[TFBoys] Đối Với Em, Tôi Là Gì?
Chương 5-2: Làm ơn cho tôi xin hai chữ "bình yên" (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Chuyện là vậy đấy! -Cô thở dài ngao ngán.

-Cậu ta là người như vậy sao? Trông mặt mày sáng sủa thế mà? -Anh Kì tiếc rẻ.

-Ờm, mà các bạn giúp mình được không? -Cô hỏi hai cô bạn của mình với đôi mắt cún con ngây thơ.

-Giúp gì?

-Các bạn làm sao để cho Quốc Duy không nhận ra mình ấy!

-Khó à nha! -Anh Kì nói -Nếu cậu ta giỏi như bạn nói thì khả năng qua được vòng Khảo sát rất là cao, đến lúc đó có giấu cũng thế thôi!

-Hảảả? -Cô thất vọng vì thấy cũng có lý điều đó rất dễ xảy ra.

Cả ba đang ngồi suy nghĩ cách đối phó "tên rắc rối" ấy thì...

"Ding Doong!"

Tiếng chuông cửa vang lên, Khả Như lật đật ra mở cửa...

-Á!!! -Cô đột nhiên la lên làm cho hai người kia giật mình chạy ra.

Cả hai trong trạng thái "đơ lâm sàng" khi thấy Quốc Duy đang ôm Khả Như, còn cô thì mặt mày nhăn nhó, nhìn hai người cầu cứu.

-Khả Như mình nhớ bạn quá hà!!! -Quốc Duy xúc động khi gặp lại người bạn thân nhất sau hai năm xa cách không liên lạc. -Bạn đã thu dọn đồ xong chưa, xong rồi thì nhanh nhanh vào lấy rồi mình đưa bạn về!! -Cậu đẩy cô vào trong phòng, cô lê từng bước, xách chiếc túi để trên nệm và...đứng luôn ở đó!

Quốc Duy thấy thế liền vào, đặt tay lên trán cô và lo lắng hỏi:

-Bạn bị sao vậy? Không khỏe hả?

-Có sao đâu! -Cô trả lời.

-Vậy thì tốt rồi, mình về thôi! -Quốc Duy đưa cô ra trước cửa phòng, quay lại cười chào tạm biệt Mỹ Liên và Anh Kì rồi đi mất. Còn hai người sau một hồi bị cho ăn bơ bây giờ bắt đầu tỉnh, Mỹ Liên hai mắt long lanh, mơ mộng:

-Ôi trời ơi! Cậu ấy thật là tốt. Khả Như có cậu bạn tuyệt vời như vậy mà còn chê, thật là...tiếc quá đi!!!

-Ước gì mình được như bạn ấy. -Anh Kì bồi thêm.

-Chúng ta thật là bất hạnh Kì nhỉ?

-Ừ!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lúc đó ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trước Công ti, Quốc Duy rút điện thoại từ trong túi ra và gọi cho tài xế, còn cô thì vẫn đứng như trời trồng, trong lòng lại đang gào thét dữ dội, cứ trách tại sao lại bị phát hiện sớm vậy. Xung quanh, các TTS đi ra khỏi Công ti để về nhà ai cũng đều chú ý đến hai người, một cặp trai tài gái sắc như thế không trở thành tâm điểm chú ý mới là lạ.

Khoảng một phút sau, chiếc Lexus màu bạc chạy đến và dừng lại chỗ cô và cậu đang đứng. Quốc Duy tiến tới chiếc xe, ga-lăng mở cửa xe ra và mời cô bước vào trong. Sau khi yên vị trên xe, Khả Như mới dần bình thường trở lại. Quốc Duy lúc này mới bắt chuyện với cô:

-Bạn vẫn ở nhà cũ chứ?

-Ừ. -Cô trả lời cộc lốc.

-Hai bác khỏe chứ hả?

-Ừ.

-Học hành thì sao?

-Nhì bảng!

-Ai nhất bảng vậy?

-Lê Nguyễn Thu Mai.

-À là con bé lùn lùn đeo kính cận ấy hả?

-Ừ.

-Trông bạn xinh ra đấy, hồi trước đen thui! -Cậu đùa.

-Ừ.

-Bạn thấy mình thế nào? -Cậu hất tóc.

-Chả thế nào!

-Sao bạn kiệm lời quá vậy?

-Thì bạn hỏi!

-Bạn không thích mình về nước sao?

-Bạn muốn nghĩ sao cũng được! -"Bây giờ mới nhận ra sao???"

-Bạn khác trước đấy.

-Vẫn vậy mà!

-Chán bạn ghê!

-... -Cô im luôn.

Sau một hồi nói chuyện linh tinh, cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa xuống xe, cô đã bay ngay vào trong vào gọi ba mẹ mình. Mẹ cô đang nấu ăn ở sau bếp nghe tiếng của cô con gái yêu thì chạy ra, ngạc nhiên hỏi:

-Ủa sao con lại về?

-Công ti cho tụi con về nhà để đi học, thi xong sẽ trở lại mẹ ạ!

-Vậy sao, ủa còn đây là... -Mẹ cô nhìn thấy một cậu con trai mặt mày sáng sủa đang đứng trước mặt, thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra.

-Cháu chào bác, cháu là Quốc Duy đây ạ! Bác vẫn khỏe chứ ạ? -Cậu lễ phép.

-Ồ thì ra là bé Duy, cháu lớn quá! Bác vẫn khỏe, ba mẹ cháu thì sao?

-Dạ khỏe lắm ạ. À mà bác trai đâu rồi bác?

-Ổng đi làm rồi. Con về khi nào sao không cho bác hay?

-Dạ con về hồi cuối tháng 9, tại chuyển về ở ngoại thành nên không thể báo cho hai bác được!

-Vậy sao?

.........

Mười phút sau, nói chuyện xong, Duy xin phép được đưa Như đi chơi. Cô thì cố tỏ ra vẻ không muốn đi cho mẹ mình biết, còn bà thì...

-Được, hai đứa cứ tự nhiên!

ĐOÀNG!!!

Nghe qua như sét đánh ngang tai. Quốc Duy hí hửng chào mẹ cô rồi nắm tay cô chạy ra ngoài cổng. Còn nhân vật chính của chúng ta thì... không còn gì để nói!!!!!!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ End Part 2 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Part này hơi nhảm xíu, sorry độc giả!!!!!!!! smiles smiles

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương