Thái Tử Phi Tham Ăn
-
Chương 75
*****
Từ Trung Châu đến kinh thành, khoái mã không ngừng phải hết bảy tám ngày, bọn họ gia đại nghiệp đại, hơn nữa xe ngựa thật sự rất nhiều, đến kinh thành cần ít nhất một tháng. Cũng may thời tiết tốt, mấy người Thập Nhất Nương cũng không gấp, dọc theo đường đi vừa đi vừa cân nhắc xem làm thế nào để được ăn ngon.
Chiếc xe ngựa lớn nhất sau khi được mấy người Thập Nhất Nương thiết kế lại lần nữa, gần như đã trở thành một phòng bếp loại nhỏ, một đám người có thể vây quanh ăn lẩu, tiểu trắng mập Thập Lang tỏ vẻ: Nếu thực sự có sơn tặc, mọi người nhất định phải ưu tiên bảo vệ tốt chiếc xe ngựa này, bởi vì nó liên quan đến vấn đề ăn cơm của bọn họ.
An Ngũ Lang phản xạ có điều kiện muốn đi sờ vũ khí, bộ dáng giống như ước gì sơn tặc mau mau xuất hiện.
“Đừng mơ mộng nữa, chỉ cần người nào có mắt thì sẽ không dám đến đánh cướp chúng ta đâu.” An Nhị Lang cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu đọc sách, “Cho dù An gia chúng ta không có binh quyền, nhưng thị vệ cũng từng vượt qua muôn ngàn thử thách, diệt một nhóm sơn tặc dễ như trở bàn tay.”
Tiểu trắng mập có chút sầu lo nhìn An Nhị Lang, “Nhị ca, Thập Nhất Nương nói, đọc sách bên trong xe ngựa đong đưa là không tốt cho đôi mắt, sau này sẽ bị cận thị.”
An Nhị Lang dừng một chút, mới nói, “Xe ngựa đã được sửa chữa rồi, cũng không quá lung lay, chắc là không có vấn đề gì đâu.” Nói là nói vậy nhưng vẫn gấp sách lại.
“Chúng ta đi đánh bài tây đi.” Thập Nhất Nương ló đầu vào, vui tươi hớn hở lấy ra bài tây mà nàng đã sai người làm lúc còn ở Trung Châu.
“Bài tây? Là trò gì vậy?” Mọi người nổi lên hứng thú.
Thập Nhất Nương nói quy tắc chơi cho bọn họ biết, lúc mới bắt đầu, thừa dịp mọi người chưa được quen, nàng còn có thể thắng vài lần. Nhưng chỉ số thông minh của mấy ca ca của nàng đều ăn đứt nàng, chẳng bao lâu sau, Thập Nhất Nương bĩu môi, thở phì phò trừng mắt mọi người.
Mọi người cũng không biết làm sao, bọn họ thật sự có nhường nàng, nhưng mặc kệ nhường kiểu nào, Thập Nhất Nương cũng không dùng đầu óc suy nghĩ, chỉ biết đánh loạn một trận. Muốn để cho nàng thắng, bọn họ phải vận dụng trí thông minh của mình đến mức cao nhất từ trước đến nay, nhưng...... Vài vị huynh trưởng đau đầu nghĩ, trừ khi cả bọn đều biến thành thiểu não, không thì muốn thua nàng là một việc quá khó khăn.
An Tam Lang mỉm cười nói, “Thập Nhất Nương, muội đi ăn điểm tâm đi được không? Ca ca báo thù cho muội.”
Thập Nhất Nương gật mạnh đầu, “Ca ca nhất định phải đánh cho Nhị Lang ca bọn họ thua đến tơi bời hoa lá.”
Đến phòng bếp ăn điểm tâm mà nữ đầu bếp béo để phần riêng cho mình, Thập Nhất Nương sờ sờ bụng nhỏ, quyết định đi tìm lão cha cọ chút cảm giác tồn tại.
An Nhị gia An Tam gia đang chơi cờ, ngươi tới ta đi, An nguyên soái thì ở một bên xem đến hớn hở, thấy Thập Nhất Nương, ông vẫy vẫy tay với nàng. Thập Nhất Nương hưng phấn ngồi xuống bên cạnh tổ phụ, nhét điểm tâm mà nàng thuận tay mang theo từ phòng bếp vào miệng tổ phụ, sau đó cùng nhau đứng ngoài quan sát. Nhưng không bao lâu sau nàng đã hoa cả mắt, ô ô, xem không hiểu, chỉ số thông minh đạt mức báo động đỏ, làm sao bây giờ?
Thập Nhất Nương buồn bực, lại lấy ra cờ ca rô mà nàng bảo người ta làm từ trước, cờ ca rô bằng gỗ, được kỹ lưỡng nhuộm màu, sờ vào rất mượt, không gồ ghề, làm Thập Nhất Nương phải tán thưởng không thôi về công nghệ ở cổ đại, điều đáng tiếc duy nhất là cái này làm bằng gỗ, trọng lượng hơi kém một chút.
Thập Lang sờ sờ cái mũi, bị vài ca ca ra lệnh cưỡng chế đi chơi cùng với Thập Nhất Nương, lại còn dặn đi dặn lại là không được phép thắng.
Thập Nhất Nương vui không thể tả, quả nhiên người cổ đại chơi cờ ca rô kém hơn một chút. Thập Lang cười khổ, muội muội à, quy tắc đơn giản như vậy, muốn thua còn phải vắt hết óc, thực vất vả.
Tên cà chớn nào nói muốn thắng thì khó chứ muốn thua lại còn không dễ sao, Thập Lang thầm mắng, chơi cờ ca rô với Thập Nhất Nương, hắn cố gắng muốn thua mà cũng khó. Lần đầu tiên Thập Lang cảm thấy khồ sở vì chỉ số thông minh khá cao của mình.
Từ Trung Châu đến kinh thành, khoái mã không ngừng phải hết bảy tám ngày, bọn họ gia đại nghiệp đại, hơn nữa xe ngựa thật sự rất nhiều, đến kinh thành cần ít nhất một tháng. Cũng may thời tiết tốt, mấy người Thập Nhất Nương cũng không gấp, dọc theo đường đi vừa đi vừa cân nhắc xem làm thế nào để được ăn ngon.
Chiếc xe ngựa lớn nhất sau khi được mấy người Thập Nhất Nương thiết kế lại lần nữa, gần như đã trở thành một phòng bếp loại nhỏ, một đám người có thể vây quanh ăn lẩu, tiểu trắng mập Thập Lang tỏ vẻ: Nếu thực sự có sơn tặc, mọi người nhất định phải ưu tiên bảo vệ tốt chiếc xe ngựa này, bởi vì nó liên quan đến vấn đề ăn cơm của bọn họ.
An Ngũ Lang phản xạ có điều kiện muốn đi sờ vũ khí, bộ dáng giống như ước gì sơn tặc mau mau xuất hiện.
“Đừng mơ mộng nữa, chỉ cần người nào có mắt thì sẽ không dám đến đánh cướp chúng ta đâu.” An Nhị Lang cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu đọc sách, “Cho dù An gia chúng ta không có binh quyền, nhưng thị vệ cũng từng vượt qua muôn ngàn thử thách, diệt một nhóm sơn tặc dễ như trở bàn tay.”
Tiểu trắng mập có chút sầu lo nhìn An Nhị Lang, “Nhị ca, Thập Nhất Nương nói, đọc sách bên trong xe ngựa đong đưa là không tốt cho đôi mắt, sau này sẽ bị cận thị.”
An Nhị Lang dừng một chút, mới nói, “Xe ngựa đã được sửa chữa rồi, cũng không quá lung lay, chắc là không có vấn đề gì đâu.” Nói là nói vậy nhưng vẫn gấp sách lại.
“Chúng ta đi đánh bài tây đi.” Thập Nhất Nương ló đầu vào, vui tươi hớn hở lấy ra bài tây mà nàng đã sai người làm lúc còn ở Trung Châu.
“Bài tây? Là trò gì vậy?” Mọi người nổi lên hứng thú.
Thập Nhất Nương nói quy tắc chơi cho bọn họ biết, lúc mới bắt đầu, thừa dịp mọi người chưa được quen, nàng còn có thể thắng vài lần. Nhưng chỉ số thông minh của mấy ca ca của nàng đều ăn đứt nàng, chẳng bao lâu sau, Thập Nhất Nương bĩu môi, thở phì phò trừng mắt mọi người.
Mọi người cũng không biết làm sao, bọn họ thật sự có nhường nàng, nhưng mặc kệ nhường kiểu nào, Thập Nhất Nương cũng không dùng đầu óc suy nghĩ, chỉ biết đánh loạn một trận. Muốn để cho nàng thắng, bọn họ phải vận dụng trí thông minh của mình đến mức cao nhất từ trước đến nay, nhưng...... Vài vị huynh trưởng đau đầu nghĩ, trừ khi cả bọn đều biến thành thiểu não, không thì muốn thua nàng là một việc quá khó khăn.
An Tam Lang mỉm cười nói, “Thập Nhất Nương, muội đi ăn điểm tâm đi được không? Ca ca báo thù cho muội.”
Thập Nhất Nương gật mạnh đầu, “Ca ca nhất định phải đánh cho Nhị Lang ca bọn họ thua đến tơi bời hoa lá.”
Đến phòng bếp ăn điểm tâm mà nữ đầu bếp béo để phần riêng cho mình, Thập Nhất Nương sờ sờ bụng nhỏ, quyết định đi tìm lão cha cọ chút cảm giác tồn tại.
An Nhị gia An Tam gia đang chơi cờ, ngươi tới ta đi, An nguyên soái thì ở một bên xem đến hớn hở, thấy Thập Nhất Nương, ông vẫy vẫy tay với nàng. Thập Nhất Nương hưng phấn ngồi xuống bên cạnh tổ phụ, nhét điểm tâm mà nàng thuận tay mang theo từ phòng bếp vào miệng tổ phụ, sau đó cùng nhau đứng ngoài quan sát. Nhưng không bao lâu sau nàng đã hoa cả mắt, ô ô, xem không hiểu, chỉ số thông minh đạt mức báo động đỏ, làm sao bây giờ?
Thập Nhất Nương buồn bực, lại lấy ra cờ ca rô mà nàng bảo người ta làm từ trước, cờ ca rô bằng gỗ, được kỹ lưỡng nhuộm màu, sờ vào rất mượt, không gồ ghề, làm Thập Nhất Nương phải tán thưởng không thôi về công nghệ ở cổ đại, điều đáng tiếc duy nhất là cái này làm bằng gỗ, trọng lượng hơi kém một chút.
Thập Lang sờ sờ cái mũi, bị vài ca ca ra lệnh cưỡng chế đi chơi cùng với Thập Nhất Nương, lại còn dặn đi dặn lại là không được phép thắng.
Thập Nhất Nương vui không thể tả, quả nhiên người cổ đại chơi cờ ca rô kém hơn một chút. Thập Lang cười khổ, muội muội à, quy tắc đơn giản như vậy, muốn thua còn phải vắt hết óc, thực vất vả.
Tên cà chớn nào nói muốn thắng thì khó chứ muốn thua lại còn không dễ sao, Thập Lang thầm mắng, chơi cờ ca rô với Thập Nhất Nương, hắn cố gắng muốn thua mà cũng khó. Lần đầu tiên Thập Lang cảm thấy khồ sở vì chỉ số thông minh khá cao của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook