Lời tác giả: viết không tốt, chương này thật sự rất khó viết a…. Tôi không biết có thể biểu đạt trọn vẹn tâm tình Tả tiên sinh hay không, còn có Tiểu Trì….

……….

Tuy rằng chỉ là một sợi chỉ đỏ mỏng manh, nhưng bởi vì mới đeo nên vẫn chưa quen, cổ có cảm giác đặc biệt rõ ràng.

Khiến cho người ta nhịn không được phải chú ý đến nó.

Trên đường trở về nhà, Trì Vị Phong thỉnh thoảng lại lấy tay chạm vào. Sợi dây nho nhỏ chà xát qua lại mang theo một tầng xúc cảm nhẹ nhàng, rất nhanh rồi lại biến mất.

Sau khi về đến nhà, Tả Thụy Nham không nhiều lời dừng xe rồi quay trở về trước, Trì Vị Phong một mình nặng nề lê bước lên lầu. Vào cửa thì sợ bị ba mẹ nhìn thấy, ngay cả mình còn chưa hiểu rõ sự tình, cậu thật không biết phải giải thích như thế nào với họ.

Vì thể chỉ mơ hồ chào một câu rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình.

Khi tắm, vừa quay đầu đã thấy hình ảnh của mình trong gương, trên mặt kính phủ một tầng hơi nước mỏng, loáng thoáng thấy được hình ảnh của mặt ngọc lành lạnh kia. Loại quà tặng tình bạn này, một khi đưa lên cùng tiền tài đong đếm thì giá trị trở nên khác hẳn đi. Hiện tại cậu không biết nên đối mặt với Tả Thụy Nham như thế nào đây.

Đới với anh ta giống như nịnh hót, khi đối với anh ta không tốt lại áy náy. Một mảnh đá không lớn, nhưng lại có thể lung lay sự cân bằng trong đầu Trì Vị Phong. Cậu luôn sống với thái độ ngày nào hay ngày đó, chuyện đã qua coi như là quá khứ, nhưng người khác vô duyên vô cớ trả thù lao, loại sự tình này tuyệt đối không thể. Trì Vị Phong không thể yên tâm mà nhận lấy được.

Trì Vị Phong lấy tay kéo ra mặt ngọc Quan Âm, muốn gỡ đi nút thắt phía sau. Thế nhưng Tả Thụy Nham thắt thật sự rất khó mở, dây nhỏ lại càng khó khăn hơn, cuối cùng cậu đành quyết tâm vắt ngang qua, từ trong hộp tủ lấy ra một cây kéo, giơ tay nhắm ngay sợi dây nhưng lại không có cách nào cắt xuống.

Cậu đứng yên cả buổi, cuối cùng than thở một câu

“Cây kéo chết tiệt, nhanh như vậy đã hư….” Rồi đem kéo cất trở về.

Trì Vị Phong tự nhận gia đình mình là loại thường thường bậc trung, tuy rằng không giàu có, nhưng cũng không tham lam tiền tài của người khác. Thế nhưng khối ngọc bội này sau khi được Tả Thụy Nham tự tay đeo cho cậu, cậu lại không thể tự nắm bắt lấy chính bản thân mình nữa.

Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, Trì Vị Phong ngủ tới mức không còn sớm nữa mới chịu rời giường.

Lúc xoay người lại, miếng ngọc Quan Âm theo động tác của cậu từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng chạm vào vùng da nơi cổ.

Trì Vị Phong mới ngủ một giấc đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, cảm xúc từ cổ truyền tới lại khiến cậu thở dài.

Tại sao người của Tả gia lại tặng cậu lễ vật quý giá như vậy? Nếu không nhận thì thực có lỗi với hó, việc này cũng kì quái quá đi. Cùng đâu phải con dâu về nhà ra mắt ba mẹ chồng….

Vẫn chưa suy nghĩ xong, Trì Vị Phong liền phát hiện điểm không thích hợp nhất là chỗ nào, thái độ của họ quá mức thân thiện rồi. Nhưng bởi vì lúc đó bên cạnh còn có Tả Thụy Nham nên cậu không suy nghĩ gì nhiều, hiện tại sau một hồi cảm nhận, chẵng lẽ chuyện này từ đầu tới cuối không phải chỉ là đưa bạn bè về nhà chơi?!

Nếu không phải bạn bè thì là gi? Còn có thể là gì chứ? Trì Vị Phong từ trên giường trở mình ngồi dậy, ôm cái đầu đang suy nghĩ quá tải của mình, hốt hoảng nhận ra sự tình rất bất thường.

Cậu đang vò đầu bứt tai thì Trì mẫu thân một cước đạp văng cửa phòng bước vào

“Nhanh chóng đi rửa mặt chải đầu đi, sau đó ra giúp mẹ tổng vệ sinh nhà cửa.”

Hai hôm nay thời tiết rất tốt, hôm qua Trì mẫu thân vốn định dọn dẹp một chút, nhưng Trì Vị Phong lại qua nhà Tả Thụy Nham, hiện tại cậu đang ở nhà dĩ nhiên phải đi làm culi thôi.

“Ách? Nga…”

Mẹ, người không để con có nửa phút trầm tư suy nghĩ được hay sao? Trì Vị Phong hoảng sợ không rõ tư vị gì, vội vàng bước xuống giường.

Trì mẫu thân đi qua muốn cuộn lại tấm nệm của cậu, mắt nhìn đến một vật trên cổ Trì Vị Phong

“Trên cổ con có gì vậy?”

Trì Vị Phong theo ánh mắt của bà phát hiện là bà đang nhìn miếng ngọc Quan Âm kia, cuống quít lấy tay che lại mảnh ngọc

“Cái này, cái này còn có thể là gì, gần đây không phải đang thịnh hành nam đeo mặt Quan Âm, nữ đeo mặt Phật hay sao, con cũng phải đeo chứ, không thì mua cho ba mẹ một cặp được không?”

Trì mẫu thân hừ một tiếng, cười nhạt nói

“Mẹ đã đeo thì phải đeo đồ thật, của con nhìn một chút đã biết là giả rồi.”

Mẹ a, mẹ chưa già sao mắt đã mờ thành như vậy a… Bất quá không phát hiện là tốt rồi, Trì Vị Phong nhẹ nhàng thở ra.

Trì mẫu thân quát cậu

“Đứng đó thẩn thờ làm gì, mau giúp mẹ nâng tấm nệm ra ban công phơi nắng.”

Nghĩ nhiều cũng vô ích, cùng lắm lúc đi làm sẽ gặp hỏi Tả Thụy Nham, Trì Vị Phong lắc lắc đầu, việc trước mắt nên làm cái đã.

Cậu lê bước đến nắm hai góc nệm, cùng Trì mẫu thân dùng sức nâng lên.

Mấy tấm ảnh chụp theo đó mà phất phơ rơi xuống.

Hỏng bét rồi!

Trì mẫu thân híp mắt nhìn theo rồi bước qua nhặt chúng lên, càng coi sắc mặt càng khó xem

“Đây không phải của nhóm dì Trương nhờ con đưa cho Tiểu Tả sao?! Chẳng trách một chút tin tức cũng không có, các nàng đã tới hỏi qua nhiều lần, mẹ vẫn chưa trả lời người ta, hóa ra là do con giấu đi.”

Bị bắt quả tang, Trì Vị Phong xấu hổ chuyển mắt đi

“Mẹ, con của mẹ còn chưa có ai, vội vã mai mối giúp Tả tiên sinh để làm gì a?”

Hiện tại các bác gái về hưu có thú giải trí rất đơn điệu, đó chính là nhìn xem thanh niên nào được thì cho đi xem mắt, mẹ cứ đi dự tiệc tối với các bạn trong xã khu đi!

Dù sao cũng là con mình sinh ra, ngữ khí Trì mẫu thân cũng dần nhẹ lại

“Vậy trong này có người con thích sao? Có thể giữ lại a. Nhưng dù sao cũng phải đi nói một tiếng với Tiểu Tả, người ta nói không chừng sẽ chấm được ý trung nhân nào đó. Cho dù là không có nhưng cũng phải nói để mẹ còn biết thông báo lại với nhóm dì Trương.”

“Anh ta sẽ không thích đâu!” Trì Vị Phong nghe những lời này vào cảm thấy thật chói tai, giậm chân một cái.

Trì mẫu thân dùng sức đánh đầu cậu một cái, “Bảo con làm thì con làm đi!”

“Được rồi được rồi.” Trì Vị Phong đoạt lấy xấp ảnh chụp, tùy tiện ném về phía đầu giường.

“Không được, quăng như vậy con sẽ lại cho qua nữa.” Trì mẫu thân đem xấp ảnh nhét vào túi áo khoác đi làm của Trì Vị Phong.

Tả tiên sinh, cho dù là cây đại thu đón gió lớn thì số người có thể treo cổ trên đó cũng chỉ có thể là một người thôi, các dì gấp gáp làm gì a, toản thạch Vương lão ngũ còn không phải chỉ có một mình thôi sao….. Trì Vị Phong cảm thấy tâm tình phi thường không tốt, cứ như trong lòng đang có xúc cảm gì đó cuồn cuộn nổi lên, lê lết đem tấm nệm đi phơi nắng.

Trên cổ mặt ngọc Quan Âm, trong túi là xấp ảnh giới thiệu, mới sáng sớm mà sắc mặt Trì Vị Phong đã cực kì khó coi.

Tả Thụy Nham thấy sắc mặt cậu không tốt, đưa tay đặt lên trên trán cậu.

“Tả tiên sinh… Tôi không bị bệnh…” Trì Vị Phong cũng lười đẩy tay anh ra.

“Nhưng cậu không có tinh thần.” Tả Thụy Nham ở trên trán của cậu xoa xoa, lại sờ sờ trán của mình so sánh nhiệt độ một chút, xác định không có sai biệt mới rời tay đi.

Tôi đương nhiên không tinh thần rồi, mảnh ngọc anh cho tôi đeo trên cổ khiến đầu tôi đâu, còn có xấp ảnh chụp nặng đến nỗi túi áo tôi muốn thủng rồi đây này.

Vấn đề trước mắt cần phải giải quyết trước. Đem vấn đề nan giải nhất quên đi, xem ảnh giới thiệu không phải là vấn đề khó khăn gì, thuần túy chỉ là cậu không muốn đưa cho anh xem mà thôi.

Tóm lại hỏi trước rồi nói sau đi.

Trì Vị Phong thở dài, lấy ra xấp ảnh chụp đưa cho Tả Thụy Nham.

“Gì vậy?” Tả Thụy Nham tuy thấy khó hiểu, nhưng vẫn là nhận lấy.

“Ảnh giới thiệu a.” Trì Vị Phong uống một ngụm cháo lớn, lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Tả Thụy Nham lại hỏi một lần nữa, một chút cũng không nhìn mấy tấm ảnh, chỉ là chăm chú nhìn Trì Vị Phong.

Trì Vị Phong thấy anh không làm gì, lấy xấp ảnh dứt khoát đặt lên bàn

“Tả tiên sinh, lúc tôi dẫn anh tới tiểu khu quả thực như Tôn Ngộ Không dẫn theo Đường Tăng, mùi thịt của anh bay xa ngàn dặm. Nhìn xem anh được hoan nghênh như thế nào a, ai cũng tranh nhau đưa ảnh giới thiệu cho anh, tôi lại không biết anh thích mẫu người gì? Ở đây có rất đầy đủ nga, anh xem, đáng yêu có, xinh đẹp nữa, còn có hiền thục a….”

Lúc trước khi cả hai ở cùng một chỗ, phần lớn thời gian đều là do Trì Vị Phong độc thoại, nhưng cậu không thấy nhàm chán. Bởi vì Tả Thụy Nham sẽ nhìn cậu, lúc thích hợp sẽ nhẹ đáp vài tiếng. Có thể cảm nhận được toàn bộ lực chú ý của Tả Thụy Nham đều đặt lên người Trì Vị Phong. Cho nên cậu có thể vô tư muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm, không cần lo anh sẽ không chú ý tới mình.

Thế nhưng lúc này Trì Vị Phong vẫn đang tự mình nói chuyện, Tả Thụy Nham chỉ cúi đầu, không thể thấy được biểu cảm, cũng không thấy phát ra âm thanh gì.

Trì Vị Phong nói nửa ngày rốt cục phát giác có điều bất thường

“Tả tiên sinh… Anh làm sao vậy?”

Tả Thụy Nham như trước không nhìn cậu, các ngón tay đặt trên bàn đã thành trắng bệch, chứng minh anh đang dùng sức rất lớn để bấu chặt vào nó.

Thanh âm của ah thực trầm, nhưng vẫn vững vàng, nghe như đang có duy trì một điều gì đó.

“Vì cái gì?”

“Hả?”

“Vì cái gì đưa tôi những tấm ảnh này?” Tả Thụy Nham nói rất chậm, tay vì dùng sức nên có hơi run rẩy.

Trì Vị Phong ngây người, một câu cũng nói không nên lời. Cậu chưa từng thấy qua bộ dáng kích động của Tả Thụy Nham. Tả Thụy Nham khi ở cùng một chỗ với Trì Vị Phong, tuy rằng còn không có biểu cảm, chỉ là im lặng, nhưng đối mỗi sự việc đều thực sự nghiêm túc.

Trì Vị Phong biết Tả Thụy Nham lúc vui vẻ thì có bộ dáng gì, cho dù không có biểu hiện ra ngoài nhưng có thể cảm nhận được. Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới, thời điểm Tả Thụy Nham tức giận, thương tâm hay thất vọng thời gian sẽ có biểu tình gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương