Thái Tử Phi Tham Ăn
-
Chương 117
Edit: Do Nguyen
“Muốn biết chuyện sẽ tiếp diễn thế nào, mời mọi người lần sau lại đến nghe nhé” Tiên sinh kể chuyện dừng lại ngay khúc gay cấn nhất khiến thực khách ồ lên phản đối. Cả tửu lâu như bừng tỉnh, kích động lôi kéo tiên sinh kể chuyện ở lại nhưng ngài ấy vẫn mỉm cười rời đi.
“Không biết Tôn Ngộ Không có cứu được Đường Tăng hay không đây? Ngày mai phải đến nghe mới được...” Các thực khách tiếc nuối than vãn.
“Nghe nói ông chủ còn định cho người biểu diễn Tây Du kí nữa đó, chúng ta sẽ được xem thỏa thích”.
“Tốt quá rồi, nhưng lúc đó Bách Vị Lâu chắc sẽ đông khách lắm, chỉ sợ chúng ta không còn chỗ để ngồi đâu”.
“Hiện nay muốn ăn cơm ở đây cũng phải đắn đo một chút, giá tiền Bách Vị Lâu đắt gấp ba lần chỗ khác đó”.
“Đành chịu thôi, đồ ăn ở đây quá ngon, lại có tiên sinh kể chuyện, bỏ nhiều tiền cũng xứng đáng”.
Tiếng nghị luận xôn xao của thực khách không hề ảnh hưởng đến việc ăn uống của mấy huynh đệ An gia.
“Ơ, đây chẳng phải là Thiêm Hương cô nương sao?” An Ngũ Lang chỉ vào cô nương phía trước.
Mấy huynh đệ An gia quay đầu lại, Thiêm Hương cô nương vui vẻ cầm thẻ bài bước vào Bách Vị Lâu, sau lưng nàng là một nhóm các cô nương xinh đẹp, “Hoan nghênh các vị khách quý vào Bách Biến các, chúng tôi sắp khai trương nên sẽ có rất nhiều ưu đãi, các vị muốn trở nên xinh đẹp rực rỡ, khiến cho phu quân mình không thể rời mắt, lúc nào cũng muốn quấn quýt bên các vị thì xin mời đến Bách Biến các, dù người bình thường đến mấy vào đây cũng sẽ biến thành xinh đẹp, Bách Biến các đặc biệt chỉ tiếp đãi nữ nhân, các vị nam tử xin thông cảm mà dừng bước!”.
Thiêm Hương cô nương nói lớn, Ngũ Lang ngạc nhiên nhìn Nhị Lang, “Bách Biến các?”
An Nhị Lang thừa nhận “Ta mở đó, Thập Nhất Nương từng nói cứ nhắm vào sở thích chăm chút nhan sắc của nữ nhân mà buôn bán, nhưng ta đang thắc mắc sao đệ lại quen biết Thiêm Hương cô nương?”
“À, lần trước đệ đi Di Hồng viện nên mới biết nàng ta”.
Mấy huynh đệ An gia giật mình, Nhị Lang mỉm cười nhìn đệ đệ “Chúng ta quên mất, đệ cũng đến tuổi rồi...” Cứ là thanh niên sung mãn đều sẽ yêu thích mỹ nhân, Ngũ Lang rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
An Đại Lang không đồng ý liếc An Nhị Lang, sau đó lại nhìn Ngũ Lang nói lời chân thành: “Ngũ Lang, huynh biết nam nhân đến tuổi ắt sẽ biết thương nhớ mỹ nhân, nhưng những cô nương thanh lâu nàyđều đã trải qua phong trần, kinh nghiệm phong phú, tâm tư âm hiểm, dù có xinh đẹp đến mấy đại ca cũng không cho phép đệ cưới nàng, sau này những chỗ như Di Hồng viện ta không cho phép đệ lui tới”. Thứ nhất, thanh lâu là nơi không sạch sẽ, thứ hai, thanh niên hoan ái quá sớm rất ảnh hưởng đến sức khỏe, thứ ba, nếu thật sự Ngũ Lang đến thanh lâu tìm thấy tình yêu đích thực của đời hắn, mặt mũi An gia đều mất sạch.
An Tam Lang lại cực kỳ hiểu tánh tình huynh đệ nhà mình nên không hề lo lắng: “Đại ca đừng nghiêm trọng thế, tới thanh lâu cũng không sao, có thể học thêm được nhiều điều…” Thí dụ như biết thêm hàng trăm nét mặt của con người, nghe nhiều nhìn nhiều sẽ biết phân biệt đâu là người ngay kẻ gian, các cô gái thanh lâu lừa gạt khách nhân không bằng một góc sự lọc lừa dối trá chốn quan trường, nói tóm lại, để học tập chút ít mánh lới lừa gạt thì nơi đó cũng được xem là chỗ có ích.
An Ngũ Lang vẻ mặt mơ hồ: “Đệ lần trước đến đó là để truy tìm tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà, còn ngày thường không có án gì thì đệ cũng không đi chỗ đó làm gì, đồ ăn ở đó chỉ tàm tạm không thể so sánh với Bách Vị lâu, đệ sẽ đóng cọc ở Bách Vị lâu rồi, đi đâu cho mệt!”.
Đến thanh lâu để ăn thôi sao? An Đại Lang giống như bị sét đánh, một hồi sau, các cơ mặt đại khái hơi hơi bình thường, hắn mới đứng lên: “Ờ, ờ… tam đệ nói không sai, thanh lâu đúng là nơi có thể biết thêm rất nhiều chuyện bát quái đông tây mới lạ, Ngũ Lang, nếu đệ có thời gian thì cứ đến đó chơi đi”. Một kẻ trong đầu chỉ chứa đồ ăn chẳng để ý dung mạo các cô nương, thanh niên trưởng thành rồi mà đến thanh lâu chỉ lo ăn uống, Nhị bá mẫu mà biết chắc sẽ khóc thét mất thôi.
An Nhị Lang cũng quyết định “Đúng vậy, chờ Nhị ca có thời gian sẽ dẫn đệ tới đó một chuyến”. Thiên tính của nam nhân là háo sắc, hắn phải chỉnh sửa cái đầu lệch lạc của đệ đệ mình, nếu không sau này hắn không lấy được vợ thì… haizz… gia môn bất hạnh!
An Ngũ Lang bực bội nhìn mấy vị ca ca lật lọng nhà mình, “Đệ thấy chẳng có gì hay ho, học hỏi cái gì mà học hỏi chứ, đám nữ nhân trong đó rất kì quái, lần trước tới bắt tên phóng hỏa, đệ nhìn thấy hắn vật lộn với một bà thím trong phòng đó, đánh nhau thì cứ đánh nhau sao cứ phải lột quần áo ra mà đánh, rất dễ bị thương, đánh nhau kiểu ngu như thế còn la hét chói tai cho mọi người biết, thấy có người đến bà thím đó vội vàng chụp lấy quần áo che thân thể, che thì che cho kín đi, đằng này cứ kéo kéo cho áo thấp xuống, lòi ra cả đống thịt, Đỗ Tam nói với đệ, nàng ta muốn tụi đệ nhìn da thịt nàng ta… Đám nữ nhân không có não, muốn mọi người nhìn thì đừng mặc, mặc làm gì mà cứ kéo kéo mở mở, ngứa mắt!...”
An Ngũ Lang lại thở dài tiếp, “Muốn làm trinh nữ tiết liệt thì phải che cho kín đáo, còn không thì khỏi mặc luôn đi, Đỗ Tam nói với đệ: phụ nữ đẹp thì phải ôm tỳ bà che nửa mặt, đệ thấy hắn chẳng có đầu óc gì cả, tỳ bà che hết nửa cái mặt rồi có thấy được đâu mà khen đẹp, còn cô nương Thiêm Hương gì gì đó nữa, cô ta cứ nhìn chằm chằm bà thím vật nhau với tên phóng hỏa rồi tự nhận mình xinh đẹp nhất Di Hồng viện, không hiểu bọn họ nghĩ gì…”
Mấy huynh đệ An gia đơ mặt, An Đại Lang nuốt một ngụm rượu cũng không trôi, hắn vỗ vai An Nhị Lang nói lời thấm thía “Nhị đệ, trọng trách mang Ngũ đệ đến thanh lâu, Đại ca trông cậy vào đệ”.
An Nhị Lang thận trọng gật đầu “Yên tâm, giao cho đệ”. Hắn nhất định sẽ mở mang đầu óc cho Ngũ Lang, giúp đệ đệ nhà mình thấy được sự tốt đẹp của nữ nhân.
An Ngũ Lang bất mãn liếc Nhị Lang: “Đệ muốn đi thanh lâu thì sẽ tự mình đi, không cần Nhị ca để ý, huynh còn chưa nói tại sao Thiêm Hương cô nương lại làm việc cho Bách Biến các của huynh, cô ta không phải ở Di Hồng viện sao?”
“À, có một dạo Thiêm Hương cô nương không còn lòng tin vào nhan sắc của mình nữa, vì có một nam nhân tới Di Hồng viện, nàng ta phát hiện nam nhân kia còn đẹp hơn nàng ta gấp mấy lần, nàng ta không còn tự tin trở thành danh bài đệ nhất hoa khôi Di Hồng viện, nên nàng ấy đổi nghề… Một nam nhân mà còn đẹp hơn cả Thiêm Hương, Ngũ đệ, tên nam nhân mà nàng ta nói không phải là đệ chứ?” Sự thật này khiến An Nhị Lang choáng váng!
An Ngũ Lang cũng sửng sốt, hắn không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu đã khiến Di Hồng viện mất đi một hoa khôi, “Đệ lúc đó đang muốn rời đi, nàng ta cứ chặn đường làm đệ bực bội… Nhưng mà, đổi nghề cũng tốt, là đệ nhất hoa khôi cũng chẳng hay ho gì, về làm việc cho Nhị ca chắc chắn sẽ có nhiều tiền hơn”.
---------------------------o0o-----------------------------
“Cái gì?” Thập Nhất Nương ngẩn người. “Ngũ ca, huynh chê cô nương nhà người ta xấu xí, khiến nàng ấy phải bỏ nghề hả?” Thập Nhất Nương nhìn Ngũ Lang trách móc, Ngũ ca nhà nàng đúng là kẻ không có lương tâm.
An Ngũ Lang phiền lòng nói: “Nàng ta vốn dĩ ở thanh lâu mà! Nơi đó chẳng tốt đẹp gì cả, đi kiếm chỗ làm khác tốt hơn, đúng ra nàng ta phải cảm ơn ta mới đúng”.
Thập Nhất Nương phẫn hận nhìn hắn, “Ngũ ca, sao huynh lại xem thường nữ tử thanh lâu, từ xưa, thanh lâu vốn có nhiều kỳ nhân dị sĩ, dã sử ghi lại không ít chuyện về các cô gái thanh lâu, nói không chừng sau này, nàng ấy sẽ trở thành danh nhân được người người tôn kính, huynh đã hủy diệt cơ hội trở thành danh nhân của nàng ta rồi đó!”.
Ngũ Lang buồn bực nhìn nàng: “Gần đây muội đang đọc sách gì?”
“À, muội đang đọc quyển “Hoa khôi truyện” lấy ở chỗ Lục Lang ca, huynh ấy đang viết “Thảo Căn tướng quân” bộ thứ ba, tướng quân có 4 người vợ rồi, giờ lại có thêm một hoa khôi thanh lâu khóc lóc muốn làm tiểu thiếp của hắn, thật khiến người ta cảm động không chịu nổi…”
“Lục lang làm hư đầu óc của muội rồi”. Ngũ Lang giật lấy quyển “Hoa khôi truyện” trong tay của Thập Nhất Nương, “Sách này, ta tịch thu…”
Thập Nhất Nương đau khổ nhìn hắn, “Ngũ ca, sách này Lục ca cho muội mượn…”
“Ta giúp muội trả”. An Ngũ Lang hạ quyết tâm, lát nữa sẽ tìm Lục Lang rèn luyện thể lực một chút, phải khiến Lục Lang cả đời khó quên sự rèn luyện này mới được!
---------------------------o0o----------------------------
Lúc tuần tra, An Ngũ Lang cứ lượn lờ trên đường đi qua đi lại nhìn Thiêm Hương cô nương. Vì ngày khai trương có ưu đãi lớn nên các cô nương kinh thành tụ tập rất nhiều trước Bách Biến các.
“Thiêm Hương tỷ tỷ, dùng phấn này sẽ trắng da thật sao?”
“Đúng rồi, da muội vốn trắng, chẳng qua đi nắng nhiều bị đen thôi, dùng cái này dưỡng da từ từ sẽ trắng lại”.
Thiêm Hương nói lớn: “Còn nữa, các vị nếu sợ bị ăn nắng, ta nghĩ mọi người nên dùng loại chống nắng này đi, dùng cái này, chúng ta có thể phơi nắng thoải mái mà không lo đen sạm nhé”.
“Da ta rất hay bị bong tróc, có loại nào chữa được không?”
“Dùng cái này thoa một lớp mỏng lên da mặt một ngày hai lần, nó sẽ cung cấp nước cho da, nhớ phải uống nhiều nước nữa nha, dùng cái này vào mùa đông da tỷ sẽ không lo bong tróc nữa”.
An Ngũ Lang nhìn đám người vây lấy Thiêm Hương hỏi này hỏi kia, càng xem càng thấy yên lòng, chắc nàng ấy sẽ hài lòng với công việc mới này.
“Kìa, An Ngũ Lang công tử!”. Ngũ Lang vừa quay người định bước đi thì Thiêm Hương gọi lại, “Đã lâu không gặp, công tử vẫn đẹp như thế!”.
Haizz, cô nương này vẫn còn hận hắn.
Bách Biến các không cho nam nhân vào, Thiêm Hương mời hắn đến trà lâu bên cạnh uống trà, Ngũ Lang muốn cự tuyệt nhưng Thiêm Hương đã nhìn thấu biểu cảm của hắn, nàng cười như không cười, nói: “Công tử chắc rất tò mò lý do vì sao ta rời khỏi Di Hồng viện, nếu ta cho công tử biết ta và một nam nhân so sánh về dung mạo và phong thái, cả hai điều này ta đều thua hắn, vì thế ta phải rời khỏi thanh lâu, công tử thấy thế nào?”
Tình hình không tốt lắm! An Ngũ Lang lau mồ hôi trên mặt, bị người vây xem là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như hắn trở thành tiêu điểm hấp dẫn mấy tên đàn ông biến thái… ái chà, nguy hiểm rồi đây!
“Xin lỗi, Thiêm Hương cô nương!” Ngũ Lang đau khổ nói “Ta không nghĩ đến mình chỉ thuận miệng nói vài câu lại khiến cô nương phải rời bỏ sự nghiệp tiền đồ rộng mở ở thanh lâu”.
“Gọi ta là Thiêm Nhu”. Thiêm Hương nói năng cường điệu, “Tên của ta bây giờ là Thiêm Nhu”.
Được rồi “Hồng tụ thêm hương” đã một đi không trở lại, An Ngũ Lang rất thức thời, “Được rồi, Thiêm Nhu cô nương”.
Thiêm Nhu cô nương cười híp mắt nói “Công tử không cần nói lời xin lỗi, lúc đó ta đột nhiên cảm thấy làm hoa khôi thanh lâu chẳng có ý nghĩa gì cả, tuy ta thật sự thua kém nhan sắc của An Ngũ Lang công tử nhưng ta cũng không thiếu nam nhân say đắm mình, lại càng không ít nữ nhân ghen ghét, ngày đó ta nghe nói An Nhị Lang của Bách Biến các đang tuyển nữ chưởng quỹ, ta nghĩ công việc này rất hợp với ta, bởi ta am hiểu nhất là chuyện dùng quần áo, trang sức, phấn son làm đẹp cơ thể, khiến nam nhân mê đắm. Mặt khác, ta thấy khiến nam nhân thích mình là chuyện rất dễ dàng nhưng để phụ nữ yêu thích mình lại vô cùng khó, đây là một thử thách đối với ta. Giờ đây số lượng cô nương thích ta đã rất nhiều rồi, cảm giác thật là thành tựu, hi hi… làm hoa khôi mang lại niềm vui cho nam nhân thì có nhằm nhò gì, làm nữ chưởng quỹ đem lại niềm vui cho nữ nhân mới thực sự là lợi hại!”.
“Cô nương nghĩ như vậy là tốt rồi”. An Ngũ Lang cười khổ “Lần trước ta nói bậy nên vô cùng hối hận, mong cô nương đừng nói khuôn mặt ta xinh đẹp gì gì đó nữa, một nam nhân bị khen là mỹ mạo chẳng phải chuyện đáng mừng gì”.
Thiêm Nhu ôn nhu cười với hắn “Được rồi, nhưng An Ngũ Lang đừng đến Di Hồng viện nữa nhé!”.
“Vì sao?”
“Vì tú bà muốn bắt bằng được An Ngũ Lang đập cho một trận, ma ma nói là do công tử khiến con át chủ bài dùng để kiếm tiền của bà ấy phải rời khỏi Di Hồng viện, làm đổ chén cơm của bà ấy”.
“Vậy… Thiêm Nhu rời khỏi Di Hồng viện phải bỏ ra rất nhiều tiền để chuộc thân, phải không?” Ngũ Lang mặt hơi biến sắc, hắn nhớ quyển “Hoa khôi truyện” của Lục Lang có viết: một nữ tử thanh lâu muốn rời khỏi nơi đó phải trả giá rất đắt.
Thiêm Nhu cười cười “Yên tâm, ma ma cũng không làm khó ta, dù sao ta cũng vì Di Hồng viện mà lập không ít công lao hãn mã, hơn nữa An Nhị Lang cũng trả công hàng tháng cho ta rất cao, ta dùng bạc đó biếu xén ma ma khiến bà ta cười híp cả mắt”. Nàng cũng đã đáp ứng sẽ giảm giá các sản phẩm của Bách Biến các xuống giá thấp nhất cho Di Hồng viện, nàng sẽ giúp các tỷ muội ngày càng xinh đẹp, công việc làm ăn của Di Hồng viện tất nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, điều này tú bà tất nhiên cầu còn không được!
“Muốn biết chuyện sẽ tiếp diễn thế nào, mời mọi người lần sau lại đến nghe nhé” Tiên sinh kể chuyện dừng lại ngay khúc gay cấn nhất khiến thực khách ồ lên phản đối. Cả tửu lâu như bừng tỉnh, kích động lôi kéo tiên sinh kể chuyện ở lại nhưng ngài ấy vẫn mỉm cười rời đi.
“Không biết Tôn Ngộ Không có cứu được Đường Tăng hay không đây? Ngày mai phải đến nghe mới được...” Các thực khách tiếc nuối than vãn.
“Nghe nói ông chủ còn định cho người biểu diễn Tây Du kí nữa đó, chúng ta sẽ được xem thỏa thích”.
“Tốt quá rồi, nhưng lúc đó Bách Vị Lâu chắc sẽ đông khách lắm, chỉ sợ chúng ta không còn chỗ để ngồi đâu”.
“Hiện nay muốn ăn cơm ở đây cũng phải đắn đo một chút, giá tiền Bách Vị Lâu đắt gấp ba lần chỗ khác đó”.
“Đành chịu thôi, đồ ăn ở đây quá ngon, lại có tiên sinh kể chuyện, bỏ nhiều tiền cũng xứng đáng”.
Tiếng nghị luận xôn xao của thực khách không hề ảnh hưởng đến việc ăn uống của mấy huynh đệ An gia.
“Ơ, đây chẳng phải là Thiêm Hương cô nương sao?” An Ngũ Lang chỉ vào cô nương phía trước.
Mấy huynh đệ An gia quay đầu lại, Thiêm Hương cô nương vui vẻ cầm thẻ bài bước vào Bách Vị Lâu, sau lưng nàng là một nhóm các cô nương xinh đẹp, “Hoan nghênh các vị khách quý vào Bách Biến các, chúng tôi sắp khai trương nên sẽ có rất nhiều ưu đãi, các vị muốn trở nên xinh đẹp rực rỡ, khiến cho phu quân mình không thể rời mắt, lúc nào cũng muốn quấn quýt bên các vị thì xin mời đến Bách Biến các, dù người bình thường đến mấy vào đây cũng sẽ biến thành xinh đẹp, Bách Biến các đặc biệt chỉ tiếp đãi nữ nhân, các vị nam tử xin thông cảm mà dừng bước!”.
Thiêm Hương cô nương nói lớn, Ngũ Lang ngạc nhiên nhìn Nhị Lang, “Bách Biến các?”
An Nhị Lang thừa nhận “Ta mở đó, Thập Nhất Nương từng nói cứ nhắm vào sở thích chăm chút nhan sắc của nữ nhân mà buôn bán, nhưng ta đang thắc mắc sao đệ lại quen biết Thiêm Hương cô nương?”
“À, lần trước đệ đi Di Hồng viện nên mới biết nàng ta”.
Mấy huynh đệ An gia giật mình, Nhị Lang mỉm cười nhìn đệ đệ “Chúng ta quên mất, đệ cũng đến tuổi rồi...” Cứ là thanh niên sung mãn đều sẽ yêu thích mỹ nhân, Ngũ Lang rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
An Đại Lang không đồng ý liếc An Nhị Lang, sau đó lại nhìn Ngũ Lang nói lời chân thành: “Ngũ Lang, huynh biết nam nhân đến tuổi ắt sẽ biết thương nhớ mỹ nhân, nhưng những cô nương thanh lâu nàyđều đã trải qua phong trần, kinh nghiệm phong phú, tâm tư âm hiểm, dù có xinh đẹp đến mấy đại ca cũng không cho phép đệ cưới nàng, sau này những chỗ như Di Hồng viện ta không cho phép đệ lui tới”. Thứ nhất, thanh lâu là nơi không sạch sẽ, thứ hai, thanh niên hoan ái quá sớm rất ảnh hưởng đến sức khỏe, thứ ba, nếu thật sự Ngũ Lang đến thanh lâu tìm thấy tình yêu đích thực của đời hắn, mặt mũi An gia đều mất sạch.
An Tam Lang lại cực kỳ hiểu tánh tình huynh đệ nhà mình nên không hề lo lắng: “Đại ca đừng nghiêm trọng thế, tới thanh lâu cũng không sao, có thể học thêm được nhiều điều…” Thí dụ như biết thêm hàng trăm nét mặt của con người, nghe nhiều nhìn nhiều sẽ biết phân biệt đâu là người ngay kẻ gian, các cô gái thanh lâu lừa gạt khách nhân không bằng một góc sự lọc lừa dối trá chốn quan trường, nói tóm lại, để học tập chút ít mánh lới lừa gạt thì nơi đó cũng được xem là chỗ có ích.
An Ngũ Lang vẻ mặt mơ hồ: “Đệ lần trước đến đó là để truy tìm tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà, còn ngày thường không có án gì thì đệ cũng không đi chỗ đó làm gì, đồ ăn ở đó chỉ tàm tạm không thể so sánh với Bách Vị lâu, đệ sẽ đóng cọc ở Bách Vị lâu rồi, đi đâu cho mệt!”.
Đến thanh lâu để ăn thôi sao? An Đại Lang giống như bị sét đánh, một hồi sau, các cơ mặt đại khái hơi hơi bình thường, hắn mới đứng lên: “Ờ, ờ… tam đệ nói không sai, thanh lâu đúng là nơi có thể biết thêm rất nhiều chuyện bát quái đông tây mới lạ, Ngũ Lang, nếu đệ có thời gian thì cứ đến đó chơi đi”. Một kẻ trong đầu chỉ chứa đồ ăn chẳng để ý dung mạo các cô nương, thanh niên trưởng thành rồi mà đến thanh lâu chỉ lo ăn uống, Nhị bá mẫu mà biết chắc sẽ khóc thét mất thôi.
An Nhị Lang cũng quyết định “Đúng vậy, chờ Nhị ca có thời gian sẽ dẫn đệ tới đó một chuyến”. Thiên tính của nam nhân là háo sắc, hắn phải chỉnh sửa cái đầu lệch lạc của đệ đệ mình, nếu không sau này hắn không lấy được vợ thì… haizz… gia môn bất hạnh!
An Ngũ Lang bực bội nhìn mấy vị ca ca lật lọng nhà mình, “Đệ thấy chẳng có gì hay ho, học hỏi cái gì mà học hỏi chứ, đám nữ nhân trong đó rất kì quái, lần trước tới bắt tên phóng hỏa, đệ nhìn thấy hắn vật lộn với một bà thím trong phòng đó, đánh nhau thì cứ đánh nhau sao cứ phải lột quần áo ra mà đánh, rất dễ bị thương, đánh nhau kiểu ngu như thế còn la hét chói tai cho mọi người biết, thấy có người đến bà thím đó vội vàng chụp lấy quần áo che thân thể, che thì che cho kín đi, đằng này cứ kéo kéo cho áo thấp xuống, lòi ra cả đống thịt, Đỗ Tam nói với đệ, nàng ta muốn tụi đệ nhìn da thịt nàng ta… Đám nữ nhân không có não, muốn mọi người nhìn thì đừng mặc, mặc làm gì mà cứ kéo kéo mở mở, ngứa mắt!...”
An Ngũ Lang lại thở dài tiếp, “Muốn làm trinh nữ tiết liệt thì phải che cho kín đáo, còn không thì khỏi mặc luôn đi, Đỗ Tam nói với đệ: phụ nữ đẹp thì phải ôm tỳ bà che nửa mặt, đệ thấy hắn chẳng có đầu óc gì cả, tỳ bà che hết nửa cái mặt rồi có thấy được đâu mà khen đẹp, còn cô nương Thiêm Hương gì gì đó nữa, cô ta cứ nhìn chằm chằm bà thím vật nhau với tên phóng hỏa rồi tự nhận mình xinh đẹp nhất Di Hồng viện, không hiểu bọn họ nghĩ gì…”
Mấy huynh đệ An gia đơ mặt, An Đại Lang nuốt một ngụm rượu cũng không trôi, hắn vỗ vai An Nhị Lang nói lời thấm thía “Nhị đệ, trọng trách mang Ngũ đệ đến thanh lâu, Đại ca trông cậy vào đệ”.
An Nhị Lang thận trọng gật đầu “Yên tâm, giao cho đệ”. Hắn nhất định sẽ mở mang đầu óc cho Ngũ Lang, giúp đệ đệ nhà mình thấy được sự tốt đẹp của nữ nhân.
An Ngũ Lang bất mãn liếc Nhị Lang: “Đệ muốn đi thanh lâu thì sẽ tự mình đi, không cần Nhị ca để ý, huynh còn chưa nói tại sao Thiêm Hương cô nương lại làm việc cho Bách Biến các của huynh, cô ta không phải ở Di Hồng viện sao?”
“À, có một dạo Thiêm Hương cô nương không còn lòng tin vào nhan sắc của mình nữa, vì có một nam nhân tới Di Hồng viện, nàng ta phát hiện nam nhân kia còn đẹp hơn nàng ta gấp mấy lần, nàng ta không còn tự tin trở thành danh bài đệ nhất hoa khôi Di Hồng viện, nên nàng ấy đổi nghề… Một nam nhân mà còn đẹp hơn cả Thiêm Hương, Ngũ đệ, tên nam nhân mà nàng ta nói không phải là đệ chứ?” Sự thật này khiến An Nhị Lang choáng váng!
An Ngũ Lang cũng sửng sốt, hắn không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu đã khiến Di Hồng viện mất đi một hoa khôi, “Đệ lúc đó đang muốn rời đi, nàng ta cứ chặn đường làm đệ bực bội… Nhưng mà, đổi nghề cũng tốt, là đệ nhất hoa khôi cũng chẳng hay ho gì, về làm việc cho Nhị ca chắc chắn sẽ có nhiều tiền hơn”.
---------------------------o0o-----------------------------
“Cái gì?” Thập Nhất Nương ngẩn người. “Ngũ ca, huynh chê cô nương nhà người ta xấu xí, khiến nàng ấy phải bỏ nghề hả?” Thập Nhất Nương nhìn Ngũ Lang trách móc, Ngũ ca nhà nàng đúng là kẻ không có lương tâm.
An Ngũ Lang phiền lòng nói: “Nàng ta vốn dĩ ở thanh lâu mà! Nơi đó chẳng tốt đẹp gì cả, đi kiếm chỗ làm khác tốt hơn, đúng ra nàng ta phải cảm ơn ta mới đúng”.
Thập Nhất Nương phẫn hận nhìn hắn, “Ngũ ca, sao huynh lại xem thường nữ tử thanh lâu, từ xưa, thanh lâu vốn có nhiều kỳ nhân dị sĩ, dã sử ghi lại không ít chuyện về các cô gái thanh lâu, nói không chừng sau này, nàng ấy sẽ trở thành danh nhân được người người tôn kính, huynh đã hủy diệt cơ hội trở thành danh nhân của nàng ta rồi đó!”.
Ngũ Lang buồn bực nhìn nàng: “Gần đây muội đang đọc sách gì?”
“À, muội đang đọc quyển “Hoa khôi truyện” lấy ở chỗ Lục Lang ca, huynh ấy đang viết “Thảo Căn tướng quân” bộ thứ ba, tướng quân có 4 người vợ rồi, giờ lại có thêm một hoa khôi thanh lâu khóc lóc muốn làm tiểu thiếp của hắn, thật khiến người ta cảm động không chịu nổi…”
“Lục lang làm hư đầu óc của muội rồi”. Ngũ Lang giật lấy quyển “Hoa khôi truyện” trong tay của Thập Nhất Nương, “Sách này, ta tịch thu…”
Thập Nhất Nương đau khổ nhìn hắn, “Ngũ ca, sách này Lục ca cho muội mượn…”
“Ta giúp muội trả”. An Ngũ Lang hạ quyết tâm, lát nữa sẽ tìm Lục Lang rèn luyện thể lực một chút, phải khiến Lục Lang cả đời khó quên sự rèn luyện này mới được!
---------------------------o0o----------------------------
Lúc tuần tra, An Ngũ Lang cứ lượn lờ trên đường đi qua đi lại nhìn Thiêm Hương cô nương. Vì ngày khai trương có ưu đãi lớn nên các cô nương kinh thành tụ tập rất nhiều trước Bách Biến các.
“Thiêm Hương tỷ tỷ, dùng phấn này sẽ trắng da thật sao?”
“Đúng rồi, da muội vốn trắng, chẳng qua đi nắng nhiều bị đen thôi, dùng cái này dưỡng da từ từ sẽ trắng lại”.
Thiêm Hương nói lớn: “Còn nữa, các vị nếu sợ bị ăn nắng, ta nghĩ mọi người nên dùng loại chống nắng này đi, dùng cái này, chúng ta có thể phơi nắng thoải mái mà không lo đen sạm nhé”.
“Da ta rất hay bị bong tróc, có loại nào chữa được không?”
“Dùng cái này thoa một lớp mỏng lên da mặt một ngày hai lần, nó sẽ cung cấp nước cho da, nhớ phải uống nhiều nước nữa nha, dùng cái này vào mùa đông da tỷ sẽ không lo bong tróc nữa”.
An Ngũ Lang nhìn đám người vây lấy Thiêm Hương hỏi này hỏi kia, càng xem càng thấy yên lòng, chắc nàng ấy sẽ hài lòng với công việc mới này.
“Kìa, An Ngũ Lang công tử!”. Ngũ Lang vừa quay người định bước đi thì Thiêm Hương gọi lại, “Đã lâu không gặp, công tử vẫn đẹp như thế!”.
Haizz, cô nương này vẫn còn hận hắn.
Bách Biến các không cho nam nhân vào, Thiêm Hương mời hắn đến trà lâu bên cạnh uống trà, Ngũ Lang muốn cự tuyệt nhưng Thiêm Hương đã nhìn thấu biểu cảm của hắn, nàng cười như không cười, nói: “Công tử chắc rất tò mò lý do vì sao ta rời khỏi Di Hồng viện, nếu ta cho công tử biết ta và một nam nhân so sánh về dung mạo và phong thái, cả hai điều này ta đều thua hắn, vì thế ta phải rời khỏi thanh lâu, công tử thấy thế nào?”
Tình hình không tốt lắm! An Ngũ Lang lau mồ hôi trên mặt, bị người vây xem là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như hắn trở thành tiêu điểm hấp dẫn mấy tên đàn ông biến thái… ái chà, nguy hiểm rồi đây!
“Xin lỗi, Thiêm Hương cô nương!” Ngũ Lang đau khổ nói “Ta không nghĩ đến mình chỉ thuận miệng nói vài câu lại khiến cô nương phải rời bỏ sự nghiệp tiền đồ rộng mở ở thanh lâu”.
“Gọi ta là Thiêm Nhu”. Thiêm Hương nói năng cường điệu, “Tên của ta bây giờ là Thiêm Nhu”.
Được rồi “Hồng tụ thêm hương” đã một đi không trở lại, An Ngũ Lang rất thức thời, “Được rồi, Thiêm Nhu cô nương”.
Thiêm Nhu cô nương cười híp mắt nói “Công tử không cần nói lời xin lỗi, lúc đó ta đột nhiên cảm thấy làm hoa khôi thanh lâu chẳng có ý nghĩa gì cả, tuy ta thật sự thua kém nhan sắc của An Ngũ Lang công tử nhưng ta cũng không thiếu nam nhân say đắm mình, lại càng không ít nữ nhân ghen ghét, ngày đó ta nghe nói An Nhị Lang của Bách Biến các đang tuyển nữ chưởng quỹ, ta nghĩ công việc này rất hợp với ta, bởi ta am hiểu nhất là chuyện dùng quần áo, trang sức, phấn son làm đẹp cơ thể, khiến nam nhân mê đắm. Mặt khác, ta thấy khiến nam nhân thích mình là chuyện rất dễ dàng nhưng để phụ nữ yêu thích mình lại vô cùng khó, đây là một thử thách đối với ta. Giờ đây số lượng cô nương thích ta đã rất nhiều rồi, cảm giác thật là thành tựu, hi hi… làm hoa khôi mang lại niềm vui cho nam nhân thì có nhằm nhò gì, làm nữ chưởng quỹ đem lại niềm vui cho nữ nhân mới thực sự là lợi hại!”.
“Cô nương nghĩ như vậy là tốt rồi”. An Ngũ Lang cười khổ “Lần trước ta nói bậy nên vô cùng hối hận, mong cô nương đừng nói khuôn mặt ta xinh đẹp gì gì đó nữa, một nam nhân bị khen là mỹ mạo chẳng phải chuyện đáng mừng gì”.
Thiêm Nhu ôn nhu cười với hắn “Được rồi, nhưng An Ngũ Lang đừng đến Di Hồng viện nữa nhé!”.
“Vì sao?”
“Vì tú bà muốn bắt bằng được An Ngũ Lang đập cho một trận, ma ma nói là do công tử khiến con át chủ bài dùng để kiếm tiền của bà ấy phải rời khỏi Di Hồng viện, làm đổ chén cơm của bà ấy”.
“Vậy… Thiêm Nhu rời khỏi Di Hồng viện phải bỏ ra rất nhiều tiền để chuộc thân, phải không?” Ngũ Lang mặt hơi biến sắc, hắn nhớ quyển “Hoa khôi truyện” của Lục Lang có viết: một nữ tử thanh lâu muốn rời khỏi nơi đó phải trả giá rất đắt.
Thiêm Nhu cười cười “Yên tâm, ma ma cũng không làm khó ta, dù sao ta cũng vì Di Hồng viện mà lập không ít công lao hãn mã, hơn nữa An Nhị Lang cũng trả công hàng tháng cho ta rất cao, ta dùng bạc đó biếu xén ma ma khiến bà ta cười híp cả mắt”. Nàng cũng đã đáp ứng sẽ giảm giá các sản phẩm của Bách Biến các xuống giá thấp nhất cho Di Hồng viện, nàng sẽ giúp các tỷ muội ngày càng xinh đẹp, công việc làm ăn của Di Hồng viện tất nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền, điều này tú bà tất nhiên cầu còn không được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook