Thái Tử Phi Tham Ăn
-
Chương 113
Ở phương diện buôn bán, mặc kệ ai muốn nhìn thì nhìn, khen chê gì cũng được, An Nhị Lang đều phải làm đến tận cùng, đặc biệt liên quan đến chuyện kiếm thật nhiều tiền, hắn càng bất chấp mặt mũi mà đẩy mạnh việc quảng cáo.
Các tiểu nương tử ở kinh thành đang rộ lên phong trào nuôi sủng vật để khẳng định đẳng cấp, không những thế, các nàng còn phải chăm chút cho sủng vật những bộ y phục độc đáo lạ mắt theo yêu cầu. Cuộc chiến hư vinh, thích so đo giữa vị tiểu thư này với vị tiểu thư khác đã nâng lên một tầm cao mới, đó là: so sánh đẳng cấp, khả năng làm trò và mức độ xinh đẹp giữa sủng vật với nhau.
Chuyện làm ăn buôn bán của Bách Y Các vô cùng thuận lợi, An Nhị Lang rất vừa lòng, đồng thời mở rộng kinh doanh cả những món đồ chơi mà thú cưng yêu thích. Thập Nhất Nương cũng phụ giúp việc buôn bán ở Bách Y Các, nàng mặc bộ quần áo thú vật, lăng xăng chạy qua chạy lại ở cửa hàng khiến mọi người tròn xoe mắt. Những cô nương lớn lớn một chút không chịu mặc giống nàng, nhưng khách hàng là trung niên nam tử hay phụ nhân sồn sồn chỉ cần trong nhà có tiểu hài tử đều giống như phát điên, trong đầu chỉ có một chữ: “Mua!”… Phải mua bằng được bộ đồ thú vật này cho hài tử trong nhà mới được!…
Vì thế cả kinh thành đều là quần áo bằng lông thú, những cậu ấm cô chiêu mặc quần áo động vật, ríu ra ríu rít tung tăng khắp nơi khiến các vị trưởng bối yêu thương không dứt, nhìn chúng nó mà lòng thấy ngọt ngào như mật. Sau đó An Ngũ Lang bận rộn hơn, các chuyến da lông thô từ Tây Bắc vận chuyển đến mấy năm qua đều không bán được, đột nhiên gần đây sức tiêu thụ tăng vọt, trở thành thiếu hàng, vì thế hắn phải cấp tốc đi thu mua da lông thú!
Một năm nhanh chóng qua đi, bọn trộm cắp tăng tốc độ kiếm ăn, bộ khoái cũng phải tăng cường bắt trộm, quan viên cũng bận rộn hơn, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng ấy, An Ngũ Lang lại càng khổ sở bởi vì xảy ra một chuyện động trời.
Kinh thành gần đây có chuyện rất nhiều tiểu hài tử bị bắt cóc. Hàng năm cứ vào lễ hội đèn lồng là thời điểm bọn buôn người càn rỡ nhất. Năm nay, các tiểu hài tử mặc quần áo động vật, lúc đầu các bé chạy nhảy đầy đường, giờ chỉ còn một vài bé, nhưng sau đấy người nhà sợ mất con nên nhốt bọn chúng ru rú ở nhà.
Thập Nhất Nương rất tức giận, nàng vội giục Trữ Bị Lương đi hỗ trợ Ngũ Lang. Để hối lộ con heo mập, nàng đã dùng rất nhiều rau dưa dị năng làm phần thưởng cho nó.
Vì mỹ thực, Thiên Bồng Nguyên Soái quyết tâm liều mạng, nó nhanh chóng bắt được một kẻ buôn người, sau đó Ngũ Lang dùng nghiêm hình hắn mới chịu khai ra đại bản doanh của bọn chúng.
Đến sào huyệt, An Ngũ Lang thể hiện một thân bản lĩnh, đánh cho bọn cướp thân tàn ma dại không còn ra hình người. Giải quyết xong bọn chúng, Ngũ Lang tìm kiếm một hồi thì thấy bọn nhỏ đang ôm nhau ngủ ngon lành trên đất, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ kinh thành sôi sục, ai ai cũng căm hận bọn buôn người, bộ khoái mấy năm nay quá nhàn rỗi rồi, bách tính cũng mất hài tử nhưng bộ khoái cũng không thể nào tìm thấy. Thiên Bồng Nguyên Soái quá là trâu bò! Chỉ cần thời gian ngắn như vậy đã tìm đủ số hài tử trở về…
Các vị phụ mẫu đều nhanh chóng chạy đến công đường để xem xử án bọn buôn người, trên tay bọn họ nào là trứng thối, cà muối, thức ăn ôi thiu... tóm lại cái gì dơ bẩn họ đều cố gắng mang theo để làm hung khí đập chết bọn buôn người táng tận lương tâm này.
Vụ án kết thúc, kẻ ác bị trừng trị nhưng An Ngũ lang không hài lòng nhìn tên quan mập ú trên công đường. Rõ ràng công lao là của hắn, nhưng cuối cùng lại là do vị đại nhân này thông minh tìm ra manh mối, sau đó nhờ có thần heo mũi thính tìm ra sào huyệt bọn chúng, cuối cùng mới đến An Ngũ Lang tay chân thô thiển đi bắt người. Nghĩ đến thật là giận mà, hắn và con heo mập này đã không hợp nhau, lão quan ở công đường vẫn ngày ngày đè đầu hắn, mắng chửi hắn là không biết xấu hổ mang heo đi tuần tra, làm mất mặt quan sai, ảnh hưởng đến hình tượng. Vậy mà giờ đây, công lao lớn nhất thuộc về con heo, thứ nhì là lão quan mặt dày, tên của hắn còn không được nhắc tới!
Quá trình xử án và cái kết có hậu khiến bách tính vô cũng thỏa mãn, mọi người sùng bái nhìn thần heo, nhất là bọn tiểu hài tử, nếu không bị phụ mẫu ôm chặt cứng, bọn chúng nhất định xông lên chơi đùa với thần heo.
“Nói đi cũng phải nói lại, lần này bọn buôn người bắt cóc nhiều hài tử như vậy là do bọn nhỏ ăn mặc quần áo động vật đáng yêu quá mức, khiến ai nhìn cũng phải động lòng, bọn chúng nghĩ khả ái như thế bán sẽ được giá cao nên bắt nhiều hơn mọi năm. Vì thế, để bọn nhỏ an toàn, đừng cho chúng nó mặc quần áo thú vật nữa”.
Lão quan mập ú ăn nói tào lao, lý do bị bắt cóc là vì xinh đẹp quá mức sao? Ngũ Lang híp mắt lại, Nhị ca sẽ xé đầu mày cho xem nè heo mập, còn lão quan ăn nói không sợ chết kia nữa, Nhị ca ta rất hẹp hòi, ông dám phá hỏng chuyện làm ăn buôn bán của hắn, ông tiêu rồi!
“Ta khinh!” Một nam tử ôm con bước ra từ đám đông, đặt đứa bé xuống đất rồi chửi ầm lên: “Rõ ràng là đám quan phủ các người không có bản lĩnh, những năm trước còn chưa có quần áo thú vật, có năm nào chúng ta không bị mất hài tử không? Các ngươi không đi bắt bọn buôn người, ngược lại còn nói con cái nhà chúng ta quá xinh đẹp cũng là cái tội sao? Ví như kẻ trộm trái cây không bị phạt vì trái cây lớn lên quá ngon, chúng bị hái trộm là tất nhiên, đây là do trái cây có lỗi, không liên quan đến tên trộm, trên đời làm gì có cái lý lẽ nào như thế!”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm cho con cái mình xấu xí, nhưng khi chúng thật sự xấu như vậy, chúng sẽ được an toàn sao?” Một phụ nhân suýt chút nữa mất con tức giận nói.
“Ha hả, ngày mai ta phải nói với Hoàng thượng một tiếng, quan viên Đại Hạ ghét bỏ con cái nhà bách tính lớn lên xinh đẹp, không cho chúng mặc trang phục hài tử đáng yêu, haizz… thật là, bọn nhỏ bị bắt cóc đều là lỗi của ta, ta không nên mặc trang phục xinh đẹp cho chúng nó, đúng ra phải cho chúng nó ăn mặc như khất cái, đầu đường cuối ngõ đều là khất cái, như vậy mới làm đẹp mặt Đại Hạ”. Một thiếu niên nhìn không ra nam hay nữ cất lời.
An Ngũ Lang nhìn tên quan bị chửi đến mức muốn phun máu chó, hắn cực kỳ vừa lòng, cái kẻ mình không ưa đang bị người người phỉ nhổ, lão quan xấu số, nhiêu đây chưa phải là khổ, cái khổ thật sự ngươi hãy chờ Nhị ca ta ban phát nhé.
Những tiểu hài tử bị bắt lần này hơn phân nửa là con nhà quyền quý, Bách Y Các là nơi “đắt xắt ra miếng”, gia đình bình dân không có khả năng tiêu tiền ở đây. An Ngũ Lang cùng Thiên Bồng Nguyên Soái một lưới bắt hết bọn buôn người, còn có thể tìm hiểu tin tức về những hài tử bị bắt trước kia. Đương nhiên việc tiếp tục truy tìm tung tích bọn nhỏ bị bắt các năm trước không phải việc của Ngũ Lang, hắn cũng không để ý, bây giờ hắn cùng con heo mập ăn uống thả cửa ở kinh thành, vì Trữ Bị Lương danh tiếng vang xa, ai ai thấy heo mập cũng cung kính mời nó ăn uống, vì thế người hùng An Ngũ Lang cũng được ăn ké miễn phí của heo.
Dân chúng kinh thành vô cùng vui mừng, tiệc tùng suốt mấy ngày. Nỗi lo lớn nhất của họ là con cái bị bọn xấu bắt cóc đã được giải quyết, họ lại an tâm sinh đẻ, mà muốn sinh đẻ thì cần có tiệc tùng, mượn men rượu để có hưng phấn “tạo người’, nối tiếp cái vòng luẩn quẩn gia tăng dân số.
Các bậc cha mẹ quyền quý ở kinh thành cũng hết sức ca ngợi An Ngũ Lang, đến khi vào triều cũng không quên khen ngợi Ngũ Lang trước mặt Hoàng đế. Tuy nhiên, có người khen ắt cũng có kẻ chê. Trong triều chia làm 2 phái, phái tán đồng thì không cần phải nói, còn phái phản đối thì lấy lý do: vụ án này công lao lớn nhất là của thần heo, không phải An Ngũ Lang, nếu không nhờ cái mũi thần kỳ của Thiên Bồng Nguyên Soái, An Ngũ Lang sẽ không thể lập được đại công này.
Hai bên cãi nhau cả buổi chầu khiến Hoàng đế mệt mỏi, Hoàng hậu vẫn đang chờ hắn về ăn cơm trưa đó, Hoàng thượng vung tay lên, thăng cho An Ngũ Lang nửa cấp, Trữ Bị Lương cũng được Hoàng thượng khích lệ, thưởng cho nó quan phục và phong làm “Tịnh Đàn sứ giả”, được quyền diện kiến Hoàng gia không cần quỳ bái (ặc ặc…) Hoàng đế này cũng là người say mê truyện Tây Du ký, mấy tháng trước hắn ỷ mình là người quyền thế nhất Đại Hạ mà ép An Nhị Lang tặng hắn một bộ Tây Du ký hoàn chỉnh, từ đó si mê Thiên Bồng Nguyên Soái không thua kém An Thập Lang chút nào.
Trời ạ… Heo… heo trở thành quan đồng liêu với bọn họ!!! Chuyện này cũng quá nghịch thiên rồi!
Nhìn bóng dáng Hoàng đế hớn hở hướng hậu cung mà dời gót, đám quan lớn bé kêu trời trách đất, Hoàng thượng à, ngươi mau trở lại, chúng ta còn đang nói chuyện nhân sinh mà, ngươi để con heo và chúng ta ngang bằng nhau, ngươi có hỏi ý kiến bọn ta chưa?
Mọi việc cứ như thế, Hoàng hậu hai mắt tỏa sáng, “Hoàng thượng, nếu con heo này cũng làm quan, cung yến sắp tới hãy để nó vào cung, để nó cảm tạ ân điển của người”.
Hoàng thượng vui vẻ nói, “Ý này rất hay!”. Hôm nay, hắn biết hắn đã làm tổn thương trái tim yếu đuối của đám quần thần, nhưng hắn rất hài lòng. Ở trên triều chỉ có mỗi việc nhỏ xíu của An Ngũ Lang và Thiên Bồng Nguyên Soái mà bọn họ thảo luận ầm ĩ cả buổi không xong, hại hắn trễ hẹn ăn cơm trưa với Hoàng hậu.
Cuối năm bề bộn, Phương thị và Tôn thị bận tối tăm mặt mũi. Sau đó, cung yến cuối năm cũng bắt đầu.
Trước khi xuất phát, Thập Nhất Nương nhìn Trữ Bị Lương mặc quan phục vô cùng kỳ quái chẳng ra cái giống gì, con heo, à không, quan heo mới đúng! Cái thế giới này bị điên hay là nàng điên rồi?
An Nhị gia chửi ầm lên “tên hoàng đế chết tiệt dám đem chúng ta làm trò cười cho thiên hạ, bọn quan viên ngày mấy lượt đến phủ chúc mừng nhà ta có một “Tịnh Đàn sứ giả” quan lộ rộng mở, cái đám nhiều chuyện đó còn khen chúng ta được món hời, khi vui thì có thần heo làm bạn, khi buồn còn có thể bắt heo làm thịt, chẳng ai có phúc ăn thịt thần heo như chúng ta. Bên ngoài còn đồn An gia giàu có phát đạt là nhờ con heo này. Thật là tức chết mà! Lúc An Nhị gia ta chém giết người Hồ, đám các ngươi vẫn còn bú sữa mẹ đó ”
An Nhị gia mắng đến quên trời quên đất, cả đám đều đồng ý với An Nhị gia, đặc biệt An Nhị Lang rất đồng cảm với cha mình, cùng mắng lão Hoàng đế tiện nhân, mặt dày, không biết xấu hổ.
Thời loạn tạo nên mãnh thú! Uy lực của Trữ Bị Lương thật không thể xem thường.
Thập Nhất Nương nhất định đem theo vũ khí của mình là roi cuốn quanh thắt lưng. Cung yến lần trước, nàng không có dịp sử dụng cũng không có nghĩa là lần này không dùng đến.
Ngựa xe dập dìu tiến nhập hoàng cung, Thập Nhất Nương nhìn bầu trời mờ tối, vẫn còn hơi sớm, nhưng kinh nghiệm tham dự cung yến lần trước, Thập Nhất Nương đoán khi về nhà chắc trời đã tối như mực, đến mức giơ bàn tay lên cũng không thấy được ngón nào.
Thần heo bị An Ngũ Lang giữ chặt bên người, ai ai cũng hiếu kỳ nhìn con heo mặc quan phục, “quan heo” xưa nay chưa từng có, bọn họ tranh thủ liếc mắt mấy lần.
Các thiếu niên không thể dè dặt lén lút nhìn mãi, cho nên họ vây quanh An Ngũ Lang, đưa tay tranh thủ sờ sờ thần heo mấy cái, truyện Tây Du Ký đã lan truyền rộng rãi ở kinh thành, tất cả mọi người đều tin tưởng tổ tiên của loài heo chính là Thiên Bồng Nguyên Soái, còn con heo này chính là Thiên Bồng Nguyên Soái hiện thân.
Các vị tiểu thư cũng nhìn sang, nhất là các tiểu cô nương đều chăm chú nhìn con heo không chớp mắt.
“An tỷ tỷ, muội muốn sờ heo”. Bé gái mập mạp níu tay áo Thập Nhất Nương, vừa nói vừa chảy nước dãi.
“Đừng nôn nóng, nơi này nhiều người quá, hai ngày nữa rãnh rỗi, tỷ sẽ đón muội đến An phủ chơi với nó nha”. Thập Nhất Nương nhanh tay đút điểm tâm vào miệng bé con khả ái, giờ này người vây quanh nhiều lắm, chặn miệng bé con là tốt nhất, nếu nó đòi xem, bọn họ hùa theo cũng đòi xem sẽ rất mệt.
Bên trong khá ấm áp, Thập Nhất Nương nghĩ thầm Hoàng hậu thật là chu đáo, chú ý tính thực dụng, lần này nàng ấy rất quan tâm đến thức ăn, cung yến trước tổ chức ngoài trời quá lạnh, thức ăn nguội ngắt, ăn được vài miếng rồi thôi, rất lãng phí lương thực, đêm nay mang lên từng món, ăn xong mới mang lên tiếp, đặc biệt còn có món lẩu nóng sốt, rất hợp ý nàng.
“Cái này rất giống tác phong của Hoàng hậu”. Phương thị cười nói, “Nghe nói lần trước cung yến thừa quá nhiều thức ăn, Hoàng hậu xót ruột, lần này có lẩu, ăn bao nhiêu thì nhúng thịt bấy nhiêu, không lãng phí chút nào”.
An Thập Lang nghĩ nghĩ nói “phương pháp này rất tốt, trời lạnh như vậy, có lẩu nóng sốt ai mà chẳng thích”.
Tuy vậy cũng có người oán thầm, “cái món lẩu thấp hèn này mà cũng đưa vào cung yến, Hoàng hậu thật là hẹp hòi quá”. Một vị phu nhân toàn thân hoa lệ cất tiếng oán than, Hoàng hậu xuất thân từ nhà đồ tể, dù là lên ngôi cao cũng vẫn không thay đổi được tư duy thấp kém.
“Không sai, món lẩu này bách tính bình dân đều rất quen thuộc, làm sao thể hiện được quý khí của hoàng gia”. Một phu nhân khác nói nhỏ.
“Có người nói những cung yến trước, thức ăn dư quá nhiều khiến Hoàng hậu tiếc rẻ…”
“Chúng ta vốn là thế gia quý tộc, sinh hoạt xa xỉ là chuyện bình thường, tính toán chi li như thế là hành vi của những kẻ nghèo hèn, bần tiện”. Một phu nhân khác góp lời, “Thật lâu mới có một cung yến, dù có lãng phí thì sao chứ? Vì một chút thức ăn mà khiến hoàng gia mất thể diện, đúng là không ra gì…”
“Nhưng sao Hoàng thượng và Hoàng hậu còn chưa xuất hiện? Hình như hôm nay Hoàng hậu triệu kiến một mệnh phụ phu nhân thì phải?”
“Hoàng thượng hình như cũng lén triệu kiến một đại thần!”
“Còn Thái tử thì sao?”
“Chẳng phải Hoàng hậu đang có ý định lựa chọn Thái tử phi sao?” Một phu nhân có vẻ khôn khéo cảm giác hình như không ổn “Nếu như thế, Thái tử phải nên xuất hiện mới đúng!”.
“Hoàng thượng giá lâm!”…
Các tiểu nương tử ở kinh thành đang rộ lên phong trào nuôi sủng vật để khẳng định đẳng cấp, không những thế, các nàng còn phải chăm chút cho sủng vật những bộ y phục độc đáo lạ mắt theo yêu cầu. Cuộc chiến hư vinh, thích so đo giữa vị tiểu thư này với vị tiểu thư khác đã nâng lên một tầm cao mới, đó là: so sánh đẳng cấp, khả năng làm trò và mức độ xinh đẹp giữa sủng vật với nhau.
Chuyện làm ăn buôn bán của Bách Y Các vô cùng thuận lợi, An Nhị Lang rất vừa lòng, đồng thời mở rộng kinh doanh cả những món đồ chơi mà thú cưng yêu thích. Thập Nhất Nương cũng phụ giúp việc buôn bán ở Bách Y Các, nàng mặc bộ quần áo thú vật, lăng xăng chạy qua chạy lại ở cửa hàng khiến mọi người tròn xoe mắt. Những cô nương lớn lớn một chút không chịu mặc giống nàng, nhưng khách hàng là trung niên nam tử hay phụ nhân sồn sồn chỉ cần trong nhà có tiểu hài tử đều giống như phát điên, trong đầu chỉ có một chữ: “Mua!”… Phải mua bằng được bộ đồ thú vật này cho hài tử trong nhà mới được!…
Vì thế cả kinh thành đều là quần áo bằng lông thú, những cậu ấm cô chiêu mặc quần áo động vật, ríu ra ríu rít tung tăng khắp nơi khiến các vị trưởng bối yêu thương không dứt, nhìn chúng nó mà lòng thấy ngọt ngào như mật. Sau đó An Ngũ Lang bận rộn hơn, các chuyến da lông thô từ Tây Bắc vận chuyển đến mấy năm qua đều không bán được, đột nhiên gần đây sức tiêu thụ tăng vọt, trở thành thiếu hàng, vì thế hắn phải cấp tốc đi thu mua da lông thú!
Một năm nhanh chóng qua đi, bọn trộm cắp tăng tốc độ kiếm ăn, bộ khoái cũng phải tăng cường bắt trộm, quan viên cũng bận rộn hơn, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng ấy, An Ngũ Lang lại càng khổ sở bởi vì xảy ra một chuyện động trời.
Kinh thành gần đây có chuyện rất nhiều tiểu hài tử bị bắt cóc. Hàng năm cứ vào lễ hội đèn lồng là thời điểm bọn buôn người càn rỡ nhất. Năm nay, các tiểu hài tử mặc quần áo động vật, lúc đầu các bé chạy nhảy đầy đường, giờ chỉ còn một vài bé, nhưng sau đấy người nhà sợ mất con nên nhốt bọn chúng ru rú ở nhà.
Thập Nhất Nương rất tức giận, nàng vội giục Trữ Bị Lương đi hỗ trợ Ngũ Lang. Để hối lộ con heo mập, nàng đã dùng rất nhiều rau dưa dị năng làm phần thưởng cho nó.
Vì mỹ thực, Thiên Bồng Nguyên Soái quyết tâm liều mạng, nó nhanh chóng bắt được một kẻ buôn người, sau đó Ngũ Lang dùng nghiêm hình hắn mới chịu khai ra đại bản doanh của bọn chúng.
Đến sào huyệt, An Ngũ Lang thể hiện một thân bản lĩnh, đánh cho bọn cướp thân tàn ma dại không còn ra hình người. Giải quyết xong bọn chúng, Ngũ Lang tìm kiếm một hồi thì thấy bọn nhỏ đang ôm nhau ngủ ngon lành trên đất, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ kinh thành sôi sục, ai ai cũng căm hận bọn buôn người, bộ khoái mấy năm nay quá nhàn rỗi rồi, bách tính cũng mất hài tử nhưng bộ khoái cũng không thể nào tìm thấy. Thiên Bồng Nguyên Soái quá là trâu bò! Chỉ cần thời gian ngắn như vậy đã tìm đủ số hài tử trở về…
Các vị phụ mẫu đều nhanh chóng chạy đến công đường để xem xử án bọn buôn người, trên tay bọn họ nào là trứng thối, cà muối, thức ăn ôi thiu... tóm lại cái gì dơ bẩn họ đều cố gắng mang theo để làm hung khí đập chết bọn buôn người táng tận lương tâm này.
Vụ án kết thúc, kẻ ác bị trừng trị nhưng An Ngũ lang không hài lòng nhìn tên quan mập ú trên công đường. Rõ ràng công lao là của hắn, nhưng cuối cùng lại là do vị đại nhân này thông minh tìm ra manh mối, sau đó nhờ có thần heo mũi thính tìm ra sào huyệt bọn chúng, cuối cùng mới đến An Ngũ Lang tay chân thô thiển đi bắt người. Nghĩ đến thật là giận mà, hắn và con heo mập này đã không hợp nhau, lão quan ở công đường vẫn ngày ngày đè đầu hắn, mắng chửi hắn là không biết xấu hổ mang heo đi tuần tra, làm mất mặt quan sai, ảnh hưởng đến hình tượng. Vậy mà giờ đây, công lao lớn nhất thuộc về con heo, thứ nhì là lão quan mặt dày, tên của hắn còn không được nhắc tới!
Quá trình xử án và cái kết có hậu khiến bách tính vô cũng thỏa mãn, mọi người sùng bái nhìn thần heo, nhất là bọn tiểu hài tử, nếu không bị phụ mẫu ôm chặt cứng, bọn chúng nhất định xông lên chơi đùa với thần heo.
“Nói đi cũng phải nói lại, lần này bọn buôn người bắt cóc nhiều hài tử như vậy là do bọn nhỏ ăn mặc quần áo động vật đáng yêu quá mức, khiến ai nhìn cũng phải động lòng, bọn chúng nghĩ khả ái như thế bán sẽ được giá cao nên bắt nhiều hơn mọi năm. Vì thế, để bọn nhỏ an toàn, đừng cho chúng nó mặc quần áo thú vật nữa”.
Lão quan mập ú ăn nói tào lao, lý do bị bắt cóc là vì xinh đẹp quá mức sao? Ngũ Lang híp mắt lại, Nhị ca sẽ xé đầu mày cho xem nè heo mập, còn lão quan ăn nói không sợ chết kia nữa, Nhị ca ta rất hẹp hòi, ông dám phá hỏng chuyện làm ăn buôn bán của hắn, ông tiêu rồi!
“Ta khinh!” Một nam tử ôm con bước ra từ đám đông, đặt đứa bé xuống đất rồi chửi ầm lên: “Rõ ràng là đám quan phủ các người không có bản lĩnh, những năm trước còn chưa có quần áo thú vật, có năm nào chúng ta không bị mất hài tử không? Các ngươi không đi bắt bọn buôn người, ngược lại còn nói con cái nhà chúng ta quá xinh đẹp cũng là cái tội sao? Ví như kẻ trộm trái cây không bị phạt vì trái cây lớn lên quá ngon, chúng bị hái trộm là tất nhiên, đây là do trái cây có lỗi, không liên quan đến tên trộm, trên đời làm gì có cái lý lẽ nào như thế!”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm cho con cái mình xấu xí, nhưng khi chúng thật sự xấu như vậy, chúng sẽ được an toàn sao?” Một phụ nhân suýt chút nữa mất con tức giận nói.
“Ha hả, ngày mai ta phải nói với Hoàng thượng một tiếng, quan viên Đại Hạ ghét bỏ con cái nhà bách tính lớn lên xinh đẹp, không cho chúng mặc trang phục hài tử đáng yêu, haizz… thật là, bọn nhỏ bị bắt cóc đều là lỗi của ta, ta không nên mặc trang phục xinh đẹp cho chúng nó, đúng ra phải cho chúng nó ăn mặc như khất cái, đầu đường cuối ngõ đều là khất cái, như vậy mới làm đẹp mặt Đại Hạ”. Một thiếu niên nhìn không ra nam hay nữ cất lời.
An Ngũ Lang nhìn tên quan bị chửi đến mức muốn phun máu chó, hắn cực kỳ vừa lòng, cái kẻ mình không ưa đang bị người người phỉ nhổ, lão quan xấu số, nhiêu đây chưa phải là khổ, cái khổ thật sự ngươi hãy chờ Nhị ca ta ban phát nhé.
Những tiểu hài tử bị bắt lần này hơn phân nửa là con nhà quyền quý, Bách Y Các là nơi “đắt xắt ra miếng”, gia đình bình dân không có khả năng tiêu tiền ở đây. An Ngũ Lang cùng Thiên Bồng Nguyên Soái một lưới bắt hết bọn buôn người, còn có thể tìm hiểu tin tức về những hài tử bị bắt trước kia. Đương nhiên việc tiếp tục truy tìm tung tích bọn nhỏ bị bắt các năm trước không phải việc của Ngũ Lang, hắn cũng không để ý, bây giờ hắn cùng con heo mập ăn uống thả cửa ở kinh thành, vì Trữ Bị Lương danh tiếng vang xa, ai ai thấy heo mập cũng cung kính mời nó ăn uống, vì thế người hùng An Ngũ Lang cũng được ăn ké miễn phí của heo.
Dân chúng kinh thành vô cùng vui mừng, tiệc tùng suốt mấy ngày. Nỗi lo lớn nhất của họ là con cái bị bọn xấu bắt cóc đã được giải quyết, họ lại an tâm sinh đẻ, mà muốn sinh đẻ thì cần có tiệc tùng, mượn men rượu để có hưng phấn “tạo người’, nối tiếp cái vòng luẩn quẩn gia tăng dân số.
Các bậc cha mẹ quyền quý ở kinh thành cũng hết sức ca ngợi An Ngũ Lang, đến khi vào triều cũng không quên khen ngợi Ngũ Lang trước mặt Hoàng đế. Tuy nhiên, có người khen ắt cũng có kẻ chê. Trong triều chia làm 2 phái, phái tán đồng thì không cần phải nói, còn phái phản đối thì lấy lý do: vụ án này công lao lớn nhất là của thần heo, không phải An Ngũ Lang, nếu không nhờ cái mũi thần kỳ của Thiên Bồng Nguyên Soái, An Ngũ Lang sẽ không thể lập được đại công này.
Hai bên cãi nhau cả buổi chầu khiến Hoàng đế mệt mỏi, Hoàng hậu vẫn đang chờ hắn về ăn cơm trưa đó, Hoàng thượng vung tay lên, thăng cho An Ngũ Lang nửa cấp, Trữ Bị Lương cũng được Hoàng thượng khích lệ, thưởng cho nó quan phục và phong làm “Tịnh Đàn sứ giả”, được quyền diện kiến Hoàng gia không cần quỳ bái (ặc ặc…) Hoàng đế này cũng là người say mê truyện Tây Du ký, mấy tháng trước hắn ỷ mình là người quyền thế nhất Đại Hạ mà ép An Nhị Lang tặng hắn một bộ Tây Du ký hoàn chỉnh, từ đó si mê Thiên Bồng Nguyên Soái không thua kém An Thập Lang chút nào.
Trời ạ… Heo… heo trở thành quan đồng liêu với bọn họ!!! Chuyện này cũng quá nghịch thiên rồi!
Nhìn bóng dáng Hoàng đế hớn hở hướng hậu cung mà dời gót, đám quan lớn bé kêu trời trách đất, Hoàng thượng à, ngươi mau trở lại, chúng ta còn đang nói chuyện nhân sinh mà, ngươi để con heo và chúng ta ngang bằng nhau, ngươi có hỏi ý kiến bọn ta chưa?
Mọi việc cứ như thế, Hoàng hậu hai mắt tỏa sáng, “Hoàng thượng, nếu con heo này cũng làm quan, cung yến sắp tới hãy để nó vào cung, để nó cảm tạ ân điển của người”.
Hoàng thượng vui vẻ nói, “Ý này rất hay!”. Hôm nay, hắn biết hắn đã làm tổn thương trái tim yếu đuối của đám quần thần, nhưng hắn rất hài lòng. Ở trên triều chỉ có mỗi việc nhỏ xíu của An Ngũ Lang và Thiên Bồng Nguyên Soái mà bọn họ thảo luận ầm ĩ cả buổi không xong, hại hắn trễ hẹn ăn cơm trưa với Hoàng hậu.
Cuối năm bề bộn, Phương thị và Tôn thị bận tối tăm mặt mũi. Sau đó, cung yến cuối năm cũng bắt đầu.
Trước khi xuất phát, Thập Nhất Nương nhìn Trữ Bị Lương mặc quan phục vô cùng kỳ quái chẳng ra cái giống gì, con heo, à không, quan heo mới đúng! Cái thế giới này bị điên hay là nàng điên rồi?
An Nhị gia chửi ầm lên “tên hoàng đế chết tiệt dám đem chúng ta làm trò cười cho thiên hạ, bọn quan viên ngày mấy lượt đến phủ chúc mừng nhà ta có một “Tịnh Đàn sứ giả” quan lộ rộng mở, cái đám nhiều chuyện đó còn khen chúng ta được món hời, khi vui thì có thần heo làm bạn, khi buồn còn có thể bắt heo làm thịt, chẳng ai có phúc ăn thịt thần heo như chúng ta. Bên ngoài còn đồn An gia giàu có phát đạt là nhờ con heo này. Thật là tức chết mà! Lúc An Nhị gia ta chém giết người Hồ, đám các ngươi vẫn còn bú sữa mẹ đó ”
An Nhị gia mắng đến quên trời quên đất, cả đám đều đồng ý với An Nhị gia, đặc biệt An Nhị Lang rất đồng cảm với cha mình, cùng mắng lão Hoàng đế tiện nhân, mặt dày, không biết xấu hổ.
Thời loạn tạo nên mãnh thú! Uy lực của Trữ Bị Lương thật không thể xem thường.
Thập Nhất Nương nhất định đem theo vũ khí của mình là roi cuốn quanh thắt lưng. Cung yến lần trước, nàng không có dịp sử dụng cũng không có nghĩa là lần này không dùng đến.
Ngựa xe dập dìu tiến nhập hoàng cung, Thập Nhất Nương nhìn bầu trời mờ tối, vẫn còn hơi sớm, nhưng kinh nghiệm tham dự cung yến lần trước, Thập Nhất Nương đoán khi về nhà chắc trời đã tối như mực, đến mức giơ bàn tay lên cũng không thấy được ngón nào.
Thần heo bị An Ngũ Lang giữ chặt bên người, ai ai cũng hiếu kỳ nhìn con heo mặc quan phục, “quan heo” xưa nay chưa từng có, bọn họ tranh thủ liếc mắt mấy lần.
Các thiếu niên không thể dè dặt lén lút nhìn mãi, cho nên họ vây quanh An Ngũ Lang, đưa tay tranh thủ sờ sờ thần heo mấy cái, truyện Tây Du Ký đã lan truyền rộng rãi ở kinh thành, tất cả mọi người đều tin tưởng tổ tiên của loài heo chính là Thiên Bồng Nguyên Soái, còn con heo này chính là Thiên Bồng Nguyên Soái hiện thân.
Các vị tiểu thư cũng nhìn sang, nhất là các tiểu cô nương đều chăm chú nhìn con heo không chớp mắt.
“An tỷ tỷ, muội muốn sờ heo”. Bé gái mập mạp níu tay áo Thập Nhất Nương, vừa nói vừa chảy nước dãi.
“Đừng nôn nóng, nơi này nhiều người quá, hai ngày nữa rãnh rỗi, tỷ sẽ đón muội đến An phủ chơi với nó nha”. Thập Nhất Nương nhanh tay đút điểm tâm vào miệng bé con khả ái, giờ này người vây quanh nhiều lắm, chặn miệng bé con là tốt nhất, nếu nó đòi xem, bọn họ hùa theo cũng đòi xem sẽ rất mệt.
Bên trong khá ấm áp, Thập Nhất Nương nghĩ thầm Hoàng hậu thật là chu đáo, chú ý tính thực dụng, lần này nàng ấy rất quan tâm đến thức ăn, cung yến trước tổ chức ngoài trời quá lạnh, thức ăn nguội ngắt, ăn được vài miếng rồi thôi, rất lãng phí lương thực, đêm nay mang lên từng món, ăn xong mới mang lên tiếp, đặc biệt còn có món lẩu nóng sốt, rất hợp ý nàng.
“Cái này rất giống tác phong của Hoàng hậu”. Phương thị cười nói, “Nghe nói lần trước cung yến thừa quá nhiều thức ăn, Hoàng hậu xót ruột, lần này có lẩu, ăn bao nhiêu thì nhúng thịt bấy nhiêu, không lãng phí chút nào”.
An Thập Lang nghĩ nghĩ nói “phương pháp này rất tốt, trời lạnh như vậy, có lẩu nóng sốt ai mà chẳng thích”.
Tuy vậy cũng có người oán thầm, “cái món lẩu thấp hèn này mà cũng đưa vào cung yến, Hoàng hậu thật là hẹp hòi quá”. Một vị phu nhân toàn thân hoa lệ cất tiếng oán than, Hoàng hậu xuất thân từ nhà đồ tể, dù là lên ngôi cao cũng vẫn không thay đổi được tư duy thấp kém.
“Không sai, món lẩu này bách tính bình dân đều rất quen thuộc, làm sao thể hiện được quý khí của hoàng gia”. Một phu nhân khác nói nhỏ.
“Có người nói những cung yến trước, thức ăn dư quá nhiều khiến Hoàng hậu tiếc rẻ…”
“Chúng ta vốn là thế gia quý tộc, sinh hoạt xa xỉ là chuyện bình thường, tính toán chi li như thế là hành vi của những kẻ nghèo hèn, bần tiện”. Một phu nhân khác góp lời, “Thật lâu mới có một cung yến, dù có lãng phí thì sao chứ? Vì một chút thức ăn mà khiến hoàng gia mất thể diện, đúng là không ra gì…”
“Nhưng sao Hoàng thượng và Hoàng hậu còn chưa xuất hiện? Hình như hôm nay Hoàng hậu triệu kiến một mệnh phụ phu nhân thì phải?”
“Hoàng thượng hình như cũng lén triệu kiến một đại thần!”
“Còn Thái tử thì sao?”
“Chẳng phải Hoàng hậu đang có ý định lựa chọn Thái tử phi sao?” Một phu nhân có vẻ khôn khéo cảm giác hình như không ổn “Nếu như thế, Thái tử phải nên xuất hiện mới đúng!”.
“Hoàng thượng giá lâm!”…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook