Thà Đừng Gặp Gỡ
-
Quyển 1 - Chương 21: Con chỉ yêu cô ấy
Loại cảm giác này, cô chỉ cảm nhận được ở Hoắc Thiếu Huyền.
Vinh Thiển đẩy mạnh Lệ Cảnh Trình ra, cô sợ hãi lui về phía sau, cuộn mình lại: “Lệ Cảnh Trình, ban đầu anh tiếp cận tôi như vậy, thật sự đã không có ý tốt.”
Lệ Cảnh Trình nghiêng người, lòng bàn tay to lớn giữ chặt cánh tay cô, anh dùng sức một cái, Vinh Thiển bất ngờ ngã về phía trước, hai tay cô giãy giụa, anh dứt khoát nắm lấy vai cô, kéo đến trước mặt mình: “Tôi thừa nhận, tôi đối với em là có ý đồ, Vinh Thiển, tôi xem trọng em, em đi theo tôi, tôi cũng có đủ sức lực để bảo vệ em, ở bên tôi, em còn sợ cái gì?”
Vinh Thiển muốn lui về phía sau, Lệ Cảnh Trình càng giữ cô chặt hơn, giọng nói anh lộ vẻ kiêu ngạo, không giống với thái độ che giấu như lúc trước đây: “Nếu đường lui bị chặt đứt, em sẽ phải suy nghĩ thật kĩ con đường phía trước nên đi như thế nào.”
“Cho dù tôi có bị mờ mắt, cũng không muốn chọn anh.”
Cánh tay Lệ Cảnh Trình đột nhiên siết chặt, một tay vòng qua thắt lưng Vinh Thiển, đem cô giam giữ trong lòng mình: “Vậy em đang suy nghĩ chọn ai?”
Phía xa chợt có ánh đèn rọi tới. Lệ Cảnh Trình liếc mắt nhìn xung quanh, lực trong tay khẽ buông lỏng, Vinh Thiển lui lại phía sau, ánh mắt vừa nhìn đến anh, anh bỗng nhiên giữ chặt sau gáy cô, một cái hôn bất ngờ chưa kịp phòng bị lần thứ hai áp xuống.
Đúng lúc Lệ Cảnh Trình buông tay ra, cô cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa lao ra ngoài như muốn trốn chạy khỏi ánh mắt dò xét của anh, anh không khỏi thấy buồn cười..
Vinh An Thâm cùng Cố Tân Trúc xuống xe, suýt chút nữa thì đụng phải Vinh Thiển, Cố Tân Trúc giương miệng cười có vẻ hứng thú: “Nếu đã tới cửa, sao không mời anh ta vào nhà ngồi?”
Sắc mặt Vinh Thiển nhìn thật sự không tốt, Vinh An Thâm cùng Cố Tân Trúc hiển nhiên thấy được một màn vừa rồi, ông không nói gì, mà đi thẳng đến trước xe Lệ Cảnh Trình.
Người đàn ông cũng đẩy cửa xe ra bước xuống: “Bác trai.”
“Cảnh Trình, đã ăn cơm tối chưa?”
Vinh Thiển vội vàng tiếp lời: “Anh ấy ăn…”
“Vẫn chưa, tụi con mới vội trở về.” Lệ Cảnh Trình lên tiếng, đã sớm đem lời Vinh Thiển định nói ném đến bên kia Thái Bình Dương.
“Vào nhà cùng ăn đi, mấy ngày này cũng vất vả cho cậu, còn chưa có dịp đáp tạ.”
“Bác trai, ngài khách sáo quá rồi.”
Lệ Cảnh Trình thực sự đi theo Vinh An Thâm vào trong Vinh gia, hiện tại anh đã phơi bày toàn bộ ý đồ lúc trước của mình, bởi vì Vinh Thiển đang đau lòng, nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nào biết dã tâm của Lệ Cảnh Trình càng lúc càng thể hiện ra rõ ràng.
Trong bữa ăn, Vinh Thiển thờ ơ gảy cơm trong chén, Vinh Trạch cũng vừa về tới nhà, Vinh An Thâm đang cùng Lệ Cảnh Trình nói chuyện làm ăn trên thương trường.
“Ba.” Vinh Thiển bỗng nhiên xen vào một câu, cô ngẩng đầu nhìn chăm chăm Lệ Cảnh Trình ngồi đối diện: “Về sau đừng cho anh ấy vào nhà chúng ta nữa.”
Cô cứ như vậy nói trắng ra, không thèm để ý gì đến mặt mũi Lệ Cảnh Trình
Sắc mặt Vinh An Thâm trầm xuống trong nháy mắt: “Thiển Thiển, con nói chuyện vậy sao?”
“Anh ta có dụng ý xấu.”
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình nâng lên, dã tâm bên trong đã được khoác một lớp áo đẹp đẽ cao quý: “Anh chỉ nói với em là anh thích em, muốn ở bên em, bảo vệ em, nếu như vậy cũng bị xem là có dụng ý xấu, anh đành chịu.”
Lồng ngực Vinh Thiển lên xuống dữ dội, vừa rồi anh ta cũng không có nói như vậy.
Vinh An Thâm nghe được Lệ Cảnh Trình là đang tỏ thái độ rõ ràng: “Cảnh Trình, lời cậu nói là thật sự?”
“Thật sự.”
Chiếc đũa trong tay Vinh Thiển rơi lên trên mặt bàn: “Ba, ba bảo anh ta đi đi.”
Giọng nói Vinh An Thâm có chút tức giận: “Con vì tên tiểu tử thối kia, muốn tùy hứng tới khi nào?”
Cô đẩy ghế ra đứng dậy, lúc chạy lên cầu thang còn đưa tay lau khóe mắt.
Hoắc Thiếu Huyền, anh xem xem, anh đã đặt em vào tình cảnh như thế nào?
Sắc mặt Cố Tân Trúc không thay đổi cùng Vinh An Thâm đối mắt nhìn nhau, bà lên tiếng khuyên chồng: “Được rồi, ai lại đi tức giận với con gái mình.” Bà đổi giọng, nhìn về phía Lệ Cảnh Trình: “Với tính tình của Thiển Thiển, chuyện cậu nói thích con bé, cái này, cũng không phải có thể nói đùa được.”
“Cháu như vậy giống đang nói giỡn sao?” Hai tay Lệ Cảnh Trình đan vào nhau: “Cháu thích cô ấy, cháu sẽ cho cô ấy những gì tốt nhất, nếu cô ấy đồng ý, cháu liền cưới cô ấy.”
Trong lòng Cố Tân Trúc cả kinh, buông đôi đũa trong tay xuống, bà vốn cho rằng Lệ Cảnh Trình chỉ là nói chơi, không nghĩ tới…
Lệ Cảnh Trình đem vẻ mặt của bà ta thu vào trong mắt, khóe mắt anh hiển hiện rõ ý cười, anh nói lời này, sẽ khiến cho Cố Tân Trúc thấy sốt ruột lo lắng, cũng không chừng sẽ làm ra chút chuyện thúc đẩy sự việc tiến triển.
Tại Hoắc gia.
Lý Phân Nhiên bước vào trong biệt thự của Hoắc Thiếu Huyền, anh sống bên ngoài một mình đã quen, thường xuyên không về nhà, Sự việc với Vinh gia ầm ĩ lớn như vậy, bà cũng biết chắc hẳn là trong lòng con mình không dễ chịu.
Đẩy cửa phòng khách ra đi vào, bên trong một mảng tối đen như mực, bà vừa muốn bật đèn, liền nghe được giọng nói Hoắc Thiếu Huyền truyền đến: “Ra ngoài.”
Lý Phân Nhiên theo thanh âm của anh đi đến, xuyên qua bóng tối lờ mờ nhìn thấy đứa con trai mình đang nằm trên sô pha. Bà thở dài, ngồi xuống: “Thiếu Huyền.”
Lý Phân Nhiên nâng đầu Hoắc Thiếu Huyền lên để anh gối đều trên chân bà. Trầm mặc một lúc lâu, Lý Phân Nhiên đưa tay xoa nhẹ lên trán anh: “Mẹ đã sớm nói với con, thả lỏng mình một chút, nếu con yêu Thiển Thiển, sẽ có cách xua đuổi phiền muộn trong lòng.”
“Trong lòng con khó chịu.”
“Sự tình đã đi tới bước này…” Lý Phân Nhiên cũng thương xót: “Dù sao, bên cạnh con cũng đã có người phụ nữ khác, chuyện lúc trước coi như là quá khứ đi, với lại Vinh gia bên đó đã muốn tuyên bố giải trừ hôn ước, con cũng đừng quá áy náy.”
“Mẹ, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, cái gai này đã đâm trên người con bao nhiêu năm nay, con nghĩ, nếu con cũng không ‘sạch sẽ’, có phải sẽ có thể ở bên Tiểu Thiển không lo không nghĩ hay không?” Trong giọng nói Hoắc Thiếu Huyền lộ ra sự trống rỗng, mờ mịt, từng câu từng chữ như khoét sâu vào trong ngực anh.
Lý Phân Nhiên cảm thấy chua xót, con bà tìm người phụ nữ khác, hiển nhiên không phải vì cái gọi là động tình, mà là thầm nghĩ muốn làm cho bản thân mình ‘dơ bẩn’.
Lý Phân Nhiên đưa tay che miệng lại: “Thiếu Huyến, con như vậy là đang làm gì hả?”
“Mẹ.” Hoắc Thiếu Huyền nâng cánh tay lên che khuất tầm mắt, trong lời nói chất chứa sự đau đớn khiến người khác thương xót: “Con thật sự đã làm sai rồi, làm sai rồi, đây là con tự đâm mình một dao, Tiểu Thiển sẽ không có cách nào tha thứ cho con, nhưng con chỉ yêu một mình cô ấy.”
Có thể xen vào phá hủy tình cảm giữa bọn họ, chưa bao giờ là người thứ ba.
Vinh Thiển đẩy mạnh Lệ Cảnh Trình ra, cô sợ hãi lui về phía sau, cuộn mình lại: “Lệ Cảnh Trình, ban đầu anh tiếp cận tôi như vậy, thật sự đã không có ý tốt.”
Lệ Cảnh Trình nghiêng người, lòng bàn tay to lớn giữ chặt cánh tay cô, anh dùng sức một cái, Vinh Thiển bất ngờ ngã về phía trước, hai tay cô giãy giụa, anh dứt khoát nắm lấy vai cô, kéo đến trước mặt mình: “Tôi thừa nhận, tôi đối với em là có ý đồ, Vinh Thiển, tôi xem trọng em, em đi theo tôi, tôi cũng có đủ sức lực để bảo vệ em, ở bên tôi, em còn sợ cái gì?”
Vinh Thiển muốn lui về phía sau, Lệ Cảnh Trình càng giữ cô chặt hơn, giọng nói anh lộ vẻ kiêu ngạo, không giống với thái độ che giấu như lúc trước đây: “Nếu đường lui bị chặt đứt, em sẽ phải suy nghĩ thật kĩ con đường phía trước nên đi như thế nào.”
“Cho dù tôi có bị mờ mắt, cũng không muốn chọn anh.”
Cánh tay Lệ Cảnh Trình đột nhiên siết chặt, một tay vòng qua thắt lưng Vinh Thiển, đem cô giam giữ trong lòng mình: “Vậy em đang suy nghĩ chọn ai?”
Phía xa chợt có ánh đèn rọi tới. Lệ Cảnh Trình liếc mắt nhìn xung quanh, lực trong tay khẽ buông lỏng, Vinh Thiển lui lại phía sau, ánh mắt vừa nhìn đến anh, anh bỗng nhiên giữ chặt sau gáy cô, một cái hôn bất ngờ chưa kịp phòng bị lần thứ hai áp xuống.
Đúng lúc Lệ Cảnh Trình buông tay ra, cô cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa lao ra ngoài như muốn trốn chạy khỏi ánh mắt dò xét của anh, anh không khỏi thấy buồn cười..
Vinh An Thâm cùng Cố Tân Trúc xuống xe, suýt chút nữa thì đụng phải Vinh Thiển, Cố Tân Trúc giương miệng cười có vẻ hứng thú: “Nếu đã tới cửa, sao không mời anh ta vào nhà ngồi?”
Sắc mặt Vinh Thiển nhìn thật sự không tốt, Vinh An Thâm cùng Cố Tân Trúc hiển nhiên thấy được một màn vừa rồi, ông không nói gì, mà đi thẳng đến trước xe Lệ Cảnh Trình.
Người đàn ông cũng đẩy cửa xe ra bước xuống: “Bác trai.”
“Cảnh Trình, đã ăn cơm tối chưa?”
Vinh Thiển vội vàng tiếp lời: “Anh ấy ăn…”
“Vẫn chưa, tụi con mới vội trở về.” Lệ Cảnh Trình lên tiếng, đã sớm đem lời Vinh Thiển định nói ném đến bên kia Thái Bình Dương.
“Vào nhà cùng ăn đi, mấy ngày này cũng vất vả cho cậu, còn chưa có dịp đáp tạ.”
“Bác trai, ngài khách sáo quá rồi.”
Lệ Cảnh Trình thực sự đi theo Vinh An Thâm vào trong Vinh gia, hiện tại anh đã phơi bày toàn bộ ý đồ lúc trước của mình, bởi vì Vinh Thiển đang đau lòng, nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nào biết dã tâm của Lệ Cảnh Trình càng lúc càng thể hiện ra rõ ràng.
Trong bữa ăn, Vinh Thiển thờ ơ gảy cơm trong chén, Vinh Trạch cũng vừa về tới nhà, Vinh An Thâm đang cùng Lệ Cảnh Trình nói chuyện làm ăn trên thương trường.
“Ba.” Vinh Thiển bỗng nhiên xen vào một câu, cô ngẩng đầu nhìn chăm chăm Lệ Cảnh Trình ngồi đối diện: “Về sau đừng cho anh ấy vào nhà chúng ta nữa.”
Cô cứ như vậy nói trắng ra, không thèm để ý gì đến mặt mũi Lệ Cảnh Trình
Sắc mặt Vinh An Thâm trầm xuống trong nháy mắt: “Thiển Thiển, con nói chuyện vậy sao?”
“Anh ta có dụng ý xấu.”
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình nâng lên, dã tâm bên trong đã được khoác một lớp áo đẹp đẽ cao quý: “Anh chỉ nói với em là anh thích em, muốn ở bên em, bảo vệ em, nếu như vậy cũng bị xem là có dụng ý xấu, anh đành chịu.”
Lồng ngực Vinh Thiển lên xuống dữ dội, vừa rồi anh ta cũng không có nói như vậy.
Vinh An Thâm nghe được Lệ Cảnh Trình là đang tỏ thái độ rõ ràng: “Cảnh Trình, lời cậu nói là thật sự?”
“Thật sự.”
Chiếc đũa trong tay Vinh Thiển rơi lên trên mặt bàn: “Ba, ba bảo anh ta đi đi.”
Giọng nói Vinh An Thâm có chút tức giận: “Con vì tên tiểu tử thối kia, muốn tùy hứng tới khi nào?”
Cô đẩy ghế ra đứng dậy, lúc chạy lên cầu thang còn đưa tay lau khóe mắt.
Hoắc Thiếu Huyền, anh xem xem, anh đã đặt em vào tình cảnh như thế nào?
Sắc mặt Cố Tân Trúc không thay đổi cùng Vinh An Thâm đối mắt nhìn nhau, bà lên tiếng khuyên chồng: “Được rồi, ai lại đi tức giận với con gái mình.” Bà đổi giọng, nhìn về phía Lệ Cảnh Trình: “Với tính tình của Thiển Thiển, chuyện cậu nói thích con bé, cái này, cũng không phải có thể nói đùa được.”
“Cháu như vậy giống đang nói giỡn sao?” Hai tay Lệ Cảnh Trình đan vào nhau: “Cháu thích cô ấy, cháu sẽ cho cô ấy những gì tốt nhất, nếu cô ấy đồng ý, cháu liền cưới cô ấy.”
Trong lòng Cố Tân Trúc cả kinh, buông đôi đũa trong tay xuống, bà vốn cho rằng Lệ Cảnh Trình chỉ là nói chơi, không nghĩ tới…
Lệ Cảnh Trình đem vẻ mặt của bà ta thu vào trong mắt, khóe mắt anh hiển hiện rõ ý cười, anh nói lời này, sẽ khiến cho Cố Tân Trúc thấy sốt ruột lo lắng, cũng không chừng sẽ làm ra chút chuyện thúc đẩy sự việc tiến triển.
Tại Hoắc gia.
Lý Phân Nhiên bước vào trong biệt thự của Hoắc Thiếu Huyền, anh sống bên ngoài một mình đã quen, thường xuyên không về nhà, Sự việc với Vinh gia ầm ĩ lớn như vậy, bà cũng biết chắc hẳn là trong lòng con mình không dễ chịu.
Đẩy cửa phòng khách ra đi vào, bên trong một mảng tối đen như mực, bà vừa muốn bật đèn, liền nghe được giọng nói Hoắc Thiếu Huyền truyền đến: “Ra ngoài.”
Lý Phân Nhiên theo thanh âm của anh đi đến, xuyên qua bóng tối lờ mờ nhìn thấy đứa con trai mình đang nằm trên sô pha. Bà thở dài, ngồi xuống: “Thiếu Huyền.”
Lý Phân Nhiên nâng đầu Hoắc Thiếu Huyền lên để anh gối đều trên chân bà. Trầm mặc một lúc lâu, Lý Phân Nhiên đưa tay xoa nhẹ lên trán anh: “Mẹ đã sớm nói với con, thả lỏng mình một chút, nếu con yêu Thiển Thiển, sẽ có cách xua đuổi phiền muộn trong lòng.”
“Trong lòng con khó chịu.”
“Sự tình đã đi tới bước này…” Lý Phân Nhiên cũng thương xót: “Dù sao, bên cạnh con cũng đã có người phụ nữ khác, chuyện lúc trước coi như là quá khứ đi, với lại Vinh gia bên đó đã muốn tuyên bố giải trừ hôn ước, con cũng đừng quá áy náy.”
“Mẹ, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, cái gai này đã đâm trên người con bao nhiêu năm nay, con nghĩ, nếu con cũng không ‘sạch sẽ’, có phải sẽ có thể ở bên Tiểu Thiển không lo không nghĩ hay không?” Trong giọng nói Hoắc Thiếu Huyền lộ ra sự trống rỗng, mờ mịt, từng câu từng chữ như khoét sâu vào trong ngực anh.
Lý Phân Nhiên cảm thấy chua xót, con bà tìm người phụ nữ khác, hiển nhiên không phải vì cái gọi là động tình, mà là thầm nghĩ muốn làm cho bản thân mình ‘dơ bẩn’.
Lý Phân Nhiên đưa tay che miệng lại: “Thiếu Huyến, con như vậy là đang làm gì hả?”
“Mẹ.” Hoắc Thiếu Huyền nâng cánh tay lên che khuất tầm mắt, trong lời nói chất chứa sự đau đớn khiến người khác thương xót: “Con thật sự đã làm sai rồi, làm sai rồi, đây là con tự đâm mình một dao, Tiểu Thiển sẽ không có cách nào tha thứ cho con, nhưng con chỉ yêu một mình cô ấy.”
Có thể xen vào phá hủy tình cảm giữa bọn họ, chưa bao giờ là người thứ ba.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook