Thác Tích
Chương 52: Xán


Lạc Du nhanh chóng giải phóng tinh thần lực, hàng vạn mũi tên bạc lao đến, phút chốc tách đôi bóng người kỳ dị trong ánh sáng kia.

Nào ngờ chưa đầy năm giây sau, âm thanh tương tự vang lên phía sau Lạc Du, Quý Giang Vi —— Cái bóng của Xán hiện lên lần thứ hai.
“Không muốn biết vì sao ta lại đến vũ trụ của các người sao?”
Sau đầu Lạc Du thoáng hiện lên hai giọng nói ——
“Chúng đã cải thiện khả năng tấn công vào tinh thần lực, chúng cố kích thích nỗi sợ hãi trong tôi.”
“Lạc Du, cậu là căn nguyên của mọi chuyện.”
Lạc Du khẽ lắc đầu, cố gắng bình tĩnh.

Thứ chiếm thân xác của Quý Giang Vi có phải hoàng đế trùng tộc hay không vẫn chưa chắc chắn, nhưng việc chúng âm thầm trà trộn vào chiến hạm là thật.
Không gian này hẳn đã ngăn cách với toàn bộ thế giới bên ngoài, nhất định phải tìm cách tháo gỡ nó.
“Chúng ta có một mối liên hệ sâu sắc đấy.” Một tiếng cười dị hợm tràn ra từ lồng ngực Xán, như tiếng côn trùng phí công vỗ cánh giữa mùa đông rét mướt, “Lạc Du, cậu không nên bị người ta lợi dụng mà bản thân không hay biết gì.”
Lạc Du tự nhắc nhở mình trong lòng, điều nó nói không chắc chắn là sự thật: “Liên hệ gì?”
Xán dang hai tay ra không trung, một tinh vân tuyệt đẹp xuất hiện giữa hai lòng bàn tay.

Lạc Du cảm thấy rất quen mắt, nhanh chóng nhớ được, đó chính là cảnh anh nhìn thấy khi đi lạc vào tầng cao hơn của vũ trụ.
“Năm năm trước, cậu và đồng đội của cậu xông vào nhà của ta, vũ trụ Ước Nhân.” Trên gương mặt Xán là ý lười lạnh buốt, “Cậu đã mang đến cái gọi là thảm họa Ước Nhân cho đồng loại mình.”
Đồng tử Lạc Du co chặt lại, giọng anh khàn đặc: “Cái gì?”
Quái lạ, lời này rõ ràng nghe hư ảo như một câu chuyện cổ tích không có thật, thế nhưng tại sao trong tiềm thức anh lại không hề nghi ngờ?
Là vì trước đây Quý Hình Chử nói anh là “căn nguyên” ư?
Lạc Du cảm thấy máu huyết mình như chảy rút xuống, anh thậm chí nghe thấy tiếng chúng phát ra khi rút đi trong cơ thể anh, để lại một mảnh trăng đêm lạnh lẽo.

Lời kể của Xán hoàn toàn đồng nhất với chuyện về Tu 100 năm trước Quý Hình Chử đã nói, còn “kiên nhẫn” phổ cập cho Lạc Du nghe một vài kiến thức vật lý phổ thông của vũ trụ Ước Nhân.
Ban đầu, Lạc Du như rơi vào sương mù, nhưng khi anh rõ ràng mốc thời gian này không thể tồn tại thật sự, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay đếm tươm máu.

“Nếu mạng sống của ta đo theo tuổi thọ của nhân loại các người, vậy nó sẽ dài đến vô tận.

Bởi vì ta và đồng loại ta chính là bản thân vũ trụ.” Giọng nói của Xán vang vọng toàn bộ không gian, lại mơ hồ như lớp bụi bám lâu ngày, “Dị tộc xông vào thế giới của ta không chỉ có cậu và đồng đội của cậu.

Nhưng quá khứ cả ngàn tỉ năm, vũ trụ ta cũng không rơi xuống, cậu biết vì sao không?”
Lạc Du cật lực duy trì tỉnh táo, tinh thần lực xây lên một bức tường vô hình: “Tại sao?”
Xác lắc đầu, đôi mắt của nhân loại kia không hề toát ra cảm xúc của con người: “Bởi vì Tu hiếu kỳ về các người.

Chính các cậu và nó đã mang đến thảm họa cho nhân loại.”
Lạc Du nhỏ giọng lầm bầm: “Hiếu kỳ…”
“Nó không chết đi, nó giấu mình trong thân xác của Quý Tích Thành.” Giọng của Xán càng lúc càng mơ hồ, có lẽ nó vốn không phải âm thanh mà chỉ là một phần của trùng tộc hòa tan trong không khí, chạm vào võng mạc và xâm nhập vào tinh thần lực.
Lạc Du đột nhiên ngẩn ra.
“Cậu sẽ báo thù cho đồng loại của mình chứ?” Xán áp sát lại, âm thanh lại như vọng từ xa về.

Nó đưa tay về phía Lạc Du, khi chạm đến bức tường tinh thần lực kia, ngón tay và bàn tay lại biến mất không thấy tăm hơi.
Lạc Du nhìn hình ảnh diễn ra trước mắt, cảm giác có một tia chớp xẹt ngang trong đầu, bén nhọn mà đau nhói.
Nhưng đó có nghĩa là gì?
Xán không tiếp tục lại gần, khi nó thu tay về, bàn tay biến mất lại xuất hiện: “Không phải cậu là vũ khí chiến tranh được chế tạo ở thành phố Khan sao? Cậu và ta không đội trời chung, cậu nhất định sẽ báo thù, có đúng không?”
Tinh thần lực ẩm ướt kéo đến, mọi âm thanh, màu sắc sặc sỡ vặn vẹo biến mất trong nháy mắt, mọi thiết bị trong khoang hoạt động, bàn điều khiển sáng lên, tất cả trở về như thường, như thể mọi thứ xuất hiện trước mắt Lạc Du vừa rồi chỉ là ảo giác.
Anh cúi đầu nhìn vệt máu trong lòng bàn tay, thoáng cử động đã cảm giác thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cửa khoang mở ra, Quý Tích Thành u ám bước vào.

Tinh thần lực gần như khủng bố kia đến từ Quý Tích Thành, Xán không thể không tránh đi.
Lạc Du nhìn về phía Quý Tích Thành, ánh mắt pha lẫn sự lờ mờ lẫn xa lạ.


Trong đầu liên tục hiện ra lời Xán nói, những biểu hiện muốn nói rồi lại thôi mấy ngày vừa rồi của Quý Tích Thành chính là những bằng chứng xác thực nhất cho quá khứ kì dị ấy.
Nhưng khi Quý Tích Thành đến gần, tinh thần lực ẩm ướt như xóa sạch sự tồn tại của Xán, ánh mắt Lạc Du đột nhiên trở nên rõ ràng.
Quý Tích Thành liếc mắt đã chú ý đến vết thương trong lòng bàn tay Lạc Du.

Không, hắn không nhìn thấy, nhưng hắn cảm nhận được bất thường nên vội vàng quay về, trên đường hắn ngửi thấy mùi máu.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay Lạc Du, cúi đầu liếm láp vết thương, tinh thần lực không kiềm chế tăng vọt lên, vây chặt lấy anh.
Cả người Lạc Du run rẩy.

Thuận theo vết thương, Quý Tích Thành đang xâm nhập vào trong anh, anh cảm nhận được lửa giận của Quý Tích Thành vô cùng rõ ràng.

Giây lát sau, anh rút tay về: “Không sao rồi.”
Quý Tích Thành liếm khóe môi, đôi đồng tử kia lóe lên ánh kim loại đen: “Trùng tộc đến đây?”
Lạc Du cũng không định che giấu: “Thứ nuốt chửng Quý Giang Vi có thể là hoàng đế hiện tại của trùng tộc, Xán.”
Quý Tích Thành nhíu mày: “Nó nói gì với anh?”
Lạc Du nhìn thẳng vào mắt Quý Tích Thành, trong đôi mắt luôn lạnh lùng ảm đạm kia thoáng hiện vẻ bối rối và né tránh.

Anh nghĩ, lời Xán nói là sự thật.
“Anh là căn nguyên của tất cả mọi chuyện, bởi vì anh đã làm vũ trụ của Ước Nhân rơi xuống, đúng không?”
Gương mặt Quý Tích Thành cứng đờ, vẻ luống cuống cực kỳ hiếm thấy thoáng hiện trong đôi mắt hắn.
Lạc Du gật đầu: “Anh biết cả rồi.”
Quý Tích Thành kéo kéo tay Lạc Du theo phản xạ, căng thẳng như một đứa nhóc muốn an ủi người bạn đang buồn của mình, lại không thể nói nên lời.
Lạc Du lại chợt nở nụ cười, hai tay áp lên má Quý Tích Thành, dịch gần về phía hắn thêm một chút: “Tửu Tửu, em đang lo lắng cho anh sao?”

Quý Tích Thành không đáp, chỉ cau chặt mày.
“Em đã biết từ trước, sợ anh có gánh nặng nên mới không nói cho anh.” Lạc Du nhẹ nhàng hôn lên môi Quý Tích Thành, “Cảm ơn em.”
Quý Tích Thành nhìn Lạc Du thật chăm chú, như sợ Lạc Du biến mất vậy, rồi hắn ôm lấy người vào lòng mình thật chặt.
Một lúc lâu sau, Lạc Du nói: “Nó sợ em, chỉ dám mạo hiểm tiếp cận lúc em không ở bên cạnh anh, nhưng lại không giết anh mà chỉ nói ra sự thật.

Nó muốn làm gì?”
Trên bản đồ sao bên cạnh, chấm đỏ đại diện cho quân độc lập đang dần thu nhỏ lại.

Khi vừa đặt chân đến quan khu 4, bản đồ sao kín đặc chấm đỏ ấy đã khiến ai nấy nhìn mà nghẹt thở.
Hai người đi đến trước bản đồ sao, nhìn phần lãnh thổ đã lấy được về, đôi mắt Lạc Du như phản chiếu bầu trời đầy sao của Bạch Phong: “Nó muốn anh giết em.”
Quý Tích Thành quay đầu nhìn anh.
“Nếu anh đoán không sai, kế hoạch ban đầu của chúng là kích động dân chúng, để toàn thể nhân dân Bạch Phong giết chết em.” Lạc Du đã hoàn toàn tỉnh táo lại, anh từ từ sắp xếp những manh mối hỗn loạn trong đầu mình thành một khối hoàn chỉnh, “Tu là hoàng đế thật sự, Xán có thể thay thế nhưng không thể giết chết Tu, cũng như nhân loại nhỏ bé không thể hủy diệt vũ trụ nhân loại ký sinh.”
“Tu đã chết.” Quý Tích Thành vô thức đưa tay lên, đè lấy hồn Ước Nhân.
“Không sai, theo khái nghiệm của chúng ta, Tu không còn tồn tại nữa.

Thế nhưng trong thế giới của Ước Nhân, dù chỉ còn sót lại chút ít linh hồn, vẫn xem như là tồn tại.” Lạc Du nói, “Chúng cho rằng em tương đương với Tu.

Chỉ khi em không còn tồn tại, Tu mới hoàn toàn chết đi —— Ít nhất là theo quy luật của vũ trụ chúng ta.”
Quý Tích Thành hờ hững nhếch môi: “Một ngàn tỷ lửa giận của con người cũng không thể giết được em.”
“Không chỉ vậy, chúng ta cũng đang lấy lại quân khu 4.” Lạc Du chắp tay ra sau lưng, “Có vẻ Xán không còn nơi nào để đi.

Issa nói không sai, chúng thích khơi lên sự sợ hãi nơi nhân loại, nó cho anh biết được em và anh là người gây nên tai họa này, lại còn nhấn mạnh, anh là vũ khí chiến tranh.”
Nỗi bất an nơi Quý Tích Thành ẩn giấu sau ánh mắt không vui.
“Nó đánh cược anh sẽ vì sứ mệnh mà giết em —— Dẫu sao, hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể dễ dàng giết em.” Lạc Du thản nhiên nói, “Có lẽ nó còn tính đến, anh sẽ tự sát.”
Tinh thần lực của Quý Tích Thành lần thứ hai bùng nổ: “Anh ngậm miệng.”
Lạc Du lắc đầu: “Anh chỉ đang dựa theo suy nghĩ của nó.”
Quý Tích Thành nhíu mày.
Lạc Du bất đắc dĩ cười cười: “Nếu quy luật vật lý khác nhau, vậy làm sao cách nghĩ lại giống nhau được.


Xán nhất định không nghĩ đến, lần ghé thăm này của nó đã mở ra cho anh một suy nghĩ, cũng là một “phương pháp giải quyết vấn đề”.”
“Anh nói thử xem.”
“Trong thế giới của Ước Nhân, thời gian có thể chồng chất, vô số chuyện có thể cùng lúc xảy ra trong cùng tuyến thời gian, nguyên nhân và kết quả ảnh hưởng đến nhau.

Năm năm trước anh xuyên qua dẫn đến việc vũ trụ của Ước Nhân rơi xuống vào 300 năm trước, vậy liệu năm năm đó có ảnh hưởng gì đến Tu không?”
Trầm mặc một lúc lâu, Quý Tích Thành nói: “Bởi vì em?”
“Phải, em đã hấp thụ hoàng đế trùng tộc bên trong hồn Ước Nhân.

Theo một góc độ nào đó, em và Tu là một.” Lạc Du hít sâu một hơi, “Cho nên khi Tu thấy anh xông vào, mới hiếu kỳ muốn đuổi theo, tạo nên chuyện toàn bộ vũ trụ Ước Nhân rơi xuống.

Điều này cũng có thể giải thích vì sao những vũ xé toạc không gian này đã phát sinh ra cả ngàn tỷ năm, nhưng cũng chỉ có một lần duy nhất vũ trụ rơi xuống.”
Dường như vô số năm ánh sáng đang xoáy sâu vào mắt Lạc Du, chiến ý lạnh lẽo toát ra sương tuyết, mang theo bước chân thức tỉnh đầy nặng nề.
Yết hầu Quý Tích Thành khẽ động.
“Thêm một chuyện khác.” Lạc Du nói, “Xán tự cho mình hiểu rõ mọi chuyện, nhưng nó không biết, anh đã mang một thứ về từ vũ trụ Ước Nhân.”
Nỗi sợ hãi đè nén trong tim Quý Tích Thành xé ra một vết thương trong máu thịt, thét gào giãy giụa.
Hắn đã có dự cảm.
“Sau khi anh trở về, anh bắt đầu buồn ngủ không rõ nguyên do, nhưng có lẽ bây giờ anh đã hiểu.” Nói đoạn, Lạc Du giải phóng tinh thần lực ra, tách mình khỏi Quý Tích Thành.
Quý Tích Thành lập tức lao đến, gạt bỏ mọi ngăn trở, ôm lấy anh.
“Xán tiến gần đến anh, tứ chi lập tức tiêu biến.” Lạc Du để mặc Quý Tích Thành ôm, bao dung như một con gấu bông thật lớn, “Nhưng khi nó lùi về, tứ chi lại xuất hiện.

Tửu Tửu, em nói xem điều này có nghĩa là gì?”
Tim Quý Tích Thành rung mạnh lên, hồn Ước Nhân lơ lửng trên không trung tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Hắn biết câu trả lời.
“Đó không phải là biến mất, mà là trở về nơi nó phải đến.” Giọng nói Lạc Du mang theo kiên định và quyết tâm, “Thứ anh mang về từ vũ trụ Ước Nhân, là một con đường đưa chúng đi.”
“Anh, chính anh là con đường ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương