********

Tây bắc tháng hai vẫn rét căm căm, mùa xuân nơi đây luôn tới trễ như vậy, đến tận tháng ba mới thấy được một ít màu xanh. Chiến tranh ở Du thành vẫn đang trong tình thế giằng co, nam nhân An gia tiếp tục ở tiền phương sống mái với người Hồ.

“Lạnh quá, quả nhiên tuyết tan lạnh hơn so với tuyết rơi.” Thập Nhất Nương nhìn làn khói trắng do mình phả ra, nói.

Thập Lang gật đầu, ngơ ngác nhìn con thỏ tuyết dưới tàng cây mai bị tan chỉ còn hai chân. Hắn cũng có chút bất an, đã đến tháng ba rồi mà sao Tam Lang ca vẫn còn chưa về.

Đến tháng tư, rốt cuộc xuân cũng về hoa cũng nở ở vùng Tây bắc. Ngoài cửa thành là một bãi cỏ bao la xanh rì rì, hoa xuân nở rộ khắp nơi nơi, mấy con chim không biết tên sung sướng hót véo von trên những cành non xanh ngát.

Thập Nhất Nương đỡ tường thở hổn hển từng hơi thật to, ngẩng đầu nhìn cây ăn quả nở hoa rực rỡ, ong mật cần cù múa lượn xung quanh. Thập Lang thích ăn, cho nên trong An phủ đa số là cây ăn quả, xem tình hình sinh trưởng của mấy cây này, xem ra năm nay khẳng định không sợ thiếu trái cây ăn.

“Tốt lắm, Thập Nhất Nương, đi thêm hai vòng nữa đi.” Thập Lang ở đằng trước đưa hai tay ra làm động tác như đang ôm đỡ, phòng ngừa Thập Nhất Nương bị ngã sấp xuống.

Thập Nhất Nương cắn răng đỡ tường bước thêm hai bước, cảm giác trên người bắt đầu đổ mồ hôi.

Đúng vậy, Thập Nhất Nương có thể đi đường, vì mỗi ngày nàng đều cố gắng điều động dị năng trong người.

Thời tận thế, sao băng mang đến virus, nhưng đồng thời cũng mang đến năng lượng. Zombie xuất hiện, cơ thể loài người cũng tiến hóa cả một bước dài, mà dị năng chính là một trong số đó. Tuy rằng hiện tại dị năng của Thập Nhất Nương chỉ bằng một phần mười đời trước, nhưng cơ thể nàng đang trở nên ngày một khỏe hơn. Thập Nhất Nương mơ hồ có cảm giác: Chắc bột thạch tín cũng không độc chết nàng nổi.

Phương thị và Tôn thị cực kỳ vui mừng, Hồ đại phu thật đúng là thần y, ông ấy nói Thập Nhất Nương chỉ cần tập đi thêm ba, bốn tháng nữa là có thể hoàn toàn giống như người bình thường vậy. Đây quả đúng là do Bồ Tát phù hộ, các bà cảm thấy cần phải thắp cho Bồ Tát nhiều nhang thêm một chút.

“Thập Nhất Nương, có tin của Tam Lang.” Mặt Phương thị ngập tràn ý cười đi tới.

Thập Lang và Thập Nhất Nương kinh hỉ nhìn bà, Phương thị cười nói, “Tam ca của con bảo, phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới về được. Tư Đồ Tứ Lang bị bệnh, không thể đi nhanh được.”

Thập Nhất Nương không thể tin được, vừa mừng vừa sợ: “Ca ca không ngã bệnh chứ? Tư Đồ đại ca bị bệnh gì? Nghiêm trọng không ạ?”

Phương thị có chút sầu lo, “Thấy bảo là bị cảm phong hàn, Tam Lang đang mang theo hắn tranh thủ đi về, đến lúc đó để Tư Đồ Tứ Lang dưỡng bệnh một thời gian ở nhà chúng ta. Tam Lang nói, hắn phải mất cả nửa cái mạng rồi.”

Nửa cái mạng? Chỉ là cảm phong hàn thôi mà. Lòng Thập Nhất Nương xoắn lại, nàng quên mất, cảm phong hàn cũng là một loại bệnh nặng ở cổ đại.

Sau khi đã đi lại được, ngày nào Thập Nhất Nương cũng vịn tường tập đi, sau đó thì không cần vịn tường nữa, chỉ là không đi được quá xa, hơn nữa vẫn còn lắc lắc chập chững như con vịt bầu.

Rốt cuộc sau đó An Tam Lang cũng về đến nhà, mặt hơi tiều tụy, đại khái là do cao lên nên nhìn thân hình có vẻ gầy đi, nhưng tinh thần thì rất tốt.

Thập Nhất Nương nước mắt lưng tròng nhìn thương tổn do giá rét cùng với mấy vết xước trên người hắn. Tay, lỗ tai, cằm, cổ, mấy địa phương này đều có thể thấy được rõ ràng. Nàng thật sự không dám nghĩ đến, dưới quần áo hắn còn có bao nhiêu vết thương như vậy.

Thấy ánh mắt muội muội vẫn luôn dán chặt trên tay trên mặt mình, đau lòng nhìn mấy vết thương trên đó, An Tam Lang an ủi nàng nói: “Huynh khỏe lắm, qua một thời gian là hết thôi, ngay cả sẹo cũng không có.”

Đến khi Thập Nhất Nương nhìn thấy Tư Đồ Tứ Lang yếu đến mức chân không bước đi nổi, cuối cùng nhịn không được khóc lớn lên. Nàng quả thực không thể tin được hai mắt của mình, Tư Đồ Tứ Lang có thể thản nhiên không đổi sắc mặt xem người Hồ như dưa chuột mà chém, vậy mà bây giờ bệnh đến nỗi chỉ còn da bọc xương.

“Đừng khóc.” Tư Đồ Tứ Lang nhịn lại cơn ho khan, cố gắng vươn tay ra sờ sờ đầu nàng, “Huynh chỉ bị phong hàn thôi, yên tâm, rất nhanh sẽ khỏe……”

Thập Nhất Nương khăng khăng ngồi trong phòng, nhìn bọn người hầu bận rộn ra ra vào vào. Vết thương trên người Tư Đồ Tứ Lang không nghiêm trọng như An Tam Lang, nhưng bệnh phong hàn của hắn thì lại rất nặng, ho mãi không dứt.

“Tình trạng chưa đến nỗi quá xấu. May mà đống thuốc trước đó các ngươi cho hắn uống coi như cũng có hiệu quả, chứ không để bệnh thêm vài ngày nữa thì e là sẽ chuyển thành ho lao.” Chân mày Hồ đại phu cau lại, “Bây giờ nghỉ ngơi thật tốt trong vài tháng, không thì bệnh tình sẽ nặng thêm, đến lúc đó chẳng còn ai cứu nổi......”

Nhìn một chén thuốc đắng chết người được bưng vào, Thập Nhất Nương cảm thấy khó khăn thay cho hắn, thật đáng thương, thuốc Đông y là khó uống nhất.

“Khụ khụ khụ......” Tư Đồ Tứ Lang vội vàng cầm lấy khăn tay che miệng lại, Thập Nhất Nương còn ở trong phòng, hắn ho khan thế này rất dễ lây bệnh.

“Thập Nhất Nương, khụ khụ...... Muội về trước đi được không?” Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười với nàng, “Trước khi huynh khỏi bệnh thì vẫn nên tránh xa thôi, thân thể muội kém như vậy...... lỡ như bị lây bệnh thì nguy, khụ khụ......”

Thập Nhất Nương bỗng nhiên nhớ tới một bộ phim điện ảnh mà nàng xem hồi trước, trong đó có một người bị mắc bệnh mà ho đến văng cả phổi ra, mặt nàng lộ ra vẻ rầu rĩ, không thèm đếm xỉa tới, nói: “Ho khan sẽ không lây bệnh......”

Tư Đồ Tứ Lang đau đầu nhìn nàng, “Ai nói là không, phong hàn chính là bệnh truyền nhiễm......”

“Bệnh phong hàn của huynh lúc này còn tốt, sẽ không lây.” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ, chợt vỗ tay một cái, “Muội nhớ ra rồi, đường phèn ngân nhĩ tuyết lê đều có thể trị ho khan, để muội bảo phòng bếp làm cho huynh, mỗi ngày ăn hai chén.”

Mỹ nhân ánh trăng ốm yếu mỉm cười lắc đầu, “Huynh chưa từng nghe nói lê có thể chữa bệnh. Thập Nhất Nương, hiện tại thân thể muội còn chưa khỏe đâu, đừng ép buộc quá. Tuổi huynh còn trẻ, căn cơ tốt, sẽ bình phục nhanh thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương