Thác Giá - Gả Nhầm
-
Chương 2
Khi tin tức phượng xa của Hoàng Hậu đã đến Võ Dương Môn truyền đến tai vị Hoàng Đế đang ngồi ngay ngắn ở Sùng Hoa Điện phê duyệt tấu chương thì bút son trong tay hắn có chút dừng lại, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào tấu chương, hắn nhàn nhạt trả lời thái giám bẩm báo: “Trẫm đã biết.” Một khắc sau mới đặt bút xuống, đứng lên, bình thản sải bước ra ngoài điện, hướng thái giám cùng thị vệ phía sau nói: “Đi Phượng Nghi Cung nghênh đón Hoàng Hậu.”
Mặt khác, vị Hoàng Hậu thần bí được người người thắc mắc bàn tán vừa đến Phượng Nghi Cung thì bắt gặp cung nữ cùng thái giám đang quỳ trên đất, đồng loạt hô to: “Hoàng Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Hoàng Hậu vén rèm cửa lên, thấy một thái giám đang khom lưng cúi đầu bên cạnh phượng xa, nhẹ nhàng tránh đi hắn, tự mình nhảy xuống khỏi phượng xa, hướng những kẻ đang quỳ trên đất nói: “Đứng dậy, ách, bình thân bình thân.”
Âm sắc của y trong suốt réo rắt, ngữ điệu vui vẻ, các cung nhân đang cúi đầu đều lặng lẽ kinh ngạc, vài kẻ lớn gan chút đỉnh nhân lúc đứng dậy, trong nháy mắt trộm liếc nhìn gương mặt của y, dù các cung nhân này đã gặp qua không ít giai nhân mỹ mạo tú lệ thì đối với dung mạo của vị nam hậu kia vẫn không khỏi trầm trồ tán thưởng.
Làn da y trắng như ngọc, tướng mạo tưởng như không ngôn từ nào tả nổi, thanh nghiên tú lệ, xinh đẹp như cầu vồng bảy sắc trên bầu trời trong vắt, một thân bạch y phi phàm thoát tục, tựa như tiên tử chốn phàm trần, mà những nơi y đi qua cũng lưu lại một mùi sen thơm ngát.
“Công tử.” Người hầu trông vẫn còn nhỏ ở phía sau cất tiếng gọi y, thế là y nhẹ nhàng thay đổi cước bộ thong dong trầm ổn, cùng cả đám cung nhân tiến vào Phượng Nghi Cung.
Đợi y ngồi ngay ngắn trong điện rồi, Đoan vương Giang Diễm tiến lên hành lễ nói: “Hoàng tẩu, thần đệ xin được quay về chỗ hoàng huynh phục mệnh.”
Hoàng Hậu nghe thấy hai chữ “Hoàng tẩu” thì không được tự nhiên cho lắm, khẽ ho vài tiếng, nhìn chằm chằm Giang Diễm nói: “Ngươi đừng gọi khủng bố như thế được không? Cứ gọi ta là Hoa Nam không được sao?”
Giang Diễm cười khổ nói: “Trên đường đi có thể không cần câu nệ lễ tiết, nhưng hôm nay đã ở trong cung, đương nhiên không thể tùy tiện như thế.”
Hoa Nam tùy ý phất phất tay, nhíu mày nói: “Được rồi được rồi.” Chợt thấy các ung nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, ý thức được chính mình cử chỉ có phần không thích hợp với lễ tiết trong cung đình, y trong lòng tự làm mặt quỷ với chính mình rồi thu hồi gương mặt vui vẻ, ưỡn ngực ngồi ngay ngắn lại, bày ra điệu bộ nhã nhặn, lịch sự, an hòa.
Đoan vương thấy thế lắc đầu cười, sải bước ra ngoài điện.
Hoa Nam nhìn mọi người rồi lại nhìn gã sai vặt theo mình theo mình vào cung, hỏi: “Hoa Văn, tại sao ánh mắt bọn họ nhìn ta như là nhìn quái vật vậy?”
Hoa Văn gương mặt tuấn mỹ, trừng mắt nhìn Hoa Nam nói: “Bởi vì ngươi hành xử rất không có quy củ, đây là hoàng cung đại nội, không phải lang hoàn của chúng ta.”
Hoa Nam hướng hắn lè lưỡi, dí dỏm nói: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi yên tâm, Hoàng Thượng không phải người câu nệ chuyện lễ nghĩa đâu, chúng ta cứ tự nhiên một chút là được mà.”
Y vừa nhắc đến Hoàng Thượng, bên ngoài liền truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm.”
Đôi mắt Hoa Nam ánh lên tia vui vẻ, tựa hồ như không thể chờ được vội đứng dậy nghênh đón, nhìn hoàng bào nam tử tuấn mỹ như thiên thần dưới ánh mặt trời đang chậm rãi đi về phía mình, trong nháy mắt nhìn thấy tướng mạo người đó, nụ cười như sương mai trong nắng của y đột nhiên tắt dần. Vị hoa mỹ nam tử trong trí nhớ cùng người trước mắt tuy có nét giống nhau nhưng rõ ràng là hai người khác biệt, ngay lập tức y nhận ra được mình đã phạm phải sai lầm gì.
“Hoa Nam bái kiến Hoàng Thượng.” Hướng đến người nam tử phía trước hành đại lễ quân thần, lập tức liền bị ngăn lại.
“Không cần đa lễ.” Vị thiên tử trẻ tuổi mỉm cười, ngữ khí mềm lại, ôn hòa như gió xuân, nghe vào tai vô cùng thoải mái, nhưng Hoa Nam lại thấy như có một cổ cảm giác thất vọng kéo dài từ trái tim lan đến tứ chi toàn thân.
Giang Giác ý bảo y an tọa, vẻ mặt ôn hòa hỏi thăm: “Trẫm gọi ngươi là Tiểu Nam, được không?”
“Được Hoàng Thượng yêu mến là phúc của ta.” Hoa Nam cúi đầu trả lời, thanh âm nhẹ nhàng như trước.
“Như vậy, Tiểu Nam, ngươi ở lang hoàn đã có người trong lòng chưa?” Ánh mắt ôn nhuận của Giang Giác linh hoạt nhìn Hoa Nam, liền chú ý tới cái vòng bạc trên cổ tay y, vòng bạc rất nhỏ, khéo léo đính lên vài cái chuông nhỏ, cổ tay trắng muốt như điểm thêm ngọc có vẻ ngây thơ đáng yêu.
“Ở lang hoàn?” Hoa Nam ngẩng đầu, “Không có.”
Giang Giác nhìn sâu vào mắt y, đây thật sự là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, thanh tịnh không lẫn một tia tạp niệm, trong suốt, linh hoạt, kỳ ảo lại vô cùng thiện lương, chỉ có lang hoàn sống ở nơi cách biệt mới có thể sinh ra người như thế. Đôi mắt như vậy trước nay Giang Giác chưa bao giờ thấy qua, ánh mắt ngây thơ của Hoa Nam làm cho hắn ý thức được, mặc dù đây là người dị tộc thiên phú dị bẩm, nhưng y vẫn là một hài tử không thấu hiểu lòng người hiểm ác, vậy mà chỉ với một đạo ý chỉ của hắn đã làm cho hài tử đơn thuần này bị cuốn vào tranh đấu ngươi lừa ta gạt tại chốn cung đình.
“Vậy trẫm cũng bớt vài phần áy náy rồi.” Giang Giác vẫn như trước, dùng lời lẽ ôn hòa mà thành khẩn nói: “Không gạt gì ngươi, trẫm cùng lang hoàn thông hôn chỉ vì một lời tiên tri, làm theo thiên mệnh, ngươi cùng trẫm không tình không ái, trẫm tự nhiên sẽ không miễn cưỡng ngươi phải làm những việc của hoàng hậu như trên danh nghĩa, nhưng trẫm vẫn sẽ cố gắng hết sức, dùng hết khả năng bảo vệ ngươi, chiếu cố ngươi, hi vọng những ngày tháng sau này ngươi ở trong hoàng cung được bình an khoái hoạt.”
Hoa Nam nhìn kỹ gương mặt giống như đã từng quen biết, do dự một chút rồi nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Giang Giác lộ ra nụ cười hài lòng, vuốt cằm nói: “Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị cho đại điển sắc phong ba ngày sau.”
“Hoàng Thượng.” Thấy hắn đứng dậy định rời đi, Hoa Nam do dự rồi lại kêu một tiếng.
“Ân?” Nhìn thiếu niên vẻ như muốn nói rồi lại thôi, biểu tình rất đáng yêu, Giang Giác kiên nhẫn đợi y nói tiếp.
“Ta sau này không cần mặc cung trang của Hoàng Hậu, vẫn mặc quần áo ta tự mang đến, được không?” Hoa Nam cẩn trọng hỏi.
Giang Giác bật cười, không chút do dự nói: “Đương nhiên có thế, bất quá trong những dịp trọng đại vẫn phải mặc phượng bào, được chứ?”
Hắn dùng ngữ khí thương lượng để nói, Hoa Nam tự nhiên không thể cự tuyệt, vui vẻ nói: “Hảo, tạ ơn Hoàng Thượng ân điển.”
Đợi Giang Giác đi khỏi, Hoa Văn nghi hoặc hỏi Hoa Nam: “Ngươi không phải rất mong chờ được gặp Hoàng Thượng, trên đường đi vẫn rất vui vẻ mà, sao bây giờ nhìn thấy rồi lại có vẻ không vui?”
Hoa Nam che mặt lại như trẻ con, rầu rĩ nói: “Không cần ngươi lo.”
“Chẳng lẽ vị Hoàng Đế này không hợp ý ngươi? Loại tướng mạo này của hắn, tại chỗ của chúng ta cũng coi như hàng thượng phẩm a, với một người phàm trần tục tử, ngươi còn muốn yêu cầu cao đến thế nào? Hơn nữa hắn thoạt nhìn ôn nhu lại thân thiết, một điểm ra vẻ Hoàng Đế cũng không có.” Hoa Văn cầm lấy cổ tay y kéo kéo sang hai bên, khó hiểu nói: “Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ta mà là hạng người nông cạn trông mặt mà bắt hình dong sao?” Hoa Nam buồn rầu nhíu mi, ôm cổ Hoa Văn: “Tiểu Văn, ta không muốn làm Hoàng Hậu gì hết, chúng ta trở lại lang hoàn a.”
Hoa Văn làm biểu tình như hung thần ác sát muốn đem y bóp cổ chết, nói: “Ngươi nói cái gì? Hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi. Nể mặt lang hoàn một chút cho ta, ngươi đã chọn con đường này thì không có đạo lý nào quay đầu lại, có khó khăn đến mấy cũng phải đi, sứ mạng lang hoàn chúng ta chính là bảo vệ hoàng tộc Giang thị, đừng quên, ngươi trước khi tới đây đã đáp ứng điều gì với tộc trưởng.”
Hoa Nam ủy khuất nhìn Hoa Văn, tỏ vẻ hơi hối hận, nói: “Ta làm sao lại chọn ngươi cùng ta tiến cung chứ, ngươi hung dữ như thế, chỉ biết giáo huấn người ta.”
Hoa Văn sắc mặt càng thêm hung tợn nhìn y, hừ lạnh một tiếng nói: “Cả tộc chúng ta có thể kiếm ra người thứ hai cùng ngươi đến đây sao? Không phải ngươi chọn ta, mà là ta chọn ngươi.”
Hoa Nam nhín hắn, run run co rúm lại một chút, nhỏ giọng nói: “Còn tưởng rằng ngươi bỏ ác theo thiện, nguyên lai vẫn là đánh chết cái nết không chừa.”
Hoa Văn mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, nhẹ cười khẩy một tiếng: “Hoàng Hậu đi đường mệt nhọc, hay là tẩy trần rồi đi nghỉ ngơi đi a.”
“Ta cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là kêu trời không thấu, kêu đất không hay.” Hoa Nam ủ rũ nghĩ, “Ta mà là long gì chứ? Ô long thì có.”
“Món nợ này ta cho ngươi thiếu a, sau này có cơ hội ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời.”
Nếu như khi đó hắn hôn Hoa Nam, liệu bây giờ kết cục có khác không? Tiểu ô long này có thể không lo lắng cho lang hoàn đến mức cự tuyệt cùng hắn về kinh không?
Mặt khác, vị Hoàng Hậu thần bí được người người thắc mắc bàn tán vừa đến Phượng Nghi Cung thì bắt gặp cung nữ cùng thái giám đang quỳ trên đất, đồng loạt hô to: “Hoàng Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Hoàng Hậu vén rèm cửa lên, thấy một thái giám đang khom lưng cúi đầu bên cạnh phượng xa, nhẹ nhàng tránh đi hắn, tự mình nhảy xuống khỏi phượng xa, hướng những kẻ đang quỳ trên đất nói: “Đứng dậy, ách, bình thân bình thân.”
Âm sắc của y trong suốt réo rắt, ngữ điệu vui vẻ, các cung nhân đang cúi đầu đều lặng lẽ kinh ngạc, vài kẻ lớn gan chút đỉnh nhân lúc đứng dậy, trong nháy mắt trộm liếc nhìn gương mặt của y, dù các cung nhân này đã gặp qua không ít giai nhân mỹ mạo tú lệ thì đối với dung mạo của vị nam hậu kia vẫn không khỏi trầm trồ tán thưởng.
Làn da y trắng như ngọc, tướng mạo tưởng như không ngôn từ nào tả nổi, thanh nghiên tú lệ, xinh đẹp như cầu vồng bảy sắc trên bầu trời trong vắt, một thân bạch y phi phàm thoát tục, tựa như tiên tử chốn phàm trần, mà những nơi y đi qua cũng lưu lại một mùi sen thơm ngát.
“Công tử.” Người hầu trông vẫn còn nhỏ ở phía sau cất tiếng gọi y, thế là y nhẹ nhàng thay đổi cước bộ thong dong trầm ổn, cùng cả đám cung nhân tiến vào Phượng Nghi Cung.
Đợi y ngồi ngay ngắn trong điện rồi, Đoan vương Giang Diễm tiến lên hành lễ nói: “Hoàng tẩu, thần đệ xin được quay về chỗ hoàng huynh phục mệnh.”
Hoàng Hậu nghe thấy hai chữ “Hoàng tẩu” thì không được tự nhiên cho lắm, khẽ ho vài tiếng, nhìn chằm chằm Giang Diễm nói: “Ngươi đừng gọi khủng bố như thế được không? Cứ gọi ta là Hoa Nam không được sao?”
Giang Diễm cười khổ nói: “Trên đường đi có thể không cần câu nệ lễ tiết, nhưng hôm nay đã ở trong cung, đương nhiên không thể tùy tiện như thế.”
Hoa Nam tùy ý phất phất tay, nhíu mày nói: “Được rồi được rồi.” Chợt thấy các ung nhân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, ý thức được chính mình cử chỉ có phần không thích hợp với lễ tiết trong cung đình, y trong lòng tự làm mặt quỷ với chính mình rồi thu hồi gương mặt vui vẻ, ưỡn ngực ngồi ngay ngắn lại, bày ra điệu bộ nhã nhặn, lịch sự, an hòa.
Đoan vương thấy thế lắc đầu cười, sải bước ra ngoài điện.
Hoa Nam nhìn mọi người rồi lại nhìn gã sai vặt theo mình theo mình vào cung, hỏi: “Hoa Văn, tại sao ánh mắt bọn họ nhìn ta như là nhìn quái vật vậy?”
Hoa Văn gương mặt tuấn mỹ, trừng mắt nhìn Hoa Nam nói: “Bởi vì ngươi hành xử rất không có quy củ, đây là hoàng cung đại nội, không phải lang hoàn của chúng ta.”
Hoa Nam hướng hắn lè lưỡi, dí dỏm nói: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi yên tâm, Hoàng Thượng không phải người câu nệ chuyện lễ nghĩa đâu, chúng ta cứ tự nhiên một chút là được mà.”
Y vừa nhắc đến Hoàng Thượng, bên ngoài liền truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm.”
Đôi mắt Hoa Nam ánh lên tia vui vẻ, tựa hồ như không thể chờ được vội đứng dậy nghênh đón, nhìn hoàng bào nam tử tuấn mỹ như thiên thần dưới ánh mặt trời đang chậm rãi đi về phía mình, trong nháy mắt nhìn thấy tướng mạo người đó, nụ cười như sương mai trong nắng của y đột nhiên tắt dần. Vị hoa mỹ nam tử trong trí nhớ cùng người trước mắt tuy có nét giống nhau nhưng rõ ràng là hai người khác biệt, ngay lập tức y nhận ra được mình đã phạm phải sai lầm gì.
“Hoa Nam bái kiến Hoàng Thượng.” Hướng đến người nam tử phía trước hành đại lễ quân thần, lập tức liền bị ngăn lại.
“Không cần đa lễ.” Vị thiên tử trẻ tuổi mỉm cười, ngữ khí mềm lại, ôn hòa như gió xuân, nghe vào tai vô cùng thoải mái, nhưng Hoa Nam lại thấy như có một cổ cảm giác thất vọng kéo dài từ trái tim lan đến tứ chi toàn thân.
Giang Giác ý bảo y an tọa, vẻ mặt ôn hòa hỏi thăm: “Trẫm gọi ngươi là Tiểu Nam, được không?”
“Được Hoàng Thượng yêu mến là phúc của ta.” Hoa Nam cúi đầu trả lời, thanh âm nhẹ nhàng như trước.
“Như vậy, Tiểu Nam, ngươi ở lang hoàn đã có người trong lòng chưa?” Ánh mắt ôn nhuận của Giang Giác linh hoạt nhìn Hoa Nam, liền chú ý tới cái vòng bạc trên cổ tay y, vòng bạc rất nhỏ, khéo léo đính lên vài cái chuông nhỏ, cổ tay trắng muốt như điểm thêm ngọc có vẻ ngây thơ đáng yêu.
“Ở lang hoàn?” Hoa Nam ngẩng đầu, “Không có.”
Giang Giác nhìn sâu vào mắt y, đây thật sự là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, thanh tịnh không lẫn một tia tạp niệm, trong suốt, linh hoạt, kỳ ảo lại vô cùng thiện lương, chỉ có lang hoàn sống ở nơi cách biệt mới có thể sinh ra người như thế. Đôi mắt như vậy trước nay Giang Giác chưa bao giờ thấy qua, ánh mắt ngây thơ của Hoa Nam làm cho hắn ý thức được, mặc dù đây là người dị tộc thiên phú dị bẩm, nhưng y vẫn là một hài tử không thấu hiểu lòng người hiểm ác, vậy mà chỉ với một đạo ý chỉ của hắn đã làm cho hài tử đơn thuần này bị cuốn vào tranh đấu ngươi lừa ta gạt tại chốn cung đình.
“Vậy trẫm cũng bớt vài phần áy náy rồi.” Giang Giác vẫn như trước, dùng lời lẽ ôn hòa mà thành khẩn nói: “Không gạt gì ngươi, trẫm cùng lang hoàn thông hôn chỉ vì một lời tiên tri, làm theo thiên mệnh, ngươi cùng trẫm không tình không ái, trẫm tự nhiên sẽ không miễn cưỡng ngươi phải làm những việc của hoàng hậu như trên danh nghĩa, nhưng trẫm vẫn sẽ cố gắng hết sức, dùng hết khả năng bảo vệ ngươi, chiếu cố ngươi, hi vọng những ngày tháng sau này ngươi ở trong hoàng cung được bình an khoái hoạt.”
Hoa Nam nhìn kỹ gương mặt giống như đã từng quen biết, do dự một chút rồi nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Giang Giác lộ ra nụ cười hài lòng, vuốt cằm nói: “Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị cho đại điển sắc phong ba ngày sau.”
“Hoàng Thượng.” Thấy hắn đứng dậy định rời đi, Hoa Nam do dự rồi lại kêu một tiếng.
“Ân?” Nhìn thiếu niên vẻ như muốn nói rồi lại thôi, biểu tình rất đáng yêu, Giang Giác kiên nhẫn đợi y nói tiếp.
“Ta sau này không cần mặc cung trang của Hoàng Hậu, vẫn mặc quần áo ta tự mang đến, được không?” Hoa Nam cẩn trọng hỏi.
Giang Giác bật cười, không chút do dự nói: “Đương nhiên có thế, bất quá trong những dịp trọng đại vẫn phải mặc phượng bào, được chứ?”
Hắn dùng ngữ khí thương lượng để nói, Hoa Nam tự nhiên không thể cự tuyệt, vui vẻ nói: “Hảo, tạ ơn Hoàng Thượng ân điển.”
Đợi Giang Giác đi khỏi, Hoa Văn nghi hoặc hỏi Hoa Nam: “Ngươi không phải rất mong chờ được gặp Hoàng Thượng, trên đường đi vẫn rất vui vẻ mà, sao bây giờ nhìn thấy rồi lại có vẻ không vui?”
Hoa Nam che mặt lại như trẻ con, rầu rĩ nói: “Không cần ngươi lo.”
“Chẳng lẽ vị Hoàng Đế này không hợp ý ngươi? Loại tướng mạo này của hắn, tại chỗ của chúng ta cũng coi như hàng thượng phẩm a, với một người phàm trần tục tử, ngươi còn muốn yêu cầu cao đến thế nào? Hơn nữa hắn thoạt nhìn ôn nhu lại thân thiết, một điểm ra vẻ Hoàng Đế cũng không có.” Hoa Văn cầm lấy cổ tay y kéo kéo sang hai bên, khó hiểu nói: “Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ta mà là hạng người nông cạn trông mặt mà bắt hình dong sao?” Hoa Nam buồn rầu nhíu mi, ôm cổ Hoa Văn: “Tiểu Văn, ta không muốn làm Hoàng Hậu gì hết, chúng ta trở lại lang hoàn a.”
Hoa Văn làm biểu tình như hung thần ác sát muốn đem y bóp cổ chết, nói: “Ngươi nói cái gì? Hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi. Nể mặt lang hoàn một chút cho ta, ngươi đã chọn con đường này thì không có đạo lý nào quay đầu lại, có khó khăn đến mấy cũng phải đi, sứ mạng lang hoàn chúng ta chính là bảo vệ hoàng tộc Giang thị, đừng quên, ngươi trước khi tới đây đã đáp ứng điều gì với tộc trưởng.”
Hoa Nam ủy khuất nhìn Hoa Văn, tỏ vẻ hơi hối hận, nói: “Ta làm sao lại chọn ngươi cùng ta tiến cung chứ, ngươi hung dữ như thế, chỉ biết giáo huấn người ta.”
Hoa Văn sắc mặt càng thêm hung tợn nhìn y, hừ lạnh một tiếng nói: “Cả tộc chúng ta có thể kiếm ra người thứ hai cùng ngươi đến đây sao? Không phải ngươi chọn ta, mà là ta chọn ngươi.”
Hoa Nam nhín hắn, run run co rúm lại một chút, nhỏ giọng nói: “Còn tưởng rằng ngươi bỏ ác theo thiện, nguyên lai vẫn là đánh chết cái nết không chừa.”
Hoa Văn mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, nhẹ cười khẩy một tiếng: “Hoàng Hậu đi đường mệt nhọc, hay là tẩy trần rồi đi nghỉ ngơi đi a.”
“Ta cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là kêu trời không thấu, kêu đất không hay.” Hoa Nam ủ rũ nghĩ, “Ta mà là long gì chứ? Ô long thì có.”
“Món nợ này ta cho ngươi thiếu a, sau này có cơ hội ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời.”
Nếu như khi đó hắn hôn Hoa Nam, liệu bây giờ kết cục có khác không? Tiểu ô long này có thể không lo lắng cho lang hoàn đến mức cự tuyệt cùng hắn về kinh không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook