Thác Liễu! Thác Liễu!
-
Chương 12
Trì mẫu thân sau khi về hưu cả ngày không phải rãnh rỗi, ngược lại so với trước kia ở đơn vị thì lại càng bận rộn. Bà là người hoạt động nhiệt tình trong xã, hiện tại đã trở thành cán bộ của xã, thường xuyên cùng các bà nội trợ khác tổ chức các văn nghệ hoạt động linh tinh.
Vấn đề là chỉ có các bà nhiệt tình mà thôi. Cái gọi là hoạt động văn nghệ xã khu nhận được nhiều hoan nghênh linh tinh kia đều là tin tức truyền thanh điển hình, thật ra đại bộ phận mọi người không có mấy hứng thú, dù sao cũng chỉ là xoay múa Uyên ca, hát hát vài bài dân ca, người trẻ tuổi sẽ không ăn no rãnh rổi chẳng có chuyện gì làm chạy tới xem, bởi vì nhất định sẽ không chống đỡ được đến cuối chương trình a.
Lần này Trì mẫu thân cùng các bà kết hợp với các xã khu khác tổ chúc thi đấu hí khúc dành cho diễn viên nghiệp dư, đăng kí đều là nhân viên bên trong, chính là không có ai đến xe, Vì thế vé vào cửa đều là do nội bộ tiêu thụ…. Nhà ai có bà con thân thích đều được mời tới.
Hôm nay các bà đang thảo luận xem suất vế cuối cùng nên cho ai, Trì Vị Phong lại đâm đầu vào.
Tấm vé trái lại được làm rất kỳ công, xem hình dạng cũng là tốn nhiều tâm tư để thiết kế, tuy nhiên còn có luôn cả phần kiểm phiếu, thật không biết là muốn ai tới kiểm đây.
Nhưng thời gian của thanh niên bị lãng phí thiệt là không nên a, các thím a, cháu là thuộc chủ nghĩa xã hội của thiếu niên đó.
Trì Vị Phong gượng cười đang muốn từ chối, thì bị Trì mẫu thân trừng mắt liếc một cái, lời nói liền ngăn ở bên miệng.
Một bác gái liền nhân cơ hội nói
“Tiểu Phong a, dẫn bạn gái của cháu đến luôn đi, cùng nhau xem biểu diễn, lại có văn hóa, thật tốt a.”
Văn hóa gì gì đó không xem cũng đã đủ dùng rồi a.
Trì Vị Phong chê cười nói, “Thím ah, cháu làm gì có bạn gái a.”
Trì mẫu thân đảo tròn mắt, đột nhiên trên đầu xuát hiện bóng đèn sáng
“Ôi chao Tiểu Phong a, con có thể kêu Tiểu Tả cùng đi a, cùng sếp của con liên lạc thêm chút tình cảm a.”
Mẹ a, làm sao người vẫn còn gọi anh ta là Tiểu Tả, còn có không cần liên lạc thì tình cảm cũng đã rất tốt rồi, con cam đoan là anh ta với những loại này không hề có hứng thú.
Trì Vị Phong vừa định lắc đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Trì mẫu thân liền bị đánh gục.
“Được rồi, con sẽ hỏi thử.”
Vì thế cậu đem cặp vé để vào trong túi quần âu phục của mình.
Dùng đầu ngón chân bói cũng biết Trì Vị Phong chắc chắn sẽ không đi tìm Tả Thụy Nham, người ta nhất định là xem ca kịch, nhạc giao hưởng hay múa ba lê gì đó. Làm sao có thời gian rãnh rổi chạy tới tán gẫu với thứ đồ bỏ đi như loại thi đấu của xã khu. Dù sao tới ngày biểu diễn nói dối cho qua là được.
Trì Vị Phong hạ quyết tâm, sẽ đem việc này vứt khỏi đầu.
………………….
Vì thế đến ngày hôm sau, thời điểm trước khi bắt đầu một ngày làm việc, đương nhiên là cùng sếp đại nhân dùng bữa sáng.
Tả Thụy Nham tướng ăn vĩnh viễn đoan chính hữu lễ, anh ăn nhiều món, đem đũa đặt lên bát rồi nhìn lên.
“Làm sao vậy?” Trì Vị Phong vẫn còn đang cố ăn muỗng đậu hũ cuối cùng.
“Thực xin lỗi.” Tả Thụy Nham mới mở miệng nói ra một lời xin lỗi.
Không đúng, anh không làm gì để phải xin lỗi a, chuyện của tôi có gì cần giải thích đâu? Trì Vị Phong không hiểu ra làm sao cả, cho dù chuyện ngày hôm qua không thoải mái, nhưng cậu cho tới bây giờ chưa từng thù dai ai, ngủ qua một đêm sẽ lập tức quên đi.
Tả Thụy Nham tiếp tục nói,
“Tôi đã luyện tập, tươi cười có khó khăn, hãy cho tôi thêm chút thời gian.”
Nga trời ạ, cậu chỉ thuận miệng nói một câu đã mang đến cho tâm lý của Tả tiên sinh sự tổn thương lớn, anh thật sự không cần đặc biệt đi luyện tập đâu, anh như vậy đã rất là đẹp trai rồi a.
Trì Vị Phong thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt, cậu nhanh chóng lắc đầu, “Không có việc gì không có việc gì, anh hiện tại đã rất tốt rồi.”
“Uh.” Tả Thụy Nham tỏ vẻ đồng ý, dù sao lời nói khích lệ anh trước giờ đều gật đầu không chút phản bác, bất quá anh vẫn là bồi thêm một câu
“Tôi sẽ tiếp tục luyện tập.”
Thần a, mau giết chết tôi đi, tôi là tội nhân a!
Trì Vị Phong cảm thấy tội ác của mình đã tăng cao tới mức nổ luôn cả nhiệt kế rồi.
Không được, nhất định phải làm chút gì đó bồi thường cho sự thương tâm của Tả tiên sinh.
Trì Vị Phong trở lại trong văn phòng nỗ lực suy nghĩ a suy nghĩ a, cuối cùng cậu bỗng nhiên nhớ tới hai tấm vé mời ngày hôm qua.
Không bằng mời Tả Thụy Nham đến chơi đi, tóm lại thay đổi lực chú ý của anh ta một chút khỏi câu nói bép xép kia. Ca kịch hay múa bale gì đó căn bản cậu mời không nổi, trận đấu hí khúc của xã khu không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?
Nhưng là nếu trực tiếp mời Tả Thụy Nham xem hí kịch của các bác gái xã khu biểu diễn không chừng sẽ bị khinh bỉ một cách mãnh liệt, vì thế Trì Vị Phong gửi đi một tin nhắn đầy nghệ thuật lừa tình.
Trì Vị Phong: Tả tiên sinh, tối thứ sáu sau năm giờ có rảnh không, tôi mời anh xem biểu diễn.
Di động tuy rằng đã được phát minh từ rất lâu rồi, nhưng ngẫu nhiên hiệu suất lại tốt đến mức làm cho người ta nghĩ đến nó hồi quang phản chiếu (tỏa sáng trước khi chết) mà thụ sủng nhược kinh. (được sủng ái mà lo sợ)
Tin nhắn được gửi chưa tới ba mươi giây đã có hồi âm, nội dung như cũ rất có phong cách dán mác Tả Thụy Nham, chỉ duy nhất một chữ to: Được
Vì thế sự tình cứ định như vậy đi.
……..
Biểu hiện của Tả Thụy Nham đối với việc này thập phần bình tĩnh thế nên giống như là thiếu hứng thú, lúc sau hai người có chạm mặt anh cũng không đề cập tới, thậm chí giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chính là buổi sáng thứ bảy đó nhắn tin hỏi một câu, “Buổi tối tôi chở cậu đi?”
Làm sao có thể dùng từ “chở” được a, Trì Vị Phong đi xuống lầu quẹo một cái đã đến quảng trường trung tâm của tiểu khu rồi. Trì Vị Phong gặm quả táo lách cách lách cách nhắn tin hồi âm
“Không cần, anh trực tiếp tới nhà của tôi, chúng ta cùng nhau đi.”
“Được.”
Trì Vị Phong ở nhà để hai chân lên bàn xem tivi, nhìn đồng hồ thấy thời gian không sai biệt lắm liền bắt đầu đi xuống dưới lầu. Đứng người còn rung rung đùi, trên người tùy tiện mặc chiếc áo chữ T có mũ trùm cùng cái quần rộng hình bãi biển.
Trời mùa hè bốn năm giờ chiều nhìn vẫn còn rất sớm, đứng đợi một lát liền thấy xe Tả Thụy Nham đang chạy đến
Anh mở cửa kính xe chui ra đầu hỏi, “Không lên xe?”
“Không cần a, anh tìm một chỗ gửi xe rồi tới đây.”
“Nha.” Tả Thụy Nham lại rụt trở về, quay đầu xe hướng đến bãi gửi xe.
Trì Vị Phong đứng chờ anh, vừa nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại… Cậu liền ngây người.
Tả Thụy Nham mặc trọn bộ âu phục màu đen có đường hoa văn mảnh, áo sơ mi bên trong kết hợp với chiếc nơ đen xinh xắn, một cái khăn trắng nhu thuận nằm trong tui áo lộ ra một góc nhỏ, móc tay áo sáng bóng tinh xảo đến chói mắt.
Một anh chàng siêu đẹp trai đập vào mắt, thật sự nhìn rất tuấn tú…. Nhưng mà Tả tiên sinh anh đâu phải kết hôn hay làm phù rể cho người ta a, chỉ còn thiếu mặc áo bành tô luôn đi!
Trì Vị Phong trợn mắt há hốc mồm, cao thấp đánh giá một lượt, xác định rõ ràng chính mình không hoa mắt, bên cạnh đã có người nhịn không dược dừng chân ngó lại .
“Tả tiên sinh, anh làm gì ăn mặc long trọng như vậy?”
“Cậu nói xem biểu diễn.”
Tả Thụy Nham trả lời vô tội luôn là số một, vì thế Trì Vị Phong biết mình sai lầm rồi, cậu lại một lần nữa thực xin lỗi Tả tiên sinh a.
Tả tiên sinh, chúng ta không phải là đi xem múa ba-lê, cũng không phải xem kịch phương Tây, chỉ là buổi biểu diễn bình thường của các bác gái xã khu thôi…..
Ăn mặc cái dạng này thật gây chú ý, chỉ sợ sẽ cả đống người vây lại nhìn, có lẽ còn có bác gái đến cô gái phấn khích chạy tới chụp một ảnh, không nên không nên.
Để giải quyết hiện trạng hiện nay, Trì Vị Phong vuốt cằm suy nghĩ một lát, rồi quay qua Tả Thụy Nham nói
“Tả tiên sinh, anh cởi áo khoác ra đi, còn có nơ cũng tháo xuống luôn.”
Cơ mắt Tả Thụy Nham giật giật một chút, nhưng vẫn không hỏi vì cái gì, nhanh nhẹn cởi áo khoác, nhưng nơ cài có chút chặt, không có gương nên khó tháo ra. Trì Vị Phong dứt khoát chính mình ra trận, hai tay đưa tới trên cổ Tả Thụy Nham.”Tôi giúp anh.”
Tả Thụy Nham cố gắng ngửa đầu để Trì Vị Phong có thể dễ dàng tháo ra, nhưng nơ dùng chính là móc ngầm, người khác khó có thể làm, vì thế Trì Vị Phong càng lúc càng tới gần, cuối cùng đến khi tóc trên đầu đụng tới mặt Tả Thụy Nham mới tháo nơ xuống được.
“Uh, như vậy được rồi, tay áo sơmi cũng nên xắn lên.”
Trì Vị Phong tự tiện giúp Tả Thụy Nham tháo hai nút áo sơmi, lại giúp anh xắn tay áo lên tới khuỷa tay, cuối cùng đưa tay phủi phủi tóc Tả Thụy Nham, vuốt tóc trên trán xuống.
Tả Thụy Nham từ đầu tới đuôi bảo trì tư thế của người mẫu trong tiệm bán quần áo, để mặc cho người nhân viên kém chất lượng Trì Vị Phong đùa nghịch lung tung.
Cuối cùng đem một anh chàng siêu đẹp trai thành người bình dân, thật lãng phí a, Trì Vị Phong thỏa mản gật đầu.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Cậu khoan thai bước đi, dương dương tự đắc đi lên phía trước dẫn đường.
Tả Thụy Nham nhìn bóng lưng của cậu, sờ sờ mặt, lại hất tóc trên trán lên, bước đi theo.
Vấn đề là chỉ có các bà nhiệt tình mà thôi. Cái gọi là hoạt động văn nghệ xã khu nhận được nhiều hoan nghênh linh tinh kia đều là tin tức truyền thanh điển hình, thật ra đại bộ phận mọi người không có mấy hứng thú, dù sao cũng chỉ là xoay múa Uyên ca, hát hát vài bài dân ca, người trẻ tuổi sẽ không ăn no rãnh rổi chẳng có chuyện gì làm chạy tới xem, bởi vì nhất định sẽ không chống đỡ được đến cuối chương trình a.
Lần này Trì mẫu thân cùng các bà kết hợp với các xã khu khác tổ chúc thi đấu hí khúc dành cho diễn viên nghiệp dư, đăng kí đều là nhân viên bên trong, chính là không có ai đến xe, Vì thế vé vào cửa đều là do nội bộ tiêu thụ…. Nhà ai có bà con thân thích đều được mời tới.
Hôm nay các bà đang thảo luận xem suất vế cuối cùng nên cho ai, Trì Vị Phong lại đâm đầu vào.
Tấm vé trái lại được làm rất kỳ công, xem hình dạng cũng là tốn nhiều tâm tư để thiết kế, tuy nhiên còn có luôn cả phần kiểm phiếu, thật không biết là muốn ai tới kiểm đây.
Nhưng thời gian của thanh niên bị lãng phí thiệt là không nên a, các thím a, cháu là thuộc chủ nghĩa xã hội của thiếu niên đó.
Trì Vị Phong gượng cười đang muốn từ chối, thì bị Trì mẫu thân trừng mắt liếc một cái, lời nói liền ngăn ở bên miệng.
Một bác gái liền nhân cơ hội nói
“Tiểu Phong a, dẫn bạn gái của cháu đến luôn đi, cùng nhau xem biểu diễn, lại có văn hóa, thật tốt a.”
Văn hóa gì gì đó không xem cũng đã đủ dùng rồi a.
Trì Vị Phong chê cười nói, “Thím ah, cháu làm gì có bạn gái a.”
Trì mẫu thân đảo tròn mắt, đột nhiên trên đầu xuát hiện bóng đèn sáng
“Ôi chao Tiểu Phong a, con có thể kêu Tiểu Tả cùng đi a, cùng sếp của con liên lạc thêm chút tình cảm a.”
Mẹ a, làm sao người vẫn còn gọi anh ta là Tiểu Tả, còn có không cần liên lạc thì tình cảm cũng đã rất tốt rồi, con cam đoan là anh ta với những loại này không hề có hứng thú.
Trì Vị Phong vừa định lắc đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Trì mẫu thân liền bị đánh gục.
“Được rồi, con sẽ hỏi thử.”
Vì thế cậu đem cặp vé để vào trong túi quần âu phục của mình.
Dùng đầu ngón chân bói cũng biết Trì Vị Phong chắc chắn sẽ không đi tìm Tả Thụy Nham, người ta nhất định là xem ca kịch, nhạc giao hưởng hay múa ba lê gì đó. Làm sao có thời gian rãnh rổi chạy tới tán gẫu với thứ đồ bỏ đi như loại thi đấu của xã khu. Dù sao tới ngày biểu diễn nói dối cho qua là được.
Trì Vị Phong hạ quyết tâm, sẽ đem việc này vứt khỏi đầu.
………………….
Vì thế đến ngày hôm sau, thời điểm trước khi bắt đầu một ngày làm việc, đương nhiên là cùng sếp đại nhân dùng bữa sáng.
Tả Thụy Nham tướng ăn vĩnh viễn đoan chính hữu lễ, anh ăn nhiều món, đem đũa đặt lên bát rồi nhìn lên.
“Làm sao vậy?” Trì Vị Phong vẫn còn đang cố ăn muỗng đậu hũ cuối cùng.
“Thực xin lỗi.” Tả Thụy Nham mới mở miệng nói ra một lời xin lỗi.
Không đúng, anh không làm gì để phải xin lỗi a, chuyện của tôi có gì cần giải thích đâu? Trì Vị Phong không hiểu ra làm sao cả, cho dù chuyện ngày hôm qua không thoải mái, nhưng cậu cho tới bây giờ chưa từng thù dai ai, ngủ qua một đêm sẽ lập tức quên đi.
Tả Thụy Nham tiếp tục nói,
“Tôi đã luyện tập, tươi cười có khó khăn, hãy cho tôi thêm chút thời gian.”
Nga trời ạ, cậu chỉ thuận miệng nói một câu đã mang đến cho tâm lý của Tả tiên sinh sự tổn thương lớn, anh thật sự không cần đặc biệt đi luyện tập đâu, anh như vậy đã rất là đẹp trai rồi a.
Trì Vị Phong thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt, cậu nhanh chóng lắc đầu, “Không có việc gì không có việc gì, anh hiện tại đã rất tốt rồi.”
“Uh.” Tả Thụy Nham tỏ vẻ đồng ý, dù sao lời nói khích lệ anh trước giờ đều gật đầu không chút phản bác, bất quá anh vẫn là bồi thêm một câu
“Tôi sẽ tiếp tục luyện tập.”
Thần a, mau giết chết tôi đi, tôi là tội nhân a!
Trì Vị Phong cảm thấy tội ác của mình đã tăng cao tới mức nổ luôn cả nhiệt kế rồi.
Không được, nhất định phải làm chút gì đó bồi thường cho sự thương tâm của Tả tiên sinh.
Trì Vị Phong trở lại trong văn phòng nỗ lực suy nghĩ a suy nghĩ a, cuối cùng cậu bỗng nhiên nhớ tới hai tấm vé mời ngày hôm qua.
Không bằng mời Tả Thụy Nham đến chơi đi, tóm lại thay đổi lực chú ý của anh ta một chút khỏi câu nói bép xép kia. Ca kịch hay múa bale gì đó căn bản cậu mời không nổi, trận đấu hí khúc của xã khu không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?
Nhưng là nếu trực tiếp mời Tả Thụy Nham xem hí kịch của các bác gái xã khu biểu diễn không chừng sẽ bị khinh bỉ một cách mãnh liệt, vì thế Trì Vị Phong gửi đi một tin nhắn đầy nghệ thuật lừa tình.
Trì Vị Phong: Tả tiên sinh, tối thứ sáu sau năm giờ có rảnh không, tôi mời anh xem biểu diễn.
Di động tuy rằng đã được phát minh từ rất lâu rồi, nhưng ngẫu nhiên hiệu suất lại tốt đến mức làm cho người ta nghĩ đến nó hồi quang phản chiếu (tỏa sáng trước khi chết) mà thụ sủng nhược kinh. (được sủng ái mà lo sợ)
Tin nhắn được gửi chưa tới ba mươi giây đã có hồi âm, nội dung như cũ rất có phong cách dán mác Tả Thụy Nham, chỉ duy nhất một chữ to: Được
Vì thế sự tình cứ định như vậy đi.
……..
Biểu hiện của Tả Thụy Nham đối với việc này thập phần bình tĩnh thế nên giống như là thiếu hứng thú, lúc sau hai người có chạm mặt anh cũng không đề cập tới, thậm chí giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chính là buổi sáng thứ bảy đó nhắn tin hỏi một câu, “Buổi tối tôi chở cậu đi?”
Làm sao có thể dùng từ “chở” được a, Trì Vị Phong đi xuống lầu quẹo một cái đã đến quảng trường trung tâm của tiểu khu rồi. Trì Vị Phong gặm quả táo lách cách lách cách nhắn tin hồi âm
“Không cần, anh trực tiếp tới nhà của tôi, chúng ta cùng nhau đi.”
“Được.”
Trì Vị Phong ở nhà để hai chân lên bàn xem tivi, nhìn đồng hồ thấy thời gian không sai biệt lắm liền bắt đầu đi xuống dưới lầu. Đứng người còn rung rung đùi, trên người tùy tiện mặc chiếc áo chữ T có mũ trùm cùng cái quần rộng hình bãi biển.
Trời mùa hè bốn năm giờ chiều nhìn vẫn còn rất sớm, đứng đợi một lát liền thấy xe Tả Thụy Nham đang chạy đến
Anh mở cửa kính xe chui ra đầu hỏi, “Không lên xe?”
“Không cần a, anh tìm một chỗ gửi xe rồi tới đây.”
“Nha.” Tả Thụy Nham lại rụt trở về, quay đầu xe hướng đến bãi gửi xe.
Trì Vị Phong đứng chờ anh, vừa nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại… Cậu liền ngây người.
Tả Thụy Nham mặc trọn bộ âu phục màu đen có đường hoa văn mảnh, áo sơ mi bên trong kết hợp với chiếc nơ đen xinh xắn, một cái khăn trắng nhu thuận nằm trong tui áo lộ ra một góc nhỏ, móc tay áo sáng bóng tinh xảo đến chói mắt.
Một anh chàng siêu đẹp trai đập vào mắt, thật sự nhìn rất tuấn tú…. Nhưng mà Tả tiên sinh anh đâu phải kết hôn hay làm phù rể cho người ta a, chỉ còn thiếu mặc áo bành tô luôn đi!
Trì Vị Phong trợn mắt há hốc mồm, cao thấp đánh giá một lượt, xác định rõ ràng chính mình không hoa mắt, bên cạnh đã có người nhịn không dược dừng chân ngó lại .
“Tả tiên sinh, anh làm gì ăn mặc long trọng như vậy?”
“Cậu nói xem biểu diễn.”
Tả Thụy Nham trả lời vô tội luôn là số một, vì thế Trì Vị Phong biết mình sai lầm rồi, cậu lại một lần nữa thực xin lỗi Tả tiên sinh a.
Tả tiên sinh, chúng ta không phải là đi xem múa ba-lê, cũng không phải xem kịch phương Tây, chỉ là buổi biểu diễn bình thường của các bác gái xã khu thôi…..
Ăn mặc cái dạng này thật gây chú ý, chỉ sợ sẽ cả đống người vây lại nhìn, có lẽ còn có bác gái đến cô gái phấn khích chạy tới chụp một ảnh, không nên không nên.
Để giải quyết hiện trạng hiện nay, Trì Vị Phong vuốt cằm suy nghĩ một lát, rồi quay qua Tả Thụy Nham nói
“Tả tiên sinh, anh cởi áo khoác ra đi, còn có nơ cũng tháo xuống luôn.”
Cơ mắt Tả Thụy Nham giật giật một chút, nhưng vẫn không hỏi vì cái gì, nhanh nhẹn cởi áo khoác, nhưng nơ cài có chút chặt, không có gương nên khó tháo ra. Trì Vị Phong dứt khoát chính mình ra trận, hai tay đưa tới trên cổ Tả Thụy Nham.”Tôi giúp anh.”
Tả Thụy Nham cố gắng ngửa đầu để Trì Vị Phong có thể dễ dàng tháo ra, nhưng nơ dùng chính là móc ngầm, người khác khó có thể làm, vì thế Trì Vị Phong càng lúc càng tới gần, cuối cùng đến khi tóc trên đầu đụng tới mặt Tả Thụy Nham mới tháo nơ xuống được.
“Uh, như vậy được rồi, tay áo sơmi cũng nên xắn lên.”
Trì Vị Phong tự tiện giúp Tả Thụy Nham tháo hai nút áo sơmi, lại giúp anh xắn tay áo lên tới khuỷa tay, cuối cùng đưa tay phủi phủi tóc Tả Thụy Nham, vuốt tóc trên trán xuống.
Tả Thụy Nham từ đầu tới đuôi bảo trì tư thế của người mẫu trong tiệm bán quần áo, để mặc cho người nhân viên kém chất lượng Trì Vị Phong đùa nghịch lung tung.
Cuối cùng đem một anh chàng siêu đẹp trai thành người bình dân, thật lãng phí a, Trì Vị Phong thỏa mản gật đầu.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Cậu khoan thai bước đi, dương dương tự đắc đi lên phía trước dẫn đường.
Tả Thụy Nham nhìn bóng lưng của cậu, sờ sờ mặt, lại hất tóc trên trán lên, bước đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook