****

“Mọi người mau đến xem, con làm thí nghiệm thành công rồi.” Thập Nhất Nương dương dương tự đắc để An Ngũ Lang điều khiển xe ngựa chạy lòng vòng quanh phủ nguyên soái, trong xe ngựa đầy ắp chén dĩa dễ vỡ. Nữ đầu bếp béo mặt ủ mày ê nhìn xe ngựa, sợ chén dĩa bên trong sẽ bị vỡ nát hết, đêm nay mọi người chỉ có thể ăn bằng nồi.

Mọi người xem thế là đủ rồi, của An Tam gia ngồi trên xe lăn, trong ánh mắt đều là ý cười, yêu thương nhìn tiểu nữ nhi, nhưng trong miệng vẫn đưa ra ý kiến tương phản, “Đường trong phủ chúng ta vốn rất bằng phẳng, nếu đi đường gập ghềnh một chút, không chừng bên trong sẽ có thứ gì đó bị vỡ thôi.”

Thập Nhất Nương vô cùng tự tin nói, “Không đâu, sức mạnh của hạt giống vượt quá sức tưởng tượng của mọi người đó. Ngũ Lang ca, huynh kéo xe ngựa đến sườn núi nhỏ, lao xuống ở chỗ đó đi.”

“Chờ huynh một chút, huynh cũng đi.” Thập Lang phấn khởi hứng thú vọt tới, “Huynh đi giám sát Ngũ ca, mất công huynh ấy lại chỉ chọn đường bằng phẳng mà đi.”

“Mau leo lên ngựa đi, ngồi vững một chút.” An Ngũ Lang thét to một tiếng, ra roi thúc ngựa chạy đến sườn núi nhỏ sau phủ nguyên soái.

“Ngũ công tử, ngài chậm một chút, nhất thiết đừng để chén rơi vỡ, không thì đêm nay mọi người cũng không còn chén mà ăn cơm đâu.” Rốt cuộc nữ đầu bếp béo nhịn không được.

Thập Nhất Nương vung tay lên, “Ngũ Lang ca, huynh mau hơn một chút cũng không sao, chỉ cần xe không bị lỏng là không có vấn đề gì hết.”

An Ngũ Lang cười to nói, “Yên tâm, cho tới bây giờ huynh chỉ biết cưỡi khoái mã.”

Bọn nha hoàn pha trà đem điểm tâm đến, đám người An Tam gia dứt khoát ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm chờ An Ngũ Lang quay lại.

Mọi người vui vẻ uống trà ăn điểm tâm, Thập Nhất Nương ngó phải ngó trái, đang định thừa dịp không ai chú ý, lén lút mò một khối sơn dược cao, cuối cùng lại đối diện với đôi mắt không đồng ý của An Tam Lang.

Thập Nhất Nương buồn bực rụt tay về, nhịn không được lại liếm liếm lợi, rốt cuộc bao giờ răng nàng mới mọc ra đây.

An Tam Lang lắc đầu, nhỏ giọng nói gì đó với Xuân Lan, Xuân Lan hơi hổ thẹn gật đầu, đi về hướng nhà bếp.

“Dạo này Thập Nhất Nương rất ít khi cười.” Nhìn Thập Nhất Nương mặt ủ mày ê nhìn chằm chằm điểm tâm, An Nhị gia lo lắng hỏi An Tam gia, “Con bé bị gì vậy?”

An Tam gia ung dung, “Không sao hết, không cần lo lắng, chẳng qua con bé đang thay răng thôi.”

An Nhị gia giật mình, “Hóa ra là do không ăn được điểm tâm nên mới không vui.”

“Không chỉ như thế......” An Tam gia nhịn không được muốn cười, “Con bé sợ lúc cười sẽ bị lộ răng, nên có thể không cười sẽ không cười.”

An Nhị gia cũng nhịn không được mà phun ra, “Thảo nào, huynh đã nói hôm nay sao cục cưng nhà ta lại ngồ ngộ, lúc nói chuyện đều phải che miệng lại.”

Phương thị sáp lại gần, “Ngược lại Lộ ma ma lại vừa lòng, cho rằng con bé nói chuyện kiểu đó thục nữ hơn. Nhưng tẩu vẫn thích dáng vẻ lúc Thập Nhất Nương cười rộ lên hơn.” Che miệng cười quả thật rất thục nữ, nhưng lại không quá hợp với Thập Nhất Nương.

“Yên tâm, chờ răng con bé mọc ra rồi, cho dù có muốn thục nữ cũng thục nữ không nổi đâu.” An Tam gia mỉm cười nói, “Chúng ta nuôi chính là một dã nha đầu.”

An Nhị gia bất mãn, “Tam đệ, Thập Nhất Nương của chúng ta chính là tiểu thư đáng yêu nhất trên đời này, sao có thể bôi đen con bé như thế.” An Nhị gia học được không ít từ mới thú vị từ miệng Thập Nhất Nương.

Xuân Lan cầm một khay điểm tâm quay lại, An Tam Lang nhận lấy khay, đặt xuống trước mặt Thập Nhất Nương, “Ăn đi, đây là điểm tâm mặn.”

Mắt Thập Nhất Nương sáng rực, đang định cười với ca ca, lại vội vàng ngậm miệng lại, lấy khăn tay ra ăn điểm tâm.

Từ đôi mắt cong cong của nàng, không khó nhìn ra nàng đang vui vẻ, An Tam Lang mỉm cười, thấy mọi người bên này cũng mỉm cười.

“Tam Lang thật đúng là một ca ca tốt.” Phương thị cười nói.

Khi nói chuyện, An Ngũ Lang đã quay về, nữ đầu bếp béo xung phong xông tới, tháo toàn bộ chén dĩa trên mầm đậu xuống, ngoại trừ bị vỡ một hai cái, số còn lại đều nguyên vẹn cả.

“Con có thể làm chứng, dọc theo đường đi Ngũ Lang ca đều xung phong tiến lên giống như đang ra chiến trường vậy, không thì khẳng định là một cái cũng không vỡ.” Tiểu trắng mập vừa ăn điểm tâm vừa nói.

Thập Nhất Nương dương dương tự đắc nhận lấy ánh mắt sùng bái của mọi người, còn sống chết nắm lấy đùi mình. Không thể cười, cười ra thì răng sẽ bị người ta thấy hết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương