Thái Tử Phi Tham Ăn
-
Chương 97
“Thập Nhất Nương, mau tới đây, chỗ này có phù dung cao nè”. Diêu Tam Nương vừa vẫy tay với Thập Nhất Nương vừa chạy nhanh đến bàn có điểm tâm. Nhưng đến nơi, trên bàn đã không còn thấy phù dung cao nữa, chỉ có một nhóm nữ nhân im lặng đứng ngay đó mà thôi. “Diêu Tam Nương, không cần coi chúng ta như kẻ địch. Nơi này trừ ngươi ra cũng không ai có bụng lớn như ngươi đâu”.
Thập Nhất Nương ôm bé gái mập mạp trên tay, hỏi: “Bé con, có muốn ăn điểm tâm không?”
Bé con gật đầu, nhìn mặt bàn bày đầy điểm tâm mà chảy nước miếng: “Muốn ăn… muốn ăn điểm tâm… điểm tâm ngọt ngọt…”
Không có phù dung cao, bé mập tức giận trưng ra khuôn mặt đỏ hồng. Thập Nhất Nương nhịn không được bèn hôn lên khuôn mặt ấy. “Chịu khó ăn mấy loại điểm tâm này, lần sau đến nhà tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ làm món bánh bơ ngọt cho muội nhé!”
Bé con họ Bàng, là cháu gái của Hộ Bộ Thượng Thư Bàng đại nhân. Thập Nhất rất thích cô bé, không phải vì An Nhị bá là thủ hạ của Bàng đại nhân mà vì bé con mập mạp này vô cùng đáng yêu xinh xắn.
“Thập Nhất Nương, điểm tâm đậu đỏ này ăn cũng ngon lắm đó. Vỏ bánh làm từ gạo nếp, rất dẻo, nhân bánh bên trong là đậu đỏ nghiền nhuyễn. Quan trọng là khối điểm tâm này lớn nhất, không giống mấy cái khác hình dáng nhỏ xíu, ăn một khối chẳng bõ bèn gì, đúng là keo kiệt”. Diêu Tam Nương ánh mắt ghét bỏ nhìn các loại điểm tâm tinh xảo khác bày trên mặt bàn. Mấy ngón tay của nàng gọn gàng cầm lấy, một ngụm giải quyết xong khối điểm tâm ngũ sắc.
Mặt mũi của Tăng Bát Nương đều bị biểu muội tham ăn của mình làm cho mất sạch. Điểm tâm to không khó làm, cái khó là làm ra những khối điểm tâm nhỏ xinh khéo léo. Một bàn đầy những món điểm tâm tinh xảo này chính là tâm huyết của các vị đầu bếp, lo lắng các tiểu cô nương miệng nhỏ, cắn không hết được, nên mới làm những khối bé bé xinh xinh, ngờ đâu Diêu Tam Nương lại cho rằng bọn họ thực là keo kiệt…
Tăng Bát Nương càng đau đầu hơn chính là Thập Nhất Nương và bé con mập mạp đều gật đầu đồng ý với Diêu Tam Nương: “Đúng vậy, vẫn là điểm tâm đậu đỏ lớn nhất, thế mới ngon!”.
Trên bàn, có 4 mâm điểm tâm đậu đỏ, Diêu Tam Nương còn không biết xấu hổ lén lút đem điểm tâm từ bàn khác đến bỏ lên trên. Kết quả là bàn của nàng bày đầy các khối điểm tâm. Cứ như một cuộc điểm tâm hội ngộ! Tăng Bát Nương da mặt mỏng, cảm thấy sau cung yến hôm nay, người ta sẽ nghĩ nàng là một cô nương “ham ăn ham uống”.
Nhìn một bàn đầy ắp điểm tâm, Thập Nhất Nương cặp mắt sáng ngời, bé con mập mạp đang được ôm trong lòng nàng cũng thế. Một lớn một nhỏ thi nhau ăn điểm tâm đậu đỏ với tốc độ nhanh chóng không phân thắng bại.
“Vẫn là Diêu Tam Nương nói đúng…” Thập Nhất Nương tán thưởng: “Điểm tâm ngon nhất hôm nay chính là điểm tâm đậu đỏ”.
“Ngon như vậy thật sao?” Tăng Bát Nương tò mò cầm lên một khối, đang chần chừ có nên ăn hay không. Thật ra nàng giống biểu muội của mình, cơ thể rất dễ béo, vì thế đã lâu rồi nàng không dám đụng một chút đồ ngọt nào. Lúc này đây, Thập Nhất Nương và bé con mũm mĩm đang nhìn nàng bằng ánh mắt khổ sở, dường như muốn cướp lại khối điểm tâm trong tay nàng. Tăng Bát Nương kiên quyết đem khối điểm tâm đậu đỏ bỏ vào trong miệng. Mềm mại, ngọt ngào, vừa vào miệng liền tan, cảm giác hạnh phúc lan tỏa đầy khoang miệng, quả nhiên ăn thực ngon! Tăng Bát Nương bội phục chính mình, trong nửa năm qua nàng lại có thể kiềm chế bản thân không ăn một khối điểm tâm nào, vì giữ vóc dáng nàng đã hy sinh thật lớn!
“Tăng tỷ tỷ rõ ràng rất thích ăn ngọt, tại sao lại không chịu thừa nhận?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi.
“Cũng chỉ vì muốn có vóc dáng thon thả đó!” Diêu Tam Nương đau xót nhìn tỷ tỷ: “Biểu tỷ ta nửa năm trước béo hơn, hiện tại chắc giảm cũng phải đến 10 cân, nghe bá nương ta nói nàng không ăn thịt, không ăn điểm tâm, cả cơm cũng ăn rất ít, thật là đáng thương!”.
Thập Nhất Nương nhìn Tăng Bát nương đầy sùng bái: “Ta không thể làm được như nàng ấy, thức ăn ngon chính là sinh mạng của ta. Không ăn thịt? Không ăn điểm tâm? Ta thà làm một cô nương béo cũng nhất quyết không nhịn ăn đâu! Nhưng Tăng tỷ tỷ rất gầy, cho dù có tăng lên 10 cân cũng không thể coi là béo”. Đây là sự thật. Tăng Bát Nương cao khoảng 1,6m, trọng lượng cũng không đến 40 cân, dù có thêm 10 cân cũng chưa thể gọi là béo được?
Vừa nghe đến chữ “béo”, Tăng Bát Nương đang ăn điểm tâm lập tức ngừng lại. Nàng sẽ không vì chuyện ăn uống tầm thường mà phá hủy cố gắng nửa năm qua. Mấy khối điểm tâm hôm nay đã lỡ ăn, không biết phải nhịn bao nhiêu ngày mới có thể bù lại được?
“Vóc dáng này của ta chỉ có thể gọi là không béo, vẫn chưa được coi là cân xứng”. Tăng Bát Nương nhìn mấy nữ tử gầy tong teo, cảm giác một cơn gió thổi qua liền sẽ lung lay một cách đầy hâm mộ! “Các muội nhìn đi, kia mới là vóc dáng hoàn mỹ khiến người ta mơ ước!”.
Thập Nhất Nương nghẹn họng nhìn trân trối: “Tăng tỷ tỷ, tỷ muốn lừa muội hả? mấy cái xác khô mặc quần áo, không ngực, không mông kia nam nhân nhìn thấy chắc cũng phải cách xa ba thước”.
Tăng Bát Nương đỏ mặt: “Là tiểu thư khuê các, sao có thể nói ngực ngực, mông mông… sau này không được nói như thế, nếu người khác nghe được sẽ cho rằng chúng ta thiếu giáo dưỡng…” Thật sự không nói nên lời mà!
Thập Nhất Nương buồn bực: “Còn không được nói… Thật là! Kinh thành quả thực khác xa vùng Tây Bắc, ở Tây Bắc, các cô nương gầy teo tóp như thế không thể gả ra ngoài được đâu”.
Diêu Tam Nương vểnh lỗ tai lên tò mò hỏi: “Ở Tây Bắc đang thịnh hành vẻ đẹp mập mạp sao? Không thể nào!”. Nàng vẫn cho rằng những mỹ nhân kinh thành mới là người tạo nên trào lưu cái đẹp chứ.
Thập Nhất Nương lắc đầu: “Cũng không phải mập mạp là đẹp. Mà ở đó coi trọng sự khỏe mạnh. Tây Bắc hay có chiến sự. Nữ nhân khỏe mạnh cũng thường phải ra chiến trường. Nếu họ là những cô nương mảnh mai yếu đuối thì khi giặc Hồ đến không chạy nổi, tất nhiên sẽ bị bắt đi rồi. Vì thế, người Tây Bắc không thích các cô nương nũng nịu, yếu đuối, chỉ giỏi ngáng tay ngáng chân người khác”.
Tăng Bát Nương vẫn không thể tin nổi. “Thế nhưng các cô nương khỏe mạnh, cường tráng như vậy liệu có thích nam nhân không? Có biết phải ỷ lại vào nam nhân không? Có biết đạo lý xem chồng như trời không? Có biết giống như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân không?”…
Lần này, đổi lại là Thập Nhất Nương không thể tin nổi: “Tại sao nữ nhân cứ nhất định phải ỷ lại vào nam nhân? Rất nhiều nữ nhân Tây Bắc trong chiến tranh mất đi trượng phu, các nàng một tay gánh vác gia đình, hiếu kính phụ mẫu, thay chồng nuôi con, không hề kém nam nhân”. Thập Nhất Nương lần đầu tiên khắc sâu cái ý thức nơi này – Đại Hạ quốc là xã hội nam quyền, phụ nữ giống như dây leo đeo bám đàn ông mà sống.
Tăng Bát Nương suy nghĩ sâu xa, mẫu thân nàng vẫn nói rằng nữ nhân phải ngoan ngoãn, dịu dàng, mềm mại thì nam nhân mới yêu thương. Nhưng hôm nay Thập Nhất lại nói với nàng nữ nhân vẫn có thể kiên cường trở thành tùng bách, không cần phải dựa vào nam nhân.
“Nữ nhân Tây Bắc và nữ nhân kinh thành, người nào đẹp hơn?” Diêu Tam Nương tò mò hỏi.
“Thật ra thẩm mỹ ở hai vùng không giống nhau, trong mắt người kinh thành, nữ nhân gầy như hoa cúc mới được coi là xinh đẹp. Nhưng trong mắt nam nhân Tây Bắc, họ không hề cảm thấy nữ nhân cường tráng, thô kệch là không tốt. Nhất là vùng Trung Châu, mấy năm nay giặc giã liên tục, nam nhân đều ở chiến trường đánh giặc Hồ, những cô nương gầy yếu gió thổi sẽ lay làm sao có thể gánh vác việc nhà thay chồng được”.
Lời Thập Nhất Nương nói khá thú vị, khiến một đám tiểu thư quyền quý nghiêm túc lắng nghe. Một vị tiểu thư cảm thán: “Nữ nhân Tây Bắc thật vất vả! Nhưng họ cũng thật là giỏi!”.
Thập Nhất Nương hơi thất vọng nhìn khắp một vòng, các vị tiểu thư đều có kiểu mảnh mai tinh tế, yếu đuối nhu nhược khiến nàng bực bội. “Đại bá mẫu đang muốn tìm cho ta một tẩu tử tại kinh thành, nhưng ta vẫn không tìm thấy người thích hợp…”
Các vị tiểu thư lập tức vểnh tai nghe ngóng, khuôn mặt bất giác ửng hồng. Cả đám vây quanh Thập Nhất. “Không biết tiêu chuẩn như thế nào mới được xem là thích hợp?”
Thập Nhất Nương trả lời kiên quyết: “Cường tráng, chúng ta xuất thân là võ tướng, thân thể phải khỏe mạnh, ít nhất không thể để gió cát Tây Bắc thổi bay, càng không được để cái rét Tây Bắc làm cho đổ bệnh”.
Các tiểu thư hầu hết đều bị phong thái của các vị thiếu gia họ An hấp dẫn, nghe đến lời của Thập Nhất Nương mới dần dần hạ nhiệt. Đúng vậy, An gia xuất thân võ tướng, tương lai còn muốn thủ hộ biên cương, các nàng mảnh mai yếu ớt như vậy làm sao có thể chịu đựng cái lạnh khủng khiếp vùng Tây Bắc. Tuy vậy họ vẫn không thể cam lòng, thiếu niên An gia ai nấy đều tài tuấn, nhất là An Tam lang, nếu có thể cùng hắn kết thành phu thê, đừng nói là Tây Bắc, dù phải vào địa ngục các nàng đều nguyện ý…
Thập Nhất Nương cảm thấy kì lạ, không hiểu sao các vị tiểu thư xung quanh mình bỗng nhiên mặt ai cũng biến thành màu đỏ?
Diêu Tam nương thừa dịp biểu tỷ không chú ý vụng trộm ăn điểm tâm. “Thập Nhất Nương, các vị ca ca của ngươi thích các cô nương đánh nhau lợi hại sao? Vậy sao không tìm vợ ở Tây Bắc luôn đi?”
“Đại bá mẫu ta không đồng ý”. Thật ra, Thập Nhất Nương cũng hiểu các cô nương Tây Bắc tuy khỏe mạnh kiên cường, nhưng Đại bá mẫu lại thở dài nói rằng dù sao các nàng vẫn quá ít kiến thức, làm dâu An gia phải biết phân tích các chính sách của triều đình, nắm trong tay hướng đi của gia tộc. Thập Nhất còn thực sự quan sát các vị tiểu thư xung quanh: “các ca ca của ta thích những cô nương kiên cường, nếu không biết võ có thể luyện tập, riêng các cô nương yếu đuối như hoa, các huynh ấy sẽ không thích đâu. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu của ta đều rất lợi hại, cho dù bá phụ có xuất chinh, họ vẫn có thể chống đỡ An gia vững vàng, làm hậu phương, phân ưu cho bá phụ…”
Diêu Tam nương cảm thán: “Thực là làm thê tử của An gia thật không dễ dàng!”…
Tăng Bát nương cũng nói: “Làm thê tử văn nhân cũng không dễ, nào là ba vợ bốn nàng hầu, nào là thông phòng, nào là con vợ kế…” Chợt nàng cảnh giác không nói nữa, sợ mình lại là người mở đầu câu chuyện nhạy cảm của nữ tử. Nhưng ở đây đều là các vị tiểu thư tuổi không còn nhỏ, các nàng đã nghĩ đến tương lai, có trách nhiệm phải làm cho chồng vui vẻ, phải lấy được lòng mẹ chồng, em chồng, rồi đến khi hơn 30 tuổi, nhan sắc tàn phai, phu quân của mình còn nạp thiếp…
“Nhà chúng ta không có tiểu thiếp, cũng không có thông phòng…” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ nói: “Tổ phụ An gia chúng ta giáo huấn rằng thê tử của nam nhân An gia rất vất vả, không được làm cho các nàng thêm thương tâm, cho nên chỉ trừ phi đến 40 tuổi vẫn không có con cái mới phải nạp thiếp, ngoài ra đều không được. Nhưng cho dù nạp thiếp cũng chỉ được 1 người. Tổ phụ ta nói đã nạp 1 người thiếp mà vẫn không có con thì đó là lỗi của nam nhân”.
Thập Nhất nương nào biết thời điểm ban bố gia quy này, tổ phụ An gia thật là bưu hãn. Vả lại chẳng có nam nhân nào thừa nhận mình có vấn đề, vì thế cho nên nam tử An gia đều nhất quyết không nạp thiếp.
Lúc đó, tổ phụ An gia cười đầy ẩn ý: “Vậy hãy chứng minh cho ta thấy các ngươi không cần nạp thiếp!”…
Nghe những lời này, hầu hết các tiểu thư ở đây ánh mắt đều sáng rực. Thập Nhất Nương không hiểu sao các nàng lại kích động như vậy: “Ta nghe nói nhiều nhà quyền quý khác cũng có quy định này mà”. Không chỉ những nhà quyền quý mà một số thế tộc cũng có quy định này, sao bọn họ lại ngạc nhiên như thế nhỉ?
Tăng Bát Nương cười khổ: “Tuy nói là có, nhưng thật sự nghiêm túc làm theo lại không được mấy nhà đâu”. Ví như Tăng gia của nàng, phụ mẫu vẫn ân ái với nhau, nhưng cha nàng vẫn nạp thêm 2 tiểu thiếp.
Thập Nhất Nương tỉnh ngộ, đã hiểu vì sao các vị tiểu thư này lại kích động như vậy. An gia quả thật là gia quy nghiêm khắc. Rất tốt!
Nhìn quanh một vòng các vị tiểu thư trong cung yến, Thập Nhất Nương rất muốn tìm bà mối họ Lâm nói về bức họa các cô nương bà ta đã vẽ. Nàng muốn cho bà ấy biết kỹ thuật của bà ta thật sự quá kém, cùng người thật giống nhau nhiều nhất chỉ được 3 phần, bà ta vẽ quá trừu tượng, người xem phải tưởng tượng thật nhiều. Như vị tiểu thư này bộ dạng đen thui, trên bức họa không thể nhìn ra được.
Hay là bà mối Lâm này cố ý?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
An Quốc Công: An Gia chúng ta bốn mươi tuổi mà vẫn không có con thì được nạp thiếp nhưng tiếp tục sinh không được nữa thì đứa đó có vấn đề rồi!
Thập Nhất Nương: Nếu nạp thiếp mà vẫn không thể sinh được chẳng phải chứng minh người đó bất lực sao?
An Quốc Công: Sự thật quá tàn khốc! Nếu là nam tử hán thì buộc lòng phải đối mặt thôi…
Thập Nhất Nương ôm bé gái mập mạp trên tay, hỏi: “Bé con, có muốn ăn điểm tâm không?”
Bé con gật đầu, nhìn mặt bàn bày đầy điểm tâm mà chảy nước miếng: “Muốn ăn… muốn ăn điểm tâm… điểm tâm ngọt ngọt…”
Không có phù dung cao, bé mập tức giận trưng ra khuôn mặt đỏ hồng. Thập Nhất Nương nhịn không được bèn hôn lên khuôn mặt ấy. “Chịu khó ăn mấy loại điểm tâm này, lần sau đến nhà tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ làm món bánh bơ ngọt cho muội nhé!”
Bé con họ Bàng, là cháu gái của Hộ Bộ Thượng Thư Bàng đại nhân. Thập Nhất rất thích cô bé, không phải vì An Nhị bá là thủ hạ của Bàng đại nhân mà vì bé con mập mạp này vô cùng đáng yêu xinh xắn.
“Thập Nhất Nương, điểm tâm đậu đỏ này ăn cũng ngon lắm đó. Vỏ bánh làm từ gạo nếp, rất dẻo, nhân bánh bên trong là đậu đỏ nghiền nhuyễn. Quan trọng là khối điểm tâm này lớn nhất, không giống mấy cái khác hình dáng nhỏ xíu, ăn một khối chẳng bõ bèn gì, đúng là keo kiệt”. Diêu Tam Nương ánh mắt ghét bỏ nhìn các loại điểm tâm tinh xảo khác bày trên mặt bàn. Mấy ngón tay của nàng gọn gàng cầm lấy, một ngụm giải quyết xong khối điểm tâm ngũ sắc.
Mặt mũi của Tăng Bát Nương đều bị biểu muội tham ăn của mình làm cho mất sạch. Điểm tâm to không khó làm, cái khó là làm ra những khối điểm tâm nhỏ xinh khéo léo. Một bàn đầy những món điểm tâm tinh xảo này chính là tâm huyết của các vị đầu bếp, lo lắng các tiểu cô nương miệng nhỏ, cắn không hết được, nên mới làm những khối bé bé xinh xinh, ngờ đâu Diêu Tam Nương lại cho rằng bọn họ thực là keo kiệt…
Tăng Bát Nương càng đau đầu hơn chính là Thập Nhất Nương và bé con mập mạp đều gật đầu đồng ý với Diêu Tam Nương: “Đúng vậy, vẫn là điểm tâm đậu đỏ lớn nhất, thế mới ngon!”.
Trên bàn, có 4 mâm điểm tâm đậu đỏ, Diêu Tam Nương còn không biết xấu hổ lén lút đem điểm tâm từ bàn khác đến bỏ lên trên. Kết quả là bàn của nàng bày đầy các khối điểm tâm. Cứ như một cuộc điểm tâm hội ngộ! Tăng Bát Nương da mặt mỏng, cảm thấy sau cung yến hôm nay, người ta sẽ nghĩ nàng là một cô nương “ham ăn ham uống”.
Nhìn một bàn đầy ắp điểm tâm, Thập Nhất Nương cặp mắt sáng ngời, bé con mập mạp đang được ôm trong lòng nàng cũng thế. Một lớn một nhỏ thi nhau ăn điểm tâm đậu đỏ với tốc độ nhanh chóng không phân thắng bại.
“Vẫn là Diêu Tam Nương nói đúng…” Thập Nhất Nương tán thưởng: “Điểm tâm ngon nhất hôm nay chính là điểm tâm đậu đỏ”.
“Ngon như vậy thật sao?” Tăng Bát Nương tò mò cầm lên một khối, đang chần chừ có nên ăn hay không. Thật ra nàng giống biểu muội của mình, cơ thể rất dễ béo, vì thế đã lâu rồi nàng không dám đụng một chút đồ ngọt nào. Lúc này đây, Thập Nhất Nương và bé con mũm mĩm đang nhìn nàng bằng ánh mắt khổ sở, dường như muốn cướp lại khối điểm tâm trong tay nàng. Tăng Bát Nương kiên quyết đem khối điểm tâm đậu đỏ bỏ vào trong miệng. Mềm mại, ngọt ngào, vừa vào miệng liền tan, cảm giác hạnh phúc lan tỏa đầy khoang miệng, quả nhiên ăn thực ngon! Tăng Bát Nương bội phục chính mình, trong nửa năm qua nàng lại có thể kiềm chế bản thân không ăn một khối điểm tâm nào, vì giữ vóc dáng nàng đã hy sinh thật lớn!
“Tăng tỷ tỷ rõ ràng rất thích ăn ngọt, tại sao lại không chịu thừa nhận?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi.
“Cũng chỉ vì muốn có vóc dáng thon thả đó!” Diêu Tam Nương đau xót nhìn tỷ tỷ: “Biểu tỷ ta nửa năm trước béo hơn, hiện tại chắc giảm cũng phải đến 10 cân, nghe bá nương ta nói nàng không ăn thịt, không ăn điểm tâm, cả cơm cũng ăn rất ít, thật là đáng thương!”.
Thập Nhất Nương nhìn Tăng Bát nương đầy sùng bái: “Ta không thể làm được như nàng ấy, thức ăn ngon chính là sinh mạng của ta. Không ăn thịt? Không ăn điểm tâm? Ta thà làm một cô nương béo cũng nhất quyết không nhịn ăn đâu! Nhưng Tăng tỷ tỷ rất gầy, cho dù có tăng lên 10 cân cũng không thể coi là béo”. Đây là sự thật. Tăng Bát Nương cao khoảng 1,6m, trọng lượng cũng không đến 40 cân, dù có thêm 10 cân cũng chưa thể gọi là béo được?
Vừa nghe đến chữ “béo”, Tăng Bát Nương đang ăn điểm tâm lập tức ngừng lại. Nàng sẽ không vì chuyện ăn uống tầm thường mà phá hủy cố gắng nửa năm qua. Mấy khối điểm tâm hôm nay đã lỡ ăn, không biết phải nhịn bao nhiêu ngày mới có thể bù lại được?
“Vóc dáng này của ta chỉ có thể gọi là không béo, vẫn chưa được coi là cân xứng”. Tăng Bát Nương nhìn mấy nữ tử gầy tong teo, cảm giác một cơn gió thổi qua liền sẽ lung lay một cách đầy hâm mộ! “Các muội nhìn đi, kia mới là vóc dáng hoàn mỹ khiến người ta mơ ước!”.
Thập Nhất Nương nghẹn họng nhìn trân trối: “Tăng tỷ tỷ, tỷ muốn lừa muội hả? mấy cái xác khô mặc quần áo, không ngực, không mông kia nam nhân nhìn thấy chắc cũng phải cách xa ba thước”.
Tăng Bát Nương đỏ mặt: “Là tiểu thư khuê các, sao có thể nói ngực ngực, mông mông… sau này không được nói như thế, nếu người khác nghe được sẽ cho rằng chúng ta thiếu giáo dưỡng…” Thật sự không nói nên lời mà!
Thập Nhất Nương buồn bực: “Còn không được nói… Thật là! Kinh thành quả thực khác xa vùng Tây Bắc, ở Tây Bắc, các cô nương gầy teo tóp như thế không thể gả ra ngoài được đâu”.
Diêu Tam Nương vểnh lỗ tai lên tò mò hỏi: “Ở Tây Bắc đang thịnh hành vẻ đẹp mập mạp sao? Không thể nào!”. Nàng vẫn cho rằng những mỹ nhân kinh thành mới là người tạo nên trào lưu cái đẹp chứ.
Thập Nhất Nương lắc đầu: “Cũng không phải mập mạp là đẹp. Mà ở đó coi trọng sự khỏe mạnh. Tây Bắc hay có chiến sự. Nữ nhân khỏe mạnh cũng thường phải ra chiến trường. Nếu họ là những cô nương mảnh mai yếu đuối thì khi giặc Hồ đến không chạy nổi, tất nhiên sẽ bị bắt đi rồi. Vì thế, người Tây Bắc không thích các cô nương nũng nịu, yếu đuối, chỉ giỏi ngáng tay ngáng chân người khác”.
Tăng Bát Nương vẫn không thể tin nổi. “Thế nhưng các cô nương khỏe mạnh, cường tráng như vậy liệu có thích nam nhân không? Có biết phải ỷ lại vào nam nhân không? Có biết đạo lý xem chồng như trời không? Có biết giống như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân không?”…
Lần này, đổi lại là Thập Nhất Nương không thể tin nổi: “Tại sao nữ nhân cứ nhất định phải ỷ lại vào nam nhân? Rất nhiều nữ nhân Tây Bắc trong chiến tranh mất đi trượng phu, các nàng một tay gánh vác gia đình, hiếu kính phụ mẫu, thay chồng nuôi con, không hề kém nam nhân”. Thập Nhất Nương lần đầu tiên khắc sâu cái ý thức nơi này – Đại Hạ quốc là xã hội nam quyền, phụ nữ giống như dây leo đeo bám đàn ông mà sống.
Tăng Bát Nương suy nghĩ sâu xa, mẫu thân nàng vẫn nói rằng nữ nhân phải ngoan ngoãn, dịu dàng, mềm mại thì nam nhân mới yêu thương. Nhưng hôm nay Thập Nhất lại nói với nàng nữ nhân vẫn có thể kiên cường trở thành tùng bách, không cần phải dựa vào nam nhân.
“Nữ nhân Tây Bắc và nữ nhân kinh thành, người nào đẹp hơn?” Diêu Tam Nương tò mò hỏi.
“Thật ra thẩm mỹ ở hai vùng không giống nhau, trong mắt người kinh thành, nữ nhân gầy như hoa cúc mới được coi là xinh đẹp. Nhưng trong mắt nam nhân Tây Bắc, họ không hề cảm thấy nữ nhân cường tráng, thô kệch là không tốt. Nhất là vùng Trung Châu, mấy năm nay giặc giã liên tục, nam nhân đều ở chiến trường đánh giặc Hồ, những cô nương gầy yếu gió thổi sẽ lay làm sao có thể gánh vác việc nhà thay chồng được”.
Lời Thập Nhất Nương nói khá thú vị, khiến một đám tiểu thư quyền quý nghiêm túc lắng nghe. Một vị tiểu thư cảm thán: “Nữ nhân Tây Bắc thật vất vả! Nhưng họ cũng thật là giỏi!”.
Thập Nhất Nương hơi thất vọng nhìn khắp một vòng, các vị tiểu thư đều có kiểu mảnh mai tinh tế, yếu đuối nhu nhược khiến nàng bực bội. “Đại bá mẫu đang muốn tìm cho ta một tẩu tử tại kinh thành, nhưng ta vẫn không tìm thấy người thích hợp…”
Các vị tiểu thư lập tức vểnh tai nghe ngóng, khuôn mặt bất giác ửng hồng. Cả đám vây quanh Thập Nhất. “Không biết tiêu chuẩn như thế nào mới được xem là thích hợp?”
Thập Nhất Nương trả lời kiên quyết: “Cường tráng, chúng ta xuất thân là võ tướng, thân thể phải khỏe mạnh, ít nhất không thể để gió cát Tây Bắc thổi bay, càng không được để cái rét Tây Bắc làm cho đổ bệnh”.
Các tiểu thư hầu hết đều bị phong thái của các vị thiếu gia họ An hấp dẫn, nghe đến lời của Thập Nhất Nương mới dần dần hạ nhiệt. Đúng vậy, An gia xuất thân võ tướng, tương lai còn muốn thủ hộ biên cương, các nàng mảnh mai yếu ớt như vậy làm sao có thể chịu đựng cái lạnh khủng khiếp vùng Tây Bắc. Tuy vậy họ vẫn không thể cam lòng, thiếu niên An gia ai nấy đều tài tuấn, nhất là An Tam lang, nếu có thể cùng hắn kết thành phu thê, đừng nói là Tây Bắc, dù phải vào địa ngục các nàng đều nguyện ý…
Thập Nhất Nương cảm thấy kì lạ, không hiểu sao các vị tiểu thư xung quanh mình bỗng nhiên mặt ai cũng biến thành màu đỏ?
Diêu Tam nương thừa dịp biểu tỷ không chú ý vụng trộm ăn điểm tâm. “Thập Nhất Nương, các vị ca ca của ngươi thích các cô nương đánh nhau lợi hại sao? Vậy sao không tìm vợ ở Tây Bắc luôn đi?”
“Đại bá mẫu ta không đồng ý”. Thật ra, Thập Nhất Nương cũng hiểu các cô nương Tây Bắc tuy khỏe mạnh kiên cường, nhưng Đại bá mẫu lại thở dài nói rằng dù sao các nàng vẫn quá ít kiến thức, làm dâu An gia phải biết phân tích các chính sách của triều đình, nắm trong tay hướng đi của gia tộc. Thập Nhất còn thực sự quan sát các vị tiểu thư xung quanh: “các ca ca của ta thích những cô nương kiên cường, nếu không biết võ có thể luyện tập, riêng các cô nương yếu đuối như hoa, các huynh ấy sẽ không thích đâu. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu của ta đều rất lợi hại, cho dù bá phụ có xuất chinh, họ vẫn có thể chống đỡ An gia vững vàng, làm hậu phương, phân ưu cho bá phụ…”
Diêu Tam nương cảm thán: “Thực là làm thê tử của An gia thật không dễ dàng!”…
Tăng Bát nương cũng nói: “Làm thê tử văn nhân cũng không dễ, nào là ba vợ bốn nàng hầu, nào là thông phòng, nào là con vợ kế…” Chợt nàng cảnh giác không nói nữa, sợ mình lại là người mở đầu câu chuyện nhạy cảm của nữ tử. Nhưng ở đây đều là các vị tiểu thư tuổi không còn nhỏ, các nàng đã nghĩ đến tương lai, có trách nhiệm phải làm cho chồng vui vẻ, phải lấy được lòng mẹ chồng, em chồng, rồi đến khi hơn 30 tuổi, nhan sắc tàn phai, phu quân của mình còn nạp thiếp…
“Nhà chúng ta không có tiểu thiếp, cũng không có thông phòng…” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ nói: “Tổ phụ An gia chúng ta giáo huấn rằng thê tử của nam nhân An gia rất vất vả, không được làm cho các nàng thêm thương tâm, cho nên chỉ trừ phi đến 40 tuổi vẫn không có con cái mới phải nạp thiếp, ngoài ra đều không được. Nhưng cho dù nạp thiếp cũng chỉ được 1 người. Tổ phụ ta nói đã nạp 1 người thiếp mà vẫn không có con thì đó là lỗi của nam nhân”.
Thập Nhất nương nào biết thời điểm ban bố gia quy này, tổ phụ An gia thật là bưu hãn. Vả lại chẳng có nam nhân nào thừa nhận mình có vấn đề, vì thế cho nên nam tử An gia đều nhất quyết không nạp thiếp.
Lúc đó, tổ phụ An gia cười đầy ẩn ý: “Vậy hãy chứng minh cho ta thấy các ngươi không cần nạp thiếp!”…
Nghe những lời này, hầu hết các tiểu thư ở đây ánh mắt đều sáng rực. Thập Nhất Nương không hiểu sao các nàng lại kích động như vậy: “Ta nghe nói nhiều nhà quyền quý khác cũng có quy định này mà”. Không chỉ những nhà quyền quý mà một số thế tộc cũng có quy định này, sao bọn họ lại ngạc nhiên như thế nhỉ?
Tăng Bát Nương cười khổ: “Tuy nói là có, nhưng thật sự nghiêm túc làm theo lại không được mấy nhà đâu”. Ví như Tăng gia của nàng, phụ mẫu vẫn ân ái với nhau, nhưng cha nàng vẫn nạp thêm 2 tiểu thiếp.
Thập Nhất Nương tỉnh ngộ, đã hiểu vì sao các vị tiểu thư này lại kích động như vậy. An gia quả thật là gia quy nghiêm khắc. Rất tốt!
Nhìn quanh một vòng các vị tiểu thư trong cung yến, Thập Nhất Nương rất muốn tìm bà mối họ Lâm nói về bức họa các cô nương bà ta đã vẽ. Nàng muốn cho bà ấy biết kỹ thuật của bà ta thật sự quá kém, cùng người thật giống nhau nhiều nhất chỉ được 3 phần, bà ta vẽ quá trừu tượng, người xem phải tưởng tượng thật nhiều. Như vị tiểu thư này bộ dạng đen thui, trên bức họa không thể nhìn ra được.
Hay là bà mối Lâm này cố ý?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
An Quốc Công: An Gia chúng ta bốn mươi tuổi mà vẫn không có con thì được nạp thiếp nhưng tiếp tục sinh không được nữa thì đứa đó có vấn đề rồi!
Thập Nhất Nương: Nếu nạp thiếp mà vẫn không thể sinh được chẳng phải chứng minh người đó bất lực sao?
An Quốc Công: Sự thật quá tàn khốc! Nếu là nam tử hán thì buộc lòng phải đối mặt thôi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook