Thái Thượng Hoàng
-
Chương 42
Nếu người dốc lòng với hắn không phải Sở Liệt mà là một người khác, hắn đại khái rất nhanh sẽ buông giáp đầu hàng. Kỳ thật trước kia cũng đã từng có người đối tốt với hắn, bất quá cái loại tốt này, chưa đến cuối cùng sẽ không biết được.
Thanh niên đủ loại lấy lòng không thấy có điềm dừng, ngược lại càng lúc càng đa dạng. Trừ bỏ mỗi sáng sớm trộm đến bèn giường hắn, còn thường thường mang đàn đến dây, lấy khí thế thiên quân vạn mà nhiễu giấc ngủ trưa của hắn, làm cho người ta không được an bình.
Trong cung có đủ loại sư phụ, văn võ giai toàn, nhimg không có một sư phụ nào biết dạy cho Sở Liệt phải làm sao để lấy lòng có trình độ một chút.
Hoàng đế bình thường canh năm rời giường, Sở Tang cũng đă quen tự mình gnh giấc vào lúc đó. Nhưng cứ đến canh bốn là một trận tiếng bước chần rất nhỏ đã làm cho hắn bừng tỉnh, tay ở dưới chăn bất giác run lên vài cái, mí mắt vẫn ngoan cố nhắm chặt.
Quả nhiên bước chân rất nhắnh đã dừng lại ngay bên giường hắn, một cỗ hương hoa tươi mát đến không chịu được xông vào mũi, đầu óc cũng bị hương hoa làm cho choáng váng, Sở Tang âm thầm kêu khổ.
Không có tiếng bước chân rời đi, nhưng thật ra nụ hôn thanh niên hạ xuống cách một đóa hoa làm cho hắn thiếu chút nữa hét lên. Tuy rằng chuyện quá phận hơn cùng đã làm, nhưng loại hành vi vụng trộm này vẫn làm cho hắn thực thẹn thùng.
Cũng may thanh niên không ở lại bao lâu liền lui ra, nhưng có vẻ không giống muốn đi. Đè nén không nổi sự tò mò, hắn hơi hơi nhấc lên mí mắt, chi thấy Sở Liệt ngồi xếp bằng đưa lưng về phía hắn, một thân triều phục tựa vào bên giường, bộ dạng rất mệt nhọc.
Bầu không khí đã lâu như vậy đều là giương cung bạt kiếm, hiện tại khó được yên tĩnh một hồi cũng là dựa vào một tầng sa mỏng duy trì. Thanh niên tựa hồ chợp mắt, vùi đầu nơi cánh tay, hắn từ phía sau nhìn lại, thấy thế nào cũng thực làm cho người ta cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa.
Sở Liệt không phải thần tiên, nhưng hắn lại bận rộn hơn thần tiên. Triều cục phải định, phiên quốc phải trấn, bây giờ còn phải theo đuổi cung phụng một lãi già bướng binh, không phải tự tìm tội cho mình sao?
Hắn thật không biết cái loại này chấp nhất này của Sở Liệt là từ đâu mà có. Đường tình có cố hết sức cùng không được gì như vậy, còn một bộ vui vẻ chịu đựng. Đương nhiên, hắn càng không nhìn ra chính là mình có cái gì đáng giá cho Sở Liệt vui vẻ chịu đựng.
Có lẽ chi là một loại tâm lý tìm kiếm cái lạ của người trẻ tuổi, Sở Liệt năm nay bất quá mới hai mươi, có loại tâm lý này cũng không kỳ quái.
Sở Liệt chợp mắt đại khái khoàng một chén trà nhỏ, sau đó lại nhẹ nhàng ly khi đi tựa hồ lại ở bên giường hắn đứng một hồi lâu. Dù cho nhắm chặt hai mắt hắn cũng cảm giácđược tầm mắt nóng rực đóng lên người mình.
Hắn hơn nửa đời người đều đi trên hoạn lộ thênh thang, không rẽ qua đường vòng càng chưa từng xóc nảy, thế nhưng hiện tại hắn rốt cuộc đã biết đi vào ngõ cụt là cảm giác như thế nào.
Xích đu lấy tốc độ thực thong thả mà lắc lư.
Sở Liệt từ thang trước đã chuyển địa điềm phê duyệt tấu chương đến Cam Tuyền cung này. Không hợp lễ chế, nhưng không ai dám chê một câu, ngược lại còn nói tân hoàng hiếu tâm khả gia, làm chính sự cũng không quên hiếu kính lão phụ.
Hắn đối với loại vỗ mông ngựa này chỉ cười nhạt, cũng như vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt trước thủ đoạn cầu yêu cố sức mà vô ích cũa thanh niên vậy.
Hệt như xướng tuồng, cho dù không người cổ vũ hay không có màn lên đài nhảy múa hát ca.
Tình huống chính là như vậy, bất quá là một thái thượng hoàng mất quyền thế chỉ còn hư danh, cho nên đối mặt với trò đánh lén ngẫu nhiên của thanh niên, hắn cũng chi có thể siết nắm tay nhẫn nại. May mà thanh niên không lại uống rượu, trình độ đánh lén cùng chỉ khống chế ở nông nỗi kéo kéo tay, hôn hôn. mặt, đều còn ờ trong phạm vi hắn dễ dàng tha thứ.
Cách bình phong, hắn tùy xích đu mà hơi lắc lư theo, không có việc gì làm ngủ gà ngủ gật, bên kia bình phong là án đài Sở Liệt xử lý công sự, hơn nữa còn không hề tị hiềm tiếp kiến quan viên.
Bọn họ nói nhũng thứ gì hắn cũng không lưu tâm nghe, người đến thanh âm còn trẻ, chính giữa lời nói luôn mang theo một chút khúm núm che giấu không được.
Cũng phải, Sở Liệt ờ trước mặt thần từ chưa bao giờ có cái gì gọi là cảm xúc phập phồng, luôn luôn lãnh túc uy nghiêm, làm cho người ta khó dò.
Cái người hình như là Binh bộ thị lang kia lui ra rồi, mơ hồ nghe thấy tiếng Sở Liệt khép lại thứ gì đó giống như bàn đồ, rồi mới từ bên kia bình phong đi sang.
Sở Tang lập tức phóng ổn hơi thở, lào tăng nhập định, tim đập thình thình.
“Phụ hoàng, hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.”
Hắn từ bên trái xoay sang bên phải, buồn bực không lên tiếng.
Phía bên kia trầm mặc một chút, sau đó hắn nghe thấy thanh niên chậm rãi nối: “Hoạt động một chút cũng tốt, như vậy thân thề mới có tinh thần, ăn uống cũng sẽ nhiều, so với bổ dược hữu dụng hom.”
Sở Tang ngáp một cái, sinh long hoạt hồ làm cái gì, dưỡng mập cho người ta mổ thịt sao? Dám ăn thịt rồng, cũng không sợ bị sét đánh.
“Quả nhân không đi.” Trực tiếp cự tuyệt không chừa lối thoát.
Nhưng tính kiên nhẫn cả đời của thanh niên giống như đều tính toán tiêu phí ờ nơi này: “Ngự y nói mấy ngày nay người đều ăn không ngon, uống dược cũng không có tác dụng, trường kỳ như vậy sao được mà. Ra ngoài dạo một chút đi, phụ hoàng.”
“Vậy đưa Kiều nhi tiến cung cùng quả nhân.” Hắn nghiêng đầu trở về, lạnh lùng nói: “Quả nhân buồn hoảng”
Từ lúc thoái vị đến nay, hắn chưa từng thấy qua Kiều nhi. lâu như vậy cũng có chút tưởng niệm.
Sở Liệt trở nên tâm bình khí hòa, kéo ghế đến gần một chút, đổi diện thẳng trước mặt hắn cười cười: “Có nhi thần cùng phụ hoàng không đủ sao?”
Tnrớc kia cùng là thư thái thích ý, nhưng hiện tại Sở Liệt cùng hắn bao lâu hắn có thề tâm loạn bấy lâu, quả thực đã đến mức hắn cũng muốn phi nhổ chính mình.
Dưới loại xấu hổ không thể công khai cho ai biết này, hắn chi có thể ra vẻ cứng cỏi nói với thanh niên: “Nhìn ngươi đã cảm thấy phiền, muốn ngươi cùng quả nhân là ngại mệnh quá dài!”
Sở Liệt lộ ra một chút thần sắc tổn thương, đoan chính ngồi trên ghế, như là đang cân nhắc.
Sở Kiều chi là một hài tử không có lực uy hiếp mà thôi, tuyên tiến cung có khó như vậy sao?
Sở Liệt không trả lời ngay, ý đồ dời đi đề tài: “Vậy hôm nay vẫn là nhi thần cùng phụ hoàng ra ngoài đi một chút đă, đây là chuyện nhất định phải làm.”
Sở Tang lập tức ngồi thẳng dậy trên xích đu, tỳ khí lớn đến lợi hại, ngón tay siết trên tay vịn, mặc kệ cân nhắc lạnh lùng nói: “Cái gì gọi là nhất định phải làm? Ngươi dựa vào cái gì quản quả nhân? Quả nhân không cần ngươi như vậy!”
Sở Liệt sắc mặt cùng xanh mét, tựa hồ toàn bộ nhẫn nại còn sót lại đều đã bị tiêu ma hết sạch, đồng tử chợt co rút, gương mặt sát khí hơi lộ ra có vài phần thần thái trên triều đường, cũng mang theo vẻ tức giận khó nhịn, chữ chữ tàng binh: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn quản sao? Ai bảo ngươi thân thể của chính mình cũng không biết yêu quý, mơ mơ màng màng, ta nếu không thích ngươi ta mới lười quản!”
Phản. Đây là khẩu khí nói chuyện với trưởng bối sao?
Thế nhưng dưới khí thế làm cho người ta sợ hãi cũa thanh niên, lời Sở Tang nghẹn nơi cổ họng, không thốt ra được.
Sở Liệt có chút tức giận, nghiến từng từ nói: “Ta muốn ngươi thân thể tốt hơn một chút có cái gì sai? Ngươi có biết sắc mặt mình có bao nhiêu kém cỏi hay khôniĩ? Ta muốn ngươi khỏe hơn một chút có sai sao? Ngươi không muốn cùng ta, cũng được, ta tìm người khác đi cùng ngươi, nhưng ngươi tối thiều cũng không thể làm thất vọng thân thể của chính mình đi?”
Dưới cơn chất vấn như mưa rền gió dữ của thanh niên, Sở Tang chậm rãi giật giật mặt. Nghĩ lại thì hình nhu không phải là do mình làm trưởng bối làm quá mất mặt, mà kỳ thật là…
Ngươi là bị Tam Hoàng thúc chiếm thân đi?
Sở Tang nhéo vạt áo của mình yên lặng lầm bấm, bên ngoài có cái gì hay mà đi. ở trong cung nghỉ ngơi không phải rất tốt sao.
Khố sự năm đó bị Nhiếp chính vương áp bức bắt buộc rèn luyện lại bắt đầu khởi động nữa rồi, trước kia là bị trưởng bối quản, bây giờ là bị hậu bối quản, rồng vây chỗ nước cạn, đại khái chính là ý tứ này.
“Qủa nhân không thích đi.” Hắn nhỏ giọng nói, bộ dáng buồn bực không vui càng không có khí thế.
Cơn giận vừa rồi đã bị khí thế cùa Sở Liệt dọa không còn nữa.
‘Ta…” Sở liệt mở miệng muốn giải thích, lại chần chừ, cuối cùng mang theo kiều giọng mà tự hắn cùng chắn ghét nói: “Ta không phải muốn bức gười…”
“Bức người…chính ta cũng khó chịu. Nhưng là phụ hoàng…người thân thể của chính mình cũng không quan tâm, vậy biết phải làm sao? Nghe lời ta, mỗi ngày đến hoa viên đi một chút, không riêng gì thân thể tốt hơn, khẩu vị cũng sẽ tốt hơn.”
“….”
“Chúng ta cùng nhau sống trường trường cửu cửu, không tốt sao?”
Thanh niên vì lời giận dữ của mình vừa rồi sám hối mất một trận, tay chỉ nắm lấy tay áo hắn, còn thì không làm gì khác.
Hắn sắc mặt đại suy sụp, ngượng ngùng gục đầu xuống. Người đã bao nhiêu tuổi mà còn giống ngoan đồng khắc khẩu tranh cãi, không có ý nghĩa.
Ai bảo…ai bảo Sở Liệt ở trước mặt hắn tính tình tốt như vậy, mặc đánh mặc mắng mặc sử dụng. Hắn cũng đã ăn mệt thật lớn, bị gặm đến lão xương cốt cùng không còn, hiện tại tính tình lớn một chút đương nhiên là chính đáng đi?
“Vậy…vậy không thê đi lâu.” Tuy rằng vẫn còn ủy khuất, nhưng xét thấy đối phương đểm xuất phát là tốt, đành phải lui một bước nhỏ: “Đi lâu quá nhân mệt hoảng”
Thanh niên vội cười nói: “Ân, sẽ không quá mệt mỏi, chủ yếu là hoạt động một chút xương cốt khơi thông một chút khí huyết mà thôi.”
Hắn da mặt nóng lên, từ trong tay thanh niên rút tay mình ra, một lần nữa lùi về dưới ống tay rộng thùng thình.
Sở Liệt khụ một tiếng, mắt hơi khép lại, tựa hồ cũng có vài phần tình tự khó nói ra, mười phần ngây ngô: “Những thứ kia…Ân khụ Phụ hoàng có xem những thứ ta viết sao?”
Mỗi ngày đều nhét, hắn cùng không phải người mù, tự nhiên là có xem, một đống thơ chua lè, chua đến hắn nhai đậu hũ cũng phát mệt…
Chính là thanh niên lại tự cảm giác thấy rất không sai, hắc đồng hơi sáng lên tiếp tục hỏi: “Phụ hoàng thấy viết như thế nào?”
“Này…”
Này đương nhiên…đương nhiên là…vừa chua lại thối, trừ đó ra chẳng có cảm giác gì.
Sở Liệt lại xem hắn trầm mặc thành ngầm đồng ý, thập phần tự nhiên vươn đến hôn lên sườn mặt cùa hắn. Long duyên hương trên long bào tiến vào mùi, cơ hồ làm cho người ta lâng lâng không biếtt đang ở nơi nào, khẩn trương đến mức tim đập nhắnh làm cho hắn miệng khô lười khô, ***g ngực bốc hỏa.
“Phụ hoàng thích không?” Sở Liệt lần này có định liệu trước, tự tin mười phần.
“Ngoạn ý đó ai viết?”
Sở Liệt vùi đầu trên bà vai hắn, nói: “Đương nhiên là nhi thần viết…”
“Rôt cuộc là ai viết?”
Thanh niên cọ cọ bà vai hắn ngẩng đầu, nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng thực đáng thương ủy khuất, khóe miệng cùng khóe mắt nhất tề rũ xuống, gương mặt đoan chính anh tuấn phủ đầy bất đắc dĩ biệt khuất: “Liễu học sĩ Hàn lâm viện…”
Hắn biết ngay mà! Vừa nhìn là đã thấy có dấu vết của cái tên Liễu Phong quanh năm trà trộn chốn thanh lâu kia! Lại còn Hàn lâm viện, đồ hỗn trướng không biết làm việc đàng hoàng!
Thanh niên dán trên người hắn nghĩ hắn sinh khí. hạ giọng khép nép giải thích: “Liễu học sĩ chỉ giúp ta sửa lại vài từ…Hấn nói ta viết không đủ vị, người nhận sẽ không thích.”
Sở Tang càng khóc không ra nước mắt. Hài tử a, đối tượng mà lão già kia đưa thơ đưa từ đều là kỹ nữ vũ nữ ca phường thanh lâu, hắn một lão nhân, thu loại ngoạn ý này không phải là châm chọc sao?
“Là không vui sao?” Sở Liệt tựa hồ nhụt chí, đầu lại cúi xuống, mày kiếm hơi rung mà đầy ý vị khiển trách chính mình: “Ta không biết nên viết như thế nào cho tốt. mới gọi Liễu học sĩ đến hỗ trợ nhìn xem…”
Sở Tang tâm can rút một cái, cũng bất chấp phải giữ khoảng cách, túm cổ áo thanh niên, thất thanh hỏi: “Ngươi…ngươi đểcho người khác nhìn?”
“Ơ…” Sở Liệt hai mắt sững lại, hoàn hồn, nhìn đôi tay đang túm chặt mình.
^Ngươi không biết xấu hổ quả nhân còn muốn thể diện…” Sở Tang mặt đỏ ửng đến không thể đỏ hơn, cùng không biết là bởi vì tức giận hay là ngượng khí lực cũng khó được mà lớn lên, kéo đến nỗi nơi giao lĩnh của đế bào thanh niên cũng xộc xệch: “Về sau không cho phép đề cho người khác nhìn đến, tuyệt đối không được! Có biết hay không? Có hiểu hay không?”
Sở Liệt bị kéo đến ho khắn vài tiếng, nghẹn hồi lâu, chờ đến lúc có thể nói chuyện thì cổ đã đỏ lên, ánh mắt đen tuyền sâu thẳm đầy tràn ý cười: “Ân, đă.biết.”
Thanh niên đủ loại lấy lòng không thấy có điềm dừng, ngược lại càng lúc càng đa dạng. Trừ bỏ mỗi sáng sớm trộm đến bèn giường hắn, còn thường thường mang đàn đến dây, lấy khí thế thiên quân vạn mà nhiễu giấc ngủ trưa của hắn, làm cho người ta không được an bình.
Trong cung có đủ loại sư phụ, văn võ giai toàn, nhimg không có một sư phụ nào biết dạy cho Sở Liệt phải làm sao để lấy lòng có trình độ một chút.
Hoàng đế bình thường canh năm rời giường, Sở Tang cũng đă quen tự mình gnh giấc vào lúc đó. Nhưng cứ đến canh bốn là một trận tiếng bước chần rất nhỏ đã làm cho hắn bừng tỉnh, tay ở dưới chăn bất giác run lên vài cái, mí mắt vẫn ngoan cố nhắm chặt.
Quả nhiên bước chân rất nhắnh đã dừng lại ngay bên giường hắn, một cỗ hương hoa tươi mát đến không chịu được xông vào mũi, đầu óc cũng bị hương hoa làm cho choáng váng, Sở Tang âm thầm kêu khổ.
Không có tiếng bước chân rời đi, nhưng thật ra nụ hôn thanh niên hạ xuống cách một đóa hoa làm cho hắn thiếu chút nữa hét lên. Tuy rằng chuyện quá phận hơn cùng đã làm, nhưng loại hành vi vụng trộm này vẫn làm cho hắn thực thẹn thùng.
Cũng may thanh niên không ở lại bao lâu liền lui ra, nhưng có vẻ không giống muốn đi. Đè nén không nổi sự tò mò, hắn hơi hơi nhấc lên mí mắt, chi thấy Sở Liệt ngồi xếp bằng đưa lưng về phía hắn, một thân triều phục tựa vào bên giường, bộ dạng rất mệt nhọc.
Bầu không khí đã lâu như vậy đều là giương cung bạt kiếm, hiện tại khó được yên tĩnh một hồi cũng là dựa vào một tầng sa mỏng duy trì. Thanh niên tựa hồ chợp mắt, vùi đầu nơi cánh tay, hắn từ phía sau nhìn lại, thấy thế nào cũng thực làm cho người ta cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa.
Sở Liệt không phải thần tiên, nhưng hắn lại bận rộn hơn thần tiên. Triều cục phải định, phiên quốc phải trấn, bây giờ còn phải theo đuổi cung phụng một lãi già bướng binh, không phải tự tìm tội cho mình sao?
Hắn thật không biết cái loại này chấp nhất này của Sở Liệt là từ đâu mà có. Đường tình có cố hết sức cùng không được gì như vậy, còn một bộ vui vẻ chịu đựng. Đương nhiên, hắn càng không nhìn ra chính là mình có cái gì đáng giá cho Sở Liệt vui vẻ chịu đựng.
Có lẽ chi là một loại tâm lý tìm kiếm cái lạ của người trẻ tuổi, Sở Liệt năm nay bất quá mới hai mươi, có loại tâm lý này cũng không kỳ quái.
Sở Liệt chợp mắt đại khái khoàng một chén trà nhỏ, sau đó lại nhẹ nhàng ly khi đi tựa hồ lại ở bên giường hắn đứng một hồi lâu. Dù cho nhắm chặt hai mắt hắn cũng cảm giácđược tầm mắt nóng rực đóng lên người mình.
Hắn hơn nửa đời người đều đi trên hoạn lộ thênh thang, không rẽ qua đường vòng càng chưa từng xóc nảy, thế nhưng hiện tại hắn rốt cuộc đã biết đi vào ngõ cụt là cảm giác như thế nào.
Xích đu lấy tốc độ thực thong thả mà lắc lư.
Sở Liệt từ thang trước đã chuyển địa điềm phê duyệt tấu chương đến Cam Tuyền cung này. Không hợp lễ chế, nhưng không ai dám chê một câu, ngược lại còn nói tân hoàng hiếu tâm khả gia, làm chính sự cũng không quên hiếu kính lão phụ.
Hắn đối với loại vỗ mông ngựa này chỉ cười nhạt, cũng như vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt trước thủ đoạn cầu yêu cố sức mà vô ích cũa thanh niên vậy.
Hệt như xướng tuồng, cho dù không người cổ vũ hay không có màn lên đài nhảy múa hát ca.
Tình huống chính là như vậy, bất quá là một thái thượng hoàng mất quyền thế chỉ còn hư danh, cho nên đối mặt với trò đánh lén ngẫu nhiên của thanh niên, hắn cũng chi có thể siết nắm tay nhẫn nại. May mà thanh niên không lại uống rượu, trình độ đánh lén cùng chỉ khống chế ở nông nỗi kéo kéo tay, hôn hôn. mặt, đều còn ờ trong phạm vi hắn dễ dàng tha thứ.
Cách bình phong, hắn tùy xích đu mà hơi lắc lư theo, không có việc gì làm ngủ gà ngủ gật, bên kia bình phong là án đài Sở Liệt xử lý công sự, hơn nữa còn không hề tị hiềm tiếp kiến quan viên.
Bọn họ nói nhũng thứ gì hắn cũng không lưu tâm nghe, người đến thanh âm còn trẻ, chính giữa lời nói luôn mang theo một chút khúm núm che giấu không được.
Cũng phải, Sở Liệt ờ trước mặt thần từ chưa bao giờ có cái gì gọi là cảm xúc phập phồng, luôn luôn lãnh túc uy nghiêm, làm cho người ta khó dò.
Cái người hình như là Binh bộ thị lang kia lui ra rồi, mơ hồ nghe thấy tiếng Sở Liệt khép lại thứ gì đó giống như bàn đồ, rồi mới từ bên kia bình phong đi sang.
Sở Tang lập tức phóng ổn hơi thở, lào tăng nhập định, tim đập thình thình.
“Phụ hoàng, hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.”
Hắn từ bên trái xoay sang bên phải, buồn bực không lên tiếng.
Phía bên kia trầm mặc một chút, sau đó hắn nghe thấy thanh niên chậm rãi nối: “Hoạt động một chút cũng tốt, như vậy thân thề mới có tinh thần, ăn uống cũng sẽ nhiều, so với bổ dược hữu dụng hom.”
Sở Tang ngáp một cái, sinh long hoạt hồ làm cái gì, dưỡng mập cho người ta mổ thịt sao? Dám ăn thịt rồng, cũng không sợ bị sét đánh.
“Quả nhân không đi.” Trực tiếp cự tuyệt không chừa lối thoát.
Nhưng tính kiên nhẫn cả đời của thanh niên giống như đều tính toán tiêu phí ờ nơi này: “Ngự y nói mấy ngày nay người đều ăn không ngon, uống dược cũng không có tác dụng, trường kỳ như vậy sao được mà. Ra ngoài dạo một chút đi, phụ hoàng.”
“Vậy đưa Kiều nhi tiến cung cùng quả nhân.” Hắn nghiêng đầu trở về, lạnh lùng nói: “Quả nhân buồn hoảng”
Từ lúc thoái vị đến nay, hắn chưa từng thấy qua Kiều nhi. lâu như vậy cũng có chút tưởng niệm.
Sở Liệt trở nên tâm bình khí hòa, kéo ghế đến gần một chút, đổi diện thẳng trước mặt hắn cười cười: “Có nhi thần cùng phụ hoàng không đủ sao?”
Tnrớc kia cùng là thư thái thích ý, nhưng hiện tại Sở Liệt cùng hắn bao lâu hắn có thề tâm loạn bấy lâu, quả thực đã đến mức hắn cũng muốn phi nhổ chính mình.
Dưới loại xấu hổ không thể công khai cho ai biết này, hắn chi có thể ra vẻ cứng cỏi nói với thanh niên: “Nhìn ngươi đã cảm thấy phiền, muốn ngươi cùng quả nhân là ngại mệnh quá dài!”
Sở Liệt lộ ra một chút thần sắc tổn thương, đoan chính ngồi trên ghế, như là đang cân nhắc.
Sở Kiều chi là một hài tử không có lực uy hiếp mà thôi, tuyên tiến cung có khó như vậy sao?
Sở Liệt không trả lời ngay, ý đồ dời đi đề tài: “Vậy hôm nay vẫn là nhi thần cùng phụ hoàng ra ngoài đi một chút đă, đây là chuyện nhất định phải làm.”
Sở Tang lập tức ngồi thẳng dậy trên xích đu, tỳ khí lớn đến lợi hại, ngón tay siết trên tay vịn, mặc kệ cân nhắc lạnh lùng nói: “Cái gì gọi là nhất định phải làm? Ngươi dựa vào cái gì quản quả nhân? Quả nhân không cần ngươi như vậy!”
Sở Liệt sắc mặt cùng xanh mét, tựa hồ toàn bộ nhẫn nại còn sót lại đều đã bị tiêu ma hết sạch, đồng tử chợt co rút, gương mặt sát khí hơi lộ ra có vài phần thần thái trên triều đường, cũng mang theo vẻ tức giận khó nhịn, chữ chữ tàng binh: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn quản sao? Ai bảo ngươi thân thể của chính mình cũng không biết yêu quý, mơ mơ màng màng, ta nếu không thích ngươi ta mới lười quản!”
Phản. Đây là khẩu khí nói chuyện với trưởng bối sao?
Thế nhưng dưới khí thế làm cho người ta sợ hãi cũa thanh niên, lời Sở Tang nghẹn nơi cổ họng, không thốt ra được.
Sở Liệt có chút tức giận, nghiến từng từ nói: “Ta muốn ngươi thân thể tốt hơn một chút có cái gì sai? Ngươi có biết sắc mặt mình có bao nhiêu kém cỏi hay khôniĩ? Ta muốn ngươi khỏe hơn một chút có sai sao? Ngươi không muốn cùng ta, cũng được, ta tìm người khác đi cùng ngươi, nhưng ngươi tối thiều cũng không thể làm thất vọng thân thể của chính mình đi?”
Dưới cơn chất vấn như mưa rền gió dữ của thanh niên, Sở Tang chậm rãi giật giật mặt. Nghĩ lại thì hình nhu không phải là do mình làm trưởng bối làm quá mất mặt, mà kỳ thật là…
Ngươi là bị Tam Hoàng thúc chiếm thân đi?
Sở Tang nhéo vạt áo của mình yên lặng lầm bấm, bên ngoài có cái gì hay mà đi. ở trong cung nghỉ ngơi không phải rất tốt sao.
Khố sự năm đó bị Nhiếp chính vương áp bức bắt buộc rèn luyện lại bắt đầu khởi động nữa rồi, trước kia là bị trưởng bối quản, bây giờ là bị hậu bối quản, rồng vây chỗ nước cạn, đại khái chính là ý tứ này.
“Qủa nhân không thích đi.” Hắn nhỏ giọng nói, bộ dáng buồn bực không vui càng không có khí thế.
Cơn giận vừa rồi đã bị khí thế cùa Sở Liệt dọa không còn nữa.
‘Ta…” Sở liệt mở miệng muốn giải thích, lại chần chừ, cuối cùng mang theo kiều giọng mà tự hắn cùng chắn ghét nói: “Ta không phải muốn bức gười…”
“Bức người…chính ta cũng khó chịu. Nhưng là phụ hoàng…người thân thể của chính mình cũng không quan tâm, vậy biết phải làm sao? Nghe lời ta, mỗi ngày đến hoa viên đi một chút, không riêng gì thân thể tốt hơn, khẩu vị cũng sẽ tốt hơn.”
“….”
“Chúng ta cùng nhau sống trường trường cửu cửu, không tốt sao?”
Thanh niên vì lời giận dữ của mình vừa rồi sám hối mất một trận, tay chỉ nắm lấy tay áo hắn, còn thì không làm gì khác.
Hắn sắc mặt đại suy sụp, ngượng ngùng gục đầu xuống. Người đã bao nhiêu tuổi mà còn giống ngoan đồng khắc khẩu tranh cãi, không có ý nghĩa.
Ai bảo…ai bảo Sở Liệt ở trước mặt hắn tính tình tốt như vậy, mặc đánh mặc mắng mặc sử dụng. Hắn cũng đã ăn mệt thật lớn, bị gặm đến lão xương cốt cùng không còn, hiện tại tính tình lớn một chút đương nhiên là chính đáng đi?
“Vậy…vậy không thê đi lâu.” Tuy rằng vẫn còn ủy khuất, nhưng xét thấy đối phương đểm xuất phát là tốt, đành phải lui một bước nhỏ: “Đi lâu quá nhân mệt hoảng”
Thanh niên vội cười nói: “Ân, sẽ không quá mệt mỏi, chủ yếu là hoạt động một chút xương cốt khơi thông một chút khí huyết mà thôi.”
Hắn da mặt nóng lên, từ trong tay thanh niên rút tay mình ra, một lần nữa lùi về dưới ống tay rộng thùng thình.
Sở Liệt khụ một tiếng, mắt hơi khép lại, tựa hồ cũng có vài phần tình tự khó nói ra, mười phần ngây ngô: “Những thứ kia…Ân khụ Phụ hoàng có xem những thứ ta viết sao?”
Mỗi ngày đều nhét, hắn cùng không phải người mù, tự nhiên là có xem, một đống thơ chua lè, chua đến hắn nhai đậu hũ cũng phát mệt…
Chính là thanh niên lại tự cảm giác thấy rất không sai, hắc đồng hơi sáng lên tiếp tục hỏi: “Phụ hoàng thấy viết như thế nào?”
“Này…”
Này đương nhiên…đương nhiên là…vừa chua lại thối, trừ đó ra chẳng có cảm giác gì.
Sở Liệt lại xem hắn trầm mặc thành ngầm đồng ý, thập phần tự nhiên vươn đến hôn lên sườn mặt cùa hắn. Long duyên hương trên long bào tiến vào mùi, cơ hồ làm cho người ta lâng lâng không biếtt đang ở nơi nào, khẩn trương đến mức tim đập nhắnh làm cho hắn miệng khô lười khô, ***g ngực bốc hỏa.
“Phụ hoàng thích không?” Sở Liệt lần này có định liệu trước, tự tin mười phần.
“Ngoạn ý đó ai viết?”
Sở Liệt vùi đầu trên bà vai hắn, nói: “Đương nhiên là nhi thần viết…”
“Rôt cuộc là ai viết?”
Thanh niên cọ cọ bà vai hắn ngẩng đầu, nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng thực đáng thương ủy khuất, khóe miệng cùng khóe mắt nhất tề rũ xuống, gương mặt đoan chính anh tuấn phủ đầy bất đắc dĩ biệt khuất: “Liễu học sĩ Hàn lâm viện…”
Hắn biết ngay mà! Vừa nhìn là đã thấy có dấu vết của cái tên Liễu Phong quanh năm trà trộn chốn thanh lâu kia! Lại còn Hàn lâm viện, đồ hỗn trướng không biết làm việc đàng hoàng!
Thanh niên dán trên người hắn nghĩ hắn sinh khí. hạ giọng khép nép giải thích: “Liễu học sĩ chỉ giúp ta sửa lại vài từ…Hấn nói ta viết không đủ vị, người nhận sẽ không thích.”
Sở Tang càng khóc không ra nước mắt. Hài tử a, đối tượng mà lão già kia đưa thơ đưa từ đều là kỹ nữ vũ nữ ca phường thanh lâu, hắn một lão nhân, thu loại ngoạn ý này không phải là châm chọc sao?
“Là không vui sao?” Sở Liệt tựa hồ nhụt chí, đầu lại cúi xuống, mày kiếm hơi rung mà đầy ý vị khiển trách chính mình: “Ta không biết nên viết như thế nào cho tốt. mới gọi Liễu học sĩ đến hỗ trợ nhìn xem…”
Sở Tang tâm can rút một cái, cũng bất chấp phải giữ khoảng cách, túm cổ áo thanh niên, thất thanh hỏi: “Ngươi…ngươi đểcho người khác nhìn?”
“Ơ…” Sở Liệt hai mắt sững lại, hoàn hồn, nhìn đôi tay đang túm chặt mình.
^Ngươi không biết xấu hổ quả nhân còn muốn thể diện…” Sở Tang mặt đỏ ửng đến không thể đỏ hơn, cùng không biết là bởi vì tức giận hay là ngượng khí lực cũng khó được mà lớn lên, kéo đến nỗi nơi giao lĩnh của đế bào thanh niên cũng xộc xệch: “Về sau không cho phép đề cho người khác nhìn đến, tuyệt đối không được! Có biết hay không? Có hiểu hay không?”
Sở Liệt bị kéo đến ho khắn vài tiếng, nghẹn hồi lâu, chờ đến lúc có thể nói chuyện thì cổ đã đỏ lên, ánh mắt đen tuyền sâu thẳm đầy tràn ý cười: “Ân, đă.biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook