Thai Rắn
Chương 50: Búp bê dây cót

-Có sao? Tôi không để ý lắm.

Chung Linh sắp xếp tài liệu trên ngăn tủ:

-Hôm nay Trương Doãn Hiên và Trạch Thiên về thành phố N, tôi đi tiễn bọn họ.

- tôi cũng đi.

Chung Linh ngẩng đầu nhìn cô một cái:

-Chỉ sợ không được, buổi chiều có khách muốn đến đây, làm phiền cô tiếp đãi một lát…!

-Ngày đầu tiên tôi đi làm đã có vụ làm ăn, xem ra tôi cực kỳ vượng gian phòng làm việc này, vậy cô nói lời tạm biệt với đám Trương Doãn Hiên hộ tôi nhé, chuyện nơi này cứ giao cho tôi xử lý.

Tốt xấu gì bây giờ cô cũng miễn cưỡng có thể tự mình đảm đương công việc rồi.

Sau khi Chung Linh rời đi cô dọn dẹp phòng làm việc, sau đó vừa nghịch di động vừa đợi khách hàng, cơm trưa cũng là gọi đồ ăn ngoài, bởi vì thật sự lười phải đi ra ngoài.

Những khách hàng đến gặp mặt đều đến đúng giờ, dù sao đã xảy ra chuyện không thể dùng khoa học giải thích được mới tới tìm các cô, cho nên bọn họ khẩn trương hơn bất luận kẻ nào, cũng coi trọng hơn. Nhưng khách hàng hôm nay để cô đợi đến năm giờ cũng chưa xuất hiện, vẫn là lần đầu tiên thấy được…

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Không tới được sao?

Trước khi Chung Linh đi không cho cô tài liệu về khách hàng này, cho nên cô không biết phương thức liên lạc với ông ta, càng không rõ ông ta tìm các cô là vì chuyện gì.

Mãi đến bảy giờ tối, cuối cùng cũng có người gõ cửa phòng làm việc.

Cô mở cửa ra liền thấy một người đàn ông trung niên hiền lành đứng ở bên ngoài, đầu ông ta đầy mồ hôi, hẳn là chạy trên đường tới, sau khi nhìn thấy cô, không ngừng giải thích:

-Ngại quá! Ngại quá! Trong nhà xảy ra chút chuyện, làm chậm trễ thời gian, thật sự ngại quá.

-Không sao.

Cô mời người đàn ông vào, lại rót chén trà cho ông ta.

Ông ta uống ừng ực hết một chén nước, nhìn bộ dạng giống rất khát:

-Cô cũng muốn đến sớm một chút, nhưng tại đứa con gái bất hiếu nhà tôi đó!

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói xong, lắc đầu nói:

-Cô nói xem tôi nuôi con bé lớn như vậy, còn cho con bé đi học đại học, chúng tôi làm cha mẹ cũng vất vả, sao lại không hiểu chuyện như vậy!

Cô ngồi bên cạnh nghe người đàn ông oán giận, chắc là đến muộn vì cãi nhau với con gái ở nhà! Thực hâm mộ đứa bé có thể cãi nhau với cha mẹ.

Đợi ông ta oán hận xong, cô mới nói:

-Không biết ông muốn chúng tôi giúp đỡ chuyện gì?

Người đàn ông tiến vào đến bây giờ đều đã oán giận nửa tiếng, đợi lát nữa ông ta nói xong chuyện của mình, cô đoán chừng dù thế nào cũng cần phải trở về từ nơi này lúc chín giờ…

-Ngại quá, đều đã quên nói chuyện chính rồi, thực ra chuyện này cũng có liên quan đến con gái của tôi. Thực ra trước đây con bé rất ngoan, bắt đầu từ tháng ba năm nay, giống như thay đổi thành một người khác, đối nghịch với chúng tôi mọi thứ, con bé không chịu đi gặp bác sĩ tâm lý, cho nên phải làm phiền các cô giúp đỡ nhìn xem, có phải động vào thứ không sạch sẽ gì không.

Sau khi cô nghe xong cười có chút xấu hổ, nhưng lại không tiện nói thẳng:

-Nói không chừng trong khoảng thời gian này con gái ông có vẻ phản nghịch, không có vấn đề gì lớn.

-Sao lại không phải vấn đề lớn! Từ trước đến nay đều là chúng tôi nói cái gì nghe cái đó, bây giờ chế giễu, biết cãi lại, còn không chịu ở nhà, muốn trọ ở trường…

Người đàn ông còn đang oán giận với cô con gái ông ta không hiểu chuyện biết bao nhiêu, nghe ông ta nói, con gái của ông ta còn lớn hơn cô một tuổi, nữ sinh lớn như vậy có ý nghĩ của mình cũng là chuyện rất bình thường.

-Tóm lại các cô nhất định phải giúp đỡ chuyện này một chút, thù lao không ít, điều kiện nhà chúng tôi cũng không tệ lắm, chỉ có một đứa con gái như vậy, con bé muốn cái gì đều có thể thỏa mãn con bé, chúng tôi hi vọng con bé có thể quay về bộ dạng trước kia, dù sao gia đình hòa thuận mới vui vẻ được!

-Tiên sinh, thực sự không phải tôi muốn từ chối, tôi cảm thấy ông cần một người có thể khuyên bảo con gái ông, mà không phải người bắt quỷ.

Người đàn ông nghe xong lời cô nói, lập tức khoát tay:

-Không sao cả không sao cả, khuyên bảo cũng được, bắt quỷ cũng được, tuổi của mọi người không kém nhau lắm, nếu không có thứ sạch sẽ cô khuyên bảo con bé giúp tôi! Chắc chắn tiền cho cô không ít.

Như vậy cũng được sao? Bắt quỷ kiêm chị gái tri âm?

-Cứ định như vậy đi!

Người đàn ông đưa địa chỉ trường học và phương thức liên lạc của con gái ông ta cho cô, cuối cùng đưa 5000 tệ tiền đặt cọc.

Tiễn ông ta xong, cô liền gọi điện cho Chung Linh, châm chọc chuyện này, cuối cùng cô hỏi Chung Linh:

-Cô nói xem những người này đều nghĩ gì thế? Tiền nhiều quá không có chỗ để tiêu sao?

-Cho cô tiền cô còn không cần à? Ngày mai cô đến trường học con gái ông ta nhìn xem, có thể nói vài câu thì nói vài câu, nói không được thì rút, chẳng qua chúng ta không lấy số tiền còn lại.

Hình như Chung Linh đang lái xe, cô nghe thấy tiếng còi ô tô ở bên kia:

-Cô còn chưa quay về sao?

-Sắp rồi, cô cũng nhanh quay về đi! Đã muộn thế này rồi, có cần tôi qua đón cô không?

-Không cần, tôi có thể tự về, được rồi, không nói, tôi dọn dẹp một chút thì chuẩn bị về.

-Được, vậy cô chú ý an toàn.

-Bye bye.

-Ngày mai gặp.

Sau khi tắt điện thoại, cô sửa sang tài liệu của người đàn ông kia, lại kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chặt chưa. Khi đi ngang qua cửa hàng búp bê, người ta đã đóng cửa nghỉ ngơi rồi.

Trong tủ kính vẫn là những con búp bê cô thấy buổi sáng, đủ loại màu tóc, đủ loại mắt, thật sự là rất đẹp. Nếu con rắn nhỏ là con gái, cô nhất định sẽ mua búp bê đưa cho đứa bé.

Ngay lúc cô bị búp bê trong tủ hấp dẫn, trước mắt có một con búp bê mặc váy Lolita màu xanh đậm, đôi mắt vàng bắt đầu chuyển động, cô sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Cô vỗ ngực nhìn thoáng qua, hóa ra sau lưng nó có dây cót, chắc là dây cót chưa hết nên nhúc nhích, vừa mới di chuyển một chút.

Nhìn thời gian, đã chín rưỡi tối rồi, nơi này ban ngày không có người, bây giờ lại càng không có một bóng người, cô thu hồi tầm mắt khỏi những con búp bê, đi về nhà.

Sau khi đi được năm phút, cuối cùng cô cảm thấy phía sau có người đi theo, quay đầu lại thì không thấy gì, ngay lúc cô quay đầu lại lần thứ ba, trên mặt đất cách cô 20 mét có một con búp bê đang đứng, váy Lolita màu xanh đậm, mắt màu vàng, trên đầu còn đeo một đóa hoa hồng màu đỏ…

-Mang tôi về nhà… Mang tôi về nhà…

Cô không hiểu rõ búp bê kia bị quỷ ám hay là xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên là chạy, kết quả đột nhiên nó xông tới trước mặt cô.

Cái miệng đỏ tươi nhúc nhích:

-Mang tôi về nhà… Mang tôi về nhà…

Cô giơ tay đẩy nó, đột nhiên phía trước có ánh sáng chói mắt, lúc này cô mới phát hiện mình đứng giữa đường cái, một chiếc xe hơi xông về phía cô.

“A --”

Lúc tỉnh lại cô đang ở trong bệnh viện, Chung Linh ở cạnh giường cô, cô muốn nói chuyện, lại phát hiện mình rất suy yếu:

-Sao tôi lại ở bệnh viện thế?

Chung Linh thấy cô tỉnh lại, lập tức đi gọi bác sĩ.

Sau đó cô kìm nén nghi vấn trong lòng phối hợp với bác sĩ kiểm tra, không dễ dàng gì mới đợi tới lúc bọn họ rời đi, mới tiếp tục hỏi Chung Linh:

-Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-May mà không bị thương vào da thịt, nếu thực sự đụng vào chỗ nào, cô bảo tôi phải làm sao đây?

Đã lâu rồi cô chưa thấy Chung Linh tức giận như vậy:

- Tôi còn muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì đó, tôi đã về nhà rồi, nhưng nhớ còn chút tài liệu để ở phòng làm việc, bởi vì cần dùng gấp nên tôi đến lấy, kết quả cô như phát điên đụng vào xe của tôi.

-Cô là nói, tôi chủ động đụng vào xe của cô sao?

Nhưng rõ ràng lúc ấy cô thấy…

Chung Linh tức giận nói:

-Đúng vậy! Nếu đổi lại là người khác, tôi còn tưởng rằng là đụng vào gốm sứ! Rốt cuộc cô làm sao vậy? Lúc ấy tôi không phát hiện ra xung quanh có quỷ khí!

Cô nói chuyện búp bê cho Chung Linh nghe, sau khi nghe xong cô ấy sờ trán cô:

-Có phải cô bị chứng uất ức sau sinh không!

-Đương nhiên không phải!

Cô đẩy tay cô ấy ra:

-Thật đó, tôi nhìn rất rõ.

Sau đó Chung Linh cũng tin tưởng cô không lấy chuyện này lừa gạt cô ấy, cô không dám đến cửa hàng búp bê đó nhìn xem, dù sao phòng làm việc của các cô cũng ở nơi đó, nếu mỗi ngày xảy ra chuyện như vậy, sớm muộn gì cô cũng chết ở nơi đó.

-Bác sĩ nói rằng có thể rời đi được.

-Ừm.

Cô xuống giường:

- Tôi về nhìn con rắn nhỏ trước, xế chiều đến trường học xem, nếu không sẽ làm chậm trễ thời gian mất.

Nói đến trường học, không ngờ lại cùng một trường với cô, đúng lúc đi xem trường học thế nào rồi.

Vẻ mặt Chung Linh không nhìn nổi bộ dạng của cô:

- Tôi chưa từng thấy người nào điên cuồng với công việc như cô, buổi chiều tôi đi với cô, nhưng không nói, cô chịu trách nhiệm khuyên bảo.

Cô làm dấu OK, không phải khuyên bảo thôi sao! Lát nữa cô đi xem mấy bài văn khuyên bảo là được.

Đại học y hoàn toàn không thay đổi, bây giờ sắp được nghỉ hè, người trong trường học vẫn còn nhiều, cô và Chung Linh đi thẳng đến ký túc xá nữ sinh tìm người.

Nữ sinh kia tên là Vương Mộng Mộng, ở tầng dưới phòng cô từng ở. Khi các cô đi tới ký túc xá nữ sinh, không ngủ dì quản lý ký túc xá vẫn nhận ra cô:

-Ai da, cháu quay về rồi à!

Bởi vì dì đã giúp cô, cô rất quý dì ấy:

-Chúng cháu tới tìm người.

-Hóa ra là tới tìm người! Nhanh đi vào đi!

Cuối cùng dì quản lý ký túc xá nói thêm một câu:

-Đã nghỉ học lâu như vậy, nhớ quay về sớm một chút.

Cô gật đầu, đi vào trong ký túc xá nữ sinh với Chung Linh, kết quả chưa gặp được Vương Mộng Mộng, vậy mà gặp Miêu Miêu và Lưu Hoan Hoan, bạn cùng phòng trước đây.

Hai người nhìn thấy cô vốn kinh ngạc, sau đó âm dương quái khí nói:

-Đây không phải là mẹ chưa kết hôn sao? Còn mặt mũi quay lại à.

-Cậu nhìn bụng người ta xem, nói không chừng đã sớm nạo thai, mẹ cái gì chứ.

-Chuyện cô ta muốn đẻ đứa bé ra hay không còn không biết…

Đối với những lời ác độc của bọn họ, cô không thèm để ý một chút nào, nhưng Chung Linh không dễ nói chuyện như vậy. Biết chuyện lúc trước của cô, chắc là cô ấy cũng đoán ra được hai nữ sinh này là ai.

-Là con gái mở miệng ngậm miệng đều là chưa kết hôn, nạo thai, các cô đến trường học những thứ này sao? Nếu muốn sinh con đến vậy, sớm về nhà tìm đàn ông ấy.

Trời ạ! Đây là Chung Linh cô quen sao? Những lời này là Chung Linh nói sao?

Cô chẳng quan tâm mặt Miêu Miêu và Lưu Hoan Hoan lúc đỏ lúc trắng, bội phục sát đất Chung Linh bắt được quỷ mắng được người.

Miêu Miêu và Lưu Hoan Hoan còn muốn cãi lại, bỗng nhiên bên trên có mấy con rắn đủ màu sắc rơi xuống, bọn họ sợ tới mức hét ầm lên, kêu có rắn!

Hình như mấy con rắn kia quen Miêu Miêu và Lưu Hoan Hoan, cứ trườn về phía bọn họ, bọn họ quên cả thét chói tai, chạy tới chạy lui trốn tránh mấy con rắn.

-------------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 25/11/2018

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương