăn ăn uống uống, con sẽ vui vẻ làm bạn với công chúa”.

Hoàng hậu mỉm cười: “Công chúa sẽ không chê đâu, trước kia công chúa cũng thường cùng bản cung nấu nướng, chế biến các món ăn, con bé còn biết trồng lúa nữa”.

Thập Nhất nương cười vui vẻ: “Thật sao? Con ở Trung Châu cũng trồng rất nhiều lúa mạch, dùng lúa mạch làm thức ăn cho gia súc, còn thân cây thì làm thức ăn cho trâu bò, sau đó, lấy phân trâu bò để dành dưỡng đất trồng cũng rất tốt”.

Hoàng hậu thích thú hỏi chuyện Thập Nhất Nương cách làm ruộng, cách trồng lúa, càng nghe càng không ngừng gật đầu.

Phương thị cùng Tôn thị nhìn nhau cười, Hoàng hậu coi trọng nông nghiệp, hoàng đế anh minh, đây chính là “thái bình thịnh thế”…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương