“Oa, thực sự được xuất cung sao?” Vừa bước ra khỏi cửa cung, Cam Đình Đình không nhịn được cảm thán, đã lâu rồi cô không được hít thở không khí bên ngoài thâm cung.

“Trong cung không tốt sao?” Hoàng Bộ Ưng nhìn Cam Đình Đình, lúc này cô vận y phục của nữ hầu, nhưng cũng không che giấu được dáng vẻ thanh linh thanh tú, khuynh quốc khuynh thành, điểm thêm khí phái thuần khiết, nhẹ nhàng.

“Tốt mà cũng không tốt, nếu có thể tùy ý xuất cung du ngoạn thì hoàn hảo.” Cam Đình Đình vén rèm xe quan sát bên ngoài.

“Cô muốn đi đâu?” Hoàng Bộ Ưng không biết đưa Cam Đình Đình ra ngoài như vậy là đúng hay sai, nhưng hắn không đành lòng cự tuyệt.

“Cái này hả? Ta cũng chưa quen thuộc nơi đây, chi bằng trước tới vương phủ của ngài đi.”

“Chưa quen thuộc?”

“Đúng vậy, cô gái nhà người ta đâu giống như các ngài, thích là có thể đi đâu tùy ý.” Suýt chút lỡ lời, cô vội vã quay sang chuyện khác.

“Nhưng —-”

“Sao? Ngài không chào đón ta đến vương phủ?”

“Cũng không phải, chỉ là nếu Hoàng thượng biết được ———”

“Hoàng thượng? Sao khi không lại nhắc đến anh ta vậy, ta vất vả xuất cung một chuyến, ngài đừng nói là sẽ hối hận nha.” Cam Đình Đình nhìn Hoàng Bộ Ưng chằm chằm, tôi thề, nếu anh dám nói hối hận, tôi tuyệt đối không để yên.

“Không có, ta đương nhiên hoan nghênh.” Chuyện lần trước Hoàng Bộ Ưng đương nhiên nhớ rõ, hắn cũng nhìn ra được Hoàng thượng không phải vì tức giận Thái hậu mà là muốn trù dập hắn, thế nên hắn hoài nghi, không phải là Hoàng thượng cũng bị Thái hậu —– “À này, lần trước Hoàng thượng không làm khó dễ cô chứ?”

“Lần trước? Không có nha.” Cam Đình Đình hời hợt nói, cô không muốn nhắc đến chuyện với Hoàng Bộ Thần, bởi mối quan hệ nhập nhằng kia kéo dài không dứt, chỉ càng thêm hao tâm tổn trí.

“Vậy thì tốt.”

“Phải rồi, Hoàng Bộ Ưng, ta hỏi ngài, lần trước tuyển tú ngài thực sự không vừa mắt ai sao?” Cam Đình Đình nhiều chuyện hỏi, chuyện của Hoàng Bộ Quân cô đã biết, nhưng chuyện Hoàng Bộ Ưng thì sau này mới hay. Nghe nói các vị vương gia khác đều đại thắng trở về, chỉ riêng Hoàng Bộ Ưng và Hoàng Bộ Quân lại —–

“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Hiện tại không phải ở trong cung, lại chỉ có hắn và Cam Đình Đình, thế nên hắn không cảm thấy cô là Thái hậu, mà chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái mà lòng Hoàng Bộ Ưng ngưỡng mộ.

“Đương nhiên là tò mò rồi. Đàn ông các vị chẳng phải đều thích ba vợ bốn nàng hầu sao? À à, không lẽ ngài —-” Cam Đình Đình thần thần bí bí ghé sát lại Hoàng Bộ Ưng.

Mỗi khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp, Hoàng Bộ Ưng đều cảm thấy tim mình đập mạnh, “Chẳng lẽ —– cái gì chứ?”

“Chẳng lẽ ngài không thích nữ nhân?” Cam Đình Đình tiếp tục nhiều chuyện hỏi.

“Làm sao lại thế.” Hoàng Bộ Ưng không hiểu vì sao Cam Đình Đình lại nghĩ như vậy, hắn chẳng qua không muốn tùy tiện tìm một cô gái kết hôn, cũng không đến mức bị người ta nghĩ thành cái kia chứ.

“Chẳng lẽ ngài đã có người thương?” Nếu nói hiếu kì có thể giết chết một con mèo, lòng hiếu kì của Cam Đình Đình giết mười con e cũng còn chưa đủ.

“Ta —-”

“Là ai vậy? Hay để ta giúp ngài.” Cam Đình Đình rất hứng thú.

“Chuyện này —- không cần, ta ——”

“Cái gì chứ, thích thì phải theo đuổi, nếu để người khác theo đuổi mất đến khi ấy có hối cũng không kịp.” Tuy rằng thân là nữ nhi, nhưng Cam Đình Đình không thích những người đàn ông nhát gan ngại phiền phức.

Theo đuổi? Chỉ e cả đời này hắn cũng không có cơ hội, nhưng hắn cũng không không chế được mình, không thể ép bản thân không suy nghĩ về người ta. “Được rồi, đến rồi.” Mượn cớ này, Hoàng Bộ Ưng ngăn lại câu chuyện khi nãy.

“Chà, đây là vương phủ của ngài sao, rất có khí phái.” Cam Đình Đình sải bước theo Hoàng Bộ Ưng vào bên trong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương