Thái Sơ
-
Chương 2: Đại Điền kim lân nguyên thần xuất (2)
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
-------------------------
Lại khẽ động tâm niệm, một lực hút mạnh mẽ kéo linh hồn đến trên người tiểu xà.
Cứ như vậy vài lần, Tần Hạo Hiên rốt cục xác định linh hồn của mình có thể tùy ý phụ thân lên nhân thể và xà thể, cảm thấy như nhặt được chí bảo, vui vẻ ra mặt.
Sự việc này kết thúc, sắc trời đã tối xuống, khí độc trong Tiểu Tự sơn bắt đầu tràn lan, nếu như nhân thể hút vào khí độc phải chết không thể nghi ngờ, mà trước kia tiểu xà thường ở Tiểu Tự sơn, khí độc chắc hẳn không cách nào ảnh hưởng được nó.
Ý niệm trong đầu Tần Hạo Hiên khẽ động, linh hồn bám vào tiểu xà, quả nhiên những chướng khí trong sơn cốc hoàn toàn không cách nào gây nguy hại cho hắn.
Hắn bò qua lại, còn phát hiện ra một điều thần kỳ, những nơi thân rắn bò qua đều lưu lại một thứ hương vị đặc thù, bất kể đi bao xa, đều có thể dựa theo thứ hương vị này tìm kiếm đường quay lại, nói cách khác hắn có thể dùng thứ này tìm kiếm đường về nhà.
Đang tìm kiếm đường về nhà, Tần Hạo Hiên còn phát hiện nhiều loại diệu dụng của thân rắn, ví dụ như bách độc bất xâm, ví dụ như đặc biệt mẫn cảm với một ít linh dược dị thảo, một ít báo săn, sói đói vừa nhìn thấy tiểu xà đã sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Từ đó về sau, Tần Hạo Hiên thường vào buổi tối phụ thân lên tiểu xà, tiến vào Tiểu Tự sơn tìm kiếm dược liệu quý hiếm, sau đó bán cho dược điếm của Trần lão đầu, kiếm được rất nhiều so với đi săn, nhà hắn cũng càng lúc càng tốt, bản thân càng trở thành mẫu mực của đám thiếu niên trong trấn Đại Điền.
Nhập vào thân tiểu xà đi tầm bảo mặc dù thần kỳ, nhưng mỗi lần nhập vào, đều để lại di chứng, khiến hắn sức cùng lực kiệt, tinh thần ảm đạm, chỉ muốn ngủ.
Thay bộ quần áo, Tần Hạo Hiên mang theo Hoàng Tinh đi ra khỏi nhà, gương mặt mệt mỏi cùng đôi mắt gấu trúc, gặp phải người quen chỉ có thể miễn cưỡng chào hỏi.
Ngay lúc Tần Hạo Hiên đi về phía dược điếm, một thanh âm kêu thảm truyền đến bêntai.
- Ai da... Trương lão đại, ta là thật không có tiền, Trương lão đại tha mạng a... Ai da...
Trên mặt đất có hai thiếu niên lăn qua lăn lại, bên cạnh có mấy thiếu niên đang hung hăng đấm đá, có một thiếu niên mặc áo gấm, khí định thần nhàn tựa hồ cực kỳ hưởng thụ tiếng kêu thảm thiết, thỉnh thoảng cười lạnh, hắn là Trương Cuồng nổi danh giống như Tần Hạo Hiên.
Xung quanh vây xem rất nhiều thiếu niên, có tức giận, có đồng tình, cũng có lòng đầy căm phẫn, nhưng trước mặt thiếu niên áo gấm kia lại không có ai dám lên tiếng.
- Đều nhìn rõ cho lão tử, đây là hậu quả của kẻ không giao nộp phí bảo hộ đúng hạn!
Tiểu đệ của Trương Cuồng giẫm lên một thiếu niên nằm dưới đất, đắc ý tuyên bố.
Lúc này, một thiếu niên khác rốt cục không thể nhịn nổi nữa, lớn tiếng:
- Cường đạo, Trương Cuồng ngươi là thứ cường đạo chết không yên lành!
Trương Cuồng một mực không ra tay, trên mặt đã hiện lên nét dữ tợn, chỉ thấy hắn bước đến, đang muốn giờ chân đá vào miệng tên thiếu niên lớn tiếng kia, có thể tưởng tượng một khi bị đá trúng, hàm răng trong miệng thiếu niên kia sẽ chẳng còn mấy cái.
- Họ Trương, có phải ngươi không nhìn thấy ta không?
Tần Hạo Hiên đứng ở một bên, mí mắt không nhấc nói:
- Nếu ngươi dám đá, ta sẽ trói ngươi lại, sau đó ném vào núi cho sói ăn!
Ở trong đám thiếu niên trấn Đại Điền, Tần Hạo Hiên đúng là khác loài, tám tuổi đã tiếp nhận gánh nặng gia đình lên núi săn bắn, hắn rất ít giao du cùng các thiếu niên bằng tuổi, vì thế đương nhiên Trương Cuồng cùng hắn nổi danh thành lão đại của đám thiếu niên.
Phụ thân của Trương Cuồng là thợ săn ưu tú nhất trong trấn, mà bản thân Trương Cuồng cũng có thiên phú dị bẩm, lúc mười hai tuổi từng tay không giết hai con sói đói, coi như là thiếu niên thiên tài.
Nhưng mà nhân vật lợi hại như vậy, có thể ở trong trấn Đại Điền xưng vương xưng bá với bọn nhỏ, lại sợ hãi Tần Hạo Hiên không thôi, năm trước hắn từng bị Tần Hạo Hiên đánh một trận hung ác, đã gãy bốn cái xương sườn, nằm liệt giường ba tháng mới khỏi hẳn, từ đó không dám đắc tội Tần Hạo Hiên nữa.
Thanh âm của Tần Hạo Hiên tựa như gông xiềng vô hình, làm cho Trương Cuồng ngạnh sanh thu chân của mình, y nhìn về phía Tần Hạo Hiên, cho dù trong nội tâm hận không thể bầm thây Tần Hạo Hiên vạn đoạn, nhưng không dám biểu hiện ra chút nào.
Hắn biết rõ Tần Hạo Hiên nói được làm được, nếu như mình thực đá ra một cước này, y nói trói mình ném vào núi cho sói nhất định sẽ làm!
Trong lòng oán độc, nhưng Trương Cuồng đổi sắc mặt, trên lông mày còn treo lạnh lùng:
- Họ Tần, hai người này phá hỏng quy củ của ta, làm sao cũng phải cho một chút giáo huấn chứ?
Trong lòng Tần Hạo Hiên cười lạnh, cướp đoạt từ khi nào trở thành quy củ? Hắn chẳng muốn cùng Trương Cuồng nhiều lời, chỉ nói.
- Cút!
Sắc mặt Trương Cuồng khó coi, nhưng cũng biết trở mặt chỉ có thể chịu thiệt, trong nội tâm chửi bới Tần Hạo Hiên trăm ngàn lần, hắn thật không hiểu nổi Tần Hạo Hiên suy nghĩ, một cái từ bé đọc sách, có lẽ rõ ràng hai chữ “lợi hại”, cùng mình liên thủ có khả năng hoành hành trong trấn, tại sao lại luôn đối địch với mình.
Tần Hạo Hiên nhìn Trương Cuồng, cũng biết đối phương suy nghĩ cái gì, trong lòng thở dài:
- Tần Hạo Hiên a Tần Hạo Hiên, ngươi từ bé đọc sách, lẽ ra biết hai chữ “lợi hại”, càng phải biết tránh xa bọn ác nhân, tại sao gặp sự tình như thế này lại không nhẫn nhịn được?
Nghĩ tới đây, Tần Hạo Hiên cười khổ, mặc dù mình đọc sách biết rõ đạo lý, nhưng nuôi thành một ít tình tình xấu của người đọc sách, biết rõ có đôi khi việc không liên quan đến mình tránh xa ra, thì có thế tránh đi rất nhiều sự tình, lại hết lần này tới lần khác trong lòng không nhịn được chữ “lý”.
Có kẻ mắt sắc nhìn qua liền trông thấy trong tay Tần Hạo Hiên có đồ vật, còn tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, nói:
- Ngô...... Thơm quá! Tần ca, hôm nay lại có vật gì tốt? Đây là tính đi đến Trần gia dược điếm bán sao?
- Nói thừa, đồ vật Tần ca đưa ra lúc nào không phải đồ tốt?
Tần Hạo Hiên còn chưa nói, một thiếu niên liền tiếp lời, lời nói nịnh nọt, rất nhanh khiến xung quanh có tiếng phụ họa.
- Tần ca, nghe nói hôm nay có hai vị khách lạ, mua sạch dược liệu quý báu ở Trần gia dược điếm, lại còn nói, chỉ cần là dược tài trân quý, họ còn có thể mua với giá cao hơn Trần gia dược điếm!
- Đúng vậy a, ta cũng nghe nói, Tần ca gần đây có không ít thứ tốt, nếu như bọn họ thấy, nói không chừng có thể phát đại tài đây!
Trong nội tâm Tần Hạo Hiên khẽ động, cảm thấy vận khí tốt, sảng khoái hứa:
- Nếu bán được nhiều tiền, ta mời các ngươi uống rượu.
Ở trong tiếng hoan hô, Tần Hạo Hiên bị chúng thiếu niên vây quanh đi về phía Trần gia dược điếm.
Nhìn Tần Hạo Hiên rời đi, mà bên người chỉ còn lại có mấy tiểu đệ đáng tin, Trương Cuồng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không lâu sau là thời gian Thần Tiên trong núi đến chọn lựa đồ đệ, ta nhất định phải để Thần Tiên tuyển được, thở ra một ngụm ác khí!
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
-------------------------
Lại khẽ động tâm niệm, một lực hút mạnh mẽ kéo linh hồn đến trên người tiểu xà.
Cứ như vậy vài lần, Tần Hạo Hiên rốt cục xác định linh hồn của mình có thể tùy ý phụ thân lên nhân thể và xà thể, cảm thấy như nhặt được chí bảo, vui vẻ ra mặt.
Sự việc này kết thúc, sắc trời đã tối xuống, khí độc trong Tiểu Tự sơn bắt đầu tràn lan, nếu như nhân thể hút vào khí độc phải chết không thể nghi ngờ, mà trước kia tiểu xà thường ở Tiểu Tự sơn, khí độc chắc hẳn không cách nào ảnh hưởng được nó.
Ý niệm trong đầu Tần Hạo Hiên khẽ động, linh hồn bám vào tiểu xà, quả nhiên những chướng khí trong sơn cốc hoàn toàn không cách nào gây nguy hại cho hắn.
Hắn bò qua lại, còn phát hiện ra một điều thần kỳ, những nơi thân rắn bò qua đều lưu lại một thứ hương vị đặc thù, bất kể đi bao xa, đều có thể dựa theo thứ hương vị này tìm kiếm đường quay lại, nói cách khác hắn có thể dùng thứ này tìm kiếm đường về nhà.
Đang tìm kiếm đường về nhà, Tần Hạo Hiên còn phát hiện nhiều loại diệu dụng của thân rắn, ví dụ như bách độc bất xâm, ví dụ như đặc biệt mẫn cảm với một ít linh dược dị thảo, một ít báo săn, sói đói vừa nhìn thấy tiểu xà đã sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Từ đó về sau, Tần Hạo Hiên thường vào buổi tối phụ thân lên tiểu xà, tiến vào Tiểu Tự sơn tìm kiếm dược liệu quý hiếm, sau đó bán cho dược điếm của Trần lão đầu, kiếm được rất nhiều so với đi săn, nhà hắn cũng càng lúc càng tốt, bản thân càng trở thành mẫu mực của đám thiếu niên trong trấn Đại Điền.
Nhập vào thân tiểu xà đi tầm bảo mặc dù thần kỳ, nhưng mỗi lần nhập vào, đều để lại di chứng, khiến hắn sức cùng lực kiệt, tinh thần ảm đạm, chỉ muốn ngủ.
Thay bộ quần áo, Tần Hạo Hiên mang theo Hoàng Tinh đi ra khỏi nhà, gương mặt mệt mỏi cùng đôi mắt gấu trúc, gặp phải người quen chỉ có thể miễn cưỡng chào hỏi.
Ngay lúc Tần Hạo Hiên đi về phía dược điếm, một thanh âm kêu thảm truyền đến bêntai.
- Ai da... Trương lão đại, ta là thật không có tiền, Trương lão đại tha mạng a... Ai da...
Trên mặt đất có hai thiếu niên lăn qua lăn lại, bên cạnh có mấy thiếu niên đang hung hăng đấm đá, có một thiếu niên mặc áo gấm, khí định thần nhàn tựa hồ cực kỳ hưởng thụ tiếng kêu thảm thiết, thỉnh thoảng cười lạnh, hắn là Trương Cuồng nổi danh giống như Tần Hạo Hiên.
Xung quanh vây xem rất nhiều thiếu niên, có tức giận, có đồng tình, cũng có lòng đầy căm phẫn, nhưng trước mặt thiếu niên áo gấm kia lại không có ai dám lên tiếng.
- Đều nhìn rõ cho lão tử, đây là hậu quả của kẻ không giao nộp phí bảo hộ đúng hạn!
Tiểu đệ của Trương Cuồng giẫm lên một thiếu niên nằm dưới đất, đắc ý tuyên bố.
Lúc này, một thiếu niên khác rốt cục không thể nhịn nổi nữa, lớn tiếng:
- Cường đạo, Trương Cuồng ngươi là thứ cường đạo chết không yên lành!
Trương Cuồng một mực không ra tay, trên mặt đã hiện lên nét dữ tợn, chỉ thấy hắn bước đến, đang muốn giờ chân đá vào miệng tên thiếu niên lớn tiếng kia, có thể tưởng tượng một khi bị đá trúng, hàm răng trong miệng thiếu niên kia sẽ chẳng còn mấy cái.
- Họ Trương, có phải ngươi không nhìn thấy ta không?
Tần Hạo Hiên đứng ở một bên, mí mắt không nhấc nói:
- Nếu ngươi dám đá, ta sẽ trói ngươi lại, sau đó ném vào núi cho sói ăn!
Ở trong đám thiếu niên trấn Đại Điền, Tần Hạo Hiên đúng là khác loài, tám tuổi đã tiếp nhận gánh nặng gia đình lên núi săn bắn, hắn rất ít giao du cùng các thiếu niên bằng tuổi, vì thế đương nhiên Trương Cuồng cùng hắn nổi danh thành lão đại của đám thiếu niên.
Phụ thân của Trương Cuồng là thợ săn ưu tú nhất trong trấn, mà bản thân Trương Cuồng cũng có thiên phú dị bẩm, lúc mười hai tuổi từng tay không giết hai con sói đói, coi như là thiếu niên thiên tài.
Nhưng mà nhân vật lợi hại như vậy, có thể ở trong trấn Đại Điền xưng vương xưng bá với bọn nhỏ, lại sợ hãi Tần Hạo Hiên không thôi, năm trước hắn từng bị Tần Hạo Hiên đánh một trận hung ác, đã gãy bốn cái xương sườn, nằm liệt giường ba tháng mới khỏi hẳn, từ đó không dám đắc tội Tần Hạo Hiên nữa.
Thanh âm của Tần Hạo Hiên tựa như gông xiềng vô hình, làm cho Trương Cuồng ngạnh sanh thu chân của mình, y nhìn về phía Tần Hạo Hiên, cho dù trong nội tâm hận không thể bầm thây Tần Hạo Hiên vạn đoạn, nhưng không dám biểu hiện ra chút nào.
Hắn biết rõ Tần Hạo Hiên nói được làm được, nếu như mình thực đá ra một cước này, y nói trói mình ném vào núi cho sói nhất định sẽ làm!
Trong lòng oán độc, nhưng Trương Cuồng đổi sắc mặt, trên lông mày còn treo lạnh lùng:
- Họ Tần, hai người này phá hỏng quy củ của ta, làm sao cũng phải cho một chút giáo huấn chứ?
Trong lòng Tần Hạo Hiên cười lạnh, cướp đoạt từ khi nào trở thành quy củ? Hắn chẳng muốn cùng Trương Cuồng nhiều lời, chỉ nói.
- Cút!
Sắc mặt Trương Cuồng khó coi, nhưng cũng biết trở mặt chỉ có thể chịu thiệt, trong nội tâm chửi bới Tần Hạo Hiên trăm ngàn lần, hắn thật không hiểu nổi Tần Hạo Hiên suy nghĩ, một cái từ bé đọc sách, có lẽ rõ ràng hai chữ “lợi hại”, cùng mình liên thủ có khả năng hoành hành trong trấn, tại sao lại luôn đối địch với mình.
Tần Hạo Hiên nhìn Trương Cuồng, cũng biết đối phương suy nghĩ cái gì, trong lòng thở dài:
- Tần Hạo Hiên a Tần Hạo Hiên, ngươi từ bé đọc sách, lẽ ra biết hai chữ “lợi hại”, càng phải biết tránh xa bọn ác nhân, tại sao gặp sự tình như thế này lại không nhẫn nhịn được?
Nghĩ tới đây, Tần Hạo Hiên cười khổ, mặc dù mình đọc sách biết rõ đạo lý, nhưng nuôi thành một ít tình tình xấu của người đọc sách, biết rõ có đôi khi việc không liên quan đến mình tránh xa ra, thì có thế tránh đi rất nhiều sự tình, lại hết lần này tới lần khác trong lòng không nhịn được chữ “lý”.
Có kẻ mắt sắc nhìn qua liền trông thấy trong tay Tần Hạo Hiên có đồ vật, còn tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, nói:
- Ngô...... Thơm quá! Tần ca, hôm nay lại có vật gì tốt? Đây là tính đi đến Trần gia dược điếm bán sao?
- Nói thừa, đồ vật Tần ca đưa ra lúc nào không phải đồ tốt?
Tần Hạo Hiên còn chưa nói, một thiếu niên liền tiếp lời, lời nói nịnh nọt, rất nhanh khiến xung quanh có tiếng phụ họa.
- Tần ca, nghe nói hôm nay có hai vị khách lạ, mua sạch dược liệu quý báu ở Trần gia dược điếm, lại còn nói, chỉ cần là dược tài trân quý, họ còn có thể mua với giá cao hơn Trần gia dược điếm!
- Đúng vậy a, ta cũng nghe nói, Tần ca gần đây có không ít thứ tốt, nếu như bọn họ thấy, nói không chừng có thể phát đại tài đây!
Trong nội tâm Tần Hạo Hiên khẽ động, cảm thấy vận khí tốt, sảng khoái hứa:
- Nếu bán được nhiều tiền, ta mời các ngươi uống rượu.
Ở trong tiếng hoan hô, Tần Hạo Hiên bị chúng thiếu niên vây quanh đi về phía Trần gia dược điếm.
Nhìn Tần Hạo Hiên rời đi, mà bên người chỉ còn lại có mấy tiểu đệ đáng tin, Trương Cuồng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không lâu sau là thời gian Thần Tiên trong núi đến chọn lựa đồ đệ, ta nhất định phải để Thần Tiên tuyển được, thở ra một ngụm ác khí!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook