Hôm nhận được kết quả thi, cả trường giống như một mớ hỗn độn.
Trong phòng học sinh hò hét loạn xạ, một bộ phận đang thảo luận đáp án của đề thi, một bộ phận lại đang nói về bộ phim mới chiếu gần đây, từ phim “Lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý”cho tới “Tiên Kỳ Hiệp Truyện”, từ chuyện binh hoang mã loạn cho tới phim truyền hình lãng mạn.
Chủ đề câu chuyện quả thực giống như nước chảy, nối liền không đứt.
Mạnh Thịnh Nam nhìn xung quanh phòng học, Lý Nham không ở đây, một đám nữ sinh đang cười hì hì nói chuyện cùng nhau, quần áo màu sắc rực rỡ, ai cũng xinh đẹp. Cô thu tầm mắt lại, bên tai có người đang gọi cô.
"Nhìn gì thế?" Là Phó Tùng.
Cô nói. "Người đẹp."
"Sở thích này của cậu thật đặc biệt."
Mạnh Thịnh Nam chỉ cười không nói.
"Chừng mười mấy ngày nữa là lại sang năm mới rồi." Phó Tùng dời trọng tâm câu chuyện.
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
"Sách đọc đến đâu rồi?"
"Đọc xong Biên thành rồi."
"Có rút ra điều gì không?"
Nhắc tới chuyện này, Mạnh Thịnh Nam hơi thả lỏng người ra.
"Tình yêu những năm ấy thực sự rất thuần khiết."
Phó Tùng buồn cười nhìn cô. "Nói một câu mà thở dài hai lần, sao thế?"
Mạnh Thịnh Nam nói. "Tớ nghĩ tới hình ảnh cuối cùng kia, Thúy Thúy ngồi ở trên con đò bên bờ sông cũ chờ Na Tống quay về, một năm, hai năm cũng có thể là cả đời."
Phó Tùng nói. "Cậu cảm thấy cô ấy có đợi được không?"
"Không biết." Cô hỏi lại. "Cậu cảm thấy thế nào?"
Phó Tùng nói. "Có thể."
"Vì sao?"
"Kiểu gì cũng sẽ đợi được mà."
Cậu ta còn chưa kịp giải thích, chủ nhiệm lớp đã bước vào phòng học. Trong phòng học bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, mọi người về lại chỗ cũ, con mắt nhìn chằm chằm phiếu điểm trong tay giáo viên, biểu cảm ấy giống như sắp xông pha khói lửa vậy. Một phút sau, bài thi bắt đầu được phát xuống.
Con mắt Tiết Lâm đỏ ửng giống như sắp phát khóc.
"Mạnh Thịnh Nam."
Cái biểu cảm ấy giống như Sử Kim vậy, kinh ngạc tột độ. Lúc ấy trong lớp đang náo nhiệt, có bạn học nam vui vẻ chỉ chỉ trỏ trỏ vào sách giáo khoa, mấy phút sau bài thi chưa phát xuống cả lớp đã bắt đầu ồn ào. Sử Kim nghiêng đầu trò chuyện với Trì Tranh, không để ý giáo viên đang nói gì, có người truyền bài thi xuống cho cậu ta, cậu ta bỗng giật mình.
"Cậu giỏi vậy."
Sử Kim không hiểu mô tê, cầm bài thi của mình lên.
"Ôi vc."
Trì Tranh giương mắt. "Sao thế?"
Bài thi tiếng Anh trong tay cậu ta viết ba chữ số vừa đỏ lại vừa to, đây là bài thi đầu tiên cậu ta trên 100 điểm.
"Người anh em, tớ muốn nghịch thiên rồi." Sử Kim nuốt nước miếng.
Trì Tranh cười một cái. "Giỏi."
Sử Kim nhìn Trì Tranh, sắp phát điên rồi.
"Tớ nói..." Sử Kim than.
Trì Tranh hỏi. "Cái gì?"
"Cô bạn đó thật sự không phải người bình thường."
Trì Tranh nhìn cậu ta hỏi. "Ai?"
"Nữ thần."
Sử Kim vừa nói xong, bài thi của Trì Tranh cũng nằm gọn trong bàn tay cậu.
"Bao nhiêu?" Sử Kim ngó xem.
Trì Tranh cười, nhìn con số 29 to đùng trên giấy.
"Được rồi, tăng 2 điểm so với lần trước."
Trì Tranh nói. "Cút."
"Lúc đó cho cậu đáp án cậu không chép, bây giờ đã thấy ngu chưa?"
"Tạm được."
"Mẹ nó nữa, mẹ cậu không đánh cậu thì cậu không lo phải không?
"Người nên lo lắng là cậu." Trì Tranh nói.
Sử Kim giương cằm lên, tay phải nhanh chóng xoay bút.
"Tớ thì lo gì?"
"Cậu đột nhiên tăng mấy chục điểm, mẹ cậu không nghi sao?"
Sử Kim bị nói trúng tim đen, bút trên tay rơi xuống mất đất.
Đầu lưỡi Trì Tranh đá đá bên má phải vẻ giễu cợt. Sau đó, Sử Kim dùng bút sửa điểm thành 78 nhưng thực ra lòng đang rỉ máu, điểm kiểm tra cao như vậy mà lại phải sửa. Lúc nhận được hết điểm thi, toàn bộ học sinh trong trường đều cảm thấy thoải mái trong lòng, Mạnh Thịnh Nam bị Thích Kiều cho leo cây, một mình tới hiệu sách ở quảng trường.
Trời tối mới về đến nhà.
Đèn trong nhà bật sáng choang, có tiếng nói xen lẫn tiếng cười. Trong phòng bếp, Thịnh Điển đang bận rộn, cô mới đẩy cửa vào đã thấy Khang Khái rồi, anh ta và Mạnh Tân cùng ngồi trên salon nghiêng đầu nhìn cô.
Mạnh Tân cất lời. "Đứng ở cửa làm gì, xem ai tới này?"
Mạnh Thịnh Nam ngẩn ngơ.
"Không nhận ra anh sao?" Khang Khái đứng lên.
Mạnh Thịnh Nam sững sờ một lúc rồi cười."À... .Hai người trò chuyện đi, con đi nhà bếp xem mẹ có cần giúp gì hay không." Nói xong cũng chuồn luôn.
"Con bé này..." Mạnh Tân lắc đầu.
Khang Khái cười, liếc mắt nhìn vào phòng bếp rồi tiếp tục trò chuyện với Mạnh Tân.
Mạnh Tân hỏi. "Chú nhớ khi đó cháu báo học lên Thạc sĩ, mấy năm nữa mới xong?"
"Ba năm ạ."
"Cũng 25 rồi."
Khang Khái gật đầu cười.
"Tới lúc đó định ở Bắc Kinh hay là về?"
Khang Khái nói. "Còn chưa chắc chắn ạ, bây giờ cháu đang ở bệnh viện Bắc Kinh làm thực tập."
Mạnh Tân nói. "Cháu học y thì thích hợp nhưng mà Nam Nam thì không."
"Ý chú là gì ạ?"
"Ngẫm lại thì còn chưa có dự định, nó có dự định gì thì sẽ thực hiện bằng được, thôi kệ nó đi."
Khang Khái suy nghĩ một chút. "Con gái học y rất khổ, từ nhỏ Nam Nam đã thích viết văn, nói không chừng sau này em ấy cũng đi theo con đường này."
"Hiếm có người khen nó." Mạnh Tân cười haha vài tiếng.
Khang Khái mỉm cười.
Thịnh Điển làm xong đồ ăn, Mạnh Thịnh Nam gọi hai người tới ăn cơm. Cô đã không gặp Khang Khái một năm nay rồi, mỗi lần anh ta về cũng rất ít khi nói chuyện, chắc là do lớn rồi nên biết xấu hổ, chơi với anh trai nhà bên cũng không được tự nhiên nữa.
Cô rửa hoa quả xong rồi bưng tới phòng khách.
"Cha, anh Khang Khái, ăn cơm thôi ạ."
Hai người đứng lên, Khang Khái cảm ơn rồi lại từ chối, định về nhà.
Mạnh Tân nói. "Nếm thử tay nghề của thím đi, vội cái gì."
Thịnh Điển mặc tạp dề đi ra từ trong bếp.
"Sao lại vội đi như thế?" Có lẽ là nghe được lời của Khang Khái, Thịnh Điển hỏi.
Khang Khái cười nói. "Lần sau đi ạ. Thím, ăn cơm ở đây thì một bàn đồ ăn mẹ cháu làm ai ăn hết."
Thịnh Điển cười một cái.
"Tính tình mẹ cháu mãi không đổi."
Khang Khái nói. "Cháu đi trước đây, hôm sau sẽ tới nếm thử tay nghề thím sau."
"Đi đi." Mạnh Tân nói.
Trong phòng ấm áp, sau khi Khang Khái đi, tiếng TV cũng to hơn, một nhà ba người Mạnh Thịnh Nam quây quần bên bàn cơm ăn cơm, trò chuyện, đề tài của Thịnh Điển lại rơi trên người Khang Khái.
"Nhìn từ nhỏ tới lớn, đứa nhỏ Khang Khái này càng nhìn càng thích."
Mạnh Thịnh Nam dùng sức nuốt cơm.
Thịnh Điển nói. "Học giỏi lại đẹp trai, hiếu thuận, đi đâu tìm được người như vậy?"
Mạnh Thịnh Nam suýt nữa chết nghẹn.
Thịnh Điển thở ra, trong TV có người đang nói chuyện, Mạnh Thịnh Nam cúi đầu ăn xong miếng cuối cùng rồi lau miệng.
"Con ăn xong rồi, lên lầu đây ạ."
Vẫn là cách cũ, thừa dịp Thịnh Điển còn chưa nói gì cô đã chuồn mất. Hôm đó trăng sáng sao thưa, gió lạnh thổi từ ngoài vào trong phòng, loáng thoáng có thể nghe được tiếng pháo hoa từ xa.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, khoác một cái áo thật dày.
Biểu tượng QQ trong máy tính đột nhiên hiện lên, lại có một người kết bạn với cô, cô lại gần xem thử, là nickname tên con chuột triết học.
Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi. "Phó Tùng?"
"Tớ còn tưởng cậu chưa đoán ra." Bên kia nhanh chóng rep lại.
Mạnh Thịnh Nam nói. "Con chuột triết học là tên tớ đặt cho cậu, còn có thể sai sao?"
Phó Tùng gửi một cái icon mặt cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook