Thái Tử Phi Tham Ăn
-
Chương 111
“Thập Nhất Nương, Nhị Lang ca của ngươi thật là lợi hại!”. Một cô nương thế gia hâm mộ nhìn quần áo trang sức trên người Thập Nhất Nương, bộ kim hoa trên đầu Thập Nhất Nương chỉ có thể dùng từ vô giá để hình dung, vậy mà An gia lại có thể mua cho nàng được!
Thập Nhất Nương vô cùng tự hào nói: “Không phải chỉ có Nhị Lang ca, mà các ca ca khác của ta ai cũng đều lợi hại, có một không hai nha”.
“Hừ, một kẻ gian thương, trong mắt chỉ biết có tiền thì có gì mà tốt”. Thôi Thập Nương nói thầm, nàng ta sờ sờ trán, mong sao mấy nốt mụn mau mau biến mất, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã vụt miệng nói ra lời dè bĩu.
“Biểu muội, nơi này quá nhiều người khiến cho muội không thoải mái sao?” Giang Nhị Nương ôn nhu hỏi, “Muội ráng nhẫn nhịn, An Quốc Công gia thế quá lớn, chúng ta không được đắc tội Thập Nhất Nương”.
Thôi Thập Nương nghe thế bỗng nhiên nổi giận, rõ ràng biểu tỷ nói lời phân giải nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy rất khó kiềm chế nổi. Thôi gia của nàng sao có thể thua kém An gia. Thôi gia hình thành cũng đến ngàn năm, an cư lạc nghiệp ở kinh thành này ngót trăm năm, cũng được xem là thế gia vọng tộc. An gia trước mặt chỉ giống như nhà giàu mới nổi, cái gì mà không thể đắc tội chứ!
Giang Nhị Nương thấy Thôi Thập Nương bắt đầu phát hỏa, âm thầm lộ ra nụ cười đắc ý.
“Wow, Thập Nhất Nương, có thật là Đại Lang ca đã tặng cho tỷ một bộ trâm cài “Kim bích diêu” nặng ơi là nặng trong ngày sinh nhật tỷ hả?” Diêu Tam Nương hô to gọi nhỏ.
“Đúng vậy, bộ “Kim bích diêu” đó rất rất rất nặng luôn, toàn làm bằng vàng ròng, đội lên đầu không thể ngẩng nổi, Đại Lang ca thẩm mỹ cực kỳ kém, cái bộ “Kim bích diêu” khó coi như vậy mà cũng mất hết 3 tháng bổng lộc của hắn, thiệt lòng ta chỉ muốn trả lại cho Đại Lang ca đem đi đổi lấy tiền về”. Thập Nhất Nương bĩu môi hờn dỗi, “Đại Lang ca cũng thật là, không hiểu tâm tư nữ nhân chút xíu nào, chỉ những kẻ nhà giàu mới nổi mới nghĩ rằng “Kim bích diêu” dùng vàng nguyên chất làm ra mới tốt”.
Tăng Bát Nương cười trêu chọc: “Thập Nhất Nương, muội nghĩ lại đi, bộ “Kim bích diêu” đấy cũng không tệ nha, lỡ như một lúc nào đó muội hết tiền xài, đem đi đổi bạc cũng được lắm đó”.
Thập Nhất Nương giả vờ thở dài: “Còn chưa hết đâu, vì việc này muội than thở với Đại Lang ca, huynh ấy lại nói lần sau đưa thẳng bổng lộc giao cho muội, thích cái gì thì tự mua, tỷ nghĩ xem có ai trong ngày sinh nhật lại tự đi mua quà cho mình dùm người khác đâu chứ, chẳng có chút bất ngờ nào cả!”
Diêu Tam Nương ngây ngốc nói: “Cái này được nè, muội rất thích, nếu như ca ca của muội cũng cho bạc để muội tự mua cái gì muội thích thì quá tốt, muội sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon luôn”.
Tăng Bát Nương trừng nàng một cái: “Muội đừng mơ, chuyện như vậy không có đâu”.
Diêu Tam Nương vô cùng hâm mộ nhìn Thập Nhất Nương: “Tỷ tỷ ơi, Đại Lang ca cho tỷ cơ hội mua thức ăn ngon như vậy thật đúng là ca ca tốt, hiếm thấy lắm nha, trong khi ca ca của muội ngày nào nhìn thấy muội cũng cấm muội không được ăn nhiều, lúc nào cũng chê muội quá mập, ước gì có thể cùng với tỷ đổi ca ca, Tam Lang ca của tỷ quá mức hoàn mỹ muội không dám mơ đến, muội chỉ muốn đổi ca ca của muội lấy An Đại Lang thôi”.
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm, rốt cuộc nói ra mục đích của mình: “Đổi ca ca e rằng không được rồi, chỉ là... Đại Lang ca của ta còn chưa lấy vợ đâu, muội cứ nhìn thái độ của huynh ấy với ta thì sẽ biết, tương lai chắc chắn sẽ là một phu quân tốt”.
Diêu Tam Nương gật đầu như giã tỏi, An Đại ca là người tốt, huynh ấy không cấm Thập Nhất Nương ăn quà vặt, còn thường mua điểm tâm cho tỷ ấy nữa: “Đúng vậy, An Đại ca đúng là vị hôn phu lý tưởng luôn!”
Tăng Bát Nương tức giận đến hộc máu, có cô nương nào mấy tuổi đầu đã mở miệng là vị hôn phu tốt hay không tốt chứ. “Muội lại nói hưu nói vượn cái gì, An Đại ca có thể là vị hôn phu lý tưởng của muội sao...”. Tuổi Diêu Tam Nương còn quá nhỏ, không phù hợp với hắn, tuổi của nàng chỉ kém hắn một chút, như thế là vừa hay... Ơ... không đúng... Vị hôn phu lý tưởng của nàng cũng không phải là quân nhân như An Đại Lang, nàng thích văn sĩ cơ mà...
Diêu Tam Nương cười hì hì nói với Tăng Bát Nương: “Tuổi của muội không thích hợp, vậy thì còn biểu tỷ mà... muội thấy nếu biểu tỷ trở thành đại tẩu của Thập Nhất Nương, chắc chắn tỷ sẽ rất hạnh phúc”.
Tăng Bát Nương không biết vì sao mặt mình lại phiếm hồng. “Muội im miệng, chuyện này sao có thể nói lung tung...”
Thập Nhất Nương hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tăng Bát Nương, nàng nói tiếp “Muội cũng hiểu là không được nói lung tung, Tăng tỷ tỷ rõ ràng không thích kiểu người như Đại Lang ca”.
Diêu Tam Nương vẫn chưa từ bỏ ý định, “Biểu tỷ, tỷ nghĩ lại xem, nam tử An gia 40 tuổi chưa có con mới được quyền nạp thiếp, cũng chỉ được nạp 1 người thiếp thôi, Đại phu nhân An gia chắc chắn là người hiền lành, Thập Nhất Nương cùng tỷ đã thân lại càng thân, nữ nhân chúng ta lập gia đình, trừ bỏ môn đăng hộ đối, quan trọng nhất là xem nhân phẩm của phu quân tương lai, sau nữa là xem mẹ chồng và chị em chồng ra sao nữa. Nhân phẩm của An Đại Lang không cần phải nói, huynh ấy ở kinh thành lâu như vậy một chút tiếng xấu đều không có, chỉ duy nhất khiến người khác oán thầm là huynh ấy quá nghiêm túc, ngay thẳng. Nhưng đây lại chính là ưu điểm đó, tỷ nghĩ lại đi, biết bao thư sinh văn nhược, miệng thì nói lời ngon tiếng ngọt nhưng khi gặp chuyện đều không có chút tiết tháo nào cả...”
Thập Nhất Nương tán thưởng nhìn Diêu Tam Nương, vậy mà trước kia nàng còn lo lắng đầu óc Diêu Tam Nương toàn là đồ ăn, sẽ không biết suy nghĩ... Quả thật không thể khinh thường các tiểu thư thế gia danh môn được!
Tăng Bát Nương chờ một hồi cho mặt bớt nóng mới mở miệng nói “Chúng ta là nữ nhân nói chuyện phải cẩn thận, đừng chọc vào thị phi”. Nàng cũng không đề cập đến An Đại Lang nửa chữ.
Thập Nhất Nương thở dài, đây là lúc các cô nương mới lớn, sẽ còn mơ mộng bạch mã hoàng tử đến đón các nàng. Nhưng Thập Nhất Nương không vội, Tăng Bát Nương sang năm mới đến lễ cập kê, trước hết phải cho nàng ấy hiểu được ánh trăng nơi xa tuy đẹp đẽ nhưng bề mặt của nó lại gồ ghề, còn bạch mã hoàng tử chắc gì đã là người tốt đẹp, thấy được sự thật thì nàng ấy sẽ hết còn mơ mộng viễn vông.
“Ngon quá!”. Một đám hồ bằng cẩu hữu của Ngũ Lang ăn hì hục đến mức đầu đầy mồ hôi, “Ngũ Lang, sao huynh không nói cho chúng ta biết món canh tương này tửu lâu nhà huynh làm lại ngon như vậy chứ”.
“Đúng vậy, món canh này mùi vị quá tuyệt hảo”
“Ngũ Lang, tửu lâu này huynh có tiền hùn không? Về sau ta đến đây ăn phải dựa hơi huynh rồi!”.
An Ngũ Lang cười mắng “Các ngươi chỉ biết ăn! Thôi được, để ta đi tìm Nhị ca làm cho các ngươi thẻ bài VIP”.
“Thẻ bài VIP là gì?”
“Cái này là do Thập Nhất Nương nhà ta nghĩ ra, thẻ bài này chỉ cấp cho khách nhân tôn quý, mỗi lần ăn chỉ phải trả 8 phần tiền”.
“Cho ta một cái...”
“Ta cũng muốn...”
“Cho ta...”
...................
“Thái tử điện hạ đến!”
Cả tửu lâu thiếu chút nữa phun cả thức ăn, khó tin nói “Ta không có nghe lầm chứ, Thái tử điện hạ lại đến nơi này ăn cơm?”
An Ngũ Lang liếc hắn: “Thái tử điện hạ cũng là người, đi tìm chỗ ăn ngon thì có gì không đúng?”. Tuy nói thế nhưng tay hắn bất giác siết chặt đại đao bên hông, Thái tử điện hạ đến, hắn phải lo vấn đề an toàn cho Thái tử chứ.
“Các ngươi cứ ăn đi, để ta đi xem thế nào”.
Đỗ Tam Thập phất phất tay với Ngũ Lang: “Ngươi đi đi, cẩn thận chút”
An Nhị Lang trừng mắt nhìn Thái tử điện hạ, ngươi thân phận tôn quý, sao không đi trên mây trên gió, đến đây thử nghiệm nhân gian khói lửa làm gì? Đúng thật là phá tan không khí làm ăn buôn bán của người khác mà!
“Tam Lang! Sao ngươi không cắn hắn?” An Nhị Lang bực bội tìm An Tam Lang xả giận. Hiện tại khách hàng của hắn có rất nhiều quý nhân, đều ấn tượng tốt đẹp với Bách Vị Lâu, nếu lỡ Thái tử điện hạ xảy ra chuyện gì nơi này, còn ai dám tới đây ăn cơm nữa chứ!
“Nhị ca! Đừng nói đệ như chó nha!” Còn “cắn” nữa chứ, xem ra Nhị ca rất tức giận thì mới ăn nói bừa bãi như thế.
An Tam Lang cười khổ “Huynh nghĩ lời nói của đệ Thái tử sẽ để tâm sao! Thôi đi vậy, nếu đã đến rồi, huynh cứ xem hắn như khách nhân bình thường mà tiếp đón là được”.
“Khách nhân bình thường? Đây là Thái tử điện hạ đó!” An Nhị Lang không khách khí nhìn Thái tử một cách ghét bỏ.
Thái tử từ trước đến nay mặt vốn lạnh như băng bỗng nhiên mỉm cười: “An Nhị ca sao lại nghĩ tửu lâu của huynh giống như đầm rồng hang hổ vậy chứ?”
“Đối với người khác mà nói, đây là nơi an toàn, nhưng đối với ngươi thì không an toàn, được chưa?” An Nhị Lang tức giận nói thêm “Còn nữa, ta cũng không muốn bị người ta khép tội, ngươi đừng có gọi ta là ca ca”.
“Được rồi, ta không đùa ngươi nữa, yên tâm đi, bên ngoài đều là người của ta, thị vệ mặc thường phục xuất hiện không nhiều nhưng ám vệ thì nhiều lắm”. Thái tử cười cười sai người mang một cái bảng hiệu đến, “Phụ hoàng tặng cho ngươi bảng hiệu, chỉ cần thiên hạ này vẫn còn là của nhà Tư Đồ, đảm bảo không kẻ nào dám đến nơi này của ngươi gây chuyện”.
An Nhị Lang hai mắt tỏa sáng “Đích thân Hoàng thượng hạ bút sao? Wow, chắc chắn cực kỳ quý giá, nói một chữ ngàn vàng cũng không phải nói ngoa, sau này ta không cần lo lắng Bách Vị Lâu không có khách, mọi người chỉ cần nhìn bảng hiệu này, dù ta làm thức ăn giống như cho heo ăn họ cũng sẽ vui vẻ mà đến... ha ha ha”.
An Tam Lang ngạc nhiên nhìn An Nhị Lang, “Nhị ca, huynh ngàn vạn lần không được ỷ vào bảng hiệu này mà làm đồ ăn tệ hại chứ!”
An Nhị Lang cười rạng rỡ “Yên tâm, ta sẽ không thiển cận như vậy đâu”. Sau đó vô cùng cung kính sai người nâng bảng hiệu treo lên.
Khách nhân ở Bách Vị Lâu bùng nổ.
“Nghe thấy không? Hoàng thượng vì Bách Vị Lâu mà đích thân hạ bút!”
“Phúc khí của An gia cũng quá lớn rồi”
“Nơi này quả nhiên là mỹ vị thế gian hiếm thấy!”
“Có coi trọng thật hay không còn chưa biết được đâu”. Cũng có kẻ không ăn được nho thì chê nho xanh cất tiếng.
Trên lầu, nhóm khách nữ giống như đám fan cuồng đua nhau hò hét.
“Trời ơi, thái tử điện hạ thật sự đến đây kìa!”
“Thái tử ơi, ngài đẹp quá!”
“Làm sao tới gần, sờ áo chàng một cái nhỉ?”
Các cô nương đôi mắt đều nở hoa đào, khắp đầu óc đều là ý nghĩ: Thái tử cũng sắp đến tuổi tuyển phi, biết đâu đây chính là duyên phận của các nàng.
Thôi Thập Nương hô hấp dồn dập, nếu không phải có quá nhiều người nàng quả thật muốn chạy tới trước mặt Thái tử hỏi xem hắn có nhớ nàng là ai không? Có ấn tượng với nàng không? Không được, dù ít người cũng không thể làm như vậy được, nàng đưa tay sờ cái trán mụn của mình, nhắc nhở bản thân phải đẹp hơn mới có thể xuất hiện trước mặt hắn. Những cô nương ở đây, ai cũng đừng mong lọt vào mắt Thái tử, An Thập Nhất Nương cũng không được!
Giang Nhị Nương cắn nhẹ đôi môi phấn nộn, trong mắt nàng ta đều là hình bóng Thái tử gia, nếu nhà nàng ta vẫn còn hưng thịnh, nếu thân phận của nàng ta cao hơn một chút hẳn đã có thể tiến nhập Đông cung chủ vị. Rõ ràng các tiểu thư kinh thành không ai có thể so sánh với nhan sắc kiều mỵ và tài hoa của nàng ta được, chỉ bởi vì gia cảnh xuống dốc nên nàng ta bị mất tư cách quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn.
Không! Nàng ta không cam tâm! Không thể buông tha cho mục đích này được! Giang Nhị Nương nhìn biểu muội ngu xuẩn bên cạnh mình, thân phận của nàng ta không có tư cách, nhưng biểu muội của nàng ta lại hoàn toàn có thể, Thái tử tương lai tuyệt đối không thể chỉ có một phi tử, biểu muội vì muốn tranh sủng nhất định cần người hỗ trợ, nàng ta sẽ mượn cớ này tiến cung. Không làm chính phi thì sao chứ, năm xưa chuyện Tiên đế và Dung Quý phi là ví dụ điển hình nhất, Tiên Hoàng hậu dù đoan trang thùy mị cỡ nào đi nữa cũng không thể có được thánh tâm. Người Tiên Hoàng yêu nhất chẳng phải là Dung Quý phi sao! Chỉ cần nàng được Thái tử coi trọng, dù là Thái tử phi cũng không thể đấu được với nàng!
“Biểu muội, muội thấy không? Thái tử vừa nhìn sang hướng này đó!” Giang Nhị Nương nói thầm bên tai Thôi Thập Nương.
Thôi Thập Nương tức giận nhìn một đám nữ nhân tự cho rằng Thái tử xem trọng mình, đúng là một lũ nữ nhân đến kỳ động dục, không biết xấu hổ!
Thái tử xem trọng ai Thôi Thập Nương đương nhiên hiểu rõ, không phải là đám nữ nhân xấu xí đó, càng không phải là nàng. Thái tử chỉ nhìn mỗi Thập Nhất Nương!
“ui da... Biểu muội à, muội nên chết tâm đi... Muội vẫn thua kém An Thập Nhất Nương đó nha!”.
Thôi Thập Nương nghiến răng nghiến lợi, dung mạo của Thập Nhất Nương không xứng với Thái tử. Hắn quá mức xinh đẹp, nữ nhân nào đứng bên cạnh hắn cũng đều bị lu mờ. Chỉ có nhan sắc lộng lẫy của Thôi Thập Nương nàng mới có tư cách sánh vai cùng Thái tử! Các ngươi cứ chờ xem!
Thập Nhất Nương vô cùng tự hào nói: “Không phải chỉ có Nhị Lang ca, mà các ca ca khác của ta ai cũng đều lợi hại, có một không hai nha”.
“Hừ, một kẻ gian thương, trong mắt chỉ biết có tiền thì có gì mà tốt”. Thôi Thập Nương nói thầm, nàng ta sờ sờ trán, mong sao mấy nốt mụn mau mau biến mất, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã vụt miệng nói ra lời dè bĩu.
“Biểu muội, nơi này quá nhiều người khiến cho muội không thoải mái sao?” Giang Nhị Nương ôn nhu hỏi, “Muội ráng nhẫn nhịn, An Quốc Công gia thế quá lớn, chúng ta không được đắc tội Thập Nhất Nương”.
Thôi Thập Nương nghe thế bỗng nhiên nổi giận, rõ ràng biểu tỷ nói lời phân giải nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy rất khó kiềm chế nổi. Thôi gia của nàng sao có thể thua kém An gia. Thôi gia hình thành cũng đến ngàn năm, an cư lạc nghiệp ở kinh thành này ngót trăm năm, cũng được xem là thế gia vọng tộc. An gia trước mặt chỉ giống như nhà giàu mới nổi, cái gì mà không thể đắc tội chứ!
Giang Nhị Nương thấy Thôi Thập Nương bắt đầu phát hỏa, âm thầm lộ ra nụ cười đắc ý.
“Wow, Thập Nhất Nương, có thật là Đại Lang ca đã tặng cho tỷ một bộ trâm cài “Kim bích diêu” nặng ơi là nặng trong ngày sinh nhật tỷ hả?” Diêu Tam Nương hô to gọi nhỏ.
“Đúng vậy, bộ “Kim bích diêu” đó rất rất rất nặng luôn, toàn làm bằng vàng ròng, đội lên đầu không thể ngẩng nổi, Đại Lang ca thẩm mỹ cực kỳ kém, cái bộ “Kim bích diêu” khó coi như vậy mà cũng mất hết 3 tháng bổng lộc của hắn, thiệt lòng ta chỉ muốn trả lại cho Đại Lang ca đem đi đổi lấy tiền về”. Thập Nhất Nương bĩu môi hờn dỗi, “Đại Lang ca cũng thật là, không hiểu tâm tư nữ nhân chút xíu nào, chỉ những kẻ nhà giàu mới nổi mới nghĩ rằng “Kim bích diêu” dùng vàng nguyên chất làm ra mới tốt”.
Tăng Bát Nương cười trêu chọc: “Thập Nhất Nương, muội nghĩ lại đi, bộ “Kim bích diêu” đấy cũng không tệ nha, lỡ như một lúc nào đó muội hết tiền xài, đem đi đổi bạc cũng được lắm đó”.
Thập Nhất Nương giả vờ thở dài: “Còn chưa hết đâu, vì việc này muội than thở với Đại Lang ca, huynh ấy lại nói lần sau đưa thẳng bổng lộc giao cho muội, thích cái gì thì tự mua, tỷ nghĩ xem có ai trong ngày sinh nhật lại tự đi mua quà cho mình dùm người khác đâu chứ, chẳng có chút bất ngờ nào cả!”
Diêu Tam Nương ngây ngốc nói: “Cái này được nè, muội rất thích, nếu như ca ca của muội cũng cho bạc để muội tự mua cái gì muội thích thì quá tốt, muội sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon luôn”.
Tăng Bát Nương trừng nàng một cái: “Muội đừng mơ, chuyện như vậy không có đâu”.
Diêu Tam Nương vô cùng hâm mộ nhìn Thập Nhất Nương: “Tỷ tỷ ơi, Đại Lang ca cho tỷ cơ hội mua thức ăn ngon như vậy thật đúng là ca ca tốt, hiếm thấy lắm nha, trong khi ca ca của muội ngày nào nhìn thấy muội cũng cấm muội không được ăn nhiều, lúc nào cũng chê muội quá mập, ước gì có thể cùng với tỷ đổi ca ca, Tam Lang ca của tỷ quá mức hoàn mỹ muội không dám mơ đến, muội chỉ muốn đổi ca ca của muội lấy An Đại Lang thôi”.
Thập Nhất Nương cười tủm tỉm, rốt cuộc nói ra mục đích của mình: “Đổi ca ca e rằng không được rồi, chỉ là... Đại Lang ca của ta còn chưa lấy vợ đâu, muội cứ nhìn thái độ của huynh ấy với ta thì sẽ biết, tương lai chắc chắn sẽ là một phu quân tốt”.
Diêu Tam Nương gật đầu như giã tỏi, An Đại ca là người tốt, huynh ấy không cấm Thập Nhất Nương ăn quà vặt, còn thường mua điểm tâm cho tỷ ấy nữa: “Đúng vậy, An Đại ca đúng là vị hôn phu lý tưởng luôn!”
Tăng Bát Nương tức giận đến hộc máu, có cô nương nào mấy tuổi đầu đã mở miệng là vị hôn phu tốt hay không tốt chứ. “Muội lại nói hưu nói vượn cái gì, An Đại ca có thể là vị hôn phu lý tưởng của muội sao...”. Tuổi Diêu Tam Nương còn quá nhỏ, không phù hợp với hắn, tuổi của nàng chỉ kém hắn một chút, như thế là vừa hay... Ơ... không đúng... Vị hôn phu lý tưởng của nàng cũng không phải là quân nhân như An Đại Lang, nàng thích văn sĩ cơ mà...
Diêu Tam Nương cười hì hì nói với Tăng Bát Nương: “Tuổi của muội không thích hợp, vậy thì còn biểu tỷ mà... muội thấy nếu biểu tỷ trở thành đại tẩu của Thập Nhất Nương, chắc chắn tỷ sẽ rất hạnh phúc”.
Tăng Bát Nương không biết vì sao mặt mình lại phiếm hồng. “Muội im miệng, chuyện này sao có thể nói lung tung...”
Thập Nhất Nương hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tăng Bát Nương, nàng nói tiếp “Muội cũng hiểu là không được nói lung tung, Tăng tỷ tỷ rõ ràng không thích kiểu người như Đại Lang ca”.
Diêu Tam Nương vẫn chưa từ bỏ ý định, “Biểu tỷ, tỷ nghĩ lại xem, nam tử An gia 40 tuổi chưa có con mới được quyền nạp thiếp, cũng chỉ được nạp 1 người thiếp thôi, Đại phu nhân An gia chắc chắn là người hiền lành, Thập Nhất Nương cùng tỷ đã thân lại càng thân, nữ nhân chúng ta lập gia đình, trừ bỏ môn đăng hộ đối, quan trọng nhất là xem nhân phẩm của phu quân tương lai, sau nữa là xem mẹ chồng và chị em chồng ra sao nữa. Nhân phẩm của An Đại Lang không cần phải nói, huynh ấy ở kinh thành lâu như vậy một chút tiếng xấu đều không có, chỉ duy nhất khiến người khác oán thầm là huynh ấy quá nghiêm túc, ngay thẳng. Nhưng đây lại chính là ưu điểm đó, tỷ nghĩ lại đi, biết bao thư sinh văn nhược, miệng thì nói lời ngon tiếng ngọt nhưng khi gặp chuyện đều không có chút tiết tháo nào cả...”
Thập Nhất Nương tán thưởng nhìn Diêu Tam Nương, vậy mà trước kia nàng còn lo lắng đầu óc Diêu Tam Nương toàn là đồ ăn, sẽ không biết suy nghĩ... Quả thật không thể khinh thường các tiểu thư thế gia danh môn được!
Tăng Bát Nương chờ một hồi cho mặt bớt nóng mới mở miệng nói “Chúng ta là nữ nhân nói chuyện phải cẩn thận, đừng chọc vào thị phi”. Nàng cũng không đề cập đến An Đại Lang nửa chữ.
Thập Nhất Nương thở dài, đây là lúc các cô nương mới lớn, sẽ còn mơ mộng bạch mã hoàng tử đến đón các nàng. Nhưng Thập Nhất Nương không vội, Tăng Bát Nương sang năm mới đến lễ cập kê, trước hết phải cho nàng ấy hiểu được ánh trăng nơi xa tuy đẹp đẽ nhưng bề mặt của nó lại gồ ghề, còn bạch mã hoàng tử chắc gì đã là người tốt đẹp, thấy được sự thật thì nàng ấy sẽ hết còn mơ mộng viễn vông.
“Ngon quá!”. Một đám hồ bằng cẩu hữu của Ngũ Lang ăn hì hục đến mức đầu đầy mồ hôi, “Ngũ Lang, sao huynh không nói cho chúng ta biết món canh tương này tửu lâu nhà huynh làm lại ngon như vậy chứ”.
“Đúng vậy, món canh này mùi vị quá tuyệt hảo”
“Ngũ Lang, tửu lâu này huynh có tiền hùn không? Về sau ta đến đây ăn phải dựa hơi huynh rồi!”.
An Ngũ Lang cười mắng “Các ngươi chỉ biết ăn! Thôi được, để ta đi tìm Nhị ca làm cho các ngươi thẻ bài VIP”.
“Thẻ bài VIP là gì?”
“Cái này là do Thập Nhất Nương nhà ta nghĩ ra, thẻ bài này chỉ cấp cho khách nhân tôn quý, mỗi lần ăn chỉ phải trả 8 phần tiền”.
“Cho ta một cái...”
“Ta cũng muốn...”
“Cho ta...”
...................
“Thái tử điện hạ đến!”
Cả tửu lâu thiếu chút nữa phun cả thức ăn, khó tin nói “Ta không có nghe lầm chứ, Thái tử điện hạ lại đến nơi này ăn cơm?”
An Ngũ Lang liếc hắn: “Thái tử điện hạ cũng là người, đi tìm chỗ ăn ngon thì có gì không đúng?”. Tuy nói thế nhưng tay hắn bất giác siết chặt đại đao bên hông, Thái tử điện hạ đến, hắn phải lo vấn đề an toàn cho Thái tử chứ.
“Các ngươi cứ ăn đi, để ta đi xem thế nào”.
Đỗ Tam Thập phất phất tay với Ngũ Lang: “Ngươi đi đi, cẩn thận chút”
An Nhị Lang trừng mắt nhìn Thái tử điện hạ, ngươi thân phận tôn quý, sao không đi trên mây trên gió, đến đây thử nghiệm nhân gian khói lửa làm gì? Đúng thật là phá tan không khí làm ăn buôn bán của người khác mà!
“Tam Lang! Sao ngươi không cắn hắn?” An Nhị Lang bực bội tìm An Tam Lang xả giận. Hiện tại khách hàng của hắn có rất nhiều quý nhân, đều ấn tượng tốt đẹp với Bách Vị Lâu, nếu lỡ Thái tử điện hạ xảy ra chuyện gì nơi này, còn ai dám tới đây ăn cơm nữa chứ!
“Nhị ca! Đừng nói đệ như chó nha!” Còn “cắn” nữa chứ, xem ra Nhị ca rất tức giận thì mới ăn nói bừa bãi như thế.
An Tam Lang cười khổ “Huynh nghĩ lời nói của đệ Thái tử sẽ để tâm sao! Thôi đi vậy, nếu đã đến rồi, huynh cứ xem hắn như khách nhân bình thường mà tiếp đón là được”.
“Khách nhân bình thường? Đây là Thái tử điện hạ đó!” An Nhị Lang không khách khí nhìn Thái tử một cách ghét bỏ.
Thái tử từ trước đến nay mặt vốn lạnh như băng bỗng nhiên mỉm cười: “An Nhị ca sao lại nghĩ tửu lâu của huynh giống như đầm rồng hang hổ vậy chứ?”
“Đối với người khác mà nói, đây là nơi an toàn, nhưng đối với ngươi thì không an toàn, được chưa?” An Nhị Lang tức giận nói thêm “Còn nữa, ta cũng không muốn bị người ta khép tội, ngươi đừng có gọi ta là ca ca”.
“Được rồi, ta không đùa ngươi nữa, yên tâm đi, bên ngoài đều là người của ta, thị vệ mặc thường phục xuất hiện không nhiều nhưng ám vệ thì nhiều lắm”. Thái tử cười cười sai người mang một cái bảng hiệu đến, “Phụ hoàng tặng cho ngươi bảng hiệu, chỉ cần thiên hạ này vẫn còn là của nhà Tư Đồ, đảm bảo không kẻ nào dám đến nơi này của ngươi gây chuyện”.
An Nhị Lang hai mắt tỏa sáng “Đích thân Hoàng thượng hạ bút sao? Wow, chắc chắn cực kỳ quý giá, nói một chữ ngàn vàng cũng không phải nói ngoa, sau này ta không cần lo lắng Bách Vị Lâu không có khách, mọi người chỉ cần nhìn bảng hiệu này, dù ta làm thức ăn giống như cho heo ăn họ cũng sẽ vui vẻ mà đến... ha ha ha”.
An Tam Lang ngạc nhiên nhìn An Nhị Lang, “Nhị ca, huynh ngàn vạn lần không được ỷ vào bảng hiệu này mà làm đồ ăn tệ hại chứ!”
An Nhị Lang cười rạng rỡ “Yên tâm, ta sẽ không thiển cận như vậy đâu”. Sau đó vô cùng cung kính sai người nâng bảng hiệu treo lên.
Khách nhân ở Bách Vị Lâu bùng nổ.
“Nghe thấy không? Hoàng thượng vì Bách Vị Lâu mà đích thân hạ bút!”
“Phúc khí của An gia cũng quá lớn rồi”
“Nơi này quả nhiên là mỹ vị thế gian hiếm thấy!”
“Có coi trọng thật hay không còn chưa biết được đâu”. Cũng có kẻ không ăn được nho thì chê nho xanh cất tiếng.
Trên lầu, nhóm khách nữ giống như đám fan cuồng đua nhau hò hét.
“Trời ơi, thái tử điện hạ thật sự đến đây kìa!”
“Thái tử ơi, ngài đẹp quá!”
“Làm sao tới gần, sờ áo chàng một cái nhỉ?”
Các cô nương đôi mắt đều nở hoa đào, khắp đầu óc đều là ý nghĩ: Thái tử cũng sắp đến tuổi tuyển phi, biết đâu đây chính là duyên phận của các nàng.
Thôi Thập Nương hô hấp dồn dập, nếu không phải có quá nhiều người nàng quả thật muốn chạy tới trước mặt Thái tử hỏi xem hắn có nhớ nàng là ai không? Có ấn tượng với nàng không? Không được, dù ít người cũng không thể làm như vậy được, nàng đưa tay sờ cái trán mụn của mình, nhắc nhở bản thân phải đẹp hơn mới có thể xuất hiện trước mặt hắn. Những cô nương ở đây, ai cũng đừng mong lọt vào mắt Thái tử, An Thập Nhất Nương cũng không được!
Giang Nhị Nương cắn nhẹ đôi môi phấn nộn, trong mắt nàng ta đều là hình bóng Thái tử gia, nếu nhà nàng ta vẫn còn hưng thịnh, nếu thân phận của nàng ta cao hơn một chút hẳn đã có thể tiến nhập Đông cung chủ vị. Rõ ràng các tiểu thư kinh thành không ai có thể so sánh với nhan sắc kiều mỵ và tài hoa của nàng ta được, chỉ bởi vì gia cảnh xuống dốc nên nàng ta bị mất tư cách quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn.
Không! Nàng ta không cam tâm! Không thể buông tha cho mục đích này được! Giang Nhị Nương nhìn biểu muội ngu xuẩn bên cạnh mình, thân phận của nàng ta không có tư cách, nhưng biểu muội của nàng ta lại hoàn toàn có thể, Thái tử tương lai tuyệt đối không thể chỉ có một phi tử, biểu muội vì muốn tranh sủng nhất định cần người hỗ trợ, nàng ta sẽ mượn cớ này tiến cung. Không làm chính phi thì sao chứ, năm xưa chuyện Tiên đế và Dung Quý phi là ví dụ điển hình nhất, Tiên Hoàng hậu dù đoan trang thùy mị cỡ nào đi nữa cũng không thể có được thánh tâm. Người Tiên Hoàng yêu nhất chẳng phải là Dung Quý phi sao! Chỉ cần nàng được Thái tử coi trọng, dù là Thái tử phi cũng không thể đấu được với nàng!
“Biểu muội, muội thấy không? Thái tử vừa nhìn sang hướng này đó!” Giang Nhị Nương nói thầm bên tai Thôi Thập Nương.
Thôi Thập Nương tức giận nhìn một đám nữ nhân tự cho rằng Thái tử xem trọng mình, đúng là một lũ nữ nhân đến kỳ động dục, không biết xấu hổ!
Thái tử xem trọng ai Thôi Thập Nương đương nhiên hiểu rõ, không phải là đám nữ nhân xấu xí đó, càng không phải là nàng. Thái tử chỉ nhìn mỗi Thập Nhất Nương!
“ui da... Biểu muội à, muội nên chết tâm đi... Muội vẫn thua kém An Thập Nhất Nương đó nha!”.
Thôi Thập Nương nghiến răng nghiến lợi, dung mạo của Thập Nhất Nương không xứng với Thái tử. Hắn quá mức xinh đẹp, nữ nhân nào đứng bên cạnh hắn cũng đều bị lu mờ. Chỉ có nhan sắc lộng lẫy của Thôi Thập Nương nàng mới có tư cách sánh vai cùng Thái tử! Các ngươi cứ chờ xem!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook