Thái Tử Phi Chủ Động Như Vậy
-
9: Lật Lọng Là Heo Con
Editor: Bèo
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Thanh La cùng hai nha hoàn đến trước phòng ngủ của Thái tử, gõ cửa nhẹ nhàng.
Nghe thấy bên trong vẫn yên lặng chẳng có vẻ gì là nghe thấy tiếng gõ cửa, Thanh La gọi lớn tiếng thêm một chút: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi, đã đến giờ Mão rồi ạ.
Hai người nên dậy rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi gặp Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương”.
Nói xong, Thanh La dán tai lên cửa lắng nghe âm thanh bên trong.
Dường như nghe được tiếng cựa mình, nàng nha hoàn vội vàng lùi về sau hai bước, nghiêm túc cung kính đứng cửa đợi vào hầu hạ.
Trong phòng, Mộc Vân Chi từ từ ngồi dậy.
Nàng dụi mắt, mơ hồ chuẩn bị xuống giường thì bàn tay sờ thấy thứ gì đó mềm mềm.
Nàng ngẩn người, nghi ngờ nhìn xuống xem vì sao bên cạnh nàng lại có người.
Hai mắt nàng trợn tròn, theo bản năng hét lên một tiếng rồi nhấc chân lên đạp về phía trước.
Thanh La đang đứng hầu ngoài cửa nghe thấy tiếng hét của nàng bèn lập tức đẩy cửa xông vào.
Tiếp sau đó, nàng nha hoàn nhìn thấy Mộc Vân Chi đang ngồi trên giường và cả một người đang hoảng hốt vì bị Mộc Vân Chi đá lăn xuống đất…
Là Thái tử điện hạ Tần Kiêu.
Trên giường, sau khi ý thức được mình vừa làm sai chuyện gì thì Mộc Vân Chi đưa tay ôm mặt, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác.
Tần Kiêu vẫn còn ngủ trước khi bị đạp xuống đất.
Nhưng hắn cũng có chút ngây ngốc sau bị lăn xuống đất.
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thanh La đã chạy tót vào trong, theo sau đó còn có Mạc Khai.
Bây giờ mà đứng dậy có vẻ hơi kỳ cục thế nên hắn cứ tiếp tục ngồi trên mặt đất.
Thanh La sửng sốt, Mạc Khai cũng chẳng khác là bao.
Trông thấy tình cảnh như vậy, hai người họ cũng không biết bày ra biểu cảm nào ngoài khiếp sợ.
Bỗng chốc bầu không khí trong phòng dường như ngưng lại, yên tĩnh một cách kỳ quái.
Thanh La và Mạc Khai híp mắt nhìn nhau.
Cả hai đều hiểu rõ nhưng biết điều không nói gì mà đi thẳng ra khỏi phòng, không quên tiện tay đóng cửa lại.
Tần Kiêu ngồi dưới đất, tay trái chống xuống mặt đất, tay phải đỡ trán.
Khuôn mặt mới đầu có vài phần ủ rũ giờ còn mang theo đôi phần không biết nên làm gì.
Hắn muốn đứng dậy, Mộc Vân Chi lập tức nhảy tót từ trên giường xuống rồi vươn tay đỡ hắn.
Tần Kiêu nhìn nàng một cái, ánh mắt rất phức tạp nhưng vẫn để nàng đỡ mình.
Sau khi đỡ hắn ngồi lên giường, Mộc Vân Chi vội vàng giải thích: “Thái tử điện hạ, vừa rồi thật sự không phải ta cố ý đâu.
Chỉ là tự nhiên thấy bên cạnh mình lại có thêm một nam nhân, nhất thời ta không phản ứng kịp nên mới đá chân theo bản năng thôi… Trước đây ta đều ngủ một mình…”
Nàng chăm chú nhìn Tần Kiêu, chớp mắt: “Thái tử điện hạ, thật sự ta không cố ý…”
Tần Kiêu đỡ trán, giọng điệu bất lực: “Bỏ đi”.
“Thật sao?”
Mộc Vân Chi vui vẻ ngay lập tức: “Thái tử điện hạ không trách ta sao?”
“Ừ”.
Mộc Vân Chi nhỏen miệng cười, đôi mắt cong cong thành một vầng trăng khuyết xinh đẹp.
Bỗng chốc ánh mắt Tần Kiêu và nàng giao nhau.
Hắn mím môi, tia bối rối hiện lên trong ánh mắt.
Hắn nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của nàng.
Ngoài cửa, Thanh La lại lên tiếng nhắc nhở: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi, giờ Mão rồi ạ!”
Tần Kiêu sực nhớ, theo quy tắc thì sau ngày đại hôn bọn họ phải vào cung dâng trà cho Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương.
Giờ còn không đi e là sẽ chậm trễ thời gian.
Hắn nhìn Mộc Vân Chi vẫn còn mặc hỉ phục đành lắc đầu, vội vàng mở miệng: “Này… ngươi đó, vào thay y phục cho Thái tử phi đi”.
Thanh La đứng ngoài cửa ngây ngốc một lúc mới phản ứng được Thái tử điện hạ vừa gọi mình, vội vàng đẩy cửa bước vào trong.
Theo sau Thanh La còn có hai nha hoàn, chia nhau giúp Tần Kiêu và Mộc Vân Chi thay quần áo.
Thay y phục xong, Tần Kiêu đến cửa, liếc mắt nhìn Mạc Khai đang đứng đó: “Bữa sáng thế nào rồi?”
Mạc Khai quay đầu lại hành lễ: “Đã chuẩn bị xong ở thiên điện ạ”.
Lúc ra khỏi phòng, Tần Kiêu như nhớ đến cái gì đó lại quay đầu nhìn vào bên trong: “Này ngươi, trang điểm cho Thái tử phi xong thì đưa nàng đến thiên điện”.
Thanh La gật đầu: “Vâng”.
Tần Kiêu cùng Mạc Khai rời đi.
Trong phòng, Mộc Vân Chi ngồi trước bàn trang điểm nhìn chính mình trong gương, bất chợt nàng nở nụ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Thanh La đang chải đầu cho nàng, thấy nàng cười bèn không nhịn được tò mò mà hỏi: “Thái tử phi, người đang nghĩ gì mà tự nhiên cười vậy?”
Mộc Vân Chi hỏi ngược lại: “Thanh La, ngươi thấy Thái tử điện hạ như thế nào?”
“Ơ… em nào dám to gan đánh giá Thái tử điện hạ”.
Mộc Vân Chi bĩu môi, đôi tay áp vào hai má, nhìn bản thân mình trong tấm gương trước mặt.
Chuyện gả cho Thái tử đến giờ phút này có chút không giống với nàng tưởng tượng nhưng hình như cảm giác cũng không đến nỗi nào.
Bề ngoài có vẻ Thái tử điện hạ là người không dễ gần nhưng vẫn rất tôn trọng nàng.
Giống như đêm qua, nàng nói nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt vậy mà hắn thật sự không chạm vào nàng.
Hai người vẫn mặc nguyên y phục đi ngủ.
Vừa rồi lúc Thanh La đi vào, bọn họ vẫn còn mặc hỉ phục từ đêm qua, chưa xảy ra chuyện gì cả.
Thanh La nhìn Mộc Vân Chi rồi cài chiếc trâm ngọc trong tay lên búi tóc của chủ nhân, hoàn thành công việc trang điểm buổi sáng.
Sau đó, Thanh La đưa Mộc Vân Chi đến thiên điện Đông cung.
Nơi đó thực ra chỉ là một tiểu viện không lớn lắm nếu như so sánh với những nơi khác trong Đông cung.
Tần Kiêu vẫn thường dùng bữa ở đó.
Khi nàng đến vừa hay Tần Kiêu đã ăn xong, đang ngồi xem tấu chương.
Lông mày của hắn nhíu lại xem chừng nội dung trên đó cũng không tốt đẹp gì.
Mộc Vân Chi không nhịn được nhìn hắn nhiều thêm một chút.
Tốc độ ăn cơm của nàng nhanh hơn hẳn so với thường ngày.
Ăn quá vội nên nàng còn bị nghẹn một lần khiến Thanh La phải vội vàng múc cho nàng nửa bát canh xuôi cơm.
Ăn xong, nàng đứng phắt dậy nói: “Ta ăn no rồi”.
Tần Kiêu ngẩng đầu nhìn nàng rồi cũng đứng dậy: “Đi thôi”.
Trên đường ngồi xe ngựa vào hoàng cung, Tần Kiêu vẫn xem tấu chương.
Dáng ngồi thẳng tắp đứng đắn, chỉ có điều hai hàng lông mày của hắn vẫn nhíu chặt, sắc mặt không được tốt.
Mộc Vân Chi nhìn hắn chăm chú một lúc lại nhớ đến những lời hắn nói với nàng đêm qua.
Xem ra hắn nói thật, không sai chút nào.
Nếu như tâm trạng này của hắn còn tiếp tục, có khi nàng sẽ nhanh được thấy Thái tử điện hạ nước Chiêu đập phá đồ đạc là cảnh tượng như thế nào.
Nàng không nhịn được cười một tiếng.
Thật khó tưởng tượng hình ảnh bản mặt nghiêm túc của Tần Kiêu lúc tức giận đập phá đồ đạc.
Thế mà nàng lại có chút mong đợi muốn nhìn thấy điều đó.
Tần Kiêu liếc mắt nhìn thấy nàng đang cười, trong lòng dâng lên sự khó hiểu: “Nàng cười cái gì?”
“Không có gì?”
Tần Kiêu nhíu mày, không quá tin tưởng lời nàng nói.
Trông điệu bộ của nàng chẳng có điểm nào giống với câu “Không có gì” cả.
Nhưng…
Thôi vậy.
Hắn cứ tiếp tục xem tấu chương, còn Mộc Vân Chi vẫn tiếp tục nhìn hắn.
Nhìn hắn ở khoảng cách gần, Mộc Vân Chi cảm thấy Thái tử điện hạ tuấn tú như vậy.
Nếu không phải vì thân phận của hắn hết mực tôn quý nên gia đình bình thường không với tới được, lại thêm tính cách của hắn không được tốt thì đoán chắc bao nhiêu cô nương đã chủ động xông đến đạp đổ cửa Đông cung rồi ấy chứ.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên Mộc Vân Chi cảm thấy đời trước có phải mắt nàng có vấn đề không.
Bên cạnh có một đại mỹ nam như vậy lại không nhìn mà cứ khăng khăng tin vào những lời xảo quyệt lừa mình dối người của Văn Hoài Cẩn.
Tuy tướng mạo của Văn Hoài Cẩn không xấu nhưng so với Thái tử điện hạ thì…
Mà không, Văn Hoài Cẩn căn bản không thể so sánh với Thái tử điện hạ.
Lúc ấy chắc chắn là mắt nàng mù rồi!
Mộc Vân Chi nheo mắt lại, tay trái chống cằm rồi đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt không giấu diếm nét cười vương chút si mê.
Tự nhiên bên cạnh có người phóng ánh mắt nóng rực lên người mình, Tần Kiêu muốn làm ngơ nhưng thử hai lần rồi vẫn hoàn toàn thất bại.
Hắn khẽ thở dài, hỏi: “Nàng đang nhìn gì vậy?”
Mộc Vân Chi vẫn duy trì tư thế chống cằm, ý cười nồng đậm trong đáy mắt: “Điện hạ đẹp trai như vậy, ta muốn nhìn nhiều hơn”.
Tần Kiêu sững sờ quay đầu đi, vờ ho vài tiếng, dùng âm thanh che giấu sự xấu hổ.
“Khụ…”
Dù vậy nhưng vành tai của hắn lại dần đỏ ửng, nhịp tim không khỏi đập nhanh một chút.
Mộc Vân Chi cười tít mắt: “Thái tử điện hạ, trước đây có cô nương nào khen chàng đẹp trai không?”
Tần Kiêu giơ tấu chương lên, dù đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm lên nó nhưng tâm tư lại ở nơi khác.
Khóe mắt hắn kín đáo khẽ liếc sang Mộc Vân Chi nói: “Trừ nàng ra cũng không có ai dám nói vậy trước mặt ta”.
Mộc Vân Chi nhướng mày, sau đó Tần Kiêu lại bổ sung thêm: “Bọn họ cũng không có cơ hội để nói vậy”.
Dứt lời, Tần Kiêu lại tiếp tục nhìn vào tấu chương.
Mộc Vân Chi khẽ gật đầu, âm thầm chấp nhận.
Người như Tần Kiêu, ngay cả trên đường vào cung cũng phải xem tấu chương, e là ngày thường cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi nào mà chung đụng với cô nương khác.
Nàng nghĩ thật kỹ, hình như nàng chưa bao giờ nghe thấy có tiểu thư nhà nào xiêu lòng với Thái tử điện hạ.
Nhưng kể cũng kỳ lạ thật.
Cho dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là Thái tử điện hạ, vậy mà lại chẳng có ai xiêu lòng với hắn.
Không nói đến thân phận, chỉ xét khuôn mặt cực phẩm kia thôi… nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.
Mộc Vân Chi vẫn nhìn hắn chăm chú như cũ, bỗng chốc bộ mặt tươi cười vui vẻ vừa rồi đổi thành một bộ dáng suy tư.
Tần Kiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, không quản nữa.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Loan Phượng cung của Hoàng hậu nương nương.
Tần Kiêu xuống trước.
Mộc Vân Chi vừa thò được cái đầu ra khỏi xe ngựa đã thấy hắn chìa tay ra trước mặt mình, nàng sửng sốt nhìn bàn tay hắn trong giây lát.
Tần Kiêu mím môi, cho rằng nàng không cần.
Đúng lúc hắn định rụt tay lại thì Mộc Vân Chi đã đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Tần Kiêu ngập ngừng một lúc rồi nhanh chóng nắm lấy, đỡ nàng xuống.
Thái giám quản sự Loan Phượng cung là Hải công công tươi cười bước đến đón tiếp: “Tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến Thái tử phi.
Bệ hạ và nương nương đang ở trong cung chờ hai vị”.
Tần Kiêu gật đầu: “Đã biết, ngươi đi trước dẫn đường”.
“Vâng”.
Bước vào Loan Phượng cung, Mộc Vân Chi cẩn thận lấy lại bình tĩnh.
Mặc dù lúc trước Hoàng hậu nương nương có vẻ hiền hòa dễ gần trước mặt nàng nhưng người dù gì cũng là Hoàng hậu nương nương, vẫn là chủ của cả hậu cung, là mẹ đẻ của Thái tử.
Nàng nên cẩn thận vẫn hơn.
Ít nhất nàng cũng không thể không có phép tắc như ở nhà được.
Tần Kiêu nhìn ra Mộc Vân Chi đang căng thẳng.
Trước khi đi vào, hắn nói với Mộc Vân Chi: “Nàng không cần căng thẳng, mẫu hậu sẽ không làm khó nàng đâu”.
Mộc Vân Chi chớp mắt, ánh mắt chan chứa nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”
“Nàng là Thái tử phi do đích thân người chọn lựa.
Người thích còn không kịp, sao có thể làm khó nàng? Huống chi…”
Tần Kiêu chợt dừng lại một lúc.
Mộc Vân Chi hỏi dồn: “Huống chi gì cơ?”
“Nàng là con gái của tướng quân Mộc Thừa Châu”.
Mộc Vân Chi ngây người, bước chân không khỏi chậm lại.
Tần Kiêu đi lên trước vài bước rồi đột nhiên phát hiện Mộc Vân Chi không theo kịp.
Hắn quay đầu nhìn, thấy Mộc Vân Chi ngây ngốc đứng đó.
Hắn hơi nhíu mày, quay lại dắt tay nàng.
Mộc Vân Chi rướn mắt nhìn hắn.
Tần Kiêu nhắc nhở: “Nơi này là hoàng cung, khắp nơi đều có tai mắt của người khác.
Mỗi hành động nhỏ nhất của nàng cũng bị người khác theo dõi.
Vì vậy lúc nào cũng phải chú ý hành động của mình”.
Mộc Vân Chi bĩu môi: “Thế Đông cung thì sao? Lúc nào cũng có người theo dõi ta sao?”
Tần Kiêu sững sờ nhưng đáp lại rất nhanh: “Không có”.
Hắn liếc nhìn nàng một cái, lại nói: “Đông cung là địa bàn của ta, nàng được tự do ở đó”.
Mộc Vân Chi cười một tiếng, hỏi tiếp: “Ta làm gì cũng được sao?”
“Nàng vui vẻ là được rồi”.
“Ta có thể làm một sân luyện võ trong hoa viên của Đông cung không?”
Mộc Vân Chi mặt mày hớn hở: “Gần đây Tam ca dạy ta một bộ kiếm pháp, ta vẫn chưa học được hết đâu”.
“…”
Mộc Vân Chi níu ống tay áo của hắn đu đưa qua lại: “Không phải kiểu sân lớn đâu mà, chỉ cần đứng được ba người là được.
Đi mà, đi mà?”
“… Tùy nàng”.
“Thật chứ?”
“Thật”.
Mộc Vân Chi cười rộ lên cực kỳ lay động: “Vậy là chàng đã vui vẻ đồng ý rồi nhé.
Thái tử điện hạ không được đổi ý, ai lật lọng là heo con”.
“Ừ”.
Tần Kiêu nhìn nàng nói: “Không đổi ý”.
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook