Thẩm Mạn uyển chuyển nhẹ nhàng đi ra: “Đi thôi.”

Hạng Thừa Quân dịu dàng nói: “Giải quyết xong rồi à?”

“Vâng!” Khuôn mặt Thẩm Mạn tràn ngập ý cười: “Huynh trưởng sắp hồi kinh, ta phải chuẩn bị quà cho huynh ấy trước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạng Thừa Quân thấy hai tay nàng trống không: “Ban nãy không chọn được món nào phù hợp sao? Khố phòng của Đông cung còn rất nhiều đồ tốt, nếu nàng muốn đi, ta sẽ...”

“Không cần đâu không cần đâu.” Thẩm Mạn xua tay liên tục: “Quý giá quá, huynh trưởng của ta sẽ không nhận đâu.”

Hạng Thừa Quân lại nói: “Vậy ta dẫn nàng tới khố phòng của Tiêu Thừa tướng, chắc chỗ ông ấy có...”

“Thực sự không cần đâu.” Thẩm Mạn dở khóc dở cười: “Ta đã chọn xong rồi.”

“Chọn xong rồi?” Hạng Thừa Quân tỏ ra hơi khó hiểu.

“Ta thanh toán tiền đặt cọc, nói rõ kiểu dáng rồi bảo ông chủ khắc một cây trâm ngọc cho ta, bảy ngày sau tới lấy.” Thẩm Mạn nói, không khỏi tiếc nuối: “Đáng tiếc là ta không biết khắc ngọc, nếu không chắc chắn sẽ tự tay khắc một cây tặng cho huynh trưởng.”

“Tự tay sao...” Hạng Thừa Quân tự lẩm bẩm như có điều suy nghĩ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả xe ngựa chỉ có ba người cứ hết đi lại dừng, lái thong dong chậm rãi trên con phố tấp nập này.

Đúng vào lúc này, một ánh hàn quang lóe lên, đâm thẳng về phía Thẩm Mạn!

Hạng Thừa Quân phản ứng cực kì nhanh, duỗi tay ra ôm Thẩm Mạn vào lòng, nhìn nơi phát ra hàn quang bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Một bóng đen vụt qua con hẻm.

Xe ngựa che khuất tầm mắt của Thường Dụ, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Hạng Thừa Quân sầm mặt, phi thân lao tới một con hẻm. Khi lướt qua hắn ta chỉ để lại một mệnh lệnh lạnh lùng: “Bảo vệ nàng ấy.”

Thường Dụ lập tức xuống ngựa, đứng bên cạnh bảo vệ Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn vẫn còn đang hoảng hồn, chỉ vào hàn quang khảm vào bức tường kia, run giọng nói: “Thường thị vệ...”

Thường Dụ bước tới gỡ xuống, lúc này mới nhìn rõ đó là một con dao găm, lưỡi dao vô cùng sắc bén, mũi dao có màu đỏ khác thường không dễ thấy, hiển nhiên đã được tẩm độc!

Mãi sau hắn ta mới ý thức được vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, mồ hôi lạnh lập tức chảy dọc sống lưng. Thường Dụ không kịp trả lời Thẩm Mạn, đột ngột xoay người, nhìn về phía con hẻm tối tăm mà Hạng Thừa Quân biến mất, nôn nóng muốn đi giúp đỡ lại lo lắng Thẩm Mạn vẫn còn ở lại đây.

“Giết người rồi! Có người giết người rồi!”

Trong con hẻm, có người hét lên thảm thiết, tiếng gào khóc từ xa tới gần, ngay sau đó một nữ tử chạy ra với vẻ mặt kinh hoàng. Cả con phố đang yên ắng bỗng trở nên nhốn nháo, người đi đường và người bán hàng chạy tán loạn khắp nơi, miệng không ngừng la hét.

Sắc mặt Thẩm Mạn trắng bệch: “Chúng ta đi xem chút đi...”

Vẻ mặt của Thường Dụ vô cùng khó coi, gian nan lắc đầu: “Điện hạ lệnh cho thuộc hạ bảo vệ Thẩm cô nương.”

“Nhưng đâu có bảo chúng ta ở yên một chỗ đợi đâu.” Thẩm Mạn chỉ vào con hẻm tối tăm, giọng vẫn còn run rẩy: “Thường thị vệ, Điện hạ vẫn còn ở bên trong...”

Gân xanh nổi lên trên trán Thường Dụ, một lúc lâu sau, hắn ta nói: “Xin Thẩm cô nương phải theo sát thuộc hạ!”


“Được.”

Hai người đi ngược lại đám đông, bước vào trong con hẻm.

Trong con hẻm nối liền với rất nhiều ngóc ngách có mùi máu tanh nhàn nhạt.

Vẻ mặt Thường Dụ căng thẳng, bảo vệ Thẩm Mạn chặt chẽ ở đằng sau, cẩn thận lần theo mùi máu tanh, bước từng bước về nơi sâu nhất trong bóng tối.

Sau khi rẽ vào một khúc cua, mùi máu tanh lập tức trở nên nồng hơn.

Thẩm Mạn lo lắng sợ hãi đi theo đằng sau Thường Dụ, nhích từng bước một về
phía trước.

Nhưng Thường Dụ đột nhiên dừng bước, đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng đằng trước.

Trong lòng Thẩm Mạn thấy bất an, nghiêng người nhìn phía trước.

Ngay sau đó con ngươi nàng co rụt lại, máu trong người như đông cứng, không thể cử động nổi.

Trong con hẻm, có một “thứ” đang nằm trên đất, xung quanh dính đầy máu.

Sở dĩ gọi là “thứ”, là vì thi thể kia đã không còn mang hình người nữa, tay chân bị vặn gấp khúc mất tự nhiên, xương cốt nhô ra khỏi da thịt, máu tươi chảy đầm đìa. Trên người hắn ta còn bị đâm không biết bao nhiêu nhát đao, vết thương hẹp dài sâu đến tận xương, có thể mơ hồ nhìn thấy được nội tạng bị nát vụn bên trong.

Mà bên cạnh thi thể đó, có một người đang đứng dưới tường, cầm một thanh kiếm trong tay.

Hình ảnh nhìn thấy trước mắt bỗng khùng khớp với cảnh tượng trong kiếp trước, một cơn ớn lạnh dâng lên từ bụng, Thẩm Mạn vịn tường nôn khan.

Người cầm kiếm nghe thấy động tĩnh, hơi nghiêng đầu về phía này. Mái tóc đen thẫm trượt khỏi trán, che đi vẻ mặt của hắn.

Thẩm Mạn cố nén cảm giác ghê tởm đó, ánh mắt không dám nhìn về phía đống thịt kia, ngón tay run rẩy, đến tay cũng chẳng thể nắm chặt được.

Không, không đúng.

Thẩm Mạn cắn chặt răng.

Không thể để ký ức của kiếp trước ảnh hưởng tới suy đoán của mình được. Hạng Thừa Quân bây giờ không phải là người lạnh lùng tàn nhẫn kia!

Thẩm Mạn ngẩng đầu lên, đầu óc choáng váng. Nàng nghe thấy chất giọng khàn đặc của mình: “Người này là Điện hạ... giết ư?”

Hạng Thừa Quân cúi đầu đứng dưới tường như đang nhìn thi thể trên đất, lại giống như chẳng nhìn gì cả. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Mạn, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Mạn trong bóng tối.

Ánh mắt hắn bị màu máu nhuộm lên chút lạnh lẽo, khi nhìn Thẩm Mạn khiến nàng có cảm giác như bị theo dõi.

Thẩm Mạn cảm thấy cơ thể mình bắt đầu không kìm được run rẩy.

Đúng lúc này, Hạng Thừa Quân đột nhiên mỉm cười.

“Sao có thể chứ?” Hắn khẽ nói, khóe miệng giương lên độ cong vô cùng dịu dàng: “Lúc ta tới, người này đã tắt thở rồi. Ta không đuổi kịp kẻ khiến hắn bị thương.”


Thẩm Mạn gắng nở nụ cười: “Vậy... vậy ư?”

“Đương nhiên.” Hạng Thừa Quân cười càng thêm dịu dàng.

Thẩm Mạn do dự một chút: “Thế... Thế kiếm trong tay Điện hạ...”

“Ồ, cái này à!” Hạng Thừa Quân chẳng thèm liếc lấy một cái, mở ngón tay ra, để mặc đoản kiếm kia rơi xuống đất: “Là ta nhặt được đấy. Vốn định đoán thân phận của hung thủ qua hung khí, nhưng ban nãy ta quan sát, chắc kiếm này là bội kiếm của kẻ trên đất kia.”

Thân kiếm đẫm máu rơi xuống đất, vang lên tiếng trầm đặc, máu trên thân kiếm
văng khắp nơi dọa cho trái tim Thẩm Mạn run rẩy, vô thức lùi về sau một bước.

Tất cả sự chú ý của nàng đều dồn lên thanh kiếm kia, không nhìn thấy sự u ám lóe lên trong mắt Hạng Thừa Quân.

Cho dù đã thầm thuyết phục mình ở trong lòng, Thẩm Mạn vẫn vô thức thấy hơi sợ hãi. Nàng dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng Hạng Thừa Quân: “Điện hạ, ta... thời gian không còn sớm nữa, ta, ta phải về phủ Tướng quân đây...”

Hạng Thừa Quân ôn hòa nói: “Được, để ta tiễn nàng.”

Thẩm Mạn muốn từ chối nhưng Hạng Thừa Quân đã đi tới trước: “Đi thôi. Chỗ này cách phủ Tướng quân còn một đoạn xa, về muộn quá sợ là Thẩm Tướng quân sẽ lo lắng.”

Thẩm Mạn cắn môi, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Vậy làm phiền Điện hạ rồi.”

Có biến cố khi nãy, con đường rộng rãi hơn rất nhiều, xe ngựa chạy vô cùng suôn sẻ.

Thẩm Mạn ở trong xe ngựa ngồi không yên, không dám nhìn Hạng Thừa Quân, cơ thể căng chặt dựa sát vào thành xe giả vờ ngủ.

Một đoạn đường vô cùng dài. Khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Mạn xuống xe ngựa như đang chạy trốn.

Sắc mặt Hạng Thừa Quân vẫn như thường, ôn hòa nói: “Hôm nay ta sẽ vào cung, bẩm báo lý do đồng xu biến mất với phụ hoàng. Sau này bất kể phụ hoàng có để ta điều tra tiếp hay không, ta vẫn sẽ cho người tiếp tục tra kết quả rồi báo cho nàng.”

Thẩm Mạn gượng cười: “...Đa tạ Điện hạ. Nhưng huynh trưởng của ta sắp về kinh, mấy ngày nay ta phải chuẩn bị yến tiệc đón gió tẩy trần cho huynh ấy, chắc không thể đi điều tra án đồng xu với Điện hạ rồi...”

“Không sao, nàng cứ làm việc của mình trước đi.” Hạng Thừa Quân vô cùng ân cần: “Nếu có tiến triển, ta sẽ tới phủ Tướng quân kịp thời báo kết quả cho nàng.”

“...Được.” Tự dưng Thẩm Mạn thấy hơi áy náy.

Nếu Hạng Thừa Quân thực sự là người tàn nhẫn cỡ này thì nàng phòng bị và xa lánh là điều dễ hiểu, nhưng Hạng Thừa Quân bây giờ không chỉ ôn hòa nho nhã, còn vô cùng ân cần và bao dung. Hắn như vậy, lại bị mình đối xử như thế...

Thẩm Mạn thấy không còn mặt mũi nào nhìn Hạng Thừa Quân, vội vàng nói tạm biệt rồi đi vào phủ Tướng quân.

Hạng Thừa Quân chăm chú nhìn theo bóng lưng của Thẩm Mạn với vẻ ôn hòa.

Đợi sau khi cánh cửa khép lại, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống.

Thường Dụ đã quỳ dưới đất từ lâu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán: “Điện hạ...”

“Ai cho ngươi dẫn nàng ấy vào tìm Cô?” Hạng Thừa Quân nhẹ nhàng cất lời.

Thường Dụ gian nan nói: “Thuộc hạ... thuộc hạ lo lắng...”


Hạng Thừa Quân mỉm cười: “Lo lắng? Ngươi cảm thấy đến cả một thứ rác rưởi mà Cô cũng không giải quyết được hay sao?” Ngữ khí của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo: “Hay ngươi cho rằng nàng ấy sẽ không bị dọa mà chạy mất?”

“Thuộc hạ tuyệt đối không...”

“Tự tới Hình đường lãnh phạt.” Hạng Thừa Quân trực tiếp rời khỏi đây: “Cô không cần thuộc hạ tự mình quyết định.”

Thường Dụ cúi đầu, cơ thể hơi run rẩy: “...Tạ Điện hạ ban phạt.”

Thẩm Mạn đến tiền sảnh trước, sau khi làm Thẩm Nghị yên tâm, lúc này mới đi về Phương Đình uyển của mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thanh Thì ôm một chồng sách trong tay, nhìn thấy Thẩm Mạn trở về, hai mắt toát vẻ vui mừng: “Tiểu thư về rồi ạ!” Nàng ấy giơ sách trong tay lên: “Giá sách đã đầy rồi, nô tỳ đang lo lắng không biết nên thu dọn đống thoại bản này như thế nào, tiểu thư muốn đặt những quyển này ở đâu?”

Thẩm Mạn dừng bước: “Xếp đống sách trên giá vào rương rồi đặt trong kho, bày đống sách mới này lên giá.”

Thanh Thì nhận lệnh, đang định quay người thì lại bị gọi lại: “Đợi đã.”

Thẩm Mạn đi tới cầm cuốn sách trên cùng lên: “Có phải trên đây còn có một quyển không?”

Thanh Thì chớp mắt: “Có ạ?”

“Chính là cái quyển...” Thẩm Mạn nhớ ra Thanh Thì không biết chữ, nên không nói ra tên sách: “Là cái quyển thoại bản tên có bảy chữ ấy.”

“Nhưng tên của quyển này cũng có bảy chữ...” Thanh Thì khó hiểu nói: “Khi đó nô tỳ mang đống thoại bản từ trên bàn đi, đặt trên cùng chính là quyển này.”

Thẩm Mạn cũng bối rối.

Lẽ nào là mình nhớ nhầm?

Nhưng rõ ràng nàng nhớ khi đó nàng đợi Thanh Thì còn thuận tay lật xem, sao chớp mắt đã không thấy đâu rồi?

“Là một quyển rất quan trọng ư?” Thanh Thì lập tức căng thẳng: “Có khi nào bị người khác cầm đi không? Để nô tỳ quay về tìm...”

“Thôi.” Thẩm Mạn nói, đặt cuốn sách trong tay vào lòng Thanh Thì: “Dù sao ta cũng đọc rất nhiều lần rồi, không cần tìm nữa. Em đi thu dọn đi.”

Khi ấy cũng chỉ có nàng và Hạng Thừa Quân ở trong phòng đó, không thể nào là hắn lấy đi chứ? Có lẽ vô ý đánh rơi ở đâu thôi.

Thanh Thì mang theo một chồng sách kia trở lại bên giá sách, bắt đầu sắp xếp từng quyển một.

Tới tối, khi Thẩm Mạn đang cùng dùng bữa tối ở tiền sảnh với Thẩm Nghị, đột nhiên có người bẩm báo nói rằng Thái tử Điện hạ cho người đưa đồ tới.

Thẩm Nghị dừng đôi đũa trong tay lại, vô thức liếc nhìn Thẩm Mạn, tiếc là không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt nàng.

Thấy nàng không có phản ứng gì, Thẩm Nghị nói: “Cho người vào đây.”

Người tới là một khuôn mặt xa lạ, cung kính đưa một hộp gấm lên: “Điện hạ nói về rồi mới nhớ ra, quên mất đưa vật này cho Thẩm cô nương.”

Thẩm Nghị ra hiệu cho quản gia ở bên cạnh, quản gia hiểu ý bước tới nhận lấy hộp gấm, mở hộp ra, bên trong là một túi thơm không mấy bắt mắt.

Thẩm Mạn nhìn thấy túi thơm tỏ ra sửng sốt, ngay sau đó đã trở lại trạng thái ban đầu, khách sáo nói cảm ơn thị vệ: “Khiến đại nhân phải vất vả bôn ba một chuyến, ta đã nhận được quà, cảm ơn Điện hạ thay ta.”

Đợi thị vệ đi rồi, Thẩm Mạn cũng đứng dậy: “Cha, nữ nhi ăn xong rồi, con về viện nghỉ ngơi trước đây.”

Thẩm Nghị nhìn túi thơm kia, hơi ngập ngừng rồi nói: “Đi đi.”

Thẩm Mạn gật đầu, cầm hộp gấm kia lên chậm rãi đi ra ngoài.

Sau khi Thẩm Nghị thấy nàng đi xa, lúc này mới nói với vẻ mặt nghi hoặc: “Bây giờ đã bắt đầu phổ biến chuyện nam tử thêu túi thơm tặng cho nữ tử trong lòng rồi à?”


Nếp nhăn trên mặt quản gia run lên: “Tướng quân, người tặng quà là Thái tử Điện hạ đấy ạ...” Với thân phận của ngài ấy, sao có thể tự tay thêu túi hương được chứ?

Thẩm Nghị cũng cảm thấy khó tin: “Khả năng thêu thùa của Thái tử Điện hạ đúng là xấu thật, thế mà hắn cũng không biết xấu hổ đem tặng.”

Quản gia: ...

Thẩm Mạn ngồi trong phòng, chống cằm nhìn túi thơm trước mặt với vẻ buồn rầu.

Nàng nhớ tới vết máu trong con hẻm, lại nhớ tới Hạng Thừa Quân ôn hòa, tinh tế lúc đưa mình về phủ, nặng nề thở dài.

Hình như mình hơi quá đáng rồi nhỉ.

Rõ ràng là nàng đã xác nhận Hạng Thừa Quân kiếp này khác với kiếp trước, cũng nói với hắn rằng hai người cùng hợp tác, hắn còn giúp mình nhiều như vậy, giờ lại hắn còn tặng túi thơm cho mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng nàng lại vì ký ức mơ hồ kia mà tỏ ra lạnh nhạt với Hạng Thừa Quân rõ ràng như vậy.

Hắn thông minh như thế, sao lại không nhìn ra nàng đang che giấu sự mất tự nhiên kia chứ?

Nhưng dù hắn bị đối xử như vậy nhưng vẫn nghĩ tới cảm nhận của nàng, sắp xếp hết mọi thứ cho nàng.

Ngẫm lại thì hành động của nàng thực sự quá tồi tệ.

Thẩm Mạn cầm túi hương kia lên, trong lòng càng cảm thấy áy náy.

Sau khi suy tư một hồi, Thẩm Mạn thầm quyết định, nếu đã quyết định hợp tác với hắn, dù thế nào đi nữa cũng phải tin tưởng hắn mới phải.

Đợi ngày mai... ngày mai mình vẫn nên tới Đông cung, cùng đi tra án với hắn.

Hợp tác như hai người ngày hôm nay vậy.

Thẩm Mạn ôm nỗi áy náy và quyết tâm như vậy, cứ trằn trọc một lúc lâu mới thiếp đi.

Nhưng ngày hôm sau, Hạng Thừa Quân lại không tới phủ Tướng quân.

Thẩm Mạn lo lắng ngồi trong phòng đợi một ngày, mãi tới chạng vạng có thị vệ tới đưa một lá thư cho nàng.

Trên thư là nét chữ của Hạng Thừa Quân nói rằng tạm thời không có phát hiện mới, bảo Thẩm Mạn đừng nôn nóng, hắn sẽ phái thêm người tiếp tục điều tra chuyện này.

Thẩm Mạn nhận thư, trong lòng không biết có cảm xúc gì.

Nàng do dự một chút rồi hỏi: “Có phải... tâm tình Điện hạ không vui hay không?”

Thị vệ cung kính nói: “Thuộc hạ không biết. Nhưng trước khi thuộc hạ tới đây, Điện hạ có dặn nếu Thẩm cô nương có hỏi thì bảo thuộc hạ nói với người rằng ngài ấy không giận cô nương. Mấy ngày nay điện hạ hơi bận, cho nên mới không thể đích thân tới gặp Thẩm cô nương.”

Thẩm Mạn siết chặt lá thư, khẽ nói: “Ta biết rồi...”

“Điện hạ còn nói mong Thẩm cô nương đừng tự trách, Điện hạ hiểu ngài, dù là ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều sẽ không yên lòng. Chuyện này là do ngài ấy suy nghĩ không chu đáo nên mới khiến Thẩm cô nương hoảng sợ.”

Trong mắt Thẩm Mạn toát lên vẻ buồn bã: “Không phải tại Điện hạ, vốn cũng là tự ta...” Nàng cắn môi, thở dài nói: “Điện hạ quan tâm như vậy lại khiến ta càng canh cánh trong lòng.”

Thị vệ không dám nhiều lời, cúi đầu chờ chỉ thị của Thẩm Mạn.

“Đúng rồi.” Thẩm Mạn chuyển đề tài: “Trước đây đều là Thường thị vệ tới đưa tin, sao hôm nay không thấy hắn?”

“Thường thị vệ đã bị Điện hạ phái đi nơi khác rồi ạ.” Người nọ cung kính nói: “Thuộc hạ tên Hạ Viễn, điện hạ đã nói, Thẩm cô nương có thể tùy ý sai sử thuộc hạ.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương