Thái Tử Phi Rắc Rối
-
Chương 20: Kỳ nhân kỳ tài
Trong lúc giang hồ đang náo loạn cả lên vì tung tích một người, thì nhân vật đó đang nhàn nhã cực khổ “hưởng phước” trong một biệt cốc vô cùng hẻo lánh thuộc lãnh thổ của Thổ Quốc. Độc Xà Cốc biệt lập với thế giới bên ngoài, nằm lọt thỏm dưới đáy vực sâu quanh năm sương mù bao phủ. Nơi này hoang vu không người lui tới, không phải là do trùng điệp cạm bẫy như Khang San mà do chẳng có mấy ai mất trí lại khoái ở cái nơi tịch mịch u ám thế này, đương nhiên là ngoại trừ cái lão Ân Ân Tạ kia ra. Khi Như Ý tới đây nàng hoảng hồn, thất kinh còn tưởng mình lạc vào thời tiền sử nơi loài người còn chưa xuất hiện.
- Sư phụ à, ngài ẩn cư ở đây sao? Chỗ này thật sự là hoang vắng quá, ngoài mấy con thú ra có lẽ chỉ còn có sư phụ với đồ nhi thôi.
- Ta không thích chốn đông người nhưng cũng không có bài xích gì, chỉ là khi cần thiết thì sẽ xuất cốc thôi. Nha đầu ngươi cũng không phải lo lắng sẽ buồn chết ở nơi này.
- Theo đồ nhi thấy thì không buồn chết mới lạ đó. Nơi này làm gì có ai, xung quanh toàn là rừng rậm thôi, đồ nhi ra đó chơi với sói sao?
- Đưa ngươi về đây không phải để chơi, tạm thời sẽ có nhiều thứ phải học. Ngươi làm đồ đệ của ta không thể lười biếng học tập được.
Ta mặt mày nhăn nhó, ta không thích nơi này một chút nào. Sao mà ta từ khi đến thời đại này nếu không phải là mò lên núi ở thì lại nhào xuống vực thẳm sinh sống vậy trời. Nơi này thì có gì vui đùa chứ, không có người thì ta đi chọc phá mấy con thú sao? Lão già đó nói cho ta biết lão sẽ dạy ta môn độc dược, ta lúc đó nghe xong thì mừng rỡ lắm. Ta định bụng học được chiêu nào đem ra dùng ngay chiêu đó. Ý là lấy người ra làm thí nghiệm đó mà, hạ độc rồi cứu cho tay nghề nó mau lão luyện. Học thì phải đi với hành chứ, vậy mới mau thành tài. Cái gì ta cũng phải đích thân thử nghiệm trong thực tế thì kết quả mới đáng tin cậy. Nhưng mà sư phụ kéo ta về cái chốn không người này, ta học xong chắc chỉ đi bắt mấy con chuột mang ra dùng thôi. Thử nhiệm với mấy con chuột thì chẳng có gì “sốc hàng” hết á nhưng mà bắt mấy con hổ thì ta không dám. Ta mà bắt được hổ thì chắc lúc đó thế gian dân chúng người ta ai cũng là siêu nhân hết cả rồi.
- Đồ nhi, con chạy loạn đâu nữa rồi?
- Dạ, con ở đây.
Ta đang chăm chú tập tành pha chế độc ngoài sân sau thì nghe tiếng lão sư phụ ồn ào vang đến. Ta đến khổ với lão, ta chưa từng ấy năm đi học chưa gặp giáo viên nào nghiêm tắc và khó tính như lão ta. Lão già này bình thường thì tính cách cũng không tệ nhưng cứ khi nào đến lúc thuyết giảng ta về độc mới thì thật kinh khiếp. Lão ta có một niềm say mê với dược hơn bất cứ thứ gì trên đời, mỗi khi nói về nó thì mắt sáng long lanh. Ta ngầm nhận định ánh mắt đó chắc giống ta khi nói về chân trâu bảo vật, có khi còn mãnh liệt hơn mấy lần ấy chứ. Lão ta đòi hỏi cao kinh khủng, cái gì cũng có thể xuề xòa làm sơ sơ không sao nhưng bất cẩn có một tí chút với độc dược của lão thì e rằng hôm đó tai của ta sẽ được “nghe phát thanh miễn phí” cằn nhằn cả mấy tiếng đồng hồ.
- Ta tới kiểm tra xem con học hành có đàng hoàng không? Sao lại chạy ra ngoài sân sau, pha chế dược thì phải vào trong phòng dược mà pha chứ.
- Không được, con đang pha Thất Sắc Độc.
- Gì cơ, ta đã dạy đâu làm sao mà con biết đường mà pha?
Ta nhướng mày nhìn đồ đệ mà cả kinh hỏi. Như Ý chỉ mới đến đây được gần 6 tháng nhưng ta thấy mình hình như sắp cạn kiệt kiến thức mới mà dạy cho cô bé rồi. Nhóc con này thông minh tuyệt đỉnh dạy một hiểu mười, lại rất siếng năng tìm tòi. Sách y thuật trong nhà chẳng mấy chốc không còn một quyển cô bé chưa rờ tới, mà sách vở ta cả một đời thu thập lưu trữ lại không phải chỉ một hai quyển.
- Dạ, tại vì như thế nên con pha nãy giờ mà không hoàn thành được. Sư phụ người xem con pha mãi mà cũng chẳng thấy nó lấp lánh 7 sắc như độc của người pha.
Ta nhìn xuống chén độc Thất Sắc trên bàn mà mỉm cười tán thưởng. Thất Sắc không phải độc dễ pha, đây là một trong bảy loại độc tuyệt học của ta nghiên cứu và pha chế biết bao lần mới chế ra được. Tuyệt hảo đồ nhi này không được ta hướng dẫn một câu đã có thể tự mình pha, hiện được những bốn màu thật không thể không nể. Ta cũng biết mình thâu nhận được một đồ đệ thiên tài. Ân Ân Tạ ta cả một đời lao lực cũng tìm được truyền nhân xứng đáng, trời cao quả nhiên ưu đãi với ta.
- Con có thể pha hiện được 4 màu chỉ trong vài lần thử nghiệm là giỏi lắm rồi. Đồ nhi của ta thật xuất sắc.
- Đa ta sư phụ khen nhưng mà người nói xem tại sao con đã bỏ đúng thành phần, liều lượng cẩn thận lắm rồi mà vẫn thiếu ba màu nữa.
- Pha lại cho ta xem.
Ta biết nha đầu này có thể khả năng hít, nuốt, tiếp xúc với bất kỳ thứ độc nào cũng không gặp phải vấn đề gì. Ta nhớ lần đầu cho Như Ý tiếp xúc với mấy độc dược cơ bản thấy nha đầu nghiễm nhiên vô tư lấy nó ra hít rồi nhai nuốt như thức ăn khiến ta xém vỡ tim, ngồi im bất động chẳng kịp phản ứng gì. Ta khi đó chưa biết đồ nhi có khả năng phi thường tự mình hóa giải được vạn độc. Thấy đứa trẻ này nuốt độc vào người thì điếng hồn tưởng nhóc con bỗng dưng phát điên mất đi lý trí. Bất quá khi biết được sự thật thì cao hứng vô cùng, đồ nhi vừa có khả năng dùng độc không ai bì kịp lại không ai có thể hạ độc được hắn chẳng phải rất đáng mừng sao? Nhóc con này sẽ chẳng đời nào khiến cho sư phụ thất vọng hay mất mặt.
- Sai quy trình rồi, bước thứ 6 không phải rót nước vào trước mà phải bỏ cỏ độc Sắc Tía vào trước. Bước thứ 9 không phải khuấy đều 10 vòng mà là 15 vòng, còn nữa sau bước thứ 14 là phải đậy nắp lại rồi lắc mạnh càng mạnh càng tốt 3 lần, sau đó mới tới bước thứ 16 là mở nắp đem phơi dưới ánh mặt trời.
Ta nhìn qua cách pha chế của đồ nhi, nhóc con này chỉ cần bỏ độc vào miệng nếm thì sẽ nhận ra thành phần và liều lượng được ngay. Như vậy pha chế không thành thì khả năng lớn nhất là sai quy trình. Kể ra thì Thất Sắc Độc chỉ cần một lượng nhỏ xíu dính vào trên da thôi cũng giết được người rồi. Nha đầu này may mắn có khả năng bất phàm đó nên có uống hết cả lọ cũng không ảnh hưởng. Điều kiện này khiến cho việc học độc dược của đồ nhi dễ dàng hơn bất cứ ai. Bản thân ta chế ra độc đấy nhưng lỡ dính phải mà không uống giải dược kịp thời cũng lặng lẽ “lên đường”. Nhóc con chẳng lo gì vụ này nên cứ thoải mái mà nuốt độc thay cơm.
- Oh yeah, sư phụ thật là thiên tài, nó sáng lấp lánh đủ bảy sắc rồi này. Sư phụ độc này hạ như thế nào vậy?
Như Ý ta chỉ có giỏi chế độc thôi còn cách hạ thì chưa rành lắm. Độc thì có vô số trên đời nhưng không phải độc nào cũng hạ độc như nhau. Chưa kể đến thời gian phát tác độc dài hay ngắn, có hay không kết hợp với chất xúc tác nào mới có công hiệu. Rồi còn có trong khoảng thời gian bao lâu thì sẽ không còn cứu kịp nữa. Ta không thích học cách giải cho lắm, bởi vì trong cái đầu óc đen tối hơi bị ác của ta thì làm gì có ý nghĩ học dược để cứu người. Ta chỉ khoái với việc đi hạ độc người khác thôi, còn chuyện giải độc thì để mấy tên là đệ tử của Thần y làm. Ta là đồ đệ của Độc Xà Vương cơ mà, lão già đó trên giang hồ chỉ đi gây họa cho người khác là nhiều thôi chứ có mấy khi ra tay nghĩa hiệp. Ta là đồ đệ phải có trách nhiệm “phát dương quang đại” hào khí ngất trời hạ độc không chớp mắt cho sư phụ chứ ( he he). Bất quá ta không muốn học cũng không được, lão già đó ta đã nói là lão đòi hỏi cao mà. Ta không học giải dược lão sợ sau này thất truyền cách giải độc nên kẻ làm đồ đệ ta đành cắm cúi tự hành xác mình học cho bằng hết.
- Tiếp xúc với da thì coi như là trúng độc, độc sẽ phát tác ngay tức khắc, trong vòng nửa giờ không có thuốc giải thì hết cứu.
- Lợi hại quá. Sư phụ à, bảy loại tuyệt độc của người độc này là thứ nhất, còn có 6 loại nữa hôm nay người dạy con một lượt luôn đi.
Ta nhìn qua lão sư phụ chờ mong, bảy món này là tuyệt độc mang lại thương hiệu Độc Xà Vương danh trấn giang hồ cho lão ta mà. Ta phát hiện học mấy thứ độc dược như thế này càng ngày càng thu hút, kể ra so với khi xưa đi học văn, toán, sử, địa thì hấp dẫn hơn nhiều. Dạo gần đây, ta hào hứng đến nỗi suốt ngày hết dụ dỗ rồi đến năn nỉ lão có bao nhiêu độc dược mang ra truyền cho hết luôn. Công nhận lão ta được gọi Độc Xà Vương cũng không quá phô trương, trong cái đầu của lão kia có cả một kho độc bí truyền đủ để ta học ngày học đêm cả nửa năm nay mà vẫn thấy nhiều độc mới.
Tháng đầu tiên lão toàn truyền dạy ta xà độc, đếm qua loa thì cũng có đến 300 loại xà độc. Mới đầu nghe thấy học xà độc ta lạnh hết người, ta không thích rắn. Mà học xà độc thì suốt ngày phải nhìn mấy cái con rắn xanh, đen, tía, vàng… gì đó đến hoa cả mắt. Biệt cốc này đúng là giang sơn của các loài rắn, làm ta lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác. Hên là mấy con rắn đó giờ vô hiệu với ta dù rằng lỡ chẳng may bị nó cắn phải cũng thấy ghê ghê.
Tháng thứ hai, thì được học dược thảo. Ta thích mấy món độc này nhất, độc dược thảo khi pha chế ra thường có vị rất thơm và ngọt. Ta ngửi cả ngày vẫn không chán, buồn buồn đem ra uống thay cho uống sirô. Ta có mời lão uống thử nhưng sư phụ nhìn ta lắc đầu cười không nói gì. Chắc lão nghĩ ta bị điên ấy mà, lão biết ta không độc nào hại được nên cũng chẳng có lý do gì phải ngăn cản. Vấn đề là chỉ cần ta đụng tay vào lão thì lão có uống cả bình độc dược cũng chẳng sao. Nhưng ta không nói bí mật đó, ta cũng không chắc lão có biết không. Chuyện của Lục Bạch ngọc trên giang hồ không nhiều người lắm biết tường tận. Nhân gian biết chủ nhân Lục Ngọc Vô Độc sẽ không bị trúng độc bao giờ. Nhưng kẻ cầm Lục Bạch ngọc có khả năng trị độc không cần giải dược thì không nhiều người biết. Môn đồ của Huyền Băng Cung cũng chỉ những người cao cấp nhất mới biết được tiết lộ thông tin này. Họ thần thánh hóa Thánh nữ lên để lấy được sự sùng bái của môn đồ, một chiêu thu hút lòng người được dùng rất hữu hiệu.
Tháng thứ ba, ta học độc kim châm, học mấy độc này khó hơn 2 loại độc kia nhiều. Trước tiên phải biết phóng kim châm cho trúng kẻ thù thì mới nói năng tiếp được. Ta vụng về hậu đậu chế xong độc này rồi cũng không biết mình có bao giờ dùng được không. Ta muốn hạ độc kẻ khác mà dùng chiêu này chỉ có nước chờ kẻ thù ngủ say, chơi xấu nhào vào đâm lén cho hắn vài kim thì được, chứ đứng thẳng đó mà phóng kim thì chỉ có uổng phí kim châm. Trước giờ coi phim ta rất khoái hành động hất nhẹ tay một phát kim châm phóng rào rào kẻ địch bị hạ gục như sung rụng. Ta thấy cảnh đó nhìn thật có uy phong nên khi biết được học độc kim châm thì hăng hái lắm. Phiền nỗi không có võ công, biết mình có học cũng dùng không được thì tức anh ách.
Tháng thứ tư, học độc khói. Độc này ta không thích lắm nhưng được cái tính sát thương cao độ, đa phần dùng để loại bỏ một loạt kẻ địch cùng lúc. Khói tỏa ra thì đâu phải chỉ một hai người hít phải, giả sử đứng trước một đoàn quân thì chỉ một mồi này thôi cũng làm rối loạn đội hình đối phương rồi. Tháng thứ năm, học mê độc và xuân dược. Học xong hai món này ta thật muốn đem ra chọc phá người khác. Công nhận ta cũng không hiểu một kẻ vừa bị trúng cực đại mê độc cũng vừa đồng thời trúng đệ nhất xuân dược thì sẽ phản ứng ra làm sao. Ta tò mò, tiếc rằng ở đây chẳng có ai cho ta thử nghiệm cả. Thật tiếc sư phụ ta tính tính cổ quái, nữ nhân không coi trọng chỉ coi trọng mấy con rắn độc nên ta chẳng có sư mẫu. Nếu mà có sư mẫu thì ta đã mang ra sài từ lâu rồi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. Đáng tiếc.
Tháng thứ sáu này, sư phụ cho ta tự do sáng tạo muốn chế độc gì thì tự chế lấy. Ta cũng mày mò pha thứ này trộn thứ kia chế ra một lô một lốc mấy thứ độc kỳ quái rồi ta cũng chẳng thèm chế thuốc giải. Mai này nếu phải dùng đến thì để kỳ nhân giang hồ tự tìm đường mà giải lấy vậy. Ta biết sư phụ còn có bảy loại tuyệt độc mà người tự chế nhưng chưa dạy ta. Ta muốn là phải học bằng hết mới thôi.
- Muốn học thì ta đương nhiên dạy con. Bất quá đồ nhi tài giỏi quá, xem chừng ta chẳng còn gì dạy cho con nữa rồi.
- Vậy là người dạy hết tuyệt kỹ cho con rồi ạ? Sư phụ võ công người cao cường dạy con luôn đi. Con muốn học võ công.
- Nhóc con ngươi còn cả hứng thú này à? Ta cũng định dạy võ công cho đồ nhi lâu rồi nhưng phải đợi con chuyên tâm học xong độc dược đã.
Mắt ta sáng rỡ như sao trời, ta đoán thế. Woa, sư phụ thật tuyệt quá, có bao nhiêu là truyền dạy bấy nhiêu thật là tận tâm với học trò nha. Võ công của lão nếu không phải cao thủ võ lâm thì ta không còn là tên là Như Ý. Nhớ lần đầu gặp lão chỉ dùng sỏi mà điểm huyệt câm của ta. Trên tivi không phải là vẫn chiếu phim điểm huyệt phải dùng tay sao, dùng sỏi mà vẫn ném trúng huyệt vị thử hỏi không phải võ công cao cường thì là gì nữa. Ta mà học được một nửa của lão là có thể hiên ngang đi lại giữa đường lớn mà chẳng phải sợ bị bắt nạt rồi. Coi bộ vận số của ta thời điểm này cũng không tệ.
- Sư phụ à, ngài ẩn cư ở đây sao? Chỗ này thật sự là hoang vắng quá, ngoài mấy con thú ra có lẽ chỉ còn có sư phụ với đồ nhi thôi.
- Ta không thích chốn đông người nhưng cũng không có bài xích gì, chỉ là khi cần thiết thì sẽ xuất cốc thôi. Nha đầu ngươi cũng không phải lo lắng sẽ buồn chết ở nơi này.
- Theo đồ nhi thấy thì không buồn chết mới lạ đó. Nơi này làm gì có ai, xung quanh toàn là rừng rậm thôi, đồ nhi ra đó chơi với sói sao?
- Đưa ngươi về đây không phải để chơi, tạm thời sẽ có nhiều thứ phải học. Ngươi làm đồ đệ của ta không thể lười biếng học tập được.
Ta mặt mày nhăn nhó, ta không thích nơi này một chút nào. Sao mà ta từ khi đến thời đại này nếu không phải là mò lên núi ở thì lại nhào xuống vực thẳm sinh sống vậy trời. Nơi này thì có gì vui đùa chứ, không có người thì ta đi chọc phá mấy con thú sao? Lão già đó nói cho ta biết lão sẽ dạy ta môn độc dược, ta lúc đó nghe xong thì mừng rỡ lắm. Ta định bụng học được chiêu nào đem ra dùng ngay chiêu đó. Ý là lấy người ra làm thí nghiệm đó mà, hạ độc rồi cứu cho tay nghề nó mau lão luyện. Học thì phải đi với hành chứ, vậy mới mau thành tài. Cái gì ta cũng phải đích thân thử nghiệm trong thực tế thì kết quả mới đáng tin cậy. Nhưng mà sư phụ kéo ta về cái chốn không người này, ta học xong chắc chỉ đi bắt mấy con chuột mang ra dùng thôi. Thử nhiệm với mấy con chuột thì chẳng có gì “sốc hàng” hết á nhưng mà bắt mấy con hổ thì ta không dám. Ta mà bắt được hổ thì chắc lúc đó thế gian dân chúng người ta ai cũng là siêu nhân hết cả rồi.
- Đồ nhi, con chạy loạn đâu nữa rồi?
- Dạ, con ở đây.
Ta đang chăm chú tập tành pha chế độc ngoài sân sau thì nghe tiếng lão sư phụ ồn ào vang đến. Ta đến khổ với lão, ta chưa từng ấy năm đi học chưa gặp giáo viên nào nghiêm tắc và khó tính như lão ta. Lão già này bình thường thì tính cách cũng không tệ nhưng cứ khi nào đến lúc thuyết giảng ta về độc mới thì thật kinh khiếp. Lão ta có một niềm say mê với dược hơn bất cứ thứ gì trên đời, mỗi khi nói về nó thì mắt sáng long lanh. Ta ngầm nhận định ánh mắt đó chắc giống ta khi nói về chân trâu bảo vật, có khi còn mãnh liệt hơn mấy lần ấy chứ. Lão ta đòi hỏi cao kinh khủng, cái gì cũng có thể xuề xòa làm sơ sơ không sao nhưng bất cẩn có một tí chút với độc dược của lão thì e rằng hôm đó tai của ta sẽ được “nghe phát thanh miễn phí” cằn nhằn cả mấy tiếng đồng hồ.
- Ta tới kiểm tra xem con học hành có đàng hoàng không? Sao lại chạy ra ngoài sân sau, pha chế dược thì phải vào trong phòng dược mà pha chứ.
- Không được, con đang pha Thất Sắc Độc.
- Gì cơ, ta đã dạy đâu làm sao mà con biết đường mà pha?
Ta nhướng mày nhìn đồ đệ mà cả kinh hỏi. Như Ý chỉ mới đến đây được gần 6 tháng nhưng ta thấy mình hình như sắp cạn kiệt kiến thức mới mà dạy cho cô bé rồi. Nhóc con này thông minh tuyệt đỉnh dạy một hiểu mười, lại rất siếng năng tìm tòi. Sách y thuật trong nhà chẳng mấy chốc không còn một quyển cô bé chưa rờ tới, mà sách vở ta cả một đời thu thập lưu trữ lại không phải chỉ một hai quyển.
- Dạ, tại vì như thế nên con pha nãy giờ mà không hoàn thành được. Sư phụ người xem con pha mãi mà cũng chẳng thấy nó lấp lánh 7 sắc như độc của người pha.
Ta nhìn xuống chén độc Thất Sắc trên bàn mà mỉm cười tán thưởng. Thất Sắc không phải độc dễ pha, đây là một trong bảy loại độc tuyệt học của ta nghiên cứu và pha chế biết bao lần mới chế ra được. Tuyệt hảo đồ nhi này không được ta hướng dẫn một câu đã có thể tự mình pha, hiện được những bốn màu thật không thể không nể. Ta cũng biết mình thâu nhận được một đồ đệ thiên tài. Ân Ân Tạ ta cả một đời lao lực cũng tìm được truyền nhân xứng đáng, trời cao quả nhiên ưu đãi với ta.
- Con có thể pha hiện được 4 màu chỉ trong vài lần thử nghiệm là giỏi lắm rồi. Đồ nhi của ta thật xuất sắc.
- Đa ta sư phụ khen nhưng mà người nói xem tại sao con đã bỏ đúng thành phần, liều lượng cẩn thận lắm rồi mà vẫn thiếu ba màu nữa.
- Pha lại cho ta xem.
Ta biết nha đầu này có thể khả năng hít, nuốt, tiếp xúc với bất kỳ thứ độc nào cũng không gặp phải vấn đề gì. Ta nhớ lần đầu cho Như Ý tiếp xúc với mấy độc dược cơ bản thấy nha đầu nghiễm nhiên vô tư lấy nó ra hít rồi nhai nuốt như thức ăn khiến ta xém vỡ tim, ngồi im bất động chẳng kịp phản ứng gì. Ta khi đó chưa biết đồ nhi có khả năng phi thường tự mình hóa giải được vạn độc. Thấy đứa trẻ này nuốt độc vào người thì điếng hồn tưởng nhóc con bỗng dưng phát điên mất đi lý trí. Bất quá khi biết được sự thật thì cao hứng vô cùng, đồ nhi vừa có khả năng dùng độc không ai bì kịp lại không ai có thể hạ độc được hắn chẳng phải rất đáng mừng sao? Nhóc con này sẽ chẳng đời nào khiến cho sư phụ thất vọng hay mất mặt.
- Sai quy trình rồi, bước thứ 6 không phải rót nước vào trước mà phải bỏ cỏ độc Sắc Tía vào trước. Bước thứ 9 không phải khuấy đều 10 vòng mà là 15 vòng, còn nữa sau bước thứ 14 là phải đậy nắp lại rồi lắc mạnh càng mạnh càng tốt 3 lần, sau đó mới tới bước thứ 16 là mở nắp đem phơi dưới ánh mặt trời.
Ta nhìn qua cách pha chế của đồ nhi, nhóc con này chỉ cần bỏ độc vào miệng nếm thì sẽ nhận ra thành phần và liều lượng được ngay. Như vậy pha chế không thành thì khả năng lớn nhất là sai quy trình. Kể ra thì Thất Sắc Độc chỉ cần một lượng nhỏ xíu dính vào trên da thôi cũng giết được người rồi. Nha đầu này may mắn có khả năng bất phàm đó nên có uống hết cả lọ cũng không ảnh hưởng. Điều kiện này khiến cho việc học độc dược của đồ nhi dễ dàng hơn bất cứ ai. Bản thân ta chế ra độc đấy nhưng lỡ dính phải mà không uống giải dược kịp thời cũng lặng lẽ “lên đường”. Nhóc con chẳng lo gì vụ này nên cứ thoải mái mà nuốt độc thay cơm.
- Oh yeah, sư phụ thật là thiên tài, nó sáng lấp lánh đủ bảy sắc rồi này. Sư phụ độc này hạ như thế nào vậy?
Như Ý ta chỉ có giỏi chế độc thôi còn cách hạ thì chưa rành lắm. Độc thì có vô số trên đời nhưng không phải độc nào cũng hạ độc như nhau. Chưa kể đến thời gian phát tác độc dài hay ngắn, có hay không kết hợp với chất xúc tác nào mới có công hiệu. Rồi còn có trong khoảng thời gian bao lâu thì sẽ không còn cứu kịp nữa. Ta không thích học cách giải cho lắm, bởi vì trong cái đầu óc đen tối hơi bị ác của ta thì làm gì có ý nghĩ học dược để cứu người. Ta chỉ khoái với việc đi hạ độc người khác thôi, còn chuyện giải độc thì để mấy tên là đệ tử của Thần y làm. Ta là đồ đệ của Độc Xà Vương cơ mà, lão già đó trên giang hồ chỉ đi gây họa cho người khác là nhiều thôi chứ có mấy khi ra tay nghĩa hiệp. Ta là đồ đệ phải có trách nhiệm “phát dương quang đại” hào khí ngất trời hạ độc không chớp mắt cho sư phụ chứ ( he he). Bất quá ta không muốn học cũng không được, lão già đó ta đã nói là lão đòi hỏi cao mà. Ta không học giải dược lão sợ sau này thất truyền cách giải độc nên kẻ làm đồ đệ ta đành cắm cúi tự hành xác mình học cho bằng hết.
- Tiếp xúc với da thì coi như là trúng độc, độc sẽ phát tác ngay tức khắc, trong vòng nửa giờ không có thuốc giải thì hết cứu.
- Lợi hại quá. Sư phụ à, bảy loại tuyệt độc của người độc này là thứ nhất, còn có 6 loại nữa hôm nay người dạy con một lượt luôn đi.
Ta nhìn qua lão sư phụ chờ mong, bảy món này là tuyệt độc mang lại thương hiệu Độc Xà Vương danh trấn giang hồ cho lão ta mà. Ta phát hiện học mấy thứ độc dược như thế này càng ngày càng thu hút, kể ra so với khi xưa đi học văn, toán, sử, địa thì hấp dẫn hơn nhiều. Dạo gần đây, ta hào hứng đến nỗi suốt ngày hết dụ dỗ rồi đến năn nỉ lão có bao nhiêu độc dược mang ra truyền cho hết luôn. Công nhận lão ta được gọi Độc Xà Vương cũng không quá phô trương, trong cái đầu của lão kia có cả một kho độc bí truyền đủ để ta học ngày học đêm cả nửa năm nay mà vẫn thấy nhiều độc mới.
Tháng đầu tiên lão toàn truyền dạy ta xà độc, đếm qua loa thì cũng có đến 300 loại xà độc. Mới đầu nghe thấy học xà độc ta lạnh hết người, ta không thích rắn. Mà học xà độc thì suốt ngày phải nhìn mấy cái con rắn xanh, đen, tía, vàng… gì đó đến hoa cả mắt. Biệt cốc này đúng là giang sơn của các loài rắn, làm ta lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác. Hên là mấy con rắn đó giờ vô hiệu với ta dù rằng lỡ chẳng may bị nó cắn phải cũng thấy ghê ghê.
Tháng thứ hai, thì được học dược thảo. Ta thích mấy món độc này nhất, độc dược thảo khi pha chế ra thường có vị rất thơm và ngọt. Ta ngửi cả ngày vẫn không chán, buồn buồn đem ra uống thay cho uống sirô. Ta có mời lão uống thử nhưng sư phụ nhìn ta lắc đầu cười không nói gì. Chắc lão nghĩ ta bị điên ấy mà, lão biết ta không độc nào hại được nên cũng chẳng có lý do gì phải ngăn cản. Vấn đề là chỉ cần ta đụng tay vào lão thì lão có uống cả bình độc dược cũng chẳng sao. Nhưng ta không nói bí mật đó, ta cũng không chắc lão có biết không. Chuyện của Lục Bạch ngọc trên giang hồ không nhiều người lắm biết tường tận. Nhân gian biết chủ nhân Lục Ngọc Vô Độc sẽ không bị trúng độc bao giờ. Nhưng kẻ cầm Lục Bạch ngọc có khả năng trị độc không cần giải dược thì không nhiều người biết. Môn đồ của Huyền Băng Cung cũng chỉ những người cao cấp nhất mới biết được tiết lộ thông tin này. Họ thần thánh hóa Thánh nữ lên để lấy được sự sùng bái của môn đồ, một chiêu thu hút lòng người được dùng rất hữu hiệu.
Tháng thứ ba, ta học độc kim châm, học mấy độc này khó hơn 2 loại độc kia nhiều. Trước tiên phải biết phóng kim châm cho trúng kẻ thù thì mới nói năng tiếp được. Ta vụng về hậu đậu chế xong độc này rồi cũng không biết mình có bao giờ dùng được không. Ta muốn hạ độc kẻ khác mà dùng chiêu này chỉ có nước chờ kẻ thù ngủ say, chơi xấu nhào vào đâm lén cho hắn vài kim thì được, chứ đứng thẳng đó mà phóng kim thì chỉ có uổng phí kim châm. Trước giờ coi phim ta rất khoái hành động hất nhẹ tay một phát kim châm phóng rào rào kẻ địch bị hạ gục như sung rụng. Ta thấy cảnh đó nhìn thật có uy phong nên khi biết được học độc kim châm thì hăng hái lắm. Phiền nỗi không có võ công, biết mình có học cũng dùng không được thì tức anh ách.
Tháng thứ tư, học độc khói. Độc này ta không thích lắm nhưng được cái tính sát thương cao độ, đa phần dùng để loại bỏ một loạt kẻ địch cùng lúc. Khói tỏa ra thì đâu phải chỉ một hai người hít phải, giả sử đứng trước một đoàn quân thì chỉ một mồi này thôi cũng làm rối loạn đội hình đối phương rồi. Tháng thứ năm, học mê độc và xuân dược. Học xong hai món này ta thật muốn đem ra chọc phá người khác. Công nhận ta cũng không hiểu một kẻ vừa bị trúng cực đại mê độc cũng vừa đồng thời trúng đệ nhất xuân dược thì sẽ phản ứng ra làm sao. Ta tò mò, tiếc rằng ở đây chẳng có ai cho ta thử nghiệm cả. Thật tiếc sư phụ ta tính tính cổ quái, nữ nhân không coi trọng chỉ coi trọng mấy con rắn độc nên ta chẳng có sư mẫu. Nếu mà có sư mẫu thì ta đã mang ra sài từ lâu rồi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. Đáng tiếc.
Tháng thứ sáu này, sư phụ cho ta tự do sáng tạo muốn chế độc gì thì tự chế lấy. Ta cũng mày mò pha thứ này trộn thứ kia chế ra một lô một lốc mấy thứ độc kỳ quái rồi ta cũng chẳng thèm chế thuốc giải. Mai này nếu phải dùng đến thì để kỳ nhân giang hồ tự tìm đường mà giải lấy vậy. Ta biết sư phụ còn có bảy loại tuyệt độc mà người tự chế nhưng chưa dạy ta. Ta muốn là phải học bằng hết mới thôi.
- Muốn học thì ta đương nhiên dạy con. Bất quá đồ nhi tài giỏi quá, xem chừng ta chẳng còn gì dạy cho con nữa rồi.
- Vậy là người dạy hết tuyệt kỹ cho con rồi ạ? Sư phụ võ công người cao cường dạy con luôn đi. Con muốn học võ công.
- Nhóc con ngươi còn cả hứng thú này à? Ta cũng định dạy võ công cho đồ nhi lâu rồi nhưng phải đợi con chuyên tâm học xong độc dược đã.
Mắt ta sáng rỡ như sao trời, ta đoán thế. Woa, sư phụ thật tuyệt quá, có bao nhiêu là truyền dạy bấy nhiêu thật là tận tâm với học trò nha. Võ công của lão nếu không phải cao thủ võ lâm thì ta không còn là tên là Như Ý. Nhớ lần đầu gặp lão chỉ dùng sỏi mà điểm huyệt câm của ta. Trên tivi không phải là vẫn chiếu phim điểm huyệt phải dùng tay sao, dùng sỏi mà vẫn ném trúng huyệt vị thử hỏi không phải võ công cao cường thì là gì nữa. Ta mà học được một nửa của lão là có thể hiên ngang đi lại giữa đường lớn mà chẳng phải sợ bị bắt nạt rồi. Coi bộ vận số của ta thời điểm này cũng không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook