Dung Dũ tuổi cũng thực trẻ, năm nay tựa hồ mới chỉ có hai mươi ba. Ở tuổi đó đã có thể lên làm lục bộ thượng thư (sáu bộ: Lại, Lễ, Hộ, Binh, Hình, Công), có thể thấy được người này tâm cơ quyết đoán.

Hơn nữa, người trẻ tuổi này còn có gương mặt của kẻ gây tai họa, mà hắn đối với những thứ xinh đẹp thường không có sức chống cự. Cứ nhìn dung nhan Dung Dũ kia tuyệt đối có thể gọi là tuyệt diễm, khuôn mặt thon dài, mắt phượng mị lệ, làn môi mỏng, ánh mắt lạnh.

Nhưng tướng mạo như thế sinh ở trên người Dung thượng thư, chỉ làm cho người ta cảm thấy lạnh run.

Thanh niên một thân hắc bào mộc mạc, làn da trắng tựa chưa từng thấy qua ánh mặt trời, toàn thân như luôn toát ra ánh đao, còn là loại ra khỏi vỏ tất đổ máu, âm khí rất nặng. Một đôi mắt lạnh lẽo nhìn không ra nửa điểm ấm áp, vừa cứng rắn lại lạnh lùng, có thể so sánh được với luật lệ cứng nhắc của Khánh quốc.

Nghe nói Dung Dũ lúc thẩm phạm nhân đều có thủ đoạn làm cho người ta sợ hãi. Dù sao trên đời này không có án tử nào hắn thẩm không ra, cũng không có chuyện gì hắn hỏi không được, người có mạnh miệng bao nhiêu, đến tay Dung Dũ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng.

Ngẫm lại địa lao Hình bộ kia quanh năm âm phong từng trận, lại nghĩ đến diễm dung âm lãnh của Dung thượng thư, cho nên cái tên “Ngọc diện Diêm vương” cũng thực là chuẩn xác. Sở Kiều bị phân đến Hình bộ làm việc, cho tới bây giờ, hẳn đã muốn xương cốt cũng không còn đi.

Sở Tang đặt tay lên cánh tay kia, chậm rãi xuống khỏi xe ngựa to lớn. Lần này là cải trang vi hành, hết thảy đều giản lược, hắn bất quá cũng chỉ mặc một thân trang phục lão gia nhà giàu tầm thường, không chút nào làm cho người chú ý.

Bước vào hành quán mà Sở vương tu kiến, Sở Tang một đường đều đi chậm rì rì, thong dong thanh thản. Dù sao, ôn tuyền không đi được, cũng chỉ có thể hảo hảo mà lấy lần này làm thành một chuyến du xuân.

Bất quá hành quán này sửa sang cũng thật lớn. Sở Tang lạnh nhạt nhìn, Khánh đế xưa nay lấy tiết tỉnh (tiết kiệm) làm gốc, hết thảy chi phí vô ích đều không lạm dụng, cho nên Khánh cung tuy lớn, nhưng nhiều năm không tu sửa đại quy mô, nói ra, thật còn không tinh xảo bằng hành cung của một phiên vương.

Năm bước lại có một lầu, mười bước lại có một gác, ở những nơi rẽ lại có đình các, trên hành lang quanh co tùy ý đều có thể thấy được hoa văn trang sức tinh tế rườm rà, bên đường vắng vẻ đầy kỳ thạch dị thảo (hoa cỏ đá lạ, hiếm gặp). Hắn dừng lại bên hồ sen, nhìn mảnh đất vượt xa diện tích tiêu chuẩn mà phiên vương được dùng, cười nói với Dung Dũ: “Dung ái khanh, Sở vương cũng thật biết hưởng thụ.”

Dung Dũ đứng ở một bên, trong đáy mắt ngập tràn tức giận: “Hồi bẩm bệ hạ, nơi này đất và tường ngói đều là cống phẩm hải ngoại, nguyên chỉ cho trong cung sử dụng, còn chạm trổ hoa văn hình rồng bên kia nào phải phiên vương có thể dùng. Sở vương to gan dám ở kinh thành khoanh đất làm hành quán, mô phỏng Khánh cung mà xây hết sức xa hoa, theo lễ nghĩa khuôn phép, chính là dưới chân thiên tử còn dám làm càn!”

Ái khanh, ánh mắt ngươi thật là tốt, nhìn thật lợi hại a.

Hắn ngắm hồ mà than thở, kỳ thật, chuyện hành quán này là thượng thượng nhiệm (cách hai đời trước) Sở vương rầm rộ tu kiến, cùng Sở vương hiện tại không có gì quan hệ gì nhiều. Năm đó Khánh quốc đúng là ngoại ưu nội hoạn (lo ngoài họa trong), cùng với hắn hiện tại nhàn nhã hoàn toàn tương phản. Lúc ấy không may ngoài có tộc Hung nô xâm chiếm, trong có hoàng tử đoạt vị, các phiên vương tự nhiên cũng rục rịch kiêu ngạo, chi phí ăn mặc đều đòi hỏi ở đế vương.

Đáng thương Sở vương hiện tại lại thành món khai vị của Thái tử, cho dù chuyện không liên quan cũng phải có liên quan. Tóm lại, ngươi đã vượt khuôn phép, tất cả sổ sách tính hết một lần, không có đường thoát.

Dung Dũ chưởng quản Hình bộ đã được ba năm, hành quán này cách kinh thành cũng không xa, hắn làm sao có thể không biết chuyện Sở vương khuyên địa du củ (vượt giới hạn), chính là không nói thôi, dồn khí lực chuẩn bị cho một lần lọt vào hạ thạch này. Hắn lần này đột kích vi hành, cũng không thông tri Sở vương, nghe nói Sở vương đã nằm trên giường nhiều ngày, ân, kinh hách người bệnh là rất không tốt.

Sở vương đã gần sáu mươi miệng như bị nhét vào cái trứng chim lớn, ánh mắt trì độn từ trên giường lăn xuống: “Bệ hạ…tiểu vương không biết người đến tội đáng chết vạn lần, bệ hạ thứ tội…”

Đã nói là vi hành, nếu ngươi biết thì sao được. Sở Tang giả vờ cười vài cái, thoải mái nói: “Không cần kích động, quả nhân nghe nói ngươi bị bệnh nên đến xem mà thôi. Khẩn trương như thế làm cái gì, quả nhân cũng sẽ không ăn ngươi…”

Người hầu mang đệm mềm lót lên ghế dựa đầy đặn êm ái rồi, hắn mới thoải mái mà ngồi lên, tay bưng trà, ngắm nghía thần sắc như có bệnh của Sở vương cũng đã tuổi cao sức yếu, không khỏi cảm khái.

Thái tử mấy hôm nay thực sự ép người phát sốt, ngày ấy ở yến hội Sở vương vẫn là một lão nhân thần khí rạng ngời phú quý, hiện tại đã trở thành hoàng hoa (hoa daylily, hoa hiên) héo rồi.

Mà trong lòng Sở vương còn đang kêu khổ thấu trời, nào có người thăm bệnh không mang theo thái y mà lại mang theo Hình bộ sát thần đâu chứ…

Ánh mắt âm hàn của Dung Dũ lướt trên mặt Sở vương vài cái, làn môi mỏng tựa hồ là mím lại một chút, Sở vương như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chân mềm nhũn quỳ sụp trên mặt đất: “Bệ hạ minh giám, tiểu vương có một trăm lá gan, một ngàn lá gan cũng không dám…không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này, trong đó tất có kỳ quái, bệ hạ nên vì tiểu vương làm chủ a!”

Nhăn nhăn cái mũi, hắn không kiên nhẫn phất tay: “Quả nhân đã nói đến thăm ngươi một chút mà thôi, đừng quỳ, đứng lên đi, cũng không ngại sàn nhà lạnh sao.”

Sở vương đầu gối đang tính toán mọc rễ nảy mầm trên sàn nhà, không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, tiểu vương thật không có làm chuyện này, nhất định là có người hãm hại ta. Tấm lòng của tiểu vương đối với bệ hạ có trời đất chứng giám…”

Đừng, đừng nói cứ như là quả nhân với ngươi mệnh định tam thế vậy chứ.

Sở Tang trong lòng bật cười, trên mặt vẫn là biểu tình không mặn không nhạt, thần thái cao cao tại thượng: “Chuyện lần này Hình bộ sẽ tra ra chân tướng, không phải ngươi làm thì ai cũng không oan uổng đến trên đầu ngươi. Sao hả, Sở vương đối với Dung ái khanh của quả nhân không tin tưởng như vậy sao?”

“Sao có thể chứ…” Sở vương hít một ngụm lãnh khí, cười khan: “Người trong thiên hạ đều biết Dung đại nhân cương trực công chính, tiểu vương tự nhiên…tự nhiên là yên tâm.”

Đặt chén trà xuống, cái đệm mềm mại này làm hại hắn ngồi đến không muốn đứng lên, hắn kéo dài từng chữ, từ từ nhẹ nhàng nói: “Trữ Uyên, Sở vương tín nhiệm ngươi như thế, ngươi cũng không thể làm cho Sở vương thất vọng.”

Trực tiếp gọi tên tự của Dung Dũ, vừa thể hiện sự thân cận, lại làm cho Sở vương hiểu được, ngươi không tin Dung Dũ, cũng chính là không tin Sở Tang hắn, hoàng đế còn không tin, thì ngay cả hoàng hoa héo ngươi cũng không thể làm nữa.

Dung Dũ tựa hồ là hơi dừng lại, mím môi, hình như là vì một tiếng Trữ Uyên vừa rồi kia mà gấp gáp: “Dạ, thần nhất định không làm nhục sứ mệnh, sẽ đem án này điều tra rõ ràng.”

Một làn ửng hồng từ bên vành tai người thanh niên chậm rãi bừng lên, như chu sa rực rỡ trên giấy Tuyên Thành, gợn lên từng chút từng chút một.

Hỏng mất, hắn vừa nhìn thấy dung mạo tươi đẹp như gấm của Dung thượng thư, tâm khó tránh khỏi lại chao đảo một hồi. Ngày thường Dung Dũ đều là một bộ mặt chính nhi bát kinh (chính khí nghiêm trang) lạnh lùng như lão thiên gia hạ phàm, chút luống cuống vừa rồi thật sự là kỳ quan ngàn năm khó gặp, hại hắn có chút tâm động.

Liếc xuống, Sở vương nhìn ánh mắt đã thành ngây dại, mắt thẳng tắp chằm chằm, trong miệng còn thì thào: “Vậy làm phiền Dung đại nhân.”

Người này đã bước nửa chân vào quan tài, mà sắc tâm còn không thay đổi. Ánh mắt hắn trầm xuống, trong lòng dâng lên một nỗi hờn giận không rõ là gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương