Thái Thượng Hoàng
-
Chương 44
Người được nâng đi rồi, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu, không bao lâu sau cũng được rửa sạch sẽ.
Vết máu trên mặt đất lưu lại qua vài ngày cũng đã biến mất, nếu không phải tự mình trải qua, hắn nhất định sẽ không nghĩ hậu bối mà mình yêu thương đã chết ở nơi này.
Han tình nguyện Sở Kiều hiểu được nhân tình ấm lạnh, hiểu được tị hiềm, hiểu được bo bo giữ mình, cũng đều tốt hơn hiện tại bị mất mạng.
Hắn hốt hoảng nhớ lại chuyện thật lâu trước đây, khi đó hắn cũng còn thực trẻ tuổi, so với Sở Kiều lớn hơn không được bao nhiêu. Hắn ở ngoài cung nhận thức Vĩnh Trữ, chỉ cảm thấy ngày qua vui vẻ thuận lợi đến không thể hơn nữa, hận không thể báo tin mình có chí hữu cho khắp cả thiên hạ.
Đương nhiên đây là chuyện không có khả năng, vì thế hắn chỉ tính giới thiệu Vĩnh Trữ cho Sở Bình nhận thức. Sở Bình cùng hăn lớn lên, tình như huynh đệ, bọn họ nếu quen biết tất cũng sẽ trở thành hảo hữu. Ôm loại tâm tình muốn cùng người chia sẻ này, hắn kéo Vĩnh Trữ đến một gian tửu lâu ngoài thành.
“Làm gì a, thần thần bí bí…” Thanh niên bị người dắt tay áo suốt một đường lộ ta bộ dáng thực không kiên nhẫn: “Tiểu Sở, ngươi muốn làm gì a?”
Lúc đã sắp đến tửu lâu, hắn mới cười đáp: “Ân, ta muốn mang ngươi đi gặp biểu ca ta, hắn cùng tuổi với ngươi.”
Vĩnh Trữ sửng sốt, hất mạnh tay của đối phương ra, thần sắc hơi gượng gạo: “Ngươi đi là được, ta sẽ không đi.”
‘Ta đã hẹn người ta rồi, ngươi cũng không thể làm ta thất ước đi?” Hắn nhíu mày nhìn thanh niên.
Vĩnh Trữ ánh mắt dời đi, nói: ‘Ta không muốn gặp người ngoài.”
“Này, ngươi sao lại không tự nhiên như vậy? Biểu ca ta cũng không phải người ngoài, nhận thức một chút thì có làm sao?” uổng hắn lòng tràn đầy vui mừng muốn giới thiệu đối phương như là bằng hữu trọng yếu nhất cho biểu huynh của mình như vậy, thanh niên lại một bộ tuyệt không cảm kích làm cho hắn thực căm tức.
“Biểu ca ta cũng đã đến rồi, ngươi muốn để ta thất tín với người ta?” Hắn tiến lên, lòng tràn đầy hờn giận nói.
“Tiêu Sở, ta không có ý gì, này…” Khuôn mặt luôn luôn phong lưu anh tuấn của Vĩnh Trữ tựa hồ có chút chua xót, cuối cùng mím môi nói: “Ta đi là được, ngươi đừng nóng giận.”
Hắn hồ nghi nhìn kỹ.
Vĩnh Trữ hai tay nâng lên, nhận thua nói: “Được được, ta đi, khẳng định đi, nếu như không đi liền nguyền rủa ta chết không có chỗ chôn, được chưa?”
Gian tửu lâu ngoài thành này là sản nghiệp của Sở Bình, khung cảnh tú nhã, trang hoàng tinh diệu, xây trên mảnh đất ngay giữa thanh sơn tú thủy, thật sự là lựa chọn có một không hai cho việc phóng thân giao hữu.
Hẳn cùng Vĩnh Trữ đi vào căn phòng phong cảnh tốt nhất trên lầu cao nhất tửu lâu, còn chưa bước vào đã ngửi thấy một cỗ hương trà bích loa xuân lượn lờ, đương nhiên còn có ánh kim quang lòe lòe không thể bỏ qua kia nữa.
“A, đến rồi? Nhanh ngồi đi…” Sở Bình nhiệt tình đứng lên, chính là lúc tầm mắt dừng ở trên người Vĩnh Trữ nhất thời tạm dừng một lát, rồi sau đó tròng mắt lung lay vừa chuyển, hồi phục khí độ nói cười yến yến: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Thanh niên một thân áo tím, phong lưu phóng khoáng đứng ở một bên, đáp lễ: “Gặp qua vị huynh đài này.”
Trong phòng cũng coi như là không khí thân thiện, Vĩnh Trữ vốn thiện đàm, Sở Bình cũng là kẻ khéo léo quanh năm miệng như bôi mỡ, muốn làm nóng không khí cũng không khó. Chính là, hắn sao cứ cảm thấy bộ dạng Sở Bình cười dài thập phần ám muội? Xem mắt kia chớp lòe lòe, nhìn mà trong lòng hắn cũng sợ hãi.
Giữa chừng Vĩnh Trữ đứng dậy ra ngoài đi rửa tay, Sở Bình lập tức đặt chén rượu xuống, đang nghĩ muốn nói gì lại bị Sở Tang cắt ngang, chính sắc cảnh cáo: “Đừng đánh chủ ý hắn, Vĩnh Trữ là hảo hữu của ta, hiểu không?”
Biểu ca này của hắn trời sinh chính là chay mặn không kỵ, thập phần không có tiết tháo, thấy mỹ sắc là tay ngứa tâm ngứa, nói không chừng Sở Bình lại khởi tà niệm gì với Vĩnh Trữ cũng nên.
Sở Bình nghẹn một chút, trừng lớn mắt, trong nét tươi cười thực có vài phần khôi hài ngươi biết ta biết: “Không dám không dám, ta làm sao dám đụng hắn mà.”
Nếu không phải có tà niệm sao vừa rồi tầm mắt dừng ở trên người Vĩnh Trữ lại cổ quái như vậy? vẫn là câu nói kia, hắn đối với tiết tháo của Sở Bình thực không tin tưởng, vì thế rất không yên lòng: “Không dám là tốt rồi.”
Sở Bình cợt nhả vì hắn rót rượu, tự mình lại nhặt mấy củ lạc thả vào miệng, vừa nhai vừa cảm thán: “Ai, người này bộ dạng thật không sai, cũng khó trách bệ hạ để mắt, ha ha.”
Mấy tiếng cười kia cổ quái đến lợi hại, hắn không khỏi nhíu mày: “Cái gì gọi là để mắt? Lời này sao lại khó nghe như vậy. Sở Bình, quả nhân gọi ngươi đến không phải để cho ngươi gây sự.”
Sở Bình vội nói: “Rồi, rồi, ta hiểu được, bất quá ta chính là kỳ quái…” Hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Bệ hạ…người đi nam quán lúc nào vậy a? Cũng không mang ta theo…”
Tay nâng chén rượu khựng lại, Sở Tang trừng đối phương: “Cái gì nam quán?”
“Khụ, chính là tiểu quan quán a, người không phải đã nói không thích đi sao? Khẩu vị lập tức liền thay đổi thực làm ta cân nhắc không ra a…” Sở Bình sở mặt mình cảm thán.
Sở Tang không hiểu sao tim nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì đó? Tiểu quan quán? Quả nhân đi cái nơi đó làm gì? Ngươi cũng biết quả nhân không thích những nơi như vậy.”
Sở Bình vẫn cười, bất quá có chút miễn cường: “Bệ hạ, người không đi tiểu quan quán, vậy như thế nào lại mang hồng bài của nơi đó đến đây?”
Nói xong liền chỉ chỉ phía cửa, ý bảo người vừa được nói đến chính là Vĩnh Trữ còn chưa quay về.
Sở Bình phát hiện người bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng, chỉ ngồi sững sở, sau đó thân mình đột nhiên chấn động, thanh âm cũng hơi hơi thay đồi: “Ngươi nói cái gì?”
Sở Bình cũng không hiểu ra sao, thẳng thắn nói: “Chính là Vĩnh Trữ a, hắn không phải hồng bài của nam quán sao?”
Chén rượu rơi thẳng vào trong ngực, làm ướt áo bào, Sở Tang toàn thân run lên, tay đặt trên đầu gối siết thật chặt thành quyền: “Bậy bạ!”
“Không có nha? Ta ở nam quán gặp qua vài lần, bộ dạng của hắn rất tuấn rất dễ nhận thức.” Bất quá Sở Bình lại nói: “Nói không chừng người có tương tự… Vậy…hắn thật không phải là người mang đến từ nam quán nơi đó?”
Bậy bạ, cái chốn đó hắn trước nay không đi, nói Vĩnh Trữ là hồng bài ở cái loại nơi đó quả thực chính là ô miệt, Vĩnh Trữ một người sạch sẽ tiêu sái tùy hứng như vậy, làm sao có thể là người ở cái loại địa phương kia!
Nhưng Sở Bình xcm bộ cũng không giống như đang nói giỡn, đúng, Sở Bình cũng không có lá gan giỡn loại vui đùa này. Tay hắn run rẩy đến lợi hại, thầm muốn lập tức chất vấn Vĩnh Trữ, giải thích việc này cho rõ ràng.
“Tiểu Sở?”
Thanh âm này làm cho hắn từ trong bức bối nôn nóng hoãn thần lại, hắn nhìn thanh niên từ ngoài cửa chậm rãi đến gần, đột ngột liền hỏi: “Vĩnh Trữ, hắn nói ngươi là từ nam quán ra, ngươi nói cho ta biết đây là có chuyện gì?”
Không có giận tím mặt như trong dự đoán, bị người ô miệt như vậy không ai có thể thờ ơ.
Sở Tang chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thanh niên từng chút một trắng bệch xuống, huyết sắc mất hết, nhưng cũng không giải thích, chi đứng ở cửa nhã gian.
Sở Bình vừa thấy không khí khẩn trương, liền đành giảng hòa: “Này…này… ta có thể nhớ lầm, cái kia…”
“Ngươi câm miệng!” Sở Tang nín thở chờ, chờ hảo hữu cho hắn một lời giải thích, hắn lòng nóng như lửa đốt, vỗ án rung lên: “Vĩnh Trữ, ta đang nói chuyện với ngươi nha!”
Thanh niên luôn luôn cà lơ phất phơ không đứng đắn sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, lộ ra một nụ cười khổ đến không được, gật đầu nói: “Hắn nhớ không lầm, trí nhớ tốt lắm.”
“…”
“Ta là ở nam quán, ta từ nhỏ đến lớn vẫn ở nơi đó.” Thanh niên tao nhã bức người hiện tại như có chút lạc phách, dù cho khẩu khí là chẳng hề để ý, nếu thật sự lắng nghe vẫn nhận ra bên trong có hổ thẹn cùng sợ hãi.
Nhưng lúc ấy hắn chỉ cảm thấy mình bị che mắt, bị lừa dối, như bị sấm sét bổ trúng đầu. Trừ bỏ đau ra không còn cảm giác gì khác. Hắn là vua của một nước, thiên hạ ai dám khinh hắn lừa hắn? Ai dám che mắt hoàng đế thành chẳng hay biết gì?
Tự tôn cao cao tại thượng của thiếu niên hoàn toàn không cho phép có loại sự tình này phát sinh, hắn tuyệt sẽ không thừa nhận hảo hữu của mình là nam quán sinh ra, hắn càng sẽ không thừa nhận mình rốt cuộc cứ như một đồ ngu ngốc bị người lường gạt.
Người mất đi lý trí luôn sẽ làm ra chút chuyện mình cũng không thể khống chế được, Sở Tang thịnh nộ, ném toàn bộ bầu rượu trái cây trên bàn về phía thanh niên trước mặt. Thanh niên không né tránh, đứng thẳng tắp, chật vật dùng tay áo lau nước bẩn trên gương mặt, khổ sở đến cổ họng cũng khàn đi: “Tiểu Sở…”
“Quả nhân sau này không muốn gặp lại ngươi nữa!” Sở Tang hổn hển rống lên, hai tay nhấc bầu rượu lớn ném thẳng xuống đất.
Thanh niên ngơ ngác đứng đó, nước bẩn dinh dính trượt xuống dọc theo chiếc cằm đường nét rõ ràng, đáng thương tuyệt vọng nói không nên lời, hoàn toàn không có phong độ tiêu sái lúc bình thường: “Đừng như vậy, Tiểu Sở, ta không có ác ý…”
Hắn trước kia từng tham mới mẻ đi qua tiểu quan quán một lần, nơi đó nam nhân nói chuyện nũng nịu yếu ớt, đi đường uốn éo, ánh mắt phong tao, nhìn đã làm người ghê tởm muốn phun. Hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Vĩnh Trữ là cùng những kẻ đó lớn lên, hắn tuyệt đối không cho phép có loại sự tình này phát sinh!
Nguyên lai mỗi lần đi chơi Vĩnh Trữ đều chỉ dẫn hắn đến những nơi hẻo lánh vắng người, ít ra ngã tư phồn hoa đông đúc thì ra là vì thế. Hảo hữu trong lòng nên là tiêu sái tuyệt luân sạch sẽ, không nên đứng ở nơi yên hoa dơ bẩn.
Hắn căn bản không nghe Vĩnh Trữ giải thích, còn nói ra một ít lời rất khó nghe, sau khi vô thức thốt lên một tiếng cuối cùng không biết là hỗn đản hay là tiện nhân, không để ý đến gương mặt vặn vẹo thống khổ của thanh niên cùng với tiếng hô của Sở Bình, một mình phất tay áo rời đi, là chạy đi.
Nhưng hắn thẳng đến thật lâu sau đó mới nhớ lại mình rốt cuộc đã nói cái gì.
Lúc ấy hắn tự tôn rất cao, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát một chút lừa gạt, hắn xấu hổ giận dữ vì thân phận thật của Vĩnh Trữ, vừa nghĩ đến Vĩnh Trữ phải hầu hạ dưới thân người khác, bán đứng thân thề, liền tức giận đến tay run khó ngừng.
Hắn xem Vĩnh Trữ như chí hữu tri kỷ, Vĩnh Trữ bị người vũ nhục, hắn cảm thấy như chính mình cũng bị khinh bỉ khi nhục. Đến tột cũng hắn cũng không biết mình là giận Vĩnh Trữ lừa hắn hay là vì cái gì khác. Hắn thậm chí không dám nghĩ sau này mình phải đối mặt với Vĩnh Trữ như thế nào.
Đã có loại quá khứ không chịu nổi này. bọn họ phải làm thế nào mới có thể trở lại quang cảnh vui cười đùa giỡn trước kia?
Hắn thống hận mình thiếu kiên nhẫn cùng nổi giận.
Sở Tang nằm trên long sàng, sát khí đột ngột dâng lên. Nếu như làm cho tất cả những kẻ biết việc này biến mất, thì Vĩnh Trữ có thể sạch sẽ mà sống. Hắn có thể cho Vĩnh Trữ thân phận cùng địa vị, để cho hắn làm một phong lưu danh sĩ chân chính, những chuyện không tốt trước kia, đều cho xuống địa ngục là được.
Chính là, hắn nên đối mặt với Vĩnh Trữ như thế nào, mở miệng như thế nào? Kỳ thật, nói Vĩnh Trữ lừa hắn, hắn không phải cũng không nói cho đối phương thân phận thật của mình sao? Nói lừa gạt, hắn không phải cũng có làm sao? Hắn dựa vào cái gì mà đúng lý hợp tình trách cứ Vĩnh Trữ?
Hắn chính là không có cách nào đối mặt với sự thực Vĩnh Trữ là hồng bài nam quán, không có cách nào tiếp thu. Hắn tự nhiên biết hồng bài ý vị như thế nào, phải tiếp khách, phải bồi cười, phải nhẫn nhục chịu dựng, phải nghĩ một đằng nói một nẻo…Chỉ mới tưởng tượng như vậy hắn đã có xúc động muốn giết người.
Vài ngày qua đi, hắn cứ miệt mài tự hỏi vấn đề này, phải xử lý như thế nào, giải thích như thế nào. Vĩnh Trữ vẫn luôn không giận hắn, thanh niên luôn luôn rất đại độ. luôn luôn thực nhân nhượng hắn…
Sau khi bãi triều hắn lưu lại Sở Bình, muốn tìm hắn cùng nhau châm chước một phen. Sở Bình nghe xong suy nghĩ của hắn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mồ hôi lạnh chảy xuống, nói đứt quãng, ngày hôm trước nghe được tin tức, nói là hồng bài nam quán bị cưỡng chế vào phủ Anh Quận Vương làm đường hội.
“Đó là cái gì?” Anh Quận Vương chỉ là một phế vật có chút quyền nhỏ, thường thường ham mê nữ sắc làm hỏng việc mà thôi, trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt.
Sở Bình xấu hổ giải thích: “Đường hội, chính là…Khụ, chính là tụ tập một đám ăn chơi trác táng, ngươi cũng biết những kẻ đó…thích chơi đùa…”
Hắn chậm rãi hiểu được ‘chơi đùa’ theo lời Sở Bình là khái niệm gì, đám ăn chơi trác táng của kinh thành chưa từng xem mạng của hạ nhân là mạng, thủ đoạn chơi đùa thiên kì bách quái, tuyệt không nương tay. Nghe nói, mỗi lần phủ An Quận Vương làm xong đường hội, buổi tối đều ném mấy thi thể ra ngoài.
Hắn giận tới mức mặt phát xanh, giận dữ hỏi Sở Bình nếu biết thì vì sao không ngăn cản.
“Vi thần vốn nghĩ…” Sở Bình cười khổ: “…mới tính toán thuận thời thuận thế cho hắn chịu chút giáo huấn.”
Trong xe ngựa lao cực nhanh trên đường, thám tử hồi báo phủ Anh Quận Vương không có người này, chắc là đã đưa trở về, vì thế lại đi vòng, hướng về nam quán chạy đến.
Một đường bất an không có cách nào nói chuyện, ngay cả lúc hoàng hậu khó sinh hắn cũng chưa từng lòng nóng như lửa đốt như vậy, chỉ sợ chậm trễ một khắc thôi cũng sẽ hận chết chính mình.
Trước cửa nam quán vây quanh rất nhiều người, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng khóc.
Hắn như trống rỗng nghe một thư đồng thanh tú vừa gạt lệ vừa nói, công tử lúc được mang về thì đã đi rồi.
Chỉ dùng một mảnh chiếu rách cuốn lại đưa trở về nam quán, tuy rằng toàn thân đều bị hành hạ đến tàn rồi nát rồi, nhưng gương mặt anh tuấn phong lưu vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế đồng tử vừa ngồi khóc bên thi thể cuốn trong chiếu, vừa ngẩng đầu nhìn hắn, còn hỏi: “Vị công tử này, muốn nhìn mặt công tử nhà ta một lần cuối cùng sao?”
Tầm mắt hắn dừng trên mái tóc đen rối loạn lộ ra ngoài, có lẽ đã bị máu đen tẩm thật lâu. Hiện tại gió thổi cũng không động, tử khí trầm trầm đè nặng mảnh chiếu. Sở Tang nhìn không thấy khuôn mặt giấu ở bên dưới, hắn thậm chí không có khí lực nhấc ngón tay lên dù chỉ một chút, nói gì đến có dũng khí đi xốc mảnh chiếu kia ra.
Chân trần còn chưa được che lại, móng chân tựa hồ đã bị rút hết, máu chảy đầm đìa không thành hình. Trong đầu nhớ lại Sở Bình trước đó ở trên xe ngựa nói với hắn về thủ đoạn tàn nhẫn ở đường hội, nguyên lai mọi thứ đã thật sự, giống như vậy ứng lên người Vĩnh Trữ.
Thì ra càng là sự vật tốt đẹp, mọi người càng muốn chiếm làm của riêng sau đó phá đi. Hoa có tốt đẹp nguyên lai cũng chạy không thoát số mệnh bị người ngắt lấy rồi vứt bỏ.
Đồng tử còn ở một bên khóc lóc, nghẹn ngào: “Công tử năm trước đã sắp dành đủ tiền thiếu chút nữa là có thể chuộc thân cho mình, nhưng không hiểu phạm phải tà gì, năm nay cứ luôn muốn chạy ra ngoài. Mỗi lần ra đều phải thu xếp trên dưới, cho lão bản bạc, cho hạ nhân bạc, hắn nào có nhiều bạc đến thế mà cho! Công tử vốn là người hiểu chuyện, sao lại phạm hồ đồ như vậy!”
Sở Tang linh hồn đã mất đi một nửa, chỉ nghe thấy miệng đồng tử kia hé ra hợp lại, mặt sau nói cái gì hoàn toàn không nhớđược.
Hắn trước kia cứ mãi ở trước mặt Vĩnh Trữ oán giận mình ra một lần có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu vất vả, có bao nhiêu phiền toái, nhưng hắn không biết, chân chính liều mạng để ra được không phải mình a.
Mỗi một lần ra ngoài là giảm một cơ hội rời đi, cái kiểu tự mình vây chết chính mình này, chỉ ngẫm lại cũng làm cho người ta tuyệt vọng.
Hắn đứng yên trước mảnh chiếu thật lâu, biết rõ đối phương ngay ở phía dưới, nhưng một lần nhìn mặt cuối cùng hắn cũng không dám mở ra, không dám thật sự quá kém cỏi.
Hắn tình nguyện lần gặp cuối cùng là ở nhã gian tửu lâu, thanh niên không để toàn thân chật vật, nói ta chỉ là muốn theo cùng ngươi lâu hơn một chút mà thôi…
Liền định ở nơi đó tốt lắm.
“Đốt.”
Đêm đó cả tòa lâu bị nhấn chìm trong lửa, lửa là tự tay hắn phóng, sẽ giết sạch những người đó. Chính là đã mất đi nghĩa là không tìm về được, có thống khổ hối hận như thế nào cũng không tìm về được.
Ngọn lửa đêm đó cũng đã thiêu rụi ký ức sung sướng nhất của hắn, lưu lại đầy đất tro tàn cũng ngập tràn đau khổ. Bụi bị gió thổi qua sẽ không còn, nhưng nghiệt chính mình tạo ra thì càng lúc lại càng thêm dễ thấy.
“Quả nhân quá kém cỏi, quá kém cỏi…” Hắn che mắt khóc rống, cái gì mà cao cao tại thượng, cái gì mà cả đời bình thuận, để rồi cứ nghĩ tất cả chuyện tốt đều là đương nhiên được đến toàn bộ không mất công phu.
Người như hắn, phải chịu báo ứng, nhất định sẽ chịu báo ứng…
Vết máu trên mặt đất lưu lại qua vài ngày cũng đã biến mất, nếu không phải tự mình trải qua, hắn nhất định sẽ không nghĩ hậu bối mà mình yêu thương đã chết ở nơi này.
Han tình nguyện Sở Kiều hiểu được nhân tình ấm lạnh, hiểu được tị hiềm, hiểu được bo bo giữ mình, cũng đều tốt hơn hiện tại bị mất mạng.
Hắn hốt hoảng nhớ lại chuyện thật lâu trước đây, khi đó hắn cũng còn thực trẻ tuổi, so với Sở Kiều lớn hơn không được bao nhiêu. Hắn ở ngoài cung nhận thức Vĩnh Trữ, chỉ cảm thấy ngày qua vui vẻ thuận lợi đến không thể hơn nữa, hận không thể báo tin mình có chí hữu cho khắp cả thiên hạ.
Đương nhiên đây là chuyện không có khả năng, vì thế hắn chỉ tính giới thiệu Vĩnh Trữ cho Sở Bình nhận thức. Sở Bình cùng hăn lớn lên, tình như huynh đệ, bọn họ nếu quen biết tất cũng sẽ trở thành hảo hữu. Ôm loại tâm tình muốn cùng người chia sẻ này, hắn kéo Vĩnh Trữ đến một gian tửu lâu ngoài thành.
“Làm gì a, thần thần bí bí…” Thanh niên bị người dắt tay áo suốt một đường lộ ta bộ dáng thực không kiên nhẫn: “Tiểu Sở, ngươi muốn làm gì a?”
Lúc đã sắp đến tửu lâu, hắn mới cười đáp: “Ân, ta muốn mang ngươi đi gặp biểu ca ta, hắn cùng tuổi với ngươi.”
Vĩnh Trữ sửng sốt, hất mạnh tay của đối phương ra, thần sắc hơi gượng gạo: “Ngươi đi là được, ta sẽ không đi.”
‘Ta đã hẹn người ta rồi, ngươi cũng không thể làm ta thất ước đi?” Hắn nhíu mày nhìn thanh niên.
Vĩnh Trữ ánh mắt dời đi, nói: ‘Ta không muốn gặp người ngoài.”
“Này, ngươi sao lại không tự nhiên như vậy? Biểu ca ta cũng không phải người ngoài, nhận thức một chút thì có làm sao?” uổng hắn lòng tràn đầy vui mừng muốn giới thiệu đối phương như là bằng hữu trọng yếu nhất cho biểu huynh của mình như vậy, thanh niên lại một bộ tuyệt không cảm kích làm cho hắn thực căm tức.
“Biểu ca ta cũng đã đến rồi, ngươi muốn để ta thất tín với người ta?” Hắn tiến lên, lòng tràn đầy hờn giận nói.
“Tiêu Sở, ta không có ý gì, này…” Khuôn mặt luôn luôn phong lưu anh tuấn của Vĩnh Trữ tựa hồ có chút chua xót, cuối cùng mím môi nói: “Ta đi là được, ngươi đừng nóng giận.”
Hắn hồ nghi nhìn kỹ.
Vĩnh Trữ hai tay nâng lên, nhận thua nói: “Được được, ta đi, khẳng định đi, nếu như không đi liền nguyền rủa ta chết không có chỗ chôn, được chưa?”
Gian tửu lâu ngoài thành này là sản nghiệp của Sở Bình, khung cảnh tú nhã, trang hoàng tinh diệu, xây trên mảnh đất ngay giữa thanh sơn tú thủy, thật sự là lựa chọn có một không hai cho việc phóng thân giao hữu.
Hẳn cùng Vĩnh Trữ đi vào căn phòng phong cảnh tốt nhất trên lầu cao nhất tửu lâu, còn chưa bước vào đã ngửi thấy một cỗ hương trà bích loa xuân lượn lờ, đương nhiên còn có ánh kim quang lòe lòe không thể bỏ qua kia nữa.
“A, đến rồi? Nhanh ngồi đi…” Sở Bình nhiệt tình đứng lên, chính là lúc tầm mắt dừng ở trên người Vĩnh Trữ nhất thời tạm dừng một lát, rồi sau đó tròng mắt lung lay vừa chuyển, hồi phục khí độ nói cười yến yến: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Thanh niên một thân áo tím, phong lưu phóng khoáng đứng ở một bên, đáp lễ: “Gặp qua vị huynh đài này.”
Trong phòng cũng coi như là không khí thân thiện, Vĩnh Trữ vốn thiện đàm, Sở Bình cũng là kẻ khéo léo quanh năm miệng như bôi mỡ, muốn làm nóng không khí cũng không khó. Chính là, hắn sao cứ cảm thấy bộ dạng Sở Bình cười dài thập phần ám muội? Xem mắt kia chớp lòe lòe, nhìn mà trong lòng hắn cũng sợ hãi.
Giữa chừng Vĩnh Trữ đứng dậy ra ngoài đi rửa tay, Sở Bình lập tức đặt chén rượu xuống, đang nghĩ muốn nói gì lại bị Sở Tang cắt ngang, chính sắc cảnh cáo: “Đừng đánh chủ ý hắn, Vĩnh Trữ là hảo hữu của ta, hiểu không?”
Biểu ca này của hắn trời sinh chính là chay mặn không kỵ, thập phần không có tiết tháo, thấy mỹ sắc là tay ngứa tâm ngứa, nói không chừng Sở Bình lại khởi tà niệm gì với Vĩnh Trữ cũng nên.
Sở Bình nghẹn một chút, trừng lớn mắt, trong nét tươi cười thực có vài phần khôi hài ngươi biết ta biết: “Không dám không dám, ta làm sao dám đụng hắn mà.”
Nếu không phải có tà niệm sao vừa rồi tầm mắt dừng ở trên người Vĩnh Trữ lại cổ quái như vậy? vẫn là câu nói kia, hắn đối với tiết tháo của Sở Bình thực không tin tưởng, vì thế rất không yên lòng: “Không dám là tốt rồi.”
Sở Bình cợt nhả vì hắn rót rượu, tự mình lại nhặt mấy củ lạc thả vào miệng, vừa nhai vừa cảm thán: “Ai, người này bộ dạng thật không sai, cũng khó trách bệ hạ để mắt, ha ha.”
Mấy tiếng cười kia cổ quái đến lợi hại, hắn không khỏi nhíu mày: “Cái gì gọi là để mắt? Lời này sao lại khó nghe như vậy. Sở Bình, quả nhân gọi ngươi đến không phải để cho ngươi gây sự.”
Sở Bình vội nói: “Rồi, rồi, ta hiểu được, bất quá ta chính là kỳ quái…” Hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Bệ hạ…người đi nam quán lúc nào vậy a? Cũng không mang ta theo…”
Tay nâng chén rượu khựng lại, Sở Tang trừng đối phương: “Cái gì nam quán?”
“Khụ, chính là tiểu quan quán a, người không phải đã nói không thích đi sao? Khẩu vị lập tức liền thay đổi thực làm ta cân nhắc không ra a…” Sở Bình sở mặt mình cảm thán.
Sở Tang không hiểu sao tim nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì đó? Tiểu quan quán? Quả nhân đi cái nơi đó làm gì? Ngươi cũng biết quả nhân không thích những nơi như vậy.”
Sở Bình vẫn cười, bất quá có chút miễn cường: “Bệ hạ, người không đi tiểu quan quán, vậy như thế nào lại mang hồng bài của nơi đó đến đây?”
Nói xong liền chỉ chỉ phía cửa, ý bảo người vừa được nói đến chính là Vĩnh Trữ còn chưa quay về.
Sở Bình phát hiện người bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng, chỉ ngồi sững sở, sau đó thân mình đột nhiên chấn động, thanh âm cũng hơi hơi thay đồi: “Ngươi nói cái gì?”
Sở Bình cũng không hiểu ra sao, thẳng thắn nói: “Chính là Vĩnh Trữ a, hắn không phải hồng bài của nam quán sao?”
Chén rượu rơi thẳng vào trong ngực, làm ướt áo bào, Sở Tang toàn thân run lên, tay đặt trên đầu gối siết thật chặt thành quyền: “Bậy bạ!”
“Không có nha? Ta ở nam quán gặp qua vài lần, bộ dạng của hắn rất tuấn rất dễ nhận thức.” Bất quá Sở Bình lại nói: “Nói không chừng người có tương tự… Vậy…hắn thật không phải là người mang đến từ nam quán nơi đó?”
Bậy bạ, cái chốn đó hắn trước nay không đi, nói Vĩnh Trữ là hồng bài ở cái loại nơi đó quả thực chính là ô miệt, Vĩnh Trữ một người sạch sẽ tiêu sái tùy hứng như vậy, làm sao có thể là người ở cái loại địa phương kia!
Nhưng Sở Bình xcm bộ cũng không giống như đang nói giỡn, đúng, Sở Bình cũng không có lá gan giỡn loại vui đùa này. Tay hắn run rẩy đến lợi hại, thầm muốn lập tức chất vấn Vĩnh Trữ, giải thích việc này cho rõ ràng.
“Tiểu Sở?”
Thanh âm này làm cho hắn từ trong bức bối nôn nóng hoãn thần lại, hắn nhìn thanh niên từ ngoài cửa chậm rãi đến gần, đột ngột liền hỏi: “Vĩnh Trữ, hắn nói ngươi là từ nam quán ra, ngươi nói cho ta biết đây là có chuyện gì?”
Không có giận tím mặt như trong dự đoán, bị người ô miệt như vậy không ai có thể thờ ơ.
Sở Tang chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thanh niên từng chút một trắng bệch xuống, huyết sắc mất hết, nhưng cũng không giải thích, chi đứng ở cửa nhã gian.
Sở Bình vừa thấy không khí khẩn trương, liền đành giảng hòa: “Này…này… ta có thể nhớ lầm, cái kia…”
“Ngươi câm miệng!” Sở Tang nín thở chờ, chờ hảo hữu cho hắn một lời giải thích, hắn lòng nóng như lửa đốt, vỗ án rung lên: “Vĩnh Trữ, ta đang nói chuyện với ngươi nha!”
Thanh niên luôn luôn cà lơ phất phơ không đứng đắn sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, lộ ra một nụ cười khổ đến không được, gật đầu nói: “Hắn nhớ không lầm, trí nhớ tốt lắm.”
“…”
“Ta là ở nam quán, ta từ nhỏ đến lớn vẫn ở nơi đó.” Thanh niên tao nhã bức người hiện tại như có chút lạc phách, dù cho khẩu khí là chẳng hề để ý, nếu thật sự lắng nghe vẫn nhận ra bên trong có hổ thẹn cùng sợ hãi.
Nhưng lúc ấy hắn chỉ cảm thấy mình bị che mắt, bị lừa dối, như bị sấm sét bổ trúng đầu. Trừ bỏ đau ra không còn cảm giác gì khác. Hắn là vua của một nước, thiên hạ ai dám khinh hắn lừa hắn? Ai dám che mắt hoàng đế thành chẳng hay biết gì?
Tự tôn cao cao tại thượng của thiếu niên hoàn toàn không cho phép có loại sự tình này phát sinh, hắn tuyệt sẽ không thừa nhận hảo hữu của mình là nam quán sinh ra, hắn càng sẽ không thừa nhận mình rốt cuộc cứ như một đồ ngu ngốc bị người lường gạt.
Người mất đi lý trí luôn sẽ làm ra chút chuyện mình cũng không thể khống chế được, Sở Tang thịnh nộ, ném toàn bộ bầu rượu trái cây trên bàn về phía thanh niên trước mặt. Thanh niên không né tránh, đứng thẳng tắp, chật vật dùng tay áo lau nước bẩn trên gương mặt, khổ sở đến cổ họng cũng khàn đi: “Tiểu Sở…”
“Quả nhân sau này không muốn gặp lại ngươi nữa!” Sở Tang hổn hển rống lên, hai tay nhấc bầu rượu lớn ném thẳng xuống đất.
Thanh niên ngơ ngác đứng đó, nước bẩn dinh dính trượt xuống dọc theo chiếc cằm đường nét rõ ràng, đáng thương tuyệt vọng nói không nên lời, hoàn toàn không có phong độ tiêu sái lúc bình thường: “Đừng như vậy, Tiểu Sở, ta không có ác ý…”
Hắn trước kia từng tham mới mẻ đi qua tiểu quan quán một lần, nơi đó nam nhân nói chuyện nũng nịu yếu ớt, đi đường uốn éo, ánh mắt phong tao, nhìn đã làm người ghê tởm muốn phun. Hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng Vĩnh Trữ là cùng những kẻ đó lớn lên, hắn tuyệt đối không cho phép có loại sự tình này phát sinh!
Nguyên lai mỗi lần đi chơi Vĩnh Trữ đều chỉ dẫn hắn đến những nơi hẻo lánh vắng người, ít ra ngã tư phồn hoa đông đúc thì ra là vì thế. Hảo hữu trong lòng nên là tiêu sái tuyệt luân sạch sẽ, không nên đứng ở nơi yên hoa dơ bẩn.
Hắn căn bản không nghe Vĩnh Trữ giải thích, còn nói ra một ít lời rất khó nghe, sau khi vô thức thốt lên một tiếng cuối cùng không biết là hỗn đản hay là tiện nhân, không để ý đến gương mặt vặn vẹo thống khổ của thanh niên cùng với tiếng hô của Sở Bình, một mình phất tay áo rời đi, là chạy đi.
Nhưng hắn thẳng đến thật lâu sau đó mới nhớ lại mình rốt cuộc đã nói cái gì.
Lúc ấy hắn tự tôn rất cao, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát một chút lừa gạt, hắn xấu hổ giận dữ vì thân phận thật của Vĩnh Trữ, vừa nghĩ đến Vĩnh Trữ phải hầu hạ dưới thân người khác, bán đứng thân thề, liền tức giận đến tay run khó ngừng.
Hắn xem Vĩnh Trữ như chí hữu tri kỷ, Vĩnh Trữ bị người vũ nhục, hắn cảm thấy như chính mình cũng bị khinh bỉ khi nhục. Đến tột cũng hắn cũng không biết mình là giận Vĩnh Trữ lừa hắn hay là vì cái gì khác. Hắn thậm chí không dám nghĩ sau này mình phải đối mặt với Vĩnh Trữ như thế nào.
Đã có loại quá khứ không chịu nổi này. bọn họ phải làm thế nào mới có thể trở lại quang cảnh vui cười đùa giỡn trước kia?
Hắn thống hận mình thiếu kiên nhẫn cùng nổi giận.
Sở Tang nằm trên long sàng, sát khí đột ngột dâng lên. Nếu như làm cho tất cả những kẻ biết việc này biến mất, thì Vĩnh Trữ có thể sạch sẽ mà sống. Hắn có thể cho Vĩnh Trữ thân phận cùng địa vị, để cho hắn làm một phong lưu danh sĩ chân chính, những chuyện không tốt trước kia, đều cho xuống địa ngục là được.
Chính là, hắn nên đối mặt với Vĩnh Trữ như thế nào, mở miệng như thế nào? Kỳ thật, nói Vĩnh Trữ lừa hắn, hắn không phải cũng không nói cho đối phương thân phận thật của mình sao? Nói lừa gạt, hắn không phải cũng có làm sao? Hắn dựa vào cái gì mà đúng lý hợp tình trách cứ Vĩnh Trữ?
Hắn chính là không có cách nào đối mặt với sự thực Vĩnh Trữ là hồng bài nam quán, không có cách nào tiếp thu. Hắn tự nhiên biết hồng bài ý vị như thế nào, phải tiếp khách, phải bồi cười, phải nhẫn nhục chịu dựng, phải nghĩ một đằng nói một nẻo…Chỉ mới tưởng tượng như vậy hắn đã có xúc động muốn giết người.
Vài ngày qua đi, hắn cứ miệt mài tự hỏi vấn đề này, phải xử lý như thế nào, giải thích như thế nào. Vĩnh Trữ vẫn luôn không giận hắn, thanh niên luôn luôn rất đại độ. luôn luôn thực nhân nhượng hắn…
Sau khi bãi triều hắn lưu lại Sở Bình, muốn tìm hắn cùng nhau châm chước một phen. Sở Bình nghe xong suy nghĩ của hắn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mồ hôi lạnh chảy xuống, nói đứt quãng, ngày hôm trước nghe được tin tức, nói là hồng bài nam quán bị cưỡng chế vào phủ Anh Quận Vương làm đường hội.
“Đó là cái gì?” Anh Quận Vương chỉ là một phế vật có chút quyền nhỏ, thường thường ham mê nữ sắc làm hỏng việc mà thôi, trong lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt.
Sở Bình xấu hổ giải thích: “Đường hội, chính là…Khụ, chính là tụ tập một đám ăn chơi trác táng, ngươi cũng biết những kẻ đó…thích chơi đùa…”
Hắn chậm rãi hiểu được ‘chơi đùa’ theo lời Sở Bình là khái niệm gì, đám ăn chơi trác táng của kinh thành chưa từng xem mạng của hạ nhân là mạng, thủ đoạn chơi đùa thiên kì bách quái, tuyệt không nương tay. Nghe nói, mỗi lần phủ An Quận Vương làm xong đường hội, buổi tối đều ném mấy thi thể ra ngoài.
Hắn giận tới mức mặt phát xanh, giận dữ hỏi Sở Bình nếu biết thì vì sao không ngăn cản.
“Vi thần vốn nghĩ…” Sở Bình cười khổ: “…mới tính toán thuận thời thuận thế cho hắn chịu chút giáo huấn.”
Trong xe ngựa lao cực nhanh trên đường, thám tử hồi báo phủ Anh Quận Vương không có người này, chắc là đã đưa trở về, vì thế lại đi vòng, hướng về nam quán chạy đến.
Một đường bất an không có cách nào nói chuyện, ngay cả lúc hoàng hậu khó sinh hắn cũng chưa từng lòng nóng như lửa đốt như vậy, chỉ sợ chậm trễ một khắc thôi cũng sẽ hận chết chính mình.
Trước cửa nam quán vây quanh rất nhiều người, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng khóc.
Hắn như trống rỗng nghe một thư đồng thanh tú vừa gạt lệ vừa nói, công tử lúc được mang về thì đã đi rồi.
Chỉ dùng một mảnh chiếu rách cuốn lại đưa trở về nam quán, tuy rằng toàn thân đều bị hành hạ đến tàn rồi nát rồi, nhưng gương mặt anh tuấn phong lưu vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế đồng tử vừa ngồi khóc bên thi thể cuốn trong chiếu, vừa ngẩng đầu nhìn hắn, còn hỏi: “Vị công tử này, muốn nhìn mặt công tử nhà ta một lần cuối cùng sao?”
Tầm mắt hắn dừng trên mái tóc đen rối loạn lộ ra ngoài, có lẽ đã bị máu đen tẩm thật lâu. Hiện tại gió thổi cũng không động, tử khí trầm trầm đè nặng mảnh chiếu. Sở Tang nhìn không thấy khuôn mặt giấu ở bên dưới, hắn thậm chí không có khí lực nhấc ngón tay lên dù chỉ một chút, nói gì đến có dũng khí đi xốc mảnh chiếu kia ra.
Chân trần còn chưa được che lại, móng chân tựa hồ đã bị rút hết, máu chảy đầm đìa không thành hình. Trong đầu nhớ lại Sở Bình trước đó ở trên xe ngựa nói với hắn về thủ đoạn tàn nhẫn ở đường hội, nguyên lai mọi thứ đã thật sự, giống như vậy ứng lên người Vĩnh Trữ.
Thì ra càng là sự vật tốt đẹp, mọi người càng muốn chiếm làm của riêng sau đó phá đi. Hoa có tốt đẹp nguyên lai cũng chạy không thoát số mệnh bị người ngắt lấy rồi vứt bỏ.
Đồng tử còn ở một bên khóc lóc, nghẹn ngào: “Công tử năm trước đã sắp dành đủ tiền thiếu chút nữa là có thể chuộc thân cho mình, nhưng không hiểu phạm phải tà gì, năm nay cứ luôn muốn chạy ra ngoài. Mỗi lần ra đều phải thu xếp trên dưới, cho lão bản bạc, cho hạ nhân bạc, hắn nào có nhiều bạc đến thế mà cho! Công tử vốn là người hiểu chuyện, sao lại phạm hồ đồ như vậy!”
Sở Tang linh hồn đã mất đi một nửa, chỉ nghe thấy miệng đồng tử kia hé ra hợp lại, mặt sau nói cái gì hoàn toàn không nhớđược.
Hắn trước kia cứ mãi ở trước mặt Vĩnh Trữ oán giận mình ra một lần có bao nhiêu khó khăn, có bao nhiêu vất vả, có bao nhiêu phiền toái, nhưng hắn không biết, chân chính liều mạng để ra được không phải mình a.
Mỗi một lần ra ngoài là giảm một cơ hội rời đi, cái kiểu tự mình vây chết chính mình này, chỉ ngẫm lại cũng làm cho người ta tuyệt vọng.
Hắn đứng yên trước mảnh chiếu thật lâu, biết rõ đối phương ngay ở phía dưới, nhưng một lần nhìn mặt cuối cùng hắn cũng không dám mở ra, không dám thật sự quá kém cỏi.
Hắn tình nguyện lần gặp cuối cùng là ở nhã gian tửu lâu, thanh niên không để toàn thân chật vật, nói ta chỉ là muốn theo cùng ngươi lâu hơn một chút mà thôi…
Liền định ở nơi đó tốt lắm.
“Đốt.”
Đêm đó cả tòa lâu bị nhấn chìm trong lửa, lửa là tự tay hắn phóng, sẽ giết sạch những người đó. Chính là đã mất đi nghĩa là không tìm về được, có thống khổ hối hận như thế nào cũng không tìm về được.
Ngọn lửa đêm đó cũng đã thiêu rụi ký ức sung sướng nhất của hắn, lưu lại đầy đất tro tàn cũng ngập tràn đau khổ. Bụi bị gió thổi qua sẽ không còn, nhưng nghiệt chính mình tạo ra thì càng lúc lại càng thêm dễ thấy.
“Quả nhân quá kém cỏi, quá kém cỏi…” Hắn che mắt khóc rống, cái gì mà cao cao tại thượng, cái gì mà cả đời bình thuận, để rồi cứ nghĩ tất cả chuyện tốt đều là đương nhiên được đến toàn bộ không mất công phu.
Người như hắn, phải chịu báo ứng, nhất định sẽ chịu báo ứng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook