Thái Thượng Hoàng
-
Chương 46
Sở Tang động khung rối trong tay, ngồi trên ghế nhỏ phía sau màn trắng, xướng khúc Chiêu Quân xuất tái.
Càng xướng ngực càng trống rỗng, loại tình tự thất lạc bi thương này trước kia quá mức hiếm thấy, thế cho nên hiện tại xướng một khúc muốn bi tình có bi tình, muốn chiều sâu có chiều sâu, cứ như sắp bị cát vàng nơi biên ải bao phủ. Nếu để cho lão bầu gánh lại đây nghe hắn xướng khúc này, tuyệt đối sẽ không chê được điều gì nữa…
Tình không thực ý không sâu, chỉ có mặt ngoài.
Chiêu Quân là một mình xa xứ nơi cát vàng vô biên, hắn bây giờ là…Mặc dù không thể nói là chúng bạn xa lánh, nhưng luận lẻ loi hiu quạnh thì cũng không sai. Duy nhất Sở Liệt còn ở bên cạnh thì lại là một con sói con ăn…ăn tươi nuốt sống người, làm cho hắn khó có thế tự kiềm chế tim đập gia tốc, càng thêm cảm thấy tội lỗi.
Cam chịu ném bì ảnh luôn xem như trân bảo xuống đất, vùi đầu nơi tay cánh tay, hít sâu vài hơi xong trong mũi lại càng thêm đau nhức không chịu nổi. Hắn muốn thanh tĩnh, sớm đã cho cung nữ thái giám lui ra ngoài điện, hiện giờ một mình đứng giữa cung điện trống trải, càng làm cho người ta cảm thấy… muốn ngủ gà ngủ gật.
Đã nhiều ngày vì cái chết của Sở Kiều mà lo lắng mệt mỏi, lại đã có vài đêm không thể ngủ yên, tinh thần hoảng hốt, gối lên cánh tay của mình như vậy lại thật thần kỳ cỏ vài phần cảm giác an toàn, chính là cái loại an toàn làm cho mí mắt người ta có thể yên tâm khép lại.
Tóc rối tung ở sau đầu, giữa cơn buồn ngủ nặng nề chợt thấy cổ tay một mảnh lạnh lẽo, lại không phải xúc cảm của tóc mình.
“Bệ hạ…là ta.”
Hắn bị thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện này làm tỉnh lại, sau khi xác định mình không mờ mắt, thất thần thầm thì một câu: “Dung…Dung Dũ, ngươi đến nơi này làm cái gì?”
Thanh niên trước mắt mặc y phục thị vệ bình thường, dưới mũ giáp màu đen nặng nề lộ ra tuấn dung thon gầy lãnh diễm, màu da âm bạch như quanh năm không thấy ánh mặt trời, đúng là người gần đây vừa quang vinh thăng làm hữu tướng Dung Dũ.
“Vi thần đến đưa người đi, người cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, đúng không?” Dung Dũ chân mày mang theo nét vội vàng, tay dùng một chút lực muốn kéo người lên.
“Đau…” Hắn suy sụp mặt, hốc mắt hồng hồng: “Ngươi…ngươi kéo tóc quả nhân làm cái gì…”
Thanh niên theo bản năng xấu hổ thu tay về, nhưng lại giống như lập tức phản ứng lại được, một lần nữa bắt lấy cổ tay hắn: “Vi thần đã bố trí tốt lắm, bệ hạ, cùng vi thần đi thôi, người ở lại nơi này tự mình không thấy khó chịu sao?”
Sở Tang run rẩy một chút, khó chịu chứ, sao có thể không khó chịu? Hắn làm thái thượng hoàng, ngày so với trước kia càng khó qua, bị người vây nuôi, giống như con vẹt chỉ biết kêu vạn tuế cát tường kia của hắn vậy, đần độn mặc người đùa giỡn.
“Đi…đi nơi nào?” Hắn nắm lại tay Dung Dũ, trong mắt dần có nét hưng phấn: “Quả nhân có thể đi đâu?”
Thanh niên trong mắt không hề lẫn một tia tạp chất, đen thuần, hắn thậm chí có thể thấy rõ bộ dáng tóc tai rối loạn của mình.
“Trời đất bao la không phải đều là của người sao, ngươi thích đi nơi nào cũng có thể a.” Gương mặt lãnh tước của Dung Dũ như có hơi mất tự nhiên nói tiếp: “Vi thần sẽ đi cùng người.”
Cách một bức tường cao này, bên ngoài chính là giang sơn cẩm tú, hắn sống nửa đời người cũng chưa từng tự tại, giờ đây tùy hứng một hồi lại như thế nào? Dù sao hắn cũng đã là kẻ bại hoại nhập không được từ đường tiến không được hoàng lăng, bình đã vỡ thì sợ gì rơi nữa.
“Vậy ngươi làm sao bây giờ? Ngươi vừa mới…”
“Chuyện này vi thần về sau lại giải thích, trước thay y phục đã.”
Dung Dũ nhanh chóng lấy ra một bộ y phục thái giám cùng với bài tử xuất cung, miệng nói đợi lát nữa lúc kiểm tra đồ qua cửa cung thì nên ứng đối như thế nào.
Lời nói thao thao bất tuyệt bỗng nhiên dừng lại, thanh niên nhìn người vẫn tóc rối tán loạn trước mắt, khụ một tiếng, nói: “Bệ hạ, tóc người phải chải lại mới được.”
“Quả nhân không biết chải.” Sở Tang nhìn cái lược thanh niên vừa nhét vào tay mình, có chút ủy khuất: “Dài như vậy, quả nhân sao có thể làm được.”
Gương mặt hơi trắng quá mức của Dung Dũ tựa hồ có nhiệt khí bay lên, từ trong tay Sở Tang nhận lại lược: “Vậy…vi thần đến làm đi.”
Hắn vội gật đầu không ngừng.
Kiềm chế trái tim đang kịch liệt nhảy lên, hắn xen lẫn trong đội ngũ thái giám Dung Dũ đã an bài tốt, thoáng cúi đầu, một đường thuận lợi đến nơi kiểm tra để đuợc thông hành ra ngoài Khánh cung.
Thanh niên đứng đằng trước bình tĩnh giao bài tử xuất cung cho thái giám phụ trách kiểm tra, đồng thời dùng cằm chỉ về đám tiểu thái giám theo sau: “Đây đều là xuất cung mua thức ăn.”
“Được rồi, đi đi, nhớ rõ trở về đúng giờ.” Thái giám phụ trách kiểm tra nhìn sơ qua một cái liền phất tay cho đi.
Dị thường thuận lợi a, Sở Tang chà xát mồ hôi dày đặc trong lòng bàn tay, sải bước đi theo.
“Này, từ từ, ngươi dừng lại, dừng lại.” Thái giám vốn đang cùng thị vệ khác nói chuyện phiếm bỗng nhiên ngẩng đầu, một ngón tay chỉ vào giữa đội ngũ thái giám, bất thiên bất tà trúng ngay Sở Tang.
“Người là người cung nào a? Sao lại lạ mắt như vậy?” Thanh âm chói tai nửa giống nam nửa giống nữ vang lên.
“Người kia a? Là mới đến.” Thanh niên ở phía trước không mặn không nhạt giải thích, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra một chút vội vàng xao động.
“Ân, mới đến.” Hắn hơi khàn giọng đáp lại.
“A, ta đã nói mà, bao nhiêu tuổi nha?” Cũng không biết có phải vì công việc canh cửa quá mức nhàm chán hay không, thái giám kia liền một bộ tư thế muốn tìm người đùa trêu cợt người mới.
Sở Tang mặt không tránh khỏi đỏ hồng lên, nhịn xuống xúc động muốn lão lệ tung hoành, gian nan nói: “Mười tám…” Thể diện của Sở gia thật sự đều đã bị đồ bất hiếu là hắn làm mắt hết sạch sẽ rồi.
“Hắc, không nói thật đúng là nhìn không ra, vừa thấy chính là mới đến…” Thái giám kia một bộ hiểu rõ, tiếp tục phất tay: “Đi thôi đi thôi, đi nhanh về nhanh a.”
Hắn nhìn đầu vai thanh niên đang đứng đằng trước tựa hồ lập tức thả lỏng một chút, xem ra là vừa tránh được một kiếp.
Một bước ra khỏi cửa cung, tựa hồ ánh mặt trời bên ngoài cũng sáng rọi hơn vài phần, sáng đến nỗi cơ hồ lão lệ của hắn đều chen chúc tranh nhau muốn rơi ra ngoài.
Lại đi thêm vài bước, sẽ cách Sở Liệt càng xa.
Hắn đi, để lại nhi tử ở nơi đó, Sở Liệt biết hắn đi rồi không biết sẽ có biểu tình gì, nhất định sẽ khổ sở, nhất định sẽ thực ủy khuất.
Vừ nghĩ như vậy, bước chân liền không tự chủ được mà chậm lại, tiểu thái giám đằng sau một bước không kịp ngừng, liền dẫm lên gót chân hắn.
“Đằng sau làm sao vậy?”
Thanh niên đi đến, ngồi xổm xuống giúp hắn một phen, Sở Tang hoảng hốt bất định nhìn lại tường cung đen tối nặng nề không chút nhân khí phía sau, lại nhìn về quan đạo thẳng tắp khang trang phía trước.
Bên ven bờ suối chảy qua ngự hoa viên, sen trôi chen chúc, tạp hoa giao nhau, nhìn qua như thêu.
Con đường đó là năm xưa các công tượng hoa tượng dựa theo yêu cầu của hắn mà tu kiến, mỗi lần giục ngựa trở về, bước trên muôn hoa, giẫm lên cảnh xuân, bộ dạng sung sướng vô lo trước kia thật cứ như chuyện đã qua một đời.
Dung Dũ như nhìn ra tâm sự của hắn, tay không buông ra, càng thêm dùng lực, ám chỉ: “Cần phải đi, chậm trở về sẽ bị phạt.”
Hắn cúi đầu, ân một tiếng.
Nếu không đi, hắn sợ mình thật sự sẽ không nhịn được thống khổ tịch mịch, sẽ đáp ứng Sở Liệt, tự mình đưa cái thân chỉ còn dính chút thịt vụn của mình lên tận cửa cho người ta gặm như xương cốt.
Hắn không có nghị lực của Ngô Cương chặt cây, để rõ ràng có Thường Nga bên cạnh mà vẫn giả như không thèm để ý chút nào, hắn thật không có nghị lực đó.
Lão thiên đã sắp nhổ hết người bên cạnh hắn đi, hắn một gốc cây già thối nát cũng đã sắp chống đỡ không được nữa rồi.
Nếu như quyết tâm không được, vậy né tránh tốt lắm. Nghĩ như vậy, trên chân cũng có khí lực, bước càng thêm nhanh hơn.
Càng xướng ngực càng trống rỗng, loại tình tự thất lạc bi thương này trước kia quá mức hiếm thấy, thế cho nên hiện tại xướng một khúc muốn bi tình có bi tình, muốn chiều sâu có chiều sâu, cứ như sắp bị cát vàng nơi biên ải bao phủ. Nếu để cho lão bầu gánh lại đây nghe hắn xướng khúc này, tuyệt đối sẽ không chê được điều gì nữa…
Tình không thực ý không sâu, chỉ có mặt ngoài.
Chiêu Quân là một mình xa xứ nơi cát vàng vô biên, hắn bây giờ là…Mặc dù không thể nói là chúng bạn xa lánh, nhưng luận lẻ loi hiu quạnh thì cũng không sai. Duy nhất Sở Liệt còn ở bên cạnh thì lại là một con sói con ăn…ăn tươi nuốt sống người, làm cho hắn khó có thế tự kiềm chế tim đập gia tốc, càng thêm cảm thấy tội lỗi.
Cam chịu ném bì ảnh luôn xem như trân bảo xuống đất, vùi đầu nơi tay cánh tay, hít sâu vài hơi xong trong mũi lại càng thêm đau nhức không chịu nổi. Hắn muốn thanh tĩnh, sớm đã cho cung nữ thái giám lui ra ngoài điện, hiện giờ một mình đứng giữa cung điện trống trải, càng làm cho người ta cảm thấy… muốn ngủ gà ngủ gật.
Đã nhiều ngày vì cái chết của Sở Kiều mà lo lắng mệt mỏi, lại đã có vài đêm không thể ngủ yên, tinh thần hoảng hốt, gối lên cánh tay của mình như vậy lại thật thần kỳ cỏ vài phần cảm giác an toàn, chính là cái loại an toàn làm cho mí mắt người ta có thể yên tâm khép lại.
Tóc rối tung ở sau đầu, giữa cơn buồn ngủ nặng nề chợt thấy cổ tay một mảnh lạnh lẽo, lại không phải xúc cảm của tóc mình.
“Bệ hạ…là ta.”
Hắn bị thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện này làm tỉnh lại, sau khi xác định mình không mờ mắt, thất thần thầm thì một câu: “Dung…Dung Dũ, ngươi đến nơi này làm cái gì?”
Thanh niên trước mắt mặc y phục thị vệ bình thường, dưới mũ giáp màu đen nặng nề lộ ra tuấn dung thon gầy lãnh diễm, màu da âm bạch như quanh năm không thấy ánh mặt trời, đúng là người gần đây vừa quang vinh thăng làm hữu tướng Dung Dũ.
“Vi thần đến đưa người đi, người cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, đúng không?” Dung Dũ chân mày mang theo nét vội vàng, tay dùng một chút lực muốn kéo người lên.
“Đau…” Hắn suy sụp mặt, hốc mắt hồng hồng: “Ngươi…ngươi kéo tóc quả nhân làm cái gì…”
Thanh niên theo bản năng xấu hổ thu tay về, nhưng lại giống như lập tức phản ứng lại được, một lần nữa bắt lấy cổ tay hắn: “Vi thần đã bố trí tốt lắm, bệ hạ, cùng vi thần đi thôi, người ở lại nơi này tự mình không thấy khó chịu sao?”
Sở Tang run rẩy một chút, khó chịu chứ, sao có thể không khó chịu? Hắn làm thái thượng hoàng, ngày so với trước kia càng khó qua, bị người vây nuôi, giống như con vẹt chỉ biết kêu vạn tuế cát tường kia của hắn vậy, đần độn mặc người đùa giỡn.
“Đi…đi nơi nào?” Hắn nắm lại tay Dung Dũ, trong mắt dần có nét hưng phấn: “Quả nhân có thể đi đâu?”
Thanh niên trong mắt không hề lẫn một tia tạp chất, đen thuần, hắn thậm chí có thể thấy rõ bộ dáng tóc tai rối loạn của mình.
“Trời đất bao la không phải đều là của người sao, ngươi thích đi nơi nào cũng có thể a.” Gương mặt lãnh tước của Dung Dũ như có hơi mất tự nhiên nói tiếp: “Vi thần sẽ đi cùng người.”
Cách một bức tường cao này, bên ngoài chính là giang sơn cẩm tú, hắn sống nửa đời người cũng chưa từng tự tại, giờ đây tùy hứng một hồi lại như thế nào? Dù sao hắn cũng đã là kẻ bại hoại nhập không được từ đường tiến không được hoàng lăng, bình đã vỡ thì sợ gì rơi nữa.
“Vậy ngươi làm sao bây giờ? Ngươi vừa mới…”
“Chuyện này vi thần về sau lại giải thích, trước thay y phục đã.”
Dung Dũ nhanh chóng lấy ra một bộ y phục thái giám cùng với bài tử xuất cung, miệng nói đợi lát nữa lúc kiểm tra đồ qua cửa cung thì nên ứng đối như thế nào.
Lời nói thao thao bất tuyệt bỗng nhiên dừng lại, thanh niên nhìn người vẫn tóc rối tán loạn trước mắt, khụ một tiếng, nói: “Bệ hạ, tóc người phải chải lại mới được.”
“Quả nhân không biết chải.” Sở Tang nhìn cái lược thanh niên vừa nhét vào tay mình, có chút ủy khuất: “Dài như vậy, quả nhân sao có thể làm được.”
Gương mặt hơi trắng quá mức của Dung Dũ tựa hồ có nhiệt khí bay lên, từ trong tay Sở Tang nhận lại lược: “Vậy…vi thần đến làm đi.”
Hắn vội gật đầu không ngừng.
Kiềm chế trái tim đang kịch liệt nhảy lên, hắn xen lẫn trong đội ngũ thái giám Dung Dũ đã an bài tốt, thoáng cúi đầu, một đường thuận lợi đến nơi kiểm tra để đuợc thông hành ra ngoài Khánh cung.
Thanh niên đứng đằng trước bình tĩnh giao bài tử xuất cung cho thái giám phụ trách kiểm tra, đồng thời dùng cằm chỉ về đám tiểu thái giám theo sau: “Đây đều là xuất cung mua thức ăn.”
“Được rồi, đi đi, nhớ rõ trở về đúng giờ.” Thái giám phụ trách kiểm tra nhìn sơ qua một cái liền phất tay cho đi.
Dị thường thuận lợi a, Sở Tang chà xát mồ hôi dày đặc trong lòng bàn tay, sải bước đi theo.
“Này, từ từ, ngươi dừng lại, dừng lại.” Thái giám vốn đang cùng thị vệ khác nói chuyện phiếm bỗng nhiên ngẩng đầu, một ngón tay chỉ vào giữa đội ngũ thái giám, bất thiên bất tà trúng ngay Sở Tang.
“Người là người cung nào a? Sao lại lạ mắt như vậy?” Thanh âm chói tai nửa giống nam nửa giống nữ vang lên.
“Người kia a? Là mới đến.” Thanh niên ở phía trước không mặn không nhạt giải thích, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra một chút vội vàng xao động.
“Ân, mới đến.” Hắn hơi khàn giọng đáp lại.
“A, ta đã nói mà, bao nhiêu tuổi nha?” Cũng không biết có phải vì công việc canh cửa quá mức nhàm chán hay không, thái giám kia liền một bộ tư thế muốn tìm người đùa trêu cợt người mới.
Sở Tang mặt không tránh khỏi đỏ hồng lên, nhịn xuống xúc động muốn lão lệ tung hoành, gian nan nói: “Mười tám…” Thể diện của Sở gia thật sự đều đã bị đồ bất hiếu là hắn làm mắt hết sạch sẽ rồi.
“Hắc, không nói thật đúng là nhìn không ra, vừa thấy chính là mới đến…” Thái giám kia một bộ hiểu rõ, tiếp tục phất tay: “Đi thôi đi thôi, đi nhanh về nhanh a.”
Hắn nhìn đầu vai thanh niên đang đứng đằng trước tựa hồ lập tức thả lỏng một chút, xem ra là vừa tránh được một kiếp.
Một bước ra khỏi cửa cung, tựa hồ ánh mặt trời bên ngoài cũng sáng rọi hơn vài phần, sáng đến nỗi cơ hồ lão lệ của hắn đều chen chúc tranh nhau muốn rơi ra ngoài.
Lại đi thêm vài bước, sẽ cách Sở Liệt càng xa.
Hắn đi, để lại nhi tử ở nơi đó, Sở Liệt biết hắn đi rồi không biết sẽ có biểu tình gì, nhất định sẽ khổ sở, nhất định sẽ thực ủy khuất.
Vừ nghĩ như vậy, bước chân liền không tự chủ được mà chậm lại, tiểu thái giám đằng sau một bước không kịp ngừng, liền dẫm lên gót chân hắn.
“Đằng sau làm sao vậy?”
Thanh niên đi đến, ngồi xổm xuống giúp hắn một phen, Sở Tang hoảng hốt bất định nhìn lại tường cung đen tối nặng nề không chút nhân khí phía sau, lại nhìn về quan đạo thẳng tắp khang trang phía trước.
Bên ven bờ suối chảy qua ngự hoa viên, sen trôi chen chúc, tạp hoa giao nhau, nhìn qua như thêu.
Con đường đó là năm xưa các công tượng hoa tượng dựa theo yêu cầu của hắn mà tu kiến, mỗi lần giục ngựa trở về, bước trên muôn hoa, giẫm lên cảnh xuân, bộ dạng sung sướng vô lo trước kia thật cứ như chuyện đã qua một đời.
Dung Dũ như nhìn ra tâm sự của hắn, tay không buông ra, càng thêm dùng lực, ám chỉ: “Cần phải đi, chậm trở về sẽ bị phạt.”
Hắn cúi đầu, ân một tiếng.
Nếu không đi, hắn sợ mình thật sự sẽ không nhịn được thống khổ tịch mịch, sẽ đáp ứng Sở Liệt, tự mình đưa cái thân chỉ còn dính chút thịt vụn của mình lên tận cửa cho người ta gặm như xương cốt.
Hắn không có nghị lực của Ngô Cương chặt cây, để rõ ràng có Thường Nga bên cạnh mà vẫn giả như không thèm để ý chút nào, hắn thật không có nghị lực đó.
Lão thiên đã sắp nhổ hết người bên cạnh hắn đi, hắn một gốc cây già thối nát cũng đã sắp chống đỡ không được nữa rồi.
Nếu như quyết tâm không được, vậy né tránh tốt lắm. Nghĩ như vậy, trên chân cũng có khí lực, bước càng thêm nhanh hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook