[TFBoys] Ngàn Con Hạc Giấy
-
Chương 6: Cậu là fan ai?
Cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm, nó đang ngồi đối diện anh thì bị mẹ nó và mẹ anh đuổi sang bắt nó ngồi với anh. Nhưng cũng may Nam Nam cũng muốn ngồi cùng nó lên nó cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì Nam Nam ngồi giữa nó và anh. Nên nó có thể viện cớ gắp thức ăn cho Nam Nam rồi lén lút nhìn anh.Anh ăn thật từ tốn, đến cả ăn cũng đẹp dễ sợ thì sao nó không nguôi nhìn anh bây giờ.
-Chị Bảo Nhi, chị gắp cho em miếng thịt gà nha!
Nam Nam kéo kéo vào áo nó, làm nó giật mình thu đôi mắt vừa nhìn anh lại và cười với Nam Nam:
-Ừ.
Nó gắp miệng thịt gà vào bát Nam Nam, rồi tiếp tục liếc nhìn anh. Cả bữa nó chả động chạm được 1 hạt cơm nào vì chỉ cần nhìn anh, nó đã cảm thấy đủ no rồi.
-Bảo Nhi, nếu con ăn xong rồi thì dẫn Thiên Tỉ lên phòng chơi đi.
Mẹ nó tự nhiên lên tiếng làm nó giận mình, hóa ra anh ăn xong từ lúc nào rồi. Chẳng qua là đang nghịch điện thoại thôi.
-Dạ, vâng._nó
Nó đứng dậy, đi trước để dẫn đường cho anh. Trong đầu nghĩ: «Sao cậu ta, anh như mèo vậy? Ăn có mỗi tí hà.»
-Mẹ ơi, con ăn xong rồi. Con đi cùng với anh chị nha.
Nam Nam nhanh nhau để bát cơm vẫn còn ít thức ăn xuống. Cậu nhóc chỉ sợ chị Bảo Nhi đi mất thôi.
-Con chưa ăn xong mà. Mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong mới được đi.
Mẹ anh nói. Nam Nam im phắc, nghe lời mẹ ngồi xuống. Cậu bé tiếc nuối nhìn nó và anh đi lên từng bậc thang.
Nó và anh từ khi lên bậc thang chả nói năng gì. Tới phòng nó, nó mở cửa ra rồi mời anh vào. Đơn giản là vậy vì nó cũng chả có chuyện gì để nói với anh ngoài thắc mắc hôm qua anh đã giải thích rồi.
-Công nhận phòng cậu cũng đẹp thật.
Anh bỗng nói ra câu ấy làm nó giật mình. Nó nhìn quanh không thấy anh đâu, thì ra anh đã ngồi ở trên giường nó rồi. Nó ập ừ nói:
-Tớ thấy bình thường mà.
-Cậu thích màu xanh dương?
-Ừ. Vì nó làm tớ thấy mát vào mùa hè.
-Thế còn đông?
-Thì lạnh.
*mèo: thực ra Bảo Nhi thích 3 màu đó là xanh, đen và trắng. Xin lỗi vì kể thiếu.*
Nó bình thản trả lời. Có lẽ giờ nó không cảm thấy ngại khi giao tiếp cùng anh nữa.
-Cậu là fan của TFBOYS?
Anh đột nhiên hỏi sang vấn đề khác, làm nó nhìn anh mà kinh ngạc. Nó nhìn quanh phòng nó, rồi nhìn về phía anh
«Mình đâu có treo hình của TFBOYS đâu mà cậu ta lại biết mình là fan chứ? Hay cậu ấy ra bàn học, thấy mấy quyển vở? Cũng không phải, từ nãy tới giờ cậu ấy đâu có ra bàn học mình»
-Chắc fan của Khải ca rồi.
Anh tự dưng nói giọng lạnh như băng. Tại sao lại thế? Chỉ vì màu trong phòng nó thôi sao?
Căn phòng đã là màu của sự băng giá nay lại trở lên băng giá hơi khi có giọng băng lãnh của anh.
-Không, tớ không phải fan của anh ấy. Cậu hiểm lầm rồi!
Nó chối ngay, sợ anh hiểm lầm. Sợ là anh không nói chuyện với nó, hoặc có thể giận nó.
-Thế cậu là fan ai?
Anh lại hỏi tiếp, câu này có vẻ không lạnh như câu trước rồi.
-Ừ à, Tứ Diệp Thảo.
Nói thế cho ngắn gọn, nó giờ muốn đập đầu vào tường quá. Là fan cậu mà lại nói là fan của cả 3 chứ.
«Mày đi chết đi. Bảo Bảo.»
-Thể nào lại đội mũ có chữ TFBOYS. Mới đầu tôi tưởng cậu là fan của Khải vì thấy màu nhà giống màu fandom của anh ấy, ra tôi đã nhầm.
Anh nói đến đây, nó mới thở phò nhẹ nhõm. Anh đúng là 1 con người ấm áp, không uổng nó là fan của anh. Chỉ tiếc một điều không thể nói ra.
-Tiểu Thiên, ta đi về thôi.
Tiếng mẹ anh gọi anh xuống, anh đứng dậy nói:
-Tạm biệt, tôi đi về đây.
-Ừ, tạm biệt.
Nó nhìn anh đi ra khỏi cửa rồi nói.
« Không thể tin vào mắt mình, cậu ấy đang chào tạm biệt mình sao?»
Nó thích thú, nhảy bổ lên giường. Cười khanh khách, lần đầu được thần tượng chào tạm biệt nó vui thế sao?
-Chị Bảo Nhi, chị gắp cho em miếng thịt gà nha!
Nam Nam kéo kéo vào áo nó, làm nó giật mình thu đôi mắt vừa nhìn anh lại và cười với Nam Nam:
-Ừ.
Nó gắp miệng thịt gà vào bát Nam Nam, rồi tiếp tục liếc nhìn anh. Cả bữa nó chả động chạm được 1 hạt cơm nào vì chỉ cần nhìn anh, nó đã cảm thấy đủ no rồi.
-Bảo Nhi, nếu con ăn xong rồi thì dẫn Thiên Tỉ lên phòng chơi đi.
Mẹ nó tự nhiên lên tiếng làm nó giận mình, hóa ra anh ăn xong từ lúc nào rồi. Chẳng qua là đang nghịch điện thoại thôi.
-Dạ, vâng._nó
Nó đứng dậy, đi trước để dẫn đường cho anh. Trong đầu nghĩ: «Sao cậu ta, anh như mèo vậy? Ăn có mỗi tí hà.»
-Mẹ ơi, con ăn xong rồi. Con đi cùng với anh chị nha.
Nam Nam nhanh nhau để bát cơm vẫn còn ít thức ăn xuống. Cậu nhóc chỉ sợ chị Bảo Nhi đi mất thôi.
-Con chưa ăn xong mà. Mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong mới được đi.
Mẹ anh nói. Nam Nam im phắc, nghe lời mẹ ngồi xuống. Cậu bé tiếc nuối nhìn nó và anh đi lên từng bậc thang.
Nó và anh từ khi lên bậc thang chả nói năng gì. Tới phòng nó, nó mở cửa ra rồi mời anh vào. Đơn giản là vậy vì nó cũng chả có chuyện gì để nói với anh ngoài thắc mắc hôm qua anh đã giải thích rồi.
-Công nhận phòng cậu cũng đẹp thật.
Anh bỗng nói ra câu ấy làm nó giật mình. Nó nhìn quanh không thấy anh đâu, thì ra anh đã ngồi ở trên giường nó rồi. Nó ập ừ nói:
-Tớ thấy bình thường mà.
-Cậu thích màu xanh dương?
-Ừ. Vì nó làm tớ thấy mát vào mùa hè.
-Thế còn đông?
-Thì lạnh.
*mèo: thực ra Bảo Nhi thích 3 màu đó là xanh, đen và trắng. Xin lỗi vì kể thiếu.*
Nó bình thản trả lời. Có lẽ giờ nó không cảm thấy ngại khi giao tiếp cùng anh nữa.
-Cậu là fan của TFBOYS?
Anh đột nhiên hỏi sang vấn đề khác, làm nó nhìn anh mà kinh ngạc. Nó nhìn quanh phòng nó, rồi nhìn về phía anh
«Mình đâu có treo hình của TFBOYS đâu mà cậu ta lại biết mình là fan chứ? Hay cậu ấy ra bàn học, thấy mấy quyển vở? Cũng không phải, từ nãy tới giờ cậu ấy đâu có ra bàn học mình»
-Chắc fan của Khải ca rồi.
Anh tự dưng nói giọng lạnh như băng. Tại sao lại thế? Chỉ vì màu trong phòng nó thôi sao?
Căn phòng đã là màu của sự băng giá nay lại trở lên băng giá hơi khi có giọng băng lãnh của anh.
-Không, tớ không phải fan của anh ấy. Cậu hiểm lầm rồi!
Nó chối ngay, sợ anh hiểm lầm. Sợ là anh không nói chuyện với nó, hoặc có thể giận nó.
-Thế cậu là fan ai?
Anh lại hỏi tiếp, câu này có vẻ không lạnh như câu trước rồi.
-Ừ à, Tứ Diệp Thảo.
Nói thế cho ngắn gọn, nó giờ muốn đập đầu vào tường quá. Là fan cậu mà lại nói là fan của cả 3 chứ.
«Mày đi chết đi. Bảo Bảo.»
-Thể nào lại đội mũ có chữ TFBOYS. Mới đầu tôi tưởng cậu là fan của Khải vì thấy màu nhà giống màu fandom của anh ấy, ra tôi đã nhầm.
Anh nói đến đây, nó mới thở phò nhẹ nhõm. Anh đúng là 1 con người ấm áp, không uổng nó là fan của anh. Chỉ tiếc một điều không thể nói ra.
-Tiểu Thiên, ta đi về thôi.
Tiếng mẹ anh gọi anh xuống, anh đứng dậy nói:
-Tạm biệt, tôi đi về đây.
-Ừ, tạm biệt.
Nó nhìn anh đi ra khỏi cửa rồi nói.
« Không thể tin vào mắt mình, cậu ấy đang chào tạm biệt mình sao?»
Nó thích thú, nhảy bổ lên giường. Cười khanh khách, lần đầu được thần tượng chào tạm biệt nó vui thế sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook