Thái Thượng Kiếm Tôn
27: Hoang Ngôn Cùng Uy Hiếp




Bạch Nhạc nói rất chậm, nhìn càng giống như giải thích rất đơn giản, nhưng trong lòng đều phải lặp lại nhiều lần, xác nhận tuyệt đối không có vấn đề mới có thể nói ra.

Rất nhiều người tưởng rằng nói dối rất dễ, nhưng trên thực tế nào có đơn giản như vậy, nhất là dưới tình huống căn bản không có thời gian chuẩn bị, thì càng khó khăn.

Trọng yếu nhất là, đây cũng không phải là loại nói hươu nói vượn không cần chịu trách nhiệm kia, ngươi nhất định phải nói có lý có cứ, có thể làm cho đối phương tin phục, nếu không liền khó giữ được tánh mạng.

- Sau khi trở về, ta mới biết Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông tên là Vân Mộng Chân! Vân tiên tử lệnh ta báo cáo tin tức cho tông môn, làm thù lao, nàng ban cho ta một viên linh đan, chính là dựa vào viên linh đan này, ta mới tu ra linh lực, thuận lợi trở thành đệ tử ngoại môn, ngươi không biết đâu, viên linh đan kia thật khó lường, sau khi ăn, lúc ấy ta liền đau ngất đi...

- Đủ rồi, nói điểm chính!

Nghe Bạch Nhạc lải nhải nói những lời nhảm nhí này, Âm Dương Quỷ Đồng sầm mặt lại, không nhịn được ngắt lời.

Cái gì cho ngươi một viên linh đan liền tu ra linh lực, bất quá chỉ là một viên đan dược trợ giúp tôi thể dẫn linh mà thôi, loại đan dược này căn bản không đáng tiền, ai quan tâm cái này?

- Vâng, vâng...

Bạch Nhạc liên tục gật đầu như gà con mổ gạo.

Thời điểm qua loa, đầu óc Bạch Nhạc chuyển động thật nhanh, hiện tại điểm khó khăn chân chính là, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thể hiện ra tác dụng của mình, đây cũng không phải giải thích cho tông môn, chỉ cần làm cho đối phương tin tưởng là được.

Loại ma đầu như Âm Dương Quỷ Đồng, thấy thế nào cũng không giống như người nhân từ nương tay, nếu cảm thấy mình không có giá trị lợi dụng với hắn, tuyệt đối sẽ hạ độc thủ.


- Về sau Vân tiên tử nói muốn kiểm tra một chút, xem ta và Thông Thiên Ma Quân có quan hệ hay không, ta cũng không biết nàng kiểm tra như thế nào, chẳng qua cảm thấy đầu rất đau! Về sau nàng lại hỏi ta, nói có nhìn thấy một thanh kiếm hay không.

Nghe đến nơi này, trong mắt Âm Dương Quỷ Đồng lộ ra tinh mang, gắt gao nhìn Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc tựa hồ bị giật mình, thận trọng mở miệng nói.

- Ta không biết đó là kiếm gì, bất quá ngày đó ta nhìn thấy, đích thật là bị Thông Thiên Ma Quân mang đi...

- Ngươi gặp qua?

Trong nháy mắt, Âm Dương Quỷ Đồng đột nhiên bắt lấy cổ tay Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.

Tiểu nhân vật như Bạch Nhạc, có lẽ không biết thanh kiếm kia ý vị như thế nào, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng.

Côn Ngô Kiếm a!

Chí bảo trấn giáo của Đạo Lăng Thiên Tông, lần này người ma đạo chen chúc tới, chính là vì truyền thừa của Thông Thiên Ma Quân và Côn Ngô Kiếm!

Ai có thể nghĩ tới, mới vừa bước vào hậu sơn của Linh Tê Kiếm Tông không bao lâu, tùy tiện bắt mấy đệ tử Dẫn Linh cảnh, đã có thể phát hiện manh mối của Côn Ngô Kiếm, đây quả thực là vận may vào đầu a.

- Đúng vậy, là một thanh trường kiếm màu xanh...

Bạch Nhạc gật đầu nói.


- Đau, ngươi thả ta ra trước!

Cổ tay bị Âm Dương Quỷ Đồng bắt lấy trong nháy mắt bị bóp tím xanh, Bạch Nhạc nhe răng nhếch miệng hô.

- Ngươi còn biết cái gì, nói.

Ánh mắt Âm Dương Quỷ Đồng lạnh lùng, buông cổ tay Bạch Nhạc ra, âm u mở miệng nói.

- Không, không có gì...

Bạch Nhạc lắc đầu, vẻ mặt vô tội trả lời.

- Vân tiên tử nói, khí tức của thanh kiếm kia bị Thông Thiên Ma Quân che đậy, nàng cũng không cảm giác thấy, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp ngu nhất, lục soát dãy núi...!Nàng còn nói, không cho phép nói việc này cho bất luận kẻ nào, hơn nữa nếu có thể tìm thanh kiếm này về, sẽ giúp ta mở Linh Phủ, trở thành đệ tử nội môn.

Thời điểm nghe Bạch Nhạc nói nửa câu trước, Âm Dương Quỷ Đồng đã chuẩn bị hạ sát thủ, nhưng mấy câu phía sau, lại để hắn thu liễm sát ý.

Bản thân Côn Ngô Kiếm là chí bảo của Đạo Lăng Thiên Tông, bây giờ Vân Mộng Chân, Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông cũng cảm giác không đến khí tức của Côn Ngô Kiếm, chỉ có thể dùng loại biện pháp ngu ngốc này tìm, chẳng lẽ hắn có biện pháp khác sao?

Đừng nhìn Côn Ngô Kiếm rất nổi tiếng, thế nhưng trên đời này có mấy người thực sự được gặp Côn Ngô Kiếm?

Thông Thiên Ma Quân trọng thương, tất nhiên đã sớm phong ấn khí tức của Côn Ngô Kiếm, ở dưới loại tình huống này, cho dù gặp được, chỉ sợ cũng chưa chắc có người nhận ra Côn Ngô Kiếm.


Chỉ có thể dùng loại biện pháp ngu ngốc này tìm, như vậy trước đó Bạch Nhạc gặp qua Côn Ngô Kiếm, tự nhiên là có giá trị lợi dụng.

Ngay cả Vân Mộng Chân cũng muốn lợi dụng Bạch Nhạc, nếu hắn tùy tiện giết, chẳng phải là quá ngu.

Vừa nghĩ đến đây, Âm Dương Quỷ Đồng lạnh giọng mở miệng nói.

- Bạch Nhạc đúng không? Tiểu tử, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được thanh kiếm này, ta liền tha tính mạng của ngươi, nếu không...

Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Âm Dương Quỷ Đồng vỗ mạnh, trong nháy mắt, một cỗ hắc khí tràn vào trong cơ thể Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc rên khẽ một tiếng, cảm thấy trái tim đau nhức, đứng không vững lần nữa ngã ở trên mặt đất, trên đầu mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống, toàn thân theo bản năng cuộn mình lại, lạnh run run.

- Ta có thể để ngươi sống, tự nhiên cũng có thể để ngươi sống không bằng chết! Tìm được kiếm, ta có thể để ngươi không hao tổn chút nào rời đi, nếu tìm không thấy...!Ta cam đoan, thống khổ như thế này bất quá chỉ là một chút thức nhắm khai vị mà thôi.

- Ta...!Ta rõ ràng!

Thân thể không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra thanh âm gào thét thống khổ, Bạch Nhạc dùng hết toàn lực gật đầu đáp ứng.

Cho tới giờ khắc này, Âm Dương Quỷ Đồng mới hài lòng nhẹ gật đầu.

- Rất tốt, như vậy từ bây giờ bắt đầu.

Sự chịu đựng của ta vốn không tốt, ngươi tốt nhất đừng chơi gian xảo gì, những phế vật kia của Linh Tê Kiếm Tông còn không cứu được ngươi.

Phất phất tay, ma khí xâm nhập trong cơ thể Bạch Nhạc bị đuổi ra hơn phân nửa, mặc dù còn có chút thống khổ, nhưng đã ở trong phạm trù có thể chịu được.

Bạch Nhạc giãy dụa từ dưới đất bò dậy, nhưng trong lòng không nhịn được thở dài một hơi.


Chút hành hạ này hắn còn không có để ở trong lòng, trọng yếu là, chí ít tạm thời bảo vệ được mạng nhỏ, sau đó phải làm như thế nào, cũng chỉ có thể đi trước một bước tính một bước.

...!...!...!.

- Họ Phong, ngươi nói cái gì?

Dương Nghiên nhìn chằm chằm Phong Thần, nghiêm nghị quát mắng.

- Dương sư huynh, ngươi không cần đùa nghịch tính tình với ta, hiện tại tình huống như thế nào, ngươi ta đều rất rõ ràng, tin tức Thông Thiên Ma Quân đã bị tiết lộ ra, Âm Dương Quỷ Đồng có thể đến, ma đầu khác tự nhiên cũng có thể đến! Hiện tại toàn bộ hậu sơn đã không an toàn, ngươi không sợ chết là sự tình của ngươi, không nên kéo chúng ta theo.

Phong Thần hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói.

- Bây giờ chỉ có trở về, báo cáo tin tức cho tông môn bàn bạc kỹ hơn.

- Đánh rắm!

Dương Nghiên chỉ vào Phong Thần, không chút khách khí mắng.

- Từ nơi này trở về tông môn, chí ít cũng phải ba ngày! Đến lúc đó, thi cốt của Bạch sư đệ đã rét lạnh, họ Phong, ngươi đừng quên, cái mạng này của chúng ta là Bạch sư đệ cứu, vong ân phụ nghĩa, tính là nam nhân gì.

Sắc mặt của Phong Thần có chút khó coi nói.

- Dương Nghiên, trong lòng ngươi nên rõ ràng, rơi vào trong tay Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch Nhạc hẳn phải chết không nghi ngờ! Tín phù trong tay chúng ta cũng đã không còn, như vậy đi loạn ở trong núi có làm được gì? Đệ tử nội môn và các trưởng lão đều ở chỗ sâu trong núi, hiện tại tiếp tục đi vào, thì có khác nào chịu chết?



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương