********

“Vẫn còn nóng sao?” Giọng nam ôn hòa tràn đầy lo âu.

“Thực xin lỗi, đều là lỗi của lão nô.” Lộ ma ma thương tâm gần chết, “Đáng lẽ lão nô phải để ý thấy tiểu thư có chỗ bất thường.”

“Là ta không tốt.” An Tam Lang thấp giọng nói, “Đáng lẽ ta phải sớm phát hiện ra, muội muội quên mất mẫu thân là vì quá thương tâm.”

Tôn thị ngấn lệ nhìn tiểu nha đầu phát sốt nằm trên giường, mơ thấy ác mộng không ngừng. Nếu bà không quá hưng phấn như thế thì tốt rồi, nếu bà đi theo Thập Nhất Nương giống như mọi khi......

“Mẹ, thực xin lỗi.” Mặt Thập Nhất Nương đỏ bừng, giãy giụa trong mộng, “Không cần, con không cần uống máu của mẹ.”

Phương thị bưng thuốc tới, nước mắt không khỏi chảy xuống dưới, nhớ tới tình hình khi An Tam gia tìm được vợ con của mình, An Tam gia từ trước đến giờ vẫn luôn hăng hái, lúc đó lại gần như phát điên......

Phương thị vẫn không dám hỏi Thập Nhất Nương chuyện xảy ra trước khi hôn mê, đôi khi bà còn cảm thấy may mắn vì Thập Nhất Nương đã quên hết mọi chuyện. Cho nên bà mới có thể nói bóng nói gió, cảnh cáo mọi người xung quanh, không cho bọn họ nhắc tới chuyện trước ba tuổi của Thập Nhất Nương.

Khi mọi người đều đã lui xuống nghỉ ngơi, An Tam gia cùng con trai vẫn canh giữ trước giường Thập Nhất Nương. Mấy câu mê sảng của Thập Nhất Nương như một cây đao sắc bén khoan vào lòng bọn họ đến mức máu tươi đầm đìa.

An Tam Lang không đểnha hoàn nhúng tay, mà tự mình chăm sóc cho muội muội. Hắn cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán Thập Nhất Nương, tiểu nha đầu trằn trọc, trầm mê trong cơn ác mộng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều vặn vẹo vì thống khổ.

“Không thể cưỡng ép đánh thức con bé sao?”An Nhị gia sầu lo hỏi.

“Hồ đại phu nói, cho dù có cưỡng ép gọi dậy thì cũng không tỉnh lại được.” An Tam Lang bất giác cắn môi đến chảy cả máu, “Chỉ có thể để chính bản thân muội ấy tỉnh lại thôi.”

“Ô ô, thực xin lỗi, cha, con đã hại chết mẹ, đều là do con......” Giọng Thập Nhất Nương hết sức thống khổ.

An Tam gia hầu như tan nát cõi lòng, “Bảo bối, tỉnh lại đi, không phải là lỗi của con mà! Cha chưa bao giờ trách con.”

“Mẹ, mẹ đừng chết......” Hiện thực cùng trí nhớ tra tấn Thập Nhất Nương đến mức gần như phát điên rồi, nàng lớn tiếng khóc, “Cha, cha ở đâu?”

“Bảo bối, tỉnh đi, cha ởđây. Người thực sự có lỗi với hai người là cha, nếu khi đó cha đến sớm được ba ngày......” Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng theo những câu nói rời rạc của con gái mình, hình ảnh sau cùng khi thê tử qua đời như hiện ra trước mắt, An Tam gia thống khổ không chịu nổi.

“Oa oa......” Trong mộng, Thập Nhất Nương ba tuổi khóc đến chết đi sống lại, “Mẹ, Thập Nhất Nương không cần uống máu của người...... Có khát hơn nữa cũng không cần......”

“Thập Nhất Nương...... Khi còn ở trong bụng mẫu thân cũng vậy...... Cũng là dựa vào máu thịt của mẹ để sống......” Hơi thở của nữ nhân yếu như tơ, ôn nhu ôm Thập Nhất Nương, “Mẹ...... rất muốn để cho Thập Nhất Nương sống sót, trưởng thành...... Con không chịu chính là bất hiếu.”

Nhìn con gái hôn mê vì đói khát, không hay biết gì, chỉ theo bản năng mà mút lấy máu tươi trên tay mình, trên mặt nữ nhân nở nụ cười nồng nàn thương yêu, giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Lúc này An Tam gia nhớ tới một màn kia vẫn đau đớn đến tê tâm liệt phế, hai tay thê tử mình loang lổ vết thương, vì mất máu quá độ mà tái nhợt, cho dù chết đi nhưng vẫn ở tư thế bảo vệ con mình, và tiểu nữ nhi còn lưu vết máu trên miệng cùng nước mắt......

“Uống máu mẹ mà sống......” Thập Nhất Nương cắn răng, cắn môi đến mức máu chảy đầm đìa, “Thập Nhất Nương...... không bằng súc sinh.”

“Thập Nhất Nương, không phải như vậy.” Lòng An Tam gia nóng như lửa đốt, khó khăn lắm ông mới cứu sống được con gái mình, không phải là để cho nàng sống trong địa ngục, “Mẹ con lấy mạng đổi mạng...... vì hy vọng con được sống vui vẻ......”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương