Thái Hậu Mười Lăm Tuổi
-
Quyển 1 - Chương 21: Thục phi
Chưa thấy người, trước đã nghe tiếng, vị này chắc chắn là Viên Thục phi.
" Biểu ca---"
Từ rất xa, mọi người ngồi trong điện đã nghe thấy một tiếng kêu nũng nịu, đến khi còn cách bọn họ khoảng năm thước, chỉ sau ba giây, như một cơn lốc màu sắc thổi tới, một thiếu nữ xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Sau đó, cũng không nhìn xem ở đây còn có người nào hay không, nàng liền chạy thẳng tới trong lòng Phượng Dật, làm hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa đã bị sức tông thật lớn gây nội thương. Mà những cái trâm ngọc sắc bén cài trên đầu Thục phi nương nương cũng xém chút để lại vết tích trên mặt hắn.
" Ái...ái phi.." ngũ tạng của Phượng Dật bị cú va chạm suýt nữa đảo lộn, khuôn mặt tuấn tú vốn nhợt nhạt lại càng thêm trắng bệch.
Thấy Phượng Dật đau đến nỗi nói không ra lời, Nam Cung Xuân Hương ngồi ở đối diện không nhịn được, lên tiếng trước." Thục phi muội muội thật là dồi dào sinh lực, bây giờ nhìn muội thật không giống một người đang bị đau đầu"
Thân thể nhỏ nhắn đang ở trong lòng Phượng Dật chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng nói, bất ngờ nhìn thấy Nam Cung Xuân Hương, khuôn mặt nàng lập tức tái lại, thân thể hơi run lên.
" Thì ra...Quý phi tỷ tỷ cũng ở đây" nàng lầm bầm, vẫn ngồi trong lòng Phượng Dật không chịu rời đi.
" Đúng vậy!" Nam Cung Xuân Hương mỉm cười giả dối " Thục phi muội muội, thật đúng là trùng hợp, không ngờ chưa qua nửa canh giờ, chúng ta lại gặp mặt"
Trừng trừng trừng! Lão nương trừng ngươi đến chết! Tiện nhân! Trong lòng hoàng thượng là nơi ngươi có thể ngả vào sao? Còn không mau cút ra cho ta!
Nửa là ghen tị nửa tức giận. Mắt Nam Cung Xuân Hương trừng đến muốn lồi ra.
Lý Ti Thần ở một bên mừng thầm trong bụng: Tình cảnh thật là gay cấn! Xem ra hôm nay đến đây là đúng, lại sắp có kịch hay xem.
Nhưng mà, tâm trạng vui vẻ của hắn không duy trì được bao lâu, bởi vì:
Bị Nam Cung Xuân Hương dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm, Viên Tú Ngọc cũng cảm thấy bối rối, liền quay đầu nhìn chỗ khác, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của Lý Ti Thần. Lập tức, đôi mắt to long lanh sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười trìu mến, vui vẻ kêu lên " Thì ra Ti Thần ca ca cũng ở đây"
Hắn rất hối hận! Lẽ ra không nên cười vui vẻ như vậy.
Xin cô - đại tiểu thư, không cần gọi thân thiết như vậy có được hay không! Khiến cho người không biết còn tưởng bọn họ rất thân với nhau. Hắn thầm than trong lòng, thật ra bọn họ cũng chỉ trùng hợp gặp qua vài lần mà thôi, trò chuyện cũng không quá ba câu. Bởi vì tiểu nha đầu này mỗi lần nhìn thấy Phượng Dật là bám riết không buông, chỉ xem hắn như không khí mà thôi. Nhưng bây giờ, khi cần lợi dụng, nàng không chút do dự, lấy hắn ra làm bia đỡ đạn.
Nhìn xem, nàng đã thành công đem ánh mắt dữ tợn của Quý phi nương nương chuyển dời lên người hắn.
Nhưng lễ nghi thì không thể bỏ. Lý Ti Thần hướng về người đang ở trong lòng Phượng Dật, cúi đầu cung kính nói " Vi thần tham kiến Thục phi nương nương"
" Ti Thần ca ca, ta và huynh cần gì khách sáo như thế? Huynh là bạn tốt của biểu ca thì cũng là ca ca của Tú Ngọc. Ca ca đối với muội muội...." Vừa giả vờ thân mật trò chuyện, Viên Tú Ngọc cũng từ từ dựa càng sát vào người Phượng Dật.
Chịu không nổi nữa! Nếu Viên Tú Ngọc cứ làm như vậy, khẳng định thuốc hắn vừa uống xong sẽ bị ép hết ra ngoài! Phượng Dật nhớ lại lần nữa mùi vị kinh khủng đó! Sắc mặt hắn trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra, làm cho Viên Tú Ngọc bất ngờ bị té xuống đất.
" Biểu ca---"
Từ rất xa, mọi người ngồi trong điện đã nghe thấy một tiếng kêu nũng nịu, đến khi còn cách bọn họ khoảng năm thước, chỉ sau ba giây, như một cơn lốc màu sắc thổi tới, một thiếu nữ xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Sau đó, cũng không nhìn xem ở đây còn có người nào hay không, nàng liền chạy thẳng tới trong lòng Phượng Dật, làm hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa đã bị sức tông thật lớn gây nội thương. Mà những cái trâm ngọc sắc bén cài trên đầu Thục phi nương nương cũng xém chút để lại vết tích trên mặt hắn.
" Ái...ái phi.." ngũ tạng của Phượng Dật bị cú va chạm suýt nữa đảo lộn, khuôn mặt tuấn tú vốn nhợt nhạt lại càng thêm trắng bệch.
Thấy Phượng Dật đau đến nỗi nói không ra lời, Nam Cung Xuân Hương ngồi ở đối diện không nhịn được, lên tiếng trước." Thục phi muội muội thật là dồi dào sinh lực, bây giờ nhìn muội thật không giống một người đang bị đau đầu"
Thân thể nhỏ nhắn đang ở trong lòng Phượng Dật chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng nói, bất ngờ nhìn thấy Nam Cung Xuân Hương, khuôn mặt nàng lập tức tái lại, thân thể hơi run lên.
" Thì ra...Quý phi tỷ tỷ cũng ở đây" nàng lầm bầm, vẫn ngồi trong lòng Phượng Dật không chịu rời đi.
" Đúng vậy!" Nam Cung Xuân Hương mỉm cười giả dối " Thục phi muội muội, thật đúng là trùng hợp, không ngờ chưa qua nửa canh giờ, chúng ta lại gặp mặt"
Trừng trừng trừng! Lão nương trừng ngươi đến chết! Tiện nhân! Trong lòng hoàng thượng là nơi ngươi có thể ngả vào sao? Còn không mau cút ra cho ta!
Nửa là ghen tị nửa tức giận. Mắt Nam Cung Xuân Hương trừng đến muốn lồi ra.
Lý Ti Thần ở một bên mừng thầm trong bụng: Tình cảnh thật là gay cấn! Xem ra hôm nay đến đây là đúng, lại sắp có kịch hay xem.
Nhưng mà, tâm trạng vui vẻ của hắn không duy trì được bao lâu, bởi vì:
Bị Nam Cung Xuân Hương dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm, Viên Tú Ngọc cũng cảm thấy bối rối, liền quay đầu nhìn chỗ khác, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của Lý Ti Thần. Lập tức, đôi mắt to long lanh sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười trìu mến, vui vẻ kêu lên " Thì ra Ti Thần ca ca cũng ở đây"
Hắn rất hối hận! Lẽ ra không nên cười vui vẻ như vậy.
Xin cô - đại tiểu thư, không cần gọi thân thiết như vậy có được hay không! Khiến cho người không biết còn tưởng bọn họ rất thân với nhau. Hắn thầm than trong lòng, thật ra bọn họ cũng chỉ trùng hợp gặp qua vài lần mà thôi, trò chuyện cũng không quá ba câu. Bởi vì tiểu nha đầu này mỗi lần nhìn thấy Phượng Dật là bám riết không buông, chỉ xem hắn như không khí mà thôi. Nhưng bây giờ, khi cần lợi dụng, nàng không chút do dự, lấy hắn ra làm bia đỡ đạn.
Nhìn xem, nàng đã thành công đem ánh mắt dữ tợn của Quý phi nương nương chuyển dời lên người hắn.
Nhưng lễ nghi thì không thể bỏ. Lý Ti Thần hướng về người đang ở trong lòng Phượng Dật, cúi đầu cung kính nói " Vi thần tham kiến Thục phi nương nương"
" Ti Thần ca ca, ta và huynh cần gì khách sáo như thế? Huynh là bạn tốt của biểu ca thì cũng là ca ca của Tú Ngọc. Ca ca đối với muội muội...." Vừa giả vờ thân mật trò chuyện, Viên Tú Ngọc cũng từ từ dựa càng sát vào người Phượng Dật.
Chịu không nổi nữa! Nếu Viên Tú Ngọc cứ làm như vậy, khẳng định thuốc hắn vừa uống xong sẽ bị ép hết ra ngoài! Phượng Dật nhớ lại lần nữa mùi vị kinh khủng đó! Sắc mặt hắn trầm xuống, cánh tay dài duỗi ra, làm cho Viên Tú Ngọc bất ngờ bị té xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook