Thái Hậu Mười Lăm Tuổi
Quyển 2 - Chương 58: Hắc – Bạch Vô Thường

Edit: Lục Vân

Trong thuyền hoa hai tầng quả thật tầm nhìn rất tốt, cảnh ven hồ hết thảy đều thu vào mắt.

Thân thể Nam Cung xuân yến ở thời cổ đại không phải chịu chín năm mài đũng quần trên ghế nhà trường, lại thêm ba năm trụng học bốn năm đại học, chưa kể học các lớp abc điên cuồng khác, nên thị lực vẫn rất tốt, nhìn xa không thành vấn đề.

Vương Đạc, Lâm Văn hai lão giả đã sớm ngồi tại vị trí chủ tọa, Vô Song ngồi duyên dáng một bên, Xuân Yến cũng chọn bên góc phía Tây mà ngồi ngắm mãnh nam cho dễ, còn Xuân Hoa, Vô Song ở đâu thì nàng bám đuôi ở đó, cặp mắt hổ đói không buông tha một milimet vuông nào trên thân thể người đẹp.

Vô song gượng ngồi thẳng, bị sắc lang săm soi đến chảy cả nước miếng bên cạnh, nàng khó chịu vô cùng, nhưng không dám hé răng nửa lời, mồ hôi lạnh ứa ra đâm người, cắn răng sống không bằng chết, trong lòng vẫn tự ai tự oán tự hối hận không hiểu mình có làm sao không mà lại lên cơn điên chạy tới can dự vào chuyện không đâu. Rõ ràng các nàng có thể tự mình giải quyêt mà! Mình lại bon chen ra mặt, chẳng những không có tác dụng gì, lại còn tự lao đầu vào hố. Dại!!

Thuyền công nhổ neo, thuyền hoa dập dờn lay động trên mặt nước nhẹ nhàng uyển chuyển như làn sóng muôn màu sắc

Tỷ thí đã bắt đầu từ sớm, những người muốn tham gia đến giờ vẫn cuồn cuộn đổ tới.

Nam Cung xuân yến nhìn một vùng đen đặc đầu người, không khỏi nhớ lại cảnh khi đi thi vào cao đẳng.

Ai, “hiện đại”… một ký ức đã quá xa xôi…

Bây giờ đang ở vòng loại, mọi người trình diện rút thăm chia tổ, đầu tiên là bên trong các tổ đấu với nhau, sau đó mỗi tổ chọn ra hai người thắng cuộc vào vòng trong, phân ra tam giáp. Tỷ văn tỷ võ đều như nhau.

Phía tây đông nghìn nghịt toàn người là người, đánh nhau bụp chát thành một bãi, không thể nhận ra ai với ai, cũng chẳng nhìn rõ ai thắng ai thua, xem một lúc Xuân Yến mỏi cả mắt, chán bỏ, chờ chốc nữa vào vòng trong rồi xem.

Quay lại vẫn thấy Xuân Hoa còn ngồi mê đắm nhìn chọc chọc vào Vô Song khiến cho nàng tái cả mặt.

Xuân Yến đành mạnh tay kéo đầu muội muội sang, cúi xuống nhắc nhỏ: “Muội muội, đừng có nhìn chằm chằm vào người ta như thế, làm người ta mất tự nhiên. Xem dưới kia kìa. Đừng quên mục đích hôm nay muội dến đây!”

“Ai nha!” Nam Cung xuân hoa vỗ đầu, giật mình nói,“Tỷ không nói, ta thiếu chút nữa quên. Tới xem mỹ nữ.”

Nam Cung xuân yến không nói gì. Gặp phải sắc lang quên cả trời này!

Cuối cùng Xuân Hoa cũng tìm được thần hồn của mình, rới ánh mắt tham lam khỏi Vô Song. Nàng quay lại nhìn Xuân Yến ánh mắt tràn ngập cảm kích, nhưng lại bắt gặp Xuân Yến lại đang nhìn nhìn ngực mình đầy thâm ý, cười thần bí.

Khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ của Vô Song giờ càng cứng ngắc thiếu tự nhiên, đành quay đi coi như không biết, không dám nhìn tỷ muội các nàng thêm.

Nam Cung xuân yến nhún nhún vai, quay đầu lại phóng tầm mắt laze tiếp tục tìm mãnh nam.

Ống tay áo của nàng bỗng bị kéo giật giật.

Quay lại, nàng thấy Xuân Hoa đang nhăn nhó khó chịu.

“Làm sao vậy?” Nàng thấp giọng hỏi.

Nam Cung xuân hoa chỉa chỉa cách đó không xa, rầu rĩ nói:“Bạch vô thường.”

Nhìn theo hướng nàng chỉ, Xuân Yến quả thực nhìn thây ở phía Đông có một góc tập trung đông nghìn nghịt một đám người vây quanh một vài tên tài tử trẻ tuổi tiêu diêu đứng giữa, trong đó có một gã mặc cẩm bào trắng miệng nở nụ cười. Chính là người cách đây hơn một tháng bị các nàng chơi khăm ở quán trà – Bạch Vô Thường.

“Hai cô nương cũng biết Hàn nhị công tử sao?” Vương Đạc chú ý thấy phản ứng của các nàng, quay sang cười dài.

“Hàn nhị công tử?” Nam Cung xuân yến nháy mắt mấy cái, liếc mắt thấy sắc mặt Nam Cung Xuân Hoa cũng như vừa bị nhúng nước.

Nhị…… Lại là hàng thứ hai. Vừa tiễn bước vợ chồng Nhị thiếu gia nhà họ Cố, lại nghênh đón nhị công tử nhà họ Hàn. Hoa Hoa nhà nàng hình như có duyên với chữ “nhị”!!!

“Chính là vị công tử áo trắng các cô vừa chỉ a!” Vương đạc kiên nhẫn giải thích,“Hắn là con thứ hai của viện chưởng Hàn Lâm viện học sĩ Hàn Vũ, từ nhỏ đã đọc đủ tứ thư ngũ kinh, lại có tài thi họa, làm người rất khiên tốn lễ phép, mười lăm tuổi đã là đệ nhất tài tử của Phượng Tường ta, là người trong mộng của không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các”. Xem ra, lão cũng cho các nàng là một trong số những cô tiểu thư ấy!

“Phải không?” Nam Cung xuân yến cười.

Nam Cung xuân hoa tức giận khí nóng sắp xì ra từ hai lỗ tai – người này mà là đệ nhất tài tử? Lại có rất nhiều người theo đuổi? Mắt mọi người bị sao vậy?

“Xem chừng, hôm nay mượn văn tầm hữu, Hàn nhị công tử hẳn là đứng hạng nhất rồi.” Vương Đạc liếc nhìn xuống dưới, lại nhìn lão bằng hữu: “Lâm Văn, ông nói xem”

Lâm Vẫn như tảng đá ngàn năm, chỉ chậm rãi gật đầu, cổ họng rung khẽ một tiếng nhỏ “Ừ!”

“Cái gì chứ? Người như hắn mà cũng xứng sao?” Nam Cung xuân hoa nhịn không được, đứng lên hét lớn. Nhưng mới phun ra được mấy lời, đã bị tỷ tỷ bịt miệng kéo lại, ấn xuống ghế.

Ngồi yên cho ta! Tỷ tỷ ta còn muốn xem mãnh nam! Xuân yến lừ mắt.

Nam Cung xuân hoa ô ô kêu mấy tiếng không ai nghe rõ, không gạt được bàn tay tỷ tỷ đang bụm chặt miệng, cuối cùng phẫn nộ chịu ngồi im.

Buông tay ra, Xuân Yến mới nhận thấy ba vị đại nhân vật đều tròn mắt nhìn các nàng.

Nam Cung xuân yến xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói:“Ngượng quá, hơn một tháng trước tỷ muội chúng ta từng gặp Hàn nhị công tử một lần, đã xảy ra một vài chuyện không hay lắm. Hôm nay tái kiến, xá muội nhất thời nhớ lại, có chút kích động, mong ba vị thứ lỗi.”

“Phải không? Hàn nhị công tao nhã nhất Phượng Tường, ta còn chưa từng nghe nói hắn tức giận với ai đâu!” Vô song bỡn cợt nhìn nàng, trêu chọc nói.

Đó là bởi vì mọi người đều bị hắn giở mặt nạ lừa đó thôi. Nam Cung xuân yến thầm nghĩ trong lòng.

“Thật không?” Nàng cười nhẹ,“Có lẽ là hiểu lầm, thôi cho qua đi.”

Ý tại ngôn ngoại, ta không muốn nói thêm gì đi nữa, mọi người cũng đừng có nói gì thêm.

Mọi người ở đây người đều thông minh, không ai nói thêm câu nào, ý nhị rời ánh mắt khỏi đám văn nhân quay sang phía Tây.

Nam Cung xuân yến lúc này mới phát hiện, nói chuyện một lúc, tỷ võ bên này cũng đã xong vòng loại, bắt đầu vào vòng hai.

Giữa đài tỷ võ, một gã hắc y nam tử cao lớn đang đánh với một gã khôi ngô áo đỏ bạc đến hồi quyết liệt.

Nam Cung xuân yến không biết tì gì về võ công, cũng không hiểu được như thế nào là thắng là thua, nàng chỉ tìm người vừa mắt. Dù sao hôm nay nàng đến đây cũng đâu phải để xem người ta vung quyền múa cước!!!

Nam Cung Xuân Hoa đột nhiên lại mon men đến gần giật ống tay tỷ tỷ, nhắc nhỏ: “Tiểu Yến tử, là Hắc Vô Thường!”.

“Ta biết.” Nam Cung xuân yến thấp giọng trả lời.

“Hóa ra công phu của hắn cũng không tệ lắm!” xuân hoa tán thưởng.

Mấy câu trao đổi khẽ của các nàng không tránh được thính giác tinh tường của Vương Đạc vốn là con nhà võ, ông quay đầu cười “Hắc Vô Thường mà hai người nói chính là con của thống lĩnh ngũ doanh đề đốc cửu môn Tiết Nghĩa – Tiết Phóng. Tiết công tử từ nhỏ theo cha học võ, năm Tiết thống lĩnh đem quân nam chinh bắc chiến, hắn cũng đi theo. Luyện thành một thân võ nghệ cao cường, đến nay còn chưa có ai thắng hắn!”

“Phải không phải không?” chính là đệ nhất dũng sĩ Phượng Hoàng thành? Xuân Yến kích động giọng nói cũng run run.

Không hổ là nàng, liếc mắt một cái liền trúng ngay kỳ tài!!

“Theo lão phu đoán, người đứng đầu võ cử năm nay không ai ngoài hắn rồi.” – Vương Đạc vuốt chòm râu, nghiêng đầu xem cuộc chiến tám phần khẳng định nói,“Hắn là Lạp Phu, có tư chất tốt khó tìm, lại nhiều năm khắc khổ tập luyện. Nếu để cho ta dùng, hẳn rât được việc!”

“Vậy à.” Nam Cung Xuân Yến không có tâm tư nghe lão nói nữa, tâm trí chỉ còn một ý nghĩ là đi tìm thân hình uy dũng mà tiêu sái cách đó không xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương