Tha Cho Tôi, Tên Thần Tượng Đáng Ghét!
-
Chương 14: Đồ biến thái!
Cô bất tỉnh được 2 ngày và cậu không hiểu sao ngất đến 3 ngày nhưng khi kiểm tra thì cậu không có vấn đề gì hết.
Cô tỉnh dậy thì gặp một người con trai rất là điển trai ngồi ngủ bên cạnh giường cô.
_Anh kia là ai? Sao mình lại ở đây? Mình bị gì thế này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?-hàng ngàn câu hỏi liên tù tì đặt ra trong đầu cô.
_Em tỉnh rồi à?-người con trai dịu dàng mở mắt nhìn cô chăm chú.
_Anh là ai? Sao em lại ở đây?-cô ôm đầu.
_Anh là Vương Khải Huy, bạn trai của em. Em bị tai nạn trong lúc đi xe và em bị mất trí nhớ tạm thời!-anh ôn nhu nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến.
_Bạn trai? Mất trí nhớ? Nhưng lấy gì làm bằng chứng anh là bạn trai em?-cô thật sự rất rối. Không biết gì là thật, gì là giả và cũng không thể tin ai ngay được.
_Đây, em nhìn đi! Anh chính là bạn trai của em.-anh đưa cho cô tờ báo Rainbow tháng này và tất nhiên cô sẽ rất bất ngờ. Gương mặt ấy đúng là của cô nhưng trang phục kiểu tóc và cách chụp hình như là không phải, khác xa cô trong kí ức cô còn giữ được.
_Phải...phải em không?-cô ấp úng.
_Không là em chứ là ai? Chúng ta vừa công bố quen nhau được 5 ngày, số báo này là anh và em cùng chụp mang chủ đề Sexy Love đấy. Em thật sự không nhớ à?-anh giải thích cặn kẽ. Đây đúng là cơ hội nghìn năm có một, biết đâu cô sẽ yêu anh thì sao? Phải thử mới biết kết quả.
_Không nhớ gì hết! Mà ba mẹ em đâu?-cô gãi đầu.
_Ba mẹ trông em hai ngày nay nên mệt rồi, anh vô trông em thay họ mà may mắn em lại tỉnh ngay lúc này!-ánh mắt anh vui mừng.
_Cảm ơn anh!-cô cười rồi nhướng người lên hôn chụt vào má anh một cái rõ kêu.
Anh đứng hình nhìn cô.
_Sao? Chẳng phải anh là bạn trai em sao? Không phải à?-cô mở to mắt nhìn anh.
_À...ừ phải mà, chỉ là hơi bất ngờ thôi!-anh gãi đầu ấp úng. Mặt anh đang đỏ dần lên. Lần đầu tiên tim anh đập nhanh đến vậy, máu trong người nóng ran cả lên. Đây là cảm giác gì đây?
Anh và cô đã ở bên nhau được một ngày, hai người họ thân thiết và kể rất nhiều chuyện cho nhau nghe. Anh ấm áp hơn hẳn chứ không còn là anh hội trưởng kiêu ngạo chảnh chọe hay một vị thần tượng khó gần. Anh hoàn toàn trở thành con người khác khi ở bên cô.
Hôm nay là ngày thứ hai cũng là ngày mà cậu tỉnh dậy. Cô và anh vẫn thân thiết như bình thường và có nhiều cử chỉ rất là thân mật nữa kìa.
_Huy à! Em khát nước.-cô mè nheo như con nít.
_Rồi rồi anh đây!-anh đang giải quyết vài việc ở trường rồi còn công ty nữa. Mấy ngày nay anh đâu đi học, cứ ở đây lo cho cô. Anh đứng dậy lấy nước cho cô và nhẹ nhàng đưa ly lên miệng cô. Có vài giọt nước tràn ra khỏi miệng.
Anh lấy tay lau đi vệt nước, đột nhiên trong suy nghĩ anh hiện lên một mơ ước:*anh muốn sưởi ấm cho đôi môi lạnh lẽo đó*.
Anh cố gắng đẩy cái suy nghĩ đó ra, như vậy là quá nhanh. Anh không muốn nó xảy ra nhanh rồi đi cũng nhanh nhưng anh không thể tống khứ cái điều điên rồ ra khỏi đầu.
Thế rồi anh nhìn chằm chằm vào đôi môi tím ngắt của cô, nhìn thật lạnh lẽo. Anh muốn sưỡi ấm cho nó, muốn nhìn nó ấm áp như ánh mặt trời và như chính bản thân cô. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của cô đang nhìn anh chằm chằm rồi nhắm mắt lại. Và..........KISS
_Li....-cậu bước vào chưa kịp nói hết lời thì đã thấy cảnh tượng này. Cậu lùi chân bước ra ngoại dựa vào thành cửa. Cậu đến chậm một bước rồi sao? Cô quên cậu rồi sao? Cái tên mà cậu và cô cùng rủa thầm đấy giờ cô lại hôn tên đấy.
Cậu phải làm sao để dành lại trái tim của cô đây? Bất lực nhìn cô à, hay chạy vào giành cô ra khỏi tên đó? Không được, chắc hẳn cô đã rất tin tưởng tên đấy, nếu bây giờ cậu chạy vào thì người bị cô ghét sẽ là cậu. Cô đang mất trí nhớ, tốt nhất là đợi thời gian sẽ trả lời tất cả, nhưng không biết đến bao lâu. Cô có thể nhớ lại được không? Hay càng ngày cô sẽ dành trọn tình yêu ấy cho hắn?
Bên trong đây, đã hơn 20 giây. Cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của anh và thấy gương mặt anh đang đỏ lên.Anh buông đôi môi cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Cô tìm mọi cách lãn tránh ánh mắt, cô đẩy anh ra.
_ Em...em ngủ đây. Em hơi mệt.-cô nằm xuống kéo tấm chăn che kín bít. Thở hì hục, tim cô đang đập rất nhanh và người cô nóng ran. Thật khó chịu!
Anh nhìn vẻ ngại ngùng của cô mà bật cười, không thể ngờ con bé bướng bỉnh này lại có lúc như vậy.
Cô lúc đầu thì còn rất nghi ngờ về việc anh nói nhưng khi nhìn thấy được ánh mắt trìu mến đầy tình cảm của anh dành cho cô và lời của những y tá bác sĩ nói rằng từ khi cô chuyển vào thì anh luôn luôn ngồi ở đây để trông cô mà không bước đi đâu cả. Đôi khi chỉ đứng lên ra ngoài một lát rồi quay lại ngay.
Cô thật sự cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô và có lẽ cô đã phải lòng anh thật rồi.
Còn cậu, sau khi ngồi ngoài hành lang hơn hai giờ đồng hồ thì cũng thất thần đi về phòng. Nằm trên giường và nhìn mãi lên trần nhà, ánh mặt vô hồn. Thật sự cậu rất đau, mối tình giữ kín trong tim suốt 6 năm ròng rã, đợi đến khi thích hợp sẽ thổ lộ mà bây giờ nó đã tan biến nhanh như vậy.
Cậu phải mạnh mẽ để đối đầu với hắn, cái tên đã cướp đi trái tim của cậu, cậu bắt buộc phải giành lại được.
***
_Linh! Ăn cháo nè.-anh nhẹ nhàng mở tấm chăn trên mặt cô xuống.
_Không! Đang ngủ mà.-cô lấy tấm chăn che đi ánh sáng chói mắt.
_Vậy thì anh ăn hết! Đói ráng chịu.-anh dọa.
_Không, ai cho anh ăn!-cô bật dậy, lấy tay xoa cái đầu rối của cô.
_Vậy thì ăn nè!-anh quay qua đưa ly nước cho cô trước rồi sau đó mới đút cô ăn.
_ Sao rồi con gái?-ba cô đi vào từ ngoài cửa cùng ông Phong(ba cậu).
_Con khỏe rồi. Mẹ đâu ba?-cô vừa lau miệng vừa hỏi.
_Mẹ con đi mua ít đồ mang vào cho con sau. Ba với bác Phong mới đi từ phòng của Kiến Phong sang đây.-ba cô vuốt đầu cô.
_Kiến Phong? Là ai ba? Còn bác này là...?-cô khó hiểu.
_Kiến Phong là bạn thân của con từ nhỏ rồi, con và bạn ấy cùng bị tai nạn xe. Đây là ba của Phong.-ba cô ôn nhu giải thích.
_Oh! Con không nhớ.-cô nói rồi quay qua nhìn anh cười hì hì.
Anh không nói gì, chỉ ngồi im. Gương mặt lạnh toát lên vẻ uy nghi đáng sợ.
_Cảm ơn cháu! Mấy ngày nay chắc cháu mệt mỏi với con bé này lắm!-ba cô vỗ vai anh.
_Không sao! Chăm sóc Linh là nhiệm vụ của con mà.-anh quay qua nhìn cô.
_Bác mong có thiệp hồng sớm nhé!-ba Phong đùa, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào anh.
_Con còn nhỏ....-cô chưa nói hết câu thì anh xen vào.
_Dạ vâng, sẽ sớm thôi!-anh nắm lấy tay cô.
_Vậy thôi bác về phòng với Phong nhé! Cháu ở lại dưỡng bệnh cho mau khỏe. Quan trọng là phải hồi phục cái này này.-bác Phong chỉ vào cái đầu cô.
Cô chỉ gật đầu qua loa.
_Ba cũng về luôn! Tí nữa mẹ con vào thay cho Huy, cháu về nhà nghỉ ngơi đi nhé.-nói rồi ba cô cũng đi ra ngoài.
_Anh kì cục nha!-cô quay qua chu mỏ giận dỗi.
_Kì gì? Anh nói thiệc chứ bộ.-anh nhéo mũi cô.
_Xía! Không chơi với anh.-cô quay mặt làm ngơ.
_Muốn anh phạt không hả? Hay là....?-anh lộ gương mặt đểu cán, nhìn vào môi cô.
_Biến đi đồ biến thái. Không thể tin được là anh lại là bạn trai em luôn á!-cô bụm miệng.
_Còn giận không hả?-anh nghiêng đầu về phía cô, môi không ngừng nhếch lên.
_Hết rồi hết rồi mà!-cô khóc không ra nước mắt.-Đồ biến thái.
_Chửi nữa không?-anh làm mặt nghiêm túc.
_Không mà!-cô nhìn ăn mà nước mắt rưng rưng.( giở trò đây mà).
_______End Chap________
Cô tỉnh dậy thì gặp một người con trai rất là điển trai ngồi ngủ bên cạnh giường cô.
_Anh kia là ai? Sao mình lại ở đây? Mình bị gì thế này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?-hàng ngàn câu hỏi liên tù tì đặt ra trong đầu cô.
_Em tỉnh rồi à?-người con trai dịu dàng mở mắt nhìn cô chăm chú.
_Anh là ai? Sao em lại ở đây?-cô ôm đầu.
_Anh là Vương Khải Huy, bạn trai của em. Em bị tai nạn trong lúc đi xe và em bị mất trí nhớ tạm thời!-anh ôn nhu nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến.
_Bạn trai? Mất trí nhớ? Nhưng lấy gì làm bằng chứng anh là bạn trai em?-cô thật sự rất rối. Không biết gì là thật, gì là giả và cũng không thể tin ai ngay được.
_Đây, em nhìn đi! Anh chính là bạn trai của em.-anh đưa cho cô tờ báo Rainbow tháng này và tất nhiên cô sẽ rất bất ngờ. Gương mặt ấy đúng là của cô nhưng trang phục kiểu tóc và cách chụp hình như là không phải, khác xa cô trong kí ức cô còn giữ được.
_Phải...phải em không?-cô ấp úng.
_Không là em chứ là ai? Chúng ta vừa công bố quen nhau được 5 ngày, số báo này là anh và em cùng chụp mang chủ đề Sexy Love đấy. Em thật sự không nhớ à?-anh giải thích cặn kẽ. Đây đúng là cơ hội nghìn năm có một, biết đâu cô sẽ yêu anh thì sao? Phải thử mới biết kết quả.
_Không nhớ gì hết! Mà ba mẹ em đâu?-cô gãi đầu.
_Ba mẹ trông em hai ngày nay nên mệt rồi, anh vô trông em thay họ mà may mắn em lại tỉnh ngay lúc này!-ánh mắt anh vui mừng.
_Cảm ơn anh!-cô cười rồi nhướng người lên hôn chụt vào má anh một cái rõ kêu.
Anh đứng hình nhìn cô.
_Sao? Chẳng phải anh là bạn trai em sao? Không phải à?-cô mở to mắt nhìn anh.
_À...ừ phải mà, chỉ là hơi bất ngờ thôi!-anh gãi đầu ấp úng. Mặt anh đang đỏ dần lên. Lần đầu tiên tim anh đập nhanh đến vậy, máu trong người nóng ran cả lên. Đây là cảm giác gì đây?
Anh và cô đã ở bên nhau được một ngày, hai người họ thân thiết và kể rất nhiều chuyện cho nhau nghe. Anh ấm áp hơn hẳn chứ không còn là anh hội trưởng kiêu ngạo chảnh chọe hay một vị thần tượng khó gần. Anh hoàn toàn trở thành con người khác khi ở bên cô.
Hôm nay là ngày thứ hai cũng là ngày mà cậu tỉnh dậy. Cô và anh vẫn thân thiết như bình thường và có nhiều cử chỉ rất là thân mật nữa kìa.
_Huy à! Em khát nước.-cô mè nheo như con nít.
_Rồi rồi anh đây!-anh đang giải quyết vài việc ở trường rồi còn công ty nữa. Mấy ngày nay anh đâu đi học, cứ ở đây lo cho cô. Anh đứng dậy lấy nước cho cô và nhẹ nhàng đưa ly lên miệng cô. Có vài giọt nước tràn ra khỏi miệng.
Anh lấy tay lau đi vệt nước, đột nhiên trong suy nghĩ anh hiện lên một mơ ước:*anh muốn sưởi ấm cho đôi môi lạnh lẽo đó*.
Anh cố gắng đẩy cái suy nghĩ đó ra, như vậy là quá nhanh. Anh không muốn nó xảy ra nhanh rồi đi cũng nhanh nhưng anh không thể tống khứ cái điều điên rồ ra khỏi đầu.
Thế rồi anh nhìn chằm chằm vào đôi môi tím ngắt của cô, nhìn thật lạnh lẽo. Anh muốn sưỡi ấm cho nó, muốn nhìn nó ấm áp như ánh mặt trời và như chính bản thân cô. Anh cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của cô đang nhìn anh chằm chằm rồi nhắm mắt lại. Và..........KISS
_Li....-cậu bước vào chưa kịp nói hết lời thì đã thấy cảnh tượng này. Cậu lùi chân bước ra ngoại dựa vào thành cửa. Cậu đến chậm một bước rồi sao? Cô quên cậu rồi sao? Cái tên mà cậu và cô cùng rủa thầm đấy giờ cô lại hôn tên đấy.
Cậu phải làm sao để dành lại trái tim của cô đây? Bất lực nhìn cô à, hay chạy vào giành cô ra khỏi tên đó? Không được, chắc hẳn cô đã rất tin tưởng tên đấy, nếu bây giờ cậu chạy vào thì người bị cô ghét sẽ là cậu. Cô đang mất trí nhớ, tốt nhất là đợi thời gian sẽ trả lời tất cả, nhưng không biết đến bao lâu. Cô có thể nhớ lại được không? Hay càng ngày cô sẽ dành trọn tình yêu ấy cho hắn?
Bên trong đây, đã hơn 20 giây. Cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của anh và thấy gương mặt anh đang đỏ lên.Anh buông đôi môi cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Cô tìm mọi cách lãn tránh ánh mắt, cô đẩy anh ra.
_ Em...em ngủ đây. Em hơi mệt.-cô nằm xuống kéo tấm chăn che kín bít. Thở hì hục, tim cô đang đập rất nhanh và người cô nóng ran. Thật khó chịu!
Anh nhìn vẻ ngại ngùng của cô mà bật cười, không thể ngờ con bé bướng bỉnh này lại có lúc như vậy.
Cô lúc đầu thì còn rất nghi ngờ về việc anh nói nhưng khi nhìn thấy được ánh mắt trìu mến đầy tình cảm của anh dành cho cô và lời của những y tá bác sĩ nói rằng từ khi cô chuyển vào thì anh luôn luôn ngồi ở đây để trông cô mà không bước đi đâu cả. Đôi khi chỉ đứng lên ra ngoài một lát rồi quay lại ngay.
Cô thật sự cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô và có lẽ cô đã phải lòng anh thật rồi.
Còn cậu, sau khi ngồi ngoài hành lang hơn hai giờ đồng hồ thì cũng thất thần đi về phòng. Nằm trên giường và nhìn mãi lên trần nhà, ánh mặt vô hồn. Thật sự cậu rất đau, mối tình giữ kín trong tim suốt 6 năm ròng rã, đợi đến khi thích hợp sẽ thổ lộ mà bây giờ nó đã tan biến nhanh như vậy.
Cậu phải mạnh mẽ để đối đầu với hắn, cái tên đã cướp đi trái tim của cậu, cậu bắt buộc phải giành lại được.
***
_Linh! Ăn cháo nè.-anh nhẹ nhàng mở tấm chăn trên mặt cô xuống.
_Không! Đang ngủ mà.-cô lấy tấm chăn che đi ánh sáng chói mắt.
_Vậy thì anh ăn hết! Đói ráng chịu.-anh dọa.
_Không, ai cho anh ăn!-cô bật dậy, lấy tay xoa cái đầu rối của cô.
_Vậy thì ăn nè!-anh quay qua đưa ly nước cho cô trước rồi sau đó mới đút cô ăn.
_ Sao rồi con gái?-ba cô đi vào từ ngoài cửa cùng ông Phong(ba cậu).
_Con khỏe rồi. Mẹ đâu ba?-cô vừa lau miệng vừa hỏi.
_Mẹ con đi mua ít đồ mang vào cho con sau. Ba với bác Phong mới đi từ phòng của Kiến Phong sang đây.-ba cô vuốt đầu cô.
_Kiến Phong? Là ai ba? Còn bác này là...?-cô khó hiểu.
_Kiến Phong là bạn thân của con từ nhỏ rồi, con và bạn ấy cùng bị tai nạn xe. Đây là ba của Phong.-ba cô ôn nhu giải thích.
_Oh! Con không nhớ.-cô nói rồi quay qua nhìn anh cười hì hì.
Anh không nói gì, chỉ ngồi im. Gương mặt lạnh toát lên vẻ uy nghi đáng sợ.
_Cảm ơn cháu! Mấy ngày nay chắc cháu mệt mỏi với con bé này lắm!-ba cô vỗ vai anh.
_Không sao! Chăm sóc Linh là nhiệm vụ của con mà.-anh quay qua nhìn cô.
_Bác mong có thiệp hồng sớm nhé!-ba Phong đùa, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào anh.
_Con còn nhỏ....-cô chưa nói hết câu thì anh xen vào.
_Dạ vâng, sẽ sớm thôi!-anh nắm lấy tay cô.
_Vậy thôi bác về phòng với Phong nhé! Cháu ở lại dưỡng bệnh cho mau khỏe. Quan trọng là phải hồi phục cái này này.-bác Phong chỉ vào cái đầu cô.
Cô chỉ gật đầu qua loa.
_Ba cũng về luôn! Tí nữa mẹ con vào thay cho Huy, cháu về nhà nghỉ ngơi đi nhé.-nói rồi ba cô cũng đi ra ngoài.
_Anh kì cục nha!-cô quay qua chu mỏ giận dỗi.
_Kì gì? Anh nói thiệc chứ bộ.-anh nhéo mũi cô.
_Xía! Không chơi với anh.-cô quay mặt làm ngơ.
_Muốn anh phạt không hả? Hay là....?-anh lộ gương mặt đểu cán, nhìn vào môi cô.
_Biến đi đồ biến thái. Không thể tin được là anh lại là bạn trai em luôn á!-cô bụm miệng.
_Còn giận không hả?-anh nghiêng đầu về phía cô, môi không ngừng nhếch lên.
_Hết rồi hết rồi mà!-cô khóc không ra nước mắt.-Đồ biến thái.
_Chửi nữa không?-anh làm mặt nghiêm túc.
_Không mà!-cô nhìn ăn mà nước mắt rưng rưng.( giở trò đây mà).
_______End Chap________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook