Thà Đừng Gặp Gỡ
-
Quyển 3 - Chương 73: Lệ Cảnh Trình, em yêu anh (Rất đặc sắc)
Edit: Rika
—–
Lệ Cảnh Trình vội vàng né người, nhưng ống quần vẫn bị nước văng dính.
Vinh Thiển sợ tới mức lui về phía sau: “Cảnh Trình, đi mau.”
Lệ Cảnh Trình nhanh chóng bước tới bên cạnh người Vinh Thiển, kéo tay cô, căn phòng tổng cộng mười mét vuông, ngoại trừ cửa đóng chặt, đâu còn cánh cửa nào đâu?
Một tay Vinh Thiển ôm lấy cánh tay Lệ Cảnh Trình.
Anh vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Nếu nước vào được, khẳng định là có lối ra.”
Lệ Cảnh Trình mang cô tới trước giường, để cho cô đứng lên trên.
“Anh đi tìm, em đứng im ở đây đừng nhúc nhích.”
Nước từ ống ào ạt tuôn ra, rất nhanh, đã tới đầu gối Lệ Cảnh Trình, làm cho việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn, anh ngồi xổm xuống, bàn tay đưa lên vách tường gõ gõ, Vinh Thiển thấy mực nước dâng lên rất nhanh, ngay chỗ giao tiếp với ống nước, thậm chí còn hiện lên bọt nước trắng xóa mãnh liệt.
Lệ Cảnh Trình kéo một ngăn tủ, nhưng vẫn không tìm thấy được thứ mình mong muốn.
Vinh Thiển đưa tay tạo thành chữ thập, lần đầu tiên thực sự cầu nguyện.
Lệ Cảnh Trình đứng lên, trên người ướt đẫm, bên trong căn phong đồ đạc trôi lềnh bềnh, thật muốn tìm ra đầu mối cũng khó khăn.
Anh quay đầu lại nhìn cô, thấy nước đã dâng lên giường. Anh bước tới, cùng Vinh Thiển đứng ở chỗ cao nhất.
Vinh Thiển lo lắng nhìn anh: “Lệ Cảnh Trình, vì sao anh lại theo vào cùng em chịu chết?”
Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Là ai nói, đừng khẩn trương?”
“Anh không sợ sao?” Vinh Thiển cầm lấy thắt lưng cùng quần áo và đồ dùng hàng ngày.
“Bị ngấm nước hết rồi, trước đây em cũng tập bơi, nhưng không biết nín thở có được không, em sợ.”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt cô hơn, ánh mắt vẫn đảo quanh phòng tìm thứ gì đó. Hai đùi Vinh Thiển lạnh tới thấu xương, Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô ngẩng đầu lên.
Vinh Thiển nhìn lên đỉnh căn phòng, có hai song cửa sổ.
Lệ Cảnh Trình đưa một ngón tay lên chỉ: “May là hai chúng ta đều biết bơi, đợi mực nước dâng lên cao, anh phá cửa sổ rồi chúng ta ra ngoài.”
“Có được không?”
“Tất nhiên.” Lệ Cảnh Trình đặt cằm lên đỉnh đầu cô: “Anh tìm một vòng vẫn không thấy gì, đây là biện pháp duy nhất.”
Vinh Thiển nghe anh nói, cuối cùng cũng bình tâm lại: “Thật sự là muốn mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt cô, nước đã quá hông của anh, trong mắt anh có chút lưu luyến, nhưng Vinh Thiển căn bản không thấy được, cô chỉ là ghé vào trước ngực anh, giữ chút thể lực cho mình.
“Thiển Bảo.”
“Sao vậy?”
“Sau này đừng tới phòng đấu giá nữa được không?”
“Tại sao?”
Lệ Cảnh Trình vuốt ve đầu cô: “Dành thời gian chơi với Gạo Nếp, dành thời gian cho cục cưng trong bụng...”
Nếu như ba mất, nhất định người mẹ phải bỏ ra tình thương gấp đôi.
Chỉ là, nhưng lời này, Lệ Cảnh Trình không dám nói ra.
“Chờ sau khi con sinh ra, em nhất định sẽ cố gắng.”
Vinh Thiển ngẩng đầu, lại nhìn thấy sự bi thương không kịp giấu đi của Lệ Cảnh Trình, cô cảm thấy có điểm không thích hợp.
“Cảnh Trình?”
Anh đột nhiên ôm mặt cô, khuôn mặt tuấn tú không chút do dự cúi xuống, môi trong nháy mắt chạm vào nhau, anh cạy khớp hàm cô ra, Vinh Thiển bất ngờ không kịp đề phòng, cả người thiếu chút nữa té ngã, nhờ có Lệ Cảnh Trình đỡ hông cô mới không té.
Nụ hôn của anh cuồng quyến mà bá đạo, hình như mang theo hàm ý khác, Vinh Thiển có chút luống cuống, cô vừa mặc kệ anh hôn mình, hai người hiện đang ở bên bờ sinh tử, tựa hồ như đây là nụ hôn ly biệt vậy.
Mực nước từ từ dâng lên, Lệ Cảnh Trình thực không nỡ rời xa cô, anh hôn lên trán cô một cái: “Thiển Bảo, anh yêu em.”
“Lệ Cảnh Trình, anh đừng làm em sợ!”
Lời này vừa nói ra, cô chợt hoảng hốt: “Anh như thế này thật kỳ quái.”
“Có gì mà kỳ quái?”
Thân thể hai người di động theo mặt nước, Lệ Cảnh Trình vẫn ôm chặt hông cô như cũ, bàn tay anh xoa trước bụng cô.
“Em nói, sau khi cục cưng sinh ra, đầu tiên sẽ là gọi ba ba hay là mẹ?”
“Gọi mẹ trước.”
“Vì sao?”
Vinh Thiển đau lòng, nói: “Tiếng gọi mẹ đầu tiên của Gạo Nếp em chưa được nghe qua, em thật sự rất tiếc nuối.”
Lệ Cảnh Trình nghĩ đến mấy năm trước, trong cổ họng anh hơi tắc nghẹn: “Hay là gọi ba ba trước?”
“Không công bằng.”
“Em nhường anh một lần đi.” Ngón tay Lệ Cảnh Trình lướt qua khóe mắt Vinh Thiển.
“Anh thật sự muốn nghe cục cưng gọi một tiếng ba ba.”
Vinh Thiển cầm cổ tay anh: “Chờ cho cục cưng được sinh ra, em để cho anh tiến vào phòng sinh, cho anh cắt cuống rốn, có được hay không?”
Viền mắt Lệ Cảnh Trình không khỏi đỏ lên: “Được.”
Anh không có dư thời gian để suy nghĩ chuyện khác, hai người theo mực nước dâng lên tới gần cửa sổ, Lệ Cảnh Trình bảo cô lui ra, anh cởi áo khoác trên người quấn lên tay, sau đó một quyền đánh lên cửa sổ thủy tinh, hai ba phát, sau đó truyền đến âm thanh vỡ vụn của thủy tinh rơi xuống nước, Lệ Cảnh Trình dùng tay quấn áo gạt sạch thủy tinh trên cửa sổ: “Thiển Bảo, mau tới đây.”
Vinh Thiển trườn tới bên cạnh anh, Lệ Cảnh Trình đem áo trong tay ra: “Đợi lúc anh bảo em đi lên, em phải chui ra ngoài, biết không?”
“Được.”
Lệ Cảnh Trình đưa hai tay ôm hông cô thật chặt, nhìn cô một cái thật sâu, thực sự là không bỏ được, anh kéo cô lại lần thứ hai rồi hôn cô.
Vinh Thiển còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Lệ Cảnh Trình trầm người vào trong nước, ôm lấy thắt lưng của cô dùng sức đẩy lên, cả người cô nhảy lên, nửa người trên lọt qua cửa sổ, cũng chính là trong nháy mắt, lúc này Vinh Thiển mới hiểu được vì sao Lệ Cảnh Trình lại không bình thường như vậy.
Cái cửa sổ này, chỉ miễn cưỡng để Vinh Thiển lọt ra ngoài, với thân hình của Lệ Cảnh Trình không thể ra khỏi được.
Vinh Thiển kinh ngạc phản ứng lại, nửa người trên của cô hoàn toàn ra ngoài, cô vô ý thức hai tay nắm chặt thành cửa sổ: “Không.”
“Đi!” Lệ Cảnh Trình dùng sức lực sau cùng, đem cô hoàn toàn đẩy ra ngoài.
Vinh Thiển ngồi bên ngoài cửa sổ, cô vội vàng đứng dậy, nhoài người đưa tay vào trong: “Cảnh Trình, đưa tay cho em.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay vuốt nước trên mặt: “Vinh Thiển, nghe anh, không được khóc.”
“Đừng nói gì nữa, mau đưa tay cho em.”
“Anh thật sự không ra được.” Lệ Cảnh Trình sớm đã nhìn qua, nếu không phải thân hình Vinh Thiển nhỏ nhắn, cô cũng sẽ bị vây ở trong này.
“Em đi mau.”
Vinh Thiển không thể che giấu được sự khủng hoảng trên mặt, cô gấp đến độ lắc đầu: “Em không đi, chúng ta phải cùng đi.”
Lệ Cảnh Trình nhìn cô, nước đã quá cằm anh, Vinh Thiển khóc thành tiếng: “Cảnh Trình, anh đi cùng với em.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay ra, Vinh Thiển vội cầm lấy, muốn đem anh kéo ra ngoài, anh liền giật lại: “Đừng hao tổn sức lực, Thiển Bảo, lại đây, để anh nhìn em kỹ một chút.”
Cô nghe anh nói như thế, đầu óc như muốn vỡ tung: “Anh đi ra đây, anh nhất định phải ra đây.”
Vinh Thiển thử nhiều lần không có kết quả, cô buông tay ra, muốn tìm một ít cục đá hay gạch gì đó, nhưng lúc này, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn Lệ Cảnh Trình từ từ chìm trong biển nước, sau khi cửa sổ thủy tinh bị đập ra, rất nhanh bị nước lấp đầy, cô nhào tới muốn đấm đá cửa thủy tinh: “Lệ Cảnh Trình, Cảnh Trình!”
Đối phương, một chút đường sống cũng không chừa cho anh.
Vinh Thiển quơ hai bàn tay, dùng sức đánh vào cửa thủy tinh: “Cảnh Trình, tại sao có thể như vậy, anh ở đâu, ra đây để em nhìn một chút.”
Nước đã sắp đụng tới trần nhà, một khi lên đến đỉnh, một chút sự sống cũng bị mất.
Vinh Thiển dùng tay đập liên hồi, cô cảm giác được tay mình như muốn nứt ra, đây là thủy tinh công nghiệp, cô chỉ có thể nghe âm thanh nặng nề truyền đến, nhưng cửa sổ không một chút sứt mẻ, cô tuyệt vọng kêu gào: “Lệ Cảnh Trình, anh nói với em một tiếng đi.”
Anh từ dưới nước ngoi lên, thở phì phì, tựa hồ khí lực nói chuyện cũng không có.
Anh chỉ nhìn Vinh Thiển rồi lắc đầu.
Nước mắt của cô không ngừng rơi, Vinh Thiển đặt hai tay lên cửa thủy tinh, Lệ Cảnh Trình thấy thế, dùng hết sức lực giơ cánh tay lên, bàn tay cách một tầng thủy tinh thật dày cùng cô kề sát, Vinh Thiển nghẹn ngào: “Cảnh Trình.”
Tay của anh buông xuống, cô muốn nắm lại, nhưng chỉ chạm được vào mặt thủy tinh, đầu ngón tay cào vào cửa thủy tinh đến chảy máu.
Nước chỉ còn một chút nữa thôi là chạm trần nhà, hô hấp cuối cùng của Lệ Cảnh Trình sẽ bị tước đoạt.
Vinh Thiển thấy anh chìm trong nước, trong cổ họng nghẹn ngào chèn ép tới vô lực, cô suy sụp hai vai, lồng ngực đau đớn, chưa bao giờ cô trải qua cảm giác đau đớn này, tựa hồ như muốn ngất đi, Vinh Thiển dùng sức lực sau cùng mà gào thét: “Lệ Cảnh Trình, anh vẫn không biết, trong lòng em luôn có anh, em không thể không có anh được... Bởi vì, em yêu anh, Lệ Cảnh Trình…..”
Cô đã không còn nhìn thấy anh nữa, nước chảy đâm vào màng tai, cô lại tiếp tục gào thét như người điên: “Lệ Cảnh Trình, em chưa bao giờ nói với anh ba từ này, xin lỗi, nhưng em yêu anh, anh thực sự không cảm giác được sao?”
Lệ Cảnh Trình dường như trải qua mấy đời vậy, anh cảm giác mình nhất định đang nằm mơ, bằng không, cũng sẽ không nghe thấy những lời Vinh Thiển nói với anh, em yêu anh.
Anh không tin, thực sự không tin.
Vinh Thiển không bao giờ nói như thế cả.
Đời này, anh hoàn toàn không có được lòng của cô, ở bên cạnh cô lâu như vậy, anh cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Trong thế giới của tình yêu, luôn có một người vui vẻ chịu đựng tất cả, mà người đó, cho tới bây giờ đều là Lệ Cảnh Trình.
Hô hấp bị tước đoạt hầu như không còn, Lệ Cảnh Trình hướng tới ánh sáng, nhoài người bơi lên, lúc dán chặt vào trần nhà, anh nghe rõ ràng cô nói cô yêu anh.
Anh nghĩ, hình như anh không nghe lầm.
Xuyên qua cửa thủy tinh, anh thấy cô đang liều mạng dùng tay đấm cửa, gương mặt đầy nước mắt, anh không muốn, cực kỳ không muốn, trong lòng anh lưu luyến vui mừng, vươn tay ra: “Anh cũng yêu em.”
Cánh tay lần thứ hai hạ xuống, Vinh Thiển nhào tới: “Cảnh Trình!”
Trong miệng anh đầy nước, khuôn mặt trong nháy mắt bị nước xộc tới bao phủ.
“A…. “
Ý thức anh mơ hồ, âm thanh cuối cùng nghe được, là của Vinh Thiển.
Tê tâm liệt phế, vô cùng đau đớn…
—–
Mời các bạn đón chờ chương cuối: Bất chợt quay đầu, nguyện được bên anh trọn đời (Đại kết cục)
Đôi điều tâm sự:
Vậy là đã sắp tới lúc phải nói lời tạm biệt với vợ chồng Thiển Bảo rồi. Thời gian trôi qua, tuy nhanh tuy chậm nhưng cho tới giờ phút này, khi sắp phải chia tay họ cũng có thật nhiều cảm xúc vui buồn đan xen.
Vui vì cuối cùng câu chuyện tranh giành tình yêu thuộc về người khác của anh Trình cũng đã đi tới hồi kết, dù quá trình này thật gian nan.
Buồn vì sắp phải xa họ, vì một số bạn đọc đã không hiểu và thông cảm cho nhóm trong quá trình Edit truyện (đặc biệt là rất nhiều phàn nàn về chuyện post chậm) Các bạn phải đặt mình vào địa vị của những thành viên trong nhóm thì mới hiểu được công việc này như thế nào. Mình đã nói rất nhiều về điều này nên hôm nay chỉ nói vậy thôi, dù sao cũng phải cám ơn tất cả mọi người đã quan tâm và theo dõi truyện trong thời gian qua.
Đặc biệt cảm ơn các thành viên trong NCU đã cố gắng hết sức chung tay hoàn thành bộ truyện này. <3
Có vài điều rất đặc biệt muốn chia sẻ với mọi người đây:
Thời gian sáng tác: 300 ngày
Số chữ: 1502693
Lượt xem: 2289692
—–
Lệ Cảnh Trình vội vàng né người, nhưng ống quần vẫn bị nước văng dính.
Vinh Thiển sợ tới mức lui về phía sau: “Cảnh Trình, đi mau.”
Lệ Cảnh Trình nhanh chóng bước tới bên cạnh người Vinh Thiển, kéo tay cô, căn phòng tổng cộng mười mét vuông, ngoại trừ cửa đóng chặt, đâu còn cánh cửa nào đâu?
Một tay Vinh Thiển ôm lấy cánh tay Lệ Cảnh Trình.
Anh vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Nếu nước vào được, khẳng định là có lối ra.”
Lệ Cảnh Trình mang cô tới trước giường, để cho cô đứng lên trên.
“Anh đi tìm, em đứng im ở đây đừng nhúc nhích.”
Nước từ ống ào ạt tuôn ra, rất nhanh, đã tới đầu gối Lệ Cảnh Trình, làm cho việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn, anh ngồi xổm xuống, bàn tay đưa lên vách tường gõ gõ, Vinh Thiển thấy mực nước dâng lên rất nhanh, ngay chỗ giao tiếp với ống nước, thậm chí còn hiện lên bọt nước trắng xóa mãnh liệt.
Lệ Cảnh Trình kéo một ngăn tủ, nhưng vẫn không tìm thấy được thứ mình mong muốn.
Vinh Thiển đưa tay tạo thành chữ thập, lần đầu tiên thực sự cầu nguyện.
Lệ Cảnh Trình đứng lên, trên người ướt đẫm, bên trong căn phong đồ đạc trôi lềnh bềnh, thật muốn tìm ra đầu mối cũng khó khăn.
Anh quay đầu lại nhìn cô, thấy nước đã dâng lên giường. Anh bước tới, cùng Vinh Thiển đứng ở chỗ cao nhất.
Vinh Thiển lo lắng nhìn anh: “Lệ Cảnh Trình, vì sao anh lại theo vào cùng em chịu chết?”
Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Là ai nói, đừng khẩn trương?”
“Anh không sợ sao?” Vinh Thiển cầm lấy thắt lưng cùng quần áo và đồ dùng hàng ngày.
“Bị ngấm nước hết rồi, trước đây em cũng tập bơi, nhưng không biết nín thở có được không, em sợ.”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt cô hơn, ánh mắt vẫn đảo quanh phòng tìm thứ gì đó. Hai đùi Vinh Thiển lạnh tới thấu xương, Lệ Cảnh Trình vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô ngẩng đầu lên.
Vinh Thiển nhìn lên đỉnh căn phòng, có hai song cửa sổ.
Lệ Cảnh Trình đưa một ngón tay lên chỉ: “May là hai chúng ta đều biết bơi, đợi mực nước dâng lên cao, anh phá cửa sổ rồi chúng ta ra ngoài.”
“Có được không?”
“Tất nhiên.” Lệ Cảnh Trình đặt cằm lên đỉnh đầu cô: “Anh tìm một vòng vẫn không thấy gì, đây là biện pháp duy nhất.”
Vinh Thiển nghe anh nói, cuối cùng cũng bình tâm lại: “Thật sự là muốn mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt cô, nước đã quá hông của anh, trong mắt anh có chút lưu luyến, nhưng Vinh Thiển căn bản không thấy được, cô chỉ là ghé vào trước ngực anh, giữ chút thể lực cho mình.
“Thiển Bảo.”
“Sao vậy?”
“Sau này đừng tới phòng đấu giá nữa được không?”
“Tại sao?”
Lệ Cảnh Trình vuốt ve đầu cô: “Dành thời gian chơi với Gạo Nếp, dành thời gian cho cục cưng trong bụng...”
Nếu như ba mất, nhất định người mẹ phải bỏ ra tình thương gấp đôi.
Chỉ là, nhưng lời này, Lệ Cảnh Trình không dám nói ra.
“Chờ sau khi con sinh ra, em nhất định sẽ cố gắng.”
Vinh Thiển ngẩng đầu, lại nhìn thấy sự bi thương không kịp giấu đi của Lệ Cảnh Trình, cô cảm thấy có điểm không thích hợp.
“Cảnh Trình?”
Anh đột nhiên ôm mặt cô, khuôn mặt tuấn tú không chút do dự cúi xuống, môi trong nháy mắt chạm vào nhau, anh cạy khớp hàm cô ra, Vinh Thiển bất ngờ không kịp đề phòng, cả người thiếu chút nữa té ngã, nhờ có Lệ Cảnh Trình đỡ hông cô mới không té.
Nụ hôn của anh cuồng quyến mà bá đạo, hình như mang theo hàm ý khác, Vinh Thiển có chút luống cuống, cô vừa mặc kệ anh hôn mình, hai người hiện đang ở bên bờ sinh tử, tựa hồ như đây là nụ hôn ly biệt vậy.
Mực nước từ từ dâng lên, Lệ Cảnh Trình thực không nỡ rời xa cô, anh hôn lên trán cô một cái: “Thiển Bảo, anh yêu em.”
“Lệ Cảnh Trình, anh đừng làm em sợ!”
Lời này vừa nói ra, cô chợt hoảng hốt: “Anh như thế này thật kỳ quái.”
“Có gì mà kỳ quái?”
Thân thể hai người di động theo mặt nước, Lệ Cảnh Trình vẫn ôm chặt hông cô như cũ, bàn tay anh xoa trước bụng cô.
“Em nói, sau khi cục cưng sinh ra, đầu tiên sẽ là gọi ba ba hay là mẹ?”
“Gọi mẹ trước.”
“Vì sao?”
Vinh Thiển đau lòng, nói: “Tiếng gọi mẹ đầu tiên của Gạo Nếp em chưa được nghe qua, em thật sự rất tiếc nuối.”
Lệ Cảnh Trình nghĩ đến mấy năm trước, trong cổ họng anh hơi tắc nghẹn: “Hay là gọi ba ba trước?”
“Không công bằng.”
“Em nhường anh một lần đi.” Ngón tay Lệ Cảnh Trình lướt qua khóe mắt Vinh Thiển.
“Anh thật sự muốn nghe cục cưng gọi một tiếng ba ba.”
Vinh Thiển cầm cổ tay anh: “Chờ cho cục cưng được sinh ra, em để cho anh tiến vào phòng sinh, cho anh cắt cuống rốn, có được hay không?”
Viền mắt Lệ Cảnh Trình không khỏi đỏ lên: “Được.”
Anh không có dư thời gian để suy nghĩ chuyện khác, hai người theo mực nước dâng lên tới gần cửa sổ, Lệ Cảnh Trình bảo cô lui ra, anh cởi áo khoác trên người quấn lên tay, sau đó một quyền đánh lên cửa sổ thủy tinh, hai ba phát, sau đó truyền đến âm thanh vỡ vụn của thủy tinh rơi xuống nước, Lệ Cảnh Trình dùng tay quấn áo gạt sạch thủy tinh trên cửa sổ: “Thiển Bảo, mau tới đây.”
Vinh Thiển trườn tới bên cạnh anh, Lệ Cảnh Trình đem áo trong tay ra: “Đợi lúc anh bảo em đi lên, em phải chui ra ngoài, biết không?”
“Được.”
Lệ Cảnh Trình đưa hai tay ôm hông cô thật chặt, nhìn cô một cái thật sâu, thực sự là không bỏ được, anh kéo cô lại lần thứ hai rồi hôn cô.
Vinh Thiển còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Lệ Cảnh Trình trầm người vào trong nước, ôm lấy thắt lưng của cô dùng sức đẩy lên, cả người cô nhảy lên, nửa người trên lọt qua cửa sổ, cũng chính là trong nháy mắt, lúc này Vinh Thiển mới hiểu được vì sao Lệ Cảnh Trình lại không bình thường như vậy.
Cái cửa sổ này, chỉ miễn cưỡng để Vinh Thiển lọt ra ngoài, với thân hình của Lệ Cảnh Trình không thể ra khỏi được.
Vinh Thiển kinh ngạc phản ứng lại, nửa người trên của cô hoàn toàn ra ngoài, cô vô ý thức hai tay nắm chặt thành cửa sổ: “Không.”
“Đi!” Lệ Cảnh Trình dùng sức lực sau cùng, đem cô hoàn toàn đẩy ra ngoài.
Vinh Thiển ngồi bên ngoài cửa sổ, cô vội vàng đứng dậy, nhoài người đưa tay vào trong: “Cảnh Trình, đưa tay cho em.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay vuốt nước trên mặt: “Vinh Thiển, nghe anh, không được khóc.”
“Đừng nói gì nữa, mau đưa tay cho em.”
“Anh thật sự không ra được.” Lệ Cảnh Trình sớm đã nhìn qua, nếu không phải thân hình Vinh Thiển nhỏ nhắn, cô cũng sẽ bị vây ở trong này.
“Em đi mau.”
Vinh Thiển không thể che giấu được sự khủng hoảng trên mặt, cô gấp đến độ lắc đầu: “Em không đi, chúng ta phải cùng đi.”
Lệ Cảnh Trình nhìn cô, nước đã quá cằm anh, Vinh Thiển khóc thành tiếng: “Cảnh Trình, anh đi cùng với em.”
Lệ Cảnh Trình đưa tay ra, Vinh Thiển vội cầm lấy, muốn đem anh kéo ra ngoài, anh liền giật lại: “Đừng hao tổn sức lực, Thiển Bảo, lại đây, để anh nhìn em kỹ một chút.”
Cô nghe anh nói như thế, đầu óc như muốn vỡ tung: “Anh đi ra đây, anh nhất định phải ra đây.”
Vinh Thiển thử nhiều lần không có kết quả, cô buông tay ra, muốn tìm một ít cục đá hay gạch gì đó, nhưng lúc này, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn Lệ Cảnh Trình từ từ chìm trong biển nước, sau khi cửa sổ thủy tinh bị đập ra, rất nhanh bị nước lấp đầy, cô nhào tới muốn đấm đá cửa thủy tinh: “Lệ Cảnh Trình, Cảnh Trình!”
Đối phương, một chút đường sống cũng không chừa cho anh.
Vinh Thiển quơ hai bàn tay, dùng sức đánh vào cửa thủy tinh: “Cảnh Trình, tại sao có thể như vậy, anh ở đâu, ra đây để em nhìn một chút.”
Nước đã sắp đụng tới trần nhà, một khi lên đến đỉnh, một chút sự sống cũng bị mất.
Vinh Thiển dùng tay đập liên hồi, cô cảm giác được tay mình như muốn nứt ra, đây là thủy tinh công nghiệp, cô chỉ có thể nghe âm thanh nặng nề truyền đến, nhưng cửa sổ không một chút sứt mẻ, cô tuyệt vọng kêu gào: “Lệ Cảnh Trình, anh nói với em một tiếng đi.”
Anh từ dưới nước ngoi lên, thở phì phì, tựa hồ khí lực nói chuyện cũng không có.
Anh chỉ nhìn Vinh Thiển rồi lắc đầu.
Nước mắt của cô không ngừng rơi, Vinh Thiển đặt hai tay lên cửa thủy tinh, Lệ Cảnh Trình thấy thế, dùng hết sức lực giơ cánh tay lên, bàn tay cách một tầng thủy tinh thật dày cùng cô kề sát, Vinh Thiển nghẹn ngào: “Cảnh Trình.”
Tay của anh buông xuống, cô muốn nắm lại, nhưng chỉ chạm được vào mặt thủy tinh, đầu ngón tay cào vào cửa thủy tinh đến chảy máu.
Nước chỉ còn một chút nữa thôi là chạm trần nhà, hô hấp cuối cùng của Lệ Cảnh Trình sẽ bị tước đoạt.
Vinh Thiển thấy anh chìm trong nước, trong cổ họng nghẹn ngào chèn ép tới vô lực, cô suy sụp hai vai, lồng ngực đau đớn, chưa bao giờ cô trải qua cảm giác đau đớn này, tựa hồ như muốn ngất đi, Vinh Thiển dùng sức lực sau cùng mà gào thét: “Lệ Cảnh Trình, anh vẫn không biết, trong lòng em luôn có anh, em không thể không có anh được... Bởi vì, em yêu anh, Lệ Cảnh Trình…..”
Cô đã không còn nhìn thấy anh nữa, nước chảy đâm vào màng tai, cô lại tiếp tục gào thét như người điên: “Lệ Cảnh Trình, em chưa bao giờ nói với anh ba từ này, xin lỗi, nhưng em yêu anh, anh thực sự không cảm giác được sao?”
Lệ Cảnh Trình dường như trải qua mấy đời vậy, anh cảm giác mình nhất định đang nằm mơ, bằng không, cũng sẽ không nghe thấy những lời Vinh Thiển nói với anh, em yêu anh.
Anh không tin, thực sự không tin.
Vinh Thiển không bao giờ nói như thế cả.
Đời này, anh hoàn toàn không có được lòng của cô, ở bên cạnh cô lâu như vậy, anh cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Trong thế giới của tình yêu, luôn có một người vui vẻ chịu đựng tất cả, mà người đó, cho tới bây giờ đều là Lệ Cảnh Trình.
Hô hấp bị tước đoạt hầu như không còn, Lệ Cảnh Trình hướng tới ánh sáng, nhoài người bơi lên, lúc dán chặt vào trần nhà, anh nghe rõ ràng cô nói cô yêu anh.
Anh nghĩ, hình như anh không nghe lầm.
Xuyên qua cửa thủy tinh, anh thấy cô đang liều mạng dùng tay đấm cửa, gương mặt đầy nước mắt, anh không muốn, cực kỳ không muốn, trong lòng anh lưu luyến vui mừng, vươn tay ra: “Anh cũng yêu em.”
Cánh tay lần thứ hai hạ xuống, Vinh Thiển nhào tới: “Cảnh Trình!”
Trong miệng anh đầy nước, khuôn mặt trong nháy mắt bị nước xộc tới bao phủ.
“A…. “
Ý thức anh mơ hồ, âm thanh cuối cùng nghe được, là của Vinh Thiển.
Tê tâm liệt phế, vô cùng đau đớn…
—–
Mời các bạn đón chờ chương cuối: Bất chợt quay đầu, nguyện được bên anh trọn đời (Đại kết cục)
Đôi điều tâm sự:
Vậy là đã sắp tới lúc phải nói lời tạm biệt với vợ chồng Thiển Bảo rồi. Thời gian trôi qua, tuy nhanh tuy chậm nhưng cho tới giờ phút này, khi sắp phải chia tay họ cũng có thật nhiều cảm xúc vui buồn đan xen.
Vui vì cuối cùng câu chuyện tranh giành tình yêu thuộc về người khác của anh Trình cũng đã đi tới hồi kết, dù quá trình này thật gian nan.
Buồn vì sắp phải xa họ, vì một số bạn đọc đã không hiểu và thông cảm cho nhóm trong quá trình Edit truyện (đặc biệt là rất nhiều phàn nàn về chuyện post chậm) Các bạn phải đặt mình vào địa vị của những thành viên trong nhóm thì mới hiểu được công việc này như thế nào. Mình đã nói rất nhiều về điều này nên hôm nay chỉ nói vậy thôi, dù sao cũng phải cám ơn tất cả mọi người đã quan tâm và theo dõi truyện trong thời gian qua.
Đặc biệt cảm ơn các thành viên trong NCU đã cố gắng hết sức chung tay hoàn thành bộ truyện này. <3
Có vài điều rất đặc biệt muốn chia sẻ với mọi người đây:
- Khi Yêu Yêu viết tới chương 73, lúc ấy thời tiết đang là mùa đông, rất lạnh, đau lòng cho đọc giả nhất là khi có tin vì truyện sẽ được xuất bản nên chị ấy chưa thể post chương cuối lên mạng mà phải chờ sau khi sách xuất bản mới có thể chia sẻ, nên gần như là anh Trình bị ngâm nước trong thời gian lâu như thế, giá lạnh như thế.
- Truyện bắt đầu được post trên trang Tiêu Tương (trang post truyện chính thức của Yêu): 9:53:50 Ngày 15/3/2014
Thời gian sáng tác: 300 ngày
Số chữ: 1502693
Lượt xem: 2289692
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook