Mười một năm rồi lại thêm mười năm. Hai mươi mốt năm, thì ra là nửa đời người a. Đế vương hai mươi ba tuổi tinh thần hăng hái có từng nghĩ đến cuộc đời mình lại bị gãy nát dưới tay thiếu niên hồn nhiên?

Mười năm sau ngày ấy, Giang Giác bốn mươi bốn tuổi còn có tâm lực đuổi theo bước chân Hoa Nam? Hoa Nam ba mươi chín tuổi phong thái xinh đẹp tuyệt trần, vẫn như thiếu niên, cùng nữ nhi đứng cạnh nhau tuyệt đối sẽ không có ai cho rằng họ là phụ tử. Giang Giác mặc dù khuôn mặt vẫn tuấn tú như tranh họa, nhưng nếu nhìn kỹ dưới khóe mắt sẽ thấy đã có nếp nhăn, bên tóc mai cũng có sợi bạc. Cùng Hoa Nam đứng cạnh nhau, hắn dần dần có cảm giác tự ti. Có lẽ, đã gần hai mươi năm hắn theo đuổi mà không đạt được kết quả, bởi vì người siêu phàm thoát tục như vậy hẳn là nên sống ngoài chốn hồng trần.

“Phụ hoàng, con nghe nói chợ đêm bên ngoài cung rất vui. Đêm nay con có thể ra ngoài xem không?” Một thiếu nữ mặc y phục trắng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Giang Giác, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng. Thiếu nữ này có bộ dáng khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn qua thanh khiết trong sáng, dịu dàng xinh đẹp, tựa như là tiên nữ giáng trần, chính là tiểu nữ nhi Quân Quân của Giang Giác. Sáu tuổi nàng đã có thể dùng pháp lực thu hồi cặp sừng rồng trên trán, tuy nhiên Hoa Nam cảm thấy nàng không thích hợp trưởng thành tại hoàng cung nên bảo nàng cứ ở lại lang hoàn. Đến khi nàng tròn mười lăm tuổi, Hoa Nam mới đồng ý cho nàng quay lại hoàng cung.

“Nếu phụ hoàng nói không, con sẽ an phận ở lại trong cung chứ?” Giang Giác ngậm cười, trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc.

Quân Quân lắc đầu, le lưỡi: “Không, con sẽ lén lút chuồn đi.”

“Càng lớn càng bướng bỉnh.” Giang Giác nhéo mũi nàng. Nàng có một nửa huyết thống ở lang hoàn, thể trọng nhẹ như hài nhi, ánh mắt trong sáng ngây thơ. Tuy đã mười sáu tuổi, Giang Giác vẫn xem nàng như tiểu hài tử, thân thiết với nàng còn hơn cả Minh Châu, đối với nàng gần như là nói gì nghe nấy, “Phải tự mình cẩn thận một chút. Bảo bảo của ta xinh đẹp như thế, lỡ đâu ra ngoài gây nên náo loạn thì không tốt.”

“Không có đâu. Thái tử ca ca sẽ làm hộ hoa sứ giả của con.” Quân Quân được phụ thân ca ngợi, mỉm cười rạng rỡ.

Giang Giác nhếch mi: “Thái tử cũng đi?”

“Ân. Thái Tử ca ca là Thái tử, càng nên ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình a, tiện thể bảo vệ ấu muội, nhất cử lưỡng tiện.” Quân Quân trả lời.

“Về sớm một chút, đừng ở bên ngoài gây họa sinh sự.” Giang Giác dặn dò nữ nhi, sau đó ho nhẹ một tiếng.

“Phụ hoàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng làm mệt chết thân thể. Những việc vặt vãnh có thể giao cho Thái tử ca ca, tránh cho hắn quá nhàn rỗi đi tìm cung nữ vui đùa ầm ĩ.” Quân Quân đấm lưng giúp phụ thân, lúc đầu ngữ khí còn ôn hòa thích hợp, nói đến nửa câu sau thì đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

Nàng lớn lên mà không có song thân bên cạnh, trước đây gần như không có tiếp xúc gì với Thái tử, thế nhưng sau khi quay lại hoàng cung thì chung sống với Thái tử vô cùng hòa thuận, có chút tình cảm luyến huynh*. Lần trước, bất quá Thái tử chỉ cùng vài thị nữ chơi đùa giải đố, nàng nhìn thấy liền tức giận, vài ngày không thèm để ý đến Thái tử.

*luyến huynh: đặc biệt yêu mến ngưỡng mộ huynh trưởng của mình, thường đi kèm với tính độc chiếm.

“Thái tử nhàn rỗi? Năm ngoái ta đi thị sát đê đập ở mười ba quận Đông Bắc suốt nửa năm, sự vụ trong triều đều do Thái tử xử lý. Khi ta trở về, Thái tử vẫn làm giám quốc như trước. Mỗi ngày có nhiều sự vụ như vậy, chỉ có con là nói hắn nhàn rỗi thôi.” Giang Giác nửa vui đùa nửa giáo huấn nữ nhi.

Quân Quân làm mặt quỷ nói: “Con biết rồi, sau này con sẽ ít đi làm phiền hắn.”

Từ khi nữ nhi quay lại, mỗi ngày Giang Giác đều đến Phượng Nghi Cung cùng bọn họ dùng bữa. Đêm nay nữ nhi không ở đây, hai người lặng yên ăn hoa quả uống mật ong. Giang Giác buông ly thủy tinh xuống, cười nhẹ: “Quân Quân đi dạo chợ đêm rồi, hay là chúng ta cũng đi cho thêm phần náo nhiệt?”

Hoa Nam có chút động tâm, hỏi hắn: “Được không? Đợi lát nữa đám hài tử đến thỉnh an không thấy chúng ta thì sao đây?”

Đám hài tử Hoa Nam nói chính là cặp song sinh của Minh Châu, đã được bảy tuổi, nghịch ngợm muốn chết. Hiện tại Minh Châu lại mang thai, không có sức lực trông nom chúng, Vương thục nghi liền đón hai đứa cháu ngoại vào cung chăm sóc.

“Không sao đâu, cứ bảo Mai Hương nói với bọn chúng rằng ngươi đã mệt nên đi ngủ rồi.” Giang Giác nháy mắt mấy cái, thúc giục Hoa Nam, “Chúng ta tranh thủ thời gian thay y phục đi.”

——

Kinh kỳ phồn hoa sung túc, đêm nay dù không phải dịp tết hay dịp lễ nhưng phố xá vẫn tương đối náo nhiệt. Những người bán hàng rong từ khắp nơi bày hàng dọc theo phố xá, nhiệt tình rao hàng. Còn có làm xiếc, ảo thuật, đoán chữ. Ai nấy đều hối hả, người qua đường đông như mắc cửi.

Trước một gian hàng nhỏ bày bán những sợi dây được kết lại, bọn họ nhìn thấy Quân Quân cùng Thái tử. Quân Quân tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, cứ chọn hết cái này tới cái kia, cuối cùng cầm một cái kết tương đối tinh xảo khéo léo hỏi ý kiến Thái tử.

Giang Giác nắm tay Hoa Nam đi đến trước gian hàng. Quân Quân cùng Thái tử nhìn thấy họ thì lắp bắp kinh hãi, đồng loạt mở miệng: “Phụ… ách, phụ thân, hai người cũng đến à?”

Giang Giác cọ cọ lên cánh mũi thon của Quân Quân, trêu chọc nàng: “Ta sợ nữ nhi bảo bối của ta không biết đường về nhà nên đương nhiên muốn cùng ra ngoài xem.”

Quân Quân bĩu môi, cầm lấy cái đồng tâm kết hình quả đào hỏi Giang Giác: “Đẹp không?”

Giang Giác nói: “Đẹp, cái kết này cũng biết thắt.”

Nhận một sợi dây đỏ từ ông chủ quầy hàng, Giang Giác khéo léo thắt ra một cái đồng tâm kết hình quả đào rồi đưa cho nữ nhi: “Đính thêm vài hạt châu cùng mấy sợi tua rua thì sẽ giống hệt cái đồng tâm kết trong tay con.”

Quân Quân thán phục nói: “Phụ… ách, phụ thân thật sự là không gì không giỏi. Nữ nhi bội phục.”

Nàng nhờ ông chủ đem hạt châu cùng sợi tua rua đính vào, sau đó nhét đồng tâm kết vào lòng bàn tay Giang Giác, mập mờ liếc mắt nhìn Hoa Nam, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Muốn tặng ai thì cứ tặng a, người kia nhất định sẽ nhận.”

Giang Giác nắm thật chặt đồng tâm kết, gật đầu với nữ nhi.

Quân Quân cùng Thái tử chọn thêm vài cái kết nữa, vừa định trả tiền đã nghe ông chủ nói: “Vị lão gia này cùng tiểu công tử không chọn một cái sao?”

Ông chủ xưng hô như vậy chính là xem Giang Giác như phụ thân của ba người Quân Quân bọn họ. Nụ cười trên mặt hắn nhất thời đông cứng, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông chủ.

Quân Quân cũng trừng mắt với ông, “Phụ thân của ta tự mình thắt, không mua của ông. Hừ!” Nàng đoạt lấy cái kết trên tay Thái tử, đem luôn cả mấy cái kết nàng vừa chọn đặt trả xuống quầy hàng hết. Kéo tay Giang Giác đi, nàng nói: “Chúng ta đi thôi, con không muốn mua nữa.”

Ông chủ vội la lên: “Tiểu thư, Người đừng như vậy a.”

Thái tử lắc lắc đầu với ông chủ, đặt một thỏi bạc lên quầy hàng của ông rồi theo chân Giang Giác rời đi.

Giang Giác bị nữ nhi quấn lấy, sắc mặt thâm trầm như nước. Hoa Nam do dự nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành quyền của hắn, hơi dùng chút lực, không nói gì lặng lẽ an ủi. Giang Giác thả lỏng nắm tay, đảo ngược cầm lấy tay Hoa Nam, lòng bàn tay hai người ngăn cách bởi một cái đồng tâm kết.

Quân Quân thấy biểu tình của phụ hoàng dần dần dịu lại thì âm thầm thở phào một tiếng. Nhưng nàng lại nghĩ đến vấn đề khác, phụ hoàng mới bốn mươi bốn tuổi đã có người xem hắn cùng phụ thân là cha con. Nếu đợi đến lúc hắn sáu mươi bốn hay bảy mươi bốn tuổi, người ta chẳng phải xem bọn họ là ông cháu? Nghĩ vậy, nàng khẽ lau mồ hôi, cầu nguyện cho phụ hoàng đừng tiếp tục già thêm nữa.

Hoa Nam cũng biết tâm tình Giang Giác đã hòa hoãn nên có ý rút tay về, không ngờ Giang Giác nắm rất chặt, không chịu buông. Cho đến khi hồi cung, Giang Giác mới nhét đồng tâm kết vào tay y rồi lưu luyến buông tay y ra.

Giữa y và hắn, rốt cuộc ai thâm tình hơn? Đưa mắt nhìn đồng tâm kết bên gối, lòng y đã hiểu đáp án.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương